Tiêu Dao - Truyền Thuyết Thánh Chiến

Chương 31 - Vong Hồn Đòi Mạng (2)

trước
tiếp

Trần Phong để các tinh linh Vương tộc, Tịch Nguyệt và Sầm Hàm lưu lại Tử Trúc lâm. Hắn, Ức Hà Phiêu, Phá Trúc cùng với Cát Duyệt tới thôn làng phụ cận xem xét. Trước khi đi, Phá Trúc bày bố bên ngoài Tử Trúc lâm trận pháp kỳ môn độn giáp, khiến người ngoài khó lòng tiến vào được. Đương nhiên, cường giả có linh lực cao cường vẫn có thể phá giải, nhưng đảm bảo được an toàn trong thời gian ngắn.

Vì quỷ sợ ánh mặt trời nên ban đêm mới xuất hiện. Nhóm Trần Phong trước tiên đến khu làng, nơi đây bị âm khí dày đặc che phủ, dân làng nói thi thể người bị quỷ giết trong mộ đều không cánh mà bay hết, có người thậm chí còn trông thấy cả quỷ hồn của người bị giết.

Cũng phải nói rằng, người bị quỷ giết hồn phách không thể nào vào Minh giới được, chỉ có thẻ làm cô hồn tiếp tục lang thang, sau đó biến thành tà ác hại người. Trần Phong nghĩ nếu quả cứ tiếp tục như vậy, phàm trần không bị Ma tộc công phá cũng trở thành luyện ngục. Do đó hắn nhất định phải thu phục đám quỷ hồn này, nếu không thể tống vào Minh giới luân hồi, vậy chỉ còn cách đánh cho chúng hồn phi phách tán mà thôi.

Phá Trúc nói với dân làng:

– Đêm nay mọi người không được ra ngoài, nhà nào cũng đều phải treo một ngọn đèn đỏ, tuyệt đối không được để nó bị tắt, bởi nếu như vậy mà gặp phải ác quỷ lợi hại, bọn ta rất khó đối phó.

Một cụ già, chắc là trưởng thôn nói:

– Các vị thực sự có thể giúp chúng tôi diệt trừ lũ ác quỷ này ư? Bọn chúng muốn biến cả làng thành mộ phần hết đó.

Cụ nói xong, một dòng lệ tuôn rơi trên khuôn mặt già nua. Bởi vì cụ tận mắt nhìn thấy một con ác quỷ giết chết đứa cháu tròn mười tuổi của mình.

– Bọn tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để trợ giúp, để hết đêm nay mọi người lại có được sự bình yên.

Phá Trúc trả lời.

Phá Trúc xếp đặt khắp quanh làng đầy những đá và dây thừng. Đây không phải là trận thế thông thường, nó có cùng nguồn gốc với thuật Bát quái kỳ môn độn giáp được bày bố bên ngoài Tử Trúc lâm, nhưng đặc biệt là nó có thể vây khốn quỷ hồn, giống như một kết giới vào được mà không ra được.

Phá Trúc bày trận xong thì trời đã tối, thôn làng lặng lẽ tĩnh mịch, không nhìn thấy một bóng người nào. Tuy nhiên, trong mỗi nhà đều thấy chiếu ra ánh sáng đỏ hồng, đó là đèn lồng mà Phá Trúc đề nghị họ thắp lên. Phá Trúc nói quỷ có âm khí nặng, nếu như dương khí quá nặng thì sức mạnh của chúng liền bị giảm đi, để dân làng thắp đèn là để tụ tập dương khí của dân làng, như vậy hiệu quả tăng gấp đôi mà đỡ tốn sức.

Phá Trúc và Cát Duyệt thủ ở cổng làng phía tây, Trần Phong và Ức Hà Phiêu thủ ở cổng làng phía đông. Bởi các nơi khác đều bị kết giới của Phá Trúc phong kín, chỉ còn lại hai nơi này là quỷ có thể tiến vào.

Bọn họ đều ngồi trên mái nhà hoặc trên cây để canh giữ cổng làng. Lúc này cả làng đã bị chướng khí bao phủ, luồng chướng khí này là từ trên mình lũ quỷ hồn phát ra, có thể truyền xa mười dặm

– Xem ra đêm nay là thời điểm bách quỷ dạ hành, hơn nữa, còn có cả ác quỷ lợi hại.

Phá Trúc trên cây nói.

– Làm sao mà biết được?

Cát Duyệt hỏi?

– Với chướng khí dày như vậy ít nhất phải có trên trăm quỷ, hơn nữa còn hiện ra lam sắc, đó chính là ác quỷ lợi hại. Chẳng lẽ hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?

Phá Trúc không hiểu.

– Bất kể thế nào, trăm quỷ cũng được, ác quỷ lợi hại cũng xong, hôm nay chính là ngày cuối cùng của chúng.

Khuôn mặt Cát Duyệt hiện lên vẻ dữ dằn.

Trần Phong và Ức Hà Phiêu ngồi trên mái nhà lợp ngói. Ánh sáng phát ra từ chiếc lông vũ kim sắc trên đầu Ức Hà Phiêu bao trùm lấy cả hai người.

– Ngươi cho rằng hồn phách của hoàng tử có thể xuất hiện ở đây không?

Ức Hà Phiêu hỏi.

– Ta cũng không rõ.

Trần Phong trả lời.

– Hồn phách của hoàng tử lưu lại phàm trần đã lâu lắm rồi. Ta nghĩ nếu anh ta có xuất hiện cũng là ác quỷ thôi, nếu trao Huyết Oán Kiếm cho một ác quỷ như thế thì sẽ là may mắn hay bất hạnh đây.

Ức Hà Phiêu lo âu.

– Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ đến, cảm ơn nàng đã nhắc nhở, nếu không phải là bất đắc dĩ, ta sẽ không dùng tới Huyết Oán Kiếm.

Trần Phong cũng bồn chồn trong dạ.

Chợt nghe thấy một đợt tiếng trống, tiếng chiêng, như gần như xa, tương tự âm thanh trong lễ rước dâu. Nhưng canh ba nửa đêm rồi sao lại có lễ rước dâu? Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, phảng phất ngay trước mắt mình, vậy mà không trông thấy gì hết. Cả bốn người đều hết sức cẩn thận quan sát động tĩnh nơi cửa vào.

Từ chỗ cửa vào truyền lại từng luồng ánh sáng lam sắc. Ánh sáng chiếu làm hiện ra một đám người ăn mặc như dân thường. Bọn họ đang khua chiêng gióng trống, bộ dạng hỉ khí đầy tràn. Nhưng nhóm người Trần Phong hiểu rằng đây chẳng phải người mà là quỷ. Bọn chúng phải hiện thân để nhóm Trần Phong nhìn thấy, bởi vì kết giới của Phá Trúc chỉ chừa ra cổng vào này.

– Mọi người nghe cho rõ đây, có một gã xú đạo sĩ đã tới thành trấn gần đây nhất, ngày nào cũng tìm chúng ta gây rối. Hôm nay Quỷ Yêu Vương muốn cưới con gái của Trương lão hán, chúng ta nhất định phải đưa nàng về. Nếu gã xú đạo sĩ đó dám ngăn trở thì mang hắn theo luôn.

Một tên mặt đầy sẹo nói.

– Đúng, gã xú đạo sĩ đó đã giết ca ca ta, ta nhất định phải báo thù.

Một gã vươn cái đầu khỉ lên mà la ó.

– Sao ta thấy khí trời hôm nay có gì đó không ổn, tại sao nhà nào cũng đều thắp đèn vậy?

– Nhất định gã xú đạo sĩ đó đã đến rồi, đến vừa đúng lúc.

Tên mặt sẹo hầm hừ.

– Lũ cô hồn dã quỷ các ngươi, nếu còn không mau về Minh giới luân hồi thì chỉ có hồn phi phách tán thôi.

Phá Trúc nhảy từ trên cây xuống, tiếp đó là Cát Duyệt.

– Các ngươi là ai?

Tên đầu khỉ hung dữ hỏi.

– Xem ra các ngươi một nửa là quỷ, một nửa là yêu, không thể để các ngươi tiếp tục làm hại phàm trần được nữa.

Bên kia, Trần Phong và Ức Hà Phiêu cũng đã bắt đầu chiến đấu cùng bọn chúng. Hào quang trên người Ức Hà Phiêu khiến chúng không cách nào tiếp cận. Dần dần, quỷ càng lúc càng đông, còn bọn chúng cũng dường như giết không chết được, bị một đao chém thành hai nửa rồi vẫn hợp trở lại, hoặc là phân ra thành hai người tiếp tục đánh nhầu. Bốn người từ hai đầu bị bức vào giữa làng, hội họp tại một nơi.

– Có chuyện gì vậy? Quỷ càng lúc càng đông, tiếp tục như thế này thì cả làng sẽ bị hủy diệt mất.

Cát Duyệt nói.

– Không hay rồi, đèn lồng từng chiếc từng chiếc một bị tắt mất.

Ức Hà Phiêu nhìn thấy trong phòng của dân làng đều dần tối đi.

– Xem ra chỉ có thể dùng Huyết Huyền thôi, nhưng như vậy bọn chúng sẽ hồn phi phách tán.

Phá Trúc nói.

– Quan tâm nhiều thế làm gì, nếu không sẽ càng khó đối phó, tính mạng của dân làng cần hơn.

Cát Duyệt hối.

Phá Trúc hiểu tính nghiêm trọng của sự tình. Nếu như còn không động thủ, dương khí tán hết, âm khí gia tăng thì sức mạnh của đám quỷ đó sẽ tăng lên mấy lần. Nàng cắn ngón tay, nhỏ ra hai giọt máu vào không trung, sau đó trên cả hai thanh trúc kiếm đều mang một giọt máu. Thân kiếm phát ra hào quang bạch sắc, quỷ bị kiếm này đâm trúng đều biến mất không tăm tích, hồn phi phách tán.

Cát Duyệt cũng làm như vậy, mấy đạo ánh sáng bạch sắc lóe lên, quỷ đã biến mất một nửa. Quỷ còn lại biết đối thủ lợi hại, muốn bỏ chạy nhưng bốn phía xung quanh đều bị Phá Trúc bố trí kết giới không thể đào tẩu, cũng không thể ẩn mình, chỉ còn cách liều lĩnh chiến đấu.

Ức Hà Phiêu rút chiếc lông vũ kim sắc trên đầu xuống, biến thành một chiếc quạt lớn, dùng lực quạt một cái, quỷ biến mất như thể bị gió thổi tan. Đại chiến hết hai canh giờ, thôn làng cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.

– Sao không thấy tên đầu khỉ nửa quỷ nửa yêu đó?

Cát Duyệt băn khoăn.

– Bởi nó là nửa quỷ nửa yêu, hơn nữa sức mạnh lợi hại hơn so với đám quỷ thông thường này, có thể chạy thoát khỏi kết giới.

Phá Trúc đáp.

– Thả hổ về rừng rồi sau này nó sẽ quay lại báo thù.

Cát Duyệt nói.

– Nó không tới tìm chúng ta, chúng ta cũng phải tìm nó, tên Quỷ Yêu mà nó nói là kẻ chúng ta nhất định phải thu phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.