Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 93 - Huynh Muội Chi Mê.

trước
tiếp

Mọi người sau khi giới thiệu danh tính xưng hô cùng nhau tiến nhập Viễn Dưong tiêu cục. Hoàng đại hải cùng Xuân Yến đi tới một chỗ, Hy Bình đã cùng Hoàng Dương song song bước đến. Trên đường, Hoàng Dương lặng lẽ hỏi Hy Bình: “Bình nhi, nơi này nhiều mỹ nữ như vậy, có bao nhiêu người là con dâu của ta vậy?

Hy Bình đáp lời: “Cha, các nàng đều không phải, lão bà của con đều ở tại Trường Xuân đường chuẩn bị sinh hài tử!”

Hoàng Dương cả kinh nói: “Trường Xuân đường?”

Hy Bình cười nói: “Vâng, đúng là tại sư môn của cha.”

Hoàng Dương càng kinh ngạc hơn, nói: “Tới việc này ngươi cũng biết?”

Hy Bình đắc ý nói: “Con còn lấy nữ nhân của sư huynh cha – Hoa Tiểu Mạn, nàng trong bụng cũng đang mang tiểu tôn tử của cha đó, giỏi không?”

Hoàng Dương hài lòng gật gật đầu, cười nói: “Nữ nhân của sư huynh không phải gọi là Hoa Tiểu Thiến sao?”

Hy Bình nói: “Đó là người con lớn, con cưới là tiểu nữ nhân của ông ấy, cha không phải vừa mới gặp qua Hoa Tiểu Ba sao? nhạc mẫu đã có thể sinh ra Hoa tiểu tử, đương nhiên cũng có thể sau khi người rời khỏi trường sinh đường, sinh ra lão bà của con hoa Tiểu Mạn.”

Hoàng Dương tiếc rẻ nói: “Tại làm sao ngươi lại không đem Hoa Tiểu Thiến cùng cưới về? cha rất thích nàng ta.”

Hy Bình nản lòng nói: “Không có biện pháp, khi con tới Trường Xuân đường, nàng đã được gả cho Triệu Tử Hào, còn sinh cho hắn một tiểu tử, con thế nào có thể đoạt vợ của hắn đây?”

Hoàng Dương tuy nghĩ có chút tiếc nuối, nhưng qua một khắc lại cười nói: “Nói ra sợ ngươi không tin, ngươi khi mới sanh ra không lâu, nàng ta ôm ngươi nói ngươi rất là đáng yêu, còn nói khi nàng lớn lên nhất định sẽ gả cho ngươi, khi đó gọi ngươi là tiểu lão công, ta còn cho các ngươi có một ít duyên phận, không thể tưởng được đứa con dâu hờ này nhanh di tình biệt luyến vậy.

Hy Bình cả kinh nói: “Nàng khi đó bao nhiêu tuổi?”

Hoàng Dương nghĩ nghĩ nói: “Năm tuổi!”

Hy Bình bật cười nói: “Nàng ta thật sớm phát dục.”

Hoàng Dương nói một cách tà dị: “Đương nhiên, nàng còn thường xuyên chơi đùa với con tiểu kê của ngươi nữa!”

Hy Bình vừa là cả kinh nói: “ Có việc này nữa?”

Hoàng Dương thấp giọng nói vào bên tai Hy Bình: “Có cơ hội ngươi có thể nói xa nói gần hỏi Triệu Tử Hào xem Tiểu Thiến lúc gả cho hắn còn có là xử nữ hay không.”

Hy Bình không hiểu được, hỏi: “Sao lại thế?”

Hoàng Dương càng nhỏ tiếng hơn, nói: “Ngươi có biết là người bản thân trời sanh dị chủng, mặc dù lúc ấy mới có sanh được vài tháng, nhưng mỗi lần Tiểu Thiến chơi đùa con gà con của ngươi, ngươi đều phát huy uy lực rồi, hơn nữa tiểu hài đó có lòng hiếu kì, liền tự mình ngồi lên. Thân xử nữ của nàng đúng là trong lúc ấy bị hủy. Lúc ấy còn chảy rất nhiều máu, nàng ta khóc không ngừng, khi chúng ta chạy tới thì mọi việc đã xong rồi, may là cửu dương trọng thể của ngươi không có bị nàng dẫn thoát ra, bằng không cái mạng nhỏ của ngươi cũng đã hết. Bình nhi, ngươi làm như thế nào qua được kiếp nạn đó vậy?”

Hy Bình suy nghĩ một hồi, liền đem từ lúc gặp hồ điệp lục cơ kể lại một lần.

Hoàng Dương nghe xong, nói: “Ngươi thật sự là phúc đại mệnh đại.”

Hy Bình đắc ý cười nói: “Đương nhiên là thế, con là nhi tử của người mà!”

Hai cha con vừa đi vừa nói theo mọi người đi, không biết khi nào đã vào tới Viễn Dương đường, Hy Bình cùng vợ chồng Lôi Dũng trao đổi về việc của Lôi Phượng, liền hướng vợ chống già Lôi Chiến điềm ngôn mật ngữ một phen, khiến hai lão vui tới mặt mày hớn hở. Lúc này, các thành viên trong gia đình đi tới hỏi thăm, kể chuyện tại sao lại quay về? Bọn họ nói chuyện về những lão bà nương cùng nữ nhân, tự nhiên đã uống rất nhiều nước. Cuối buổi tiệc tàn, mọi người bắt đầu náo nhiệt, bàn bạc việc ngày mai lên đường đi tìm Thi Trúc Sinh tính nợ. Sau yến hội, mọi người trở về ngủ, chuẩn bị sức lực cho ngày mai cùng mọi người lên đường – mẹ nó, ăn no không có chuyện gì, chẳng là bất diệu lắm sao?

Hy Bình trước là chạy tới khuê phòng của Lôi Phượng nằm một lúc, sau đó bắt đầu đi ra ngoài gõ cửa phòng vợ chồng Hoàng Dương, tiến vào trong phòng ngồi xuống.

Xuân Yến hỏi: “Bình nhi, tìm chúng ta có việc sao?”

Hy Bình trầm mặc một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: “Cha mẹ, lần trước Nguyệt nhi trong khi về nhà, các người có phải là cổ vũ nàng yêu con?”

Xuân Yến sửng sốt một hồi, mới nói : “Không có nha!”

Hy Bình nói: “Nhưng Nguyệt nhi nói với con, các người không có cấm nàng yêu con.”

Hoàng Dương giải thích, nói: “Nàng là muội muội ngươi, yêu quý ngươi là điều đương nhiên.”

Hy Bình nản chí nói: “Là như thế này sao?”

Xuân Yến nhẹ giọng nói: “Bình nhi, ngươi rất thích nguyệt nhân?”

Hy Bình thành thực trả lời: “Chính vậy.”

Hoàng Dương cười nói: “Vậy cứ thế đi, huynh muội nên tương thân tương ái, chúng ta cũng không có nói khác đâu!”

Hy Bình nói: “nhưng, nhưng…ai! bỏ đi, xem ra là không có kết quả. Cha mẹ, con thầm hỏi hai người một câu, vì sao con lớn lên lại không có giống hai người chút nào vậy? con thật sự là nhi tử thân sanh của hai người?”

Xuân Yến đi tới vuốt lên hai gò má đầy đặn tuấn mĩ của hắn, nói: “ngươi đương nhiên là nhi tử của chúng ta, ai quy định nhi tử phải giống với cha mẹ?”

Hy Bình thở dài một tiếng, nói: “Con biết rồi. cha mẹ, con trở về ngủ, các người ngủ ngon!” dứt lời, hắn liền cáo từ rời đi.

Hy Bình đi rồi, vợ chồng Hoàng Dương lại nằm xuống đống chăn.

Xuân Yến nhẹ giọng nói: “Dương ca, Bình nhi có biết thân thế của hắn không?”

Hoàng Dương suy ngẫm một hồi, nói: “Có thể còn chưa biết, bất quá có lẽ trong lòng đang hoài nghi.”

Xuân Yến nói: “Chúng ta có nên đem thân thế của hắn nói ra không?”

Hoàng Dương thở dài: “Giấy không gói đựoc lửa, sau này giấy sẽ cháy đến lửa, chúng ta tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Xuân Yến nói: “Lúc trước, khi tiểu thư đem hắn giao cho ta, bảo ta không được dạy hắn võ công, cũng không cho hắn giao thiệp với giang hồ, là bởi vì hắn di truyền ma tính của cha hắn, sẽ khiến giang hồ ‘tinh phong huyết vũ’, nhưng không ngờ số phận trêu người, hắn cuối cùng cũng trở thành người trong võ lâm, hơn nữa lại còn là thủ lĩnh của đám thanh niên trẻ tuổi của võ lâm tứ đại gia. Đã như vậy còn lấy nhiều thê tử võ lâm, hắn nhất cử nhất động đều có thể liên quan tới an nguy của võ lâm, thật sự là mới đầu không thể dự đoán được. Mặc dù hắn không phải là nhi tử thân sanh của chúng ta, nhưng mà chúng ta nhìn thấy Bình nhi ra đời, lại một tay nuôi dưỡng thành người, ta đối với hắn thâm tình còn hơn cả với Tiểu Nguyệt cùng Đại Hải, ta thật sự sợ hắn khi biết được thân thế của mình sẽ không còn nhận ta là mẹ nữa.

Hoàng Dương cười nói: “Nàng không cần phải tự mình lo lắng quá, hắn cuối cùng vẫn là nhi tử của chúng ta, so với thân sanh nhi tử còn muốn thân hơn. Lão nói thật, hắn ngoại trừ không giống ta ở bề ngoài, song tính cách lại không có khác chi cả. Cứ như Đại Hải! bị Đỗ Thanh Phong lão hỗn đản nuôi dạy thành một đứa ngốc tử, thật không biết Đỗ hỗn đản này nuôi dạy con ta kiểu gì, lần sau mà có gặp hắn, ta nhất định phải mắng hắn cẩu huyết lâm đầu. Hỗn đản này, năm đó còn cùng ta theo đuổi Độc Cô Tuyết, nghĩ tới việc này, ta thật không có cam lòng. Tới bây giờ lại đem nhi tử ta dựng lên hình tượng anh hùng cẩu thí, kì thật anh hùng có cái gì sung sướng chứ, Hứ?”

Xuân Yến chờ hắn “hứ” xong, một tay kia liền dắt hắn cái lỗ tai, oán giận nói: “Quái không được lúc ta gả cho chàng, chàng lại trong mộng thường có kêu A Tuyết ATuyết, ta còn tưởng rằng chàng đặc biệt thích mùa đông tuyết rơi, bây giờ mới biết được chàng lúc ấy còn không có được tình nhân ban đầu, nhìn chàng từ nay về sau còn dám ở trước mặt ta nhắc tới ‘Tuyết’ này một chữ!”

Hoàng Dương cầu xin, nói: “Xuân Yến, ta bây giờ trong lòng chỉ có nàng một nữ nhân mà thôi, đều lão phu lão thê cả rồi, nàng còn ghen tuông cái gì? Nhi tử chúng ta còn có một đoàn lão bà, ta cũng chỉ có một lúc cao hứng, chỉ có trong mộng nghĩ tới Độc Cô Tuyết mà thôi, nàng tìm ta tính nợ thế này, thật là không có công bình.”

Xuân Yến mỉm cười nói: “Công bình? Chàng có một phần mười tài năng của Bình nhi hả? Chàng lại có thể trước mặt ta mắng đỗ thanh phong, tưởng nhớ Độc Cô Tuyết, ta không có trừng trị chàng, chàng lại tâm nghĩ tới người khác”

Hoàng Dương biết không thể thuyết phục được nàng, đành phải lảng sang chuyện khác, nói: “Xuân Yến, vừa rồi ta quan sát thần sắc của Bình nhi, giống như là Tiểu Nguyệt thật sự đã nghe chúng ta nói chuyện qua, lớn mật yêu bình nhi, hình như tình cảm giữa huynh muội bọn chúng đã vượt qua tình cảm huynh muội thông thường”

Xuân Yến nói: “Sao có thể như thế? Bình nhi cùng Tiểu Nguyệt không phải thân huynh muội, ta thật hi vọng Tiểu Nguyệt gả cho Bình nhi, hắn là loại nam nhân có thể khiến cho nữ nhân sung sướng,

Hoàng Dương cười nói: “Ta đem tinh lực của mình đều truyền hết cho Bình nhi cả, làm sao có thể hung mãnh như trước được? Huống hồ nàng càng ngày trẻ ra, đối với phương diện kia lại càng lúc càng đòi hỏi khẩu vị lớn hơn, ta đâu có thời gian dưỡng sức để cấp cho nàng một lần thỏa mãn?”

Xuân Yến cười duyên nói: “Xấu chưa, bình nhi không phải ngươi thân sinh, ngươi như thế nào di truyền cho hắn? hơn nữa trong khi ngươi còn trẻ, cũng chẳng thấy nơi này cường gì cả, chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi.”

Hoàng Dương ỉu xìu nói: “Xuân Yến, tốt xấu đã hai mươi năm vợ chồng, nàng để lại cho ta mặt mũi! Nói một câu: Lão công, chàng thật khỏe, sẽ khiến ta sướng chết được.”

Xuân Yến sẵng giọng: “Ta chết cũng chẳng có nói buồn nôn như vậy nha.”

Hoàng Dương cười nói: “Ta nhớ rõ hai mươi năm trước, nàng thường xuyên nói vậy mà.”

Xuân Yến nghe vậy đại phát xuân tình, xoay người nằm lên trên người Hoàng Dương, miệng hướng hắn, nói: “Chàng là tử lão quỷ, dám tính nợ cũ với ta? Nếu người có thể trở lại hùng phong năm đó, ta đêm nay liền nói cho ngươi nghe, được không?”

Hoàng Dương cười lớn, nói: “Ta không phải Bình nhi, sao có thể thường xuyên khởi hùng phong đại tác?”

Xuân Yến nói: “Chàng nói xem, Bình nhi cho dù có già, hùng phong cũng không có giảm?”

Hoàng Dương nóil”ta không biết, bất quá, y thư thường nói, nếu như nó tới lúc già, nó vẫn có thể bảo lưu thân thể cường tráng cùng tính dục mãnh liệt. đương nhiên, dung mạo tuấn mĩ, vô luận sau này thế nào, đối với nữ nhân vẫn tán phát mị lực nam nhân.

Xuân Yến nói: “Đương nhiên, hắn là nhi tử của ta, ta nói hắn là thiên địch của nữ nhân chúng ta.”

Hoàng Dương nói: “Ta cũng nói ta là thiên địch của nàng.”

Xuân Yến tại trong bóng tối đột nhiên yêu kiều hô: “Chàng muốn chết nha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.