Tam Tuyệt sư thái chờ cho bọn Trương lão phu nhân đi xa rồi mới thủng thẳng hỏi :
– Khâu sư muội! Sư muội tính sao bây giờ?
Khâu Tiểu San lắc đầu đáp :
– Tiểu muội chưa có tính toán gì hết.
Tam Tuyệt sư thái hỏi :
– Sư muội có muốn về bái kiến sư phụ không?
Khâu Tiểu San trầm ngâm một lát rồi hỏi lại :
– Sư tỷ nghĩ dùm coi xem tiểu muội có nên về không?
Tam Tuyệt sư thái đáp :
– Bất luận sư muội bây giờ có đi hay không, nhưng trong vòng nửa năm sư muội tất phải về gặp mặt sư phụ một lần để giải trình sự việc bữa nay. Sư tỷ sẽ đứng bên làm chứng cho.
Khâu Tiểu San nói :
– Đa tạ sư tỷ.
Tam Tuyệt sư thái thủng thẳng nói :
– Sư phụ tuy không ưa bà tẩu tẩu là Trương lão phu nhân nhưng giữa Tiêu Vương Trương lão tiền bối và sư phụ có tình huynh muội. Ngọc Tiêu lang quân lại là giọt máu duy nhất của Trương gia. Nhất định sư phụ không nỡ nhìn thấy y vì vụ này mà chết. Bề ngoài tuy sư phụ ra chiều lạnh nhạt nhưng theo chỗ ta biết thì sư phụ đã tìm rất nhiều linh đơn cho Trương Tuấn. Nếu sư muội không có ý trái lệnh sư phụ thì hay hơn hết là để lão nhân gia hiểu rõ vụ này mà lượng thứ cho.
Khâu Tiểu San đáp :
– Sư tỷ hết dạ quan hoài, ơn đức này tiểu muội xin ghi vào phế phủ.
Tam Tuyệt sư thái dặn :
– Hy vọng sư muội ghi nhớ lời dặn của ta. Thôi ta đi đây.
Bà cất bước tiến ra khỏi động.
Khâu Tiểu San tiễn chân Tam Tuyệt sư thái rồi trở vào thạch động, nhìn Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :
– Tiêu đệ! Sao Tiêu đệ không chịu nghe lời ta?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại :
– Tỷ tỷ muốn nói chuyện gì?
Khâu Tiểu San đáp :
– Ta đã bảo Tiêu đệ nên dời khỏi đây.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Nếu Ngọc Tiêu lang quân đến đây một mình thì tiểu đệ quyết chẳng tìm vào sinh sự. Nhưng một đoàn người rầm rộ kéo đến, tiểu đệ e rằng một mình tỷ tỷ không địch nổi nên mới lần đến trợ lực.
Khâu Tiểu San thấy vẻ mặt chàng sợ hãi, trong lòng cảm thấy không nỡ liền mỉm cười nói :
– Ta thật không ngờ mới trong thời gian ngắn ngủi không đầy ba tháng mà Tiêu đệ đã tìm vào được cung cấm, võ công Tiêu đệ cũng tiến bộ ra ngoài sức tưởng tượng của ta.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tiểu đệ may mà không đến nỗi nhục mạng.
Khâu Tiểu San nói :
– Ta giao chìa khóa cung cấm cho Tiêu đệ là cốt ý để tiêu đệ dời xa đừng can thiệp vào việc của ta nữa. Ai ngờ cung cấm là nơi biết bao cao thủ võ lâm nổi tiếng giang hồ mấy chục năm đều chưa tìm thấy, mà Tiêu đệ vỏn vẹn mấy tháng lại tìm được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Sự thực tiểu đệ nghĩ hoàng thiên hữu nhãn hay tiểu đệ gặp may mà thôi.
Chàng liền đem sự tình tiến vào cung cấm lược thuật lại cho Khâu Tiểu San nghe.
Khâu Tiểu San nghe xong nói :
– Tiêu đệ mạo hiểm quá chừng!
Nàng đưa mắt nhìn Bách Lý Băng hỏi :
– Vị cô nương này là ai? Sao Tiêu đệ chưa giới thiệu cho ta biết?
Tiêu Lĩnh Vu toan nói thân thế Bách Lý Băng thì cô đã lên tiếng :
– Tiểu nữ là Bách Lý Băng xin bái kiến Khâu tiểu thư.
Khâu Tiểu San thấy cô xinh đẹp khả ái, ăn nói dịu dàng cũng rất vui lòng, liền mỉm cười nói :
– Bách Lý Băng cô nương!…
Bách Lý Băng ngắt lời :
– Tiểu nữ nhỏ tuổi hơn tiểu thư. Nếu tiểu thư không bỏ rẻ thì xin nhận tiểu nữ làm muội muội.
Khâu Tiểu San gật đầu đáp :
– Hay lắm! Ta chưa hiểu gia thế của muội muội.
Bách Lý Băng nói :
– Tiểu muội ở Bắc Hải cung.
Khâu Tiểu San hỏi :
– Bắc Thiên Tôn Giả là người thế nào với muội muội?
Bách Lý Băng đáp :
– Lão nhân gia là gia phụ.
Khâu Tiểu San nói :
– Bắc Hải công chúa! Lệnh tôn chẳng những oai danh lẫy lừng ở Bắc Hải mà còn nổi tiếng ở Trung Nguyên. Cứ mấy năm lại có một lần đến Trung Nguyên và được nhân vật võ lâm rất cung kính, ai cũng phải nhượng bộ lão nhân gia.
Bách Lý Băng hãy còn tính trẻ nít. Cô thấy Khâu Tiểu San dung nhan diễm lệ, phong độ trang nhã không khỏi nghĩ thầm :
– Chẳng trách Tiêu đại ca kính trọng nàng vô cùng. Nàng đối với ta tuyệt không có ý ghen tuông, thật là hiếm có.
Cô nghĩ tới trước kia đem lòng ghen tỵ ngấm ngầm với Khâu Tiểu San, trong lòng không khỏi hổ thẹn, liền cười nói :
– Tiểu muội biết rất ít về gia phụ trên võ lâm, mà gia phụ cũng không mấy khi nói chuyện võ lâm cho tiểu muội nghe.
Khâu Tiểu San đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Huynh đệ! Huynh đệ đã quen biết Bách Lý cô nương trong trường hợp nào?
Tiêu Lĩnh Vu chẳng biết sợ trời sợ đất là gì mà lại kính sợ Khâu Tiểu San phi thường. Chàng liền đem sự thực kể lại. Có đoạn chàng ngượng miệng lại ngập ngừng :
– Cái đó…Cái đó…
Bách Lý Băng liền tiếp lời :
– Tiểu muội phải lần mò đến tận bên trời góc biển tìm y.
Khâu Tiểu San mỉm cười hỏi :
– Lệnh tôn có biết không?
Bách Lý Băng lắc đầu đáp :
– Gia phụ không hay.
Khâu Tiểu San hỏi :
– Muội lén lút dời Băng cung, lệnh tôn nhất định đi tìm kiếm khắp nơi. Một mai lão nhân gia hiểu hết vụ này, khi nào chịu bỏ qua?
Bách Lý Băng buồn rầu đáp :
– Tiểu muội cũng biết thế. Tiêu đại ca sẽ bị rắc rối vì vụ này mà tiểu muội không tự chủ được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Vì vụ Bách Lý muội muội, tiểu đệ đã xảy ra cuộc động thủ với Bắc Thiên Tôn Giả.
Khâu Tiểu San giật mình kinh hãi hỏi :
– Tiêu đệ làm thế nào mà chống nổi Bắc Thiên Tôn Giả?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tiểu đệ bị trọng thương rồi được giải cứu.
Khâu Tiểu San là người thông minh, nàng đã nhận ra mối si tình của Bách Lý Băng. Nếu còn hỏi thêm nữa sẽ làm cho cô hổ thẹn, nàng liền chuyển sang chuyện khác :
– Tiêu huynh đệ! Lần trước ta gặp huynh đệ một cách quá vội vàng, chưa kịp hỏi rõ tình hình giang hồ mấy năm gần đây. Dường như oai danh Tiêu đệ mỗi ngày một lớn mà cừu nhân cũng mỗi ngày một nhiều?
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi :
– Nhưng cái đó chỉ là tin đồn trên giang hồ, còn sự thực thế nào ta chưa hiểu rõ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Cừu nhân của tiểu đệ chỉ có một mình Thẩm Mộc Phong, hắn kết giao rất rộng, khắp nơi trên võ lâm dường như đều có nanh vuốt của hắn.
Khâu Tiểu San gật đầu đáp :
– Đúng thế! Thế lực của Thẩm Mộc Phong lớn quá, trong võ lâm chẳng mấy người dám chống đối hắn. Tiêu đệ là người duy nhất dám tranh chấp với Thẩm Mộc Phong.
Sự thực nàng đã ngấm ngầm viện trợ cho Tiêu Lĩnh Vu mấy lần. Đối với việc chàng thành tựu trong võ lâm nàng thấy rõ như bàn tay trước mắt.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói :
– Tỷ tỷ! Tiểu đệ tuyệt không có ý tranh hùng, tranh bá trên giang hồ với Thẩm Mộc Phong mà chỉ muốn ngăn cản hắn đừng làm điều tàn ác trên chốn giang hồ. Nếu một ngày kia Thẩm Mộc Phong hối cải trở lại, tiểu đệ sẽ…
Khâu Tiểu San lắc đầu ngắt lời :
– Thẩm Mộc Phong vĩnh viễn không hối cải đâu. Giữa Tiêu đệ và hắn chỉ có một con đường là kẻ sống người chết.
Nàng giơ tay lên vén mái tóc xõa xuống mặt, nói tiếp :
– Đáng lý tỷ tỷ giúp Tiêu đệ một tay để hoàn thành tâm nguyện nhưng chính bản thân ta còn dính đến nhiều chuyện ân oán, e rằng không trợ lực cho Tiêu đệ được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Tỷ tỷ! Phải chăng tỷ tỷ muốn nói về Ngọc Tiêu lang quân?
Khâu Tiểu San đáp :
– Có thể nói như vậy. Ngày trước Tiêu Vương Trương Phóng là một nhân vật hào khí ngất trời, môn quy nghiêm ngặt. Vì thế mà những người Bạch Vân sơn trang ít khi gặp chuyện thị phi trên chốn giang hồ. Nhưng Trương lão phu nhân là người rất thiên vị, làm việc gì cũng theo ý mình. Vì thế bà sinh chuyện bất đồng với cô em chồng duy nhất là sư phụ ta. Sau khi Tiêu Vương Trương Phóng chết rồi, hai người càng ít đi lại với nhau hơn. Nhưng sư phu ta lại rất thương yêu đứa cháu ngoại tôn là Trương Tuấn. Có điều sư phụ ta dành phần lớn thời gian cho việc thanh đăng cổ Phật. Công phu hàm dưỡng của lão nhân gia rất thâm hậu, mừng giận không lộ ra mặt. Dù sao lúc Ngọc Tiêu lang quân lâm vào tình trạng thập tử nhất sinh, dĩ nhiên lão nhân gia chẳng thể bỏ qua mà không cứu giúp.
Tiêu Lĩnh Vu vội hỏi :
– Vậy tỷ tỷ định thế nào?
Khâu Tiểu San đáp :
– Ta cũng chưa biết, đành là tới đâu hay tới đó.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi :
– Tiểu đệ có một kế hoạch nhưng chưa hiểu ý tỷ tỷ thế nào?
Khâu Tiểu San đáp :
– Kế hoạch gì?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tỷ tỷ để tiểu đệ ra mặt đến gặp lệnh sư trước đặng cáo tố tình hình cho lão nhân gia hay…
Khâu Tiểu San lắc đầu ngắt lời :
– Biện pháp này không xuôi. Gia sư đã không chịu tiếp người lạ, huống chi Tiêu đệ lại là một chàng trai.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi :
– Sao? Lệnh sư chán ghét bọn đàn ông ư?
Khâu Tiểu San mỉm cười đáp :
– Ngoài Tiêu Vương Trương Phóng ra, rất ít có người đàn ông nào khác tiến vào Vô Trần am. Cả Ngọc Tiêu lang quân tuy được gia sư sủng ái cũng chẳng thể vượt qua hào một bước để tiến vào Vô Trần am.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Cái đó không sao. Tiểu đệ đứng chờ bên ngoài am, để Băng nhi đưa thơ vào ước hẹn lão nhân ra ra hội ngộ.
Khâu Tiểu San đáp :
– Hỡi ơi! Tiêu đệ tưởng dễ lắm sao?
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi :
– Như vậy có điều chi không ổn?
Khâu Tiểu San đáp :
– Tiêu đệ! Hiện nay đệ là một nhân vật thanh danh lừng lẫy, nhưng không phải vì thế mà am chủ Vô Trần am cũng vì uy danh của Tiêu đệ làm cho chấn động…
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
– Tỷ tỷ! Tiểu đệ không có ý như vậy, mà chỉ nghĩ rằng tỷ tỷ chịu ơn dưỡng giục của lệnh sư thì khi gặp mặt khó nói hết lời. Ngay cả tiểu đệ e rằng cũng khó làng trình bày hết được tâm ý của tỷ tỷ.
Khâu Tiểu San thở dài đáp :
– Trên danh nghĩa tuy Vô Trần am chủ chưa thừa nhận ta làm đệ tử mà tình thật đã coi ta là đệ tử rồi. Mấy năm ở với nhau ta đã hiểu lão nhân gia một cách sâu xa. Tiêu đệ đến cầu kiến lão nhân gia chẳng những không được lợi gì mà còn có thể hư việc nữa.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Vậy thì làm thế nào?
Khâu Tiểu San đáp :
– Chỉ còn đường ta về yết kiến lão nhân gia.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu hỏi :
– Nếu Vô Trần am chủ không chịu nghe lời giải thích của tỷ tỷ thì làm thế nào?
Khâu Tiểu San nhăn nhó cười đáp :
– Lão nhân gia có ơn nuôi dạy ta, ta không thể động thủ cùng người được. Ta đành trình bày rõ nội tình, thuyết minh những sự việc đã trải qua. Trương Tuấn tuy đáng thương nhưng không phải lỗi ở nơi ta. Ta sẽ năn nỉ lão nhân gia lượng giải cho.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi gặng :
– Trong trường hợp lão nhân gia không chịu lượng tình…
Bách Lý Băng đột nhiên hỏi xen vào :
– Nếu Vô Trần am chủ vì tình huyết nhục yêu cầu tỷ tỷ giúp cho để cứu mạng cho Ngọc Tiêu lang quân thì sao?
Khâu Tiểu San chưng hửng đáp :
– Ta chưa nghĩ tới điều đó.
Bách Lý Băng nói :
– Tỷ tỷ cũng là người tình cảm, tiểu muội e rằng am chủ kể lể ân tình làm cho xúc động thì tỷ tỷ khó nỗi chối từ.
Khâu Tiểu San đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc Bách Lý Băng, chậm rãi nói :
– Cảm ơn muội muội. Muội còn nhỏ tuổi lại được song thân cưng chiều từ nhỏ tới lớn mà bàn việc đời rất tinh vi, thật là hiếm có. Muội muội là một cô gái thông minh cơ biến, lại dịu dàng xinh đẹp, đi theo Tiêu đệ có thể giúp đỡ cho y nhiều lắm.
Khâu Tiểu San liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu cười nói :
– Bách Lý Băng muội muội là người thông minh rất mực. Từ nay trở đi Tiêu đệ phải nghe lời y mới được.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn Bách Lý Băng cười nói :
– Thật tình thì mối khi y có cao luận là tiểu đệ lại chú ý lắng tai.
Bách Lý Băng nói :
– Nghe không thì có ích gì? Đại ca chưa từng làm theo ý tiểu muội.
Khâu Tiểu San thấy hai người cãi lý với nhau cũng lấy làm thú vị, nàng cười đáp :
– Bách Lý Băng muội muội tuy xuất thân ở Băng cung, ít qua lại giang hồ nhưng y thông tuệ khác thường, giúp đỡ cho Tiêu đệ rất nhiều. Có y đi với Tiêu đệ ta cũng yên tâm.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Nếu được tỷ tỷ cùng với bọn tiểu đệ hoạch định kế hoạch thì có thể quyết thắng ra ngoài ngàn dặm.
Khâu Tiểu San ngắt lời :
– Các ngươi cứ đi trước, ta thu xếp mọi việc yên ổn rồi sẽ tìm đến với các ngươi.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Một mình tỷ tỷ phải đối phó với cường địch há chẳng đơn độc thái quá ư. Theo ý tiểu đệ thì hãy giải quyết vụ này trước rồi sẽ đồng tâm hiệp lực đối phó với Thẩm Mộc Phong.
Chàng ngửa mặt lên trời thở dài nói tiếp :
– Tiểu đệ dấn thân vào chốn giang hồ tuy chưa được bao lâu mà đã cảm thấy chán ngán. Khi trừ xong Thẩm Mộc Phong rồi, tiểu đệ muốn tìm một nơi thanh tịnh, ẩn náu qua ngày, vĩnh viễn không trở lại giang hồ nữa.
Khâu Tiểu San nói :
– Thế là Tiêu đệ đã lạt mùi danh lợi. Nhưng về niên canh Tiêu đệ đã thành tựu ít người bì kịp. Hiện nay bản thân Tiêu đệ không phải là chỉ của mình nữa mà là nhân vật của thời đại. Dù Tiêu đệ có chán ngán cảnh giang hồ ân oán cũng chẳng thể dời bỏ được. Tiêu đệ bảo trừ diệt xong Thẩm Mộc Phong là có thể hoàn thành tâm nguyện, nhưng sự thực thì ta thấy khó lắm.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Tại sao vậy? Hiện nay giang hồ bao nhiêu tội ác đều tập trung vào một mình Thẩm Mộc Phong. Trừ xong hắn là giang hồ lập tức trở lại gió lặng sóng yên. Trong vòng mấy chục năm tưởng chưa thể có ngay một nhân vật kiêu hùng nào khác náo loạn giang hồ.
Khâu Tiểu San đáp :
– Tiêu đệ không tin thì thì ta nói cho nghe câu chuyện này.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Chuyện gì?
Khâu Tiểu San đáp :
– Tỷ như Tiêu đệ biết kẻ thù hại Vân Di thì liệu Tiêu đệ có ngồi yên được không?
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt đáp :
– Vân Di với tiểu đệ ơn nặng tày non, dĩ nhiên tiểu đệ phải báo thù.
Khâu Tiểu San lại hỏi :
– Còn việc của ta thì thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Tiểu đệ phải làm cho hết sức, dù chết cũng không tiếc mình.
Khâu Tiểu San quay lại nhìn Bách Lý Băng nói :
– Giả tỷ Bắch Lý muội muội gặp chuyện rắc rối thì thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Dĩ nhiên tiểu đệ chẳng thể tự thủ bàn quan.
Khâu Tiểu San nói :
– Trong thạch thất này có mấy người, mà người nào Tiêu đệ cũng có chuyện dính líu không thể bỏ mặc. Huống chi ngoài giang hồ còn ức triệu người, dằng ngang buộc dọc thì Tiêu đệ ẩn cư thế nào được?
Nàng ngừng lại một chút rồi nghiêm nghị nói tiếp :
– Tiêu đệ tính lại coi, trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà Tiêu đệ đã gặp bao nhiêu chuyện kỳ ngộ không ai bì kịp. Hỡi ơi! Dù chẳng tin huyền thoại cũng phải công nhận trong cõi mênh mang có một lực lượng vô hình sắp đặt cả rồi.
Tiêu Lĩnh Vu trtầm ngâm một lát rồi đáp :
– Tỷ tỷ nói đúng lắm. Tiểu đệ phải đem hết năng lực của mình mong cứu vãn lại kiếp nạn cho võ lâm và tuyên dương chính nghĩa trên chốn giang hồ.
Khâu Tiểu San gật đầu cười nói :
– Tiêu đệ nghe lời khuyên bảo của ta, ta rất vui lòng. Hai người hãy đi trước một bước. Hiện nay Tiêu đệ là ngọn đèn soi sáng cho võ lâm. Vì việc của ta mà Tiêu đệ đã ẩn nánh trong chốn thâm sơn đã mấy tháng trời. Ta e rằng lòng người vừa mới phấn khởi có thể vì vụ Tiêu đệ thất tung mà gây ảnh hưởng rất lớn. Ta thu xếp một chút rồi cũng dời khỏi đây.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Sao tỷ tỷ không đi cùng bọn tiểu đệ?
Khâu Tiểu San đáp :
– Ta nghĩ rồi. Việc của ta để ta tự giải quyết hay hơn. Sư tỷ ta tuy pháp hiệu là Tam Tuyệt mà thật ra nhất tuyệt cũng chưa xong. Y đối với ta tình nghĩa rất thắm thiết. Sau khi y về am tất đem sự tình của ta bầy tỏ với sư phụ. Để mình ta về bái yết sư phụ hay hơn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Vạn nhất mà lệnh sư bắt buộc tỷ tỷ phải nghe theo lão nhân gia thì sao?
Khâu Tiểu San đáp :
– Ân sư ta rất thông tình đạt lý. Nếu ta uyển chuyển trình bày, chắc lão nhân gia không ép buộc ta đâu.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Tiểu đệ có lời thỉnh cầu, mong rằng tỷ tỷ ưng thuận cho.
Khâu Tiểu San hỏi :
– Điều chi? Bây giờ Tiêu đệ đã thành một nhân vật đại anh hùng, đại hào kiệt trong võ lâm mà ăn nói chẳng khác chi ngày còn nhỏ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Ở trước mặt tỷ tỷ, tiểu đệ vĩnh viễn vẫn là đứa em nhỏ.
Khâu Tiểu San giục :
– Việc gì Tiêu đệ nói lẹ đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
– Xin tỷ tỷ ước định kỳ tái ngộ. Nếu đến hẹn mà tỷ tỷ không phó ước, tiểu đệ sẽ dẫn anh hùng thiên hạ kéo đến Vô Trần am để bình luận thị phi với Am chủ được chăng?
Khâu Tiểu San chau mày ngập ngừng nói :
– Cái đó…
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
– Tỷ tỷ mà không ưng thuận thì tiểu đệ phải xin theo.
Khâu Tiểu San lắc đầu đáp :
– Được rồi. Sau đây nửa năm, chúng ta sẽ trùng hội ở Bạch Vân quán trên núi Thái Sơn.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
– Không được! Nửa năm thì lâu quá.
Khâu Tiểu San nói :
– Nếu vậy thì ba tháng.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu nói :
– Tỷ tỷ về bái kiến lệnh sư thì chỉ vài ba ngày là có quyết định. Sao lại bắt tiểu đệ chờ một thời gian lâu như vậy mới cho tái ngộ?
Khâu Tiểu San thủng thẳng đáp :
– Ta cần phải phí nhiều tâm cơ mới làm cho ân sư động tâm. Có khi cần mười ngày hay nửa tháng mới thu được hiệu quả.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
– Nếu vậy xin hạn định một tháng. Trong vòng một tháng mà không được tin tức gì của tỷ tỷ thì tiểu đệ sẽ tìm đến Vô Trần am.
Khâu Tiểu San nói :
– Từ đây đến Vô Trần am phải đi mất mười mấy ngày hay nửa tháng. Trong vòng một tháng làm sao đủ thời giờ?