Võ Lâm Minh Chủ

Chương 5 - Chương 5

trước
tiếp

Ngày hôm sau, hai người nghe thấy tiếng đập cửa của tứ đại công tử thì mới tỉnh lại.

.

Vừa mở mắt, liền nhìn thấy người mà y đã nhớ nhung suốt một tháng nay, Ngọc Như Hồng mỉm cười hôn nhẹ lên đỉnh đầu của Giới Viện: “Sớm an, Giới Viện.”

.

Giới Viện thất thần một chút, sau đó liền nghĩ ra là mình đã đáp ứng đã đi theo y, bất quá cũng chưa hiểu đến cùng là y có ý gì: “Thí chủ…”

.

Tâm tình tốt đẹp của y đều bị tiếng xưng hô chói tai này của hắn phá hư. Ngọc Như Hồng thu hồi khuôn mặt tươi cười, trầm giọng nói: “Gọi Như Hồng, ngươi nhớ kỹ chưa? Ngươi đã không còn là người xuất gia nữa!”

.

“Minh chủ đại nhân, tỉnh dậy chưa? Chúng ta còn phải lên đường nữa.” Tứ đại công tử lên tiếng thúc giục.

.

Ngọc Như Hồng nhíu mày nói: “Các ngươi xuống phía dưới chờ một chút, chúng ta sẽ xuống sau.”

.

Tứ đại công tử vâng một tiếng, xuống lầu chờ tân minh chủ đi xuống.

.

Không còn ai làm phiền, Ngọc Như Hồng chớp mi, nhàn nhạt cười nói: “Giới Viện, đứng dậy đi, ngươi rất thích nằm ở trên người ta sao?”

.

Giới Viện lập tức đứng dậy, A di đà phật! Lời nói của loại ác nhân này hắn tốt nhất nên coi như không nghe được.

.

Ngọc Như Hồng tất nhiên là biết hắn đang nghĩ gì, cho nên cũng cười cười, chậm rãi đứng dậy, lấy một bộ bạch y mặc vào người, lại dùng một sợi dây lụa tùy tiện buộc tóc vào, tạo ra một bức tranh vô cùng hoàn mỹ. Lúc này, y lấy một kiện y phục màu tro đi tới bên cạnh Giới Viện, ngữ khí ra lệnh nói: “Cởi y phục ra!”

.

Nghe y nói vậy, Giới Viện bất giác lui lại vài bước, đề phòng nhìn y: “Làm gì?” Nói chung là hắn đang bị hành động của y làm cho kinh hãi.

.

Thực sự là rất thú vị! Bất cứ suy nghĩ nào của hắn cũng đều thể hiện rõ trên mặt, làm cho người khác không muốn nhận ra cũng khó. Ngọc Như Hồng tiến đến gần hắn thêm một bước, thì hắn cũng lùi lại một bước, chưa phát hiện ra là mình đã lùi đến chân tường, vạn phần khẩn trương nhìn chằm chằm vào Ngọc Như Hồng, coi y như sự tồn tại nguy hiểm nhất. Ngọc Như Hồng tay vẫn cầm kiện y phục đó, cười rất chân thực, nhưng lại lộ ra tà khí: “Ngươi là đang nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ là muốn ngươi đổi tăng y đó thành y phục thông thường này thôi mà.”

.

Thì ra là thế, Giới Viện lắc đầu: “Bần tăng là người xuất gia, vốn là phải mặc tăng y, không đổi.”

.

Hắn vẫn còn chưa rõ tình huống của mình sao? Bất quá, muốn cho một người đơn thuần như hắn thay đổi một thói quen gần hai mươi năm nay xác thực rất khó, nên cũng không nôn nóng. Ngọc Như Hồng cười nhẹ một tiếng: “Giới Viện, ngươi là muốn ta thay giúp ngươi, hay là ngươi tự mình thay a?” Vừa nói y vừa vươn tay ra, túm lấy vạt áo của Giới Viện…

.

Giới Viện phất tay ngăn cản y, nhưng Ngọc Như Hồng vẫn không rút tay về, chỉ cười cười nhìn hắn, trong mắt lóe lên một tia cảnh cáo, dường như muốn nói là nếu ngươi không tự đổi ta liền cắt y phục của ngươi.

.

Giằng co một hồi lâu, cuồi cùng vẫn là Giới Viện phải thỏa hiệp.

.

Chỉ cần trong lòng có phật, mặc kệ là loại y phục nào cũng như nhau. Giới Viện đổi từ tăng y sang bộ y phục Ngọc Như Hồng chọn cho hắn. Rửa mặt xong xuôi hai người liền đi xuống lầu, chỉ thấy tứ đại công tử vẫn đang đứng chờ bọn họ.

.

Sau cơn mưa bầu không khí đặc biệt thoải mái, đã cách một tấm mành che mà bên trong xe vẫn rất sáng sủa. Giới Viện cảm giác hình như có ánh mắt đang dán trên người hắn, quay đầu lại theo trực giác thì phát hiện ra là Bắc Minh hơi trầm tư nheo mắt nhìn mình. Có gì sai sao?

.

“Chúng ta là đang đi Đông Kinh sao?” Nam Cung vén mành lên, hưởng thụ không khí tươi mát, sang sảng mà cười, khuôn mặt không quá tuấn tú nhưng ở dưới ánh mặt trời lại đặc biệt dễ nhìn.

.

“Bằng không ngươi muốn đi đâu?” Đông Phương liếc mắt nhìn hắn rồi nói.

.

“Cái này toàn bộ nghe theo sự định đoạt của minh chủ.” Nam Cung hừ lạnh, hắn nhìn đối thủ một mất một còn này vẫn luôn luôn chướng mắt.

.

Miệng tuy nói vậy, nhưng cả bốn người đều nhất trí mong cho hành trình lần này càng nhanh càng tốt, sớm đưa Ngọc Như Hồng vốn không cần người khác bảo hộ lại hay thích tìm phiền toái này về đến nơi cho xong chuyện. Đơn giản là y ăn no không có việc gì làm, lại đi tranh cái chức võ lâm minh chủ, khiến cho không ít kẻ mộng tưởng thành danh đã đem y trở thành mục tiêu công kích. Người quân tử thì không nói làm gì, kẻ tiểu nhân sử dụng các thủ đoạn đê tiện thì khó lòng phòng bị, nếu Ngọc Như Hồng có một chút tổn thương gì, bốn người bọn họ coi như xong đời.

.

Ngọc Như Hồng chẳng biết đến nỗi lòng của bốn người bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn vẻ mặt thất thần của Giới Viện, xấu xa cười: “Các ngươi không muốn quay về thì chúng ta đi du ngoạn một chút đi. Giới Viện cũng hiếm khi hạ sơn, tiện dịp này cho hắn kiến thức thế tục hồng trần một chút cũng tốt…”

.

“Không! Không! Không! Chúng ta muốn quay về mà!” Hơn nữa còn hận không thể đến nơi ngay lập tức a. Nam Cung với Tây Môn liên tục xua tay, thất thanh nói. Đi du ngoạn một chút? Nói đùa cái gì thế, bọn họ dù có chín cái mạng cũng không đủ để đền tội a!

.

Ngọc Như Hồng hình như là đang trêu đùa bọn họ, liền phá ra cười lớn. Còn Giới Viện vẫn không quan tâm đến thế tục mà liên tục niệm Phật. Ngọc Như Hồng không biết làm thế nào để khiến Giới Viện để tâm đến y chứ không phải cái câu phật hiệu A di đà phật kia.

.

Hai ngày hôm sau, mã xa của bọn họ cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm(*) mà đi được đến cổng thành, dưới chân thiên tử.

.

Vì sao lại nói là hữu kinh vô hiểm? Bởi vì sự lo lắng của tứ đại công tử đã trở thành sự thật. Khi họ đi tới chân núi thì những kẻ nóng lòng thành danh cũng không thèm nhìn đến dấu hiệu của Nam Cung gia, đã chặn đường khiêu chiến với tân võ lâm minh chủ. Nam Cung há lại có thể để cho kẻ khác miệt thị Nam Cung gia hay sao, liền cầm thương phi thân ra khỏi mã xa, dưới ánh dương trông cũng rất có phong phạm của đại hiệp a.

.

Nam Cung vốn đã rất cao to cường tráng, nhưng đồng hành với sáu người này, trừ Giới Viện thấp hơn hắn một chút, năm người còn lại thì kém hơn hắn rất nhiều. Thế mà so với những kẻ khiêu chiến này thì Nam Cung lại trở thành kẻ thấp bé nhất, chỉ vì những người đó thật sự… rất cao lớn, giống như một tòa núi nhỏ vậy.

.

Ngay cả khi như vậy Nam Cung vẫn không biến sắc, cây thương linh hoạt như rắn, vừa nhanh vừa hiểm ác hướng tòa núi nhỏ kia mà đâm đến. Cái kẻ này, Nam Cung cũng lười nhớ tên của hắn, nếu nói người này có gì đặc sắc, Nam Cung cũng chỉ có thể nhớ đến một điểm, người này là kẻ không muốn đánh cũng không được.

.

Vì sao lại nói như vậy? Bởi vì mặc dù thương của Nam Cung đã đâm trúng hắn, thế nhưng người này cũng không tỏ ra đau đớn một chút nào, còn cười nhạo thương pháp của Nam Cung gia chỉ có thể gãi ngứa cho hắn. Nam Cung vô cùng tức giận, người này giống ngọn núi cũng được đi, ngay cả da thịt cũng không thể đâm thủng, rốt cuộc là đã luyện thứ công phu quỷ quái gì vậy? Nam Cung liền vội vàng ra tay với hắn, chiêu nào cũng như muốn lấy mạng người ta, nhưng đều bị đối phương đỡ được, lại còn bị người nọ đoạt mất thương.

.

Ngọc Như Hồng cùng ba vị công tử giật mình không ngớt. Thương thuật của Nam Cung tuy không phải đệ nhất võ lâm, nhưng cũng được coi là nhất lưu cao thủ, không ngờ hôm nay lại gặp phải đối thủ, thực sự đã quá coi thường kẻ lạ mặt kia. Bất quá, đối phương cũng không phải là không có nhược điểm…

.

Mắt thấy người nọ đánh một chưởng về phía Nam Cung, Tây Môn liền kêu lên một tiếng, vội vã muốn cứu người, nhưng lại bị Ngọc Như Hồng và Bắc Minh kéo lại. Còn chưa hiểu gì thì đã thấy một bóng người vụt qua trước mắt, một tiếng nổ vang lên, đã thấy Đông Phương kéo Nam Cung tới bên cạnh mã xa, còn đối phương thì lảo đảo, sau đó cả hai cùng ngã xuống.

.

Nam Cung nhìn về phía người nọ thì thấy hắn đang thổ huyết, không nhúc nhích. Đông Phương lúc này đã quay lại mã xa, trừng mắt nhìn hắn. Giới Viện thì niệm A di đà phật một tiếng, Tây Môn lôi Nam Cung vào trong mã xa, sau đó xe của bọn họ lại tiếp tục chạy.

.

Lên xe ngựa, Nam Cung mới biết được chân tướng sự việc. Hóa ra hắn vừa xuống dưới không lâu thì mọi người đã nhận ra kẻ kia chính là luyện thiết bố sam, phàm là người luyện công phu này, mặc dù có thể trở thành mình đồng da sắt, nhưng vẫn có một nhược điểm, chỉ cần tìm được nhược điểm đó, thì ngay cả mình đồng da sắt cũng phải sụp đổ. Khi Nam Cung giao thủ với đối phương, bọn họ đã tìm được nhược điểm của người nọ. Mới vừa rồi Đông Phương là đánh tới điểm đó, dưới tình thế cấp bách nên ngưng tụ tất cả nội lực, một chưởng này kẻ kia không chết cũng sẽ biến thành phế nhân. Nam Cung mặc dù không cam lòng, nhưng không thể không thừa nhận lúc đó là Đông Phương đã cứu hắn. Đều là tại tên hỗn đản đó hại hắn thiếu Đông Phương một món nợ ân tình, sớm biết thế thì phải đâm kẻ hỗn đản kia thêm vài thương nữa cho hả dạ.

.

Ngoại trừ một sự cố ngoài ý muốn đó, đoạn đường còn lại đều bình an vô sự. Bất quá sự cố đó cũng làm cho địch ý giữa Nam Cung với Đông Phương tiêu thất đi lúc nào không biết.

.

.

Mã xa đi đến cổng thành, vệ binh vừa nhìn thấy lệnh bài thì trịnh trọng cúi chào, lập tức cho đi, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

.

Ngọc Như Hồng và tứ đại công tử thì đã quen với cảnh tượng này rồi, chỉ có Giới Viện trong lòng tràn đầy nghi vấn. Vì sao binh lính nhìn thấy lệnh bài của Ngọc Như Hồng lại sợ hãi như vậy? Những người này đều là binh lính dưới chân thiên tử, có đại nhân vật nào là chưa từng thấy qua. Ngọc Như Hồng bất quá chỉ là một thiếu niên, cho dù hôm nay hắn đã trở thành võ lâm minh chủ đi nữa, cũng không cần thiết phải sợ hãi đến như vậy chứ? Giới Viện có chút cảm giác bất an, chỉ mong… là hắn đã suy nghĩ quá nhiều thôi.

.

Sắp sang buổi trưa, thế nhưng các cửa hàng ở hai bên đường vẫn rất náo nhiệt, kinh thành quả nhiên là khác với những nơi khác.

.

“Ngọc công tử, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Người đánh xe lên tiếng hỏi.

.

Ngọc Như Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Về phủ trước đã.”

.

“Vâng!”

.

Tứ đại công tử không hẹn mà cùng thở phào một tiếng, rốt cuộc cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

.

Không lâu sau, mã xa dừng lại ở một dinh thự khí thế vô cùng, cổng lớn còn có bốn cấm vệ quân canh gác. Giới Viện nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn lên tấm hoành phi trên cửa…

.

Cần Vương phủ???

.

Cấm vệ quân nhìn thấy bọn họ, liền cung kính hành lễ với Ngọc NhưHồng: “Bái kiến tiểu vương gia!”

.

Tiểu vương gia? Giới Viện trợn tròn hai mắt nhìn Ngọc Như Hồng, hắn cư nhiên chính là một tiểu vương gia?

.

Ngọc Như Hồng quay đầu lại, thấy bộ dạng của Giới Viện thì không khỏi cảm thấy buồn cười, vừa kéo hắn đi vào trong phủ vừa nói: “Sau này đây chính là nhà của ngươi đó!”

.

Nghe vậy, tứ đại công tử đang đi phía sau thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống. Tiểu vương gia rốt cuộc đang nghĩ cái gì, lẽ nào thật sự muốn lưu Giới Viện đại sưở lại trong phủ sao?

.

Giới Viện nhíu mày, âm thầm giãy giụa để tránh vòng tay của Ngọc Như Hồng. Có thể là ngại có kẻ khác, có thể là Ngọc Như Hồng đang có dự định gì đó, nói chung là y buông tay ra. Ngay sau đó y liền nghe thấy Giới Viện nói: “Bần tăng tìm một gian chùa miếu là có thểở được, sẽ không ở trong vương phủ quấy nhiễu tiểu vương gia!”

.

Ngọc Như Hồng bỗng nhiên dừng lại, đi đến trước mặt Giới Viện, lạnh nhạt nói: “Giới Viện, ngươi đã không còn là người xuất gia nữa, không cho phép tự xưng là bần tăng, không cho phép quay về Thiếu Lâm tự, bằng không ngươi biết hậu quả sẽ thế nào rồi chứ?”

.

Không hổ là hoàng tộc, cho dù thể trạng có yếu kém hơn nhưng phần khí thế kinh người này làm cho Giới Viện bất giác lùi về phía sau mấy bước.

.

Giới Viện cụp mắt xuống, đôi mắt của Ngọc Như Hồng như muốn đoạt mất tâm của người khác. Y đã chiếm đoạt thân thể của hắn, phá hủy tự tôn của hắn, cướp đi tự do của hắn, hiện tại ngay cả một chút tư tưởng còn sót lại mà cũng muốn đoạt đi của hắn sao? Không! Cho dù y dùng mọi cách uy hiếp, đều không thểảnh hưởng tới sự kiên định và tư tưởng của hắn, đây là điều mà hắn nhất định phải kiên trì.

.

“Như Hồng, đã trở về rồi sao?” Một thanh âm du dương từ phía xa truyền đến.

.

“Phụ vương đang ở nhà sao?” Ngọc Như Hồng kéo Giới Viện đi vào trong sân, không để cho hắn có cơ hội chạy thoát.

.

Tứ đại công tử cũng đi theo, rồi quỳ gối hành lễ: “Tham kiến vương gia, Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

.

“Miễn lễ, đứng lên đi.” Thanh âm ôn hòa đó lần thứ hai vang lên.

.

Giới Viện kinh ngạc, ngây người nhìn Vương gia chằm chằm. Quả thật rất giống Ngọc Như Hồng, có lẽ tuổi còn rất trẻ. Hắn không có đủ từ ngữ để hình dung người đang ngồi ngay ngắn trên thượng vị. Nếu nói vẻđẹp của Ngọc Như Hồng là phiêu dật, tuyệt thế thoát tục, thì Vương gia phải nói là đẹp, nhưng cũng không phải vẻ đẹp kiều mị, mà là lịch sự tao nhã, lơ đãng lộ ra vẻ phong tình, chỉ là ngồi yên một chỗ, nhưng sóng mắt lưu chuyển, dường như đang mê hoặc kẻkhác. Nhưng mà, người này đẹp tới cực điểm thì cũng lãnh tới cực điểm, chưa cần nhìn đến ánh mắt lạnh lùng vô tình của hắn, chỉ cần dùng khí thế của hắn đã có thể ép khiến cho không khí đông đặc lại.

.

Bất quá, Giới Viện cũng không phải là bị diện mạo của y mê hoặc, mà là đang suy nghĩ có cần quỳ xuống hành lễ giống tứ đại công tử hay không? Hắn xuất gia từ nhỏ, thường quỳ trước mặt phật tổ, nhưng lại chưa từng học qua lễ nghi nơi quan trường.

.

Khi hắn đang không biết nên làm thế nào thì Ngọc Như Hồng liền dắt tay hắn đi về phía trước rồi nói: “Phụ vương, Như Hồng dẫn theo một người trở về, hắn là Giới Viện, hắn chính là con dâu của ngài…”

.

“Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!” Tứ đại công tử kinh hách quá độ liền mất thăng bằng mà ngã xuống.

.

Giới Viện tức giận, hướng Ngọc Như Hồng mà gầm lên: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?”

.

Ngọc Như Hồng nhún nhún vai, cười nhẹ rồi nói: “Không có gì phải xấu hổ, ngươi cũng đã thất thân với ta rồi, ta nên chịu trách nhiệm với ngươi…”

.

“Ngọc Như Hồng! Câm miệng!” Giới Viện sắp tức mà chết rồi, trước mặt nhiều người như vậy, trước mặt phụ thân của y, y… y…cư nhiên lại dám nói ra loại chuyện này.

.

“Ta chính là chỉ nói ra sự thật a!” Ngọc Như Hồng cảm thấy ủy khuất: “Hơn nữa, là nam nhân, ta nên chịu trách nhiệm với những việc làm của mình a!”

.

Giới Viện như sắp sụp đổ, không cho y nói y còn nói liên tục a!

.

Tứ đại công tử, Tây Môn với Nam Cung đã trợn tròn mắt không nói nên lời, Đông Phương và Bắc Minh thì như bừng tỉnh đại ngộ: “Nguyên lai việc Giới Viện đại sư phạm vào sắc giới đúng là… Ai!”

.

Sau khi nghe Ngọc Như Hồng giới thiệu như vậy, ánh mắt của Vương gia chưa từng rời khỏi Giới Viện, bất động thanh sắc đánh giá, khiến cho người khác không biết y là đang vui hay giận.

.

Ngay khi mọi người sắp bị bầu không khí đóng băng lại thì Vương gia liền chớp mắt một cái rồi lạnh lùng nói: “Như Hồng, hắn… là một hòa thượng đi?” Ý tại ngôn ngoại chính là… hắn là một nam nhân!

.

May là Vương gia không làm càn giống Ngọc Như Hồng! Giới Viện ôm chút hy vọng, nhanh chóng thi lễ: “A di đà phật, Vương gia, bần tăng là một người xuất gia, tiểu vương gia là nhất thời hồ đồ nên mới nói ra những lời này, thê tử của tiểu vương gia dĩ nhiên phải là một thiên kim tiểu thư…”

.

“Bản vương không hỏi ngươi.” Ánh mắt của Vương gia lướt qua người hắn, cũng mang theo băng lãnh, khiến kẻ khác vô cùng sợ hãi.

.

“Phụ vương!” Ngọc Như Hồng tiến lên che chắn ở phía trước Giới Viện, nhìn thẳng vào Vương gia rồi chẫm rãi nói từng chữ một: “Kiếp này nhi thần chỉ cần một mình Giới Viện! Cứ để huyết mạch của Cần vương phủ bị chặt đứt từ đời của nhi thần đi!”

.

Lời này nói ra khiến cho tất cả mọi người ở đó đều biến sắc. Những lời đại nghịch bất đạo như thế này sẽ đem lại những hậu quả gì, không có ai dám tưởng tượng, đều nơm nớp lo sợ mà chờ đợi cơn bão lớn sắp quét qua đây.

.

Thật lâu sau đó, vẫn là một mảnh im lặng như cũ, không có rống giận, không có phát hỏa, im lặng đến đáng sợ.

.

Tứ đại công tử lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng không phải là lỗi của bọn họ, vì sao bọn họ lại phải ở chỗ này chịu dằn vặt a? Thật là không có thiên lý!

.

Giới Viện xiết chặt hai bàn tay, liên tục niệm phật hiệu. Tuy rằng trong việc này hắn là người bị hại, nhưng vừa muốn giải thích thì lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của vương gia, liền tiếp tục im lặng đứng sang một bên.

.

Chỉ có Ngọc Như Hồng là vẫn thong dong mỉm cười, thần khí sảng khoái nhìn Vương gia lúc này vẫn diện vô biểu tình.

.

“Hừ!” Rốt cuộc, Vương gia hừ lạnh một tiếng: “Loại huyết mạch này, chặt đứt cũng tốt, sạch sẽ!”

.

Ngọc Như Hồng vẻ mặt vui mừng, tứ đại công tử cùng Giới Viện thì hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi tới cực điểm. Vương gia vừa nói cái gì vậy? Không phải là bọn hắn nghe không rõ, mà là không thể tin được!

.

“Bản vương chỉ nói chặt đứt huyết mạch là rất tốt, cũng không nói là đồng ý chuyện của các ngươi!” Nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của nhi tử, Vương gia liền dội cho y một bát nước lạnh rồi hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái đó và việc thất thân với ngươi, đều là sự thật chứ?”

.

“Đương nhiên là thật rồi, khi lạc vào trong núi sâu nhi thần đã trúng phải Nhất dạ tiêu hồn, nếu như không có Giới Viện, nhi thần đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

.

Giới Viện cúi đầu càng lúc càng thấp, sắp chạm đến ngực rồi.

.

Vương gia gật đầu, nói: “Đã như vậy, ta có chút chuyện muốn hỏi Giới Viện, theo ta đến thư phòng.”

.

“Vương gia…” Giới Viện chần chừ không dám tiến lên

.

“Đi theo ta.” Vương gia thản nhiên đi vào phía trong, thanh âm không nặng, nhưng cũng không cho phép cự tuyệt.

.

Giới Viện bất đắc dĩ đành phải đuổi theo.

.

Ngọc Như Hồng cũng định đi theo, lại nghe Vương gia bỏ lại một câu: “Ngoại trừ Giới Viện, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi theo.”

.

“Phụ vương…” Ngọc Như Hồng dừng chân, mắt thấy Giới Viện đi theo phụ thân vào thư phòng, tâm trạng không khỏi sốt ruột, không biết phụ vương muốn hỏi Giới Viện điều gì? Không lẽ phụ vương lại muốn làm khó Giới Viện? Chẳng lẽ… Nỗi bất an cứ liên tục dâng lên trong lòng y


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.