Tề quý nhân đã được ngự y chuẩn đoán là mang thai. Hắc Lãnh Thiên không biết nên mừng hay vui vì anh chỉ nghĩ Hoa Hoa là vật để mình phát tiết.
Sau khi hồi cung, Lưu Ly lập tức đến thăm Hoa Hoa.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hoa Hoa có vẻ sợ sệt, Lưu Ly dịu dàng.
– Hoa nhân! Muội cảm thấy thế nào?
Hoa Hoa né tránh ánh mắt của Lưu Ly, cô không khó chịu cứ tiếp tục nhẹ nhàng để cho người trước mặt cảm thấy tin tưởng và an tâm ” Hoa nhân, muội đang mang long thai, sức khoẻ phải chú ý. Muội yên tâm, ta sẽ nói với hoàng thượng để người…. Không làm phiền muội nữa. “. Hoa Hoa dần cảm nhận được thiện ý, bấy giờ cô mới nói: ” Tinh phi nương nương, thần thiếp….. “. Cô ta ấp úng nói không thành lời, Lưu Ly cười nhẹ nhàng: ” Hoa nhân, ta biết muội nghĩ gì. Nhưng một khi đã bước chân vào rồi thì không thể nào dứt ra được. Hoàng thượng vì tư thù với tướng gia nên muội mới phải gánh hậu hoạ, nhưng dù sao đi nữa, cái thai này vẫn là con của muội và người. Muội hãy vì nó mà sống cho thật tốt, đừng suy nghĩ vẫn vơ nữa”.
“Thiếp sẽ cố! “.
“Còn nữa, sau này cứ gọi ta là tỷ tỷ đi cho thân mật”.
“Vâng! “.
“Nào, ta đưa muội ra ngoài ngắm cảnh, từ lúc nhập cung đến giờ muội chưa từng ra khỏi tẩm cung nhỉ? “.
“Được! “.
Lưu Ly đưa Hoa Hoa ra ngoài đến những nơi đẹp trong cung rồi đưa nàng đến thỉnh an thái hậu cùng các phi tần khác. Khi ghé ngang tẩm cung của mình, Lưu Ly chợt nhớ ra mình có cất một củ nhân sâm do bà bà gửi tặng: ” Hoa nhân, muội ngồi đây nghĩ đi, ta đi lấy cho muội nhân sâm quý ở quê nhà”. “Dạ”.
Lưu Ly vừa đi khỏi, Thất Nhiệt Ba cùng cung nữ Bích Nhị đi ngang qua. Cô ả thấy Tề quý nhân đang ngồi đó trong lòng nổi máu ghen.
– Tiện nhân! Ta tốn công quyến rũ hoàng thượng nhưng chẳng được gì, ngươi chỉ là vật phát tiết của người nhưng lại mang long thai, đáng ghét.
Ả ta đi tới chổ Tề quý nhân. A Tử ở lại thấy vậy vội nhắc khéo cô hành lễ.
– Thỉnh an… Thất phi!
Thất Nhiệt Ba lạnh lùng nhìn cô: ” Tề quý nhân lần đầu rời khỏi cung thì đã mang tin vui. Bổn cung nghe nói trong thời gian nhập cung cô được cho là kẻ điên dại. Hây da… Không biết có làm điều gì sai trái không nữa”.
Lời nói ám chỉ này khiến a Tử phải cau mày. Hoa Hoa vốn được nuôi dạy là một thục nữ công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức, nay lại bị Thất Nhiệt Ba sỉ vả cũng khó mà cam lòng.
– Thất phi nương nương, thần thiếp vốn không có ý định nhập cung, nhưng vì ý của quân vương nên đành xuôi theo. Dù gì thần thiếp cũng là con nhà danh giá mong nương nương cẩn trọng ngôn từ.
– Hoang đường!
Thất Nhiệt Ba gắt ” Ý ngươi nói bổn cung không có mắt nhìn người? “.
“Thần thiếp không có ý đó”.
“Uất Trì Hoa Hoa! Bổn cung nói cho ngươi biết, đừng tưởng mang thai là sẽ giành được sủng hạnh của hoàng thượng. Tiện nhân đừng vội đắc ý… ”
Vừa nói cô ả vừa vung tay định đánh Hoa Hoa. May thay Lưu Ly đã nhìn thấy vội chạy lại đẩy tay Thất Nhiệt Ba ra nhưng lực của Thất Nhiệt Ba dùng quá mạnh kết quả là cô bị va vào chiếc bàn đá, tay sưng tấy cả lên.
“Thất phi, như vậy là không được! “.
Thất Nhiệt Ba lấy lại bình tĩnh ” Tinh phi, cô đừng có lo chuyện bao đồng”.
Lưu Ly nén đau, giọng cứng rắn: ” Thất phi, Tề quý nhân đang mang long thai, nếu vừa rồi ta không ngăn kịp thì không biết tỷ sẽ làm ra chuyện gì nữa đây. Tỷ nên biết rằng sát hại long thai là tội chết đó”.
Thất Nhiệt Ba hừ một tiếng: ” Bầy đàn bênh nhau! Ta không thèm ở đây gây sự với đám gà mái thối các người”
Nói rồi ả bỏ đi. Lưu Ly nhanh chóng quay sang hỏi han Hoa Hoa.
– Hoa nhân, muội không sao chứ?
– À… Muội không sao! Tỷ tỷ cảm ơn tỷ đã giúp muội.
A Tử phát hiện tay Lưu Ly đỏ ửng: ” Nương nương, tay người! “. Lưu Ly xoa xoa bàn tay đau, cười: ” Không sao đâu, chỉ hơi sưng thôi mà! “.
” Hoa nhân, lát nữa muội vào dùng bữa chung với ta nhé. Ta đã dặn ngự thiện phòng hầm canh gà với nhân sâm bồi bổ cho muội đấy”.
“Tỷ tỷ ( cảm động) được ạ! “.