Chứa trong lòng nỗi thao thức: “Một tuần sau, ta sẽ hỏi ngươi thêm 1 lần nữa, có kết quả rồi sẽ tính tiếp”. Ấy vậy mà đã quá 1 tuần, tui chả dám lập lại câu hỏi: “Có cần ta bên cạnh ngươi nữa không?“. Có lẽ tui đang sợ! Tui sợ cái lắc đầu, tui sợ tiếng “Ko” xuất phát từ gã. Nói chung là tui sợ sự quay lưng của gã sẽ làm sụp đổ tất cả những hình ảnh tươi đẹp, những niềm vui cỏn con mà tui đã trót đem lòng mình ra trang trải với mảnh đất võ lâm này. Chính vì vậy, tui cứ cố kéo dài, cố làm kẻ khù khờ ngơ ngáo trước nhịp đập liên hồi, ko phút giây đình trệ của thần thời gian. Nhưng rốt cuộc, điều gì đến cũng đã đến, cũng giống như 1 đứa trẻ dẫu trù trừ cỡ nào thì cũng phải đến tuổi để đến trường, tui đã cố vén những tia sức mạnh ít ỏi cùng niềm hy vọng bé nhỏ còn le lói trong lòng để đến gặp và hỏi gã câu hỏi định mệnh ấy. Mặc dầu đã dặn dò bản thân mình hàng nghìn lần: “Hãy thật thản nhiên và bình tĩnh tiếp nhận mọi kết quả. Dù thành hay bại cũng phải mỉm cười bình thản!“. Ấy vậy mà mắt vẫn cứ long lanh ngân ngấn, mặt vẫn cứ thiu thiu giăng sầu, tay vẫn cứ run run vướng víu khi thấy gã lắc đầu và quay lưng.
Thôi hết rồi, còn chi nữa đâu anh?
Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi
Được giận hờn nhau, sung sướng bao nhiêu…
Vậy là… tui đã mất gã thật sự rồi! Gã lãng tử đã ra đi để nàng hiệp nữ chỉ biết dõi mắt trông theo giữa giang hồ sóng gió. Từ đây, nàng còn biết đi đâu và về đâu? Nàng đến Tung Sơn chỉ vì 1 lời mời của gã, nàng cười, nàng khóc với Tung Sơn cũng bắt đầu từ gã. Cớ sao gã lại đành lòng làm kẻ quay lưng khiến lòng nàng như ngân lên tiếng đổ vỡ rổn rang?
Có gì vừa mất ở đâu đây?
Lòng thấy mềm như rượu quá say…
Vết nứt đã hình thành thì dẫu sau này có thể vui vẻ bên nhau, sự rạn nứt khi xưa vẫn mãi ám ảnh. Gã ngốc kia à, đến bây giờ gã đã nhận ra chuyện của 2 ta kết thúc từ lúc nào chưa? Hì, chính từ phút giây gã để tui lại 1 mình giữa sóng gió võ lâm, chính từ phút giây gã lắc đầu và quay lưng trước tui thì viên ngọc lung linh của tui và gã đã vỡ ra thành từng mảnh vụn. Đôi khi người ta cứ nghĩ, cuộc đời mình rất dài, lỡ làm mất 1 vài cơ hội thì cũng chả ăn nhằm gì. Nhưng họ đâu chịu hiểu “Cơ hội không gõ cửa nhà mình 2 lần!“. Và khi chúng ta đã thờ ơ để cơ hội lướt qua tầm tay thì cứ cầm chắc lưu hận nghìn năm! Chính vì vậy, mỗi chúng ta nên mãi sống và mãi hành động, mãi nắm bắt mọi cơ hội trong cuộc sống này. Xin đừng bó gối ngồi chờ sung rụng, xin đừng đánh mất cơ hội để rồi sau đó chỉ còn biết ngậm ngùi tiếc nuối muộn màng.
Tung Sơn giờ đây đối với tui chẳng còn điều gì thu hút. Gã đã không còn, hảo bằng hữu Hồng Thất Công thì bận rộn chuyện riêng, chuyện chung nên không thể chia sớt buồn vui được. Chỉ còn mỗi Giang*VS*VoLam vẫn sớm hôm tối lửa tắt đèn, luôn gọi mỗi khi tui online. Có lẽ giữa đất Tung Sơn này, người duy nhất còn lại quan tâm tui chỉ có Giang, có lẽ Giang biết tui đang buồn nên càng thể hiện sự săn đón hơn, cố tâm chọc tui cười như lúc thì dặn dò: “8 lụm áo giáp này nè, bán được 1 vạn đó” (Giang hiểu rõ tánh tham vàng của tui nhìu quá nhỉ?), lúc lại nghêu ngao hát: “Nếu thích tui rồi thì hãy nói ngộ ái nị” để tui cứ liếc xéo, gầm gừ: “Thích cái búa chứ thích, hát hò tào lao!“.
Rốt cuộc sau bao ngày lang thang khắp Phù Dung động, Giang đã ko ngần ngại lập lại lời xưa: “Kết hôn với tui nha 8“. Một đứa con gái bị người ta quay lưng như tui cũng giống như 1 cánh hoa lạc lối trên dòng chảy siết, ko thể tự mình tắp vào bờ, nay lại được người giang tay ra dẫn vào thì…có nên từ chối ko? Có lẽ nếu tui là 1 ai đó, tui sẽ… lắc đầu và chấp nhận thui thủi 1 mình! Nhưng rất tiếc, tui là tui, chứ ko là 1 ai đó khác, vì vậy, tui đã gật đầu và chấp nhận bước vào 1 cuộc đời mới trong thế giới huyền thoại này.
Bạn đang trố mắt ngạc nhiên, không chừng còn buông lời dè bỉu: “Đúng là vô tình!”, khi vừa chấm dứt 1 câu chuyện với biết bao ân tình đẹp như cổ tích với gã, lại vội vã lên xe với người khác? Bạn cứ tiếp tục trách móc hay bình phẩm tui đi. Tui ko ngại! Tui sống cho tui chứ ko phải sống để được bạn ca tụng! Tui muốn sống 1 cuộc đời vui tươi, tui muốn mỗi sáng thức dậy, tâm hồn mình luôn chứa 1 đóa hoa nụ cười, tui ko muốn sống cuộc sống cứ buồn phiền và lo lắng, tui ko muốn sống 1 cuộc sống với bộ mặt thương tâm, dằn dặt trong tiếc nuối! Tui càng ko muốn sống chỉ để lập lại 1 câu hỏi: “Mình có gì ko đúng để đến nỗi gã phải rời xa mình?“. Quá khứ chỉ là quá khứ! Người ta sống để hướng tầm nhìn đến tương lai, chứ ko phải để quay lưng tiếc nuối về những gì đã qua. Nếu tui cứ tiếp tục thui thủi 1 mình thì dám chắc tui sẽ luôn mãi ám ảnh bởi những điều đã diễn ra giữa tui và gã. Và… tui sẽ mãi sống trong tiếc nuối, mãi ấm ức muộn phiền, mãi tạm biệt với thú vui trong giang hồ võ lâm này. Tui đã ko thể giữ được gã, điều đó đã quá hiển nhiên như mặt trời vẫn cứ mọc mỗi sáng, thì hà cớ gì phải bắt bản thân mình hoài mong về 1 điều ko thể thay đổi?
Cho Giang 1 cơ hội cũng chính là mang đến bản thân mình 1 cơ hội mới, 1 cuộc chinh phục mới! Tui đã gật đầu trước lời cầu hôn của Giang như thế đấy. Chúng tui quyết định tối thứ 7 tuần đó sẽ linh đình yến tiệc giữa đỉnh Hoa Sơn nghìn năm mây trắng bay. Còn trong thời điểm hiện tại, tui vẫn sẽ vui vẻ nhặt từng đồng tiền vàng lấp lánh giữa động Phù Dung bên cạnh vị hôn phu của mình. Mọi việc tròn méo thế nào đã được trời định đoạt sẵn. Lo lắng chi nhiều để khiến bản thân mình thêm mệt mỏi, sầu lo? Bằng suy nghĩ ấy, tui đã hồn nhiên, vô tư lự sống nốt những ngày xuân tươi đẹp còn lại.
Một dạo nọ, nhởn nhơ dạo bước xuống phố phường nhộn nhịp, bỗng tim đập chân run vì bắt gặp hình ảnh của nàng thiếu nữ yêu kiều đang ngã nghiêng… giữa chợ trời để bán buôn trong chiếc Băng Tinh Quần sang trọng, quý phái. Nhìn nàng ấy mà tui xúc động đến nghẹn ngào cả chân tay, mắt tui cứ chớp chớp lia lia, tim tui cứ thình thịch liên tù tì, cầm lòng ko đặng, bèn dạn dĩ mở lời:
– Cô nương ơi! Chiếc áo cô mặc đẹp quá! Cô mua ở đâu vậy? Có thể chỉ dùm tui được ko?
– Thích chiếc áo này à? Muốn mua ko?
– Muốn chứ, muốn chứ. Cô bán cho tui đi.
– 1000 vạn, mua ko?
Tui bảo đảm là khi nghe cô ta hét giá trên trời đó thì thiên lôi chắc cũng xém rớt búa vì giật mình, kinh hãi. Huống hồ 1 đứa tham vàng hơn sinh mạng như tui, làm sao đủ khả năng từ biệt 1000 vạn dẫu rất mê đắm chiếc Băng Tinh Quần quyến rũ kia. Mà dẫu tui có đủ gan dạ để từ biệt 1000 vạn thì cũng chả thể nào rước chiếc áo đó về, vì tui làm gì có 1 số tiền lớn khủng khiếp đó? Bản thân vốn nghèo mạt rệp, sống bằng tiền chu cấp từ lòng tốt của *Ta_kiem*, nay gã và tui mỗi đứa mỗi ngã, thì thử hỏi tui đào đâu ra tiền của để mơ mộng chiếc áo kỳ mỹ kia?
Thế là, tui chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán, kèm theo lời chúc: “Cô mặc cho mòn áo luôn đi. 1000 vạn có ma mới thèm mua!”
Cứ mỗi khi buồn thì tui thích làm con hến nín lặng, ko thích nói năng ừ hử với ai, chỉ thích lủi thủi 1 mình 1 bóng, không nhớ rõ lúc đó Giang chọc tui hờn giận chiện chi để bị tui đáp trả bằng sự im lặng lạnh lùng. Ngày cưới đã gần kề, nếu cứ để tình trạng lặng lẽ này kéo dài mãi thì chí nguy, rất chí nguy. Và tui đã quyết định cách thức để thử nghiệm tấm lòng của vị hôn phu này. Với bản tánh cao ngạo và cách nói năng xấc xược, tui nghĩ mình đủ khả năng để khiến những kẻ muốn được lẩn quẩn bên mình phải từ bỏ mình.
Mở lời bằng cách nói hết sức ko-chấp-nhận-nổi, tui bảo: “Nè, ngươi đâu rồi? Mau ra cho ta lợi dụng 1 tí coi nào.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tui biết đến cơn thịnh nộ của Giang hình thù ra sao: “Nhi muốn ta làm gì cũng được nhưng nói năng làm ơn tôn trọng ta 1 chút. Sao lại dùng 2 chữ lợi dụng với ta?”
Tui cười hết sức ngạo mạn và trả lời: “Thật sự là thế mà! Nếu ngươi ko muốn để ta lợi dụng thì thôi. Ko phiền ngươi nữa, bái bai”
Giang như nổi điên lên vì giận, nhưng cũng ráng miễn cưỡng nhún nhường: “Cứ nói trước đi, Nhi gọi ta có chiện gì?”
Tui hờ hững trả lời với bộ dạng ko quan tâm lắm: “Cũng chẳng có chiện gì, chẳng qua ta rất thích chiếc áo Băng Tinh Quần, ta chỉ muốn nhờ ngươi mua tặng ta thôi.”
Nghe tui trình bày sở nguyện như thế, Giang chỉ còn biết gật đầu ưng thuận: “Được rồi, ta hiểu rồi. Để ta rao mua xem sao.”
Giang thuộc dạng người làm ăn mau lẹ, chỉ trong phút chốc, đã gọi tui inh ỏi: “Nhi đến Phù Dung động lấy áo nha, ta mua được rồi nè“.
Nghe Giang nói mà tui cứ há hốc mồm vì kinh ngạc: “Thật sao? Ngươi mua được rồi sao? Thật sao, thật sao???”
Hân hoan như mở cờ trong bụng, tui ba chân bốn cẳng phóng vút đến Phù Dung động để được sờ mó chiếc Băng Tinh Quần cho thỏa chí bao ngày tương tư như si như dại. Vừa gặp Giang, tui đã đòi áo như đòi nợ: “Đâu đâu??? Áo của ta đâu?”
Giang từ tốn nhỏ nhẹ: “Ta rao mua Băng Tinh Quần nhưng ko ai bán cả, người ta chỉ bán Khấp Địa Quần thôi. Ta thấy 2 chiếc áo này cũng giống nhau nên đã mua Khấp Địa Quần cho Nhi rồi nè.”
Nghe Giang nói mà tui trợn tròn mắt vì uất ức ko chịu nổi: “Sao lại giống nhau được chứ? Hai chiếc áo đó khác xa nhau 1 trời 1 vực. Vả lại, lúc trước Takiem đã tặng ta chiếc Khấp Địa Quần rồi, hic hic, vậy mà nói đã mua được áo cho ta, hu hu.”
Mặt tui buồn rười rượi như thiếu sinh khí nhưng lỡ đến đây rồi, chẳng lẽ bò về 1 mình thì kì quá, thế là phải lang thang làm cái đuôi theo tổ đội mà Giang là tên đầu sỏ dẫn dắt. Theo sau rảnh rổi quá, vì ko phải lúc nào tiền cũng rơi ra để mình nhặt, thế là tui kết hợp 1 công đôi việc, vừa lụm tiền vừa rao mua áo trên kênh thế giới. Rốt cuộc trời cũng ko phụ lòng người tốt, cũng có người muốn bán áo. Vô cùng hớn hở, tui bảo Giang nói chiện với người đó để mua áo. Không hiểu cuộc đối thoại giữa 2 tên ria mép thế nào, chỉ biết Giang nhìn tui tiu nghỉu: “Áo đó 500 vạn lận, hiện giờ ta đang kẹt tiền nên ko có số tiền đó.”
Ko mua được áo, phải thành thật thú nhận là tui rất ko vui, nhưng nào dám trách ai, đâu phải Giang ko muốn mua tặng, chỉ vì điều kiện ko cho phép. Trách người ta ko có lòng với mình khi ko muốn tặng, chứ làm sao có thể trách người ta ko thể tặng vì ko có khả năng? Chính vì lẽ đó, tui chỉ biết trách mình tại sao lại si mê chiếc áo đắt tiền mần chi để giờ đây ôm mối tương tư trĩu lòng.
Mặt mày buồn thỉu buồn thiu vì chợt nhận ra, phận nghèo như mình đừng hòng mơ giấc mộng khoác chiếc Băng Tinh Quần múa theo điệu vũ thần tiên giữa nhân gian, bỗng đâu nghe Giang lên tiếng phá tan bầu tâm sự chất chồng: “8 chờ ta 1 chút nha, ta đi mua nhẫn đây!”, để rồi sau đó lại hí hửng về khoe: “8 coi chiếc nhẫn ta vừa mua nè.”
Với 1 đứa gà mờ như tui, việc phân định đẹp xấu thì còn biết đường mà mò, chứ việc xét đoán hàng cùi thơm với hàng cùi bắp thì ôi thôi… đối với tui là cả 1 trời khó khăn: “Nhẫn cũng bình thường thôi mà, làm gì mà hớn hở thế. Mua nhiêu vậy?”
Giang ko chút ngần ngại phơi bày sự thật: “Tại 8 ko biết đó thôi, chứ nhẫn này có giá lắm đó, ta mua 400 vạn là vì quen biết. Chứ giá thật của nó phải đến 1000 vạn.”
Tui trố mắt nhìn Giang kinh ngạc: “400 vạn?”
Có lẽ ánh nhìn thẳng thừng của tui khiến Giang nhồn nhột, Giang chợt đổi giọng: “À à, ta mượn 400 vạn của người bạn để mua chiếc nhẫn đó.”
Có lẽ tánh tui quá nhạy cảm và quá đắm mình vào những suy nghĩ rối mù lung tung. Nhưng quả thực, những điều vừa diễn ra khiến tui ko thể nào ko buồn được. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng tui ích kỷ, chỉ biết chăm chút cho chính mình. Chiếc nhẫn quan trọng hơn cái áo dở hơi kia, vì vậy, Giang ưu tiên mua nhẫn cũng là điều dễ hiểu. Cần wái gì phải buồn, phải trách? Còn nữa, tiền mua nhẫn ko phải Giang có sẵn mà phải đi mượn của bạn bè để mua. Vì vậy, ko nên trách Giang… tội nghiệp!
Vâng, tui nào có trách Giang đâu! Thực sự là ko hề trách Giang 1 chút xíu nào cả, thế nhưng, tui ko thể ép bản thân mình đừng buồn trước sự thật bẽ bàng như thế. Giá như Giang cứ mua những gì Giang thích và đừng… đem khoe với tui thì tốt biết mấy? Giá như tui mù mờ, ko biết gì, để rồi bản thân mình chỉ tin rằng Giang ko mua áo tặng mình chỉ vì Giang ko có khả năng chứ ko phải vì Giang ko muốn mua, thì sẽ tốt cho cả tui và Giang hơn.
Còn đằng này…
Làm sao tui có thể vui khi nhận thấy vị hôn phu của mình ko thực sự quan tâm và trân trọng mình như mình tưởng? Ôi, có lẽ tui mắc bệnh hoang tưởng, cho nên cứ hay làm khổ mình và người khác mãi. Chẳng biết chừng nào mới chữa trị dứt chứng hoang tưởng này đây, chứ nếu ko, tui sẽ còn làm khổ những người xung quanh dài dài… Đăng bởi: admin