CHUYỂN NGỮ: LULU
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Đã nhiều ngày,cuộc sống ở trúc các luôn như vậy.
Sáng sớm, tiếng tam huyền cầm âm thanh réo rắt vang lên, ngay cả chim nhỏ cũng đậu ở cửa sổ. Hoàng hôn, tiếng đàn u tình, bóng tà dần ngả, chim từng đàn bay về. Bóng đêm buông xuống, đàn ở trong khoảng không nhẹ nhàng than thở, trăng sáng làm giai nhân.
Dung Xán vẫn nghỉ ngơi, dùng bữa, ngủ, điều khí, ngẫu nhiên xem chút tin tức, khi làm việc hắn rõ ràng vô cùng chuyên tâm nhưng lại thường thường phân tâm nghĩ tới nàng, khóe mắt nhịn không được nhìn quanh, muốn biết nàng đang làm cái gì? Có vẻ mặt gì?
Mỗi ngày sau giờ ngọ, Lý Tinh Hồn đều đặn đến châm cứu kiềm độc cho hắn. Từ Tinh Hồn, hắn biết nàng mang thuốc dẫn đến để giải cổ độc, biết việc này, hắn cũng không để ở trong lòng, ngược lại cảm giác bản thân càng lúc càng quen với việc nàng luôn ở bên cạnh.
Nàng nói, nàng sẽ trở về Thương Sơn. Nếu nàng đi thật… Dung Xán nhíu mày một cái, hình như nàng đi ra phía sau trúc các, phản ứng đầu tiên của hắn là nhăn mày lại, tất cả cũng vì đám huynh đệ kia của hắn.
Lưỡng Hồ Tào bang, trừ ba tiểu tử đám Miên Phong ra thì tất cả đều là đại hán tử, khí cương dương so với mặt trời mùa hè còn nhiều hơn, chưa khi nào có cô nương đến thăm, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân kiều diễm ướt át.
Tin tức mỹ nhân đến truyền đi, huynh đệ Tào bang sôi động hẳn lên, cứ khi rảnh rỗi là lại chèo thuyền nhỏ ra phía sau trúc các, nhìn ngắm mỹ nhân, cùng mỹ nhân trò chuyện, nếu mỹ nhân chịu nhận quà thì lúc về cười vui vẻ, cho dù trời sập xuống, cũng có bản lĩnh nâng lên, đất lấp xuống, cũng có sức chui ra.
Cho đến khi Dung Xán bắt đầu lậm quyền, cũng không tệ lắm, ít nhất hắn nhịn được ba ngày rưỡi.
Hắn ra lệnh công việc thêm nhiều, đem mấy đại hán tử đuổi tới phía nam, đuổi tới phía bắc, đuổi tới phía đông, cũng đuổi tới phía tây, chỉ cần đứng có ở lại Lưỡng hồ quấy rầy là được.
Có điều, lại khổ Miên Phong, huynh đệ tổng đường mặc dù không dám tới nhưng lại đem rất nhiều đồ chơi nhỏ đưa cho Miên Phong, muốn hắn chuyển cho mỹ nhân. Này lại làm cho Dung Xán mặt nhăn mày nhíu, thấy nàng khi nhận quà người khác thì có vẻ vui mừng, có khi chỉ là một con châu chấu làm bằng tre trúc, một cái chong chóng thêu hoa, một cây sáo nhỏ, nàng đã cười đến thật sung sướng, con ngươi sáng lên, giống như mấy vật này đều quý giá.
Đã qua nhiều ngày, mi tâm hắn vốn có nếp nhăn lại tăng thêm.
Sau đó, đã xảy ra chuyện.
Một ngày dùng xong bữa trưa, Dung Xán ở bên trong Trúc các nhìn tin tức huynh đệ thăm dò được.
Trên thư là tình trạng Điền môn hiện nay —
Vợ chồng Mộc Khai Viễn cùng Sở Hùng đồng thời mất tích, giả thuyết là vì quyết chiến mà rơi vào vực sâu. Điền môn thế lực giảm mạnh, trong bang mất đi đầu rồng, trước mắt, tổng đường và nhánh tây nam thống nhất, tạm thời để Trại Mục Tư lấy thân phận trưởng lão xử lý.
Xem ra, nàng phải về Thương Sơn giúp chỉnh đốn Điền môn là thật. Chính là… Tâm vì sao lại bất an?
Hắn tỉ mỉ cân nhắc suy tư từng một việc, ngón tay gõ mặt bàn, đang lúc xuất thần, ngoài cửa sổ bên bờ song hai bóng hìn thu hút toàn bộ chú ý của hắn.
Không thấy thì không sao, vừa thấy đã muốn nổi trận lôi đình.
Cái tên đầu củ cải kia thê mà lại không sợ chết, đi theo mỹ nhân đến trúc các.
Bên bờ, La Bá Đặc hát tình ca quê hắn, thân thể nghiêng về phía trước, một tay che lấy tim, một tay kia nắm một đóa hoa hồng, chuỗi ca từ nghe không hiểu ý nhưng biểu tình lại say mê vô cùng, thật sự ra dáng một bài tình ca.
Một khúc chấm dứt, mỹ nhân khuôn mặt nhỏ nhắn đang lắng nghe dùng sức vỗ tay, không chút nào keo kiệt tặng hắn một nụ cười.
La Bá Đặc thâm tình chân thành, đem hoa tặng cho nàng.
Giờ phút này, Dung Xán bên trong cửa sổ rình coi tâm nhảy tới yết hầu, có rút nhanh lại gấp mấy lần, không tự giác, giữa trán đã hiện lên gân xanh.
Hắn đột nhiên lo lắng. Buổi sáng hôm kia, hắn nhìn thấy nàng nhận của Miên Phong một cái quạt thêu, tranh hoa và chim trên quạt đáng yêu hấp dẫn nàng, trong lúc vui vẻ thì nghiêng người ngay tại trên mặt Miên Phong hôn một cái thật vang; tiếp theo, buổi chiều hôm qua, Phó Vân cùng Ngọa Dương mang đến mấy thứ đồ ngọt đầy màu sắc, đều là đồ ăn vặt của mấy đứa nhỏ, nàng mỗi thứ đều nếm một ít, cái gì cũng thích, trong miệng ngậm viên kẹo vị cam, hai phiến môi lại đi hôn người ta, một cái hôn ở trán, một cái hôn ở má phải, lưu lại hai dấu son.
Mỹ nhân hôn làm say lòng người, cũng rước lấy tai bay vạ gió.
Sau khi chuyện xảy ra, ba huynh đệ Miên Phong đáng thương chịu đủ đau khổ từ chủ tử, nói cái gì cũng sai, làm cái gì cũng sai, động một tí là phạm lỗi, không có lý do cứ động cái là lại như nổ pháo, nổ đến hài cốt không còn.
Thấy nàng nhận lấy hoa của hắn, Dung Xán hai mắt muốn phun ra hỏa. Nàng nếu lại đi “Xâm phạm” người khác, nếu mà nàng dám nói chuyện với người khác, hắn sẽ, hắn tuyệt đối sẽ — Dung Xán chậm rãi chuyển ý niệm trong đầu, bỗng nhiên thả lỏng, bởi vì nàng không có hôn hắn, chỉ nhẹ nhàng cười, ngửi hương thơm từ đóa hoa.
Không! Hắn lập tức lại muốn… nàng sao lại có thể cười với đầu củ cải kia?! Còn đem hoa đến bên miệng! Đang định lao ra, chợt nghe tiếng nói của nàng mềm mại.
“La Bá Đặc, ở quê nhà huynh có cô nương đang chờ không?”
La Bá Đặc cười lộ răng trắng, tóc vàng mắt xanh anh tuấn đáng yêu.”Nhà của ta cách nơi này rất xa rất xa, không có cô nương đợi ta, nếu đợi ta, cũng thành lão bà bà mất.” giọng điệu của hắn cùng nàng có chút tương tự, đều mềm mại.
Nàng bị hắn chọc cười.”Không có vấn đề gì, huynh biết ca hát như vậy, khẳng định có rất nhiều cô nương thích huynh. Huynh cứ ở lại trung nguyên, cưới một lão bà, sinh một đám trẻ đi.”
“Diễm Diễm, ta lấy nàng làm vợ, được không?” Tên nàng đối với hắn rất khó đọc, học không được, vẫn là gọi tên thân mật dễ dàng hơn. Mới nói xong, hắn lập tức quì một gối, nâng một tay mềm mại của nàng.
Mộc Diễm Sinh để cho hắn nhẹ nắm, thản nhiên cười, “Ta đã có người trong lòng.”
“Thật sao?” Hắn thân mật hôn mu bàn tay nàng “La Bá Đặc muốn cùng hắn quyết đấu, đem nàng cướp về.”
Cướp con mẹ hắn, cướp bà nội hắn đồ đầu to! Dung Xán giận không kiềm được, làm ra một cái hành động không phù hợp với hắn, hắn hoả tốc vọt tới, từ phía sau đem La Bá Đặc một cước đá xuống nước.
Mộc Diễm Sinh không kịp phản ứng, càng đừng nói đến phải nhắc nhở nam nhân đáng thương kia, chỉ có thể trơ mắt thấy hắn bị đánh len, ngã vào trong nước.
“La Bá Đặc –” nàng tay dò mặt nước, eo lại bị Dung Xán kéo về.
“Nước ở đây không sâu!” Hắn thực khó chịu. Tên chết tiệt kia dám dám cầu hôn với nàng, gọi nàng là “Diễm Diễm “, còn đáng chết dám hôn tay nàng!
Dung Xán không nói hai lời, mặt xanh mét, kéo nàng đi về phía Trúc hiên, lửa giận bùng lên, huyết khí lại cuồn cuộn.
“Là ai… ọc ọc ọc ọc… Tiểu nhân, ọc ọc ọc… phì phì…” La Bá Đặc bơi tệ nhất Tào bang, vùng vẫy một hồi mới leo lên được trên bờ, đầu vừa nhấc đã nhìn thấy Miên Phong rảnh rỗi ngồi xỏm ở đó, dùng biểu tình đáng thương lại vui sướng khi người gặp họa nhìn mình.
Hắn vỗ vỗ bả vai La Bá Đặc, lắc đầu già dặn nói: “Haizzz, ngươi không cần phải nói, ta đều hiểu hết.”
Nói cái gì? Hiểu cái gì? Hắn còn chưa biết là tên hỗn đản nào đá hắn xuống. Sau khi hắn nghĩ nghĩ, trúc các có mấy người, không phải Miên Phong, lại loại trừ bản thân và Diễm Diễm, hả… Chỉ còn lại người kia.
Bên trong hiên, Mộc Diễm Sinh chân nhỏ đuổi kịp hắn, vừa vào cửa, hắn đã đóng rầm cửa lại, đóng cửa sổ, động tác rất dùng sức, giống phát tiết cơn giận, sau đó, trong phòng chỉ còn hai người, mạnh mẽ nhìn nàng.
“Xán lang… Chàng, chàng tức giận ”
Không đợi nàng nói hết, hắn phát hỏa ngắt lời, “Đúng! Ta đang tức giận, cô hiểu quá rõ.”
Nàng cái miệng nhỏ khẽ nhếch, kinh ngạc nhìn lại hắn.
“Chàng tức giận, ta biết…” Kiên trì hoàn thành câu. Tiếp theo, môi nàng cắn một cái, lên án nói: “Chàng… Sao chàng có thể đem La Bá Đặc đá xuống nước? Trời lạnh nước lạnh, để lâu hắn sẽ bị ngấm lạnh, có thể sẽ không tốt.”
“Không tốt?! Ta đối với hắn đã đủ tốt.” Hắn tới gần từng bước, tuấn nhan thị uy cúi xuống, thẳng tắp trừng nàng.”La Bá Đặc, La Bá Đặc, cô gọi cũng thân mật quá nhỉ, quen thân với hắn cũng nhanh quá!” Ôi, lại thêm tội rồi.
“Đó là tên hắn, ta không gọi hắn là La Bá Đặc thì còn có thể gọi là cái gì?” Giọng nói của mặc dù mềm mại, lại mang vẻ đáng thương vô tội, mũi ê ẩm nhưng không biết hắn vì sao lại quát nàng.
“Còn nói nữa?!” Hắn tự biết đuối lý, lại không thừa nhận, trở giọng “Vậy cô cũng không thể để hắn gọi ngươi, gọi ngươi là “Diễm Diễm”!”