Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 49 - Chương 48: Xuất Chinh Chi Tiền

trước
tiếp

Trước một khắc màn đêm phủ xuống, Hy Bình cùng một đám người của Bạch Hoạt về đến viện tử, thấy được một vùng hỗn loạn, hàng rào gỗ của viện tử thiếu rất nhiều chỗ, lều bạt cũng có rất nhiều cái ngã trên đất, gia bộc thương rất nhiều, tiếng khóc khắp nơi.

Hiển nhiên là sau khi bọn họ đi, nơi đây phát sinh tranh đấu.

Bốn nương tử của Bạch Hoạt khóc lóc sướt mướt chạy lại, Bạch Hoại vội quát hỏi: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

Phượng Quần đáp: “Sau khi lão gia đi, Bạch Hùng dẫn hơn 500 người tới cướp Tư Nhi đi.”

Nguyên lai sau khi Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt đi khỏi một thời thần, Bạch Hùng đột nhiên suất lĩnh năm sáu trăm kị sĩ xông tới, cùng võ sĩ gia bộc của Bạch Hoạt chiến đấu, Bạch Tư đang ngủ bị ồn tỉnh, cũng ra ngoài trợ chiến.

Đừng thấy Bạch Tư nhu nhược văn nhã, nhưng có danh xưng thảo nguyên đệ nhất nữ kiếm thủ, bởi vậy cả đại ca nàng ta cùng Bạch Hùng hai đại dũng sĩ trứ danh của Bạch Dương Tộc đều sợ nàng ta bảy phần.

Kiếm pháp của nàng ta là một đôi phu phụ Trung Nguyên truyền thụ. Năm đó nàng ta 15 tuổi, đôi trung niên phu phụ đó đến nhà nàng làm khách, thấy nàng ta tư chất không tệ, liền truyền thụ nàng ta một bộ kiếm pháp, lấy báo đáp khoản đãi nhiệt tình của phụ thân nàng ta.

Nàng ta dựa vào bộ kiếm pháp này giết kị sĩ của Bạch Hùng người ngã ngựa đổ, Bạch Hùng vì tránh thành viên phe này của bản thân tăng thêm thương vong, cướp mẫu thân Phượng Quần của nàng ta uy hiếp nàng ta làm phạm nhân, nàng ta chỉ đành ném kiếm đầu hàng.

Bạch Hùng khi đi còn dương dương đắc ý nói: “Cáo tố Bạch Hoạt lão bất tử đó, tối nay ta liền cùng nữ nhi bảo bối của lão động phòng, có dũng khí thì qua đòi người!”

Nghe hết ngọn ngành sự tình, Bạch Hoạt giận đến mắt đầy sao vàng, hả miệng phun ra một ngụm máu.

Đúng ở lúc này, Bạch Tử dẫn vài trăm võ sĩ thúc ngựa quay về, hướng Bạch Hoạt nói: “Phụ thân, khi nhi tử quay về, Bạch Hùng đã đi. Nhi tử dẫn người truy đuổi, lại thấy bọn chúng canh phòng sâm nghiêm, xung quanh Bạch Dương Phủ đầy khắp võ sĩ, chí ít có hai ba ngàn người, xem ra tộc trưởng cũng bao che cho loại hành vi đáng thẹn này của nhi tử ông ta.”

Bạch Hoạt cắn răng hỏi: “Chúng ta tối đa có thể tập hợp bao nhiêu người?”

“Hơn một ngàn.” Bạch Tử hỏi: “Phụ thân, chẳng lẽ người muốn cùng tộc trưởng khai chiến? Đây chính là hành vi phản bội cả Bạch Dương Tộc. Hơn nữa, không tính võ sĩ khác của Bạch Dương Tộc, chỉ riêng thủ hạ của tộc trưởng Bạch Dương liền có ba bốn ngàn võ sĩ, chúng ta chẳng lẽ không phải lấy trứng chọi đá?”

Bạch Hoạt đáp: “Không phải Bạch Hoạt ta muốn phản tộc, mà là hắn căn bản chính đã không có tư cách làm tộc trưởng nữa, hắn làm trái truyền thống bao đời của Bạch Dương Tộc, lại cho phép nhi tử của hắn cưỡng đoạt dân nữ! Hắn chẳng lẽ chính không rõ giữa nam nữ của Bạch Dương Tộc không có thể sử dụng bạo lực sao? Người khác sợ hắn, Bạch Hoạt ta chính không phải dể trêu! Nhi tử, lập tức tập hợp nhân mã, mang theo vũ khí hoàn hảo nhất, để bọn chúng biết phụ tử chúng ta không phải loại nhút nhát sợ chết!” Dừng một cái, hướng về Hy Bình nói: “Lão đệ, không phải ta xem thường ngươi, tuy quyền đầu của ngươi rất cứng, nhưng lão xem ra ngươi không biết võ công, bởi vậy sự việc này ngươi không cần xen vào, nếu phụ tử chúng ta không trở về, ngươi liền thay lão chăm sóc gia nhân một cái, lão hán cảm kích không hết!”

Hy Bình cười cười, nói: “Tiểu tử vào trong theo dõi Chỉ Nhi.”

Bạch Hoạt than thở nói: “Ngươi thực là đa tình!”

Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt tiến vào lều bạt của Bạch Tư, Bạch Chỉ chính đang nằm trong chăn khóc đến chết đi sống lại, thương tâm muốn tuyệt, cả người giống hệt một lệ nhân nhi.

Hy Bình đến ngồi bên gối của nàng ta, không biết an ủi nàng ta như thế nào, rất lâu mới nói: “Bất luận nàng cần hay không, ta đều ở chỗ này cùng nàng một hồi, sau đó ta sẽ cùng Bạch Hoạt bọn họ đi giải cứu tiểu thư của nàng, nàng nếu hận ta, thì chửi ta đánh ta, bằng không ta nếu bị giết, nàng liền không có cơ hội.”

Tiểu Nguyệt nghe được lòng liền đau xót, cũng gia nhập hàng ngũ rơi lệ của Chỉ Nhân.

Bạch Chỉ nằm ở trên thảm, ngây ngốc nhìn nam nhân cưỡng đoạt đi đồng trinh của nàng ta.

Hắn có cường tráng bất khả tư nghị, lại là tuấn mĩ như thế, nhưng vì sao phải xấu xa như thế? Thế nhưng, bất kể hắn xấu bao nhiêu, lúc này, hắn ta dường như thành người duy nhất nàng ta có thể dựa dẫm.

Có lẽ không nguyện ý thừa nhận, nhưng hắn, đối với nàng ta mà nói, trừ Bạch Tư, lại là người thân mật nhất của Bạch Chỉ nàng ta.

Thân mật cưỡng bách, một loại lời tỏ tình mang máu!

Bạch Chỉ đột nhiên không có giúp đỡ khóc nói: “Ôm, ôm ta!”

Hy Bình đem nàng ta ôm ngồi trong lòng, thấy nàng ta khóc sưng con mắt cùng gương mặt tú lệ sơ hiện non nớt, trong lòng nổi lên một chút yêu thương.

Bạch Chỉ nói: “Ngươi nhất định phải cứu tiểu thư trở về, chính xem như bồi thường ngươi cho Chỉ Nhi. Tiểu thư đối với ta ân nặng như núi, như phụ mẫu tái sinh, ngươi nếu cứu tiểu thư về, giữa ngươi cùng Chỉ Nhi xóa bỏ tất cả, Chỉ Nhi liền không hận ngươi nữa!”

Hy Bình lau đi nước mắt của nàng ta, hôn nhẹ qua môi nàng ta, sau đó nhìn nàng ta, kiên định đáp: “Ta đáp ứng nàng!”

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa.

Hy Bình từ trong binh khí khố của Bạch Hoạt chọn một cây thiết côn dài đến năm mét, khi hắn ung dung nhấc nó lên, khua múa, Bạch Hoạt phụ tử kinh ngạc vô bì. Phải biết, cây thiết côn này, đại hán bình thường phải năm sáu người mới nâng lên chuyển động được, dù cho võ sĩ dũng mãnh giống như Bạch Tử, cũng phải hai tay mới có thể miễn cưỡng khua múa.

Bạch Hoạt vốn dĩ cự tuyệt Hy Bình gia nhập đội ngũ của bọn họ, lúc này thấy được Hy Bình thần lực kinh người, uy mãnh tuyệt luân, có lí nào không hoan nghênh?

Hy Bình vác thiết côn vừa đạp lên chiến mã, mã nhi lập tức hí dài một tiếng, quỵ ngã ở đất, hiển nhiên không cách nào tiếp nhận trọng lượng của Hy Bình cùng thiết côn.

Bạch Hoạt nói: “Đem Ô Long dẫn lại cho Hoàng thiếu hiệp!” Lão ta đang cảm kích bội phục có dư, đem “lão đệ” cái xưng hô này đổi thành “Hoàng thiếu hiệp”.

Một võ sĩ ứng tiếng mà đi, không lâu sau dẫn tới một tuấn mã so với ngựa bình thường phải cao khỏe hơn một lần, toàn thân đen tuyền, trên đầu ngựa mọc một chiếc sừng.

Bạch Hoạt cười nói: “Đây là dị chủng trong loài ngựa, lực lớn vô bì, chỉ là khó thuần vô cùng. Mỗi một người cưỡi đến trên lưng nó đều bị nó ném xuống, đồng thời dùng chân đạp chết, kể từ khi có người chết ở móng sắt của nó, không có người dám cưỡi nó nữa. Lão đệ nguyện ý thử một lần hay không? Ta cược lão đệ được, bởi vì ngươi là dị chủng trong loài người!”

Tiểu Nguyệt vội vàng nói: “Đại ca, không được cưỡi nó!”

Hy Bình cười nói: “Nguyệt Nhi, đừng không có lòng tin với đại ca! Đại ca hổ sói đều không sợ, còn sợ một con ngựa?”

Hy Bình là có lòng tin phi thường – nghĩ Hoàng Hy Bình ta một đời quyền vương, khi đó một quyền đánh chết ngựa của Phượng Nhi, còn con mẹ nó không cưỡi được một con ngựa nát đen sì sì, không người cưỡi? Ta làm, cưỡi nó là cho nó thể diện!

Hy Bình bỏ thiết côn xuống, sải bước đi đến trước đầu ngựa, vuốt ve độc giác của nó, nói: “Tên khốn đen, ta muốn cưỡi ngươi một lần, cảm phiền ngươi phối hợp, đừng để ta bẽ mặt.”

Nói xong, Hy Bình nhảy lên lưng ngựa, Ô Long hí dài một tiếng, phóng gót chạy cuồng, trước giật sau trở không ngừng. Hy Bình trên lưng ngựa lại bị ném ra phía trước rất xa, bốn chân hướng trời nằm ngã trên đất.

Ô Long trong nháy mắt chạy lồng lộn đến, cặp móng chân trước mắt thấy liền phải đạp xuyên lồng ngực của Hy Bình, nào ngờ Hy Bình trên đất cứng rắn vươn cặp tay nâng lấy cặp móng đạp xuống của Ô Long, mạnh mẽ nâng lên rất cao, lăn người tiến vào dưới bụng của nó, trong sát na đứng lên, hai tay nâng phần bụng của nó, nặng nề ném nó đến một bên.

Tiếp liền đó, hắn nhanh chóng chạy đến cạnh đầu ngựa, cặp tay vòng lấy cổ của mã nhi, ép nó cố định trên đất. Ô Long bất luận vùng vẫy như thế nào, cũng không thể vùng khỏi hai cánh tay sắt của Hy Bình từ trên đất đứng thẳng lên, cuối cùng hí dài một tiếng, tất cả trở về tĩnh lặng.

Hy Bình thở hổn hển hỏi: “Phục chưa?”

Ô Long hí dài!

Hy Bình cảm thấy kì quái, phải không thể là nó nghe hiểu được tiếng người chứ?

Hắn cảm thấy rất thú vị nói: “Mã nhi, nếu ngươi nguyện ý cho ta cưỡi, liền kêu một tiếng nữa.”

Ô Long lần nữa hí dài.

Hy Bình vui sướng không thôi, thả nó ra, ngồi ở một bên thở dốc không ngừng.

Một phen hoan hô nổi lên dữ dội!

Tiểu Nguyệt yêu kiều kêu lên chui vào trong lòng của Hy Bình, nói: “Đại ca, huynh thật thần dũng!” Chiếc miệng nhỏ ở trên mặt của Hy Bình hôn không dừng.

Ô Long mã từ trên đất đứng dậy, cũng dụng đầu lưỡi thô ráp dài dài của nó liếm Hy Bình.

Tiểu Nguyệt như ăn giấm đẩy đầu ngựa ra, nói: “Không cho phép ngươi liếm đại ca, ngươi liếm dơ, người ta sau này làm sao hôn?”

Mọi người cười lớn một vùng.

Bạch Hoạt kích phục nói: “Lão đệ, có ngươi, ngươi thực sự được! Chúng ta xuất phát, rề rà nữa có thể tới không kịp!”

Tiểu Nguyệt rời khỏi vòng ôm của Hy Bình, lần nữa cưỡi lên chiến mã của nàng ta.

Hy Bình cầm thiết côn trên đất lên, vác ở trên vai, cưỡi lên Ô Long, uy phong lẫm liệt, dánh như thiên thần.

Thúc ngựa cuồng chạy!

Tiếng thiết kị trên thảo nguyên dồn dập, cuồn cuồn ở đêm hải dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.