Khục khục!
Trên đỉnh tòa lầu các, thanh niên chất phác và Diệp Lăng Vân cũng bị bụi bặm cuồn cuộn kia bao phủ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi, ngưng mắt nhìn động tĩnh bên dưới màn bụi bặm.
Trận giao phong giữa sáu đại thiên tài dưới sân, uy thể quả thực to lớn, toàn toàn sánh ngang với trận giao phong giữa cường giả cửu trọng võ đạo.
Giờ khắc này, ngay cả Quảng Quân Hầu đang ngồi trên cành cây đại thụ phía xa cũng chăm chú nhìn khu vực bụi bặm, trên mặt hiện ra một tia vui mừng.
Tại trung tâm của màn bụi bặm.
Bắc Mặc đứng yên tại chỗ, hai chân cắm vào mặt đất nửa tấc, những cây cối, đá tảng xung quanh hắn đều bị chấn nát bấy, trong tầm mắt, tất cả mọi thứ đều trở nên hoang tàn.
Xung quanh hắn, những thiếu niên khác đều mặt xám như tro, chặt vật không chịu nổi.
Trong đó, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn chính diện đối kháng đều bị nội thương, khí sắc không tốt lắm.
Mà Triệu Vũ Phi và Phong Ngâm Nguyệt ở bên ngoài công kích cũng bị đánh bay, chịu chút thương tích nhẹ.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Tại khu vực ngoài rìa, vẫn có một thiếu niên đứng vững, y phục của hắn bay phất phới, trên người không có bất kỳ vết thương nào, chẳng qua sắc mắt hết sức ngưng trọng, hô hấp trở nên gấp gáp.
– Thực lực người này, e rằng so với phần lớn cường giả cửu trọng võ đạo còn khủng bố hơn…
Lồng ngực của Triệu Phong phập phòng, nhìn chằm chằm Bắc Mặc đứng tại trung tâm màn bụi bặm.
Từ chi tộc tiến vào chính tộc, liên tục chiến đấu khắp các chiến trường từ thành Vũ Dương cho tới quận Quảng Lăng, Triệu Phong chưa tùng gặp phải thiên tài nào đáng sợ như vậy.
Có lẽ, chỉ có thiếu niên thần bí Tân vô Ngân mà mình từng giao phong là có thể đem ra so sánh mà thôi…
Bụi bặm tản đi, cục diện trên sân vô cùng bắt mắt.
Bắc Mặc đứng yên tại chỗ, mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói:
– Một kích vừa rồi, ta chỉ phát động sáu thành thực lực mà thôi.
Sáu thành thực lực?
Mấy vị thiên tài ở đây lập tức chấn động muốn nói gì đó, nhưng ngay cả một câu cũng không thốt ra nổi.
Đây chính là thực lực chân chính của Bắc Mặc?
Khóe miệng Phong Ngâm Nguyệt hiện ra một tia cay đắng hắn đã chân chính ý thức được tại sao Bắc Mặc lại có thể trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của Quảng Quân Hầu, mà nhóm người mình thì chỉ có thể trở thành đệ tử ký danh.
Hắn không ngờ rằng chênh lệch giữa đệ tử thân truyền và đệ tử ký danh lại lớn như vậy.
Cũng khó trách đối phương lại được Quảng Quân Hầu coi trọng
– Chỉ mới một tháng không gặp mà Bắc Mặc sư đệ đã trở nên mạnh mẽ như vậy, thực lực so với ta và ngươi cũng không xê xích bao nhiêu.
Diệp Lăng Vân khẽ thở dài, nói.
Trong đình viện lầu các, một đám thiếu niên đều á khẩu không nói nên lời.
Một mảnh tĩnh mịch…
Ở trên đại thụ, Quảng Quân Hầu với vẻ mặt vui mừng nhìn về phương xa, lẩm bẩm:
– Sắp rồi, thời cơ sắp đến rồi…
Nửa ngày sau…
Trong đình viện lại khôi phục như cũ.
– Haizz, Bắc Mặc sư đệ, chúng ta đã lĩnh giáo rồi.
Dương Thanh Sơn có chút bất đắc dĩ, thần sắc đầy vẻ chán chường.
Nam Cung Phàm cũng cảm thấy bất lực, trong mắt hiện lên vài tia ghen ghét và không cam lòng.
Triệu Phong và Triệu Vũ Phi thì ngược lại, cũng khá bình thường bởi vì tu vi của bọn họ còn kém xa Bắc Mặc.
– Triệu sư đệ.
Đột nhiên, Bắc Mặc lên tiếng, ánh mắt rơi lên người Triệu Phong
Ừm?
Triệu Phong khẽ giật mình, có chuyện gì vậy?
Ánh mắt của mấy vị thiếu niên thiên tài ở đây cũng rơi lên người hắn.
– Vừa rồi, một chỉ đó là do ngươi phát ra sao?
Bắc Mặc nhìn Triệu Phong chằm chằm, ống tay áo bay phất phơ.
Mọi người lập tức tập trung nhìn, chỉ thấy trên tay áo của Bắc Mặc có một lỗ nhỏ bằng ngón trỏ.
Đương nhiên, cái lỗ nhỏ này chỉ xuất hiện trên tay áo của Bắc Mặc, còn cánh tay của hắn thì vẫn trắng trẻo không tì vết.
Làm sao có thể?
Dù vậy thì mọi người trên sân cũng giật mình.
Lúc mọi người giao phong Bắc Mặc có thể nói là bễ nghễ vô củng, “Sóng khí” giống như lưới trời tuy thưa mà khó lọt, ngay cả công kích của Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng không thể tới gần người Bắc Mặc được.
Trong ánh mắt mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Phong mỉm cười nói:
– Có lẽ là may mắn mà thôi.
May mắn?
Trong mắt Dương Thanh Sơn lộ ra nghi vấn, dường như trong số những người vây công Bắc Mặc, chỉ có Triệu Phong là không tổn thương lông tóc chút nào.
Không chỉ vậy, công kích của hắn lại có thể đánh trúng sơ hở trong công pháp của Bắc Mặc, khiến cho ống tay áo của Bắc Mặc lưu lại một lỗ nhỏ.
Nếu như có thể làm được một trong hai chuyện này, có lẽ còn có thể quy cho may mắn, nhưng nếu như làm được cả hai chuyện thì xác xuất may mắn quả thật bé nhỏ hết sức.
– Ồ?
Diệp Lăng Vân và Tam Vệ âm thầm quan chiến cũng cảm thấy giật mình.
Lúc trước giao phong quá hỗn loạn, cho nên bọn họ cũng không chú ý đến những chi tiết này.
Ngược lại Quảng Quân Hầu ở trên cành cây đại thụ phía xa thì lại quan sát rõ, trong mắt lóe lên tinh quang lẩm bẩm:
– Khả năng xem xét không thể tưởng tượng, dưới loại tình cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể nắm bắt được sơ hở thoáng xuất hiện trên người Mặc nhi, dùng chỉ kình cách không đánh trúng mục tiêu.
Hoàn toàn nhìn ra chân tướng quá trình, ngoại trừ Triệu Phong và Bắc Mặc là người trong cuộc ra, thì chỉ có một mình Quảng Quân Hầu mà thôi
Nhưng đó là sau khi Quảng Quân Hầu phân tích mới nhận ra, lúc trước ông ta cũng không chú ý tới chi tiết này.
– May mắn sao?
Bắc Mặc cũng không truy cứu nữa, nhưng trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Hắn dùng sức một mình chấn nhiếp năm vị thiên tài cực hạn, vốn có thể xem là “kết thúc hoàn mỹ”.
Chỉ tiếc rằng lại xuất hiện “dị số” Triệu Phong chẳng những đối phương không bị thương mà còn có thể lưu lại trên ống tay áo của hắn một lỗ thủng
Đây có thể nói là “vết nhơ” duy nhất.
Từ khi được Quảng Quân Hầu thu làm đệ tử thân truyền, hầu như hắn chưa từng thua người khác ở bất kỳ lĩnh vực nào.
Nhưng từ khi gặp được Triệu Phong kỷ lục đó đã bị phá.
Lúc trước là thua Triệu Phong ở phương diện trí nhớ, bây giờ lại bị hắn làm cho “kết thúc hoàn mỹ” lưu lại một vết nhơ.
Một hồi luận bàn hữu nghị giữa đồng môn xem như dừng lại tại đây.
Diệp Lăng Vân, Tam Vệ và Quảng Quân Hầu đứng sau quan sát một màn vừa rồi cũng lần lượt rời đi.
Trận luận bàn này đã khiến cho những đệ tử môn hạ của Quảng Quân Hầu thu hoạch rất lớn, tất cả đều vội vàng trở về bế quan tìm hiểu.
Trên đường trở về, trong đầu Triệu Phong vẫn hiển hiện một kích vô địch tràn đầy bễ nghễ của Bắc Mặc.
Thật sự quá mạnh mẽ!
Triệu Phong hoàn toàn không tìm ra phương pháp chính diện chống đỡ.
Hơn nữa, một kích bễ nghễ đó chẳng qua chỉ mới là sáu thành thực lực của Bắc Mặc.
Triệu Phong mở ra mắt trái, quan sát Bắc Mặc. Tu vi của đối phương đã tiếp cận cửu trọng võ đạo. Tu luyện Võ Đạo Nội Kình hết sức đặc thù, uy năng và đẳng cấp còn hơn cả Quy Nguyên Khí Quyết của mình.
Trải qua phân tích, hắn đã xác định Bắc Mặc ít nhất tu luyện hai ba môn võ học Thánh Phẩm.
Trong đó “Ba Văn” so với võ học Thánh Phẩm bình thường còn mạnh mẽ hơn vài phần.
Điều này khiến Triệu Phong ý thức được một điều, đó là trong võ học Thánh Phẩm cũng có phần chia cao thấp.
Rất nhanh, hắn liền nhớ đến phân chia đắng cấp võ học Thánh Phẩm mà mình đã từng nhìn thấy trong Tàng Thư Các.
– Võ học Thánh Phẩm, chia làm hạ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh cấp. Ngày trước, những võ học Thánh Phẩm mà ta nhìn thấy trong “lầu Thánh Phẩm”, có lẽ đều chỉ là Thánh Phẩm hạ cấp.
Trong đầu Triệu Phong liền hiện ra một lượng lớn tin tức.
Hai ngày trước, hắn ở trong Tàng Thư Các đã “thu hoạch” được một lượng lớn học thức, lịch duyệt tăng mạnh, chăng qua vẫn có rất nhiều học thức mà hắn chưa tiêu hóa.
Sau khi trở về, Triệu Phong bắt đầu tìm hiểu những tâm đắc của trận so tài ngày hôm nay, thu được lợi ích không nhỏ.
Đặc biệt là “Tùy Phong Thức” trong “Tứ Phong Thức”, hắn đã lĩnh ngộ được tinh túy trong đó.
Không chỉ vậy, “Quyển Phong Thức” của Triệu Phong cũng có bước đột phá lĩnh ngộ. Phù…
Triệu Phọng vận chuyển nội kình Quy Nguyên hai tay nhẹ nhàng vũ động, quanh người truyền đến tiếng xé gió, nội kình dẫn động kình phong xoay tròn, điên cuồng gào thét.
Điểm Tinh chỉ!
Triệu Phong điểm ra một chỉ, quanh người phát ra tiếng gió hú, một chỉ vô cùng đơn giản lại bộc phát khí thế to lớn, phảng phất dẫn động kình phong bốn phía, tạo thành trùng kích mang tính phạm vi.
– Thì ra là vậy, “Tùy Phong Thức” có hiệu quả đối với thân pháp bộ pháp, mà “Quyển Phong Thức” thì lại có thể tăng cường uy lực và thanh thế của chiêu thức, thậm chí còn có thể tạo thành uy năng mang tính phạm vi.
Triệu Phong đột nhiên hiểu ra.
Tứ Phong Thúc, theo thứ tự là: Tùy Phong Thức, Quyển Phong Thức, Tàn Phong Thức, Liệt Phong Thức.
Thức sau so với thức trước càng thâm ảo hơn, uy lực cũng càng lớn hơn.
Trước mắt, Triệu Phong mới chỉ nắm giữ Tùy Phong Thức, còn Quyển Phong Thức cũng chỉ lĩnh ngộ được năm sáu phần.
Nếu như hắn đoán không sai thì Tàn Phong Thức và Liệt Phong Thức tiếp theo đều thuộc về chiêu thức công kích mạnh mẽ.
Vài ngày tiếp theo, Triệu Phong phần lớn dành trọn thời gian để lĩnh ngộ.
Một ngày nọ…
Triệu Phong từ trong lĩnh ngộ tỉnh lại, mở to mắt.
– Triệu công tử, Diệp Lăng Vân đại sư truyền đến tin tức, có lệnh triệu tập mọi người. Ngoài cửa truyền đến âm thanh vội vàng của người hầu.
Bình thường, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì người hầu sẽ không đến quấy rẩy hắn.
Còn lần này, dường như có chuyện gì đó không bình thường
Triệu Phong bước ra khỏi phòng đi tới địa điểm mà người hầu miêu tả.
Nơi tập trung chính là ở Thiên Vệ Doanh.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong đã đi tới tòa lầu các chính giữa Thiên Vệ Doanh.
Lúc hắn đi tới, trong lầu các đã có không ít người đang ngồi.
Hai người cầm đầu chính là thanh niên chất phác và Diệp Lăng Vân.
Tiếp đó chính là đệ tử ký danh của Quảng Quân Hầu và mười tên thiếu niên thiên tài mới của “Thập Thiên Vệ”.
Một lát sau, Bắc Mặc và Dương Thanh Sơn cũng đã tới.
Tất cả mọi người đều tới đông đủ.
– Tam Vệ đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một thiếu niên hỏi.
Thanh niên chất phác nói:
– Lần này có chút liên quan tới nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ lần trước.
Nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ?
Triệu Phong lập tức giật mình, lần trước, tại khu vực khấu loạn, không phải những đạo phỉ kia đã bị diệt gần sạch hay sao?
Tất cả những thiếu niên ở đây cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Triệu Phong thoáng nghĩ, nếu như chỉ đơn thuần là tiêu diệt đạo phỉ thì cũng không cần phải xuất động đệ tử của Quảng Quân Hầu, thậm chí ngay cả đệ tử thân truyền Bắc Mặc cũng tới.
– Chuyện là như vậy, ngay tại khu vực mà lần trước các ngươi làm nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ, trong khu vực giáp ranh với Hoành Vân Thiên Lâm, đột nhiên có một lượng lớn hung thú và dã thú tập kích thôn trấn phụ cận, thậm chí còn hình thành quy mô “Thú triều”, mục đích tiến thẳng về phía quận Quảng Lăng.
Diệp Lăng Vân liền nói rõ nguyên nhân.
Thú triều?
Tất cả thiếu niên ở đây đều lập tức giật mình.
Khu vực khấu loạn làm sao có thể vô cớ phát sinh thú triều?
Triệu Phong không khỏi trầm tư, chợt nhớ tới tình cảnh ngày trước mình truy kích tên thủ lĩnh Tàn Lang trong Hoành Vân Thiên Lâm.
Lúc ấy, khi đuổi vào trong Hoành Vân Thiên Lâm, mắt trái của Triệu Phong đã nhìn thấy “người đội nón rộng vành” đáng sợ, thậm chí còn có những hung thú cao cấp đột nhiên vô cớ xuất hiện.
– Quy mô thú triều không phải chuyện đùa, có một lượng lớn hung thú cấp thấp, còn có một số hung thú cao cấp đã phá hủy rất nhiều thôn trấn, thậm chí còn uy hiếp tới quận Quảng Lăng.
Thần sắc của Diệp Lăng Vân đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Hung thú cao cấp?
Rất nhiều thiếu niên ở đây đều không khỏi run sợ.
Đối với những hung thú cao cấp khủng bố, không thiếu những tin đồn về chúng xuất hiện.
Thậm chí Triệu Phong đã từng tự mình trải nghiệm, lúc trước gặp phải “Song Dực Kiếm Xỉ Hổ”, “Huyết sắc Cự Mãng”, trong Hoành Vân Thiên Lâm, đó là loại tồn tại khủng bố gì? Mỗi một con đều có lực lượng hủy diệt một thôn trang, thậm chí còn có thể uy hiếp được thành nhỏ như thành Vũ Dương.
– Quận Quảng Lăng đã phái quân đội và võ giả ngăn cản, nhưng nhân thủ vẫn không đủ. Lần thú triều này cũng là một cơ hội tốt để các ngươi rèn luyện. Quảng Quân Hầu hạ lệnh, phái các ngươi đi trợ giúp phòng thủ.
Thanh niên chất phác đã nói rõ dụng ý.
Trợ giúp phòng thủ?
Đám thiếu niên nghe vậy, lập tức thở phào một hơi, không ít người còn lộ vẻ hưng phấn.
– Thông qua chiến đấu thực tế, có thể đề thăng thực lực và kích phát tiềm lực.
Tâm tính của Triệu Phong ngược lại rất lạc quan và tích cực.
Lúc mọi người ở đây đều đang nhao nhao nghị luận.
Tu… U… U…
Trên không trung quận Quảng Lăng, đột nhiên truyền tới một tiếng kêu bén nhọn, khiến mọi người kinh sợ.
– Tình huống thế nào rồi? Chẳng lẽ hung thú đã giết vào quận Quảng Lăng?
Trong lòng Triệu Phong máy động.
Mắt trái của hắn trong nháy mắt nhìn ra ngoái hai ba mươi dặm. Liền nhìn thấy một con chim màu vàng khổng lồ đang giương cánh bay lượn khí thế nuốt mây nhả khói, thanh thế hùng vĩ, so với Song Dực Kiếm Xỉ Hổ mà hắn từng nhìn thấy còn mạnh mẽ hơn nhiều lần.