Thiên Hạ Hữu Địch

Chương 39 - Ngày Mai Ngươi Có Còn Hận Ta Như Trước

trước
tiếp

Không ai có thể thể phủ nhận, lời nàng nói rất có đạo lý.

Tôn Ngư nói:

– Những kẻ này không phải là người của Lục Phân Bán đường, nhưng đều trốn ở trong Tam Hợp lâu.

Lôi Thuần thản nhiên nói:

– Đúng vậy. Nhưng khu vực Phá Bản môn này không thuộc về tệ đường, cũng không thuộc quý lâu quản lý. Tôn hương chủ nói như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng khu vực Tam Hợp lâu tốt đẹp này cho Lục Phân Bán đường chúng ta sao?

Tôn Ngư yên lặng.

Dương Vô Tà nói:

– Không được các người đồng ý, La Thần Kiếm và Thiên Hạ Đệ Thất quyết không thể lẻn vào Tam Hợp lâu, thậm chí còn nấp ở sau bình phong với cô.

Lôi Thuần cười, hàm răng rất trắng, môi rất đỏ.

Hàm răng chỉ lộ ra một chút màu trắng, độ cong của môi rất đẹp, trắng và đẹp như vậy khiến người ta nhìn thấy liền quên đi tất cả nghi ngờ và tất cả hiểu lầm không quan trọng.

– Tôi làm sao là đối thủ của Thiên Hạ Đệ Thất và La Hán Quả? Nếu bọn họ vẫn muốn nấp ở sau bình phong, một cái cô gái yếu đuối như tôi dám tiết lộ sao?

Nàng cũng lơ đãng nói mát một câu:

– Không phải Tôn hương chủ cũng gói Tôn đại hiệp lại như một tấm chăn, xách lên Tam Hợp lâu sao? Nếu Tôn đại hiệp nhảy ra một kiếm giết tôi, tôi cũng không thể ngăn cản, không thể chống đỡ được.

Dương Vô Tà im lặng.

Thích Thiếu Thương nói:

– Được, bây giờ La Thụy Giác đã đi rồi, Thiên Hạ Đệ Thất cũng đã thất thủ, cô muốn thế nào?

Lôi Thuần nói một cách xa xăm:

– Tôi có một thỉnh cầu.

Trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên ánh sáng thăm thẳm.

U oán và xa xăm, ưu mỹ và ưu sầu.

Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng.

Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng y đột nhiên nhớ đến một người.

Hồi tưởng là vì không còn sở hữu, nhưng hồi tưởng vẫn không thể sở hữu.

Hồi ức là không, chân thực cũng là hư.

Thích Thiếu Thương lập tức chôn giấu tất cả hư không, tất cả không hư vào trong lòng, nói như đinh đóng cột:

– Nếu cô muốn ta thả Thiên Hạ Đệ Thất, đó là chuyện không thể, bởi vì hiện giờ hắn đã là phạm nhân của Thịnh đại bổ đầu, không liên quan đến ta.

Lôi Thuần lắc đầu, chớp mắt.

Dáng vẻ chẳng những tỏ ra vô tội, hơn nữa còn khiến người ta thương yêu.

Quần hào bên cạnh nghe giọng điệu của Thích Thiếu Thương cứng rắn như vậy, không kìm được trong lòng có phần chán ghét, bất bình vì Thích Thiếu Thương.

Người này có lẽ không hiểu phong tình, cũng không biết ôn nhu.

Nhưng Thích Thiếu Thương nói tiếp càng cứng rắn dứt khoát:

– Nếu cô muốn tiếp tục cuộc thảo luận vừa rồi trên lầu của chúng ta, e rằng cũng không có đường thương lượng. Chúng ta có bối cảnh khác nhau, phương hướng không đồng nhất, khó có cơ hội hợp tác.

Dáng vẻ Lôi Thuần nhìn có phần ủy khuất.

Ủy khuất đến mức khiến người ta cảm giác được, một cô gái xinh đẹp giống như sương đọng trên cánh sen như nàng, vốn không nên đến hồng trần thế tục này, nhất là nhúng chân vào vũng nước đục giang hồ hiểm ác này.

Loại cảm giác này thậm chí khiến người ta cảm thấy bất phẫn, bất cam và bất bình cho nàng.

Nhưng nàng lại lắc đầu.

Đồng dạng, nàng lắc đầu cũng không hề do dự, rất kiên quyết.

Lần này ngay cả Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy nghi hoặc:

– Vậy cô muốn nói chuyện gì?

Đôi mắt đẹp của Lôi Thuần lại nhìn Dương Vô Tà và Tôn Ngư hai bên trái phải một chút, chỉ nói:

– Có thể nói chuyện riêng một chút không? Chỉ một chút, chỉ một câu, được không?

Được không?

Nào lại không được.

Giữa ban ngày ban mặt, ở trước mặt công chúng, mọi người nhìn chăm chú, một cao thủ thân kinh bách chiến như Thích Thiếu Thương, chẳng lẽ còn sợ đối diện với một cô gái xinh xắn, yếu đuối, trói gà không chặt, muốn một mình đối mặt nói với y mấy câu, thậm chí chỉ một câu sao?

Đây không phải là một câu hỏi, bởi vì không phải là vấn đề.

Đây cũng không phải là một lựa chọn, bởi vì không có lựa chọn.

Một yêu cầu hợp tình hợp lý, nhún nhường thân thiện như vậy, nhưng vẫn có người đề xuất bác bỏ, hơn nữa còn cự tuyệt trước mặt mọi người.

Người đề xuất phủ quyết lại là Dương Vô Tà.

– Không được.

Đây là câu trả lời của y:

– Xin lỗi!

Lôi Thuần yêu kiều cười một tiếng.

Hóa ra nàng là một cô gái rất điềm đạm, bị sỉ nhục bao nhiêu, hoặc bị khi dễ bao nhiêu, nàng đều bảo trì phong độ ôn nhu ưu nhã, không ấm không nóng, cũng khoan dung từ bi, không hề tức giận.

Sự dịu dàng của nàng thậm chí khiến người ta bất bình, bất phẫn cho nàng.

Chính nàng lại giống như không có chuyện gì, không cảm thấy tổn thương, hơn nữa còn giống như sẽ không chủ động thương tổn người khác.

Nàng phảng phất không tranh với đời, nhưng với con người của nàng, cộng thêm hoàn cảnh của nàng, vị trí mà nàng đang nắm giữ, tuyệt đối là lang sói trải đầy, nhìn như hổ đói, nguy cơ tứ phía, thiên hạ có địch.

– Người mà tôi muốn nói chuyện là Thích lâu chủ.

Nàng khéo léo nói:

– Còn như Dương đại tổng quản, luôn là trí giả và trưởng giả mà trong lòng tôi ngưỡng mộ, từ lâu đã hi vọng được thỉnh giáo tiên sinh, chỉ là còn chưa tới lúc, sợ bị tiên sinh từ chối, cho nên không dám đề cập đến.

Nàng lại trở về đề tài của mình:

– Yêu cầu của tôi là nói mấy câu với Thích lâu chủ.

– Ta hiểu.

Dương Vô Tà vẫn vậy, giống như lời nói của y chính là đạo lý hiển nhiên:

– Cô muốn nói mấy câu với lâu chủ, không phải với ta, nhưng vẫn không được.

Y bổ sung:

– Cho dù ngài đáp ứng với cô, ta cũng nói không được.

Dương Vô Tà lại nói như vậy trước mặt mọi người.

Dù sao Thích Thiếu Thương mới là thủ lĩnh một lâu, Dương Vô Tà nói chuyện như vậy đã vượt quá quyền hạn của mình.

Mọi người đều xôn xao.

Lôi Thuần cũng liếc về phía Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương tự tự nhiên nhiên đứng ở đó, giống như câu nói vừa rồi không phải từ miệng Dương Vô Tà, mà là do y tự mình nói ra.

Trong mắt Lôi Thuần lộ ra một loại thần sắc rất kỳ lạ, giống như lĩnh ngộ được điều gì, lại giống như khiêm tốn học tập thứ gì mới mẻ. Nàng hỏi:

– Thích lâu chủ cũng nghĩ như vậy sao?

– Đúng vậy.

Thích Thiếu Thương nói sang sảng:

– Đây cũng là quan điểm của ta.

Sau đó y hiên ngang cao giọng nói:

– Ta nghĩ mọi người nên sớm biết điều này, trong Phong Vũ lâu, những gì Dương tổng quản nói cũng giống như ta nói, vĩnh viễn hữu hiệu.

Mấy câu này nói rất hời hợt, nhưng thực ra lại liên quan đến sự chuyển dời quyền lực của một bang hội lớn nhất võ lâm kinh sư. Thích Thiếu Thương lại coi trọng Dương Vô Tà như thế, khiến cho mọi người đều xôn xao.

Dương Vô Tà đứng ở đó, lại lộ ra nụ cười mang một chút “ngây thơ” của y, tự mình thấy vui, cũng rất tự cao.

Lôi Thuần thở dài một tiếng xa xăm, nói:

– Vậy tôi có lời muốn nói với Thích lâu chủ, lại không tiện nói với mọi người, nên làm sao đây?

Dương Vô Tà lập tức vỗ ngực nói:

– Nói với ta trước cũng được.

Thích Thiếu Thương cũng nói:

– Nói với Dương tổng quản cũng như vậy. Ở trước mặt Dương tiên sinh, ta không có bí mật gì.

Lôi Thuần giống như tỉnh ngộ nói:

– Vậy cũng được, đành phải làm phiền Dương tiên sinh chuyển lời rồi.

Nàng nhẹ nhàng đi về phía Dương Vô Tà.

Lúc này Dương Vô Tà đã trở lại trước đội ngũ bang chúng của Kim Phong Tế Vũ lâu và những nhân vật võ lâm ủng hộ Phong Vũ lâu, Lôi Thuần lại yên tâm đi tới như nước chảy mây trôi, khiến mọi người đều nhìn thẳng mắt.

Không chỉ vì nàng xinh đẹp, còn bởi vì nàng thần khí an nhàn.

Dương Vô Tà cũng tự giác đi lên trước mấy bước, nghênh đón nàng.

Sau đó hai người nhanh chóng nói với nhau mấy câu, ngữ âm đều rất thấp.

Khi nói được một nửa, Lôi Thuần dường như còn giao một thứ cho Dương Vô Tà. Sắc mặt Dương Vô Tà liền biến đổi trở nên hơi âm trầm bất định, lại có vẻ lúng túng, còn có phần khó xử.

Lôi Thuần đã nói chuyện gì với y?

Nói còn chưa hết, chợt nghe Dương Vô Tà nói:

– Chỉ mấy câu này?

Lôi Thuần dịu dàng cúi người với Dương Vô Tà, nói:

– Xin tiên sinh nhất định phải chuyển lời cho Thích đại hiệp!

Dương Vô Tà nhất thời hiện ra một loại biểu tình “nhổ đứt mấy sợi râu”, giống như nhét một con mèo chết vào miệng y, muốn y nuốt xuống. Nhưng y vẫn nói:

– Yên tâm, ta nhất định sẽ truyền đạt, nhưng có đáp ứng hay không, cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định.

– Không sao, tôi sẽ chờ.

Lôi Thuần ngoan ngoãn giống như cô gái nhỏ nhà bên cạnh:

– Chỉ cần tiên sinh chịu chuyển lời, đã vô cùng cảm kích rồi.

Dương Vô Tà nhanh chóng lui lại, đến gần bên cạnh Thích Thiếu Thương. Lúc này nhờ đám người Tôn Ngư an bài điều động, phần lớn đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đã tản đi. Địch Phi Kinh cũng bỏ lại đội ngũ Lục Phân Bán đường, Lôi Thuần vừa đi, mọi người cũng nhanh chóng rời khỏi “vùng đất thị phi” này.

Ngay cả Vô Tình cũng theo bốn đao kiếm đồng áp giải Thiên Hạ Đệ Thất. Ôn Văn cũng theo đội ngũ rời đi.

Dương Vô Tà đến bên cạnh Thích Thiếu Thương, thấp giọng nói:

– Lâu chủ, vừa rồi đã mạo phạm, xin lâu chủ giáng tội, Vô Tà cam nguyện chịu phạt!

Thích Thiếu Thương vội thấp giọng khuyên giải:

– Nào có chuyện này. Chúng ta đã sớm ước định, ngài cũng là vì ta nên mới cam tâm bất chấp dư luận. Hiện giờ kẻ ác đều do ngài làm, còn người tốt đều để ta làm, ta mới là người phải xấu hổ, ái ngại bất an. Chỉ có như vậy, ta mới tránh khỏi việc thì thầm với Lôi cô nương trước mặt mọi người, giảm đi rất nhiều nguy cơ và ưu phiền. Chuyện này phải đa tạ ngài rồi.

Dương Vô Tà nói:

– Lâu chủ nói gì vậy, đừng khiến ta giảm thọ chứ. Chúng ta chỉ sợ Lôi Thuần mượn cớ nói chuyện với ngài trước mặt mọi người, hơn nữa bất kể nói chuyện gì, e rằng hảo hán giang hồ nhìn thấy sẽ khó tránh khỏi suy đoán, có suy đoán thì sẽ sinh ta lời đồn. Lỡ may truyền ra lâu chủ và Lôi cô nương có tư tình, hoặc sai lầm cho rằng Phong Vũ lâu và Lục Phân Bán đường đã kết minh, vậy thì không hay lắm.

Y trầm ngâm một lúc lại nói:

– Có lẽ, Lôi cô nương muốn người ta nảy sinh hiểu lầm như vậy.

Ánh mắt Thích Thiếu Thương tràn đầy cảm kích:

– Thế nhưng nguy cơ như vậy, ngài đã giúp ta dẹp bỏ rồi.

Dương Vô Tà nói:

– Có điều lời mời của Lôi cô nương vẫn không dẹp được.

Thích Thiếu Thương nói:

– Mời? Không phải lại đến đàm phán, lần này ngay cả phủ tướng gia, Bát gia trang cũng mai phục nổ tung chứ?

Dương Vô Tà cười khổ nói:

– Không. Lần này cô ấy chỉ mời một mình ngài, cô ấy muốn ngài đi gặp cô ấy, có chuyện quan trọng muốn nói cho ngài biết.

Thích Thiếu Thương xì một tiếng:

– Cô ấy vẫn muốn lén lút gặp mặt sao?

Dương Vô Tà nói:

– Đúng vậy.

Thích Thiếu Thương ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao ta phải đồng ý gặp mặt cô ấy?

Dương Vô Tà lại đáp:

– Ta không biết.

Thích Thiếu Thương đang đợi Dương Vô Tà nói tiếp.

Y hiểu rõ người này, cũng tôn kính người này, càng tin tưởng khả năng phán đoán của người này. Mỗi câu nói, mỗi hành động, mỗi việc làm của người này, nhất định đều có lý do của mình, hơn nữa lý do chắc chắn rất đầy đủ.

Dương Vô Tà quả nhiên nói tiếp:

– Nhưng ngài sẽ biết.

Thích Thiếu Thương hỏi:

– Tại sao?

Dương Vô Tà nói:

– Lôi cô nương muốn ta trước tiên truyền cho ngài một câu, “ngày mai ngươi có còn hận ta như trước, yêu ta như xưa”, sau đó lại nói cho ta biết ngày, thời gian và địa điểm gặp mặt. Cô ấy nói, ngài nghe xong câu này nhất định sẽ tới.

Lúc y nói những lời này, đã phát hiện Thích Thiếu Thương luôn luôn tiêu sái bất kham, ung dung không vội, sắc mặt đã biến đổi, trở nên rất khó coi.

Sắc mặt vẫn kìm nén, nhưng khí lại có phần không kìm nén được.

Dương Vô Tà thở dài một tiếng, nói:

– Cho nên, mặc dù ta không hiểu ngọn nguồn của câu này, nhưng ta nghĩ cô ấy đã nói đúng.

Thích Thiếu Thương lập tức hỏi:

– Thời gian, địa điểm thế nào?

Trong lòng Dương Vô Tà cảm khái, nói:

– Ngày mốt, giờ Thân, tại đỉnh Xuyên Sơn, lầu Minh Nguyệt, miếu Thập Bát Nãi Nương (mười tám bà vú).

Sau đó y lấy ra một thứ:

– Cô ấy muốn ta giao vật này cho ngài, hơn nữa còn muốn ta nói với với ngài hai chữ “yên tâm”.

Thích Thiếu Thương lập tức nhận lấy, vừa nhìn, sắc mặt vốn đã giống như bụng chó lại càng nặng nề hơn, tăng thêm mấy phần lo lắng và bất an, cho đến khi nghe được hai chữ “yên tâm” mới giãn ra một chút.

Đó cũng không phải thứ gì đặc biệt, chỉ là một chiếc quạt bằng đàn hương nho nhỏ, chính diện viết bốn chữ “anh hùng mỹ nhân”, phía sau lại viết “thiên hoa loạn trụy”, một bên viết đến hào hùng bức người, một bên chữ viết lại xinh đẹp mềm mại.

Thích Thiếu Thương có vẻ khẩn trương hỏi:

– Cô ấy… còn nói gì nữa không?

Trong lòng Dương Vô Tà thầm lo lắng, nói:

– Không có nữa. Nhưng cô ấy còn muốn ta truyền cho ngài một câu.

Thích Thiếu Thương hỏi:

– Câu gì?

Dương Vô Tà buông tay, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười cười:

– Đó là chuyện có liên quan đến ta.

Y cười khổ nói tiếp:

– Cô ấy muốn ngài đề phòng ta. Cô ấy nói thế này, “xin ngài chuyển lời với Thích lâu chủ, phải cẩn thận Dương tổng quản, đừng để y vượt quyền độc tài, đừng quên Tô Mộng Chẩm bởi vì quá tín nhiệm Bạch Sầu Phi nên mới để hắn làm phản, ta không muốn ngài giẫm lên vết xe đổ”. Chỉ mấy câu này.

Dương Vô Tà thuật lại rất cẩn thận từng chữ từng câu.

Thích Thiếu Thương cũng nghe rất cẩn thận mỗi câu mỗi chữ.

Sau đó y hỏi:

– Cô ấy muốn ngài thuật lại mấy câu này với ta?

Dương Vô Tà bất đắc dĩ nói:

– Cô ấy còn nói, ai bảo ngài không chịu nói chuyện riêng với cô ấy, nếu không cũng không cần thông qua ta để nói mấy lời chân thành này.

Thích Thiếu Thương hoài nghi nói:

– Vậy sao cô ấy không chờ hai ngày sau mới tự mình nói với ta?

Dương Vô Tà nhún vai nói:

– Ta không biết, có lẽ cô ấy cố ý để ta nghe được mấy câu này?

Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói:

– Vậy đối với cô ấy dường như không tốt lắm.

Dương Vô Tà cũng cười có vẻ quỷ quái:

– Nhưng cô ấy đối với ngài lại rất có lòng, tương đối tốt.

Thích Thiếu Thương mặc dù vẫn nhíu mày không giãn, nhưng đã bắt đầu có ý cười:

– Vậy ngài cần gì phải nói cho ta biết những lời này?

Dương Vô Tà buông tay nói:

– Không có cách nào, cô ấy muốn ta nói với ngài, ta có thể không nói sao?

Thích Thiếu Thương nhìn chăm chú vào y, nói:

– Ngài thật đúng là Đồng Tẩu Vô Khi (không khi dễ trẻ con và người già).

Dương Vô Tà cười nói:

– Người đồng tẩu vô khi, thường thường chỉ khi mình. Ta không bằng Chu Nguyệt Minh, nếu ai đồng tẩu vô khi, nhất định không làm được buôn bán lớn.

Thích Thiếu Thương nói:

– Chu Nguyệt Minh đủ khôn khéo, cũng đủ trơn trượt. Giống như hôm nay trong kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn nhất định đã biết, nhưng lại không chịu đứng ra, không bày tỏ thái độ, cũng không bộc lộ quan điểm. Trước tiên đứng ở chỗ tối, lỡ may có chuyện, cũng không cần chịu oan uổng, cũng có thể kịp thời ra tay. Có điều hắn quá nhạy bén xảo quyệt, cũng có chỗ xấu.

Dương Vô Tà lại có hứng thú hỏi:

– Hả? Như vậy không phải rất tốt sao? Xấu ở chỗ nào?

Thích Thiếu Thương nói:

– Bởi vì hắn quá cơ trí, cho nên loại người giống như Thái Kinh cũng không dám quá tín nhiệm hắn, thậm chí còn có ý diệt trừ hắn.

Dương Vô Tà nói:

– Cho nên, người muốn thông minh, nhưng không thể thông minh đến mức lộ hình tích, như vậy sẽ khiến người ta đâu đâu cũng đề phòng, không chừng thông minh lại bị thông minh hại, thiệt cho chính mình.

Thích Thiếu Thương nói:

– Thật ra Lôi Thuần là một cô gái thông minh phi phàm, tiếc là lại quá nóng lòng muốn ly gián chúng ta.

Dương Vô Tà lại không đồng ý:

– Ta cho rằng không đúng. Không phải ta muốn nói đỡ cho cô ấy, nhưng nếu cô ấy muốn ly gián chúng ta, nhất định sẽ không để ta thuật lại với ngài. Lời khuyên như vậy, nếu cô ấy không muốn để ta nghe được, cũng không phải là chuyện khó.

Thích Thiếu Thương cũng hoài nghi nói:

– Cô ấy có dụng ý khác?

Dương Vô Tà cười khổ nói:

– Đáng tiếc ta cũng không rõ cô ấy mưu đồ ở đâu.

Sau đó y nói:

– Có điều ngày mốt là trung thu. Đêm đó, lâu chủ ở trên đỉnh Minh Nguyệt ngắm trăng, người ở chỗ cao, coi chừng bị lạnh.

Thích Thiếu Thương gật đầu nói:

– Ta hiểu được, nhưng ta không thể không đi.

Dương Vô Tà chỉ nói:

– Đúng.

Lại không nói thêm gì nữa.

Thích Thiếu Thương chợt cao giọng hỏi:

– Thiên Hạ Đệ Thất đã bị Vô Tình giải đi rồi?

Tôn Ngư bên cạnh lập tức đáp:

– Vâng.

Sau đó lập tức hỏi:

– Có cần phái thêm mấy người hộ tống không?

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn Tôn Ngư, ánh mắt như chớp.

Tôn Ngư vội vàng giải thích:

– Ty chức lo lắng, đám người hắc đạo sợ Văn Tuyết Ngạn bị ép vạch trần bí mật của bọn họ, có thể sẽ tìm cách chặn đường cứu viện. Tôi thấy chỉ với một mình Thịnh đại bổ đầu, còn có mấy tiểu đồng, e rằng…

Thích Thiếu Thương cắt lời:

– Chuyện này lại không sợ.

Y muốn nói lại thôi, sắc mặt có vẻ lo âu.

Dương Vô Tà nói tiếp:

– Với chiến lực của Vô Tình, quyết không thể xem thường. Có sợ thì chỉ sợ Vô Tình có tính toán khác, có tâm tư khác.

Thích Thiếu Thương lo lắng nói:

– Ta cũng không yên tâm điểm này… Có điều, chỉ sợ người khác chưa chắc đã bỏ qua cho tên bại hoại như Thiên Hạ Đệ Thất.

Ánh mắt Dương Vô Tà lưu chuyển, cười nói:

– Có y và người của y thu xếp, chúng ta còn lo lắng cái gì… Không bằng nên thương lượng làm thế nào xây dựng lại Tam Hợp lâu đi? Một tòa danh lâu lịch sử như vậy, trải qua tang thương, cũng nếm hết gió sương, một ngày suy sụp đến mức này, trong đó cũng có một phần nguyên nhân từ chúng ta, nên do chúng ta tự tay sửa chữa, xây dựng lại.

Thích Thiếu Thương mỉm cười nhìn Dương Vô Tà, giống như rất đồng ý, cũng rất tán thưởng ý kiến này.

Nhưng giữa chân mày vẫn có vẻ ưu sầu, nhẹ và trong, nhạt đến mức không dễ phát hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.