Bạch quang cùng bóng xám trên vách tường chạy vòng quanh. Một lát sau, huyết hoa quỷ dị đỏ rực cả bức tường hoàng cung, sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên, bóng xám như ánh chớp phá tường mà ra.
Bạch quang co rụt lại, lấp lánh biến thành hình người, Huyền Nữ vẫn như cũ bụi trần không vương, ống tay áo vừa thu lại, bóng hình xinh đẹp lẳng lặng xoay tròn lên không gian, tiên ảnh phiêu dật lập tức tiếp tục đuổi giết bóng xám.
” Oanh!” Bức tường sụp đổ, bụi mù văng đầy trời, khiến hai người biến mất không thấy, tạp âm kinh thiên lúc này mới vượt ra khỏi đạo pháp trói buộc tràn ngập không gian, làm cho hoàng cung phảng phất cứ như bị động đất, trong thời khắc này hỗn loạn vô cùng.
” Rầm rập…”- Tiếng bước chân dồn dập từ tứ phía vọt tới, môn đệ của Lôi Hỏa đạo sĩ vọt tới trước tiên, thứ nhất mắt thấy chưởng giáo của mình đang nằm trong đám gạch đá, không hề nhúc nhích, chẳng biết sống chết ra sao.
Rối loạn, cả hoàng cung đều rối loạn; vừa động não suy nghĩ, mọi người lập tức nghĩ tới “Chân tướng”: nhất định là tên yêu vật xông vào hoàng cung, quốc sư anh dũng bắt yêu, bất hạnh yêu vật đánh cho bị trọng thương.
” Lục soát! Lục soát toàn bộ hoàng cung không sót chỗ nào cho ta!”
Lão hoàng đế tức giận đến mức tay chân phát run, thiên nhan tức giận cực độ, đồng thơi lão chuyển bước đến Tu Chân đạo sĩ các.
Tình hình nghiêm trọng như thế, Bắc Cung phụ tử đương nhiên không vắng mặt trong bữa tiệc này; trong lúc mọi người bận rộn, hoành mi công tử lại đứng chắp tay ra sau, hai mắt khép hờ, chẳng biết đang trầm tư nghĩ điều gì.
Một lát sau, đệ nhất thần bộ Ngạo Lai Quốc còn đang trong đống đổ nát tìm kiếm dấu vết để lại, nhưng giả công tử lại hai mắt mở to, dùng sức nhún chân trên mặt đất một đạp, bóng dáng như báo bay nhanh hướng phía trên vọt đi.
” A, công tử hắn… ” Tam ưng thập vệ khó hiểu sửng sốt, nhìn về phía bóng lưng Bắc Cung Chính, bọn họ lại vừa nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Bắc Cung sư huynh.
” Theo sau!” Bắc Cung hầu gia đáy mắt lộ ra một tia kỳ dị khác thường, Âm dương thần bộ danh bất hư truyền là người đầu tiên phi thân đi.
Cách đống đổ nát ước chừng khoảng một dặm, còn trong phạm vi hoàng cung, hai đạo nhân ảnh đang di chuyển với tốc độ siêu việt mà nhân loại khó nhìn ra nổi, dưới cảm giác của bọn thái giám cung nữ, chỉ là một cổ gió lạnh trống rỗng thổi lên, đảo mắt lại đã chẳng thấy gì nữa.
” Đại Đảm Tam, ngươi trốn không thoát đâu, nhanh để lại đầu ngươi đi!”- Bạch quang đột nhiên lại gia tốc, rốt cục chắn trước bóng xám, Tử Phủ thánh nữ đôi mắt đẹp thâm thúy bình tĩnh trong suốt, rốt cục có một tia khói sóng phập phồng.
” Ngươi với ta không cừu không oán, làm gì đây?”- Giờ phút này Kiều Tam quần áo đầy máu, thương càng thêm thương, Thập Dương Thể dù thần kỳ thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể giúp hắn đào thoát sự đuổi giết cường.
” Thực xin lỗi, Huyền Nữ cần phải có Cửu Thiên Huyền Hỏa Đan, đành phải ủy khuất ngươi rồi!”
Cất được nên một tiếng xin lỗi, Huyền Nữ khó nói được nhiều lời như vậy, cuối cùng tay phải giương lên ngọc đao, tay trái nhấc lên vòng ngọc, muốn “Mượn” đi đầu người của Đại Đảm Tam.
“Huyền Hỏa Đan, có phải là cái gì Linh Hỏa thánh đan? Ôi… ” Kiều Tam rốt cục hiểu được giá trị của mình, đã hiểu được linh hỏa thánh đan rất trân quý. Có thể khiến cho Tử Phủ thánh nữ ra tay, loại này đương nhiên không phải tầm thường.
” Chậm… Chậm đã!”
Đại Đảm Tam hai tay giơ lên, một bên hoãn xuống mủi nhọn đoạt mệnh của Huyền Nữ, một bên ủy khúc cầu xin:” Da dê…. A, a, ta cho ngươi là được, không nên thương tổn nhân mạng làm gì? Tiên gia không phải nên bảo vệ phàm nhân sao, ta cũng chỉ là phàm nhân thôi! Ha hả… Nếu không, ta giúp ngươi cướp kia cái thánh đan gì gì cũng được à!”
Lưu manh đúng là lưu manh, anh hùng hiệp sĩ đâu thể trơ trẽn nói lời như hắn được, trong miệng thao thao bất tuyệt, tự nhiên vô cùng, một chút cũng không hề ý tứ đỏ mặt.
” Ôi… Huyền Nữ cũng không muốn nghĩ tạo sát nghiệt.”
Tử Phủ thánh nữ trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ, trong lòng Kiều Tam liền tia vui mừng, nhưng còn chưa kịp hiện lên hai má, tiên nữ xinh đẹp nói lời tiếp theo càng làm hắn rơi xuống địa ngục:” Thiên giới có quy định, Thiên Giới phải cùng Nhân Gian Giới bảo trì quan hệ hòa thuận, cho nên Huyền Nữ chỉ có thể cùng quân chủ Ngạo Lai Quốc trao đổi thánh đan, tuyệt không thể cướp, ngươi hiểu chưa? Hiểu được rồi, mời ngươi cho ta mượn đầu người dùng một chút!”
” Con mẹ nó!” Kiều Tam trong lòng thầm mắng, thì ra nơi này lại còn đề cập đến “Thần tiên ngoại giao”.
Mụ nội nó chứ, không khi dễ nhân gian triều đình, nhưng lại dám khi dễ bình dân dân chúng không chút quyền thế.
Con mẹ ngươi rốt cuộc đây là Thiên điều gì?
Quang hoa ở vòng tay thần đã tập trung quanh thân hình Kiều Tam, lực hút cường đại làm cho hắn khó có thể chạy trốn, tình trạng đang bị thương nặng làm cho Đại Đảm Tam không khỏi thầm nhủ bi thán, nếu đầu bị chém, chính mình còn có thể mọc ra cái đầu mới sao?
“Yêu nghiệt lớn mật, dám giương oai tại hoàng cung, xem tiễn!”
Mũi tên sắc bén lướt đi mang theo tiếng gầm thét của kình phong, quang hoa Diệt Ma Cung bay thẳng tới yêu nghiệt – Huyền Nữ, xem ra Bắc Cung đúng là nhận sai đối tượng.
“Chính nhân, dừng tay!”- Bắc Cung hầu gia nhãn tâm sáng rõ, đáng tiếc lời ngăn lại của hắn đã muộn, Vô Ảnh Chi Tiễn đã rời dây cung phóng đi.
Thực lực Bắc Cung Chính đương nhiên không thể gây thương tổn được Tử Phủ thánh nữ, Huyền y tiên tử ngọc đao xoay tròn, Vô Ảnh Chi Tiễn lập tức tan thành mây khói; bất quá, Đại Đảm Tam nhưng lại nhân lúc lại biến mất không thấy.
“Khuyển tử lỗ mãng, thỉnh xin mời tiên cô đừng trách cứ, Trần Duyên đạo giáo Bắc Cung Bình xin có lời chào… ”
Bắc Cung hầu gia lắc mình một cái chắn trước mặt Bắc Cung Chính, vẻ mặt cung kính xoay người thi lễ, hắn chưa nói hết lời, bóng hình xinh đẹp của Huyền Nữ đã nhập vào hư vô, chỉ truyền đến tiên âm bình tĩnh theo gió đến:” Ta là Tử Phủ truyền nhân, đạo hữu mời quay về!”
Bắc Cung Bình không khỏi hít vào một ngụm lương khí, Tử Phủ Sơn là thánh địa tối cao vô thượng trong lòng nhân gian tu chân, có Huyền Nữ pháp dụ, hắn cùng với đám tu chân đương nhiên sẽ không đuổi theo nữa.
Bắc Cung hầu gia khôn khéo nhìn thật sâu Bắc Cung Chính, có chút trầm ngâm, hắn bất đắc dĩ thở dài nói:” Chính nhân, Trần Duyên sư tôn hôm qua gửi thư, đã phái Xích Nha sư huynh của ngươi cùng hai vị sư thúc tổ xuống núi, ngươi ra ngoài thành mười dặm đình nghênh đón bọn họ đi; nhớ kỹ, không gặp người không được trở về!”
” Phụ thân!”- Bắc Cung Chính từ trong mắt phụ thân thấy được sự trách cứ rất lớn, cùng với sự lo lắng cùng quan tâm sâu dậm, đôi mắt nóng lên, tâm tự phiền não giả công tử kìm nén tiếng phản đối trong lòng; Tam Ưng cùng đi, nàng mang theo một thân phiền não cùng mâu thuẫn ly khai hoàng cung, đi ra ngoại thành.