Nói chuyện với Mông Chí một hồi, dù vẫn còn có rất nhiều lời trong lòng không nói ra nhưng tinh thần Mai Trường Tô đã hơi mệt mỏi, chàng uể oải gục xuống bàn ngủ một lát.
Lúc đi vào thấy chàng nằm gục xuống bàn không hề nhúc nhích, Phi Lưu lập tức kinh hãi, đang định lắc mình đến xem xét thì Mông Chí đã đưa tay cản lại vì không muốn để hắn đánh thức Mai Trường Tô dậy. Thiếu niên này lập tức bị chọc giận, vung chưởng đánh tới, Mông Chí cũng đành phải tiếp chiêu. Hai người giao thủ mấy chiêu cực nhanh, mặc dù động tĩnh không lớn nhưng Mai Trường Tô ngủ không say vẫn bị đánh thức, chán nản ngồi thẳng người lên.
“Tô ca ca!” Phi Lưu lập tức bỏ qua Mông Chí chạy tới khiến vị đại thống lĩnh cấm quân này hết sức kinh hãi.
Mai Trường Tô lộ ra nụ cười với thiếu niên, đưa tay nhận quả lê hắn vừa lấy từ trong tay áo ra, ngước mắt thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mông Chí, không khỏi lên tiếng hỏi: “Mông đại ca, có chuyện gì vậy?”
Mông Chí chăm chú nhìn Phi Lưu: “Mặc dù ta chưa dùng toàn lực, cũng sẽ không làm hắn bị thương, nhưng rõ ràng là đang giao thủ mà hắn lại có thể lập tức lui ra, hơn nữa thân pháp nhanh nhẹn, không hề có sơ hở để đối thủ có thể nắm lấy, hơi thở cũng không thấy có bất cứ rung động nào, thật sự làm người ta kinh ngạc”.
Mai Trường Tô cười không có ý tốt: “Huynh sợ rồi đúng không? Cẩn thận danh tiếng đệ nhất cao thủ Đại Lương của huynh sớm muộn cũng bị Phi Lưu nhà ta cướp mất”.
“Cái này còn sớm, còn sớm”. Mông Chí ngập tràn hào khí, lên tiếng cười nói: “Ta không dám xem thường thằng bé này, nhưng cũng sẽ không sợ hắn. Biết trên đời còn có sự tồn tại của loại võ công như vậy, ta cũng có rất nhiều lợi ích. Có điều xem thân pháp và chiêu thức của hắn có vẻ hết sức âm độc kì dị, tại sao nội lực của hắn lại giống như có dương khí?”
“Tâm pháp hắn tập luyện trước đây quá tổn hại sức khỏe, sau khi cưỡng chế luyện thành mặc dù có uy lực mạnh mẽ nhưng lại ảnh hưởng đến tuổi thọ. Cho nên bây giờ hắn đã chuyển sang tập tâm pháp Hi Nhật quyết, có thể hóa giải khí âm độc trong cơ thể hắn”. Mai Trường Tô giải thích sơ qua.
Mặc dù chàng nói rất nhẹ nhàng nhưng Mông Chí lại biết một người muốn thay đổi tâm pháp thì sẽ phải hủy tâm pháp cũ rồi mới tu luyện từ đầu, Phi Lưu chắc chắn đã phải trải qua một quá trình đau đớn mới có thể làm được điệu này. Mà tâm pháp Hi Nhật quyết này mặc dù nghe có vẻ lạ nhưng xem hiệu quả của nó thì nhất định cũng là một tâm pháp nội công rất cao cấp, không biết là người phương nào truyền cho Phi Lưu.
Có điều một môn võ học thần kì như vậy tất nhiên sẽ liên quan đến một số bí ẩn giang hồ không muốn người khác biết, cho nên dù có quan hệ thân thiết với Mai Trường Tô nhưng Mông Chí vẫn hoàn toàn không muốn tìm hiểu sâu hơn, chỉ hồi tưởng lại các đặc tính nội lực của Phi Lưu vừa rồi và tự mình suy nghĩ.
“Ăn!” Mặc dù biết hai người này đang nói chuyện về mình nhưng Phi Lưu không có hứng thú lắng nghe. Thấy Tô ca ca chỉ cắn quả lê đó một miếng rồi dừng lại, hắn liền cầm tay áo chàng, thúc giục một câu.
Mai Trường Tô nhã nhặn cười với hắn, cúi đầu chậm rãi ăn quả lê đó. Thấy chàng ăn rất ngon lành, Mông Chí cũng cười trêu Phi Lưu: “Ta là khách, không cho ta một quả à?”
Phi Lưu do dự một lát, kì thực hắn rất không thích vị đại thúc mình đánh không lại này, nhưng xem thái độ của Tô ca ca đối với ông ta, hắn cũng hiểu rõ đại thúc này là người một nhà. Sau khi suy nghĩ một lát vẫn không nghĩ ra cách nào, hắn đành lạnh mặt lấy một quả lê nữa trong tay áo ra ném cho Mông Chí.
Mông Chí vung tay bắt được quả lê, cắn một miếng, không khỏi ngẩn ra một lát, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Mai Trường Tô, ông ta lại tiếp tục ăn, điềm nhiên như không.
Một tiếng sáo khoan thai trầm bổng du dương chợt vang lên từ căn nhà trúc gần đó làm lòng người như được gột rửa.
Trong tiếng sáo, thân hình Phi Lưu chợt thoáng qua, hắn bay qua cửa sổ như một cánh chim, lại búng người nhảy lên tán cây.
“Thằng nhóc này đại khái là bỏ lê vào nước nóng rã đông”. Mông Chí cầm quả lê đã chỉ còn lại lõi, lắc đầu than thở: “Lê vốn đã không ngọt, sau khi bị nó ngâm nước nóng ăn vào thật chẳng khác gì gặm gỗ non”.
Mai Trường Tô lại như không nghe thấy ông ta nói chuyện, dựa người vào lưng chiếc ghế trúc, mí mắt hơi buông xuống, lẳng lặng nghe tiếng sáo càng ngày càng du dương trong gió, cho đến khi khúc nhạc kết thúc mới thở dài một tiếng, nói: “Ta vào kinh thành là vì long tranh hổ đấu, giành cho mình một khoảng trời đất rộng rãi, khúc nhạc này của Thập Tam thúc bi thương quá”.
Lông mày Mông Chí khẽ động, một ông già gầy gò đi ra từ căn nhà trúc cách đó hai lớp hàng rào, một thân thanh sam như hòa lẫn với rừng trúc phía sau khiến mọi người khó có thể nhìn rõ.
Đi tới bên ngoài ngôi nhà này, ông ta lại không vào ngay mà vén áo quỳ xuống trước thềm, trầm giọng nói: “Thập Tam gặp lại tiểu chủ nhân, nghĩ đến quá khứ, trong lòng đau thương, không ngờ lại quấy nhiễu tâm trạng của tiểu chủ nhân, thật sự đáng chết”.
Trong mắt Mai Trường Tô cũng hơi lộ vẻ hoài niệm, nhỏ giọng nói: “Thập Tam thúc cũng biết lòng ta, lúc này không muốn nhận lễ, mau mời vào”.
Ông già thần sắc đau thương, đứng dậy vào cửa, nhìn dáng người gầy gò ốm yếu của Mai Trường Tô, râu tóc đều run, hiển nhiên là hết sức kích động.
Mông Chí trước kia từng là người của Xích Diễm, biết bên người mẫu thân của Lâm Thù có một vị nhạc sĩ được ngự phong. Ông ta đảm nhiệm chức vụ ở Kim Lăng nhiều năm, cũng từng nghe danh vị Thập Tam tiên sinh, kì nhân chế nhạc ở Diệu Âm phường, nhưng chưa từng liên hệ hai người này với nhau, giờ đây thấy tình cảnh này, trong lòng như chợt bừng tỉnh, cũng cảm thấy cực kì chấn động.
Mai Trường Tô bình tĩnh lại tâm tình một chút, đưa tay ra hiệu cho Thập Tam đến gần vài bước, ngẩng đầu nói với Mông Chí: “Mông đại ca, vị Thập Tam tiên sinh này là người cũ trong Lâm phủ của ta, sau này ở trong thành Kim Lăng, còn nhờ Mông đại thống lĩnh chiếu cố nhiều hơn”.
Mông Chí hiểu rõ ý chàng, gật đầu nói: “Diệu Âm phường đúng không? Ta sẽ chú ý chăm sóc”.
“Vậy thì đa tạ đại ca trước”. Mai Trường Tô khẽ cười một tiếng: “Mông đại ca đi ra cũng lâu rồi, tiếp theo bọn ta cần bàn bạc một số chuyện không tuân thủ pháp luật, đại thống lĩnh tránh một chút có lẽ tốt hơn”.
Mông Chí hừ một tiếng, nói: “Ta cứ muốn nghe chuyện cơ mật của ngươi đấy, ngươi làm gì ta?”
Mai Trường Tô chậm rãi cúi đầu không nói gì, sau một lúc lâu mới nói: “Lúc cần thiết, ta sẽ lợi dụng sức mạnh của huynh không hề khách khí, nhưng dù thế nào thì ta vẫn hi vọng huynh chỉ giúp ta làm những chuyện không có mạo hiểm, dù sao thì huynh đạt được địa vị hiện nay cũng thật sự không dễ…”
Mông Chí yên lặng nhìn chàng một cái: “Ngươi muốn nghe lời nói thật chứ?”
“Mông đại ca…”
“Ta quả thật rất coi trọng địa vị và thân phận của mình hiện nay, nếu ngươi không trở lại, những thứ này còn có thể coi như quan trọng đối với ta”. Ánh mắt Mông Chí rất kiên định, hoàn toàn không có một chút dao động nào: “Nhưng mà, tiểu Thù, ngươi đã về rồi, bây giờ có tránh cũng không tránh được nữa”.
Mai Trường Tô nhắm mắt lại, đến lúc mở ra thì ánh mắt đã trong như nước, thậm chí không còn nhìn Mông Chí nữa mà quay sang nói với Thập Tam tiên sinh: “Thập Tam thúc, chuyện ta nhờ thúc tra đó, thúc đã tra rõ được chưa?”
“Rồi”. Thập Tam tiên sinh cung kính nói: “Tần Bát Nhã ở Hồng Tụ Chiêu là đệ tử của công chúa cuối cùng của Hoạt tộc đã diệt quốc ba mươi năm trước, là người rất được Dự vương tín nhiệm. Thập Tam đã tra ra tổng cộng có cơ thiếp của mười lăm vị triều thần đều là thủ hạ của ả, đây là danh sách… Mạng lưới tình báo của ả cũng thật là kín đáo, có điều Cung Vũ đã thành công sắp đặt nhân thủ của chúng ta vào trong lưới của ả, chỉ cần tiểu chủ nhân hạ lệnh, Thập Tam có lòng tin có thể phá hủy thế lực của ả”.
Mông Chí cau mày nói: “Thông qua cơ thiếp để giám sát triều thần, thủ đoạn của Dự vương thật sự nhiều hơn thái tử”.
“Huynh cho rằng thái tử thì ít à?” Mai Trường Tô liếc mắt nhìn ông ta, lại quay đầu nói: “Tạm thời không cần động đến Tần Bát Nhã vội, có một số thông tin ta không tiện trực tiếp nói với Dự vương, còn phải phiền phức ả làm thay. Thúc trở về thương lượng với Cung Vũ một chút, ở đây ta có hai tin tình báo quan trọng, hai người nghĩ cách để ả phát hiện được”.
“Xin tiểu chủ nhân nói rõ”.
“Một, Huyền Kính sứ Hạ Đông bị đuổi giết trên đường về kinh, mọi người đều cho rằng là Khánh Quốc công sai khiến, thực ra không phải như vậy. Đám sát thủ tử sĩ đó là người của Thiên Tuyền sơn trang, do trang chủ Trác Đỉnh Phong trực tiếp sai khiến. Hai, hai vợ chồng già họ Hồ vào kinh cáo trạng rõ ràng là tuổi già sức yếu, vậy mà vẫn tránh thoát được thế gia sai người đuổi giết suốt bốn châu, tiến vào ranh giới Giang Tả. Nguyên nhân không phải là bọn họ may mắn gặp được một vị nghĩa sĩ mà là còn có người khác âm thầm bảo vệ”. Mai Trường Tô dừng lại một chút, khóe miệng mím chặt: “Những người bí mật bảo vệ bọn họ vào kinh cáo trạng cũng chịu sai khiến từ Thiên Tuyền sơn trang”.
“Hả?” Mông Chí bên cạnh nghe mà không hiểu ra sao, biết rõ là không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được: “Thế là thế nào?”
“Chỉ nhìn vào hai tin tức mâu thuẫn với nhau này thì mọi người sẽ rất khó hiểu”. Mai Trường Tô cười nói: “Để ta giải thích cho huynh nghe. Vừa nhắc tới nhà họ Trác ở Thiên Tuyền sơn trang, huynh sẽ nghĩ đến ai trong triều?”
“Đương nhiên là Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc. Sau khi hai nhà này có chung một con trai thì quan hệ đã trở nên rất thân mật”.
“Trác Đỉnh Phong vốn là người giang hồ, hắn nhúng tay vào chuyện này, nhất định là do Tạ Ngọc nhờ vả. Huynh nghĩ xem, Tạ Ngọc thông qua nhà họ Trác hộ tống hai vợ chồng già vào kinh kiện Khánh Quốc công, có phải cảm thấy rất kì quái?”
Mông Chí trầm ngâm nói: “Đúng vậy… Mặc dù Tạ Ngọc mặt ngoài trung lập, nhưng thế tử của hắn là Tạ Bật rõ ràng đang theo phe Dự vương. Tại sao nhà họ Tạ lại đưa người vào kinh kiện Khánh Quốc công, người được Dự vương rất coi trọng? Trừ phi…” Mông Chí lại hít một hơi, trong lòng đột nhiên sáng ngời: “Trừ phi Tạ Ngọc trên thực tế là người của thái tử!”
Mai Trường Tô mỉm cười nói: “Vụ án chiếm đất ở Tân Châu cũng không khó tra, cho dù là một người bình thường cũng có thể tra rất dễ dàng. Đáng tiếc hoàng thượng lại phái Hạ Đông đi. Kết quả ả không chỉ điều tra rõ đầu đuôi vụ chiếm đất mà còn vô tình tra được người âm thầm hộ tống hai vợ chồng đó vào kinh là do Trác Đỉnh Phong phái tới. Cũng giống như huynh, đương nhiên ả cũng lập tức liên tưởng đến Tạ gia, cũng đương nhiên phát hiện Tạ Ngọc trên thực tế đã là người của phe cánh thái tử. Nhưng lúc này Tạ Ngọc còn rất muốn duy trì cục diện bắt cá hai tay tốt đẹp hiện nay, để không cho Dự vương biết vai trò của hắn trong vụ án chiếm đất, hắn đành phải đập nồi dìm thuyền, muốn diệt khẩu Hạ Đông trước khi ả về kinh”.
Mông Chí cau mày, thở dài nói: “Thực ra hắn hoàn toàn không cần làm như thế…”
“Không sai, thực ra hắn hoàn toàn không cần làm như thế…” Ánh mắt Mai Trường Tô trở nên thâm trầm: “Bởi vì Huyền Kính sứ luôn luôn không can thiệp trực tiếp vào tranh chấp bè phái, cho dù Hạ Đông có biết thì ả cũng sẽ không nói ra… Tạ Ngọc dính vào vụ này, người trong cuộc u mê, lại nhất thời không nghĩ ra điểm này…”
“Bây giờ Hạ Đông biết Tạ Ngọc là người đứng sau màn ám sát ả chứ?”
“Biết…”
“Lại là ngươi nghĩ cách nói với ả đúng không?” Mông Chí cười hì hì.
“Cho dù ta không nhắc nhở thì chính ả cũng sẽ tra ra được”.
“Đúng là kì lạ, Hạ Đông đã biết là Tạ Ngọc muốn giết người diệt khẩu, vậy tại sao ả đã về kinh lâu như vậy mà vẫn không nói nửa chữ nào? Việc này không hợp với tính khí nóng nảy không bao giờ chịu thua thiệt của ả”.
Mai Trường Tô than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Vốn ta cũng hi vọng ả nói ra trước, sau đó suy nghĩ kĩ lại mới hiểu vì sao ả ngậm miệng không nói…”
“Ngươi biết nguyên nhân?”
“Năm đó Niếp Phong chết trận, người hộ tống thi thể đã tổn hại của huynh ấy về kinh giao cho Hạ Đông chính là Tạ Ngọc… Vì ân tình này, Hạ Đông sẽ tha cho hắn một lần…”
Mông Chí cảm thấy trong lòng nặng nề đau đớn, mặc dù ông ta biết kết cục thảm thiết năm đó, nhưng tình hình cụ thể rốt cuộc là như thế nào thì ông ta vẫn không rõ, cũng vẫn không dám hỏi. Lúc này nghe Mai Trường Tô nhắc tới Niếp Phong, mặc dù giọng chàng vẫn lạnh nhạt, vẻ mặt chàng cũng thật sự bình tĩnh, nhưng không biết vì sao, Mông Chí lại cảm thấy sợ hãi vô cớ, dường như vừa nhìn xuyên qua một lớp màn che, nhìn thấy một góc khinh khủng của địa ngục, hình ảnh vừa hiện lên rõ ràng, ông ta lại không dám nhìn nữa.
“Hạ Đông đã không chịu nói thì để ta nói vậy”. Mai Trường Tô vẫn bình thản tiếp tục, hình như tâm tình không hề rung động: “Cuộc sống hai chân đạp hai thuyền của Tạ Ngọc thật sự thoải mái, đáng tiếc là sắp phải kết thúc rồi. Hắn đã lựa chọn thái tử thì ta phải cho Dự vương biết, trong số những kẻ địch hắn cần đối phó còn có một vị trụ cột triều đình không thể buông tha như vậy…”
Mông Chí nặng nề gật đầu: “Tên Tạ Ngọc này thật sự là tâm cơ kín đáo. Có điều, tiểu Thù, ngươi chỉ đưa hai tin tức này ra ngoài thì Dự vương có hiểu được không?”
“Huynh yên tâm”. Mai Trường Tô cười khẽ: “Vị Tần cô nương kia thông tuệ vô song, tâm tư tinh tế, rất giỏi sử dụng chút ít tình báo phân tích ra kết luận chính xác nhất, đối với ả thì hai tin tức này đã đủ rồi. Đáng tiếc ả lại chọn Dự vương để thực hiện dã tâm của mình, nếu không thì lại là một nhân tài hiếm có”.
“Còn nói thế nữa? Ả có thông tuệ đến mấy thì giờ đây chẳng phải vẫn bị ngươi tính toán sao?”
Mai Trường Tô lắc đầu nói: “Ả ở ngoài sáng, ta ở trong tối, ngay cả nhất thời thắng lợi thì ta cũng không dám quá mức tự đại”. Nói xong chàng lại quay sang dặn dò Thập Tam tiên sinh vẫn cung kính chắp tay lắng nghe: “Khi tiết lộ tin tức cũng phải cẩn thận, tiết lộ bao nhiêu và thời cơ tiết lộ đều rất quan trọng, Tần Bát Nhã cực kì thông minh lanh lợi, nhất quyết không thể khinh thường”.
“Vâng”. Thập Tam tiên sinh cúi đầu nói: “Thập Tam nhất định không nhục mệnh”.
“Tốt”. Mai Trường Tô có vẻ đã hơi mệt, đứng dậy: “Nếu có chuyện gì cứ liên lạc ta bằng phương thức cũ. Mời Thập Tam thúc về đi!”
Thập Tam tiên sinh khom người thi lễ, lui lại vài bước, lại dừng lại một chút như nhớ ra chuyện gì đó, lấy một chiếc túi thêu hoa từ trong lòng ra, hai tay đưa lên: “Tiểu chủ nhân đến nơi kinh thành hổ sói này nhất định sẽ ngủ không ngon, đây là an miên hương do Cung Vũ điều chế mất mấy tháng thời gian, biết hôm nay ta đến gặp tiểu chủ nhân nên nhờ ta mang đến. Mong tiểu chủ nhân không chê tấm lòng của nàng, trước khi ngủ đốt một mảnh sẽ có thể ngủ ngon hơn”.
Mai Trường Tô lẳng lặng đứng, trên khuôn mặt trắng nhợt không nhìn ra có rung động gì, nhưng sau khi im lặng một lát, chàng vẫn chậm rãi đưa tay nhận lấy chiếc túi, không thèm nhìn mà cất vào trong tay áo, thản nhiên nói: “Tốt, cảm ơn Cung Vũ một tiếng giúp ta”.
Thập Tam tiên sinh thi lễ lần nữa rồi rời khỏi nhà trúc, nhanh chóng biến mất giữa rừng trúc đầy sương mù.