Tà dương mờ chiếu, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt về đến viện lạc, đúng lúc đụng phải Bạch Tử buồn nản ủ ê quay về, biến hắn bởi vì không gặp được Bạch Liên mà chán nản không tinh thần.
Hy Bình nhớ đến cuộc hẹn buổi tối, cười hỏi: “Bạch huynh, hôm nay lại không gặp được Bạch Liên cô nương sao?”
Bạch Tử than nói: “Đừng nhắc, hai ngày đều đi muộn, nàng ta ra cửa trước ta một bước, ở cửa nhà của nàng ta phí hoài nửa ngày, đi tìm nàng ta lại không tìm không được, đêm đó ta tựa hồ quá tay chút, thực không nên lén sờ bộ ngực của nàng ta.”
Hy Bình nói: “Mới rồi đệ gặp mặt nàng ta, nàng ta muốn đệ chuyển lời cho huynh, tối nay nàng ta ở trên thảo nguyên chờ đợi Bạch huynh.”
Bạch Tử phấn khởi hoi: “Thực sao?”
Hy Bình cười đáp: “Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, Bạch huynh thực không nên bỏ qua.”
Bạch Tử vui mừng hớn hở nói: “Hoàng huynh, ta đi chuẩn bị, xin lỗi không tiếp được.”
Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng đi xa của Bạch Tử, nói: “Đại ca, Bạch Liên có thể hận huynh.”
Hy Bình nói: “Biết đâu Bạch Tử càng thích hợp đi phó ước.”
Tiểu Nguyệt nói: “Huynh không hiểu nữ nhân, nữ nhân là không cự tuyệt được nam nhân nàng ta yêu thích, mà Bạch Tử theo đuổi nàng ta hai năm còn chưa thành, chứng minh nàng ta căn bản chính không thích Bạch Tử.”
Hy Bình trầm mặc một hồi, nói: “Thế nhưng huynh cũng không phải nam nhân nàng ta yêu thích.”
“Huynh lầm rồi!” Tiểu Nguyệt nói: “Không có một nữ nhân có thể cự tuyệt được đại ca, cho dù Nguyệt Nhi cũng không ngoại lệ. Bạch Liên là nữ nhân bề ngoài hiếu thắng, loại nữ nhân này ngoài cứng trong mềm, sùng bái nhất là anh hùng, rất dễ dàng yêu nam nhân mạnh hơn nàng ta. Nàng ta có thể yêu đại ca, bởi vì đại ca chẳng những có tuấn mĩ kinh người, càng có cường tráng nữ nhân đòi hỏi.”
Hy Bình cười hỏi: “Muội khi nào biến thành có thể tâng bốc như thế?”
Mặt trăng đã lên cao, là một bán nguyệt thê lương.
Dưới ánh trăng mờ mờ, Bạch Tử cưỡi ngựa tới địa phương Hy Bình nói.
Trên thảo nguyên, một thiếu nữ mĩ lệ đang cưỡi tuấn mã, ngửa nhìn bán nguyệt trên trời đêm, sau rất lâu yếu ớt nói: “Ngươi tới rồi.”
Bạch Tử vừa mừng vừa sợ nói: “Liên Nhi, nguyên lai nàng thực ở nơi đây đợi ta!”
Thân người xinh đẹp của Bạch Liên liền run, quay đầu lại nhìn Bạch Tử, thất thanh hỏi: “Làm sao là ngươi? Vậy hắn?”
Bạch Tử không hiểu ra sao cả hỏi: “Là ai? Liên Nhi, chẳng lẽ nàng không phải đang đợi ta sao?”
Bạch Liên hỏi: “Ai nói ta đang đợi ngươi?”
Bạch Tử đáp: “Hoàng huynh.”
Bạch Liên cắn môi nói: “Khốn kiếp.”
Bạch Tử tỉnh ngộ nói: “Ô, Liên Nhi, nàng không thể là đang đợi Hoàng huynh chứ?”
Bạch Liên trầm mặc một trận.
Bạch Tử cho rằng nàng ta ngầm thừa nhận, tiếp tục nói: “Hoàng huynh thực đủ nghĩ khí, đã đem cơ hội quá tốt như vậy nhường cho ta. Liên Nhi a! Ta đã theo đuổi nàng hai năm, nàng không nói thích, cũng không nói không thích, đêm nay nàng là phải cho ta một đáp án rõ ràng, để ta trong lòng nắm chắc.”
Bạch Liên hỏi một đằng đáp một nẻo: “Ai nói ta đang đợi tên khốn đó? Ta chỉ là cảm thấy ánh trăng của đêm nay vô cùng mĩ lệ, muốn ở dưới ánh trăng như vậy lên thảo nguyên khuây khỏa, nào ngờ có thể gặp được ngươi? Tạm biệt, ta phải quay về.”
Khi nàng ta thúc ngựa rời khỏi, đột nhiên lại quay đầu nói: “Bạch Tử, muội thích huynh, huynh chính là ca ca của Liên Nhi thôi!”
Bạch Tử nhìn nàng ta biến mất trong ánh trăng, trong lòng không biết là mùi vị nào, vất vả cực nhọc theo đuổi nàng ta hai năm, lại chỉ theo đuổi được một muội muội?!
Thế nhưng đích thị kì quái, hắn tựa hồ không có bi thương to lớn.
Có lẽ là vậy! Giữa hắn cùng nàng ta chỉ có phần tình cảm huynh muội, khi Bạch Liên ra đời, hắn đã 10 tuổi, khi đó hắn thường cùng một đám hài tử của Bạch Hùng chơi đùa, đã từng nhiều lần bế tiểu Bạch Liên dỗ dành chơi đùa, có một lần còn bị nàng ta vẩy một bãi nước tiểu ở trên người, hì hì!
Bạch Tử bất tri bất giác cười ra, nhìn mặt trăng cong cong trên trời, đột nhiên cảm thấy mặt trăng này, rất giống tiểu Liên Nhi trong lòng hắn năm đó, khả ái vô cùng.
Bạch Tử từ thảo nguyên quay về, cả người nhẹ nhõm, ôm đám thê tử của hắn vui vầy mây mưa, tựa hồ so trước đây lợi hại hơn chút.
Hy Bình lần nữa bị tiếng hát của Bạch Tử chấn tỉnh.
Liên tục hai ngày, Bạch Hùng đều đến nơi đây hát lớn tình ca thảo nguyên, muốn dùng đó cảm động phương tâm của Bạch Tư.
Hy Bình cuối cùng minh bạch vất vả cùng khó chịu của làm một thính giả, không trách được trước đây khi hắn xướng ca, người khác đều chạy đến rất xa – không vùng lên là không được.
Tiểu Nguyệt như cũ thân trên lõa lồ ngủ ở lồng ngực trần trụi của hắn, bộ ngực đầy đặc đang đè hắn, tiêu hồn vô hạn.
Thế nhưng, hắn không có quên nhân nhi ở trong lòng hắn là muội muội của hắn.
Tiểu Nguyệt ngồi dậy, chiếc chăn tuột xuống, lộ ra thân trên trắng tinh như ngọc, nhẹ nói: “Đại ca, giúp Nguyệt Nhi mặc áo đi!”
Hy Bình than nói: “Muội càng lúc càng to gan.”
Hắn y lời giúp nàng ta mặc y phục chỉnh tề, lại đem y phục của mình liền khoác lên trên người, cùng Tiểu Nguyệt ra lều bạt.
Cơ hồ tất cả mọi người đều tỉnh.
Hy Bình nhìn thấy bộ dạng gấu vừa gẩy vừa hát đó của Bạch Hùng, thực hối hận đêm đó phá vỡ kế hoạch cướp hôn của hắn, thầm nói: Sớm biết như thế, lão tử khi đó liền để ngươi đạt được Bạch Tư, khỏi phải ngươi hôm nay đại phát tình si xướng tình ca, ồn ào đến lão tử ngủ không yên. Xem ra chỉ có đem Bạch Tư cưới đến tay, cắt đứt si tâm vọng tưởng của tiểu tử ngươi, đại gia mới có giấc ngủ ngon.
Bạch Hoạt sợ đàn hát thâm tình của Bạch Hùng, lão sớm liền mang theo bảy gia tướng đến thảo nguyên đi tị nạn,
Bạch Tử tối qua cực nhọc quá độ, đồng thời do bởi rõ rãng chân tâm của Bạch Liên, không có mục tiêu ái tình, muốn ngủ giấc cho đã, lại bị Bạch Hùng cái đồng hồ báo thức đúng giờ này ồn đến phủ ở trong đống chăn kéo xé tai, phiền chết.
Bạch Tư đùng đùng nổi giận đi ra, quát lên: “Bạch Hùng, ngươi còn muốn ồn đến khi nào?”
Bạch Hùng đình chỉ đàn xướng, nói: “Tư Nhi, nàng cuối cùng đồng ý ra gặp ta sao? Ta hưng phấn quá, nàng cuối cùng bị thâm tình của ta cảm động! Tư Nhi, lấy ta nhé?”
Bạch Tư đáp: “Ngươi đừng ngốc, ta là không thể gả cho ngươi!”
Bạch Hùng hỏi: “Vì sao? Vì sao ta dùng phương pháp đa tình chính đáng mà ôn nhu, nàng vẫn là không thể tiếp thụ ta? Được rồi! Để ta tiếp tục dùng tiếng hát thâm tình cảm động tâm linh đóng chặt của nàng!” Hắn lại bắt đầu đàn xướng lên.
Bạch Tư quát lên: “Dừng dừng dừng! Cho là ta xin ngươi, được không? Ngươi muốn theo đuổi ta, cũng xin dùng phương pháp khác văn nhã bí mật một chút đi! Ngươi hiện tại làm người của toàn thảo nguyên biết còn chưa đủ, còn muốn làm người của toàn thảo nguyên không cách nào ngủ ngon, ta chẳng những không thể thích ngươi, trái lại càng chán ghét ngươi!”
Bạch Hùng nghĩ kĩ nói: “Thế này à! Vậy ta lại quay về suy nghĩ chiêu mới lợi hại khác, Tư Nhi, chờ đợi ta! Ta có thể mang tới ái tình kinh hỉ cho nàng.”
Kinh hỉ như thế nào? Bạch Hùng không có nói, tới của hắn cùng đi của hắn giống nhau, đều là đột nhiên như thế.
Hy Bình than nói: “Xem ra hắn vì nàng không quản tất cả điên cuồng cùng thâm tình quá mức, nàng chính nên gả cho hắn ta đi! Kì thật hắn là một nam nhân không tệ, như quả ta là nữ nhân, cũng có thể bị hắn cảm động.”
Bạch Tư trừng mắt nhìn hắn, nói: “Chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi còn là đi đối phó Bạch Liên của ngươi tốt, hứ!”
Nói xong liền quay người rời đi.
Hy Bình nhìn theo bóng lưng của nàng ta, trong lòng không sao hiểu cả – nàng ta là làm sao biết?
Tiểu Nguyệt yêu kiều cười hỏi: “Đại ca, hôm nay chúng ta đến chỗ nào chơi?”
Hy Bình không biết làm sao hỏi: “Còn có thể đi chỗ nào?”
Phải a! Còn có thể đi chỗ nào?
Trừ đại thảo nguyên mĩ lệ.
Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt trước sau như một.
Kểu từ sau lần trước không biết mơ mơ hồ hồ thế nào liền một tên ba chim, Hy Bình cảm thấy bản thân là một thần xạ.
Tiềm năng của tay, mỗi ngày đến trên thảo nguyên, đều phải mang theo một trường cung cùng hơn 100 cây tên, đem bọn trùng nhỏ trong bụi cỏ a cùng bọn phân dê phân bò bắn nát bét, tự đắc vui mừng.
Ngày nọ, ở trên thảo nguyên lần nữa gặp được Bạch Liên, bên cạnh nàng ta không có người tùy tùng, nàng ta nhìn thấy Hy Bình lại săn bắn, muốn đại khai nhãn giới, lại thấy hắn bắn 29 tên, một tên chẳng trúng, nhớ tới một têm ba chim của hắn ta, xem ra cũng là kéo phân đâm vào trong giày, kêu to mắc lừa, một chút hảo cảm cùng ảo tưởng mới sản sinh đối với hắn lập tức biến mất không tung tích.
Hy Bình cũng chẳng để ý tới nàng ta, tiếp tục bắn trời bắn đất, bắn đến Tiểu Nguyệt cười hi hi.
Thời gian liền giống như bị hắn bắn đến 10 ngày sau.
Hoàng hôn hôm đó, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt sau khi quay về tắm rửa, Bạch Hoạt đi qua mời bọn họ cùng tới Bạch Dương Phủ.
Lều bạt của Bạch Dương so với của Bạch Hoạt lớn hơn rất nhiều, càng lộ ra hào hoa.
Bạch Dương có 7 thê tử, trong đó có hai người vì chút lớn tuổi, đã đi đến lều bạt khác, năm người còn lại đều là phụ nữ khá đủ tư sắc độ khoảng 40 tuổi.
Bạch Hùng đem 15 thê tử của hắn tất cả mang qua, thê tử của hắn căn bản mà nói không tệ, có ba bốn người còn là dung nhan trên trung bình, có một người đặc biệt đẹp, cơ hồ có thể bình phân thu sắc với Bạch Tư Bạch Liên.
Trừ các vị thê tử của Bạch Dương phụ tử ra, còn có 8 ca nữ trẻ tuổi.
Tất cả nữ nhân trong trướng đều mặc rất ít, có vài người thậm chí không mặc, xuân quang tiết ra trọn vẹn.
Hy Bình đến ngồi trước tiệc rượu trong lều bạt, mới biết hôm nay là sinh nhật 28 tuổi của Bạch Hùng, đặc biệt bày yên này, dùng đấy tạ tội sự tình của lần trước, càng hi vọng có thể mời Bạch Tư tâm ái tới, bởi thế khi nhìn thấy Bạch Tư không tới, sắc mặt biến một chút, tâm tình giảm nhiều, nhưng không lâu, lại khôi phục thần thái cao hứng tinh thần mạnh mẽ.
Bạch Dương phụ tử cùng Bạch Hoạt phụ tử rất tự nhiên cởi bản thân sạch sẽ, khiến chúng nữ mang y phục cầm đến một bên sắp xếp.
Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt là chiếu lệ không cởi y phục, Bạch Dương phụ tử cũng rõ ràng tập tục của người Trung Nguyên, cũng liền không miễn cưỡng.
Chúng nhân vừa ngồi yên, Bạch Liên liền từ ngoài trướng đi vào, thấy được loại khung cảnh này một chút cũng không kinh ngạc, do dự một hồi, liền đến ngồi bên còn lại của Hy Bình.
Không biện pháp, tuy không thích anh hùng ngụy trang này, lại cũng không chán ghét hắn, huống hồ trong lều bạt này thì chỉ có hắn cùng Tiểu Nguyệt văn minh một chút, chí ít bọn họ không giống như mấy người khác cởi đến trần trụi.
Bạch Dương cười nói: “Liên Nhi, hài nhi ngồi ở bên cạnh của Hoàng công tử, chính phải phụ trách rót rượu cho công tử a!”
Bạch Liên bĩu môi nói: “Hài nhi mới không thể rót rượu cho hắn!”
Bạch Dương nói: “Vây hài nhi chính không thể ngồi bên cạnh chàng ta.”
Bạch Liên nói: “Của hiếm!”
Nàng ta đứng lên, đi đến ngồi bên kia của Tiểu Nguyệt, hai con mắt còn giận dữ hầm hầm trừng Bạch Dương, Bạch Dương cười ha hả.
Bạch Hùng nói: “Bạch Tử, nhớ năm đó ngươi với ta cùng theo đuổi Nhan Quỳnh, cuối cùng Nhan Quỳnh gả cho ta, tiểu tử ngươi say bảy ngày bảy đêm.”
Bạch Tử lúng túng nói: “Chuyện cũ năm đó, thì đừng đề cập.”
Bạch Hùng nói: “Nhan Quỳnh, rót rượu cho Bạch huynh!”
Nữ nhân đẹp nhất trong đám thê tử của Bạch Hùng đến tới bên cạnh Bạch Tử, dùng cặp mắt hàm tình chăm chú nhìn khiến Bạch Tử rượu chưa uống người say trước.
Bạch Liên hứ nhẹ nói: “Sắc quỷ.”
Khoảnh khắc, hai bên của Bạch Hoạt cùng Bạch Tử đều ngồi nữ nhân, bên kia của Hy Bình cũng ngồi một người, gọi là Tiểu Tiên, là một trong nữ nhân có tư sắc hơn trong đám thê tử của Bạch Hùng, nàng ta hiển nhiên cũng bị bề ngoài xuất sắc của Hy Bình khuynh đảo, liếc mắt đưa tình với Hy Bình, phong tình cực độ.
Tám ca nữ đã tấu khởi nhạc khúc mĩ diệu.
Bạch Dương nói: “Hoàng công tử, đêm đó ta thấy công tử anh hùng vô cùng, nghĩ là hiệp khách từ Trung Nguyên tới chăng?”
Hy Bình cười đáp: “Tiểu tử tuy từ Trung Nguyên tới, lại không phải loại hiệp khách gì.”
Bạch Liên chen lời nói: “Còn tính ngươi tự hiểu rõ.”
Hy Bình cho nàng ta một vẻ tươi cười xán lạn, tiếp tục nói: “Còn như anh hùng vô cùng đó! Cũng đích xác như lão nói!”
Chúng nhân không ngờ ngươi này loại lời mặt dày vô sỉ vậy cũng nói được ra miệng, nào có người tự xưng anh hùng tuyệt vời?
Bạch Liên ở bên tai Nguyệt Nhi hỏi: “Hắn luôn luôn đều là không biết nhục nhã như thế sao?”
Tiểu Nguyệt lại hỏi: “Bạch Liên thư thư, thư không cảm thấy đại ca thực rất anh hùng vô cùng sao?”
Bạch Liên nói không ra lời, nàng không ngờ Tiểu Nguyệt cũng là như thế, thực là kì huynh tất có kì muội a!
Bạch Dương cười hỏi: “Ta thấy công tử nhân phẩm xuất chúng, võ nghệ siêu quần, muốn đem Liên Nhi đính gả cho công tử, không biết công tử ý tứ như thế nào?”
Bạch Liên kêu to: “Hài nhi phản đối! Phụ thân, người thế nào có thể đem chung thân của nữ nhi phó thác cho nam nhân vô dụng này? Nữ nhi muốn lấy cũng phải lấy một anh hùng chân chính!”
Bạch Dương nói: “Hài nhi trước đây chơi đùa thế nào ta không quản, đó là bởi vì trong thanh niên theo đuổi hài nhi nhiều như thế, cũng không có khiến phụ thân nhìn trúng, hiện tại phụ thân nhìn trúng Hoàng công tử, ta cảm thấy Hoàng công tử là một nhân tài khó có, chàng ta đủ để sánh đôi hài nhi, bởi vậy, chỉ cần chàng ta không phản đối, hài nhi chính phải chiếu theo ý tứ của phụ thân gả cho công tử, không được có dị nghị!”
Bạch Hoạt thấy được mặt uy nghiêm của Bạch Dương, sớm biết lúc đầu bản thân uy nghiêm một cái, Tư Nhi cũng liền không dám phản đối chủ trương của lão, ai, xem ra nữ tế cực tốt bị Bạch Dương đoạt đi, trong lòng thực không ý nghĩa, còn may trái phải có hai nhân nhi tuyệt vời, bằng không liền lỗ to.
Bạch Liên vẻ mặt uất ức, lệ châu ở trong mắt lăn đều.
Hy Bình vừa muốn cự tuyệt, Nguyệt Nhi ở bên tai hắn nói: “Đại ca, muội rất thích Bạch Liên thư thư.”
Hy Bình nhìn Bạch Liên, đột nhiên cảm thấy cưới nàng ta là một chủ ý không tệ, chí ít sinh hoạt trừ bắn tên ra, còn có thể cùng nàng ta cãi nhau tranh hơn thua, không thể giống hiện tại lặng lẽ như vậy, hắn giả vờ vui vẻ đáp: “Đa tạ nhạc phụ, tiểu tế rất thích Bạch Liên tiểu thư!”
Bạch Dương liền cười cởi mở, nói: “Tốt, một lời là định, ngày kia vì các con cử hành hôn yến.”
Bạch Hoạt phụ tử nói: “Cung hỉ, cung hỉ!”
Bạch Liên đột nhiên la to nói: “Ta không gả, không gả, chết cũng không gả!” Liền trốn chạy như làn khói ra khỏi trướng.
Người trong trướng liền cười qua lại, tiếp tục uống rượu mua vui.
Rượu cùng nữ nhân, vĩnh viễn đều có thể khiến nam nhân điên cuồng.
Bạch Dương hỏi: “Bạch Hoạt lão đệ, còn nhớ mộng tưởng khi trẻ của chúng ta không?”
Bạch Hoạt hỏi: “Cái gì?”
Bạch Dương đáp: “Chính là phải cùng nữ nhân của Dã Mã Tộc hoan hỏa một trường a!”
Bạch Hoạt cười nói: “Hà hà, lão tiểu tử ngươi còn không quên chuyện này?”
Bạch Dương than thở nói: “Nào có thể quên chứ!”
Bạch Hoạt nói: “Đáng tiếc mộng tưởng này không cách nào thực hiện.”
Bạch Dương giả vờ thần bí nói: “Đó có thể không nhất định a!”
Bạch Hoạt kinh hỉ hỏi: “Huynh có biện pháp?”
Bạch Dương nói: “Pháp Nạn đại vu sư trong tộc chúng ta chính đang nghiên cứu một loại vũ khí bí mật, nếu thành công, nhất định có khả năng chinh phục Dã Mã Tộc, lúc đó, thảo nguyên của bọn chúng liền trở về sở hữu của chúng ta, nữ nhân của bọn chúng cũng tùy tiện chúng ta thưởng thức.”
Trong trướng lại là một phen tiếng cười đắc ý.
Lưu lại đến khi mọi người đều có bảy tám túy ý, trò hề chồng chất, Tiểu Nguyệt nói phải đi nghỉ ngơi, Bạch Dương liền kêu một nữ nhân dẫn nàng ta ra ngoài, Hy Bình tự nhiên ở lại.
Tiểu Nguyệt ra ngoài chưa lâu, Bạch Tử ôm Nhan Quỳnh làm lên chuyện đó.
Bạch Tử nhẹ tiếng hỏi Nhan Quỳnh: “Lúc đầu nàng vì sao chọn hắn mà không chọn ta?”
Nhan Quỳnh vừa thoải mái rên rĩ vừa giải thích nói: “Chàng cùng Hùng ca đều ưu tú như nhau, cùng khiến nô gia động lòng, thiếp khi đó căn bản chính không biết chọn lựa ai, sau đó Hùng ca lén mò đến lều bạt của người ta, thiếp không ngăn cản nổi trêu chọc của chàng ta, liền cùng chàng ta hảo thượng, thế là liền gả cho chàng ta.”
Bạch Tử cuối cùng cảm thấy thư thái rất nhiều, nguyên lai tịnh không phải hắn không sánh được Bạch Hùng, mà là Bạch Hùng dùng thủ đoạn không đường hoàng trộm gà bắt chó, mới ở chiến thắng trong trường đấu võ ái tình này, thắng không vinh dự vẻ vang.
Động tác của Bạch Tử càng mãnh liệt.
Bốn nam nhân khác làm như không nhìn thấy, tiếp tục uống rượu, cùng nữ nhân bên người ve vãn.
Hy Bình cũng không biết là khi nào bị bọn nữ nhân bên cạnh cởi đi y phục, khi đó hắn đã say đến hôn thiên ám địa.
Một đêm này, nữ nhân trong trướng của Bạch Hùng điên cuồng kêu gào đến trời sáng còn không dứt.
Ở trng sửng sốt của mọi người, mặt trời lên cao đến giữa trời, trong trướng mới khôi phục yên tĩnh.
Bạch Dương phụ tử khi tỉnh lại phát hiện, thê tử của bọn họ ở đều trạng thái mê man cùng bại liệt trước đây chưa từng có, tám ca nữ đó vừa bị khai chồi sớm đã bất tỉnh đi, xem ra không có một đoạn thời gian là không thể khôi phục.
Hy Bình nằm sấp ngủ ở trên người của Nhan Quỳnh, dường như mới vừa ngủ say.
Khi hoàng hôn, Hy Bình từ trong mộng đẹp tỉnh lại, phát giác bản thân vẫn mật thiết lưu ở trong người của Quỳnh Nhan, vội vàng rút thân ra, vận khí lắng lại xung động.
Bạch Dương phụ tử cùng Bạch Hoạt phụ tử không biết đi nơi đâu, trong trướng nằm ngang dọc khắp nơi đều là nữ nhân lõa thể, nữ nhân sau khi hoan ái cực độ!
Hy Bình rất không dễ dàng mới từ trên đất hoặc dưới thân thể nữ nhân nhặt lấy y phục bản thân, mặc y phục chỉnh tề ra khỏi lều bạt.
Tà dương tốt vô hạn.
Tiểu Nguyệt giống như lần trước ép Hy Bình đi tắm rửa, bởi vì mùi sữa, mùi mồ hôi, mùi mồ thơm cùng mùi khải của nữ nhân trên người hắn quá nồng.
Sau khi tắm rửa ra, cùng Bạch Dương phụ tử nói chuyện vài câu, Bạch Hoạt phụ tử liền cáo từ ra về.
Hy Bình đã là nữ tế của Bạch Dương, tự nhiên lưu ở Bạch Dương Phủ.
Bạch Liên từ thảo nguyên trở về, bên người còn đi theo một đám thanh niên, thấy Hy Bình cũng không chào hỏi, chỉ chú ý cùng đám thanh niên đó nói chuyện ồn ào.
Mặt già của Bạch Dương liền đỏ, không lời về lều bạt.
Hy Bình cũng làm như gì đều không nhìn thấy, cùng Tiểu Nguyệt cưỡi Ô Long dạo chơi thảo nguyên.
Sắc đêm mịt mù.
Tiểu Nguyệt ôm Hy Bình, vùi mặt ở trong lồng ngực của hắn, nói: “Đại ca, huynh sau khi cưới Bạch Liên, còn có thể ôm Nguyệt Nhi ngủ không?”
Hy Bình than nói: “Muội cuối cùng là muội muội của ta nha!”
Tiểu Nguyệt bỗng nhiên cười nói: “Đại ca, có phải mỗi nữ nhân khi hoan thượng với người đều có thể kêu lớn tiếng như thế? Tối qua Nguyệt Nhi bị bọn họ ồn đến không cách nào ngủ được, hiện tại rất buồn ngủ, muốn ngủ rồi! Đại ca, khi quay về không cần kêu tỉnh Nguyệt Nhi, huynh bế muội về lều bạt, được không?”
Hy Bình một tay ôm chặt nàng ta, cảm thụ hô hấp của đêm tối cùng thảo nguyên.
Tiếng vó ngựa vạch phá đêm tĩnh.
Hy Bình nghe được từ phía sau truyền lại thanh âm của Bạch Tư: “Ai?”
Hắn nhẹ tiếng đáp: “Ta, Hoàng Hy Bình.”
Bạch Tư thúc ngực tới, cùng Hy Bình sánh vai mà đi.
Rất lâu, Bạch Tư hỏi: “Ngươi thực muốn cưới Bạch Liên?”
Hy Bình nhẹ tiếng nói: “Muội muội của ta đang ngủ, xin nàng đừng ồn tỉnh muội ấy.”
Bạch Tư thấy Tiểu Nguyệt trong lòng hắn, nhớ tới đêm đó bản thân cũng từng bị hắn ôm, trong lòng cảm xúc đan xen, lúc đó nàng vì sao muốn tổn thương hắn chứ?
Bạch Tư có loại cảm giác muốn khóc.
Hy Bình trong khoảnh khắc không lời đó rời đi, nàng rất muốn lên tiếng lưu giữ hắn ta, nhưng nàng không có.
Tiểu Nguyệt không biết ngủ hay chưa?
Thế nhưng có rất nhiều người đã ngủ.
Đêm mát như nước.
Hy Bình bế Tiểu Nguyệt về đến lều bạt, ôm nàng ta nằm xuống.
Hắn ở trong đống chăn, hôn Tiểu Nguyệt.
Một nụ hôn rất nhẹ nhàng rất thâm tình!
Nam nhân cùng nữ nhân.