Một chỉ này của Triệu Phong chấn nhiếp toàn trường, khiến cho mọi người ở đây vô cùng giật mình.
Những thiếu niên khác thì cảm thấy rung động khó tả, sinh ra một loại ý niệm không thể phản kháng
Dương Thanh Sơn thậm chí còn có ảo giác như “Bắc Mặc lại xuất hiện”.
Mà ngay cả Quảng Quân Hầu vốn thần sắc ảm đạm cũng có chút sáng ngời hơn, sau đó lại khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng chú ý.
Phụt phụt…
Một chỉ của Triệu Phong cường lực phá vỡ Qua Luân Thần Công của Nam Cung Phàm, khiến cho đối phương liên tục thối lui.
Chỉ một chiêu này, Triệu Phong đã thể hiện ưu thế rõ ràng, thậm chí lực áp đối thủ.
Qua Luân Phong Biến!
Nam Cung Phàm trong lúc kinh sợ cấp bách, lại lần nữa thúc dục nội công tâm pháp Thánh Phẩm, đem thân pháp dung nhập vào thế gió, tạm thời không đối chiến với Triệu Phong
Bởi vì hắn phát hiện công kích của Triệu Phong thật sự quá mạnh mẽ.
Tinh chỉ tu luyện tới tầng thứ sáu, chỉ còn thiếu một bước nữa là sẽ đạt tới tầng thứ bảy, cảnh giới cao nhất.
Nói cách khác, uy lực mà Triệu Phong phát ra có thể so với võ học công kích Bán Thánh Phẩm, tu luyện tới tình trạng tiếp cận viên mãn.
Mà đáng sợ nhất là Triệu Phong đã dung nhập Quyển Phong Thức vào trong Tinh chỉ, khiến cho áo nghĩa ý cảnh của tàn thức võ học Thánh Phẩm này lại tăng thêm một bậc.
Cho nên, một kích vừa rồi của Triệu Phong không phải nghi ngờ đã giành toàn thắng.
– Vừa rồi ta chỉ dung nhập năm sáu phần áo nghĩa của Quyển Phong Thức vào, không ngờ lại đạt tới uy lực như thế.
Bản thân Triệu Phong cũng có chút giật mình.
Trận giao phong vẫn tiếp tục, Nam Cung Phàm thi triển thân pháp, mượn thế gió của “Qua Luân Phong Biến” cho nên tốc độ cực nhanh, tiến thối hết sức tự nhiên.
– Thực lực của người này trở nên khủng bố như vậy từ khi nào, so với Dương Thanh Sơn còn lợi hại hơn nhiều.
Nam Cung Phàm còn chưa kịp hồi thần, muốn tìm hiểu một chút hư thật của Triệu Phong.
Nếu một chỉ vừa rồi chính là tuyệt chiêu sát thủ bộc phát của Triệu Phong, hắn ngược lại vẫn có thể ứng phó.
Nhưng nếu một chỉ đó là công kích tiêu chuẩn bình thường thì hắn quả thật không thể tin nổi.
Tùy Phong Thức! Yên Ba Vô Ảnh Bộ!
Bộ pháp dưới chân Triệu Phong đột nhiên biến đổi, thân hình thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa.
Vô thanh vô tức, hắn mượn thế gió xung quanh, phát huy võ học Bán Thánh Phẩm “Yên Ba Vô Anh Bộ” đến tình trạng đáng sợ.
Nam Cung Phàm ở trong khí tràng kình phong, Triệu Phong vẫn có thể mượn thế gió của đối phương, phát huy tác dụng của thân pháp đến tận cũng.
Nam Cung Phàm lập tức sợ tới cực độ, hầu như không nắm rõ quỹ tích thân pháp của Triệu Phong như thế nào.
Quyển Phong Thức! Tinh chỉ!
Thanh âm của chỉ kình phá không nổ đùng đùng, bỗng nhiên từ bên cạnh đánh tới, uy lực không kém lần đầu chút nào, thậm chí còn mạnh hơn.
Trong lòng Nam Cung Phàm phát lạnh, thúc dục nội công tâm pháp Thánh Phẩm, tay áo vung lên, miễn cưỡng tiếp được một kích của Triệu Phong.
Hai luồng lực lượng cũng va chạm một chỗ, sóng khí kình phong cường đại bắn ra hơn mười thước, mặt đất dưới chân bong ra từng mảng.
Vù…
Nam Cung Phàm cảm thấy cánh tay đau đớn, tay áo đã bị chỉ kình của Triệu Phong đâm thủng, trên cánh tay trắng nõn lưu lại một đạo vết máu.
Giao phong chừng hai ba chiêu, Nam Cung Phàm đã bị thương nhẹ.
Những chiêu tiếp theo, bất luận là tốc độ thân pháp hay lực đạo công kích của Triệu Phong đều hơn xa hắn.
Nam Cung Phàm bị ép tới không thở nổi, dốc hết tất cả vốn liếng mà vẫn bị Triệu Phong đánh cho thương tích đầy mình.
Ngược lại công kích của hắn căn bản không đả thương được Triệu Phong chút nào.
– Qua Luân Phong Thứ!
Nam Cung Phàm trong lúc nguy cấp lập tức phát động một kích mạnh nhất, sóng khí màu trắng xoay tròn như mũi khoan đâm về phía Triệu Phong, uy lực công kích đủ có thể uy hiếp tới cửu trọng võ đạo.
Ngân Cương khí tráo!
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, bên ngoài cơ thể hiện lên một tầng ngân khí quang tráo mờ nhạt. “Keng” một tiếng, đón đỡ một kích mạnh nhất của Nam Cung Phàm.
Kết quả…
Triệu Phong không chút sứt mẻ, Ngân Cương khí tráo bên ngoài cơ thể cũng không tổn hại chút nào.
Nói cách khác, một chiêu công kích mạnh nhất của Nam Cung Phàm cũng không thể phá được phòng ngự của Triệu Phong.
– Lực phòng ngự thật kinh người! Trừ phi Bắc Mặc sư đệ ở đây, bằng không, cho dù mấy người chúng ta có quần công thì trong thời gian ngắn cũng không thể xé rách phòng ngự của hắn được.
Dương Thanh Sơn sợ hãi thán phục không ngớt, nhìn Triệu Phong với ánh mắt khó tin.
– Võ học Thánh Phẩm “Ngân Bích Quyết”, không ngờ ngươi đã tu luyện tới loại cảnh giới này.
Diệp Lăng Vân kinh hỉ vô cùng.
Không thể không thừa nhận, mặc dù hắn rất chờ mong sự phát triển của Triệu Phong, thế nhưng biểu hiện của đối phương hiện nay đã vượt qua mong muốn của hắn.
– Rất tốt!
Quảng Quân Hầu vẫn luôn ảm đạm trầm mặc, đột nhiên lên tiếng, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.
Với tầm cỡ như Quảng Quân Hầu, tự nhiên có thể nhìn ra chiêu thức của Triệu Phong đã dung nhập ý cảnh của võ học Thánh Phẩm.
Trên thực tế, không phải tất cả võ học Thánh Phẩm đều ẩn chứa ý cảnh, thế nhưng những võ học Thánh Phẩm ẩn chứa ý cảnh thì lại rất khó lĩnh ngộ, mà tu luyện thì lại càng khó hơn.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một thiên tài, có thể thành công lĩnh ngộ được ý cảnh của võ học Thánh Phẩm, dung nhập vào trong chiêu thức của mình.
Không cần phán quyết, trận chiến này, Triệu Phong xem như chiến thắng.
Toàn bộ quá trình luận bàn không quá mười chiêu.
Nhất thời, Nam Cung Phàm trở nên thất hồn lạc phách, thừa nhận đả kích cực lớn.
Hắn không tin là mình lại bại bởi một thiếu niên mà bất luận là tuổi, tu vi hay thiên phú đều thấp hơn mình.
Nhưng sự thật là vậy, hắn không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
– Đừng nản chí, cho dù là Bắc Mặc cũng có một số phương diện còn không bằng Triệu Phong.
Dương Thanh Sơn thấp giọng an ủi.
Hắn vừa nói vậy, trong lòng Nam Cung Phàm cũng đã bình tĩnh và chấp nhận được một ít.
Không sai, cho dù là siêu cấp thiên tài như Bắc Mặc cũng đã nhiều lần kinh ngạc bởi biểu hiện của Triệu Phong
So trí nhớ, Bắc Mặc thua Triệu Phong.
Lần trước, trong khi luận bàn giữa đồng môn, công kích của Triệu Phong đã xuyên thủng ống tay áo của Bắc Mặc, phá vỡ “chiến thắng hoàn mỹ” của đối phương
Trong lần thực chiến Thú triều, chiến công của Bắc Mặc cũng thua Triệu Phong.
Đến cuối cùng, Bắc Mặc thậm chí còn để nghị “ước định” với Triệu Phong, muốn phân tài cao thấp trong tông môn.
Triệu Phong cũng ứng chiến mà không hề do dự.
– Không sai! Tên này là một kẻ biến thái, còn may là thiên phú của hắn cũng không cao.
Nghĩ tới điều này, cuối cùng trong lòng Nam Cung Phàm cũng thăng bằng lại.
Lời nói của Dương Thanh Sơn cũng khiến cho những người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Luận tư chất, Triệu Phong không thể nghi ngờ là kém xa Bắc Mặc. Thậm chí còn kém hơn đám người Nam Cung Phàm.
Thế nhưng, dưới tình huống như vậy, Triệu Phong tại một số phương diện vẫn khiến cho Bắc Mặc phải kinh ngạc.
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Vân và Quảng Quân Hầu đều liếc nhìn nhau.
Trong đôi mắt ảm đạm của Quảng Quân Hầu dường như hiện lên một tia hi vọng, nhưng sau đó lại rất nhanh bị dập tắt. Lắc đầu thở dài.
Hiển nhiên, ông ta không cho rằng Triệu Phong có thể thực sự thay thế Bắc Mặc.
Đã từng trải qua cuộc sống trong tông môn, Quảng Quân Hầu biết tác dụng của tư chất đối với việc xúc tiến cảnh giới tu hành có tác dụng như thế nào.
Sau khi chiến thắng Nam Cung Phàm, không phải bàn cãi, Triệu Phong đã chiếm được một danh ngạch.
Thậm chí, những người ở đây cũng công nhận rằng thực lực của hắn là mạnh nhất, so với Dương Thanh Sơn còn mạnh hơn.
Mắt trái của Triệu Phong cũng nhìn thấy thần sắc biến hóa của Quảng Quân Hầu, mặc dù biểu hiện của mình khiến sư tôn kinh hỉ, nhưng vẫn không thay thế được tư chất tuyệt đỉnh của Bắc Mặc.
Sau khi Nam Cung Phàm thua, hắn vẫn còn cơ hội khiêu chiến.
– Ta khiêu chiến Phong Ngâm Nguyệt.
Nam Cung Phàm vẫn duy trì vẻ bình thản của mình.
Hắn thừa nhận mình không đánh lại Nam Cung Phàm, mà bản thân cũng thường xuyên giao thủ với Dương Thanh Sơn, kết quả vẫn luôn là thua nhiều thắng ít.
Bởi vậy, hắn chỉ nắm chắc có thể thắng được Phong Ngâm Nguyệt mà thôi.
Bất luận là tu vi, tư chất hay là cảnh giới võ học, hắn đều hơn Phong Ngâm Nguyệt nửa bậc.
Rất nhanh, trên diễn võ trường lại bắt đầu một hồi chiến đấu.
Nam Cung Phàm đại chiến với Phong Ngâm Nguyệt bốn năm mươi hiệp mới có thể phân được thắng bại.
Phong Ngâm Nguyệt gần như liều mạng, phát huy toàn bộ sở trường, dưới đủ loại tình thế xấu mà vẫn có thể kiên trì tới năm mươi chiêu.
Chẳng qua, cuối cùng Phong Ngâm Nguyệt vẫn thua Nam Cung Phàm.
Chênh lệch giữa hai người quả thật khó mà dùng nhân tổ khác để bù đắp.
– Tốt rồi, ba danh ngạch đã được xác định. Phong Ngâm Nguyệt, ngươi cũng không nên nản chí, dù cho không thể tiến vào tông môn, nhưng tương lai ngươi vẫn có hi vọng trở thành người nối nghiệp của ta.
Thanh âm của Quảng Quân Hầu rất bình thản, còn có chút vui vẻ.
Bất kể nói thế nào đi nữa thì lần khiêu chiến tranh giành danh ngạch này cũng đã khiến ông ta cảm thấy kinh hỉ.
Sau khi xác định danh ngạch, ba người Triệu Phong, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm sẽ tham gia khảo hạch tông môn vào hai mươi ngày sau.
Những tên đệ tử đều lần lượt rời đi.
– Triệu Phong, ngươi ở lại đây.
Quảng Quân Hầu chỉ lưu lại một mình hắn.
Trong Linh Vũ điện, tại một gian thư phòng.
Chỉ còn lại hai thầy trò Triệu Phong.
– Vi sư họ Từ, tên Nhiên. Trước kia tiến vào Hiểu Nguyệt Tông, tiếc rằng trước năm ba mươi tuổi không thể đột phá “Thoát Phàm cảnh”, sau đó liền ở lại “Ngoại Vụ đường” của tông môn, phụ trách ngoại vụ thế tục của khu vực quận Quảng Lăng…
Quảng Quân Hầu nói sơ qua về thân thế của mình, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Triệu Phong biết Quảng Quân Hầu dù đã bước chân vào thoát phàm cảnh, cũng tức là Võ Đạo Thánh cảnh, thế nhưng vẫn không thể tiến vào hạch tâm của tông môn.
Trước kia, Quảng Quân Hầu tiến vào tông môn, đã kết ân oán với một thiếu niên có thiên tư cao tuyệt.
Tên thiếu niên thiên tài đó đã nhiều lần thắng ông ta, làm nhục ông ta, thậm chí còn cướp đi nữ nhân mà ông ta yêu mến.
Đối với việc này, Quảng Quân Hầu vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng bất kể cố gắng như thế nào thì vẫn không thể đuổi kịp thiếu niên thiên tài ấy, ngược lại khoảng cách ngày càng xa hơn.
Quảng Quân Hầu không cam lòng từ bỏ, sau khi bước vào thế tục, ông ta đã lợi dụng quyền thế của mình, thu nạp thiếu niên thiên tài từ khắp nơi.
– … Nếu như ta không thể nào hoàn tự mình hoàn thành “tâm nguyện” này, vậy đành phải ký thác cho những thiên tài hậu bối. Bởi vì, lão phu cuối cùng cũng sẽ già, tương lại sẽ là thiên hạ của những người trẻ tuổi. Nếu như đệ tử của ta có thể thắng được “người kia”, vậy thì ít nhất cũng giúp ta hả giận.
Quảng Quân Hầu đem toàn bộ tiền căn hậu quả nói ra.
Triệu Phong biết rõ, tên thiếu niên thiên tài đã từng kết oán với sư tôn ngày xưa, chính là “Vân Hải chân nhân” của Hiểu Nguyệt Tông.
– Sư tôn, tại sao chỉ lưu lại một mình ta, còn đề cập tới những chuyện này?
Triệu Phong chợt hỏi.
– Bởi vì ta nhìn thấy rất nhiều kinh hỉ từ trên người ngươi, ngươi có thể thắng được Bắc Mặc tại rất nhiều phương diện. Có lẽ, ngươi có một thành cơ hội, tương lai đủ sức liều mạng với Bắc Mặc.
Quảng Quân Hầu cười nói.
Có lẽ có một thành hi vọng?
Trong lòng Triệu Phong cảm thấy không đúng.
Mặc dù thiên tư Bắc Mặc cực cao, khiến hắn cảm thấy áp lực không nhỏ, thế nhưng tuyệt đối không phải chỉ có một thành hi vọng mà thôi.
– Nếu như không nhìn lầm thì Ngân Bích Quyết của ngươi đã đột phá tầng thứ tám, điều này thật khiến người khác phải kinh ngạc. Tại phương diện luyện thể, ngươi còn mạnh mẽ hơn cả Bắc Mặc. Sau khi tiến vào “Hiểu Nguyệt Tông”, nếu ngươi có thể học được “Cửu chuyển Kim Bích Quyết” đắng cấp cao hơn, và thuận lợi tu thành, vậy thì hi vọng sẽ tăng lên rất nhiều…
Trong mắt Quảng Quân Hầu lóe lên ánh sáng kỳ vọng.
Cửu Chuyển Kim Bích Quyết?
Triệu Phong không khỏi líu lưỡi, nghe tên thôi đã biết Cửu Chuyển Kim Bích Quyết này mới chính là bản cuối cùng của Ngân Bích Quyết.
Ngân Bích Quyết đã là võ học Thánh Phẩm, uy lực hết sức cường đại, vậy thì bản cuối cùng là “Cửu Chuyển Kim Bích Quyết” sẽ đạt tới tình trạng gì?
– Đương nhiên, để có được Cửu Chuyển Kim Bích Quyết cũng hết sức khó khăn. Đây chính là võ học tương đối có danh tiếng của Hiểu Nguyệt Tông, đệ tử nội tầng bình thường cũng không thể tu luyện.
Quảng Quân Hầu lại lắc đầu.
Nghe ông ta nói vậy, Triệu Phong liền biết muốn thu được môn võ học này cũng vô cùng khó khăn.
Chẳng qua, hiện giờ hắn đã chính thức động tâm với môn võ học này, đến lúc đó cho dù phải trả bất cứ giá nào, dù trộm hay đoạt cũng phải thu nó về tay.
– Sư tôn, viên cầu tinh thể mà lần trước khảo thí thiên phú tư chất, có thể cho đồ nhi thử lại một lần nữa hay không?
Triệu Phong đột nhiên đưa ra một thỉnh cầu.
Lần trước, lúc dùng viên cầu tinh thể kia để khảo thí, thành tích của Triệu Phong chỉ là bốn vòng rưỡi, tư chất Bán Linh Thể.