Ngày ấy, Tư Mã Ý thấy Tào Sảng đem binh ra khỏi thành thì cả mừng, bèn dẫn một số tướng sĩ tâm phúc cùng hai con vào thành, lại sai Tư Ðồ Cao Nhu Cam Tiết Việt đến chiếm dinh Tào Sảng trước, sai Vương Quang chiếm dinh Tào Hy. Còn mình dẫn quân vào tâu với Quách thái hậu rằng :
– Tào Sảng đã bội lời thác cô của tiên đế, gian tà loạn quốc, tội ấy đáng phế .
Quách thái hậu nói :
– Thiên tử đang ở ngoài thành, liệu sao bây giờ ?
Ý thưa :
– Tôi sẽ rước thiên tử vào thành và sẳn kế giết Tào Sảng đây .
Tư Mã Ý một mặt sai quan Thái úy là Tương Tế ra bảo tấu với Hậu chúa, còn mình dẫn quân thẳng đến Võ Khố.
Còn bộ hạ của Tào Sảng là Lỗ Chi, thấy trong thành binh biến thì đến thương lượng với Tân Xưởng :
– Trọng Ðạt làm loạn , vậy phải thế nào ?
Tân Xưởng đáp :
– Phải tâu lên Thiên Tử .
Lỗ Chi nghe theo.
Vào hậu đường, Tân Xưởng gặp chị là Tân Hiệu Anh hỏi :
– Có việc chi mà em bối rối thế ?
Tân Xưởng đáp :
– Thiên tử ở ngoài thành, thái phó có ý muốn phản .
Người chị nói :
– Chắc Người muốn giết Tào tướng quân đó .
Tân Xưởng nói :
– Chưa biết thực hư thế nào ?
Người chị nói :
– Tào tướng quân không phải là địch thủ của Thái phó, chắc phải thua .
Tân Xưởng hỏi :
– Thái phó dụ tôi đi với y, nên chăng ?
Người chị đáp :
– Ta chỉ là kẻ tùng sự .
Tân Xưởng nghe theo bèn hợp cùng Lỗ Chi, chém người giữ cửa thoát ra ngoài.
Tư Mã Ý được tin báo nên sợ Hườn Phạm chạy nữa, bèn sai người đến triệu .
Hườn Phạm thương nghị cùng người con.
Người con đáp :
– Thiên tử còn kẹt ở ngoài, chi bằng theo người thì hơn.
Hườn Phạm nghe theo, bèn nạt Tư Phiền là tướng giữ cửa Bình Xương mà thoát ra ngoài.
Ra khỏi thành, Hườn Phạm nói với Tư Phiền :
– Thái phó làm phản, hãy mau theo ta !
Tư Phiền biết mình bị gạt, bèn báo cho Tư Mã Ý.
Ý than :
– Túi khôn đã vượt ra ngoài biết liệu sao ?
Ý lại sai Hứa Doãn và Trạn Thái đến nói với Tào Sảng là Thái phó không có ý muốn hại, chỉ muốn tước binh quyền anh em Tào Sảng thôi.
Còn Tào Sảng, trong lúc đi săn với Ngụy chúa, bỗng được tin trong thành có biến lại có biểu văn của quan Thái phó, Tào Sảng thất kinh.
Rồi quan Huỳnh môn dâng trước mặt thiên tử biểu văn.
Tào Sảng với lấy mở ra xem.
Biểu rằng :
Tôi là đại Ðô Ðốc Thái phó Tư Mã Ý dâng biểu này :
– Lúc trước tiên đế có phú thác bệ hạ cho tôi. Nay Tào Sảng chuyên quyền, trên ép che thiên tử, dưới khinh rẻ quần thần, ý muốn soán ngôi cao. Nay tôi vâng lệnh Hoàng thái hậu mà trừ đứa phản, xin bệ hạ hãy giáng chỉ tước hết binh quyền của Tào Sảng ?
Ngụy chúa xem xong hỏi Sảng :
– Khanh nghĩ the nào ?
Tào Sảng tay chân bủn rủn, quay lại hỏi hai em .
Tào Hy nói :
– Tôi từng can anh chớ nên bỏ thành mà đi. Nay Tư Mã Ý đã cử sự như vậy còn biết làm sao, chi bằng trói tay chịu tội họa may .
Lúc đang bối rối, bỗng Huờn Phạm đến thưa :
– Thái phó đã chiếm Lạc Dương, sao tướng quân không thỉnh thiên tử về Hứa Xương, rồi dẹp Tư Mã Ý thì có khó gì ?
Tào Sảng nói :
– Há ta bỏ xứ mà đi cứu viện .
Hườn Phạm nói :
– Chúa công đã có Thiên tử, hiệu lịnh ra cho thiên hạ, ai mà chẳng nghe, há lại bó tay chịu chết ?
Tào Sảng còn đang do dự, nước mắt ứa trào thì Hườn Phạm lại nói tiếp :
– Ðây qua Hứa Ðô bất quá là nửa đêm, trong thành đủ binh mã, lương thảo. Còn ấn đai Tư Mã của chúa công tôi đã đem theo đây. Chớ chần chờ mà mang họa .
Trong giây lát, Hứa Doãn và Trần Thái đến bàn :
– Quan Thái phó thấy chúa công quyền cao chức trọng muốn tước bớt đó thôi, ắt không nỡ hại đâu.
Vậy cứ bõ hết binh quyền mà về chắc bình an .
Hườn phạm lại nói :
– Việc đã cấp bách, chớ nghe người ngoài mà chết !
Ðêm ấy Tào Sảng hết sức do dự, cứ chống gươm mà thở dài, Hườn Phạm lại nói nữa :
– Việc khấn cấp lắm còn suy Nghĩ gì lâu thế ?
Tào Sảng bèn quăng gươm mà nói :
– Ta bỏ hết binh quyền, chỉ về làm ông nhà giàu thôi đừng nói nhiều !
Hườn Phạm ngước mắt lên trời than :
– Xưa Tào Chơn mỗi việc đều dùng mưu lược, nay sanh ba đứa con như con bò, con heo .
Tào Sảng bèn sai quân đem ấn mà nạp cho Tư Mã Ý.
Tư Mã Ý bèn truyền ba anh em Tào sảng trở về nhà tư, còn kỳ dư giam lại hết .
Khi Sảng về đến nhà, Ý lại sai khóa cửa lại, rồi triệu Thiên Tử lâm trào.
Tư Mã Ý trình hết lời khai của bộ hạ Sảng, rồi min tâu lên Ngụy chúa xuống chiếu giết hết bọn Tào Sảng đi.
Chiếu vừa xuống quân sĩ liền dẫn bọn Tào Sảng ra chợ mà chém.
Sau đó, Ngụy Chúa phong Ý làm Thừa Tướng, lại khiến ba cha con cùng lãnh quốc sự.
Tư Mã Ý lại nghĩ đến chuyện Hạ Hầu Bá bảo thủ Ung Châu cũng là thuộc hạ của Sảng, thảng như y làm loạn thì thật khó mà cản, bèn triệu Hạ Hầu Bá về.
Bá biết thâm ý của Tư Mã Ý bèn dẫn quân làm phản.
Quan Thái Thú Ung Châu là Quách Hoài nghe tin Hầu Bá làm phản bèn dẫn binh đi tiễu trừ mà rằng :
– Ngươi là Hoàng tộc của đại Ngụy, sao lại tạo phản ?
Bá nói :
– Ông cha ta đã từng có công lớn với quốc gia, nay Tư Mã Ý là gì mà dám diệt họ Tào, lại còn muốn bắt ta nữa, thế thì sớm tối ắt nó soán ngôi, nay ta vì nghĩa mà trừ giặc, sao lại gọi là phản.
Quách Hoài bèn hươi thương đánh Hầu Bá.
Quách Hoài bại tẩu, Hầu Bá rượt theo.
Bỗng phía sau có tiếng hét vang Bá quay ngựa lại thì thấy Trần Thới từ sau đánh tới.
Lúc ấy Quách Hoài cũng quay ngựa lại đánh nhau. Hai đầu ép lại, Bá cự không nổi phải bỏ chạy.
Quách Hoài rượt theo. Hầu Bá túng thế chạy tuốt về Hớn Trung đầu Thục.
Khương Duy được tin cho mời vào, Hầu Bá khóc thưa rang :
– Tôi thật chẳng ngờ xảy ra cơ sự này ?
Khương Duy nói :
– Xưa Vi Tử đầu Châu mà nên danh muôn thuở .
Nói xong bày yến tiệc đãi Hầu Bá.
Trong lúc đang ăn uống, Khương Duy hỏi :
– Nay cha con Tư Mã Y nắm giữ trọn quyền, hắn có dòm ngó nước Thục chăng ?
Bá đáp :
– Y đang mưu nghịch, ắt chưa nghĩ đến việc ngoài. Nhưng bên Ngụy hiện nay có hai người còn trẻ mà tài năng đáng sợ .
Khương Duy hỏi ai, thì Bá nói :
– Một tên Chung Hội (con Chung Do), trí dõng có thừa. Một tên Ðặng Ngãi, có đại chí .
Khương Duy cười nói :
– Hai thằng con nít ay đáng chi mà lo !
Nói đoạn Khương Duy dắt Hạ Hầu Bá ra mắt Hậu chúa để tâu hết mọi sự.
Hậu chúa cả mừng bèn trọng dụng Hạ Hầu Bá.
Khương Duy lại tâu :
– Nay Tư Mã Ý chuyên quyền. Ngụy chúa nhu nhược, nước Ngụy gian nguy. Vậy xin bệ hạ giáng chỉ cho tôi đánh lấy Trung Nguyên, thực hiện trọn chí lớn của Thừa Tướng .
Phí Vĩ can rằng :
– Mới đây Tưởng Uyển và Ðổng Doãn đều nối nhau qua đời hết, nội trị đã không người, Bá Uớc cũng nên đợi thời chớ có khinh động làm chi .
Khương Duy nói :
– Nếu không cử sự thì bao giờ việc cả mới xong .
Phí Vĩ nói :
– Thừa Tướng là bậc thông suốt mọi sự mà còn phải theo thời cơ, huống chi bọn ta .
Khương Duy nói :
– Tôi rất rõ tánh tình người Khương, nếu được binh Khương tiếp ứng tuy chưa khắc phục được Trung Nguyên, chớ từ đất Lũng Tây đến phía Tây sẽ về ta dễ như chơi vậy .
Hậu Chúa nói :
– Ờ ! Thì Trẫm cũng chiều theo .
Khương Duy lãnh mạng rồi dắt Hạ Hầu Bá đến Hớn Trung nghị kế.
Duy nói với Bá :
– Nay phải sai sứ sang nước Khương để kết giao, rồi kéo binh ra ngõ Tây Bình, gần Ung Châu, xây thành tại Cốc San
sai binh gửi nơi đó làm thế ỷ giục, còn bọn ta ra ngõ Xuyên Khâu, y theo cựu kế của Thừa Tướng mà làm .
Nghị kế xong, Duy sai Châu An và Lý Hâm dẫn quân đến Cốc San đắp thành chống giữ.
Lúc ấy, quân do thám về báo Quách Hoài.
Hoài đang giữ Ung Châu lập tức sai quân về Lạc Dương cấp báo, còn một phía khiến Trần Thới đến Cốc San giao chiến với quân Thục.
Cẩn An và Lý Hâm ra cự địch nhưng không nổi bèn lui vào thành cố thủ.
Trần Thới xua quân vây bốn mặt.
Lý Hâm nói :
– Ðợi binh Ðô Ðốc quá lâu tôi sợ hết lương, nếu cứ cố thủ hoài. Vậy để tôi liều chết xông ra khỏi vòng vây đi cầu cứu mới được . Nói xong, cố thoát khỏi vòng vây chạy riệt.
Ði được vài ngày, gặp Khương Duy kéo quân đến.
Lý Hâm thưa :
– Hai thành Cốc San đều bị binh Ngụy vây khốn, hiện nay rất đổi nguy ngập !
Khương Duy nói :
– Chẳng phải ta cứu trễ, vì phải chờ binh Khương đến, nên mới hư việc vậy .
Nói rồi, quay lại hỏi Hầu Bá :
– Binh Khương chưa đến, Cốc San bị vây, vậy phải làm sao ?
Hầu Bá thưa :
– Nếu chờ binh Khương thì hai thành Cốc San sẽ mất. Tôi chắc Ung Châu kéo đến Cốc San thì Ung Châu bỏ trống. Vậy hãy đến đánh Ung Châu. Quách Hoài và Trần Thới thể nào cũng đem binh về cứu , vậy là ta giải nguy được Cốc san .
Khương Duy cả mừng, bèn dẫn binh nhắm Ung Châu mà tới.
Trần Thới thấy Lý Hâm thoát khỏi vòng vây thì hỏi Quách Hoài :
– Lý Hâm thoát rồi, ắt Khương Duy sẽ đến tiếp cứu. Vậy phải làm sao ?
Quách Hoài nói :
– Chắc chắn Khương Duy sẽ đến lấy Ung Châu. Vậy tướng quân hãy kéo ra Diện Thủy chận đường lương của nó, còn ta. kéo đến Ung Châu mà cự. Hễ binh nó nghe chận đường lương ắt phải chạy. Chừng ấy hai đầu ép lại đánh.
Còn Khương Duy vùa đến Ngưu Ðầu San bị binh Ngụy chận đường, rồi lại nghe tiếng Trần Thới nạt lớn :
– Ngươi lén đánh Ung Châu, kế ấy há gạt ta sao ?
Khương Duy giục ngựa tới đánh chừng 3 hiệp .
Trần Thới cuốn gói chạy dài. Sau đó, xua quân đến Ngưu Ðầu San. Mỗi ngày đều ra khiêu chiến.
Thế rồi, trong ltíc đang bàn luận với Hạ Hầu Bá, bỗng được tin Quách Hoài sai Trần Thới đến lấy Diên Thủy, chận nghẹt đường lương rồi.
Khương Duy cả kinh liền sai Hạ Hầu Bá lui binh trước, còn mình đi đoạn hậu.
Quách Hoài phân binh ra năm ngã rượt theo.
Khương Duy phải lui binh lại. Vừa đến Diên Thủy lại gặp Trần Thới xông ra, hai đầu đánh ép lại, tên bắn xuống như mưa.
Khương Duy liều chết đánh nhầu, rồi chạy thẳng đến Dương Bình Quan.
Phía trước mặt bỗng có một đạo quân ào tới, cầm đầu là Tư Mã Sư đại tướng, con trai lớn của Tư Mã Ý.