Sắc Cỏ Theo Ngày Tháng
Trương Thúy Sơn chậm chạp mở miệng: “Nhị ca, các sư huynh đệ có khỏe không? Tam ca huynh ấy… đã… đã khỏi bệnh chưa?” Dứt lời nhìn Du Liên Châu chằm chằm, sợ chàng nói ra chữ “chết”. Thế nhưng Du Liên Châu khựng lại nửa ngày mới chậm rãi gật đầu “Tam ca đệ đã lành lặn rồi, mấy năm nay đệ ấy chuyên tâm luyện tập, tuy chịu không ít tội nhưng võ công ngày xưa cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn. Chỉ là mỗi năm tới mùa đông trời vừa lạnh thì gân cốt cả người đau nhức dữ dội, phải tĩnh dưỡng.”
Trương Thúy Sơn nghe thế chỉ cảm thấy tảng đá lớn treo trong lòng mười năm rớt uỵch xuống, tâm tình kích động không thôi, siết chặt lấy tay Du Liên Châu, nói năng có chút lộn xộn “Đệ biết mà… đệ biết mà! Sư phụ lão nhân gia tu vi thâm hậu như thế… tam ca huynh ấy, sư phụ người nhất định cứu được tam ca mà! Tam ca cát nhân thiên tướng…!”
Lúc này, nếu nói kích động trừ Trương Thúy Sơn gần như nói năng lộn xôn ra, còn có Ân Tố Tố. Từ khoảnh khắc một nhà họ lên bè gỗ tính toán quay về Trung Nguyên kia, nàng liền lo lắng nếu Du Đại Nham có bất trắc gì, mình và Trương Thúy Sơn phải giải quyết thế nào? Giờ nghe được Du Liên Châu nói Du Đại Nham đã lành, võ công cũng khôi phục lại ngày xưa, trái tim chưa từng yên ổn mấy tháng nay chung quy nặng nề thở phào.
Chỉ nghe Du Liên Châu nói: “Lần này tam ca đệ quả thật cát nhân thiên tướng. Mấy năm trước, sư phụ và sư huynh đệ chúng ta mời khắp danh y cũng không nối xương lại được. Mãi đến năm Chí Nguyên thứ sáu, sư phụ và lục đệ hạ sơn một chuyến, cuối cùng mời về một vị đại phu. Đại phu này ở Võ Đang đủ nửa năm, cuối cùng dùng thủ pháp hết sức thần kỳ nối lại gân cốt gãy lìa của tam đệ. Sau đó tam đệ lại mất gần hai năm mới dần dần hồi phục lại phong thái ngày xưa.
Trương Thúy Sơn nghe xong hỏi dồn: “Đại phu đó là ai? Lần này tiểu đệ nhất định phải đích thân tới cửa bái phỏng, cảm tạ người đó.”
Mặt Du Liên Châu ảm đạm, nửa ngày mới nặng nề thở dài: “Tới cửa bái phỏng thì khỏi cần. Đại phu đó tên Lộ Dao, bây giờ chính là lục đệ muội của đệ.”
Trương Thúy Sơn đang thắc mắc vì sao sắc mặt nhị ca khó coi như thế, nghe được câu cuối cùng thì ngẩn ra, liền đó mừng rỡ: “Lục đệ muội? Lục đệ thành thân rồi? Này, này… thật sự quá tốt rồi! Đệ muội lại là ân nhân của tam ca và Võ Đang ta. Ông trời thật hậu đãi Võ Đang chúng ta! Nhị ca nhị ca, đệ muội này là hậu nhân danh môn nào? Y thuật lại giỏi như thế?”
“Lục đệ muội từ nhỏ đã là cô nhi, có một nghĩa huynh nương tựa lẫn nhau, là trang chủ Kim Lăng Thu Linh trang. Nếu luận xuất thân môn phái thì lại là truyền nhân Đông Hải Đào Hoa đảo.”
Trương Thúy Sơn trợn tròn mắt: “Đông Hải Đào Hoa đảo? Ông trời, sư phụ đúng là sư phụ, tìm được đại phu vừa chữa lành cho tam ca vừa gả cho lục đệ, còn là truyền nhân Đông Hải Đào Hoa đảo nữa.” Nói rồi dừng lại một chút, nhịn không được cảm khái “Mười năm không về, không ngờ được lục đệ rụt rè e thẹn năm xưa bây giờ cũng có gia thất rồi. Đợi gặp đệ ấy phải chọc đệ ấy một trận, xem có còn động tí là đỏ mặt như hồi đó nữa không.”
Ai ngờ Du Liên Châu nghe xong trầm giọng, chậm chạp nói: “Ngũ đệ, gặp lục đệ đệ tuyệt đối không được nhắc chuyện đó. Lục đệ của đệ… mấy năm nay… ôi…” Nói rồi không nhịn được mà lắc đầu.
Trương Thúy Sơn giật thót, hỏi: “Sao cơ? Nhị ca? Vì sao không nhắc? Lục đệ đệ ấy… làm sao rồi?”
Du Liên Châu nặng nề thở dài, đáp: “Bốn năm trước, lục đệ và đệ muội còn chưa thành thân nhưng ngay cả sính lễ Võ Đang đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ qua năm là đi Thu Linh trang cầu thân, dạm ngõ. Ai ngờ hai người lục đệ trên đường quay về sư môn đệ muội lại gặp bất trắc. Lục đệ muội bị Thành Côn đánh trọng thương, lục đệ dùng nội công trị thương cho nàng không ngờ nội công Võ Đang ta tương khắc với nội công nàng luyện, hoàn toàn không trị được thương thế của nàng. Đệ muội thân là đại phu, biết thương thế bản thân sợ là hết cứu, lại lo lục đệ khổ sở tiếc nuối bèn cùng lục đệ thành thân ở Gia Hưng. Sau đó không lâu thì qua đời. Trước khi lâm chung, nàng truyền tin cho Võ Đang, dặn dò sư huynh đệ chúng ta sau khi nàng đi phải đưa lục đệ về.”
Nói đến đây, Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đều “a” một tiếng, nhìn nhau không biết phản ứng ra sao.
Mấy năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhất là hai kế sách Lộ Dao bày ra năm xưa đều dính líu đến vợ chồng Trương Thúy Sơn, mới rồi có mặt người ngoài không tiện nhắc tới, bây giờ trên tàu chỉ còn mấy người họ, Du Liên Châu bèn kể hết tất cả mọi chuyện trong mười năm nay. Vợ chồng Trương Thúy Sơn nghe mà kinh ngạc không thôi, không ngờ được mấy năm nay võ lâm Trung Nguyên xảy ra nhiều chuyện như thế. Đợi đến khi Du Liên Châu thuật tới chỗ Lộ Dao thiết kế đẩy hết chuyện Đồ Long đao cho mấy hòa thượng Thiếu Lâm đánh trọng thương Du Đại Nham, cùng việc dụ Thành Côn lộ ra chân tướng trên Thanh Lương sơn Kim Lăng, Ân Tố Tố không kềm được khen thầm trong dạ, lại thêm Lộ Dao trị khỏi cho Du Đại Nham, vô hình chung giải quyết vấn đề lớn nhất giữa nàng và Trương Thúy Sơn, lập tức nảy sinh hảo cảm vô hạn với vị đệ muội chưa từng gặp mặt này. Nhưng nghĩ tới người đã không còn, trong lòng thất vọng. Trương Thúy Sơn chưa từng gặp mặt Lộ Dao, nghe Du Liên Châu nói, càng thêm đau lòng lục đệ Ân Lê Đình.
“Sau đó mấy sư huynh đệ hao hết công sức mới dẫn được lục đệ ngẩn ngơ qua về Võ Đang. Lục đệ vừa thấy sư phụ bỗng tỉnh táo lại, quỳ phịch xuống trước mặt sư phụ, nói mình không báo mà thành thân với đệ muội, xin sư phụ trách phạt. Lúc đó sư phụ cũng đã biết tin đệ muội qua đời, nói với lục đệ nhân phẩm, tính tình Lộ cô nương ngàn người mới có được một, lại có ơn to với Võ Đang, con dâu này Võ Đang nhận, bảo lục đệ không cần tạ tội. Lại dặn dò đại ca và tứ đệ đi Thu Linh trang bổ sung hôn thư, sính lễ, cũng tuyên bố cho tất cả môn hạ, bất luận nàng còn sống hay không đều là người của Võ Đang ta, sau này nếu có kẻ tới gây chuyện, Võ Đang gánh vác tất cả. Đệ muội mất được ba tuần, lục đệ liền ngã bệnh, không ăn uống gì, mê mê man man liên tục hơn ba tháng. Khi đó Phó trang chủ liên tiếp nhờ mấy đại phu quen thân với đệ muội lúc sinh tiền, đều rất nổi danh tới xem bệnh cho lục đệ. Thấy tình hình lục đệ xong cũng không khỏi lắc đầu, tất cả đều nói tâm bệnh cần phải chữa bằng tâm dược, dù họ có kê thuốc châm cứu cũng không trị được phần gốc. Lúc ấy mấy người chúng ta ngày đêm bên lục đệ, chỉ sợ đệ ấy nghĩ không thông làm chuyện hồ đồ. Nhưng lục đệ hoàn toàn không nghe lọt, dùng thuốc cũng vô hiệu. Mãi đến ba tháng sau, Phó trang chủ đích thân đến thăm sư phụ, đưa sư phụ một tờ giấy, sư phụ xem xong đến phòng lục đệ trò chuyện với đệ ấy một đêm. Ngày hôm sau lục đệ dần ổn lại, bắt đầu từ từ uống thuốc ăn cơm, dưới sự điều dưỡng của đại phu, không tới nửa tháng liền khỏe. Từ đó về sau, lục đệ chuyên tâm luyện võ, rảnh rỗi thì chỉnh lý sao chép bệnh án, đơn thuốc đệ muội để lại lúc sinh tiền, giao cho Phó trang chủ in ấn, thay đệ muội đi thăm những tiền bối y giới năm xưa lúc đệ muội vừa xuất đạo được họ giúp đỡ. Trừ đó ra tất cả đều như trước, nhưng… lại khiến người ta nhìn mà đau lòng.”
Nói đến đây, Du Liên Châu khẽ than, chuyển đề tài: “Mấy năm nay sư phụ bế quan, tỉ mỉ nghiên cứu công phu đệ muội nhờ Võ Đang truyền thừa. Mấy thứ kiếm pháp chưởng pháp tinh diệu kia không nói, đệ muội để lại một cuốn nội công tâm pháp thật sự uyên thâm. Sư phụ nói nội công này chỗ nào cũng tương khắc với Võ Đang Cửu Dương công ta, nhưng về đạo lý căn bản thì tương hợp hoàn toàn, nhất thể lưỡng diện, còn tinh thâm hơn cả Võ Đang Cửu Dương công. Sau sư phụ nói, có lẽ đấy là Cửu Âm Chân Kinh giang hồ đồn đại trăm năm trước. Hai năm đó sư phụ vẫn luôn bế quan, chính vì suy nghĩ làm cách nào dung nhập Cửu Âm Chân Kinh này vào Võ Đang Cửu Dương công vốn có, trong đó còn thảo luận với sư huynh đệ chúng ta vô số lần. Mãi đến hai năm trước, rốt cuộc sư phụ thành công, gọi mấy sư huynh đệ chúng ta lại, giảng giải công pháp mới này cho chúng ta nghe. Công phu này so với Cửu Dương công trước đây càng uyên thâm hơn. Nếu nói luyện công phu này chăm chỉ nhất chính là lục đệ, huynh nghĩ có lẽ là vì nó là nguyên nhân gián tiếp khiến năm đó đệ muội mất mạng.”
Du Liên Châu nói hết chuyện cũ mười năm, nhìn Trương Thúy Sơn: “Ngũ đệ, bây giờ lục đệ đang chờ ở Kim Lăng, huynh đệ các đệ gặp nhau nhớ đừng nhắc tới lục đệ muội.”
Trương Thúy Sơn nặng nề gật đầu: “Nhị ca, đệ nhớ rồi. Huynh đệ chúng ta xa cách mười năm mới đoàn tụ, đương nhiên phải nhắc chuyện vui rồi. Đáng tiếc lục đệ… ngay cả đệ muội chưa từng thấy mặt cũng nhọc lòng vì chuyện của tiểu đệ, tiểu đệ thật sự… “ Nói rồi khựng lại, giọng run run: “Mấy năm nay tiểu đệ khiến sư phụ và các sư huynh đệ lo lắng quá nhiều, mười năm nay… hơn mười năm… bây giờ tiểu đệ còn được trông thấy sư huynh…” Nói đến đây thì nghẹn ngào, nhìn tóc mai Du Liên Châu đã điểm bạc, nếp nhăn trên trán nhiều thêm, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Du Liên Châu vỗ vai chàng, cho dù chuyện xưa nghĩ lại nặng nề nhưng cũng không kềm được nụ cười: “Mấy năm trước sau khi tam đệ bị thương, đệ lại mất tích, giang hồ đổi chúng ta thành Võ Đang ngũ hiệp. Bây giờ tam đệ khỏi bệnh, đệ cũng quay về, Võ Đang thất hiệp hôm nay lần nữa trùng phùng, ngày bảy sư huynh đệ chúng ta dắt tay hành hiệp giang hồ không còn xa nữa.”
Trương Thúy Sơn bất giác chua xót, nặng nề gật đầu.
Cốt nhục tình thâm, thời gian mười năm, cần gì nói dài ngắn?
Tàu đi theo hướng nam mấy ngày, vào cảng Trường Giang, kế đó lại đổi sang đi thuyền sông, xuôi sông thẳng về Kim Lăng.
Từ sau khi vào Trung Nguyên, ba người Du Liên Châu khá cẩn thận, vì Thiếu Lâm và Côn Luân về sớm hơn họ một ngày. Các bang phái có đệ tử bị Tạ Tốn đả thương trên Vương Bàn Sơn năm đó giờ hẳn đã biết Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố quay về Trung Thổ hết rồi, tất nhiên sẽ có rục rịch. May mà mấy năm nay Võ Đang và Thiếu Lâm ngang vai ngang vế, tiếng tăm nổi như cồn, nhất thời chưa có bang phái nào làm bậy. Song Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố đã chú ý đến lúc đi thuyền trên sông, rõ ràng có một ít nhân vật bang hội cưỡi ngựa đi dọc hai bên bờ. Vợ chồng Trương Thúy Sơn nhìn mà nhíu mày, Du Liên Châu thản nhiên như không, chỉ dặn dò nhà thuyền chèo gấp đêm ngày không nghỉ thẳng hướng Kim Lăng.
Trưa hôm đó, rốt cuộc thuyền ghé vào bến Tiềm Lưu, thành bắc Kim Lăng. Du Liên Châu đưa nhà thuyền ít bạc vụn, nhờ họ đi mua bốn con ngựa tới. Bên này nhà thuyền vừa đi, Du Liên Châu và vợ chồng Trương Thúy Sơn dắt Trương Vô Kỵ xuống thuyền, chân trước mới đặt xuống đất, Du Liên Châu đột ngột khựng lại, vội vàng kéo Trương Thúy Sơn đi trước mặt lại.
Trương Thúy Sơn ngẩn ra, không hiểu ý chàng nhưng nhìn thần sắc chàng lập tức phản ứng lại, dỏng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được hai bên bờ và đằng xa có người gấp rút tới, số lượng không ít. Chỉ nghe Du Liên Châu nói: “Một lát đệ bảo vệ đệ muội và Vô Kỵ, tuyệt đối đừng để họ một mình.” Trương Thúy Sơn biết sư huynh một lòng che chở nhà mình, trong lòng vô cùng cảm động. Du Liên Châu cao giọng: “Bằng hữu trên bờ tới đã lâu, sao không hiện thân gặp mặt?”