Bạch Liên đang nằm trong chiếc chắn dầy, toàn thân phát lãnh.
Tảng sáng qua, Pháp nan đại vu sư chế tạo xong vũ khí cương thi, liền hoành hành tại Bạch Dương tộc, nhìn thấy người là giết, gặp cái gì hủy cái đấy.
Người sáng tạo ra bọn chúng là Pháp nan vu sư lại chính là người bị hại đầu tiên, lão vốn không tính đến rằng, lão đã chết tạo ra vũ khí sát nhất, thì người đầu tiên bị giết lại chính là người chết tạo ra chúng, bọn chúng không ngờ không tuân theo sự điều khiển của lão?!
Pháp nan tự làm tự lãnh hậu quả, nhưng tai họa còn đổ cả xuống đầu Bạch Dương tộc, làm cho chúng sinh đồ thán.
Đám cương thi có tất thảy 37 mạng, bọn chúng đao thương bất nhập, lại cũng không có lý trí, bọn chúng đi đến đâu, tuyệt không còn ai sống sót. Hiện đang tại Bạch Dương tộc ra tay sát sinh, mọi người nghe đến tinh này, đi lánh nạn càng xa càng tốt.
Thảo nguyên vốn rộng lớn nhưng trống rỗng, Bạch Dương tộc thật không biết trốn vào đâu. Tộc chúng đúng là đánh nhau với quái vật, bị hoạt nhân giết chết từng đám một.
Ngẫu Nhi và Phỉ Nhi đang bồi tiếp tiểu thư của bọn họ, cả đều đang rơi lệ.
Bạch Liên run rẩy nói: “Chàng đã quay lại chưa?”
Phỉ Nhi thổn thức nói: “Tiểu thư, tướng công vẫn chưa về.”
Bạch Liên buồn bã nói: “Nếu quả ta chết đi, khi chàng quay lại, nói với chàng, Bạch Liên yêu chàng.”
Ngẫu Nhi khóc nói: “Tiểu thư, nghỉ đi một chút, tướng công sẽ về mà.”
Bạch Liên không nói nữa, nhắm hai mắt lại, bất giác ngủ thiếp đi.
Ngày mới từ từ đến, mặt đất cuối cùng cũng được thấy ánh thái dương.
Hy Bình tiến vào trong lều, nói to: “Lão bà, ta đã về rồi, nàng ra sao rồi?”
Tam nữ bị thanh âm đột ngột của chàng làm cho giật mình tỉnh dậy, Phỉ Nhi, Ngẫu nhi cực kỳ vui, nhẹ nhàng nói: “Tướng công.”
Bạch Liên khóc to nói: “Tên đại hỗn đản ngươi, ngươi bây giờ mới quay về, Liên nhi đã nghĩ là không gặp được ngươi nữa.”
Hy Bình ôm chặt ả vào lòng, cảm thấy thân thể ả rất lạnh và không ngừng run rẩy.
Bạch Liên nhìn thấy Hy Bình quay về với một đám đông, nhìn Bạch Hùng nói: “Đại ca, cha đã bị bọn súc sanh sát hại, hu hu!”
Bạch Hùng nghiến răng nói: “Món thù này, Bạch Hùng ta nhất định sẽ báo!”
Hy Bình noi: “Lão bà, bọn chúng đâu rồi?”
Bạch Liên trầm từ nói: “Bọn họ đụng độ với bọn ta ở đây, rất là ác liệt, hiện tại chắc cách đây không xa.”
Hy Bình nói: “Ta đuổi theo bọn nó làm thịt, quay lại hầu chuyện nàng sau! Liên nhi, nàng có thể đứng dậy nổi không? Tiểu Ba, tiểu tử ngươi còn đứng đây làm gì? Đến xem thương thế của Liên nhi của ta ra sao ngay!”
Hoa Tiểu Ba khám xét thương tình của Bạch Liên xong, nói: “Tỷ phu, tỷ ấy bị âm hàn khí của cương thi xâm nhập nội thể, cửu dương trọng thể của huynh có thể hóa giải hoàn toàn âm hàn căn tính đang tích tụ trong người tỷ ấy, hóa giả âm hàn trong nội thể xong thì sẽ trở lại bình thường.”
Hy Bình lập tức nói: “Như thế, bọn ta mau lên ngựa tìm diệt cương thi.”
Hoa Tiểu Ba vội nói: “Không tốt, càng trì hoãn việc chữa trị, thì càng có thể xẩy ra triệu chứng không tốt. Tỷ phu, hay là huynh cứu người trước đi, bọn ta đi trước vậy.
Bạch Hùng nghe vậy nói: “Hy Bình, ngươi cứu Liên nhi trước, các việc khác tạm thời đừng quản.”
Hoàng Đại Hải chuyển thân đi ra ngoài trại, vừa đi vừa nói: “Đi thôi! Đừng trì hoãn.”
Chúng nhân đi ra ngoài nghênh chiến cương thi, trong trướng chỉ cọn lại Hy Bình và bọn Bạch Liên ba người.
Hy Bình ôm Bạch Liên, cười khổ nói: “Lão bà, xem lão thiên không cho ta làm anh hùng rồi, anh hùng lấy cái chết giữa sa trường làm lý tưởng, ta ở đây bồi tiếp lão bà, đối với chuyện làm anh hùng thật là vô duyên.”
Bạch Liên tự động ôm lấy thân thể cường tráng của Hy Bình, cảm thấy vô cùng ấm áp, không còn cảm thấy run rẩy nữa, nhỏ giọng nói: “Ngươi có bao nhiêu lão bà?”
Hy Bình cười hi hi nói: “Không nhiều! Hiện tại với cả 3 người, có tất cả 10 người. Ah, có lẽ nên cộng thông 6 người nữa! Lại thêm một người tình treo là Nguyên Na nữa.”
Bạch Liên giận mắng: “Hóa ra trước kia ngươi lừa dối ta, nguyên lai ngươi đã có nhiều nữ nhân như vậy, ta hận ngươi đến chết!”
Hy Bình kêu to oan ức: “Ban đầu ta không nghĩ đến ngày này, lúc đó ta đáp ứng lấy vợ, chỉ vì chút tức khí, he he, nếu quả sớm nghĩ đến việc anh hùng cưới giai nhân rồi cùng hoan hảo, ta khẳng định là đã khai báo thành khẩn.”
Bạch Liên đập Hy Bình vài cái, oán trách: “Ngươi đùa chơi với ta? Ngươi cưới ta chỉ vì vui vẻ?”
Hy Bình biết rằng sự việc nghiêm trọng, vội nói: “Lão bà, nàng làm sao thế? Giữa chúng ta ban đầu vốn nhiều ẩn ước, bây giờ thì đã giải quyết xong hết rồi.”
Bạch Liên khóc to nói: “Ta thì chưa xong, ta chỉ biết ta và ngươi là phu thê danh chính ngôn thuận, nhưng tên hỗn đản ngươi chưa một lần làm tròn trọng trách của trượng phu, lập tức ra ngoài câu dẫn dã nữ nhân, cảm thụ của nhân gia đến một điểm cũng không biết. “
Ở bên Phỉ nhi và Ngẫu nhi đồng thanh kêu lên: “Tướng công, chàng khi phụ chúng ta.”
Hy Bình vô cùng đau đầu nói: “Ta khi phụ bọn nàng khi nào?”
Phỉ nhi giận nói: “Chàng cùng Bạch chỉ hoan hảo, thực sự không muốn bọn ta, chàng thật là thiên vị!”
Hy Bình biện bạch: “Đó không phải là ta không muốn, nhưng tiểu thư của bọn nàng không cho phép ta đấy chứ.”
Bạch Liên mở to mắt cãi: “Ta nói bao giờ?”
Hy Bình khuất phục nói: “Tốt, không có, các nàng đang hành hạ ta đấy à? Ta sợ quá!”
Bạch Liên giành được thắng lợi lần đầu, cười rạng rỡ, nói: “Ngươi có hối hận khi cưới Liên nhi không?”
Hy Bình hôn nàng một cái, nói: “Ta có thể hối hôn không?”
Bạch Liên gào to: “Ngươi dám?”
Hy Bình ra vẻ sợ hãi, cả ba nữ nhân đều cười, chàng nói: “Giả sử như ta hủy hôn, các nàng sẽ xử sự ra sao?”
Bạch Liên đưa một tay ra, sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ của Hy Bình, buồn buồn nói: “Nhân vì ta chẳng hiểu vì sao lại đi yêu một gã bạch diện từ Trung Nguyên đến, nếu gã tiểu bạch dienẹ đó không muốn ta nữa, ta lại quay lại bồi tiếp cha thôi.” Những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, như những quả cầu thủy tinh long lanh.
Hy Bình kéo cánh tay của ả đang âu yếm trên mặt chàng xuống, ôn nhu nói: “Có lẽ thỉnh thoảng ta quá lời, nhưng ta tinh không hối hận vì đã cưới nàng. Ta sở dĩ một khi đã coi ai là danh chính ngôn thuận phu thê, thì cả đời này ta không nghĩ đến việc hối hận. Kỳ thật ban đầu nàng khong thích ta, thậm chí còn ghét ta. Ta vẫn không chiếm hữ nàng, chỉ vì ta sợ sẽ làm tổn hại đến cuộc đời nàng.”
Chàng nói tiếp: “Hơn nữa, ta vốn nghĩ sẽ nhanh chóng quay lại Trung Nguyên, lúc đó nàng sẽ được tự do, thân thể vẫn còn trinh tiết, nàng vốn vẫn theo đổi mộng anh hùng. Ta nghỉ bản thân chỉ là một lữ khách qua đường, chúng ta chỉ gặp nhau một chút rồi chia tay, không gặp lại nữa. Tuy nhiên nàng đã nói yêu ta, cho dù thật hay giả, ta vô cùng cảm động. Ta không biết mình yêu nhiều hay ít, nhưng đối với ta nàng rất quan trọng, thựu sự cực kỳ quan trọng.”
Bạch Liên kích động một hồi, tránh thoát khỏi vòng tay của Hy Bình, dùng tay đập bình bịch vào ngực chàng, khóc to: “Chàng nói láo! Liên nhi luôn không phải không thích chàng, ta vốn sớm yêu chàng, muốn cùng chàng thành vợ thành chồng, cũng muốn chàng ngủ chung một chốn. Nhưng tên hỗ đản ngươi chẳng chú ý gì đến Liên nhi, lại còn giúp kẻ khác tiếp cận Liên nhi, ngươi khi phụ ta! Đêm động phòng đó, Liên nhi muốn cùng ngươi hành lễ phu thê, ngươi lại từ chối cùng ta hòa hảo, lại kêu lên rằng ta không cho phép ngươi hoàn thành trọng trách làm chồng. Ta muốn ngươi ở lại trướng bồng của ta ngủ, nhưng ngươi lại sang ngủ với muội muộii ngươi, để được ngủ ngon, canh ba nửa đêm bất chấp ta có đồng ý hay không, mang người khác đến ngủ cùng, sau đó lại bắt người ta cùng ngươi ôm nhau ngủ. Người ta có gì không tốt, mà ngươi đối xử với ta như thế? “
Hy bình nghe xong, đau đầu nghĩ: Ô này, sao thị lại trút toàn bộ sự tình lên đầu ta nhỉ?Ai đang nói dối đây?!
Bạch Liên tiếp tục nói: “Ngươi có thực sự yêu Liên nhi không?”
Hy Bình tiện miệng nói: “Một chút.”
Bạch Liên giận nói: “Nếu ngươi không thay đổi thái độ, nói một cách toàn tâm, toàn ý, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Hy Bình hôn vào đôi môi đang giận dữ của ả, cười nói: “Lão bà, ta toàn tâm, toàn ý yêu nàng, được chưa?”
Bạch Liên kêu lên: “Không được, mỗi ngày ít nhất phải nói 100 lần.”
Phỉ nhi, Ngẫu nhi không chịu đựng được nữa, cười lên vui vẻ.
Hy Bình quay sang bọn họ nói: “Các nàng tạm thời ra ngoài, ta cùng tiểu thư bọn nàng chính thức động phòng. Ta sợ bọn nàng ở bên chứng kiến không nổi, lại muốn xông vào, ta không đủ thời gian để bồi tiếp, các nàng lại trách ta thiên vị. Mau, đi ra đi! Để ta hóa giải hàn khí trong thân thể tiểu thư của bọn nàng, sau đó đi diệt cương thi, sau đó sẽ chính thức biến bọn nàng thành tiểu thê tử, được chứ?”
Phỉ nhi, Ngẫu nhi mặt đỏ hây hây, vội vàng lui ra.
Bạch Liên lộ vẻ ngượng ngùng, sắc mặt đỏ hồng, cúi đầu nói: “Chàng không phải định khi phụ Liên nhi đấy chứ?”
Hy Bình vừa cởi áo thị ra vừa nói: “Khi phụ rất sung sướng.”
Bạch Liên nhỏ giọng nói: “Chàng ôn nhu với ta nha, Liên nhi sợ đau.”
Hy bình nhìn phần người trước đã xích lõa của Bạch Liên, liền liên tưởng đến thân thể kiều mỵ của Lôi Phượng. Thân thể hai nàng tương tự nhau, chỉ khác là Bạch Liên trắng như tuyết còn Lôi Phượng thì có làn da rám nắng.
Chàng say mê ngắm nhìn thân thể nàng, nói: “Thân thể nàng thật là đẹp.”
Bạch Liên ngượng ngùng nói: “Thân thể Liên nhỉ chỉ có mỗi một nam nhân ngươi được nhìn qua.”
Hy Bình đứng dậy, dang rộng hai tay, nói: “Lão bà, ta phục vụ nàng cởi áo, nàng cũng phải phục vụ lão công nàng cởi áo chứ, không muốn nhìn thân thể nhất đẳng của lão công à?”
Bạch Liên giận dỗi nói: “Người ta không muốn.”
Tay ả lộn xộn một lúc, cuối cùng cũng đưa lên để cởi áo cho Hy Bình, chỉ tiếc là một vài chỗ trên áo bị ả bối rối mà làm rách.
Hy Bình trước mặt ả, cười nói: “Tiểu tử mặt trắng của nàng có hấp dẫn không?”
Bạch Liên chẳng nói gì, chỉ “ừm” một tiếng, nhìn thẳng vào thân thể hoàn mỹ, cường tráng như núi, không khỏi có chút choáng váng, giận dỗi nói: “Cái gì mà hấp dẫn? Không cho phép ngươi cho nữ nhân khác nhìn! “
Hy Bình ôm lấy ả, đặt ả lên trên thảm, nhẹ nhàng hôn lên mắt, lên mặt, lên tai và lên đôi môi mọng đỏ của ả, một tay vuốt nhẹ lên mái tóc ả, một tay xoa lên đôi nhũ phong đang nhô cao.
Lúc này, chàng cảm thấy dường như thảo nguyên thật là nhu nhuyễn, tay chàng sau khi vờn trên hai quả đồi tuyết lại như rồng bay lượn xuống thảo nguyên.
Ả quả là rất đẹp, đôi song nhũ của ả, tại thời điểm này quả là đẹp một cách sống động, khe suối sinh mệnh của ả tựa như là kết tinh của tất cả nhưng nét đẹp của thảo nguyên.
Bạch Liên tự hào về bộ ngực của ả, ả biết rằng bộ ngực của mình cao, thẳng và cực kỳ tròn trịa, giống như đại trướng bồng trên thảo nguyên, chính là nơi mà nhân sinh lưu luyến, nhiệt ái nhất. Khi tay Hy Bình nhẹ nhàng xoa bóp song nhũ của ả, ả dùng cả thân thể và tâm hồn cảm nhận sự chăm sóc của chàng, ả muốn dùng đam mê cuồng nhiệt cùng với toàn bộ luyến ái có thể dành cho nam nhân của mình.
Khi Hy Bình đang vuốt ve nhũ đầu của Bạch Liên, cánh tay còn lại cũng không chịu để không, lặng lẽ hoạt động tại chỗ kín của Bạch Liên.
Bạch Liên rên rỉ, toàn thân phát ra nhiệt khí, miệng ả cũng như thế, không ngừng thốt ra những lời ôn nhu làm nam nhân phát dục tính.
Tay Hy Bình vờn trên vùng đích âm nhu nhuyễn của ả, nhận thấy nơi đó vẫn còn hơi khô, nhưng chàng biết, từ từ rồi nút chai sẽ được cởi ra, bàn tay của chàng như ma trượng của pháp sư, mang đến mưa xuân thấm nhuần, ở nơi mỹ lệ nhất của nữ nhân, làm cho cỏ cây tốt tươi, hương thơm ngào ngạt.
Bạch Liên bị động tác kích tình của hắn bắn hạ, tình mê ý loạn rên rỉ, nhiệt tình đón nhận. Ả bị động tác ve vuốt thành thục của Hy Bình làm kích động, xuân tình lai láng, quên cả trời đất, chỉ cảm nhận được thế giới này chỉ có ả và Hy Bình hai người.
Ngón tay Hy Bình cảm nhận được một dòng suối ấm áp tuôn trào từ nơi sâu kín của Bạch Liên, như những giọt mưa tình rơi mãi không ngừng, cuối cùng ả cũng vươn tay ra, ngón tay bám chặt vào bên trên em bé của chàng, tay ngọc không ngừng xoa bóp trên nam căn to lớn.
Bạch Liên chạm vào một hồi rồi rụt tay lại, run rẩy nói: “Tại sao của chàng lại lớn vậy?”
Hy Bình hứng thú cười nói: “Nàng không hoan hỉ à?”
Bạch Liên hơi khiếp nói: “Người ta đã nhìn thấy đại ca và thê tử của hắn động phòng, đại ca quả là nhỏ và ngắn hơn nhiều, vậy mà còn làm cho nữ nhân của hắn gào thét đau đớn. Nếu như của chàng nhập vào nội thể người ta, không biết Liên nhi còn giữ được mạng mình không?”
Hy Bình giả vờ nghĩ một lát, nói: “Hừm! Ta sẽ không tiến vào nữa, nàng sẽ không phải đau đớn.”
Bạch Liên bám chặt lấy nam căn của chàng, nói: “Nếu thế hắn sẽ không hoàn thành được sứ mệnh thần thánh, ta phải để hắn phế liễu thôi.”
Hy Bình ra vẻ bị sốc, nói: “Xem ra ta bị ép buộc phải đưa nó vào của nàng rồi!”
Bạch Liên giận dỗi nói: “Liên nhi không cần biết, cửa mình của ta lộ ra rồi, chẳng lẽ hắn lại không tiến vào? Nhanh lên kẻo muộn, đừng để người ta giận nha.”
Hy Bình ca thán: “Xem ra dù việc gì xảy ra cũng không thể trì hoãn được nữa rồi.”
Chàng dùng thay phân khai hai cặp chân ngọc dài miên man của Bạch Liên ra, sờ mó tại nơi thần bí nhất của ả một hồi, làm Bạch Liên động tình vô cùng, đoạn nói: “Lão bà, lão công đến đây.”
Bạch Liên cảm thấy đau đớn như lửa đốt, Hy Bình dùng toàn bộ sức mạnh tiến vào ả, ả kêu lên một tiếng thất thanh, hai tay bấu chặt vào vai chàng bật cả máu, nước mắt cùng lúc trào ra, không biết là vì thống khổ hay hạnh phúc nữa.
Hy Bình nhịp nhẹ nhàng theo tiết tấu, vừa ôn nhu vừa thô bạo.
Sau khi Hy Bình tiến nhập thân thể ả một khắc, thông qua ma sát qua lại giữa nam nữ, ả có thể cảm nhận thấy huyết dịch chàng đang chuyển động, đồng thời cảm thụ chàng đối xử với ản nhu tình vô cùng chứ không chỉ có dục vọng, chứng tỏ chàng đối xử với ả thật lòng yêu thương, quyến luyến.
Đối với nam tử phóng đãng và thô lỗ này, để chứng tỏ tình yêu thực sự, hắn hiển nhiên phải qua việc nam nữ giao hợp để biểu thị thâm tình của mình ra – quả là vừa sâu sắc, lại rất chân thật.
Hy Bình ôm Bạch Liên lên cao, nhẹ nhàng nói: “Lão bà, muốn thế này chứ?”
Bạch Liên ngạc nhiên nói: “Chàng có thể?”
Hy Bình dùng hành động hồi đáp ả, dương căn lại cứng lên tiến thẳng tới động thịt, vận chuyển thao thiên dương địa âm chi khí.
Bạch Liên chỉ cảm thấy nam căn của Hy Bình dường như xuất ra 9 đạo cảm khoái, làm cho khoái cảm của ả tăng lên rất nhanh, nhanh chóng làm ả tiến tới cực đỉnh. Hơn nữa, một lúc sau, từng làn sóng gặp nhau, khiến ả không ngừng điên cuồng rên rỉ, cuối cùng thì mềm ra nằm trên người Hy Bình, đồng thời cảm thấy hỏa nhiệt của dương tinh xạ nhập vào nội thể ả.
Ả vốn nghĩ là chàng đã kết thúc, nhưng lập tức phát giác dương căn của Hy Bình trong nội thể vẫn cứng như thép, ngạc nhiên hỏi: “Chàng đã xạ tinh, tại sao vẫn chưa mềm?”
Hy Bình cười nhẹ rồi hôn ả một cái, nói: “Bởi vì nàng đó, vợ của ta. Ta muốn nàng vì ta mà sanh hài tử, vì thế mới tặng nàng tinh dịch chân quý của ta. Nếu là nữ nhân khác, ta có thể cùng ả làm chuyện này 3 ngày 3 đêm mà vẫn không rơi ra giọt nào. Lão bà, nàng đã cảm thấy đủ chưa? Nếu như chưa đủ, chúng ta sẽ tiếp tục, cho đến khi tối mịt.”
Bạch Liên hờn dỗi: “Không cho phép cùng Liên nhi đến tối! Chàng làm Liên nhi cảm thấy có rất nhiều đạo nhục hoàn hoạt động bên trong, Liên nhi thực sự cảm thấy rất khoái lạc.”
Hy Bình đắc ý nói: “Nếu nàng muốn có cảm giác khác, ví dụ như để lại vài giọt trên mặt nàng hay đại loại như thế, thích chứ?”
Bạch Lien cười duyên nói: “Chàng thật là bại hoại!Nhưng, Liên nhi thích chàng như thế, cái kiểu bại hoại đó.”
Hy Bình cố ý hỏi: “Ta không phải là tên mặt trắng vô dụng chứ?”
Bạch Liên chỉ vào mũi chàng, nói: “Chàng là đồ da mặt dày như trâu! Nếu không bởi vì cương thì, ta muốn chàng thu nạp Phỉ nhi và Ngẫu nhi, bọn chúng chính là tiểu thiếp của chàng, chắc là không tồi hơn Bạch Chỉ đâu, chàng không lo bọn họ gặp nguy hiểm à?”
Hy Bình nói: “Bọn họ vốn có một vài anh hùng, một vài vô lại, nhưng tựu chung lại võ công đều không tồi, thừa sức đối phó với đám cương thi, thậm chí đánh không lại, vô lại có thể lôi kéo anh hùng bỏ chạy, sẽ chẳng có ai quay lại tìm quyền vương ta, chứng tỏ bọn họ toàn là sanh long hoạt hổ.”
Bạch Liên nói: “Liên nhi cảm thấy đủ rồi, hơn nữa không thể tái thụ ái ân của chàng nữa, chàng mau đi giúp họ đi.”
Nghe xong lời ả, Hy Bình liền trở mình rút ra.
Bạch Liên đột nhiên cảm thấy vô cùng trống rỗng, hờn dỗi nói: “Người ta mới nói một câu đã vội rút ra, chẳng biết nghe lời gì cả, thực là bực mình quá. “
Ả nhìn thần khí nơi bàn địa của Hy Bình liền cảm thấy chấn động, từ ngang ngạnh bỗng biến thành nhu nhuyễn, bất giác hồi ức lại tư vị ngọt ngào, nghĩ: Tên vô lại này không dễ coi lắm, nhưng có thể làm cho nữ nhân cảm thấy tuyệt đỉnh hoan lạc và thỏa mãn, nếu như thê tử của đại ca cùng hắn hoan hảo một lần, chắc bọn họ sẽ suốt ngày nằm mơ thấy hắn. Ai da! Sau này sẽ không cho hắn hoan hảo với đám nữ nhân của đại ca nữa.
Nghĩ một hồi, Bạch Liên yêu kiều nhõng nhẽo nói: “Đại dâm côn!”
Hy Bình vừa mặc quần áo vừa nói: “Lão bà, trong đám bạn ta có một hai nhân vật anh hùng, nếu như nàng hoan hỉ, nói với ta một câu, ta sẽ cho nàng chọn bất cứ kẻ nào.”
Bạch Liên nghe xong rất giận dữ, nói: “Chàng nghĩ Bạch Liên ta là ai? Từ khi ta cưới chàng, đã là người của chàng, chẳng quản đến kẻ khác, chàng không được nghĩ đến việc đẩy ta đi, ta sẽ bám chặt lấy chàng!”
Hy Bình ca thán: “Ai! Nàng vừa mới cưới ta xong, đã muốn ta ra ngoài đánh nhau với cương thi đến mất mạng.”
Bạch Liên nói: “Chàng đừng lừa dối ta, Liên nhi biết nhóm người đó do chàng cầm đầu, nếu chàng không có bổn sự, làm sao họ có thể nghe lời chàng?”
Hy Bình cao hứng nói: “Liên nhi, nàng nói đúng rồi đó, ta dù không phải là anh hùng, nhưng đánh nhau vào hàng nhất lưu, xướng ca cũng vô đối! Bây giờ ta sẽ đuỏi theo đánh cho đám cương thi đó quay lại nằm trong quan tài.”
Bạch Liên hoan hỉ cười nói: “Giúp ta mặc y phục, Liên nhi phải đi cùng chàng!”
Hy Bình thấy lạ hỏi: “Nàng bây giờ toàn thân vô lực, phải không?”
Bạch Liên láu lỉnh yêu kiều nói: “Ta muốn chàng ôm ta.”