Hai mươi ba người xông tới, giết đến.
Trong số những người này, có không ít hảo hán giang hồ, cao thủ võ lâm, có người còn là chúa tể một phương. Chẳng hạn như có một vị họ Bố, tên Lạp Cách, vốn là hiệp sĩ của dân tộc Tạng, thường sử dụng dây xích làm roi. Nghe nói dây xích mà hắn sử dụng chính là thứ đã cột hắn trong lao ngục mười ba năm, hiện giờ lại trở thành vũ khí thuận tay của hắn. Một thanh niên khác họ Chu, tên Thăng Xung, vốn là con trai của đại trang chủ Tam Chu trang “Đan Thủ Côn” Chu Bính danh lừng thiên hạ năm xưa, cũng là một tên cường đạo, trộm cướp. Hôm nay mới là ngày đầu tiên hắn đến kinh thành, muốn kiếm chác một phen. Lúc này bọn họ đều đồng loạt tấn công Lôi Bố.
Lôi Bố vừa thấy những người này xông tới, giết tới, vây đánh tới, toàn thân hắn lại biến đổi.
Hắn tỏ ra rất hưng phấn.
Hắn nhảy lên, cũng vọt lên.
Sau đó, hắn vẫn luôn nhảy qua, nhảy tới, nhảy đến chỗ này, lại nhảy đến chỗ kia, còn nhảy tới nhảy lui, nhảy đông nhảy tây.
Nhưng mỗi lần hắn nhảy qua, ánh đao đều lóe lên.
Nơi ánh đao lóe lên, ánh máu liền xuất hiện.
Quỷ khóc thần gào.
Lúc bắt đầu còn nhìn thấy hắn đang nhảy. Sau đó là người và ánh đao hợp nhất, người nhảy đao cũng nhảy. Đến sau này đã không nhìn thấy hắn nữa, chỉ thấy ánh đao đang nhảy.
Nhảy một cái lại có một chùm sương máu, lại một người ngã xuống.
– Không được, đây không phải là người, là quỷ…
– Quá khủng bố…
– Đi mau, còn đánh tiếp, nhất định sẽ…
– Tản ra, rút lui, không nên hi sinh nữa…
Máu và mồ hôi, kinh hãi và khủng hoảng, sinh tử đấu tranh và hoảng hốt hỗn chiến…
Cuối cùng, Mạnh Tương Lữ cố gắng “kéo” tất cả những người liều mạng (hiện giờ đều biến thành kẻ chạy trốn) về một góc.
Những người này vẫn đang kinh hoàng, đang khiếp sợ.
Hai mươi ba người bọn họ xông lên, trong phút chốc chỉ còn lại mười hai người lui về.
Chỉ còn lại mười hai người nói được.
Số người này đã bao gồm Ngư cô nương và Mạnh lão bản, cùng với song Ngư huynh đệ.
Đến bây giờ Ngư Hảo Thu còn chưa chết, nàng tin đó không phải do bản lĩnh của mình (trên thực tế, có hai lần nàng gặp phải ánh đao, đều không biết làm sao tránh, làm sao né), mà là do Lôi Bố không giết nàng.
Tại sao không giết nàng?
Nàng luôn sợ chết, bởi vì nàng hưởng thụ sinh mệnh.
Nàng xuất thân không tốt, lúc còn trẻ đã từng tự sát nhưng không thành, sau đó chịu đau khổ, chịu đói nghèo, trái lại khiến cho nàng rất quý trọng sinh mệnh, hiểu được sống là một loại hưởng thụ.
Nhưng hiện giờ, nàng lại cảm giác được một sự uy hiếp còn đáng sợ hơn cái chết.
Cho dù bên cạnh nàng có nhiều người như vậy, nàng còn có sức chiến đấu mạnh như vậy.
Ít nhất bên trận tuyến của nàng còn có mười chín người. Cho dù không tính sáu người không rõ lai lịch và bốn người không liên quan kia, ít nhất bọn họ vẫn có mười chín người.
Nhưng không biết vì sao, nàng vẫn sợ, vẫn kinh.
Sợ.
Sợ sợ sợ sợ…
Đó là tiếng bước chân dồn dập đạp lên mảnh gỗ, còn xen lẫn tiếng hét thảm chói tai.
Đại khái dưới lầu xảy ra chém giết, đã hoàn toàn kinh động đến người trên lầu.
Người ở trên lầu, phần lớn là khách trọ qua đường, hoặc tới kinh thành buôn bán, nếu không thì là “đám tỷ muội” đang nghỉ ngơi, ban đêm mới ra ngoài hoạt động. Nếu trừ đi Tiểu Điểu Cao Phi, Lôi Nhật, Lôi Nguyệt, Diệp Cáo, Trần Nhật Nguyệt, Thiên Hạ Đệ Thất và Văn Tùy Hán đã lên lầu, tổng cộng có hai mươi sáu người.
Lôi Bố tính rất chính xác.
Những người này phát hiện có một tên “cuồng sát” đã dến bên dưới, vốn định đứng ở bên ngoài, trốn tránh, hoặc muốn liên hợp xông xuống lầu. Nhưng không biết vì sao, toàn bộ giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng, đều kêu gào, van xin không ngừng, còn có tiếng giao đấu kịch liệt, hơn nữa không ngừng nghe được tiếng người ngã xuống đất.
Mảnh gỗ rướm máu.
Máu bắt đầu nhỏ xuống dưới lầu.
Một giọt, một giọt, lại một giọt, nhỏ xuống trên áo Ngư cô nương, trên tay Mạnh Tương Lữ, còn có trên mặt Ngư Đầu, Ngư Vĩ.
Ngư cô nương phát hiện song Ngư huynh đệ đều đang run rẩy.
Hai tay nàng khoác lên vai bọn họ, bảo vệ bọn họ.
Thực ra chính nàng cũng sợ hãi.
Ngư Đầu, Ngư Vĩ dựa vào người Ngư Hảo Thu. Giả sử sau trận chiến này bọn họ vẫn còn sống, e rằng cả đời cũng không quên được tình cảnh khủng bố như vậy.
Nhiều người sống như vậy lập tức chết đi, những người còn lại đều cảm nhận được một nỗi ám ảnh còn kinh khủng hơn cả tử vong.
Cảm nhận cái chết còn đáng sợ hơn nhiều so với cái chết.
Chỉ có một người hưng phấn, đó là Lôi Bố.
Hắn quả thật rất kích thích, một kẻ vốn hơi thở mong manh, uể oải chán nản, hiện giờ lại giống như một đứa trẻ tinh lực dồi dào.
Đối với hắn thì giết người hoàn toàn là chuyện vui.
– Xem ra trên lầu cũng có người đồng đạo.
Lôi Bố nhìn lên sàn gác, cũng không biết tự lẩm bẩm hay là nói với mọi người:
– Hắn và ta đúng là cùng chung chí hướng.
Ngay lúc này, đột nhiên cửa bị đụng mạnh ra.
Cao thủ hạng nhất Sa Trần trong Lục Phiến Môn đã dẫn theo mười hai tên nha sai và một tiểu tử trẻ tuổi liều mạng xông vào.
Cửa bị phá vỡ.
Mười hai tên sai dịch tinh nhuệ vừa tiến vào, lập tức chia ra canh giữ các nơi, không cho bất cứ kẻ nào chạy ra khỏi tiệm.
Sa Trần xông vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng trong tiệm.
Hắn cũng không khỏi ngây ra.
Hắn là một lão bổ khoái kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh tượng tàn sát ác liệt như vậy. Nhiều nhân vật giang hồ như thế, phần lớn đều sinh khí dồi dào, có võ có lực, nhưng lại bị một kẻ gần đất xa trời mặc sức tàn sát.
Chỉ thấy một lão nhân, ngón tay còn lau vết máu trên lưỡi đao, phát ra tiếng “xèo xèo” chói tai, đang nhe hàm răng vàng cười hà hà nhìn hắn, còn nói với hắn:
– Hoan nghênh mọi người tới chia buồn… trong chiến trường giết chóc này, người chết dưới đao của ta sẽ đời đời bất diệt.
Sa Trần nhìn thấy loại người này liền nhức đầu.
Hắn biết loại người này không dễ đối phó.
Loại người này vốn không cho rằng giết người cướp bóc là chuyện tội lỗi, ngược lại cho rằng những hành vi này là để chứng thực sự mạnh mẽ và thành công của mình.
Hắn vừa nghe lập tức đau đầu.
Bởi vì người nói những lời này tất nhiên tự cho mình là thần, cũng xem giết người là một loại nghệ thuật.
Muốn đối phó loại người này không dễ.
Phương pháp hữu hiệu nhất chính là giết chết đối phương.
Nhưng muốn giết loại người này, thông thường cũng phải có thực lực tương đương.
Hắn vừa được Lý Trung Thuận báo án, lập tức dẫn hai mươi tên thân tín chạy tới.
Tám tên còn lại do Khôi Nhĩ suất lĩnh, tử thủ ở bên ngoài Danh Lợi Quyển, quyết không để bất cứ hung đồ nào ung dung ngoài vòng pháp luật.
Nhưng hiện giờ xem ra, hung thủ trước mắt không có ý chạy trốn, không hề có một chút nào.
Hơn nữa đối phương còn ra dấu “mời”.
– Hoan nghênh các ngươi tới.
Lão nhân kia giống như người cực đói nhìn thấy một bàn lớn đầy thức ăn ngon, cao hứng nói:
– Hoan nghênh các ngươi tới cùng chết.
– Thảm án trong Danh Lợi Quyển này, nếu như thiếu người của Lục Phiến Môn, e rằng còn không đủ kinh động, không đủ long trọng, cũng không đủ rung động lòng người.
Giọng điệu của Lôi Bố giống như đang ăn mừng:
– May mắn các ngươi đã tới.
Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, mưa đã sắp rơi.
Trong tiệm không có đèn, rất tối, cũng rất nặng nề.
Mùi máu tanh rất nồng.
Sa Trần quyết định phải quát lên một tiếng, để nâng cao thanh thế:
– Người đâu, bắt phạm nhân lại, đốt đèn!
Lời còn chưa dứt, ánh sáng chợt lóe lên.
Là ánh đao, không phải ánh đèn.
Ánh nến là màu vàng.
Ánh đao là màu trắng.
Ánh máu là màu đỏ.
Sa Trần chỉ nhìn thấy trắng và đỏ.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng đó là tia chớp.
Bên ngoài quả thật đang sấm chớp.
Nhưng chớp cũng có ở bên trong.
Đao đang chớp.
Đao như tia chớp.