Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 90 - Ba Người Đồng Nhạc (2)

trước
tiếp

Buổi sáng hôm sau, Tiểu Ngưu đang ngủ thì bỗng thấy tai đau nhói. Vừa mở mắt ra thì bị dọa đến nhảy lên, hắn thấy Đàm Nguyệt Ảnh đang đứng ở trước giường. Tiểu Ngưu a một tiếng, một lúc sau mới hoan hỉ ngồi xuống, kéo lấy tay nàng:

– Đàm tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây? Không phải ta đang nằm mơ chứ?

Hắn thật không tin nổi nàng lại đến Thiên Sơn rồi xuất hiện trong phòng của Ngưu Lệ Hoa.

Đối phương đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười sang sảng khiến người ta tháy nàng đang phi thường sảng khoái, đúng là âm thanh của Ngưu Lệ Hoa. Tiểu Ngưu cảm thấy rất kỳ quái, rốt cục là chuyện gi xảy ra? Nhìn trang phục của nàng thì đúng là Ngưu Lệ Hoa nhưng khuôn mặt đang cười kia thì lại là của Nguyệt Ảnh.

Đang nghi hoặc thì thấy đối phương tháo chiếc nhân bì diện cụ (mặt nạ da người) trên mặt, lộ ra chiếc mũi cao cùng đôi mắt xanh của Ngưu Lệ Hoa.

– Sao lại là tỷ? Chiếc mặt lạ này là tỷ làm sao, làm sao mà giống như thật vậy?

Tiểu Ngưu sợ hãi than một tiếng.

– Không sai, chiếc mặt lạ này đúng là do ta tạo ra.

Ngưu Lệ Hoa có chút đắc ý trả lời.

– Hảo, hảo, quả thật rất chân thật nha! Đến cả ta cũng không nhận ra. tỷ có thể truyền bản lãnh này cho ta được không?

– Đương nhiên là có thể, giữa chúng ta đâu có chuyện gì phải che giấu… Tuy nhiên nếu muốn học được bản lãnh này của ta, ngươi phải đáp ứng một chuyện.

Ngưu Lệ Hoa thu lại khuôn mặt tươi cười, ngữ khí trở lên trịnh trọng.

– Ngươi sau khi học được bản lĩnh này thì không được dùng nó để làm chuyện xấu. Nếu không ta không tha cho ngươi.

Tiểu Ngưu ngay lập tức đáp ứng

– Nhất định nhất định, chỉ làm chuyện tốt chứ không làm chuyện xấu.

Ngưu Lệ Hoa chú ý tới Tiểu Ngưu đang trần như nhộng, cười nói:

– Mau mặc quần áo vào, nhìn cái bộ dạng bất hảo của ngươi kìa.

Tiểu Ngưu nghe vậy liền đứng lên, tiểu kê kê hướng về Ngưu Lệ Hoa, mờ ám nói:

– Hay là chúng ta tái chiến một hồi đi.

Ngưu Lệ Hoa cười rộ lên:

– Ngươi không sợ nó bị hư sao? Mau đứng lên rồi chúng ta luyện tập. Không phải muốn học cách làm tố mặt nạ sao? Ta sẽ dạy ngươi.

Tiểu Ngưu thống khoái đáp lời rồi bắt đầu mặc quần áo. đồng thời suy nghĩ:

“Vừa rồi mặt nạ của nàng mặc dù rất giống, nhưng mà vẫn còn nhiều sơ hở. Lẽ ra mình liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Tỷ như nàng mặc dù mang mặt lạ nhưng vẫn mặc trang phục người Hồ, còn cả mái tóc màu vàng nữa. Vậy mà sao mình lại không nhận ra nhỉ? Chỉ có thể giải thích rằng mình vừa thấy Nguyệt Ảnh thì lập tức rối loạn. Ai…! Cũng đã lâu rồi mà sao mình vẫn mong nhớ nàng cơ chứ? Xem ra một đời này mình cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của Nguyệt Ảnh. Không biết giờ nàng đang ở đâu? Không phải nói rằng sẽ đến tìm mình sao? Tại sao giờ này còn chưa tới? Chỉ cần được cùng nàng nói chuyện, nhìn thấy nàng thôi là mình đã mãn nguyện rồi. Còn nàng có chịu tha thức ình, tiếp nhận mình không chỉ là vẫn đề thứ yếu thôi”.

Tiểu Ngưu mặc xong quần áo, sóng vai với Lệ Hoa đi tới hoa viên.

– Ngưu tỷ tỷ, sao ta không thấy Tiểu Thiền? Nàng chạy đi đâu rồi?

Ngưu Lệ Hoa hắc hắc cười, mờ ám nhìn Tiểu Ngưu:

– Tối hôm qua quả thật tiện nghi cho ngươi. Nha đầu kia cho tới bây giờ chưa hề cho nam nhân đụng vào người chứ đùng nói làm … cái kia. Thế mà ngươi lúc này lại có thể ôm nàng vào lòng mà làm chuyện xấu quả thực là diểm phúc đầy mình a! Chỉ có điều là có muội muội rồi chớ quên tỷ tỷ nha!

Tiểu Ngưu mỉm cười, thở dài nói:

– Hết thảy mọi việc đều là do tỷ ban tặng. Tỷ tỷ tốt như thế nào ta vĩnh viễn ghi nhớ. Trong lòng ta, Tỷ vĩnh viễn xếp trên nàng.

Ngưu Lệ Hoa nắm tay Tiểu Ngưu rồi nói:

– Ngươi biết như vậy là ta an tâm rồi. Nha đầu kia sau khi tỉnh dậy, thấy ngươi nằm bên cạnh liền nhớ đến sự tình hôm qua. Cảm thấy không có mặt mũi nhìn người nên nói với ta một tiếng rồi xuống núi.

Tiểu Ngưu sau khi nghe xong thì cảm thấy thất vọng, nói:

– Đều là ta bất hảo, nếu không bởi vì ta, nàng cũng sẽ không rời đi. Điều này có ảnh hưởng gì tới tỷ không?

Ngưu Lệ Hoa cười một tiếng, nói:

– Không sao cả, không đến được vài ngày nàng lại tới tìm ta thôi. Tuy nhiên trong thời gian này chắc hắn là nàng còn đang rất hận ngươi đây.

Tiểu Ngưu đáp một tiếng rồi cũng không nói gì nữa. Tối hôm qua có thể đem Tiểu Thiền làm thịt, quả thực là thu hoạch ngoài ý muốn. Hắn rất rõ ràng, đây là do có yêu cầu của Ngưu Lệ Hoa, nếu không phải có lời nói của nàng, chính mình thị đừng mong động được vào người Tiểu Thiền. Nhớ đến thân thể mê người của nha đầu này và cảm giác mát hồn trên người nàng, Tiểu Ngưu lại cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Bây giờ nha đầu kia đi rồi, không biết sau này còn có diễm phúc như vậy không.

Tới hoa viên, hai người bắt đầu tập luyện. Đầu tiên là chiêu thức, sau đó đến nội công. Dưới sự chỉ dẫn của Ngưu Lệ Hoa, Tiểu Ngưu tiến bộ rất nhanh. Hắn cảm giác rằng bản lĩnh của mình hôm nay đã có thể tính là cao thủ rồi. Cho dù vẫn chưa phải là đối thủ của Nguyệt Ảnh cùng sư nương nhưng để đánh bạo Mạnh Tử Hùng và Chu Khánh Hải thì không phải là không có khả năng. Chỉ có điều mình hiện tại tiến bộ, người khác hẳn cũng có tiến bộ. Tới cùng thì phải thử một lần mới biết được.

Luyện võ xong, Ngưu Lệ Hoa quả thật đem phương pháp làm mặt nạ dạy cho Tiểu Ngưu. Hắn vô cùng hứng thú, chẳng những có thể nắm được phương pháp, sau nhiều lần vất vả thực hiện dưới sự chỉ dãn của Lệ Hoa, hắn cuối cùng cũng có thể làm được chiếc đầu tiên. Ngưu Lệ Hoa đem chiếc mặt nạ hắn làm ra cho nha hoàn Tiểu Ngọc đeo lên, cô nàng liền biến thành Lệ Hoa. Tuy rằng không hoàn toàn giống nhưng cũng có tám phần tương tự. Nếu không nhìn kỹ chắc hẳn sẽ không nhận ra sơ hở.

– Không tệ, thật sự không tệ! Không ngờ ngươi học nhanh như vậy. Cứ đà này thì không đến vài năm bản lĩnh còn cao hơn ta đấy.

Ngưu Lệ Hoa nhìn Tiểu Ngưu bằng ánh mắt hâm mộ và tán thưởng. Khen ngợ hắn không ngớt lời. Quả thật thời gian tiếp theo, bản lĩnh của Tiểu Ngưu về việc làm mặt nạ đã đứng đầu. Hắn luyện tập vô cùng chăm chỉ, đặt ra yêu càu nếu không đạt đến mức “Lô hỏa thuần thanh” về kĩ thuật làm mặt nạ thì không dừng lại. Có điều… thái độ này của hắn cũng ảnh hưởng đến việc học võ công và tăng cường tu vi. Do có thái độ học tập chăm chỉ , thêm vào sự thông minh nên tay nghề của hắn tiến triển vô cùng nhanh chóng, có thể nói ngày đi ngàn dặm.

…………..o0o……………

Đảo mắt một cái, đã qua một năm. Tiểu Ngưu đã mười tám tuổi, thực sự trở thành một người trưởng thành. Khuôn mặt ngây thơ trước đây giờ trở thành anh khí bừng bừng, quả thực là một thiếu niên anh tuấn. Tuy không phải là mỹ nam số một thiên hạ nhưng chắc chắn thu hút ánh mắt của mọi người. Khi hắn nghiêm túc thì giống như một thanh niêm vô cùng phong độ và sâu sắc, nhưng chỉ cần cười lên thì lại lập tức biến thành một hoa hoa công tử, vô cùng phong lưu tiêu sái.

Trong một năm này, Tiểu Ngưu đều ở trên Thiên Sơn. Thường thường đến dịp năm mới, nơi này cũng chẳng khác ngày thường, tĩnh lặng, im ắng, thật là ảm đạm. Nhưng năm nay thì khác, do sự có mặt của Tiểu Ngưu, nơi này náo nhiệt hẳn lên. Dưới sự đề nghị của Tiểu Ngưu, đối liễn, phúc chữ, pháo,… thứ gì cũng có. Ngoài ra còn cải biến thức ăn và ai cũng được mua một bộ trang phục mới. Hàng loạt những hoạt động này đã giúp cho Tiểu Ngưu rất được lòng người. Các mỹ nữ nơi đây đều rất có hảo cảm với hắn.

Ngưu Lệ Hoa còn gọi về toàn bộ những người đang chấp hành nhiệm vụ dưới chân núi. Bởi vậy hơn một trăm hai mươi mỹ nữ đều tề tụ đông đủ. Quả thực là oanh oanh yến yến khắp nơi, mỗi người một vẻ khiến Tiểu Ngưu như lạc vào giữa biển hoa. Hắn thầm than trong lòng:

“Không tưởng tượng được Ngưu tỷ tỷ có thể thu được nhiều mỹ nữ như vậy ở nơi này. Nếu tất cả đều thuộc về mình thì không phải mình “ngưu” giống như hoàng đế sao?”.

Dưới sự sắp đặt của Tiểu Ngưu, nào đốt pháo, nào là chơi trò chơi, tiệc tùng vô cùng vui vẻ khiến mọi người nơi đây đều coi hắn như người nhà. Bình thường Ngưu Lệ Hoa quản thúc các nàng vô cung nghiêm, không cho phép các nàng vui đùa. Giờ các nàng quả thực phải cảm ơn ngày tết giúp cho các nàng có cơ hội được thả lỏng một chút.

Ngồi cùng các nàng đang nâng chén vui vẻ nhưng Tiểu Ngưu cũng không khỏi nhớ tới thân nhân, không quên Lao sơn, nơi có sư nương, Nguyệt Lâm các nàng, càng không quên Nguyệt Ảnh. Trong lòng hắn vô cùng nhớ các nàng, mong muốn có thể trở về để nhìn thấy các nàng nhưng điều đó là không thể, hắn cũng không dám. Trung Nguyên hiện nay có rất nhiều người muốn cái mạng của hắn, tốt nhất là không nên mạo hiểm

Trăng tròn rồi lại khuyết, cũng đã đến tháng năm. Khí hậu ở nơi này mặc dù đã ấm lên nhưng nếu so với Trung Nguyên thì vẫn rất lạnh, huống chi ở đây lại còn là trên núi! Ở Hàng Châu thì chắc hẳn đã là mùa hè rồi. Vào thời gian này, Tiểu Ngưu thường cùng Tiểu Tụ ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh đẹp Tây Hồ.

Con người thì chẳng biết đủ, Tiểu Ngưu giờ ăn ngon mặc đẹp, không phải lo nghĩ gì, lại có mỹ nữ nhu Ngưu Lệ Hoa luôn ở bên cạnh, nếu là người khác có lẽ đã vô cùng mãn nguyện rồi. Có điều hắn luôn cảm thấy mình thiếu cái gì đó, điều này khiến hắn luôn có mong muốn được xuống núi. Hắn có cảm giác nếu mình cứ vô lo vô nghĩ ở nơi này như vậy, có lẽ sẽ buồn chán mà chết mất.

Mặc dù có ý nghĩ như vậy nhưng hắn lại không biết phải nói với Ngưu Lệ Hoa như thế nào. Nếu cứ nói thẳng ra không chừng nàng lại nghĩ mình thay lòng đổi dạ, muốn vứt bỏ nàng. Tuy nói nàng là một mỹ nữ rất khoáng đạt, không có tính so do, nhưng hắn cũng không dám nói cho nàng ý định của mình. Mà không nói thì trong lòng lại buồn bực đến phát hoảng. Rôt cục là phải làm sao đây? Không có biện pháp nào nên hắn không thể làm gì khác hơn là điên cuồng tu luyện để quên đi ý niệm trong đầu.

Nhưng không lâu sau, hắn đã có được lý do để xuống núi, mà còn là một lý do quang minh chánh đại.

Vào buổi trưa, hắn đang cùng Lệ Hoa dùng cơm thì Tiểu Ngọc vội vàng chạy vào, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại do dự không thôi.

Ngưu Lệ Hoa quét mắt liếc nàng một cái, nói:

– Tiểu ngọc, có chuyện gì thì nói đi, đừng có ấp a áp úng nữa.

– Hồi bẩm tiểu thư. Dưới núi có một người đến đây, tự xưng là Lao Sơn Giang Nguyệt Lâm, luôn miệng nói muốn gặp Ngụy công tử.

Tiểu Ngưu vừa nghe, trong lòng liền chấn động, buông đôi đũa trong tay, vội vàng đứng lên mà nói.

– Là sư tỷ của ta, ta phải đi gặp nàng.

Ngưu Lệ Hoa nhíu mày nói:

– Cho dù nàng đến đây thì ngươi cũng không cần nóng lòng như vậy chứ, ăn xong đi đã!

Tiểu Ngưu nghe vậy thì đành ngồi xuống ăn nốt bữa trưa. Ngưu Lệ Hoa liền phân phó Tiểu Ngọc:

– Trước tiến đưa Giang cô nương đến phòng khách nghỉ ngơi, nói lát nữa Ngụy công tử sẽ đến.

Tiểu Ngọc ứng tiếng rồi xoay người rời đi. Ngưu Lệ Hoa nhìn bộ dáng ăn uống vội vã của Tiểu Ngưu thì đột nhiên nở nụ cười nói:

– Tiểu Ngưu! Người trong lòng đến nên ngồi không yên hả?

Tiểu Ngưu vội khoát tay đáp:

– Làm gì có chuyện đó. Trong lòng ta Ngưu tỷ tỷ mới là quan trọng nhất.

Ngưu Lệ Hoa nghe vậy thì cười rộ lên rồi mới nói:

– Ta không giận đâu, người quan ngoại chúng ta không có nhỏ nhen giống người Trung Nguyên các ngươi. Đi gặp nàng đi, nếu muốn đi cùng nàng ta cũng sẽ không cản.

Tiểu Ngưu nghe vậy thì rất cảm kích, nhìn nàng nói

– Ngưu tỷ tỷ nói đi đâu rồi. Cho dù ta có bất đắc dĩ phải đi cùng nàng giải quyết một vài sự việc, nhưng sau khi hoàn tất sẽ lại ở cùng một chỗ với tỷ mà. Ta biết rằng trên thế giới này, người đối tốt với ta nhất chính là tỷ.

Nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ

“Sư nương và Nguyệt Lâm đối với ta cũng vậy, không có gì phải phàn nàn”.

Ngưu Lệ Hoa liền gật đầu nói;

– Nghe những lời này của người ta đã rất vừa lòng rồi. Ngươi cứ đi gặp nàng đi, ta ở lại đây. Ta không muốn khiến ngươi cảm thấy khó xử.

Tiểu Ngưu đứng lên, nói:

– Ngưu tỷ tỷ, tỷ thật sự là rất hiểu người khác, ta rất thích tỷ.

Nói xong liền nắm tay Lệ Hoa, hôn lên môi nàng.

Ngưu Lệ Hoa tủm tỉm cười nói:

– Ngươi nhanh đi gặp nàng đi, đừng làm cho nàng sốt ruột lại tưởng ta ăn dấm rồi không cho ngươi đi.

Tiểu Ngưu liền cười, nói:

– Ta sẽ quay lại rất nhanh thôi.

Nói xong liền chậm rãi đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì lại chạy vội đến phòng khách như một con ngựa. Nghĩ đến lại được gặp lại Nguyệt Lâm thân yêu sau hơn một năm chia cách, hắn tâm hoa nộ phóng, nhưng lại có cảm giác bất an.

Khi Tiểu Ngưu đẩy cửa phòng khách, chỉ thấy Nguyệt Lâm đang đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt vô cùng nôn nóng cùng bất an. Trên người nàng là một bộ trang phục màu lam, anh khí sáng ngời lại vô cùng xinh đẹp. Nàng vẫn động lòng người như vậy, xa nhau hơn một năm nhưng vẫn không có gì thay đổi.

Khi ánh mắt của nàng chạm đến khuôn mặt của Tiểu Ngưu thì không nhịn được mà lộ ra nụ cười vui sướng. Nhưng đây chỉ là “Đàm hoa vừa hiện”, ngay lập tức nụ cười đó lại bị thay thế bằng sự bi phẫn cùng u oán.

Tiểu Ngưu vội vàng tiến lên, nắm chặt tay nàng, thân thiết kêu lên:

– Giang tỷ tỷ, một năm nay không gặp, nàng vẫn xinh đẹp như vậy a!

Nguyệt Lâm dùng sức hất tay Tiểu Ngưu ra, nghiêm túc nói:

– Đừng ba hoa nữa, ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi trộm đao của sư phụ rồi chạy đến nơi này ẩn trốn?

Tiểu Ngưu sửng sốt, hỏi lại:

– Nàng nói cái gì? ta như thế nào nghe không hiểu?

Nguyệt Lâm vung tay lên, lạnh lùng nói:

– Ngươi không cần phải giả bộ hồ đồ, ta biết hết rồi. Trong ngày thành thân của sư tỷ, nhân trời tối ngươi lấy trộm ma đao của sư phụ, chạy đến Tây Vực ẩn nấp. Ta thật sự là đã nhìn lầm người rồi, không ngờ ngươi lại là một tên đạo tặc. Ngay cả đồ của sư phụ mình cũng lấy cắp. Ta đúng là không có mắt, không hiểu sao lại coi trọng một tên đạo tặc như ngươi?

Thanh âm của Nguyệt Lâm càng lúc càng lớn, tâm tình rất kích động. Hai mắt đã đỏ lên, sắp bật khóc rồi. Tiểu Ngưu vội hỏi:

– Ai nói với nàng là ta trộm đao rồi trốn đi.

Giang Nguyệt Lâm hừ lạnh nói;

– Nếu không muốn người ta biết, trừ khi là mình không làm. Sư phụ đã nói với chúng ta tất cả, cũng nói ngươi chính là phản đồ của Lao Sơn, vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi. Chỉ cần nhìn thấy ngươi thì sẽ giết không cần hỏi.

Tiểu Ngưu nhanh chóng suy nghĩ, sau khi nghiền ngẫm hắn đã hiểu được một chút. Sau việc xảy ra đêm đó, Xung Hư cũng không đem sự tình mình làm với Nguyệt Ảnh tiết lộ ra ngoài, rất hiển nhiên là hắn biết đây là việc vô cùng xấu hổ. Vì mặt mũi của Lao Sơn, hắn liền bịa ra một tội danh, nói Tiểu Ngưu lấy trộm đao rồi trốn khỏi Trung Nguyên. Như vậy vừa có thể bảo toàn được mặt mũi củ Lao Sơn vừa có thể khiến Tiểu Ngưu thân bại danh liệt, xú danh khắp nơi. Tại giang hồ có thể nói là không có chỗ đặt chân. Đây cũng có thể coi là một biện pháp vô cùng không khéo của lão.

Tuy nhiên suy nghĩ lại cũng tốt, so với chân tướng sự việc thì còn đỡ hơn. Nếu đem việc mình cưỡng gian Nguyệt Ảnh nói ra, chỉ sợ rằng nữ nhân của mình sẽ rời bỏ mình. doc truyen tai . Đạo tặc so với dâm tặc thì còn tốt hơn nhiều.

Tiểu Ngưu cân nhắc mãi mới nói:

– Chân tướng sự việc tối hôm đó cũng không phải như vậy, ta cũng không phải đạo tặc.

Nguyệt Lâm nghe vậy thì nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi.

– Vậy ngươi nói cho ta biết, chân tướng là gì?

Tiểu Ngưu cười khổ vài tiếng:

– Ta bây giờ chưa thể nói cho nàng biết, sau này có cơ hội sẽ giải thích rõ ràng.

Trong lòng lại nói:

“Chuyện này dưới tình huống nào cũng không thể nói ra. Nếu không chẳng những tổn hại đến danh tiết của Nguyệt Ảnh mà còn làm những nữ nhân của mình thương tâm. Tột nhất là đừng có nói thật, giống như trước đây mình mê gian Nguyệt Lâm vậy, cứ để thời gian xóa đi.

Nguyệt Lâm hừ hai tiếng, nói:

– Ta biết dù cho ngươi có giải thích thì cũng chẳng thể đưa ra được lý do cho người ta tin phục.

Tiểu Ngưu lại cường điệu:

– Sự thật hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng. Nàng ngẫm lại xem, sư phục từ đâu có được ma đao? Không phải ông ấy suốt ngày bế quan tu luyện sao.

Nguyệt Lâm nghe xong liền lâm vào trầm tư, nàng biết Tiểu Ngưu nói cũng có lý. Trong chốc lát, Nguyệt Lâm lại nói:

– Nếu chân tướng không phải như vậy, chính là nói ngươi không lấy trộm ma đao, vậy trong tay ngươi tới cùng … có hay không có ma đao? Ta nghe nói, rất nhiều người giang hồ đều đang truy tìm ngươi để đoạt đao.

Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút rồi nói:

– Ta đúng là đem theo ma đao rời khỏi Lao Sơn… nhưng không phải ta lấy trộm, mà là chính ta tự mình tìm thấy nó. Nhưng không hiểu sao sư phụ lại biết ta tìm thấy ma đao, ta chỉ còn cách bỏ trốn thật xa, nếu không ông ấy sẽ gây bất lợi cho ta.

Nguyệt Lâm nghi hoặc, nhìn Tiểu Ngưu nói:

– Nói như vậy, ngươi bị sư phụ bức phải chạy trốn?

Tiểu Ngưu gật đầu:

– Đúng vậy, nếu ta không đi, ông ấy có thể giết ta để cướp lấy ma đao.

Nguyệt Lâm lớn tiếng:

– Là đệ tử Lao Sơn, ngươi tìm thấy ma đao sao không giao cho sư phụ mà lại cất giấu? Ngươi muốn làm gì? Có phải muốn phản bội Lao Sơn không?

Tiểu Ngưu trả lời:

– Ta không thể giao cho ông ấy, bởi vì ta cũng muốn trở thành một đại nhân vật, nếu giao ra thì ta có cái gì tốt?

Nguyệt Lâm phê bình nói:

– Ngươi cũng quá là ích kỷ rồi? Là đệ tử thì nên hiếu kính sư phụ. Ai! Lời người nói ta sẽ điều tra. Sau khi việc này xảy ra, ta luôn hoài nghi ngươi. Hoài nghi ngươi về hết thảy mọi việc, hoài nghi nhân phẩm của ngươi, cũng hoài nghi tình cảm của ngươi đối với ta.

Tiểu Ngưu lớn tiếng nói:

– Tình cảm của ta đối với nàng tuyệt đối là thật, không có một chút gì giả dối cả.

Nguyệt Lâm liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi thở dài. Hắn liền cất tiếng:

– Chúng ta ngồi xuống nói đi!

Nguyệt Lâm cũng nghe lời hắn ngồi xuống, cách một cái bàn nói chuyện.Tiểu Ngưu mỉm cười nói:

– Nàng nói cho ta một chút sự tình của Lao Sơn đi!

Nguyệt Lâm tức giận nói:

– Có cái gì tốt mà nói? Sau khi ngươi trốn đi, danh khí của Lao Sơn tổn hao rất nhiều. Mọi người đều cười nhạo Lao Sơn, nói sư phụ có mắt không tròng, dạy dỗ ra một nghịch đồ. Sau khi sư phụ đem sự việc của ngươi nói ra, các đệ tử của Lao Sơn đều xôn xao, không dám tin đây là sự thật. Tiếp đó sư phụ tức giận đến mức lâm bệnh, nửa năm mới khôi phục nguyên khí. Sau đó người lại bế quan tu luyện, không quan tâm đến việc gì nữa.

Mà ngươi đi không được vài ngày, sư tỷ cũng xuống núi nói muốn bắt tên nghịch đồ ngươi, sau đó thì biệt tăm biệt tích. Tử Hùng sư huynh lo lắng nên cũng xuống núi, mấy tháng sau mới trở về nhưng cũng chỉ có một mình. Nói rằng không biết sư tỷ đi đâu, sư nương nghe vậy liền phái rất nhiều đệ tử xuống núi để tìm kiếm sư tỷ. Cuối cùng thì truyền đến một tin tức là sư tỷ đi tới hoàng cung thì bọ hoàng đế giam lỏng, muốn bắt nàng làm phi tử.

Tiểu Ngưu nghe vậy thì kinh hãi thất sắc. “A” một tiếng, bật dậy nói:

– Điều này sao có thể xảy ra, bản lĩnh của sư tỷ cao như vậy, hoàng đế lão tử sao có thể giữ được nàng?

– Thì đúng vậy! Chúng ta cũng không tin. Sư nương liền phái đại sư huynh, nhị sư huynh, sư huynh Tử Hùng và cả ta nữa đi tìm hiểu, kết quả là chẳng thu hoạch được gì. Hoàng cung quá lớn, phòng thủ lại nghiêm mật, thêm nữa là không quen thuộc địa thế nên chẳng tìm được gì. Thông báo với sư nương thì người nói có lẽ sư tỷ không ở hoàng cung mà ở nơi khác. Ai…! Sống không thấy người, chết không thấy xác, quả là khiến cho người khác lo lắng.

Tiểu Ngưu đến sát Nguyệt Lâm, giữ chặt tay nàng hỏi:

– Không có một tin tức chính xác nào của sư tỷ sao?

Nguyệt Lâm cũng không lập hất tay hắn ra như vừa rồi mà nói:

– Biển người mênh mang, thực sự là không có tin tức gì. Tuy mọi người cũng hoài nghi nàng đang ở trong hoàng cung nhưng lại không ai tìm được.

Tiểu Ngưu lại hỏi:

– Là ai nói nàng ở trong hoàng cung?

Nguyệt Lâm trả lời :

– Là một lão thái giám già hồi hương nói vậy. Lão nói năm nay hoàng đế muốn tuyển một vài mỹ nữ vào cung làm cho các nhà có con gái vô cùng bất an, kết quả là đột nhiên hoàng đế hạ chỉ bãi miễn tuyển chọn. Điều này khiến tất cả dân chúng đều vô cùng cao hứng, không thể ngờ một kẻ coi dân chúng như thịt cá như vậy cũng có thể kiềm chế được một sự việc khiến dân chúng lo lắng.

Tiểu Ngưu cảm khái:

– Lão thái giám này cũng thật quá lớn mật rồi,lời như vậy cũng dám đem ra nói.

Nguyệt Lâm nhẹ nhàng thoát khỏi tay Tiểu Ngưu, nói:

– Nói xấu hoàng đế là ta nói, lão thái giám kia làm sao dám nói vậy? lão nói hoàng đế sở dĩ hủy bỏ việc tuyển mỹ năm nay là bởi vì gần đây tìm được một mỹ nữ đẹp như tiên tiên, hắn vô cùng cao hứng nên mới phát thiện tâm, không hề hành hạ dân chúng nữa.

Tiểu Ngưu lại nói:

– Tiên nữ mà hắn nói cũng đâu nhất định là sư tỷ?

Nguyệt Lâm liền đáp lời:

– Sư tỷ mất tích lâu như vậy mà không có tin tức gì, suy nghĩ này cũng không phải là không có lý.

Tiểu Ngưu lại hỏi

– Vậy phải tìm lão thái giám kia để hỏi cho rõ! Ít nhất cũng phải nghe ra mỹ nữ kia nhìn nhìn như thế nào, tên gọi là gì.

Nguyệt Lâm nói:

– Chúng ta đã đi rồi nhưng không gặp được vì thái giám kia không lâu sau khi đem việc này nói ra đã bị bệnh mà chết.

Tiểu Ngưu nghe vậy thì thở dài một hơi:

– Sự việc như vậy quả là không may rồi.

Nguyệt Lâm nói:

– Tuy hoài nghi như vậy nhưng cái chính là một chút chứng cớ đều không có. Chúng ta muốn tìm một người tại hoàng cung để hỏi một chút nhưng cũng rất khó a!

Tiểu Ngưu sốt ruột:

– Vậy phải làm sao bây giờ đây? Mặc kệ nàng có hay không ở nơi đây đều cũng nên thử xem. Việc này sốt ruột nhất chắc hẳn phải là Mạnh Tử Hùng, hắn là trượng phu của nàng mà!

Nguyệt Lâm cười lạnh:

– Hắn cũng chưa tính là trượng phu nha! Đêm động phòng bị việc ngươi trộm đao nên náo loạn, ngay cả việc động phòng cũng không thực hiện được. Hôm sau sư tỷ liền cùng hắn phân phòng ra ngủ, không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, mới thành thân mà đã bát nháo cả lên rồi.

Tiểu Ngưu trong lòng mừng thầm, nói:

– Kể cả như vậy Mạnh Tử Hùng cũng nên sốt ruột chứ, tốt xấu cũng là vợ chồng mà!

Nguyệt Lâm đáp lại:

– Hắn cũng khẩn trương, nhưng như vậy thì có tác dụng gì, một chút chủ ý cũng không có.

Tiểu Ngưu cười nhạo nói:

– Mạnh Tử Hùng này cũng thật sự là một kẻ đần độn và ngu xuẩn, đổi lại là ta mà nói, tốt xấu gì cũng phải xông vào hoàng cung. Nếu nàng không có ở đây thì thôi, nếu thực sự nàng ở đây thì nhất định phải đem nàng ra. Nếu không ra được cùng lắm thì chết, cũng đỡ hơn ở bên ngoài vật vờ.

Nguyệt Lâm vội nói:

– Ngươi ngàn vạn lần đừng có liều lĩnh nha! Hoàng cung là đầm rồng hang hổ, tiến vào đó xem như bỏ mạng rồi. Đừng nghĩ chúng ta bản lãnh cao cường, hoàng cung có rất nhiều người! Cho dù sư tỷ bị giữ ở bên trong nhưng sư nương sẽ nghĩ được biện pháp, ngươi đừng có đa tâm.

Tiểu Ngưu trả lời:

– Ta biết, việc này cùng ta có quan hệ gì chứ! Trong hoàng cung cũng không phải là nàng, nếu là nàng thì dù có phải liều mạng ta cũng phải lao vào đưa nàng ra.

Nguyệt Lâm nghe vậy thì không khỏi mềm lòng, nói:

– Đừng có nói lời ngon ngọt nữa, ta mới không thèm ngươi quan tâm.

Nói như vậy nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn nhiều. Tiểu Ngưu thấy biểu tình của nàng không khỏi cao hứng nói:

– Giang tỷ tỷ, Nàng từ xa như vậy đến đây chắc hắn là để gặp ta đúng không? Nàng nhất định là rất nhớ ta rồi, ta cũng rất nhớ nàng!

Nguyệt Lâm mặt đỏ lên, lắc đầu nói:

– Ta mới không thèm nhớ phản đồ của Lao sơn như ngươi. Ta đến là có chính sự.

Tiểu Ngưu hỏi:

– Chính sự gì cơ?

– Sư nương muốn ta đưa cho ngươi một phong thư.

Nguyệt Lâm nói xong liền lấy ra một phong thư được bọc cẩn thận trong áo.Tiểu Ngưu liền mở thư ra xem. Trong thư ngoại trừ trách móc hắn làm xằng làm bậy, lưu lạc ở bên ngoài. Còn có bày tỏ nỗi nhớ của sư nương với hắn, nói là rất muốn được gặp hắn. Nhưng chủ yếu là nói đến sự tình Nguyệt Ảnh mất tích, muốn hắn đưa ra chủ ý.

Tiểu Ngưu xem xong, trầm tư chốc lát rôi nói:

– Giang tỷ tỷ, nàng ở đây vài ngày, khi nào đi thì ta viết thư trả lời sư nương.

Nguyệt Lâm lắc đầu nói:

– Ta sẽ không lưu lại, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, ta phải lập tức quay về.

Nói xong, nàng liền đứng lên, ánh mắt quyến luyến nhìn Tiểu Ngưu. Hắn vội nắm tay nàng mà nói:

– Ở lại vài ngày đi rồi hãy trở về.

Nguyệt Lâm kiên quyết lắc đầu

– Không được! Ta phải trở về để bàn bạc giải quyết vấn đề của sư tỷ. Hơn nữa hiện giờ ngươi là phản đồ của Lao Sơn. Không làm rõ việc này ta sẽ không ở cùng một chỗ vớ ngươi.

Nói xong liền kiên quyết thoát khỏi hai tay hắn. Tiểu Ngưu thấy nàng như vậy cũng không nài nỉ nữa. Nói với Nguyệt Lâm:

– Nàng trở về nói với sư nương là dù có chuyện gì xảy ra cũng có ta lo liệu, nói nàng không cần phải lo lắng mà tổn hao tinh thần. Còn nữa, nói ta cũng rất nhớ Lao Sơn, rất nhớ nàng.

Nguyệt Lâm cảm thấy có vài phần chua xót, nói:

– Sư nương viết thư nói gì với ngươi? Ngươi không viết thư hồi âm cho nàng sao?

Tiểu Ngưu cười nói

– Nói mấy câu đó với sư nương là được, nàng nghe được sẽ hiểu.

Nguyệt Lâm gật đầu nói:

– Được rồi, ngươi tự mình lo liệu! Ta phải đi, hy vọng lần tới nhìn thấy ngươi thì ngươi đã không còn là phản đồ của Lao Sơn nữa.

Tiểu Ngưu cười khổ nói:

– Được rồi, trong lòng ta lúc nào cũng nhớ đến nàng.

Nguyệt Lâm thâm tình nhìn hắn rồi nói:

– Ta nhớ kỹ.

Nói rồi xoay người đi. Tiểu Ngưu thất thần một lúc, đuổi theo ra ngoài thì nàng đã vô ảnh vô tung liễu.

Nguyệt Lâm vừa đi, Tiểu Ngưu cũng cảm thấy sốt ruột. Hắn bây giờ cần phải từ biệt Ngưu Lệ Hoa để tìm Nguyệt Ảnh, vô luận nàng ở nơi đâu đều phải tìm được. Tiểu Ngưu đi vào trong phòng của Ngưu Lệ Hoa, chỉ thấy nàng đang đứng bên cửa sổ, quay đầu lại hỏi:

– Nàng đi rồi à?

Tiểu Ngưu đi tới bên người nàng, trả lờ:

– Nàng đi rồi.

Ngưu Lệ Hoa lại hỏi:

– Sao không nói nàng ở lại vài ngày, hảo hảo thân mật với ngươi một chút.

Tiểu Ngưu cười cười, nói:

– Nàng nói có chuyện quan trọng, không thể ở lại được, ta cũng không thể ép nàng.

Ngưu Lệ Hoa “Ân” một tiếng, quay lại đối mặt với Tiểu Ngưu:

– Nhìn thấy người trong lòng, chắc là rất vui vẻ chứ hả?

Tiểu Ngưu cười nhẹ, cũng không có đáp lời. Ngưu Lệ Hoa lại nói:

– Ngươi muốn nói gì với ta thì nói đi, đừng có băn khoăn gì nữa, ta thích người thẳng thắn.

Tiểu Ngưu đem chuyện gặp Nguyệt Lâm đại khái nói lại một lần, tất nhiên những vấn đề riêng tư, nhạy cảm thì không nói đến. Cuối cùng hắn cũng lấy hết dũng khí rồi nói:

– Ngưu tỷ tỷ, ta muốn quay về Trung Nguyên để tìm được Đàm sư tỷ, ta không thể thấy nàng mất tích mà ngồi yên được.

Ngưu Lệ Hoa trợn to đôi mắt đẹp nhìn hắn, nói:

– Giang Nguyệt Lâm là nữ nhân của ngươi, chẳng lẽ Đàm Nguyệt Ảnh cũng vậy sao?

Tiểu Ngưu trả lời:

– Nàng không phải. Nhưng chúng ta dù sao cũng đều là đệ tử Lao Sơn nên cũng có cảm tình nhất định. Ta không thể ngồi yên không quản được. Làm vậy quả thực có điểm bất cận nhan tình.

Ngưu Lệ Hoa suy nghĩ một chút rồi nói:

– Cũng phải. Đàm Nguyệt Ảnh xinh đẹp như vậy, gặp phải nguy hiểm thì ai có thể nhẫn tâm bỏ mặc nàng chứ! Haizz… Vậy ngươi định khi nào thì đi, có muốn ta đi theo không.

Tiểu Ngưu trầm tư trong chốc lát rồi nói:

– Ta nghĩ, muốn lập tức tựu xuát phát. Có lẽ là đi một mình thôi, loại sự tình này tỷ… không tiện ra mặt.

Ngưu Lệ Hoa gật gật đầu, nói:

– Được rồi, vậy ngươi tự mình đi thôi. Tuy nhiên không nên đi ngay bay giờ được. Hôm nay ở lại bồi tiếp ta, ngày mai hãy đi.

Tiểu Ngưu “Ân” một tiếng, nói:

– Hảo, ta nghe tỷ. Hôm nay ta sẽ hảo hảo bồi tiếp tỷ.

Ngưu Lệ Hoa cười nói:

– Ngươi lại suy nghĩ đi đâu rồi? Ta lưu ngươi lại nửa ngày, cũng không phải muốn thân mật cùng ngươi mà là còn có việc phải nói.

Tiểu Ngưu hỏi:

– Là chuyện gì vậy?

Ngưu Lệ Hoa kéoTiểu Ngưu ngồi xuống, nói:

– Ngươi ngày mai đi, vậy định đi như thế nào?

Tiểu Ngưu trả lời:

– Cũng giống như khi tới đây thôi. Đi thế nào thì về như vậy.

Ngưu Lệ Hoa nghe xong bật cười nói:

– Nếu Đàm Nguyệt Ảnh thật sự bị giữu trong hoàng cung, ngươi đi theo cách này tới cứu nàng, vậy phải mất bao nhiêu ngày mới tới nơi? Chỉ sợ rằng khi ngươi nhìn thấy sư tỷ ngươi thì ngay cả đứa nhỏ cũng được nàng sinh ra rồi.

Tiểu Ngưu vò đầu, buồn rầu địa kêu lên:

– Vậy,…vậy phải làm sao bây giờ? Ta lại không có khả năng phi hành như tỷ.

Ngưu Lệ Hoa nắm tay hắn, thâm tình nói

– Công lực của ngươi bay giờ có hạn, chưa thể phi hành giống chúng ta được. Nhưng là chuyện gì cũng có biện pháp, có một cách này, ngươi chỉ càn mất vài ngày là có thể tới kinh thành.

Tiểu Ngưu con mắt sáng ngời, “A” một tiếng, vội vàng hỏi:

– Ngưu tỷ tỷ, tỷ nhanh nói cho ta biết, làm sao để ta tới kinh thành nhanh như vậy?

Ngưu Lệ Hoa trả lời đạo:

– Mượn lực lượng của ma đao chứ sao nữa!

Tiểu Ngưu giật giật mi mắt, kích động nói:

– Nó có thể giúp ta ư?

Ngưu Lệ Hoa kéo tay Tiểu Ngưu, nói:

– Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta sẽ dạy ngươi phương pháp.

Nói xong đem ma đao tới, kéo Tiểu Ngưu tới hoa viên.

Ngưu Lệ Hoa rút ma đao ra, nhìn đao rồi nói:

– Thanh đao này có rất nhiều chỗ thần kỳ ngươi chưa biết! Ngươi mặc dù công lực thấp, không thể tự thân phi hành như chúng ta, nhưng chỉ cần như bây giờ đã có thể đứng trên đao mà phi hành. Tuy rằng không thể bay liên tục nhưng mỗi ngày một thời gian, không đến vài ngày là có thể đến nơi.

Tiểu Ngưu hoan hô một tiếng:

– Vậy thật tốt quá, phi hành như thế nào? Tỷ nhanh dạy ta.

Trong lòng lại nói

“Học xong kỹ năng này, sau này ta đi lại không cần phải tốn sức rồi”.

Ngưu Lệ Hoa ném đao lên không trung, nhảy lên đứng trên đao, cứ vậy như lưu tinh hướng phía xa bay đi. Bay theo quỹ đạo một vòng tròn thì quay trở lại. Tiểu Ngưu thấy Ngưu Lệ Hoa đứng trên đao, trang phục phiêu phiêu, thân hình tuyệt mỹ, liền cảm thấy ngẩn ngơ.

Ngưu Lệ Hoa ném đao cho Tiểu Ngưu rồi nói:

– Ngươi tới thử xem.

Tiểu Ngưu nhận đao, hỏi:

– Có cần bí quyết gì không?

Ngưu Lệ Hoa mỉm cười đáp:

– Không có bí quyếtgì cả. Chỉ cần đứng vững trên nó, trong lòng nói tiếng “Khởi”, nó sẽ khởi động; nói tiếng “Phi”, nó sẽ bay đi; nói tiếng “Thăng”, nó sẽ đi lên; nói tiếng “Hàng”, nó sẽ đi xuống. Giờ công lực của ngươi không cao, nếu không nó có thể một hơi bay thẳng đến kinh thành. Tuy nhiên với sự tiến bộ của ngươi thì không mất mấy năm là có thể làm được như vậy.

Tiểu Ngưu nghe xong nhiệt huyết sôi trào, hào khí bừng bừng, nói:

– Để ta lại thử xem.

Dứt lời, cũng làm giống Ngưu Lệ Hoa, ném đao rồi nhảy lên nó. Nói “Khởi” một tiếng quả nhiên nó liền bắt đầu bay trên không. Tiểu Ngưu thấy vậy, “Phi” một tiếng, ma đao liền như đại phong hướng phương xa bay đi. Mặc dù thân thể Tiểu Ngưu cũng có chút nghiêng ngả nhưng cuối cùng cũng vững vàng. Ma đao dưới sự chỉ huy của Tiểu Ngưu bay dưới chân núi máy vòng rồi mới quay về.

Ban đầu Tiểu Ngưu còn có điểm kinh tâm động phách. Lúc nhìn xuống thấy mọi người đều bé như con kiến giống, không khỏi có chút chóng mặt. Nhưng sau một thời gian, hắn đã hoàn toàn cảm thấy bình thường. Đứng trên ma đao như cưỡi gió mà đi, vừa khoan khoái, vừa có cảm giác tiêu sái. Chỉ trong chốc lát hắn đã thuần thục hơn nhiều, vô cùng thích thú với phương thức phi hành này. Khi từ trên đao nhảy xuống hoa viên thì không giấu dduwwocj vẻ hưng phấn.

Ngưu Lệ Hoa a đao vào vỏ rồi hỏi:

– Thế nào, cảm giác không tệ chứ hả?

Tiểu Ngưu trả lời:

– Quá sung sướng, có cảm giác giống như thần tiên vậy a.

Mắt hắn thì dán lên người Ngưu Lệ Hoa, con sâu lòng không khỏi động đậy. Ngưu Lệ Hoa biết ý của hắn, khuôn mặt liền có cảm giác nóng lên, nhẹ giọng cười nói:

– Tối hôm nay ngươi phải hảo hảo bồi tiếp ta! Nếu không ta không cho ngươi đi, cũng không cho ngươi ma đao.

Tiểu Ngưu hắc hắc cười, nhìn quanh hai bên, thấy không có ai liền ôm Ngưu Lệ Hoa vào trong lòng, thấp giọng nói:

– Tối hôm này ta cam đoan cho tỷ dục tiên dục tử, nếm sự khoái hoạt chưa bào giờ được hưởng. Tỷ nên chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu không e là không chịu được công kích của ta a!

Ngưu Lệ Hoa hào không hề sợ hãi, nói:

– Ta mà phải sợ ngươi sao, ngươi không nên giống như lần nào đó, lúc mấu chốt thì lại không kiên trì được a.

Tiểu Ngưu nghe xong có điểm xấu hổ, hung hãn trả lời:

– Truyên đó tuyệt đối sẽ không lặp lại, lúc đó là do ta bị Tiểu Thiền ảnh hưởng. Lần này không có nàng, ta có thể toàn lực đối phó tỷ.

Ngưu Lệ Hoa cười nói:

– Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng thì chắc hẳn đang mong nàng đến đây mà không được a! Có nàng ở đây thì ngươi có thể hưởng phúc của người Tề rồi.

Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nháy mắt với nàng:

– Nào có chuyện đó! Ta chỉ có hứng thú với tỷ tỷ nàng thôi. Tiểu Thiền đối với ta mà nói, có hay không cũng như nhau.

Ngưu Lệ Hoa nhắc nhở hắn:

– Ngươi chiếm đại tiện nghi của nàng, nếu không thu phục được nàng, cẩn thận nàng kêu Xà vương thúc thúc không buông tha ngươi. Như vậy cuốc sống của ngươi sẽ không dễ chịu đâu.

Tiểu Ngưu nói:

– Trong tay ta có ma đao, còn sợ đánh không lại hắn sao?

Ngưu Lệ Hoa cảm khái nói:

– Ma đao cũng không phải vạn năng, đâu phải chuyện gì nó cũng có thể giải quyết.

Tiểu Ngưu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, về sự tình với Mạc Tiểu Thiền, sau này làm sao giải quyết vấn đề, tạm thời hắn cũng không để ý đến. Nha đầu này hắn là vừa muốn nàng, lại có điểm phiền. Ngủ cùng nàng một chỗ xem chừng cũng không an toàn. Nhỡ may nàng không vừa ý mà bộc phát tính tình. Có khi mình mất mạng mà vẫn hồ đồ.

Sau khi dùng cơm chiều, hai người uyên ương tắm rửa rồi lại vật lộn trên giường. Không hề nghỉ ngơi mà tận tình hưởng thụ niềm vui của nam nữ kết hợp. Ông trời đã cho nam nữ quyền lợi được hưởng sự khoái hoạt thì nam nữ tự nhiên sẽ không bỏ qua chuyện tốt này.Ngưu Lệ Hoa để cho Tiểu Ngưu nằm ở trên giường, lả lơi cười nói:

– Đêm nay để cho ta hầu hạ ngươi a! Ngươi phải giữ sức để sáng mai còn phải xuống núi.

Tiểu Ngưu cười, nói:

– Cho dù đêm nay làm cả đếm cũng không ảnh hưởng đến việc ngày mai.

Ngưu Lệ Hoa híp mắt nói:

– Ngươi thường thức sự lợi hại của tỷ đi!

Nói rồi, Ngưu Lệ Hoa ghé vào trên thân thể Tiểu Ngưu, hai khối thân thể liền dính vào nhau, đồng thời, trên mỗi người đều bốc lên nhiệt khí.

Ngưu Lệ Hoa lúc này tương đối chủ động, nàng nhu tình như nước hoạt động trên thân Tiểu Ngưu. Từ đỉnh đầu, rồi lại hôn lên mặt Tiểu Ngưu, hôn qua cổ, hôn qua bả vai, hôn đến trên đầu vú của hắn thì khiêu khích khiến Tiểu Ngưu cười rộ lên. Nàng thấy hắn cười như vậy thì tiếp tục khiến hắn cười đến thành ho khan mới buông tha.

Khi đôi môi đỏ mọng của nàng đi tới hạ phúc, tay nàng cũng tiến lên hỗ trợ. Nhục bổng của hắn liền rời vào tay Lệ Hoa, vừa xoa, vừa lộng, lại miết,… ngay lập tức khiến nó dựng thẳng lên. Tiểu Ngưu chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái và sung sướng, cả người mềm ra.

Ngưu Lệ Hoa quỳ dưới chân Tiểu Ngưu, vươn cái lưỡi thơm tho, nhẹ nhàng liếm, cả bổng bổng của Tiểu Ngưu mỗi một chỗ đều lưu lại dấu vết của chiếc lưỡi đinh hương. Điều này khiến hắn thoải mái đến suýt chút nữa thì phún xuất.

Tiếp đến nàng lại đưa nó vào trong miệng, vừa mút vừa dùng tay vuốt ve, phục vụ “hai quả trứng” của hắn, khiến Tiểu Ngưu kêu lên:

– Ngưu tỷ tỷ, công phu của tỷ càng ngày càng tuyệt nha, ta yêu tỷ chết mất.

Ngưu Lệ Hoa phun ra cái đầu căn hồng hồng của hắn rồi đáp:

– Chuyện tốt còn ở phía sau này.

Dứt lời liền ngồi lên thân của Tiểu Ngưu, cầm lấy bổng bổng, đưa cửa của mật động áp sát vào nó, dưới sự hỗ trợ của dâm thủy liền mạnh mẽ ngồi xuống khiến bổng bổng của hắn hoàn toàn bị thôn phệ.

Tiểu Ngưu rên lên một tiếng, nói:

– Hảo thoải mái a! Giống như ở trong ôn tuyền vậy.

Ngưu Lệ Hoa một bên sáo lộng nhục bổng, một bên cười nói:

– Ta cũng rất thoải mái! Bổng tử của ngươi quả là dài, có thể vào sâu hết mức, khiến tỷ muốn mất hồn luôn rồi.

Nói rồi đẩy nhanh tốc độ, hưởng thụ sự mỹ diệu.

Dưới những động tác mãnh liệt của nàng, hai bầu nãi tử rung động không ngừng, thí cổ cũng liên tục va chạm. Tiểu huyệt bị nhục bổng xuất nhập liên tục, vô cùng sung sướng.

Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm vào hai bầu nãi tử của nàng, hai tay không nhịn được tóm lấy nó mà xoa nắn… sau đó lại ôm lấy thí cổ, phối hợp với động tác của Ngưu Lệ Hoa, làm đến mức dâm thủy chảy ròng, chảy tới cả cúc hoa.

Trong nhất thời, dâm ngữ liên tục vang lên, trong phòng đầy xuân quang mê người, nếu có người xem thì có lẽ đã bị kích động ham muốn đến phát điên rồi.

Hiệp thứ nhất qua đi, Ngưu Lệ Hoa liền chuyển tư thế. Khiến cho Tiểu Ngưu không ngờ là nàng lại rút nhục bổng của hắn ra khỏi tiểu huyệt của mình rồi đưa nó đến gần cúc hoa.

Tiểu Ngưu kinh ngạc kêu:

– Ngưu tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?

Hắn hoài nghi nàng để nhầm chỗ.

Ngưu Lệ Hoa liền vũ mị cười nói:

– Tỷ tỷ muốn thưởng thức tự vị mới.

Nói xong, thử vài lần đều không thể thuận lợi tiến vào. Ngưu Lệ Hoa quyến rũ cười nói:

– của ngươi quả là rất lớn, để ta nghĩ biện pháp khác.

Nói rồi nàng liền dùng dâm thủy của mình, để nó thật nhiều trên quy đầu, và cúc hoa. Sau đó hạ quyết tâm, ngồi mạnh xuống. Quả nhiên là thành công, quy đầu đã tiến vào trong. Ngưu Lệ Hoa đau đến nhíu mày, sự đau đớn này cũng thống khổ như lần đầu tiên vậy. Tuy nhiên nàng cũng không quan tâm, tiếp tục cắn răng, đưa bổng tử của Tiểu Ngưu vào trong, đến khi nó đã hoàn toàn đi vào thì mới mềm nhũn toàn thân, thởi ra một hơi khẩu khí.

Tiểu Ngưu không khỏi cảm động, trong tâm nói:

– Sao lại phải khổ như vậy, ta cũng đâu muốn nàng sử dụng chiêu này.

Tiểu Ngưu vô cùng yêu thương nàng, liền rút nhục bổng ra, đòi lại thế chủ động, một lần nữa cắm vào tiểu huyệt. Trong đêm chia tay, hắn đương nhiên tung hết sức ra, cho nữ nhân của mình được hưởng niềm vui sướng lớn nhất. Hai người điên cuồng cả một buổi tối, đến hừng đông mới an tĩnh lại mà nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.