Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 8 - Chương 7: Đại Náo Kỹ Viện

trước
tiếp

Một hôm, Hy Bình đang say sưa giấc mộng thì Tứ Cẩu vào phòng gọi toáng lên :

– Này, Hy Bình, đi luyện công đi !

Hy Bình trở mình, trùm kín chăn lên đầu ngủ tiếp.

Tứ Cẩu tiếp tục gọi :

– Mau lên mau lên, dậy đi !

Hy Bình hé vội chăn ra, làu bàu :

– Ăn phải cái gì mà mới sáng ra đã quang quác lên thế? Hôm nay dù Ngọc Hoàng lão tử xuống đây ta cũng không luyện nữa. Con bà nó, luyện đi luyện lại chẳng thấy khá hơn chút nào, thế mà cứ luôn mồm “đao pháp vô địch”. Vô địch cái con khỉ, suốt ngày cầm cây đao nát đứng im chẳng khác nào thằng ngố! Ngươi có thích thì đi mà luyện, hôm nay ta phải ngủ bù.

Tứ Cẩu chẳng còn cách nào khác, làu bàu mấy câu rồi bỏ đi, một lát sau lại cùng Lôi Long trở vào. Lôi Long lay vai Hy Bình : “Huynh không luyện công cũng được, muốn cùng chúng ta đi tìm chỗ vui chơi không ?”

Hai mắt Hy Bình sáng rực lên nhưng miệng vẫn cằn nhằn : “Các ngươi tính hại ta chắc? Không đi!”

Tứ Cẩu dỗ dành : “Đại huynh, nếu không thì cùng di dạo phố vậy. Chúng ta cũng đã lâu rồi chưa ra phố.”

Hy Bình vươn vai ngồi dậy, vừa mặc áo vừa nói : “Phải lắm, đi dạo phố thôi. Chẳng phải đệ bảo ở Quần Phương Lâu có một mỹ nhân mới tới là gì? Chúng ta tới đó kiếm cô nàng xem thử? Thế nào?”

Lôi Long và Tứ Cẩu đều tỏ vẻ khó xử. Tứ Cẩu ngắc ngứ nói : “Nếu Lan Hoa mà biết được thì đệ đây xong đời rồi !” Lôi Long thậm chí còn tái mét mặt : “Lần trước Bích Nhu đã không thèm nhìn mặt đệ …”

Hy Bình gắt toáng lên :

– Các ngươi lẩm bẩm cái quái gì vậy? Đã bảo rồi, đấng trượng phu hảo hán sợ gì phận nữ nhi! Có chuyện gì Hoàng Hy Bình ta khắc chịu hết, cứ bảo là ta kéo đi, các đệ chỉ theo xem được rồi, xong chưa? Đi thôi, chớ có bàn lùi. Hôm nay đã nói là làm, ai không đi thì từ nay khỏi huynh huynh đệ đệ gì hết.

Thế là Lôi Long và Tứ Cẩu bị ép đến khu Lương Sơn, tháp tùng gã đại huynh đi tầm hoa.

Quần Phương Lâu đã ở ngay trước mặt. Hy Bình trố mắt nhìn, không ngớt trầm trồ : “Con bà nó, con gái nơi này đẹp quá!”

Ba gã xuất hiện cũng làm cho cả kỹ viện xôn xao, các nàng kỹ nữ suốt ngày phải tiếp mấy lão đầu hói bụng phệ, nay thấy ba chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa. Mấy nàng không phải kỹ nữ cũng xô cả lại, vài ca kỹ đã có khách ở bên cũng găm ánh mắt vào ba gã, để các vị khách kia nhăn nhó như uống phải dấm.

Tứ Cẩu đi đầu hùng hùng hổ hổ gầm lên :

– Đi!Đi!Đi! Hôm nay thiếu gia nhất định phải gặp được Lãnh Như Băng tiểu thư!

Một kỹ nữ mắt xanh mỏ đỏ ngúng nguẩy đi về phía hắn :

– Ôi dào, Tứ Cẩu thì ra là người có mới nới cũ, tới đây rồi mà chẳng hỏi han gì tới nô gia! Vậy mà người ta còn nhớ mãi không quên được hắn đấy, hôm trước hắn làm cho người ta cả đêm như đang ở trên thiên đường. Nô gia muốn đêm nay miễn phí cho hắn một trận, ưng không nào?

Từ Cẩu nhìn sang, giật bắn mình nói nhanh : “Tiểu Hồng!”

Hy Bình và Lôi Long dồn mắt về phía Tứ Cẩu, đồng thanh : “Đệ chẳng bảo là chưa từng đến đây kia mà? Lấy đâu ra nàng Tiểu Hồng này?”

Tứ Cẩu đỏ mặt tía tai, xua tay : “Vì thế nên đệ mới sợ đến đây, chỉ có một đêm mà ba ngày sau đệ đứng còn run chân!”

Tiểu Hồng ngoe nguẩy đến bên, giơ hai tay túm chặt cánh tay Tứ Cẩu, dựa vào vai gã nũng nịu :

– Hôm trước hắn bảo đấy mới là lần đầu, lần đầu mà sao thành thạo thế! Lần này phải hoành tráng hơn nữa chứ phải không? Nào, đi vào phòng với thiếp đi!

Hy Bình nhìn gương mặt ỉu xìu của Tứ Cẩu, bật cười khà khà : “Thế nào? Con gà giò ngươi bị người ta thiến mất rồi sao?”

Tứ Cẩu thở dài không nói. Tiểu Hồng chanh chua : “Này soái ca, huynh có phải cũng là con gà giò đang chờ thiến nữa không vậy ?”

Hy Bình giơ thanh Liệt Dương chân đao lên trước mặt Tiểu Hồng, quát :

– Thiến cái đầu nhà ngươi à, lại còn không buông Tứ Cẩu ra mau! Bọn ta đến đây là có chuyện lớn, không vô công rồi nghề trò chuyện với lũ õng ẹo các ngươi. Biến, biến mau!

Tiểu Hồng bị dọa lạnh buốt sống lưng, vội vã buông tay lặng lẽ đi lên lầu. Hy Bình quay nhìn hai gã kia đắc chí : “Đường thông rồi, bây giờ chúng ta đi tìm cô ả Lãnh Như Băng!”

Lôi Long lắc đầu : “Vẫn chưa được, trước hết phải thông báo cho ma ma cái đã, sau đó phải trùng đột qua ba cửa ải liên tiếp mới có thể gặp mặt cô nàng.”

Hy Bình hừ nhạt : “Làm gì phải phiền phức thế? Cứ để ta !”

Từ phía sau lưng ba gã chợt vọng tới một thanh âm nhã nhặn :

– Này cô nương, xin hãy vào trong báo cho một tiếng, rằng Thi Trúc Sinh thiếu môn chủ Địa Ngục Môn cầu kiến Lãnh Như Băng tiểu thư!

Cả bọn Hy Bình vội ngoái đầu lại, một thanh niên chừng hai bảy hai tám tuổi đã đến sau lưng họ tự bao giờ, hình dong tuấn tú khôi ngô, khí phách xung thiên chẳng kém gì ba gã.

Hy Bình nhìn gã thanh niên không chút thiện cảm, Tứ Cẩu với Lôi Long cũng tỏ vẻ khó chịu không kém. Lôi Long báo cho Quy công của kỹ viện ý định của ba gã. Quy công đi về căn phòng bên trái, nơi treo một tấm rèm lộng lẫy, một lúc sau đi ra nói với Lôi Long : “Tiểu thư Như Băng muốn biết ba vị từ đâu tới đây, và tới làm gì ?”

Hy Bình nổi nóng quát um lên : “Lảm nhảm cái gì đấy? Ba chúng ta là một, bọn ta đến đây, không phải là để nhìn xem cô nàng hình dáng thế nào ư? Vào ngay, báo là bọn ta sắp tới!”

Quy công xám mặt vội vã chạy vào, Hy Bình vẫy tay ra hiệu hai gã kia bám theo ngay. Trên chiếc ghế giữa phòng có một nữ nhân đang ngồi, mạng che kín mít không thể nhận ra tuổi tác dung mạo, nhưng nhìn thân hình có thể đoán nàng là một thiếu nữ còn rất trẻ.

Phía sau nàng là bảy cô gái đứng thành hàng ngang, có vẻ như ca kỹ phụ họa. Người giàu kinh nghiệm có thể nhìn thấy ngay chiếc rèm tao nhã ở cửa hóa ra được thiết kế rất đặc biệt, bên trong có thể quan sát được bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể thấy gì bên trong.

Thiếu nữ đeo mạng vì thế đã nhìn nghe thấy hết những lời của Hy Bình, mới bực dọc hỏi nữ nhân đứng cạnh : “Vân Điệp, kẻ kia lai lịch thế nào?”

Bảy ca nữ sớm đã nhận ra Hy Bình và Tứ Cẩu, có điều tình thế hiện tại không tiện ra mặt mà thôi. Nếu không thì cả bảy cô đã sớm chạy ra tay bắt mặt mừng nhận nhau rồi.

Vân Điệp nói : “Bẩm công chúa, ba người đó đều đến từ Viễn Dương tiêu cục. Người đứng giữa tên gọi là Hy Bình, gã bên trái là Tứ Cẩu, bên phải là thiếu gia Lôi Long của tiêu cục. Theo tin tức của bọn muội thì Hy Bình không biết tí võ công nào, Tứ Cẩu võ công cũng chỉ làng nhàng, Lôi Long cũng chẳng khá hơn. Muội chỉ biết đến thế thôi.”

Lúc này Quy công mới bước đến trước thiếu nữ gọi là Công chúa đó, bẩm báo : “Tiểu thư. Bọn chúng …”

Công chúa không đợi Quy công nói hết đã khoát tay : “Cho phép bọn chúng. Nào, ra đi!”

Quy công dõng dạc tuyên bố :

– Cửa ải thứ nhất, xin mời các vị khách quan hát một bài tình ca cho tiểu thư Như Băng nghe. Nếu tiểu thư thích thì mới được đi tiếp. Thi công tử, xin mời người bắt đầu trước !”

Hy Bình ngược lại cho rằng mình nên thử trước, đang toan kiến nghị thì Tứ Cẩu chặn lại nói : “Muốn mất mặt thì cũng không cần phải vội vã, huynh làm gì biết hát?”

Thi Trúc Sinh nói với ba hầu cận sau lưng : “Tam kiệt, tấu nhạc !”

Ba tên hầu cận kẻ tỳ bà, người thổi tiêu, kẻ thập lục cùng tấu nhạc lên. Thi Trúc Sinh theo điệu nhạc bắt đầu cất tiếng hát, giai điệu du dương, ngọt ngào đượm chất thê lương. Y hát xong, rất nhiều ca kỹ nhìn y tỏ vẻ si mê, khóe mắt long lanh rướm lệ.

Thi Trúc Sinh vòng tay về phía căn phòng bên trái, nhẹ nhàng nói : “Lãnh cô nương, tại hạ may không nhục mệnh!”

Những tràng pháo tay không ngớt vang lên, chỉ có Hy Bình là sầm mặt xuống, quay sang hỏi Tứ Cẩu : “Hắn ta hát cái quái gì vậy?”

Tứ Cẩu lắc đầu quầy quậy, Lôi Long thay hắn trả lời : “Đó là bài Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài. Chúng ta về thôi chứ?”

Hy Bình trừng mắt : “Về là về thế nào? Lão tử là quyền vương kiêm ca thần ở làng, sợ gì lũ ngựa con háu đá. Nào hãy nghe bài ca “Muội muội” của ta. Tứ Cẩu, nổi nhạc lên!”

Tứ Cẩu nhún vai dang hai tay : “Làm gì có nhạc cụ?”

Hy Bình gõ cồm cộp vào đầu Tứ Cẩu : “Ngốc lắm, không có thì đi mượn!”

Thi Trúc Sinh nhìn hắn cười giễu : “Có cần ta đi mượn hộ ngươi không?”

Hy Bình bực tức thóa mạ : “Mượn hộ cái đầu ngươi ấy. Cút vào chuồng xí cho ta, đồ đáng ghét!”

Tứ Cẩu nói với Quy công : “Làm phiền ngươi cho ta mượn một thùng sắt, một mâm sắt và cả đôi đũa to nữa!”

Mọi người quanh đó, chỉ trừ Hy Bình và Tứ Cẩu, tất thảy đều trố mắt nhìn nhau : Tại sao hát lại cần những thứ đó?

Bên trong phòng công chúa cũng hỏi : “Bọn chúng tính làm trò gì vậy?”

Vân Điệp trả lời : “Dạ cái đó muội cũng không rõ, bọn họ quả thực rất kỳ quặc, đặc biệt là Hoàng Hy Bình, thật khiến người ta khó hiểu.”

Công chúa nhìn Vân Điệp : “Xem ra muội rất hiểu bọn chúng?”

Vân Điệp đáp : “Thưa vâng, trước đây không lâu bọn muội có qua lại với họ một lần.”

Công chúa ngỡ ngàng : “Tất cả các muội và hai người bọn họ?”

Nàng không ngờ Hoàng Hy Bình và Tứ Cẩu lại có thể lấy hai chống bảy, cùng đám ca nữ của mình vui thú ái ân.

Vân Điệp trả lời : “Hy Bình sau khi khiến sáu người bọn muội mệt lử mà vẫn còn mạnh như hùm như hổ, không đuối sức chút nào. Lúc vui thú với hắn bọn muội đã ngầm kiểm tra kinh mạch, không mảy may phát hiện hắn có võ công. Hắn quả là một nam tử mạnh mẽ trời ban.”

Công chúa lắc đầu : “Chả trách mấy hôm rồi các muội lại thẫn thờ như thế, thì ra là đã động chân tình. Hừ, chả biết trên giường hắn thế nào nhưng vẻ ngoài trông cũng được … Có điều hắn cư xử ngông nghênh quá, thật là đáng ghét!:”

Thất Hồ Điệp nghĩ thầm : “Công chúa thì đàn ông nào chẳng ghét, cứ thử một lần rồi xem …”

Tám nữ nhân lại chăm chú nhìn ra ngoài. Tứ Cẩu đang mang về mấy thứ hắn cần, bèn ngồi lên một chiếc bàn trống, úp mâm lên bàn, dựng ngược thùng trên đất, hai tay mỗi bên cầm một chiếc đũa gõ vào đáy mâm, chân trái dẫm xuống sàn, chân phải nhấc lên gõ nhịp đáy thùng, sau đó nhìn Hy Bình nói :

– Thế này cũng tuyệt lắm rồi !

Cả kỹ viện rộ lên một trận cười, cả công chúa cũng không nén nổi bưng miệng thốt lên : “Trò hề!” Thất Hồ Điệp bưng bụng cười ngặt nghẽo, Lôi Long nhìn Tứ Cẩu nói :

– Này Tứ Cẩu, huynh học được trò này từ bao giờ vậy?

Tứ Cẩu cười gượng :

– Mỗi khi hắn thắng trận đều ép bọn ta phải tấu nhạc kiểu này, còn hắn thì ca hát ăn mừng thắng lợi. Dần dà cả làng ta không có tên nào là không biết trò này cả!

Hy Bình gào lên ngắt lời :

– Tất cả yên lặng! Bản nhân vô cùng cảm kích thịnh tình của các vị, nhưng xin trước hết đừng kích động, chờ sau khi bản nhân hát xong các vị sẽ tha hồ được vỗ tay tán thưởng. Tứ Cẩu, nổi nhạc!

Tứ Cẩu làu bàu : “Bài nào trước?”

Hy Bình khoát tay, bước lên một bước, dõng dạc : “Bài Hồ điệp bay, tấu đi!”

Tứ Cẩu tay gõ chân dập hết sức thành thạo, làm cho mâm sắt, thùng sắt và chiếc bàn phát ra những âm thanh nhịp nhàng vui tai, quả thật rất có phong độ nhạc công.

Khuôn mặt tất cả chúng nhân trong kỹ viện đều tỏ vẻ kinh ngạc. Hy Bình rất đỗi đắc ý, bởi xưa nay chưa lúc nào hắn có đội ngũ “thính giả” đông như lúc này, mà lại còn là tự nguyện đến xem hắn biểu diễn. Hắn bèn nhất quyết trổ hết tài năng âm nhạc để đáp lại tấm lòng bạn tri âm.

Hy Bình ưỡn ngực, e hèm hai lần lấy giọng đoạn cất cao lời ca :

– Hồ điệp, hồ điệp, gió thổi, gió thổi, hồ điệp bay, bay khỏi lùm cây hoa, bay lên trời cao, bay vào trong giấc mộng muội muội của ta. Muội muội, muội muội, xấu hổ đáp lời, muội đẹp quá, đẹp quá, như hoa mùa xuân nở, đẹp khiến người ta yêu, đẹp tựa đứa bé trong lòng mẹ. Ma ma, ma ma, ma ma à, ma ma à, ma ma cười, cười chảy nước mắt nhung nhớ, cười cho ngàn vạn năm tình yêu, cười để cho muội muội mong ca ca về. Mong ca ca về, mong ca ca về, muội muội à, muội là tình yêu đầu tiên, dù hôm nay hay mãi mãi về sau, ca ca muội muội sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp, chúng ta không thể chia lìa, không thể xa rời …

Hy Bình hát xong, Tứ Cẩu gõ mạnh mấy nhịp, đoạn ném đũa lên bàn, vỗ tay hoan hô lia lịa.

Hy Bình cũng hưng phần võ tay, không quên đảo mắt tứ phía, dõng dạc : “Xin hãy hoan hô mạnh lên!”

Mọi người trong phòng đều há hốc mồm ngỡ ngàng, có người lấy nắp cốc rượu bịt lỗ tai, điều này Hy Bình quả thực không ngờ tới.

Cả một phòng khách lớn duy chỉ có Hy Bình và Tứ Cẩu vỗ tay lia lịa mà thôi!

Lôi Long chau mày : “Tứ Cẩu, thế mà huynh cũng có thể vỗ tay khen hay sao?”

Tứ Cẩu vừa vỗ tay vừa nói :

– Đây là bị ép mà làm thôi, năm xưa huynh ấy không chỉ bắt bọn ta tấu nhạc mà sau khi hát xong còn bát bọn ta phải vỗ tay, không ngờ bây giờ lại trở thành thói quen không bỏ được. Thế nhưng giờ nhớ lại chuyện những ngày đó sao lại cảm thấy rất hay ho. Ta tấu nhạc, huynh hát vang, có gì còn tuyệt vời hơn thế không chứ? Đây đâu thể gọi là mèo khen mèo dài đuôi! Nào, huynh cũng vỗ tay đi!

Lôi Long thầm nghĩ : “Hai người này tâm tính giống y như nhau, da mặt dày cũng không thể so hơn kém. Ôi, thật là hết thuốc chữa rồi! Chẳng lẽ bất cứ người quê nào cũng có tâm tính giống hệt hai người bọn họ sao, thật là đau đầu.”

Hy Bình vừa vỗ tay vừa nói to : “Các vị, hãy tỉnh lại đi! Xin đừng quá ngất ngây bởi lời ca tuyệt vời của ta! Hãy chứng tỏ thịnh tình, đững ngồi ngây ra nữa, vỗ tay mạnh lên nào!”

Nói mãi mà cả phòng khách rộng lớn vẫn chỉ có hai gã vỗ tay mà thôi, tựa như tiếng xì hơi vừa thối vừa dài khiến người ta phải vội vàng bịt mũi.

Trong phòng, công chúa lạnh lùng nói : “ Hai kẻ kia có phải là bị bệnh không vậy?”

Hồ Điệp Thất cơ vẫn ngồi trên nền nhà cười ngặt nghẽo không dứt. Quy công đi vào, công chúa phẩy tay nói với hắn :

– Kẻ kia hát quả thực là khó nghe. Nhưng trong lời bài ca lại có từ “Hồ Điệp”, coi như hòa. Ngươi hãy để cho hai bên tỉ thí võ công, để cho Thi Trúc Sinh dạy cho hai gã mặt dày kia một bài học.

Vân Điệp hốt hoảng : “Xin công chúa đừng làm vậy! Họ đều không biết võ nghệ, e rằng sẽ bị Thi Trúc Sinh đánh chết mất!”

Công chúa cười nhạt : “Thứ đồ vô lại bọn chúng chết đi chẳng phải là tốt hơn sao?”

Quy công lĩnh ý, ra ngoài hô to :

– Cửa thứ nhất, hai bên đều vượt qua. Giờ đến cửa thứ hai, lý ra bọn ta cử một người ra tỷ thí với các ngươi, nhưng do hôm nay có hai bên đến ứng thí, vậy mời hai bên tỷ thí với nhau phân thắng bại. Ai thắng mới có tư cách vượt cửa thứ ba.

Hy Bình đắc ý nói với Lôi Long : “Đã nhìn thấy gì chưa? Lời ca của ta đã đánh động được con tim mỹ nhân. Đợi ta đánh gãy giò tên mặt trắng kia là ta sẽ sở hữu được người đẹp.”

Trong phòng, công chúa tức giận hừm một tiếng, hai hàng lông mày chau tít lại khi nghe những lời vô lại của gã. Hồ Điệp Thất cơ không ngớt thờ dài : “Oan gia ơi!”

Thi Trúc Sinh cũng tức giận trừng mắt : “Chớ vội nằm mộng giữa ban ngày! Trước hết hãy qua được cửa của ta rồi hẵng về ôm mộng đẹp xuân thu.”

Hy Bình cười khẩy : “Muốn đánh nhau hử? Tiểu tử nhà ngươi đừng có hối hận đấy!”

Nói đoạn, toan xông lên ngay sống mái với Thi Trúc Sinh một phen, nhưng Tứ Cẩu vội giơ tay ngăn lại : “Huynh hãy để công tử tiên phong đi.”

Thế là Lôi Long với Thi Trúc Sinh bắt đầu tỷ thí với nhau trong đại sảnh. Trong phòng, công chúa thầm nhủ, may cho Hy Bình tiểu tử không phải đánh nhau với gã họ Thi, còn Hồ Điệp Thất cơ thì trong lòng như trút được gánh nặng, vui sướng khi tiểu oan gia không phải tham chiến.

Hai người ngoài sảnh lúc đó đang thủ thế gầm ghè. Lôi Long dáng người cao lớn, đứng sừng sững giữa phòng, tay phải cầm kiếm, tà áo tung bay, dáng vẻ phong lưu tự tại, miệng mỉm cười nhìn đối thủ. Khuôn mặt Thi Trúc Sinh lại đanh như sắt, hai mắt sâu hoắm, toàn thân phát ra lãnh khí khiến gian phòng dường như đông cứng lại.

Bỗng nhiên, Lôi Long như một con rồng lao vút lên không, hai chân Thi Trúc Sinh cũng rời mặt đất đuổi theo công kích.

Hai đối thủ trên không giao kích, ánh kiếm loang loáng ngập trời. Một tiếng ầm mạnh, hai người lại cùng sà xuống đất, cây kiếm trong tay Lôi Long chỉ còn lại một nửa. Gã tiu nghỉu : “Ta thua mất rồi!”

Công chúa gật gù : “Không ngờ Luyện Ngục kiếm pháp của Thi Trúc Sinh lại đạt đến trình độ đó. Thật không hổ là một trong Võ lâm Thất Công Tử.”

Vân Điệp bào chữa : “Thật ra Lôi Long cũng chẳng vừa. Nếu trong tay hắn mà có bảo kiếm thì thắng bại có khi vẫn còn chưa biết!”

Công chúa mặt lạnh như tiền : “Các ngươi không biết thì đừng có lắm lời!”

Hy Bình thấy dáng vẻ thiểu não của Lôi Long, tức quá chửi ầm lên : “Đã bảo đừng có tranh! Ta nói rồi, đánh nhau với ca hát là nghề của ta, ta mà ra tay thì thằng tiểu tử kia gặm đất con bà nó rồi!”

Tứ Cẩu làu bàu : “Công tử đã thua thì huynh hãy ra tay đi!”

Hy Bình vênh mặt : “Được, để đó cho ta ! Trận vừa rồi không tính, ta sẽ đấu với hắn trận mới!”

Tứ Cẩu nhìn quanh : “Làm thế có được không vậy ?”

Hy Bình trợn mắt : “Sao lại không được?”

Vừa lúc đó, Quy công lớn tiếng tuyên bố : “Người thắng cuộc là Thi …” Hy Bình lập tức ngắt lời : “Không được, hắn đã đấu với ta đâu ?”

Quy công tức giận nhìn Hy Bình rồi sầm mặt lui xuống. Hy Bình chỉ vào mặt Thi Trúc Sinh : “Tiểu tử, ra đây đấu một trận với ta!”

Trong phòng, công chúa lắc đầu : “Thiên đường có lối không thèm đến, địa ngục vô nẻo lại đâm vào, tiểu tử này chết chắc rồi!” Hồ Điệp Thất cơ tái xanh mặt mày, lẩm bẩm : “Oan gia, sao ngươi lại cố chấp như vậy?”

Quy công vào phòng có ý thỉnh thị, chưa kịp nói thì công chúa đã khoát tay : “Cứ để hai người bọn chúng tỷ thí!”

Quy công vâng mệnh lui ra tuyên bố : “Tiểu thư Như Băng đồng ý để hai vị so tài. Nếu Hoàng công tử thắng, tiểu thư sẽ xem xét cho người vào cửa ải thứ ba.”

Hy Bình đắc ý chỉ tay : “Thi tiểu tử, mau đến đây chịu đòn!” Thi Trúc Sinh đưa mắt ra hiệu cho một trong ba tên hầu cận : “Nhân Kiệt, dạy cho hắn một bài học!”

Hy Bình ngắm Nhân Kiệt từ đầu đến chân, ném thanh Liệt Dương chân đao cho Tứ Cẩu, đoạn xắn tay áo lên : “Nào, ra tay đi! Chúng ta tay không đấu với nhau một trận!”

Chúng nhân trong sảnh tưởng tượng ra ngay cảnh trẻ con đánh nhau ở nhà quê, đều cười ầm lên. Hy Bình nhằm ngay lúc ấy, tiến lên phía trước nhanh như cắt đấm vào mặt Nhân Kiệt.

Nào ngờ Nhân Kiệt không phải tay vừa, bình tĩnh tránh một quyền, song chưởng cùng xuất kích thẳng vào mạn sườn hắn. Hy Bình không kịp tránh, bị Nhân Kiệt đẩy một cái bay tuốt ra xa. Lôi Long, Tứ Cẩu đồng thanh kêu lên kinh hãi, lao về phía Hy Bình rơi xuống. Trong phòng, công chúa lắc đầu :

– Trúng “Hợp thần chưởng” của Nhân Kiệt, Hoàng tiểu tử không chết cũng chỉ còn nửa mạng.

Hồ Điệp Thất cơ nước mắt ràn rụa. Công chúa quay sang cười lạnh lùng : “Các ngươi cũng nặng tình gớm nhỉ?”

Hy Bình nằm sóng xoài trên đất, miệng đầy máu tươi, hai bên mạn sườn đau nhức nhối. Mắt thấy hai gương mặt bi thương cúi xuống nhìn, hắn cố chịu đau, cười méo xệch : “Đỡ ta dậy, chờ xem ta đánh lại hắn!”

Tứ Cẩu thở dài : “Chúng ta đương nhiên phải bắt hắn trả món nợ này rồi, nhưng lần này để đệ đánh thay huynh!”

Hy Bình sầm mặt : “Đừng có bàn lùi! Nếu ta không đánh gục hắn thì còn gì là mặt mũi Hoàng Hy Bình này nữa!”

Tứ Cẩu lo lắng : “Nhưng mà huynh …”

Hy Bình vỗ vỗ vai hắn : “Chỉ cần ta còn sức là ta không để đệ phải đánh, suy cho cùng mệnh của ta lớn hơn mệnh đệ rất nhiều! Ba huynh đệ chúng ta đã đến đây rồi, không thể không nhìn thấy người đẹp, lại càng không thể cúp đuôi méo mặt chạy về! Ta nhất định thắng, đệ đã bao giờ thấy ta từng bại qua chưa? Đem đao cho ta!”

Lôi Long bảo : “Hy Bình, hay là để đệ đánh hắn cho!”

Hy Bình nhăn mặt nói : “Đệ đã là bại tướng rồi, không thể đánh tiếp được, tốt nhất hãy sang bảo bọn chúng lấy binh khí ra. Ta không muốn đánh kẻ tay không tấc sắt!”

Lôi Long hoảng hồn : “Tức là huynh định dùng bộ đao pháp nát bét đó?”

Hy Bình hừ một tiếng : “Sao lại gọi là đao pháp nát bét? Thần công tổ truyền của nhà đệ mà đệ lại không hiểu được diệu chỉ trong đó à? Thôi khỏi dài dòng, mau nghe lời ta, để ta nghỉ ngơi một lát!”

Lôi Long đành tiến về phía bọn Thi Trúc Sinh, cất tiếng : “Thi công tử hãy cử một người mang theo binh khí, đại huynh của ta không muốn đánh kẻ tay không tấc sắt!”

Nhân Kiệt cười mỉa mai : “Ta tay không đã khiến cho hắn nằm một đống, bây giờ dùng binh khí, hắn định đi tìm chết à ?”

Thi Trúc Sinh bình thản quay sang gã tùy tùng cao kều : “Địa Kiệt, ngươi lĩnh giáo Hoàng công tử đi!”

Địa Kiệt rút thanh thiết trường côn (cây côn dài bằng sắt) sau lưng tiến về phía trước, đôi mắt ẩn sau hàng lông mày rậm rạp lạnh lùng liếc xuống Hy Bình đang nhắm nghiền mắt nằm dài trên đất như một xác chết.

Công chúa trong phòng khẽ gật gù : “Tiểu tử này cũng không đến nỗi, chịu một chiêu “Hợp thần chưởng” toàn lực mà không chết, lại vẫn còn muốn khiêu chiến với Hợp thần côn của Địa Kiệt. Lần này xem hắn ta có gượng dậy nổi không ?”

Thất cơ đang gạt nước mắt cười khi thấy Hy Bình chưa chết, nghe chủ nhân nói vậy lại tu lên khóc. Đúng là không thể hiểu nổi nữ nhân, phút trước vừa khóc, giây sau lại cười, cười chưa xong đã lại khóc rưng rức.

Công chúa ngạc nhiên liếc qua đám Thất cơ, lắc đầu ngán ngẩm rồi nhìn ra đại sảnh, khuôn mặt thoắt trở nên kinh ngạc.

Thì ra Hy Bình đã chống tay gượng dậy đối mặt với Địa Kiệt. Địa Kiệt vẫn lạnh lùng nhìn đối thủ, cây côn sắt trong tay trông nhẹ như đồ chơi.

Hy Bình đón Liệt Dương chân đao từ tay Tứ Cẩu, tay trái cầm vỏ đao ốp vào mạn sườn, tay phải cầm đao, chuôi đao chếch về phía sau. Tứ Cẩu nhìn động tác này đã hàng trăm lần, chẳng thấy có gì khác lạ, đang định lắc đầu thất vọng, chợt há miệng kinh ngạc.

Nguyên lai, một nụ cười mỉm kỳ quái bỗng nở trên môi Hy Bình.

Trong ký ức của Tứ Cẩu, mỗi khi Hy Bình mỉm cười như vậy, tuyệt không bao giờ hắn thua trận. Tứ Cẩu biết điều này từ lâu nhưng không giải thích nổi, nụ cười đó quả thực có chút gì đó ma quỷ, khiến người ta không rét mà run.

Địa Kiệt chợt cảm giác có một sức mạnh lạ lùng đè xuống ngực, tim giật thót, thần sắc cứng lại, cây côn trong tay cũng trĩu xuống một ít. Vóc người vạm vỡ cao lớn của Hy Bình đã đứng thẳng sừng sững giữa đại sảnh, khuôn mặt tuấn tú tỏa ra hào quang kỳ dị khiến cả tám nữ nhân trong phòng đều cảm thấy, đang đối mặt với Địa Kiệt đây không phải là gã thiếu niên rũ rượi lúc nãy, mà là một con quỷ trong bộ lốt Hy Bình.

Liệt Dương chân đao chợt lập lòe tỏa sáng, ánh sáng đỏ sẫm như ngọn hỏa diệm sơn ánh lên bập bùng.

Đúng lúc đó, Hy Bình quát lên một tiếng vang trời, nhanh như điện ập tới trước mặt Địa Kiệt, đao quang trong tay lóe lên như ánh chớp khiến tất cả mọi người bất giác đưa tay lên che mắt, đao phong ầm ào như sấm nổ vang vọng cả đại sảnh.

Tiếng sấm bỗng im bặt, đột y như lúc nổi lên. Chỉ thấy Địa Kiệt mặt cắt không còn giọt máu nằm sóng xoài trên đất, cây côn sắt như đậu phụ bị cắt ra làm bảy tám khúc rơi vương vãi khắp sàn. Bên phía Hy Bình, Liệt Dương chân đao đã hồi vỏ tự lúc nào!

Đại sảnh im lặng như tờ. Trong phòng, công chúa đứng phắt dậy rồi lại chầm chậm ngồi về chỗ cũ, thờ ra một hơi, nói : “Chẳng phải các ngươi bảo rằng hắn không biết võ công ư?”

Thất cơ đang đờ người vì sugn sướng, trong lòng chỉ biết Hy Bình vô sự, còn hắn có biết võ công hay không cũng mặc xác. Vân Điệp hớn hở nói : “Bọn muội có biết gì đâu, có khi sau khi chia tay với bọn muội hắn đã gặp được kỳ duyên nào đó thì sao!”

Công chúa nhăn mặt lẩm bẩm :

– Lúc đấu với Nhân Kiệt, động tác của hắn đúng là người chưa một lần luyện võ, làm sao trong phút chốc lại trở nên lợi hại như vậy? Ta phải đánh giá lại hắn mới được, có điều bộ dạng của hắn quả thực là đáng ghét!

Thi Trúc Sinh và hai tên thuộc hạ còn đứng đờ ra như bị ai điểm huyệt, không nói nổi câu nào, cũng quên cả đỡ Địa Kiệt đứng lên. Lòng Thi Trúc Sinh chỉ luẩn quẩn một ý nghĩ : “Con người này không thể dò được nông sâu, cả ta cũng suýt nữa bị hắn qua mặt! Võ công như thế tại sao trên giang hồ lại chưa nghe tên ? Nhất thiết ta phải tìm cơ hội trừ bỏ hắn, bằng không kế hoạch của ta khó mà thực hiện rồi …”

Hy Bình lui lại đưa đao cho Tứ Cẩu, hể hả : “Ta đã bảo rằng ta không thể bại được, thế mà các đệ không tin. Giờ thì biết bản lĩnh của Hy Bình này rồi chứ?”

Tứ Cẩu gật đầu lia lịa : “Đệ cũng biết là huynh sẽ thắng mà!” Lôi Long nhìn Hy Bình từ đầu đến chân, thắc mắc :

– Huynh làm thế nào mà lúc nãy như biến hẳn thành người khác, khiến huynh đệ không rét mà run, chẳng trách gia gia lại bất chấp máu mủ mà truyền cho huynh thần đao, thì ra là vậy … Hà hà, rốt cuộc đệ cũng biết đao pháp gia truyền nhà đệ là như thế nào rồi! Chẳng qua lúc luyện huynh cứ như vẽ cái hồ lô trên mặt đất, vẽ rồi lại thổi, thổi rồi lại vẽ. Làm sao huynh lại bất ngờ phát huy được oai lực bá đạo như vậy ?

Hy Bình cười nhăn nhó : “Thật khỉ gió, ta cũng chẳng hiểu ra làm sao nữa!”

Tứ Cẩu cười hề hề : “Không lý sự nữa, chỉ biết cuối cùng chúng ta sẽ được nhìn thấy mặt mỹ nhân Như Băng. Các huynh có thấy đúng không?”

Hy Bình trả lời : “Đúng thế, đúng thế! Chúng ta vất vả cả một ngày, chẳng phải là để nhìn thấy người đẹp tự cho mình là thanh cao đó sao? Cho dù nàng ta bày ra ba cửa ải, nàol à hát, nào là tỷ võ, rốt lại chúng ta cũng chiến thắng!”

Tứ Cẩu phụ họa : “Phải rồi, phải rồi!”

Lôi Long thấy hai gã bắt đầu bệnh cũ tái phát, bèn chặn lại : “Còn cửa ải thứ ba nữa …”

Hy Bình gạt phắt :

– Không chừng người đẹp nhìn thấy chúng ta đã thèm rỏ dãi ra rồi! Chẳng đặt cửa thứ ba làm gì cho nhọc xác!

“Bộp” một tiếng, công chúa đập tay vào thành ghế giận dữ : “Cuồng đồ vô tri ăn nói lung tung, không cho hắn biết tay ta không phải là người!”

Hồ Điệp Thất cơ giật mình tái mặt. Lúc này Quy công lại đi vào, công chúa hít một hơi dài trấn tĩnh, đoạn dặn dò : “Gọi Lôi Long và Thi Trúc Sinh vào, những người còn lại đuổi hết!”

Quy công lĩnh ý lui ra, công chúa lạnh lùng : “Thất cơ các ngươi cũng biến mau!”

Tứ Cẩu sau khi nghe Quy công tuyên bố, lớn tiếng phản đối : “Tại sao hai chúng ta lại không được vào gặp Như Băng tiểu thư?”

Quy công trả lời : “Bởi vì mỗi bên chỉ được một người vào. Hơn nữa tiểu thư ta chỉ thích mỗi công tử Lôi Long trong ba người các ngươi!”

Hy Bình ngắt lời Quy công : “Thôi khỏi dài dòng, tiểu thư ngươi không gặp bọn ta thì cô ta chỉ thiệt. Cô ta chẳng qua cũng chỉ là kỹ nữ, có cóc khô gì mà lắm chuyện thế?”

Công chúa trong phòng nghe mà nghiến răng ken két. Tứ Cẩu bên ngoài lại gào lên :

– Đúng, đúng! Chí lớn tương đồng, đệ cũng nghĩ y như huynh vậy!

Lôi Long vào Thi Trúc Sinh theo chân Quy công đi vào. Hy Bình ở ngoài rảnh rỗi, hất hàm bảo Tứ Cẩu : “Nào Tứ Cẩu, bọn ta lại hát đi!”

Tứ Cẩu vội vàng lắc đầu : “Không được, không được đâu!”

Hy Bình trợn mắt : “Sao lại không được? Vừa nãy sống chết cùng nhau còn được, sá gì mấy bài hát? Phải cho cô ả đó tiếc rẻ một phen rồi hãy về chứ?”

Tứ Cẩu vẫn không chịu. Hy Bình phải dỗ dành mãi hắn mới nhăn nhó nghe lời. Mâm nồi cùng tiếng hát bắt đầu quyện vào nhau không ngớt.

Lại nói Lôi Long và Thi Trúc Sinh cùng đi vào phòng, rồi ngẩn người ra kinh ngạc : tiểu thư ngồi giữa phòng kia chẳng phải là Lãnh Như Băng sao? Sao lại che kín chân diện mục vậy ?

Công chúa ra hiệu cho Quy công lui ra, đoạn nói :

– Hai vị chắc đã đoán ra nguyên do vì sao ta lại che mặt. Vốn dĩ ta đến Quần Phương Lâu bày ra cái trò ba cửa ải này đã hơn môt tháng, người ứng thí tuy nhiều nhưng chẳng ai qua nổi vòng hai. Ta đợi ngày một tuyệt thế anh hùng có thể tự tay vén mạng che mặt của ta, không ngờ đến ngày cuối cùng lại có thể cùng lúc xuất hiện hai người. Trong hai người, ai sẽ tranh tiên đây ?

Lôi Long và Thi Trúc Sinh nhìn nhau im lặng. Trong sảnh đột nhiên ầm ầm huyên náo, Quy công từ ngoài vội vã chạy vào, hổn hển : “Lôi Long công tử, xin công tử can ngăn hai vị bằng hữu của công tử lại, kẻo không thì khách khứa bỏ đi hết mất!”

Chưa dứt lời, tiếng đũa gõ lên mâm sắt cùng giọng của Hy Bình vang lên :

– Thưa quý vị, để đáp tạ tấm thịnh tình của quý vị, ca thần ta xin biểu diễn tiếp một bài khác, có tên là “Mây bay”.

Mặt Lôi Long thoắt đỏ như như mặt Quan Công, vội vã vòng tay : “Tiểu thư, ta xin cáo lui trước!” Nói đoạn quay đầu phóng ra cửa.

Công chúa nhìn theo, lắc đầu rồi nói với Thi Trúc Sinh :

– Bị hai kẻ thối tha ngoài kia phá đám, ta phải xin lỗi Thi công tử, hôm nay có lẽ đến đây thôi. Nếu công tử còn có ý, mời sáng mai đến tự mình vén tấm mạng này lên vậy, ta đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.