Tại diễn võ trường, vài tên đệ tử thoáng chốc đều lâm vào trầm mặc.
Triệu Phong từ trong mắt Quảng Quân Hầu nhìn thấy một tia hi vọng cuối cùng bị chôn vùi.
Vị Vương hầu phong vân có vũ lực thông thiên của Tương Vân quốc phảng phất như bị già đi mấy chục tuổi.
Triệu Phong biết, việc Bắc Mặc bị đoạt đi đã khiến hy vọng duy nhất mà Quảng Quân Hầu ký thác tan vỡ. Về phần những tên đệ tử còn lại, hiển nhiên Quảng Quân Hầu cũng không ôm hi vọng gì.
Giờ phút này, vài tên đệ tử bắt đầu chìm vào suy tư và lựa chọn.
Lựa chọn tiếp theo, có thể ảnh hưởng tới vận mệnh cả đời.
Cơ hội tiến vào tông môn Thế Giới, đối với bất kỳ thiên tài võ đạo nào “có chí hướng” đều là một chuyện hết sức chờ mong.
Nhưng vấn đề đặt ra trước mặt bọn họ chính là nếu như tiến vào tông môn, rất có thể bị gây khó dễ, thậm chí là bị chèn ép.
Không khó để tưởng tượng, đây chính là một khó khăn lớn so với đệ tử của các tông môn khác, con đường khiêu chiến lại càng gian nan hơn.
Không biết tại sao, Triệu Phong ngược lại nổi lên một trận hùng tâm khó hiểu, trong lòng mơ hồ có một luồng hỏa diễm thiêu đốt.
Mắt trái của hắn hiện lên một tầng ánh sáng xanh nhạt, phảng phất như một đoàn hỏa tinh.
– Con đường phía trước có khó hơn nữa thì ta cũng nguyện ý thử một lần! Tên súc sinh Bắc Mặc kia, ta nhất định sẽ khiến hắn mất sạch mặt mũi!
Dương Thanh Sơn cắn răng một cái, căm phẫn nói.
Lựa chọn dứt khoát của hắn khiến Triệu Phong có chút xúc động, xem ra không phải chỉ có bản thân mình là không khuất phục.
Trong mấy vị sư huynh đệ, Dương Thanh Sơn là người nóng tính và chân thành nhất, cũng rất trung thành với sư tôn.
– Ta cũng sẽ không từ bỏ! Khảo hạch nhập môn của Hiểu Nguyệt Tông, phải năm năm mới có một lần.
Nam Cung Phàm suy tư một lát, rất nhanh liền đáp ứng.
“Cánh cửa” mênh mông bày ra trước mặt, nhưng đối với phần lớn võ giả, thậm chí ngay cả cơ hội bước vào cũng không có.
Bình thường thì cứ năm năm mới khảo hạch nhập môn một lần, thậm chí là mười năm mới có một lần.
Một khi bỏ qua cơ hội này thì rất có thể sẽ phải nuối tiếc suốt đời.
– Cơ hội lần này, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Phong Ngâm Nguyệt cũng gật đầu tán thành.
Cuối cùng đến lượt Triệu Phong:
– Ta đã đáp ứng lời hẹn với Bắc Mặc, nhất định sẽ không thất ước.
Đám người Nam Cung Phàm thoáng giật mình, rất nhanh liền nhớ tới ước định giữa Triệu Phong và Bắc Mặc, đó là: Sau khi tới tông môn sẽ tranh tài cao thấp.
Đối với việc này, mọi người chỉ cười nhạt, cũng không cho là đúng.
Quảng Quân Hầu nhìn lời nói và việc làm của mấy tên đệ tử trước mắt, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.
Trong mắt ông ta, những thiếu niên này chẳng qua chỉ là bốc đồng và không khuất phục mà thôi.
Quảng Quân Hầu cũng không quá lạc quan vào tương lai, nhưng cũng không muốn đả kích lòng tin và sự tự tin của mấy tên đệ tử này.
– Tiếp theo, các ngươi sẽ chuẩn bị tranh đoạt ba cái danh ngạch này.
Quảng Quân Hầu mặt không biểu tình nói.
Lúc trước còn Bắc Mặc, sáu người phải tranh thủ ba cái danh ngạch.
Nhưng bây giờ, năm người tranh thủ ba cái danh ngạch, so ra thì cạnh tranh đã nhỏ hơn. Ừm… Không đúng!
Triệu Phong đưa mắt nhìn qua mấy vị đồng môn sư huynh, thần sắc bỗng nhiên biến đổi.
Mấy vị thiếu niên thiên tài của Quảng Quân Hầu, ngoại trừ Bắc Mặc ra, chỉ còn lại: Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong
Còn thiếu một người nữa!
– Vũ Phi muội đâu rồi?
Triệu Phong kinh hãi.
Mọi người ở đây lúc này mới ý thức được, vẫn còn thiếu một vị sư muội đồng môn.
Bởi vì lúc trước diễn ra trận đại chiến cấp độ Tông Sư Thánh cảnh, tình hình quá hỗn loạn cho nên diễn võ trường hết sức lộn xộn, lại thêm nhận phải đả kích tâm lý nặng nề, cho nên trong thời gian ngắn, mọi người cũng không phát giác ra đã thiếu mất một người.
– Nhanh phái người điều tra! Kiểm tra xem gian phòng bị sụp đổ phía bên kia!
Quảng Quân Hầu lập tức phân phó.
Diệp Lăng Vân và Tam Vệ lập tức phân phó những thị vệ và Quảng Quân Hầu triển khai tìm kiếm.
Đám người Triệu Phong cũng phối hợp tìm kiếm khắp xung quanh.
Lúc Quảng Quân Hầu và Tuyền Thần đại chiến, uy danh kinh người, toàn bộ phòng ốc đều sụp đổ, trên mặt đất còn lưu lại mấy cái hố lớn.
Triệu Vũ Phi có khả năng đã bị trận đại chiến đó ảnh hưởng.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, đem những phế tích xung quanh dọn đi sạch sẽ.
– Không có! Hoàn toàn không có một bóng người!
– Ít nhất là khu vực chiến đấu không hề có bất kỳ manh mối nào.
Tìm kiếm hồi lâu, mọi người vẫn không tìm thấy bóng dáng của Triệu Vũ Phi đâu cả. Quảng Quân Hầu trầm ngâm nói:
– Lúc vi sư và Tuyền Thần chiến đấu, đã tận lực tránh đám người các ngươi, không thể lan đến gần bất kỳ kẻ nào khác được.
Cho dù Triệu Vũ Phi có bỏ mạng thì ít nhất cũng phải lưu lại thi thể.
Nhưng tình huống trước mắt lại hết sức cổ quái, xung quanh diễn võ trường đều không tìm thấy bóng dáng Triệu Vũ Phi.
– Bỗng nhiên biến mất? Làm sao có thể!
Hô hấp của Triệu Phong thoáng trở nên gấp gáp, vẻ mặt lo lắng nói.
– Mở rộng phạm vi tìm kiếm!
Quảng Quân Hầu ra lệnh.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Lăng Vân đã dẫn đầu mấy trăm thị vệ tinh nhuệ, lấy Linh Vũ điện làm hạch tâm, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Kết quả, trong Linh Vũ điện không hề có bóng dáng một người.
Vì tìm kiếm Triệu Vũ Phi mà Quảng Lăng phủ đã điều động hơn ngàn nhân mã.
– Một người còn sống sờ sờ, không có khả năng bỗng nhiên biến mất như vậy được!
Triệu Phong hít sâu một hơi.
Bịch…
Thân hình của hắn nhảy lên một cây đại thụ khá cao, sau đó lại nhảy lên tòa tháp lâu cao nhất trong Quảng Lăng phủ.
– Triệu sư đệ làm sao vậy?
Người bên dưới đều cảm thấy nghi hoặc.
Diệp Lăng Vân và Phong Ngâm Nguyệt thì lại biết tình huống đại khái.
– Triệu Phong và Triệu Vũ Phi đều đến từ cũng một gia tộc, quan hệ vẫn rất tốt.
Diệp Lăng Vân nói với Quảng Quân Hầu.
Giờ phút này.
Chỉ thấy Triệu Phong đứng trên tòa tháp cao, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên sắc bén lợi hại, chậm rãi đảo qua toàn bộ Quảng Lăng phủ.
Thị lực của hắn siêu cường, rất nhanh đã nhìn rõ đại khái Quảng Lăng phủ một lượt.
Mười nhịp hô hấp sau.
Mắt trái của Triệu Phong đã mở rộng phạm vi ra bên ngoài phủ.
Một lúc sau…
Trái tìm hắn đột nhiên đập mạnh, tại một con đường hơi hẻo lánh cách Quảng Lăng phủ mười dặm.
Trong tầm mắt của hắn đã xuất hiện một thân hình xinh đẹp quen thuộc.
Tại con đường hẻo lánh ấy, một lão giả cụt tay và một thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết đứng cũng nhau.
– Ông nội, tại sao người lại dẫn ta đi?
Trong đôi mắt trong suốt của Triệu Vũ Phi có chút không nỡ, lại quay đầu nhìn về phía Quảng Lăng phủ.
Lão giả cụt tay thở dài, trầm giọng nói:
– Thứ nhất, Quảng Quân Hầu không phát hiện ra tư chất tiềm lực thực sự của ngươi. Thứ hai, gia gia không biết hắn lại kết thù với cao nhân “Chân Linh cảnh”, bởi vậy, Hiểu Nguyệt Tông khẳng định không thích hợp với ngươi.
– Thế nhưng Triệu Phong ca…
Trong lòng Triệu Vũ Phi vẫn còn lo lắng cho người nào đó.
– Ngươi yên tâm, với tư chất của hắn, còn chưa đủ để lọt vào pháp nhãn của “Chân Linh cảnh”. Có đôi khi, tư chất thấp cũng không phải là chuyện xấu.
Lão giả cụt tay có chút tự giễu nói.
Triệu Vũ Phi tự nhiên hiểu được ý tứ của ông nội, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy, Triệu Phong không chỉ đơn giản là Bán Linh Thể mà thôi.
Hai người nói xong, lại tiếp tục rời khỏi quận Quảng Lăng.
Bọn họ không biết rằng hành tung của hai người đã bị Triệu Phong ở trong Quảng Lăng phủ nhìn thấy tận mắt.
Triệu Phong có thể nhìn thấy rõ lão giả cụt tay và Triệu Vũ Phi, thế nhưng lại không nghe được đối thoại của họ.
Tuy nhiên, biết được Triệu Vũ Phi vẫn bình yên vô sự thì Triệu Phong đã có thể thở phào rồi.
– Mà thôi, mỗi người đều có con đường của mình.
Triệu Phong vốn định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Dù sao thì Triệu Vũ Phi cũng không phải bị ép mang đi.
Người mang nàng đi chính là lão giả cụt tay kia, lúc còn ở Triệu tộc, Triệu Phong sớm đã cảm giác ông nội của Triệu Vũ Phi không hề đơn giản.
Lão giả cụt tay kia, không ngờ có thể thần không biết quỷ không hay mang Triệu Vũ Phi rời đi trong lúc hỗn loạn như vậy.
Sau khi xác định được an nguy của Triệu Vũ Phi, Triệu Phong lại quay trở về Linh Vũ điện.
Trong ngày hôm đó, Quảng Lăng phủ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm lên khắp toàn bộ quận thành.
Cuối cùng đã tìm được một ít manh mối về Triệu Vũ Phi, nghe nói là nàng đã cũng rời đi với một lão giả cụt tay.
– Lão giả cụt tay kia chính là ông nội của Vũ Phi, lúc trước còn ở Triệu tộc cũng là một người rất thần bí.
Triệu Phong “giải thích” rất hợp lý.
Sau khi xác định tin tức, mọi người cũng dừng tìm kiếm.
Quảng Quân Hầu cũng không suy nghĩ nhiều, ngay cả đệ tử thân truyền của ông ta còn bị cướp đi, cho dù có mất thêm một đệ tử ký danh thì cũng không cảm thấy lạc lõng hơn bao nhiêu.
Chẳng qua, ông ta vẫn muốn làm một người tận chức trách và trở thành tấm gương sáng cho đệ tử noi theo.
– Hiện tại, bốn người các ngươi sẽ cạnh tranh ba danh ngạch.
Ánh mắt của Quảng Quân Hầu nhàn nhạt quét qua bốn người ở đây.
Trong số đám đệ tử, thiên phú của Dương Thanh Sơn là tốt nhất, nhưng so với Bắc Mặc thì lại chênh lệch rất lớn.
Tiếp đó chính là Nam Cung Phàm và Phong Ngâm Nguyệt, cuối cùng mới là Triệu Phong.
Ban đầu, xác định người nhận được danh ngạch là: Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Phong Ngâm Nguyệt.
Quảng Quân Hầu đã xác định sơ bộ danh ngạch này dựa trên cơ sở thiên phú của mỗi người, bởi vì trong thế giới tông môn, thiên phú mới chính là thứ quyết định ngày sau có thể tiến xa bao nhiêu.
Đương nhiên, Triệu Phong chỉ có một lần cơ hội khiêu chiến.
Lúc trước, khi Bắc Mặc vẫn còn ở đây, Quảng Quân Hầu cũng cho phép khiêu chiến, chẳng qua là còn chưa kịp bắt đầu thì đã bị vị khách không mời là Tuyền Thần phá ngang.
– Ta khiêu chiến Nam Cung Phàm.
Triệu Phong nhanh chóng lựa chọn.
Trong mấy vị sư huynh, người hắn không thích nhất chính là Nam Cung Phàm, cho nên bây giờ cũng không cần khách khí.
– Ngươi khiêu chiến ta?
Nam Cung Phàm cảm thấy có chút ngoài dự liệu.
Trong ba người, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn đều có tu vi bát trọng đỉnh phong, tu vi thực lực rõ ràng còn trên Triệu Phong một bậc.
Bọn họ vốn cho rằng, Triệu Phong sẽ khiêu chiến với Phong Ngâm Nguyệt, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn.
Trong lòng Phong Ngâm Nguyệt thoáng thở phào một hơi, trái tim đập mạnh, hắn còn kiêng kỵ Triệu Phong hơn Nam Cung Phàm nhiều.
– Bắt đầu.
Diệp Lăng Vân tuyên bố.
Cuộc chiến tranh giành danh ngạch bắt đầu, Quảng Quân Hầu và Diệp Lăng Vân đều có mặt.
Diệp Lăng Vân thì hào hứng bừng bừng, nhìn Triệu Phong với ánh mắt chờ mong.
Quảng Quân Hầu lại không mấy hứng thú, thần sắc vẫn ảm đạm
Chẳng qua, mọi người cũng có thể hiểu được, Quảng Quân Hầu vừa mất đi đệ tử mình yêu mến nhất, lúc này nhất định là đang rất chán nản.
– Triệu sư đệ, hôm nay chúng ta có thể đường đường chính chính đại chiến một trận rồi.
Khóe miệng Nam Cung Phàm nhếch lên nụ cười, trong lòng thầm nghĩ, lần này nhất định phải giáo huấn Triệu Phong này một phen thật tốt mới được.
Lần trước tỷ thí, hắn đem tu vi áp chế ngang bằng với Triệu Phong, kết quả bị thua, mất sạch mặt mũi.
Lần này là chiến đấu đường đường chính chính, cho nên hắn không cần áp chế tu vi nữa.
Qua Luân Thần Công!
Hai tay áo của Nam Cung Phàm nhẹ nhàng vỗ ra, một luồng sóng khí màu trắng rất kỳ lạ xoay tròn, sau đó tràn ra khắp bốn phương tám hướng, bao trùm lấy Triệu Phong.
Phù…
Trong chốc lát, bụi đất xung quanh liền bị kình phong cường đại dẫn dắt đến phạm vi sóng khí của Nam Cung Phàm.
Nếu như là Đại Sư võ đạo bình thường, chỉ e thân hình khó mà giữ được ổn định, bị Nam Cung Phàm thừa cơ hạ thủ.
Cho dù là cường giả cửu trọng đối mặt với loại khí trạng lực hút này cũng có phần hoảng hốt, không cẩn thận thì thậm chí còn té nhào.
Đây chính là uy lực của nội công Thánh Phẩm.
Thế nhưng, thiếu niên đối diện với Nam Cung Phàm lại không phải bình thường, thân thể hắn nặng tựa ngàn cân, hai chân phảng phất như cắm rễ vào đất, không hề có chút động tĩnh gì.
Vẫn không nhúc nhích!
Qua Luân Thần Công là nội công Thánh Phẩm, vậy mà lại không thể lay chuyển được Triệu Phong chút nào.
Đây còn là dưới tình huống tu vi của Nam Cung Phàm cao hơn.
Ba người Diệp Lăng Vân, Dương Thanh Sơn, Phong Ngâm Nguyệt đều cảm thấy giật mình.
Chỉ có Quảng Quân Hầu là thần sắc vẫn giữ được bình tĩnh, trong mắt thoáng lóe lên một tia dị sắc, thế nhưng, bởi vì lúc này ông ta đã nản lòng thoái chí nên cũng không có đặc biệt biểu hiện ra.
Quyển Phong Thức! Tinh chỉ!
Triệu Phong bỗng nhiên cách không điểm ra một chi, đem Quyển Phong Thức dung nhập vào trong Tinh chỉ tầng thứ sáu.
Vù…
Trong giây lát, chỉ kình phát ra tiếng rít sắc bén chói tai, phá vỡ bầu trời đêm, một đạo ánh sáng màu xanh, phảng phất như lưu tinh, phát ra tiếng nổ như sấm lao về phía Nam Cung Phàm, thanh thế khủng khiếp làm dậy nên một trận phong bạo.
Trong nháy mắt một chỉ này xuất hiện, mọi người lập tức giật mình.
Chỉ lực thật mạnh!
Diệp Lăng Vân không hề nghi ngờ, lực lượng của một chỉ này thậm chí đủ để uy hiếp cả cường giả cửu trọng
Dương Thanh Sơn, Phong Ngâm Nguyệt lại càng sinh ra cảm giác không thể chống cự.
Phụt…
Một chỉ trực diện này khiến trái tim của Nam Cung Phàm run lên, trơ mắt nhìn khí tràng lực hút mà Qua Luân Thần Công tạo ra bị một chỉ của đối phương xé rách…