Diễm Tu

Chương 116 - Tù Phòng Chi Hoan(2)

trước
tiếp

Tạm dịch: Hoan lạc trong nhà tù

Tiếng vang khiến Kiều Tam dừng lại, hàm răng đang cắn núm vú hoàng hậu cũng ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn mấy đồ vật trong phòng, trong đầu liền nảy ra một ý niệm, ý niệm này kích thích tâm can làm hắn không thể nào xóa bỏ nó được.

“Hoàng hậu nương nương, ngươi đã giết không ít ngươi ở chỗ này phải không? Hôm nay chúng ta chơi trò đặc biệt đi.”

“Đừng… đừng giết ta, ta nghe lời ngươi mà!” Phản ứng y hệt như Ngọc Phi, tình cảnh hiện giờ không thể dùng sức mà hoàng hậu cũng không thể tìm được để trốn, lập tức thay đổi sách lược.

“Bép.” Kiều Tam lấy chiếc roi tra tấn vụt lên không trung, tà mị cười nói: “Yên tâm, chỉ cần hoàng hậu nương nương ngoan ngoãn phối hợp, ta sẽ không giết nàng, vẫn để cho nàng tiếp tục làm vị trí hoàng hậu nương nương cao quý của nàng! Hắc, hắc…”

“Nương nương, nằm sấp lên chiếc ghế dài đằng kia đi, nếu không chịu, ta cũng không thể đảm bảo không đem dung mạo xinh đẹp của nàng biến thành sửu bát quái(xấu như quỷ)!”

Thấy hoàng hậu do dự, Kiều Tam lập tức giơ roi, cước bộ của hoàng gia mỹ phụ lập tức nhanh hẳn, ủy khuất vạn phần uốn mình nằm sấp lên trên ghế dài.

“Cong mông cao lên chút nữa, mẹ nó, mông đẹp quá, lưng cũng không tệ.” Kiều Tam hung hăng liên tục chà đạp tâm hồn của mỹ phụ nhân, lời còn chưa dứt, roi da đã vút lên không trung.

“Bép, bép…”

Tiếng roi không ngớt vang lên, mỗi roi quất xuống, lại làm bay lên một miếng vải, mỗi lần quất, lại tăng thêm một vết hồng trên da thịt của Hoàng hậu nương nương.

“Ô…” Hoàng hậu không kiên cường như Kiều Tam dự liệu mà lại yếu đuối, hơn mười roi vừa quất xuống phía dưới, cơ thể nữ nhân chưa hoàn toàn xích lõa, nhưng hoàng hậu đã phát ra tiếng khóc ai oán.

Tiếng khóc vừa phát ra, thì cái roi trong tay của Kiều Tam cũng liền nhẹ đi vài phần, nước mắt tuy không thể khiến dục hỏa trong cơ thể tà dâm của tên lưu manh biến mất, nhưng cũng khiến hắn nhớ tới sự tồn tại của Bắc Cung Trinh.

Ôi… Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, mình cũng không nên nàng ta bị thương quá, cứ mặc sức gian nàng cho đã là được.

“Nương nương, đừng sợ, ta sẽ không làm nàng tổn thương thực sự, nàng xem, ngay cả da của nàng cũng không bị sao cả!”

Kiều Tam vất roi xuống, cúi người xuống lên ghế hổ ôm lấy hoàng hậu vào trong ngực, bằng lời nói ma lực câu hồn dung nhập quyến rũ lạ lùng tâm thần, dâm huyết kết giới không màu bao phủ không gian nhà tù, trong khoảng khắc, không khí âm trầm hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại âm thanh ái muội kích liệt cuộn trào bên trong.

“Đừng…” Tiếng khóc từ từ yếu dần, sức mạnh thần khí phủ lên nội tâm đang hoảng sợ của hoàng hậu, bất tri bất giác, thân thể mềm mại của mỹ phụ nhân đã bốc hỏa, sự nóng rát ở mỹ mông của bắt đầu gây ra cảm giác nóng ngứa cho nàng.

Mja nữ nhân hoàng gia, Kiều Tam quá quen với việc này, hắn cười đắc ý, nhân thể kéo hoàng hậu vào trong lòng, sau đó tách hai chân nàng ra, để nữ nhân ngồi khóa lên hướng về cái ấy của hắn, tiếp xúc rất thân mật.

“A…. Ngươi… ngươi muốn làm gì…?”

Dục vọng bị đè ép, nhưng nữ nhân rụt rè lại bị Kiều Tam giữ chặt, hắn muốn phá hủy sự phòng ngự trong tâm của hoàng hậu, đùa giỡn thật vui.

“Nương nương, tiểu nhân cũng không làm gì cả, ta sẽ không cắm vào đâu, bất quá…”

Kiều Tam vẻ mặt chăm chú, nhãn thần buông xuống, nhìn về phía cấm địa đang lơ lửng trước cái đó của hắn của Hoàng hậu, sau đó chậm rãi nói: “Nếu như nương nương chịu không nổi, muốn tự mình cho vào, tiểu nhân của không có biện pháp nào để ngăn cản được.”

……

… …..

“Nương nương, trò chơi chính thức bắt đầu!”

Lưu manh Kiều Tam vừa nghĩ ra cách, chiếc ghế hùm dưới thân hai người thần kỳ bay lên tiến về phía trước, tuy chỉ bay cao lên chừng một thước, nhưng đã khiến Hoàng hậu sợ đến hoa dung thất sắc.

A…. Lưu manh thật ghê tởm!

Độ cao được thiết kế tỉ mỉ để cho mũi chân hoàng hậu có thể chấm đất một chút, hoàng gia mỹ phụ không dám ngồi lên trên “ghế”, chì có thể dùng sức toàn thân để tập trung trên mũi chân, ảo tưởng có thể tránh được dị vật hung ác của nam nhân xuyên thấu vào bên trong cơ thể mình.

“Hắc, hắc… Nương nương thiên tuế, như vậy thật quá mệt mỏi, người là phượng thể tôn quý, sao có thể chịu được loại thống khổ này, ngồi xuống đi, ngồi xuống liền thoải mái ngay mà! He he….”

Tiếng cười của Kiều Tam vừa gian trá, lại vừa phóng đãng, một điểm một điểm điều sỉ nhục lên tiết trinh của hoàng hậu, xé ngạo khí của nữ nhân hoàng gia bong ra từng mảng từng mảng như những sợi lông.

…..

Trầm xuống lại thăng lên(hạ mông xuống lại ưỡn mông lên, viên đầu của nam nhân đã dính đầy thủy sắc, vô hình chung lại còn hoàn thành một lần nam nữ tiếp xúc thân mật nữa.

Lại thêm 1 lần nữa làm nhục hoàng hậu, ngón tay của Kiều Tam xoay tròn một vòng, sau đó đưa đầu ngón tay đã ướt sũng lên trước mặt hoàng hậu: “Nương nương thiên tuế, người thật ẩm ướt! Người xem, còn dính này!”

“Đừng…” Nội tâm vẫn đang phản kháng, nhưng cơ thể lại khuất phục, Hoàng hậu nương nương không nén được tiếng khóc bi ai, nàng hung ác chẳng kém gì Ngọc phi, nhưng tiết trinh hơn Ngọc phi rất nhiều, bất quá, càng như thế lại càng khiến tên lưu manh hành hạ làm nhục nàng thêm mãnh liệt.

Vừa hạ mông xuống, lại cố nhấc mông lên, còn tên lưu manh cứ thản nhiên ngồi đợi, Hoàng hậu nương nương chỉ có thể trong sự phập phồng lên xuống của cặp mông mà tự phát sinh lời ai oán, mắt nàng mở trừng trừng nhìn mật huyệt của mình cứ liên tục tiếp xục nhè nhẹ với dương căn của lưu manh.

Mắt thấy số lần mông nàng bị rơi xuống ngày càng tăng thêm, càng lúc càng nhanh, tâm hỏa Kiều Tam khẽ động, ngược lại tiếp tục trêu đùa kích thích, hắn nói: “Nương nương thiên tuế, chơi thật đã, ân… Kiền như vậy thì ra cũng rất thoải mái, tiếp tục, cố lên nào…”

Lưu manh cố ý bẻ cong ý chí của nàng, đả kích mạnh lên thể xác và tinh thần của hoàng hậu, mỹ phụ cao quý run rẩy tận tâm can, phản ứng đột nhiên càng tăng.

Trời lại nữa rồi, đã biết chẳng thể phản kháng nữa, rõ ràng tên lưu manh này đang khiêu khích dục vọng của mình, tuy chưa thực sự bị đâm vào, nhưng ngược lại nhiều lần bị lộng quệt như vậy, quả thực còn hơn âm động bị dâm vào, khiến nàng cảm thấy thẹn không gì sánh được.

Tâm niệm khẽ động, Hoàng hậu nương nương nản lòng thoái chí chẳng chống đỡ được ý niệm thống khổ trong đầu, cặp đùi phượng cũng chẳng gánh nổi cơ thể đành từ từ rơi xuống phía dưới.

… …… ……

“Ai nha!” Mỹ phụ đầy đặn kêu lên một tiếng khá phức tạp, trái tim bắt đầu đập rộn ràng xen lẫn tiếng kêu rên rất lớn, nhưng trong tiếng kêu vừa phát ra, xen lẫn vào đó có không ít tiếng rên rĩ sảng khoái thỏa mãn.

Lưu manh phổ nhạc, nương nương hoan ca, một khúc nhạc tù phòng rốt cục đạt tới thời khắc cao trào.

Sự dâm nhục đùa giỡn trước đó đã diệt hẳn dáng vẻ bệ vệ của hoàng gia, dương căn thần kỳ đã đánh sâu vào trong vực sâu dục vọng của hoàng hậu, âm động đã bị xuyên vào, tất cả phản kháng đều tan biến.

Nam nhân vui vẻ, nữ nhân rối loạn, bức gian biến thành dụ dỗ gian dâm, sau đó lại trở thành phóng đãng hợp gian không chút trói buộc.

Kiều Tam không dừng lại, hai tay ôm chặt mỹ mông của hoàng hậu, sấm sét quét lên mu *** đang run run phía dưới của hoàng hậu, thân thể run lên kích động kêu lên một tiếng, từng dòng dâm thủy vẩy vả dâm mỹ vô biên.

….

“Hắc hắc, bản thiếu gia đây nên gọi người là nhạc mẫu, biết không? Trinh công chúa sớm đã là nữ nhân của ta, ta còn cho nàng một ngoại tôn đang còn trong bụng mẹ nữa!”

Đang sung sướng đến tột cùng bỗng nhiên trở thành sự khiếp sợ, mặt ngọc của hoàng hậu đang đỏ bừng bỗng trở thành trắng nhợt, âm đạo đang chấn kinh kịch liệt bỗng co rút lại, trong lúc vô ý càng khiến tên lưu manh Kiều Tam sung sướng thêm.’

“Ngươi… ngươi nói cái gì? Tên vô sỉ này… ác tặc… Sao… Sao có thể…”

“Hắc hắc… sao có thể đúng như vậy phải không?” Kiều Tam vừa hỏi, vừa xoay tròn dương căn, xoáy tròn thịt *** của hoàng hậu nương nương dạo 1 vòng, khiến cho tiểu phúc của quốc gia chi mẫu gồ cao lên.

“A… Đừng… không được… không nên…” Sức mạnh luân thường luôn luôn là lưỡi kiếm 2 lưỡi, một bên là nỗi sợ không gì sánh được, bên kia là sự kích thích vô hạn, lúc này Hoàng hậu nương nương đang đứng ngay trước con dao sắc bén nhất nguy hiểm nhất.

“Phập!” Kiều Tam bỗng nhiên dùng toàn lực cắm mạnh xuống dưới âm đạo của Hoàng hậu, cự vật to lớn lần đầu tiên đi vào hoàn toàn trong âm đạo mỹ phụ nhân.

“Ui chao!” Hoàng hậu cảm thấy mình đã bị xé thành hai phần, thấy hoa mắt, mắt nổ đom đóm túa ra khắp nơi, ngay sau đó, cơn sướng tê dại dạt dào vô tận khiến nàng say mê ngất ngây.

……Dương căn của Kiều Tam thụt liên tục trong âm động của Hoàng hậu, nó xe toạc âm động của Hoàng hậu ra làm hai, với sức lực của hắn mà cứ thụt *** liên tục thì làm sao hoàng hậu chịu cho thấu…

Hai mép âm đạo của Hoàng hậu bị nở tung, như 1 cánh bướm đang phất phới, ôi Hoàng hậu chịu hết nổi rồi….

Cấm kỵ cùng dục vọng mà lên đỉnh thêm vài lần nữa, Kiều Tam cứ nghe một tiếng trống thì tinh thần càng thêm hăng hái cứ cố sức đâm thẳng vào ọt ọt, mặc dù hoàng hậu đã đạt cao trào vài lần, sau vài lần hôn mê lại tỉnh lại, nhưng hắn không hề có chút lưu tình!

“Hoàng hậu nhạc mẫu, hảo bảo bối nhi… kẹp thật chặt!”

Lưu manh bế hoàng hậu lên, biến thành thế nằm úp sấp, sau đó kéo hai chân hoàng hậu lên, hoàng hậu chỉ còn hai tay chống đất. Sau đó hắn từ phía sau kéo 2 chân hoàng hậu lên kẹp ngang hông, Hoàng hậu giờ chỉ còn hai cánh tay chống lên mặt đất…

Hắn đâm vào rất mạnh chát chát, sau đó đẩy mông ép Hoàng hậu phải dùng 2 tay cố bò đi, trong lúc những cú đâm của hắn khiến Hoàng hậu phải a á, có lúc suýt nữa khuỵu xuống…

Thiên địa vạn vật kích động phun ra lửa nóng, cơn gió gào thét tự nhiên quay lại, nhìn thấy mà âm thầm sợ hãi.

Lưu manh thật mạnh thật lớn, vết máu dâm loạn thật lợi hại, cấm kỵ xích lõa thật kích dục!

Oanh!

Kiều Tam trong có chấn động, phát dâm đạn đầu tiên bắn ra từ đan điền, phun mạnh ra, ngay sau đó, ngọn nguồn dục vọng như nước lũ không thể ngăn cản, hét gào chạy chồm lên vào chỗ sâu vào âm động của Hoàng hậu nương nương, lưu lại nơi mảnh ruộng tươi tốt đã từng dưỡng dục tạo ra Bắc Cung Trinh.

Tù phòng bỗng vắng vẻ, bóng người tiêu thất, nhưng xuân sắc tại Tê Phượng Cung vẫn chưa kết thúc, bỗng nhiên từ đâu hiện ra tên lưu manh Kiều Tam đang ôm nhạc mẫu hoàng hậu nằm lên phượng sàng, bắt đầu hành trình dục vọng thứ hai!

Thời gian có hạn, hắn không thể lãng phí, nếu không thành công hóa giải nguy cơ lần này, trước khi Bắc Cung Trinh với cá tính cương ngạnh trở về, phải chơi mẫu thân của nàng ấy, đối phó triệt để hoàng hậu nương nương.

Ba ngày sau, Bắc Cung Trinh cũng chưa về cung, chuyện tên lưu manh Tam lo lắng cũng không phát sinh, tất cả đều gió êm sóng lặng!

Trong nháy mắt, ngày mười lăm tháng năm- ngày mà vạn chúng chờ mong đã tới.

Đúng vào giờ mẹo, các phái tu chân đã bắt đầu tập trung trước nghiễm tràng(quảng trường) của kinh thành, nhân tài dự thi cũng xuất hiện ngày càng nhiều, mong được đánh một trận thành danh cho thiên hạ biết.

Hôm nay Kiều Tam cũng thức dậy, nhìn xa xa chân trời ngày càng sáng lên, định ưỡn lưng bay về phía nơi xa xa.

Hắc hắc… Thêm một canh giờ nữa. mình có thể bay khỏi đây rồi, mặc lũ ngu ngốc đó đánh đến ngươi chết ta sống đi!

Đại Đảm Tam muốn chạy ra khỏi kinh thành, nhưng lại có người đang bay nhanh đến.

Trên bầu trời cách Tôn Long Thành chừng trăm dặm, một đoàn mây khói đang điên cuồng gào thét vù vù, kình phong sắc bén thổi trúng mười hai mái tóc bay lượn trong bầu trời, nhưng vẫn không diệt được lửa giận trong lòng nàng.

“Công chúa, xin chậm lại một chút, tiểu yêu đứng không vững!”

Thập Nhị ở phía sau, tên Hổ Yêu cùng Hùng Tinh tê liệt nằm ngã xuống đoàn mây, hai tên này đúng là huynh khổ để khổ, mệnh thật khổ, lúc đầu thì bị môn hạ của Trần Duyên đạo sĩ đốt động phủ, giờ lại bị Thập Nhị đánh đến thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nếu chúng không kịp thời đề xuất lập công chuộc tội, sớm đã bị biến thanh hai đống xương trắng.

“Thập Nhị nghe, lão lão phải nhớ thật kỹ hình dạng của đám hung thủ kia, nếu không đừng trách bản công chúa lột da các ngươi!” Hồ ly Thập Nhị phong tình vạn chủng(xinh đẹp lẳng lơ vạn phần) bỗng dưng biến mất sự lẳng lơ đa tình, mặt ngọc đằng đằng sát khí hắng giọng nói, đáy mắt thì hiện lên sự lo lắng trên khóe mi.

Ai… Tam thiếu gia mà biết đại thiếu gia đã bị ngộ hại, chàng ấy sẽ như thế nào chứ?

Chính đạo tu chân đã ngộ sát Kiều Đại, với tính tình của Kiều Tam chàng ấy sao có thể bỏ qua mối thù này chứ, chắc chắn sẽ dấy lên một màn huyết vũ tinh phong(mưa máu gió tanh) với chính đạo nhân gian.

Đúng ra với tất cả điều này, Thập Nhị Nương nên vui mới phải, bởi đây là ước nguyện ban đầu khi nàng hạ sơn, nhưng số phận biến hóa thật thần kỳ, lúc này thiếu nữ cự nhũ lại thầm phát sầu!

Sát sát sát— điên cuồng chém giết sắp xảy ra!

Số phận từ lâu đã định, Thập Dương thể nhập ma là điều không thể thay đổi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.