Tứ Đại Danh Bộ Hội Kinh Sư

Q.2 - Chương 22 - Danh Bộ Bị Truy Bắt

trước
tiếp

Thập Nhị Bả Đao đã giết chết tám tiêu sư, chỉ còn lại hai tiêu sư vẫn đang miễn cưỡng chống đỡ.

Bất quá họ có cố gắng đến mấy cũng không thể cố gắng được thêm nữa. Mười tiêu sư hợp lực liên thủ đã chết mất tám người, chỉ còn lại hai người thì có tác dụng gì? Nhưng vì tính mệnh của bản thân, họ chỉ còn có con đường tử chiến.

Gặp phải “Thập Nhị Bả Đao” cướp tiêu thì không cần lo giữ tiêu ngân bởi vì ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ nổi.

“Thập Nhị Bả Đao” cướp tiêu, trước giờ không bao giờ lưu lại mạng sống.

“Thập Nhị Bả Đao” không phải mười hai người dùng đao, mà là một người, một người sử đao giống như mười hai thanh đao. Đao pháp của hắn một chiêu mười hai thức, hai chiêu hai mươi bốn thức, ba chiêu ba mươi sáu thức… cuối cùng, người ta quên luôn cả tên hắn là gì, chỉ gọi là “Thập Nhị Bả Đao”.

“Thập Nhị Bả Đao” là một tên độc hành đại đạo tâm lang, thủ lạt. Tất cả bảo tiêu cục ở một dải Thiểm Tây Cam Túc đều hết sức đau đầu với hắn, nhưng cũng không ai làm gì được hắn.

Một người có thể sử mười hai thanh đao, đích thực không dễ gì mà đối phó được.

Giờ đây đao pháp của “Thập Nhị Bả Đao” đã tăng tốc, một tiêu sư bị chém trúng tay, tiếp đó là cánh tay, vai, cổ, ngực, tai cùng lúc bị chém trúng, rồi đến chân, đầu gối, đùi, eo, bụng, mông cũng liên tiếp trúng đao.

Gã tiêu sư liền gục người xuống giống như một con rối bị đứt dây, vĩnh viễn không thể đứng dậy được nữa.

Người chết trong tay “Thập Nhị Bả Đao” trước giờ đều không chỉ trúng một đao, mà ít nhất trên người cũng phải có mười hai vết thương, vì thế dù hắn không bao giờ lưu lại một người sống, nhưng mọi người vẫn biết là hắn làm.

Sắc mặt gã tiêu sư cuối cùng trắng bệch như tờ giấy, cánh tay run lẩy bẩy, cả ngọn kim tiên trong tay cũng không giơ lên nổi. Gã run rẩy nói :

– Tha… mạng…

“Thập Nhị Bả Đao” cười khẩy nói :

– Làm gì có chuyện dễ dàng thế?

Ánh mắt gã tiêu sư thoáng ngẩn ra giây lát, cuối cùng y nghiến chặt răng, vung kim tiên lên hét lớn :

– Ta liều mạng với ngươi!

“Thập Nhị Bả Đao” cười lạnh, chỉ khẽ nghiêng người đã tránh khỏi kim tiên.

Hắn bây giờ giống như một con mèo đang vờn chuột, trước khi giết con chuột phải vờn cho nó mệt mỏi và sợ hãi đến cùng cực.

Gã tiêu sư xông lên lần thứ hai.

“Thập Nhị Bả Đao” khẽ lắc mình tránh khỏi. Lần này hắn đã nhìn rõ sơ hở của gã tiêu sư. Đối với sơ hở của địch nhân, trước giờ hắn chưa bao giờ bỏ qua.

Chính vào lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng “hừ” lạnh bên tai, phảng phất như là ở bên trái.

“Thập Nhị Bả Đao” giật thót mình, phảng phất cảm thấy nếu bổ một đao này xuống thì hắn cũng phải táng mạng chứ chẳng nghi, bèn phiên thân lộn ngược lại. Hắn đưa mắt nhìn sang thì thấy bên trái hoàn toàn không có người. Chỉ có một thanh niên đang từ đằng xa tiến thẳng về phía hắn.

“Thập Nhị Bả Đao” càng cảm thấy kinh nghi bất định, bởi người đó còn ở xa như vậy, nhưng tiếng “hừ” khi nãy thì lại phảng phất như là ở sát bên cạnh hắn vậy, phần nội lực hùng hậu như vậy chính hắn cũng không thể có mà làm được.

Gã tiêu sư thấy “Thập Nhị Bả Đao” nhảy ngược về phía sau thì ngây người ra, tưởng rằng hắn đang đùa cợt bản thân, tức giận gầm lên một tiếng, tung mình lao lên phía trước.

Đột nhiên chàng thanh niên kia lạnh lùng cất tiếng nói :

– Từ tiêu sư, ông có cần mạng nữa không?

Từ tiêu sư thoáng ngẩn người, nhưng gã không nhận ra chàng thanh niên này là ai, nên đành thu hồi kim tiên, gấp giọng nói :

– Tiểu huynh đệ mau chạy đi, người này lạm sát vô tội, quyết sẽ chẳng tha cho ngươi đâu…

Người thanh niên đột nhiên đưa mắt nhìn “Thập Nhị Bả Đao”, mục quang như điện.

“Thập Nhị Bả Đao” giật mình, chỉ thấy đối phương đeo ở eo lưng một lưỡi kiếm vừa mỏng vừa sắc, kiếm lại không có vỏ. “Thập Nhị Bả Đao” chợt nhớ đến một người, sắc mặt liền ngưng tụ lên một vừng sát khí.

Chỉ nghe chàng thanh niên lạnh lùng nói :

– Ngươi chính là “Thập Nhị Bả Đao”?

“Thập Nhị Bả Đao” không tự chủ được gật đầu nhìn chàng thanh niên nói :

– Ngươi là Lãnh Huyết?

Bốn chữ này vừa xuất ra, gã tiêu sư họ Từ liền há hốc miệng, không nói ra được tiếng nào.

Mục quang “Thập Nhị Bả Đao” co lại, hắn phát ra một tiếng gầm quái dị, một đao liền bổ xuống đỉnh đầu Lãnh Huyết. Đao này khí thế phi phàm, đao đi được nửa đường lại biến thành mười hai đao chênh chếch chém xuống, căn bản không thể tránh né.

Một đao này là tuyệt kỹ thành danh của “Thập Nhị Bả Đao”, không đến lúc sinh tử quan đầu, hắn tuyệt đối không sử dụng.

Lãnh Huyết không tránh né. Chàng đột nhiên xông lại gần.

Một đao của “Thập Nhị Bả Đao” còn chưa chém xuống, thanh quang trong tay Lãnh Huyết lóe lên, trường kiếm đã đâm xuyên qua cổ họng của “Thập Nhị Bả Đao”. Sau đó chàng lập tức lùi lại. Khi thân hình đứng vững thì kiếm đã cắm vào thắt lưng.

Lúc này đao đầu tiên của “Thập Nhị Bả Đao” mới chém xuống, một đao lại tiếp nối một đao, tổng cộng đã chém xuống mười hai đao. Sau mười hai đao này hắn mới thoát lực ngã xuống, tiếp đó là máu tươi tuôn ra như suối từ cổ họng.

“Thập Nhị Bả Đao” không bằng một thanh kiếm không bao.

Khoái kiếm.

Lãnh Huyết là ai?

Lãnh Huyết là đệ tử của đệ nhất cao thủ trong triều, Gia Cát tiên sinh, là một trong “Võ lâm Tứ đại danh bộ”, đứng hàng thứ tư.

Truy Mệnh không truy nữ nhân, nhưng chàng truy tính mạng của người khác. Đặc biệt là mạng của những kẻ đáng chết.

Hiện giờ chàng đã truy đuổi ba ngày rồi. Địch nhân từng mua thuyền ra biển, vượt núi trèo non, chui lỗ, xuyên động, nay đã tiến nhập vào sơn cốc này, chàng vẫn truy đuổi một mạch từ đó đến giờ.

Điểm mạnh của Lãnh Huyết là sự kiên nhẫn phi thường và kiếm pháp liều mạng. Còn Truy Mệnh thì mạnh ở đôi chân và cái miệng uống rượu, cùng với truy tung thuật hãn thế vô song. Chưa ai thoát khỏi sự truy tung của chàng. Nhưng giờ đây người bị chàng truy tung đột nhiên biến mất.

Truy Mệnh dừng lại trong sơn cốc, đảo mắt nhìn chín cây du lớn, mấy tảng nham thạch nằm lộn xộn trên bãi cỏ. Đột nhiên chàng cảm thấy mình đang bị người khác theo dõi.

Không chỉ là một người… hai… ba… bốn, ít nhất cũng có bốn người. Nhưng bốn người này đang ở đâu?

Chính vào lúc này, từ phía sau nham thạch và trên cây du đột nhiên bắn ra bốn quả đại thiết cầu, từ bốn phía hợp kích bắn tới.

Trong nháy mắt Truy Mệnh liền bốn bề thọ địch, không thể xông lên trước, cũng không thể thoái hậu, đương nhiên hai bên tả hữu cũng bị khóa chặt đường tránh né. Thêm vào cự kình của đại thiết cầu, Truy Mệnh càng không thể dùng không thủ để ngạnh tiếp.

Một giây phút chần chừ, đại thiết cầu đã kích tới.

Truy Mệnh đột nhiên nằm xuống. Chàng thực sự nằm xuống. Nằm xuống một cách nhẹ nhàng thanh thản như một người lên giường đi ngủ vậy.

Bốn quả thiết cầu mang theo dây xích vốn cùng tập trung vào một mục tiêu là đỉnh đầu chàng, nay mục tiêu đã mất, tự nhiên phải va đập vào nhau.

Cùng lúc đó, chàng lăn người đến phía sau nham thạch.

Hai người nấp phía sau nham thạch muốn thu chùy lại thì đã quá muộn, chúng chỉ kịp nhìn thấy hai chiếc chân. Hai bàn chân đột nhiên biến lớn ra. Thì ra bàn chân đã đạp đến trước mặt chúng, lúc này muốn tránh cũng không kịp nữa.

Sau đó thì trời đất tối sầm, cả hai cùng song song ngã xuống. Bởi vì gót chân Truy Mệnh đã đạp vào mặt chúng.

Hai người trên cây du đã thu chùy lại.

Truy Mệnh giống như một con đại điểu bay lên trên cây.

“Vù vù” hai tiếng, hai quả thiết cầu lại bay ra.

Truy Mệnh đang ở trên không, đột nhiên tung ra hai cước.

Lẽ nào chàng định dùng thân huyết nhục để cản lại hai quả thiết cầu đang bay đến với thế lực không gì cản nổi kia?

Không phải. Hai cước này của chàng đá trúng không phải là thiết cầu, mà là đá đứt đoạn xích nối với thiết cầu, tính toán chuẩn xác vô cùng, thiết cầu vô lực điều khiển liền rơi xuống đất.

Truy Mệnh há miệng, phun ra một búng rượu. Rượu bắn vào hai tàng cây du, thanh âm “tách tách…” không ngừng vang lên.

Sau một hồi thì không còn thanh âm gì nữa. Tiếp đó mỗi cây du liền rơi xuống một người. Hai người này mặt đầy những vết sẹo đỏ ửng do rượu gây nên.

Truy Mệnh dựa lưng vào gốc cây, thầm nghĩ :

– “Hằng Sơn tứ thiết cầu đã bị khuất phục cả rồi, nhưng còn người mà mình đang truy tung “Đoạn Trường Đao” Tiết Quá đâu?”.

Chính vào lúc này, gốc cây chàng đang dựa lưng đột nhiên có một thanh đao đâm tới. Truy Mệnh đang dựa lưng vào gốc cây. Một đao này chẳng những có thể đoạn trường mà còn có thể đoạn hồn.

Nhưng cước của Truy Mệnh đã đá đoạn xương sống lưng của hắn.

Đao của hắn mới đâm ra thì chưa nhìn thấy gì. Chỉ thấy Truy Mệnh khẽ động chân, xương sống lưng của hắn liền đau nhói lên rồi gãy đoạn. Mắt hắn tối sầm, ngã gục xuống đất, một đao đó tự nhiên cũng đâm không trúng.

Nhưng hắn không thể nào hiểu nổi tại sao? Truy Mệnh đang ở trước mặt, làm sao lại có thể động cước đá vào sau lưng hắn? Trừ phi một người có thể khiến chân mình giống như một loại vũ khí lúc cứng lúc mềm, có thể tùy ý sử dụng. Nhưng hắn chưa từng nghe ai nói qua là có một người như vậy. Giờ thì dù chưa được nghe, nhưng hắn đã được nhìn thấy tận mắt. Chỉ sợ đây là lần cuối cùng.

Hắn đã nhận ba ngàn lạng bạc. Nhưng nếu biết trước Truy Mệnh lợi hại như vậy, dù cho hắn thêm ba ngàn lạng nữa hắn cũng không dám nấp sau gốc cây đâm ra một đao như vậy nữa.

Truy Mệnh là ai? Truy Mệnh là đệ tử của đệ nhất trí giả Gia Cát tiên sinh, một trong “Võ lâm Tứ đại danh bộ” đứng hàng thứ ba.

Tiết Quá có một người ca ca tên là Tiết Quá Nhân. Tiết Quá Nhân đích thực có khả năng hơn người. Chỉ luận võ công thôi hắn ít nhất cũng giỏi gấp năm lần đệ đệ của mình. Huống hồ hắn còn có ba món pháp bảo. Đó là một con độc xà toàn thân kịch độc, một đôi bao tay bách độc bất xâm, đồng thời cũng có bách độc và một chiếc kéo sắc bén đủ để phân kim đoạn thạch.

Hắn đang mang theo ba thứ binh khí này đi tìm Truy Mệnh, báo cừu cho đệ đệ. Với tính cách của hắn, đương nhiên không đi một cách bình thường. Cứ đến nửa đêm là hắn phi thiềm tẩu bích mà đi.

Hắn đã chuẩn bị hết sức kỹ càng. Đầu tiên là thả độc xà cắn Truy Mệnh một phát. Sau đó dùng “Bao tay bách độc” đánh ngã chàng, cuối cùng thì dùng “Toái Kim tiễn” cắt đầu Truy Mệnh xuống để tế linh hồn cho đệ đệ gã.

Truy Mệnh hành tung vô định, hắn tốn rất nhiều tâm sức mới điều tra được, Truy Mệnh và hai bộ khoái khác vì phải truy bắt đại đạo hái hoa Âu Ngọc Điệp nên đêm nay trú trong “Hoàng Hạc khách sạn”. Vì thế Tiết Quá Nhân liền đi đến đó.

Nửa đêm canh ba, hắn đã ở trên nóc “Hoàng Hạc khách sạn”, không ngờ lại gặp phải một thanh niên nhân. Thanh niên nhân cười cười, hỏi hắn tìm ai?

Tiết Quá Nhân thập phần kỳ quái, nửa đêm gặp phải người vận kình trang đi trên nóc nhà mà đối phương tựa hồ như cho rằng đây là chuyện rất bình thường, giống như ban ngày gặp phải người đi trên đường vậy.

Điều kỳ lạ nhất là người này nửa đêm canh ba nằm ngủ trên nóc nhà, phảng phất như đây không phải là nóc nhà, mà là giường của y vậy.

Bất kể là giường hay không là giường. Tiết Quá Nhân đã cảm thấy phiền phức. Dù sao thì người cản đường hắn đều đáng chết cả. Vì thế gã liền đánh ra một quyền.

Người kia liền đưa tay chộp vào khoảng không một cái.

Tiết Quá Nhân cũng không nhìn rõ đối phương xuất thủ thế nào, chỉ là cánh tay kia vừa đưa lên đã hóa giải toàn bộ quyền phong của hắn, còn vươn đến chộp lấy tay hắn. Tiết Quá Nhân thầm kinh hãi, vội nhấc “Toái Kim tiễn” lên kẹp mạnh vào cánh tay của đối phương.

“Toái Kim tiễn” kẹp trúng cánh tay đó kêu đánh “cạch” một tiếng. Tiết Quá Nhân mừng thầm trong bụng, còn người kia thì vẫn mỉm cười. Chiếc kéo của Tiết Quá Nhân đã mẻ mất một miếng.

Tiết Quá Nhân lần này thì cả kinh thật sự, vội vươn tay thả độc xà ra. Bởi vì còn độc xà này toàn thân đều sắc bén, nên ngay cả hắn cũng không dám trực tiếp cầm vào, mà phải dùng bao tay.

Người kia lại vươn tay ra chộp lấy độc xà.

Tiết Quá Nhân thầm đắc ý, cho rằng đối phương nhất định sẽ mắc bẫy, nào ngờ người kia vẫn mỉm cười nhìn hắn.

Độc xà đã chết.

Tiết Quá Nhân thực sự kinh hoảng, vội vàng đeo bao tay bách độc vào, trong lòng thầm nghĩ :

– “Lẽ nào tay của ngươi còn cứng hơn cả sắt thép?”.

Tiết Quá Nhân dùng bao tay bách độc chộp ra một trảo. Người kia quả nhiên cũng vung trảo ra chộp lại. Tiết Quá Nhân cả mừng, bởi chỉ cần bàn tay đối phương chạm vào bao tay của gã, chất độc sẽ lập tức xâm nhập chưởng tâm, bàn tay đó của y coi như phế bỏ.

Ai biết được rằng bàn tay đối phương chưa phế thì tay hắn đã phát ra một loạt tiếng kêu “răng rắc”, năm ngón tay toàn bộ đều bị bẻ gẫy. Sắc mặt Tiết Quá Nhân xanh nhợt lại, không phải do hắn đau đớn quá độ mà là do hắn cho rằng mình đã gặp quỷ. Hắn quay người định chạy thì chợt nghe người kia cười cười nói :

– Ta biết ngươi muốn tìm ai!

Tiết Quá Nhân không khỏi dừng bước.

Người kia mỉm cười nói :

– Ngươi tìm Truy Mệnh có đúng không?

Tiết Quá Nhân thập phần hồ nghi.

Người kia lại nói :

– Ngươi chính là ca ca của Tiết Quá, Tiết Quá Nhân.

Sự tò mò đã khiến Tiết Quá Nhân trở nên dũng cảm hơn :

– Ngươi là ai?

Người kia mỉm cười đáp :

– Người ta gọi ta là Thiết Thủ.

Thiết Thủ là ai?

Thiết Thủ là đệ tử của đệ nhất hảo thủ trong cấm cung, Gia Cát tiên sinh, là một trong “Võ lâm Tứ đại danh bộ”, đứng hàng thứ hai.

Âu Ngọc Điệp có một ngoại hiệu, đó là “Thập Nhị Chi Thủ”. Hắn không chỉ có nhiều thủ đoạn với nữ nhân, mà thủ pháp ám khí cũng không phải tầm thường, giống như là có mười hai cánh tay vậy. Bởi vì mỗi lần hắn xuất thủ đều là mười hai loại ám khí khác nhau, hơn nữa nhanh chậm, khinh trọng lại bất đồng. Hắn vốn là một thiên tài ám khí.

Chỉ tiếc một điều, hắn là một tên hái hoa đại đạo. Không biết đã có bao nhiêu thiếu nữ lương thiện bị hắn làm nhục, rồi vì hổ thẹn mà quyên sinh.

Lần này hắn đã chạy một chặng đường dài ba trăm dặm để trốn tránh sự truy lùng của Truy Mệnh.

Chính vào lúc Thiết Thủ bóp nát bàn tay Tiết Quá Nhân thì Âu Ngọc Điệp cũng gặp một người khác trên một mái nhà khác, ở một nơi khác.

Dưới ánh trăng, hắn thấy người này toàn thân bạch y, tuổi chừng hai mươi, mày kiếm mắt sao, khuôn mặt văn nhã nhưng mang theo một thứ sát khí khó hiểu. Chỉ tiếc là hai chân của y đã mất.

Âu Ngọc Điệp đã bị truy đuổi mấy trăm dặm đường, đến đây thì tính háo sắc lại nổi lên, hắn đang định nhân lúc tối trời hành sự thì không ngờ lại gặp phải thanh niên không chân này.

Mục quang hắn lập tức nheo lại, bởi vì gã đã nghe người ta nói qua. “Võ lâm Tứ đại danh bộ” được nhân sĩ võ lâm xếp thứ tự dựa theo công tích phá án của mỗi người. Lãnh Huyết đứng hàng thứ tư. Truy Mệnh đứng thứ ba. Thiết Thủ đứng hàng hai. Còn đứng hàng đầu là một người tên là Vô Tình. Người này là một thanh niên nhân không chân và cũng không biết võ công.

Lẽ nào đây chính là y?

Chỉ thấy người này đang thổi tiêu, phảng phất như y không hề chú ý đến mọi sự vật xung quanh vậy.

Sắc mặt Âu Ngọc Điệp thoáng trầm xuống, thầm nhủ :

– “Cho dù thế nào cũng phải thử một phen mới biết được!”.

Đột nhiên hắn giương tay, ba điểm tinh quang phân làm ba đường thượng, trung, hạ tấn công bạch y thanh niên.

Bạch y nhân đưa ngọc tiêu lên điểm nhẹ ba cái, ám khí liền chui hết vào ống tiêu. Chàng khẽ nghiêng ống tiêu đổ ám khí ra lòng bàn tay quan sát. Dưới ánh trăng, chỉ thấy chàng khẽ chau đôi mày kiếm lại, rồi ngẩng đầu lên, hai mắt bắn ra những luồng ánh sáng lạnh lẽo nhìn Âu Ngọc Điệp.

Đột nhiên chàng “hừ” lạnh một tiếng, trầm giọng hỏi :

– Ngươi là Âu Ngọc Điệp?

Âu Ngọc Điệp tự thị võ công cao cường, ngay cả “Thập Nhị Bả Đao” cũng từng bái hắn làm đại ca, nay thấy bạch y thanh niên này vừa xuất thủ đã thu mất ám khí thành danh “Tam Tuyệt châm” của hắn, trong lòng không khỏi thầm lo sợ :

– Vô Tình?

Người kia chậm rãi gật đầu không nói tiếng nào.

Âu Ngọc Điệp hét lớn một tiếng, song thủ cùng xòe ra, mười hai loại ám khí cùng lúc bắn về phía Vô Tình.

Một chiêu “Mãn Thiên Hoa Vũ” này tựa như thiên la địa võng, Vô Tình có cánh cũng khó bay được.

Vô Tình tịnh không bay.

Vào sát na trước khi Âu Ngọc Điệp phát xuất mười hai cỗ ám khí, từ trong ngọc tiêu của Vô Tình đã phóng ra một điểm hàn quang. Điểm hàn quang này chính là một trong ba mũi “Tam Tuyệt châm” vừa nãy Âu Ngọc Điệp phóng ra.

“Phập”, mũi châm đã cắm vào huyệt Ấn Đường giữa mi tâm Âu Ngọc Điệp.

Mười hai đạo ám khí Âu Ngọc Điệp bắn ra cũng bởi thất lực mà lần lượt rơi xuống. Sau đó là Âu Ngọc Điệp ngã xuống.

Bất luận là ai trúng phải một mũi “Tam Tuyệt châm” đều liền táng mạng ngay lập tức. Cho dù là hắn cũng không ngoại lệ.

Chỉ nghe Vô Tình lạnh lùng nói :

– Truy Mệnh có chuyện phải đi gặp Gia Cát tiên sinh. Y không rảnh để xử lý ngươi nên nhờ ta tiễn ngươi một đoạn.

Phảng phất như chàng đang nói chuyện với một thi thể. Dưới ánh trăng ảm đạm, chàng vẫn ngồi trên mái nhà, có một thứ tịch mịch và sát khí không thể nói thành lời.

Vô Tình là ai?

Vô Tình chính là đệ tử của ngự tiền đệ nhất danh tú, Gia Cát tiên sinh. Danh liệt trong “Võ lâm Tứ đại danh bộ”, đứng hàng thứ nhất.

“Võ lâm Tứ đại danh bộ” có bốn người. Đó là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết. Những cái tên này đều do người trong giang hồ dựa theo phong cách phá án hoặc võ công khí thế của họ mà đặt ra. Bởi vì những danh hiệu này quá nổi bật, nên giang hồ cũng chỉ biết đến chúng mà không ai biết danh thật, tính thật của họ là gì.

Vô Tình năm nay hai mươi hai tuổi. Từ thuở nhỏ đã mất đi hai chân, vì thế chàng đã khổ luyện một loại khinh công không cần dùng chân, biến nhược điểm thành ưu điểm. Bởi vì thiên sinh thể chất yếu nhược không thể luyện công, nên đã cố tâm luyện thành ám khí thủ pháp, dụng xảo kình phát xạ ám khí, giang hồ xưng tụng là đệ nhất ám khí danh gia. Âu Ngọc Điệp gặp phải chàng gần như là tự đâm đầu vào chỗ chết. Vô Tình tâm tư cẩn mật, xuất thủ lang lạt, nhưng nội tâm thì lại không vô tình, hơn nữa còn cực dễ động tình.

Chuyện liên quan đến chàng tôi đã kể trong “Ngọc Thủ”.

Thiết Thủ năm nay ba mươi tuổi. Đối nhân rất khoan hòa nhã nhặn, nụ cười trên môi không bao giờ tắt. Con người lại thập phần khiêm tốn. Nội công vô cùng thâm hậu, chiêu thức biến hóa vô cùng. Công phu trên tay của chàng mạnh hơn bất kỳ chưởng pháp danh gia nào trên giang hồ. Tính tình chàng nhân hậu ôn hòa, tấm lòng rộng mở, lại còn thập phần cơ trí, đã từng dùng mười chiêu đánh bại “Cửu Hiện Thần Long” Uy Thiếu Thương danh lừng thiên hạ.

Cố sự có liên quan đến Thiết Thủ, mời xem bộ “Độc Thủ”.

Truy Mệnh là người nhiều tuổi nhất trong “Tứ Đại Danh Bộ”. Con người chàng tính tình vui vẻ, thích du hí giang hồ, không câu nệ tiểu tiết. Thường ngày hay mặc áo rách, đi giày cỏ, trong tay có rượu là uống. Chàng đã luyện thành một loại công phu đặc dị dùng rượu làm ám khí, oai lực vô song, cước pháp cực kỳ cao cường, truy tung thuật thì đứng đầu thiên hạ.

Những sự tích của chàng có thể tìm thấy trong bộ “Huyết Thủ”.

Lãnh Huyết niên kỷ trẻ nhất, kiếm thuật cũng cao nhất, cũng là người thọ thương nhiều nhất, nhưng cuối cùng chàng vẫn khiến cho địch nhân phải bại vong. Bởi vì chàng dám liều mạng, tính tình lại kiên nhẫn, đồng thời rất giỏi nắm bắt thời cơ. Những điều kiện tiên quyết để giành phần thắng chàng đều có, vậy làm sao mà không thắng cho được?

Những chuyện liên quan đến chàng xin mời tham khảo trong “Hung Thủ”.

Trên đây là những đặc tính của “Tứ Đại Danh Bộ”. Cố sự này chính là ký tải lại câu chuyện họ đồng tâm hiệp lực diệt trừ một kẻ địch lớn.

Phủ đệ “Gia Cát Thần Hầu”.

Gia Cát tiên sinh là đệ nhất hộ vệ bên cạnh Thánh thượng. Bất kể là đại nội cao thủ, giáo đầu trong Tử Cấm Thành, hay mười tám vạn Ngự lâm quân không một ai dám nghịch ý với của Gia Cát tiên sinh.

Chính bởi vì như vậy mà gian tướng mưu thần nhiều lần muốn tiếm đoạt Vương vị nhưng đều bất thành. Cũng chính bởi vậy mà gian thần phiến đảng tuy dưới trướng có không ít cao thủ nhưng vẫn sợ thần oai của Gia Cát tiên sinh.

Chúng không dám hành sự.

Gia Cát tiên sinh không chỉ võ công cao tuyệt, hơn nữa còn là người hùng tài đại lược. Đáng tiếc đương kim Hoàng thượng là một hôn quân, chỉ cầu bản thân được bình an nên mới dùng Gia Cát tiên sinh làm hộ giá, còn đối với những kế sách an định thiên hạ, vỗ về lê dân của Gia Cát tiên sinh y chẳng hề có hứng thú.

Gia Cát tiên sinh sớm đã chẳng có tâm tranh danh đoạt lợi, nhưng ông cũng không giống với những cao nhân bình thường, thấy mình không được triều đình trọng dụng thì liền thoái ẩn sơn lâm; ông luôn tận lực mà làm mọi việc trong khả năng của mình, vì quốc thái dân an, vì giữ gìn giang sơn xã tắc, ông tình nguyện một mình ở bên cạnh Hoàng đế đợi thời cơ tiến ngôn.

Tòa phủ đệ của Gia Cát tiên sinh chẳng huy hoàng tráng lệ, cũng chẳng thâm nghiêm ẩn mật, chỉ có vài gia đinh trông tinh thần có vẻ phấn chấn hơn các gia đinh trong những phủ đệ khác đứng ở trước cửa canh gác.

Bên trong nội phủ cũng như vậy, đình viện hoa viên thanh tinh u nhã, nha đầu gia bộc đều nhàn nhã đi đi lại lại, xem ra chẳng có chút gì giống như một phủ đệ võ lâm cả.

Nhưng hắc bạch lưỡng đạo, lục lâm, tặc phỉ tuyệt chưa có ai có thể an nhiên vô dạng mà xâm nhập được vào chốn này.

Bao gồm cả độc hành đại đạo danh chấn giang hồ năm xưa “Kim Thương Vương” Công Tôn Tử Lịch. Năm đó y dẫn theo mười sáu tay cao thủ hắc đạo ám sát Gia Cát tiên sinh, kết quả chỉ có mình Công Tôn Tử Lịch gãy tay chạy thoát, mười sáu người khác đều táng mạng trong vương phủ. Tuy nhiên trong trận chiến đó, Gia Cát tiên sinh cũng thọ thương.

Bao gồm cả Can Lục Vương tạo phản, dẫn theo ba ngàn tử đệ binh lính tấn công, kết quả cả ba ngàn người đều bị trói lại như cơm nắm. Can Lục Vương cũng bị trói lại để triều đình định tội.

Từ đó trở đi, không còn ai dám có chủ ý đánh vào “Gia Cát Thần Hầu phủ” nữa. Bất kể là tướng quân trong quân đội hay người trong võ lâm.

Gia Cát tiên sinh chắp tay đứng bên trong hồng đình, mắt nhìn đình đài lầu các, ông chỉ là một lão nhân gầy gò thần thái phiêu dật.

Lúc này, ông chợt nghe sau lưng mình có tiếng bước chân.

Người này cước bộ rất nhẹ, khoảng cách từng bước một đều nhau chằn chặn, nhanh mà không gấp, hiếm có hơn nữa là cao thủ có thể khống chế tứ chi của bản thân này chỉ là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi.

Gia Cát tiên sinh không khỏi mỉm cười. Đây là cao thủ trẻ tuổi đắc ý nhất của ông: “Lãnh Huyết”.

Lãnh Huyết kiên định bước tới, nhìn thấy Gia Cát tiên sinh, trong mắt liền lộ ra vẻ kính ngưỡng. Chàng cung kính nói :

– Tiên sinh, con đến rồi!

Gia Cát tiên sinh cười nói :

– Tốt lắm, con vượt đường xa đến đây hẳn rất mệt mỏi, mau ngồi xuống đi!

Lãnh Huyết nhẹ giọng nói :

– Đa tạ tiên sinh!

Nhưng chàng vẫn đứng thẳng như trước.

Gia Cát tiên sinh cười cười nói :

– Con vẫn như vậy. Lúc đứng chính là lúc nghỉ ngơi. Vì thế những lúc có thể đứng, con quyết không bao giờ ngồi.

Trong mắt Lãnh Huyết cũng thoáng lộ tiếu ý, chàng nói :

– Lúc có thể đi con cũng quyết không đứng, đi so với đứng còn là một loại nghỉ ngơi dễ chịu hơn nhiều.

Gia Cát tiên sinh nhìn chàng cười cười nói :

– Con vẫn cứ như vậy, kiên nhẫn phi thường, thị giả bất lãn.

Hai người không nói thêm gì nữa.

Gia Cát tiên sinh đưa mắt nhìn tòa đình viện, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

Lãnh Huyết quét mục quang bốn phía, ánh mắt sắc bén. Một hồi sau chàng lên tiếng hỏi :

– Tiên sinh, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh hôm nay có về không?

“Võ lâm Tứ đại danh bộ” được xếp danh theo thứ tự nhập môn, chứ không phân theo bối phận và tuổi tác. Lãnh Huyết nhập môn muộn nhất, chỉ có tám năm, nên đứng hàng sau cùng. Truy Mệnh đã thành danh trên giang hồ từ thuở thiếu niên, mười một năm trước mới gia nhập môn hạ Gia Cát tiên sinh. Thiết Thủ khi nhập môn vào mười lăm năm trước cũng đã có võ công không tệ. Vì thế Truy Mệnh đứng hàng thứ ba, Thiết Thủ là lão nhị. Niên kỷ của Vô Tình so với Thiết Thủ, Truy Mệnh thì đều nhỏ hơn, nhưng mười tám năm trước đã được Gia Cát tiên sinh nuôi dưỡng, vì thế là đại sư huynh. Nếu như không phải hai chân chàng tàn phế, thân thể yếu nhược, chỉ sợ giờ đã có được chân truyền tám chín phần của Gia Cát tiên sinh rồi.

Gia Cát tiên sinh cười nói :

– Đại sư huynh của con đến ngay bây giờ đây. Nhị sư huynh chưa chắc đã đến. Tam sư huynh đã có việc phải đi rồi.

“Phải đi rồi” là ba từ nói giảm đi vấn đề. Nhưng Lãnh Huyết biết rõ, Truy Mệnh đã phụng mệnh đi xử lý một vụ án nào đó hết sức khó khăn rồi.

Nếu không phải đại án không ai phá nổi thì đâu cần kinh động đến người của “Tứ Đại Danh Bộ” xuất thủ?

Gia Cát tiên sinh vừa nói dứt lời. Ở bán nguyệt môn phía sau chiếc cầu liền xuất hiện một cỗ kiệu, do bốn thanh y đồng tử mi thanh mục tú khênh đến. Bốn đồng tử này khênh một cỗ kiệu lớn mà coi như không có gì, bước chân nhẹ nhàng như lướt đi trên mặt đất. Người trong kiệu lên tiếng nói :

– Bái kiến tiên sinh, Vô Tình đã về!

Gia Cát tiên sinh mỉm cười gật đầu. Vô Tình không thể xuống kiệu bái kiến, nỗi khổ tâm này ông hoàn toàn hiểu được.

Lãnh Huyết vui mừng nói :

– Đại sư huynh!

Người trong kiệu cũng nói :

– Tứ sư đệ!

Tấm màn che kiệu chầm chậm vén ra. Lúc này cỗ kiệu đã dừng hẳn lại.

Bốn thanh y đồng tử quỳ xuống bái chào Gia Cát tiên sinh rồi phân ra đứng ở hai bên tả hữu.

Chỉ thấy cánh tay vén màn kiệu lên hết sức văn nhã tú lệ, người trong kiệu là một thanh niên vận nho phục màu trắng, thần sắc tuấn tú nhưng lạnh lùng tiêu sái. Vừa thấy Gia Cát tiên sinh, mục quang liền lộ vẻ kính phục vô vàn.

Gia Cát tiên sinh mỉm cười nói :

– Vất vả cho con rồi!

Vô Tình cười cười nói :

– Âu Ngọc Điệp đã bị con giết chết!

Gia Cát tiên sinh “hừ” lạnh một tiếng :

– Loại đại đạo hái hoa đó chết là đáng!

Vô Tình lại nói :

– Tam sư đệ truy đuổi Tiết Quá ở Tương Tây, tên đó rất tàn độc. Tam sư đệ truy đuổi hắn mấy ngày rồi. Ca ca của Tiết Quá là Tiết Quá Nhân từ Ký Bắc cũng đã đuổi tới. Nhị sư đệ định đợi hắn trên đường rồi giải quyết để tránh phiền phức cho tam sư đệ. Vì thế nhị sư đệ sớm nhất cũng phải sáng mai mới về được.

Gia Cát tiên sinh nói :

– Ta vội triệu tập các con về đây đích thực là có chuyện quan trọng. Mấy ngày trước Truy Mệnh đã giải quyết xong Tiết Quá và quay về đây rồi. Khi trở về vừa hay lại gặp phải một chuyện lạ, liền vội báo cáo cho ta hay. Bởi sự tình khẩn cấp nên nó lại lập tức đi rồi. Chuyện này ta thấy cả bốn con không liên thủ thì e rằng khó mà xong được… nếu hôm nay Thiết Thủ không về kịp thì để ta nói trước cho hai con nghe cũng được.

Vô Tình và Lãnh Huyết đều thầm kinh ngạc. Từ khi bốn người bọn họ xuất đạo đến nay, chỉ cần vụ án nào kinh động đến một trong bốn người thì đã là lớn lắm rồi. Các vụ án do hai người hoặc ba người cùng xử lý cũng cực ít. Án kiện do bốn người liên thủ giải quyết chỉ vẻn vẹn có hai vụ. Hai lần này đều là những đại án kinh thiên động địa. Cũng chính vì hai lần giải quyết thành công án kiện này mà họ được mệnh danh “Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ”. Vậy mà hôm nay lại nghe Gia Cát tiên sinh nói lại có án kiện đang chờ bốn người liên thủ giải quyết, trong lòng cả hai đều không khỏi cảm thấy chấn động.

Gia Cát tiên sinh trầm ngâm một hồi rồi nói :

– Vô Tình, con còn nhớ thân thế mình không?

Vô Tình thoáng ngây người, trên mặt thoáng lộ vẻ bi phẫn nói :

– Con nhớ. Là vào đêm Trung Thu mười tám năm trước, mười ba dạ hành nhân đã…

Nói đến đây thì giọng chàng nghẹn lại, nhất thời nói không nên lời.

Nguyên lai Vô Tình sinh ra trong một thế gia võ lâm, nhưng đột nhiên một đêm có mười ba hắc y nhân xông vào nhà chàng, chẳng nói một lời, đã cưỡng hiếp, đồ sát toàn gia nam nữ lão ấu trong nhà chàng. Vô Tình bị một gã hắc y nhân dùng đao chặt đứt đôi chân, sau đó bởi y phải phân tâm đối phó với phụ thân chàng nên không có thời gian hạ sát thủ. Về sau Vô Tình lại bị một gã đại hán sử quải trượng đá bay vào bụi cỏ, hôn mê bất tỉnh. Đám hắc y nhân cũng không phát hiện ra chàng còn sống, liền cho một mồi lửa thiêu rụi tòa sơn trang.

Sau khi chúng rời khỏi thì Gia Cát tiên sinh đã kịp thời xuất hiện, cứu chàng ra khỏi biển lửa. Ông thấy chàng tuổi nhỏ lại không có người thân, không có chỗ dựa nên đã thu nhận làm đồ đệ, truyền thụ tuyệt nghệ. Vô Tình thiên tư đĩnh ngộ, nhưng hai chân đã mất, lại bị hắc y nhân đá một cước chấn thương nội phủ, tuy Gia Cát tiên sinh đã toàn lực cứu chữa nhưng chàng cũng vô phương tu luyện nội công, võ công vì thế mà giảm sút rất nhiều. Cũng may là Vô Tình ngày đêm khổ luyện, cuối cùng đã luyện thành tuyệt nghệ ám khí, đối với ngũ hành cơ quan chàng cũng rất tâm đắc, đồng thời còn dùng tay thay chân, luyện thành một thân khinh công tuyệt thế. Sau này trong chiến dịch truy sát “Tứ Đại Thiên Ma”, chàng đã phát hiện đệ nhị ma “Ma Đầu” Tiết Hồ Bi chính là người năm xưa đã đá mình một cước, về sau tên này đã chết trong tay thủ lĩnh Tứ ma là “Ma Cô” Cơ Diêu Hoa. Mười ba tên hung thủ coi như là đã giải quyết được một tên.

Đoạn cố sự này xin xem chi tiết ở bộ “Ngọc Thủ”.

Gia Cát tiên sinh khẽ gật đầu nói :

– Nay đã có tin tức về mười hai tên hung thủ còn lại rồi.

Vô Tình không khỏi “a” lên một tiếng kinh ngạc. Lãnh Huyết sớm đã muốn thay vị đại sư huynh có thân thế bi thảm này báo cừu nên nghe vậy cũng không khỏi động dung.

Gia Cát tiên sinh nói :

– Trong mười ba tên hung thủ này có một tên đã bị giết trong trận chiến với “Tứ Đại Thiên Ma” đúng không?

Vô Tình nhất thời kích động, không nói ra lời.

Gia Cát tiên sinh nói :

– Khi con phát hiện một trong mười ba tên hung thủ năm xua chính là “Ma Đầu” Tiết Hồ Bi trong “Tứ Đại Thiên Ma”, ta cũng rất kinh ngạc. Bởi với võ công danh vọng của Tiết Hồ Bi mà luận, hắn tuyệt đối không bịt mặt làm một tên đánh trộm. Nếu như Tiết Hồ Bi chỉ là một trong mười ba tên, vậy mười hai kẻ còn lại thì sao? Chỉ sợ rằng võ công danh vọng của chúng cũng quyết chẳng thể dưới Tiết Hồ Bi. Điều này khiến ta rất hứng thú, rốt cục những kẻ này tập trung lại là có ý đố gì? Bọn chúng và lệnh tôn lệnh đường có thâm cừu đại hận gì? Là kẻ nào đã tập hợp bọn chúng lại? Mười hai kẻ còn lại là ai?

Gia Cát tiên sinh đưa mắt nhìn hai người, chỉ thấy cả Vô Tình lẫn Lãnh Huyết đều thập phần chuyên chú lắng nghe. Gia Cát tiên sinh lại nói tiếp :

– Bởi vậy, ta đã cố công điều tra các vụ án cùng loại trong ba mươi năm gần đây, kết quả phát hiện có bảy vụ như vậy. Vụ thứ nhất là vào hai mươi tám năm trước. Sư đồ “Liệt Sơn Thần Quân” mười chín người ở Bảo Định đã bị đồ sát trong một đêm. Đêm đó Chưởng môn Không Động phái là Liêu Cảnh Chính có việc hội kiến “Liệt Sơn Thần Quân”, khi đến chỉ thấy mười ba bóng hắc y phóng ra từ cửa sau, chớp mắt đã không thấy đâu. Liêu Cảnh Chính trong lòng nghi hoặc, vội xông vào trong thì thấy sư đồ “Liệt Sơn Thần Quân” người một nơi đầu một nẻo, tử trạng vô cùng kinh khủng…

Gia Cát tiên sinh ngừng lại giây lát rồi lại nói :

– Vụ tiếp theo là thảm án “Vô Vi phái” diễn ra vào hai mươi bốn năm về trước. Trong vòng một đêm, chín mươi sáu đạo cô đạo sĩ của “Vô Vi phái” bị cưỡng hiếp và giết sạch không còn một mống. Một người phu gánh nước đã từng nhìn thấy mười hai mười ba hắc y mông diện nhân tiềm nhập từ hậu sơn, quả nhiên đêm đó đã phát sinh thảm án… Một vụ khác xảy ra vào hai mươi hai năm trước. Toàn gia Mã Quân Thản học sĩ hai mươi bốn người trên “Cửu Nghi sơn” cũng bị giết sạch trong một đêm. Tuy không người nào nhìn thấy, nhưng tác phong và thủ pháp gây án hoàn toàn giống như hai vụ trước. Ba vụ án này và bốn vụ án sau đó đều có một đặc điểm. Đó là khám nghiệm tử thi cho thấy người chết không chết bởi cùng một loại binh khí, mỗi tên sát thủ đều dùng loại binh khí khác nhau. Trong đó có một loại vết thương rất kỳ lạ, dường như là do một loại vũ khí tên gọi “Thiết Liên Hoa” tạo thành vậy, nhưng trước mắt người sử dụng “Thiết Liên Hoa” phải nói là cực ít, lại chẳng có lấy một người võ công cao cường tương đương với Tiết Hồ Bi. Có thể đây là tuyệt kỹ sát thủ của một võ lâm cao thủ nào đó, bình thường kẻ này tuyệt đối không công khai sử dụng loại vũ khí này, vì thế không ai biết… Vụ án tiếp theo lại càng chấn động võ lâm hơn nữa. Sự kiện này phát sinh vào hai mươi năm trước. Chính là sự kiện phái Không Động toàn bộ bị tru diệt. Theo một đệ tử không có ở Tổng đàn hôm đó nói thì Chưởng môn phái Không Động “Phi Thiên Biển Bức” Liêu Cảnh Chính khi ở Liệt Sơn đã nhận ra một người trong đám hắc y nhân, có điều họ Liêu này không tin người đó có thể làm ra những chuyện như vậy nên y vẫn chưa công khai nói ra. Y đang chuẩn bị tìm kẻ đó để hỏi cho ra nhẽ, rồi sẽ thay “Liệt Sơn Thần Quân” đòi lại công đạo, không ngờ chính y cũng gặp phải độc thủ của bọn chúng. Vụ thứ năm chính là thảm án của nhà con. Nghe nói gia đình con mới chuyển đến Kinh thành được hai năm, nhưng không ai biết lai lịch, chỉ biết cả lệnh tôn lệnh đường đều có võ công cao cường. Cha con tên là Thịnh Đỉnh Thiên, thế nhưng trong võ lâm tuyệt không có một người nào tên gọi như vậy. Kiếm pháp mà ông ấy sử dụng giống như là kiếm pháp Hoa Sơn, ngoài ra còn kiêm thông cả chưởng “Tâm Lôi” nữa. Còn võ công lệnh đường hình như là đích truyền của phái Tuyết Sơn. Thế nhưng khi ta điều tra hai phái Hoa Sơn, Tuyết Sơn họ đều không biết phụ mẫu con là ai, vì thế ta hoài nghi tên họ của lệnh tôn, lệnh đường chỉ là tên giả để trốn tránh kẻ thù truy sát mà thôi. Sau khi vụ án này phát sinh, trong một thời gian dài bọn chúng không gây án nữa. Đến mười năm trước, Thạch gia bảo, Thạch Mãn Đường toàn gia bị diệt, kẻ duy nhất sống sót là một người say rượu nằm ngủ bên gốc cây nên không bị phát hiện. Người này đã từng nghe Thạch phu nhân trước khi lâm chung có nói: “Mười ba tên súc sinh các ngươi…”. Cho dù là thủ pháp, chứng vật tất cả đều có điểm tương đồng với năm vụ án trước đó, hiển nhiên là do cùng một nhóm người gây ra… Cho đến năm năm trước, lại có một vụ án nữa xảy ra. Lần này người gặp kiếp họa chính là Can Lục Vương, các con còn nhớ Can Lục Vương không?

Lãnh Huyết nói :

– Con nhớ. Can Lục Vương bởi nghe bọn gian thần nên đã có ý đồ hủy diệt “Gia Cát Thần Hầu phủ”, để dễ bề tranh đoạt Hoàng vị. Đêm đó, y đã dẫn theo ba ngàn tinh binh tấn công vào đây…

Vô Tình nói tiếp :

– Đáng tiếc tiên sinh sớm đã giăng sẵn thiên la địa võng, bắt Can Lục Vương giao cho Hình bộ Thượng thư đại nhân. Nhưng tiếc là đám tông miếu đại thần kia lại lên tiếng can ngăn, không lâu sau thì thuyết phục được Hoàng thượng, Can Lục Vương may mắn được hồi kinh…

Gia Cát tiên sinh nói :

– Đúng vậy. Y hồi kinh chưa được bao lâu thì gặp phải kiếp họa. Toàn phủ hai trăm chín mươi tư người, không một ai sống sót. Một người canh phu đã thấy mười ba hắc y dạ hành nhân đứng trước cổng “Can Lục vương phủ” nói mấy câu.

Lãnh Huyết vội hỏi :

– Là mấy câu gì?

Gia Cát tiên sinh điềm đạm kể :

– Mười ba kẻ đó hình như đã đắc thủ. Khi rời khỏi thập phần ung dung, một tên trong bọn còn cười nói: “Chúng ta liên thủ đã bảy lần, vậy mà vẫn còn chưa biết ai là ai!” Một tên khác cũng nói: “Âm Dương thần phiến của các hạ thập phần tinh diệu, tại hạ khâm phục vô cùng.” Một tên khác lạnh lùng cất tiếng: “Đại nhân đã phân phó, trước khi thời cơ đến thì không được nói chuyện, không được báo danh, bằng không sẽ không chia tiền, không truyền tuyệt kỹ, mà ngược lại còn giết luôn ngay tại chỗ”. Những kẻ khác nghe thấy mấy lời này đều tỏ ra thập phần úy kỵ, người lên tiếng đầu tiên nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta đừng nên nói nữa là hơn”. Lại có một tên “hừ” lạnh quát: “Có người nghe trộm!”, rồi y phản thủ lăng không đến xiết mạnh, cổ họng của người canh phu liền lập tức vỡ nát…

Vô Tình động dung nói :

– Kẻ này biết “Tam Trượng Lăng Không chỉ”!

Gia Cát tiên sinh gật đầu :

– Không sai, người có công lực như vậy trong võ lâm không nhiều lắm. Một tên khác vẫn không chịu buông tha, ném một thanh loan đao bay ra cắt đứt hai cổ tay người canh phu… người này nhất thời đau quá liền ngã xuống ngất đi.

Lãnh Huyết cũng động dung nói :

– Đây là “Hồi Hồn Bách Nguyệt đao” của Miêu Cương.

Vô Tình đột nhiên nói :

– Người canh phu hiển nhiên không phải là khách võ lâm, trúng phải hai vết thương nặng vậy làm sao còn sống được?

Gia Cát tiên sinh nói :

– Hỏi hay lắm. Nhưng lúc đó vừa hay ta và Ngự y Diệp Nhất Chỉ lại đi qua đó. Người canh phu vẫn còn chưa đoạn khí, Diệp thần y liền dùng “Tiểu Hoàn đơn” giữ lại tính mạng cho y.

Lãnh Huyết đột nhiên hỏi :

– Cho dù giữ lại được tính mạng, song hai tay đã gãy, cổ họng đã vỡ, y làm sao nói, làm sao viết được! Làm sao mà y kể lại được chuyện này?

Gia Cát tiên sinh mỉm cười nói :

– Hỏi rất đúng! Cũng thật xảo hợp, người canh phu này lại là dân vùng Tam Đảo, từ nhỏ đã biết phúc ngữ, vì thế y vẫn có thể nói ra được. Có lẽ mười ba tên hung đồ cho rằng người canh phu này dù không chết cũng không thể khai ra bọn chúng, nên mới không lập tức giết y tại chỗ. Nhưng cũng chính vì vậy mà chúng đã để lại đầu mối cho chúng ta phá bảy vụ án này.

Gia Cát tiên sinh thở dài một tiếng rồi mỉm cười nói tiếp :

– Ban đầu ngoại trừ đầu mối này ra thì ta không còn đầu mối nào khác. Về sau Vô Tình phát hiện Tiết Hồ Bi cũng là một trong mười ba tên đó, khiến ta đoán định rằng cả mười ba tên này đều là những kẻ có danh đầu không nhỏ trong võ lâm. Nhưng điều khiến ta băn khoăn nhất là không biết kẻ nào có đủ lực lượng khiến cho mười ba kẻ này tập trung lại một chỗ để làm loại “sự vụ” này cho hắn? Đáng tiếc Tiết Hồ Bi đã bị Cơ Diêu Hoa hạ sát, đầu mối cũng đứt đoạn. Ta khổ công nghiên cứu mấy vụ án này, ban đầu thấy thời gian, địa điểm, nhân vật đều không có liên quan gì đến nhau, nhưng sau một tháng trời nghiên cứu cẩn thận, ta đã phát hiện ra một điểm tương đồng rất kinh người…

Cả Vô Tình lẫn Lãnh Huyết đều không cầm được đồng thanh hỏi :

– Điểm tương đồng gì?

Gia Cát tiên sinh nói :

– Ba mươi hai năm trước, “Liệt Sơn Thần Quân” còn chưa khai tông lập phái, lúc đó y vốn là Trung Đại Phu của tiên đế, quan vị cực cao, rất trung thành với triều đình, sau này do bất mãn với gian tướng âm mưu lộng quyền nên đã quy ẩn Liệt Sơn. Hai mươi tám năm trước thì gặp phải họa kiếp. Vụ án hai mươi năm trước ở Tổng đàn Không Động cũng vậy, Liêu Cảnh Chính vốn là Tổng tham quân của Đại nội Thị vệ, giao tình rất tốt với “Liệt Sơn Thần Quân”. Người này từng xả thân cứu ấu chúa, nhưng sau thấy không được dùng đến liền trở về phái Không Động, không lâu sau thì được nhận chức Chưởng môn, cuối cùng cũng nhận phải thảm họa diệt môn. “Vô Vi phái” với triều đình tựa hồ không có quan hệ, nhưng trong lúc tiên đế thảo phạt phiến thần, “Vô Vi phái” đã nhiều lần dốc sức tương trợ, lập nhiều công lớn. Thái tử cũng từng học nghệ ở “Vô Vi phái”, tuy không được đại thành, nhưng cũng coi như đã học được một thân bản lĩnh, nhưng vào hai mươi bốn năm trước “Vô Vi phái” đã bị diệt vong rồi. Hai mươi năm trước Mã Quân Thản học sĩ tuy không phải người biết võ công, nhưng lại là mưu sĩ của Lễ bộ Thượng thư tiền nhiệm, toàn gia ông ta cũng gặp phải độc thủ. Lễ bộ Thượng thư Cao đại nhân cũng do gian tướng hãm hại chết. Còn vụ án của nhà con, cha con Thịnh Đỉnh Thiên ở trong triều đình lẫn trong võ lâm đều không có tên tuổi, nhưng ta chợt nghĩ đến việc hai mươi năm sáu trước, bên cạnh Tướng gia có văn võ nhị thần, văn thần là Mã Quân Thản, võ thần là Thành Đình Điền. Vị Thành tướng quân này là người phái Hoa Sơn, hơn nữa còn biết “Chưởng Tâm Lôi” nữa, phu nhân của ông ta nghe nói cũng là võ học thế gia.

Vô Tình nghe đến sắc mặt trắng nhợt, toàn thân run rẩy.

Gia Cát tiên sinh thở dài một hơi, lại nói :

– Con bất tất quá kích động, mười năm trước, Thạch gia bảo Bảo chủ Thạch Mãn Đường trong nhà có “Thượng Phương bảo kiếm” do tiên đế ngự ban, ghét ác như cừu, từng lớn tiếng chửi mắng gian thần. Không lâu sau thì y gặp phải độc thủ… Cuối cùng là Can Lục Vương. Can Lục Vương tuy là trợ thủ đắc lực của gian tướng, nhưng sau khi phiến loạn thất bại, Can Lục Vương tuy được trở về nhưng sớm đã bị ta giám sát. Không ngờ Can Lục Vương cũng gặp phải độc thủ, khi ta đến nơi thì đã muộn mất một bước…

Lãnh Huyết kinh ngạc nói :

– Nói như vậy, những vụ án này đều có liên quan đến chuyện gian thần soán vị?

Gia Cát tiên sinh cười lạnh :

– Đâu chỉ có liên quan mà rõ ràng là do bọn chúng xách động. Những trung thần có thể được trọng dụng trong triều bị chúng giết hại nhiều không biết đâu mà kể. Nhưng bọn chúng sợ nhất chính là những trung nhân nghĩa sĩ ẩn cư chốn võ lâm nhúng tay vào, vì thế một mặt chúng tạo sự thị phi khiến các phái trong võ lâm tự tàn sát lẫn nhau, một mặt mua chuộc cao thủ, tàn hại các nghĩa sĩ. Mười ba tên hung thủ võ công cao tuyệt này nếu không phải bị kẻ có quyền lực trong triều lấy lợi lộc mua chuộc, chỉ sợ cũng khó mà khiến chúng động lòng…

Mười chín năm nay, Vô Tình lần đầu tiên biết được nguyên nhân cái chết của song thân mình. Nhưng mười tám năm huấn luyện bổ khoái đã khiến chàng bình tĩnh, lý trí. Chàng cất tiếng hỏi :

– Chỉ sợ không chỉ có lợi lộc, vừa nãy tiên sinh có nói trong lời của người canh phu có câu: “Đại nhân đã phân phó, trước khi thời cơ đến không được nói chuyện, không được báo danh, bằng không sẽ không chia tiền, không truyền tuyệt kỹ, mà ngược lại còn giết luôn tại chỗ…”, dựa vào bốn chữ “không truyền tuyệt kỹ” này, có thể thấy ngoại trừ mười ba tên hung đồ này ra, còn có một nguyên hung võ công cao cường hơn nữa chủ sử vụ này! Bằng không đám gian thần nghịch tặc đó làm sao đủ tư cách truyền thụ võ công cho đám người này chứ?

Gia Cát tiên sinh thoáng lộ nét vui trong mắt, dường như ông rất hân thưởng đối với sự bình tĩnh và trí nhớ của Vô Tình. Chỉ nghe ông nói :

– Không sai, chẳng những thế mà võ công của tên nguyên hung này có thể cực cao, nhất định là một nhân vật chủ yếu dưới trướng gian tướng còn chưa lộ mặt. Ta cũng cảm thấy mơ hồ, có điều là gần đây đã có chút đầu mối về những vụ án này… Truy Mệnh trên đường về kinh đi qua vùng phụ cận Ngũ Đài sơn, nghe thấy có tiếng người đánh nhau liền lại gần xem thử. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, một kẻ đã vội vã bỏ đi. Truy Mệnh liền đỡ người còn lại lên, mới biết đó chính là “Độc Thủ Trạng Nguyên” Võ Thắng Tây…

Nghe đến đây, Vô Tình, Lãnh Huyết cũng không khỏi kinh ngạc. Vô Tình nói :

– “Võ Thắng Tây?” Tên “Độc Thủ Trạng Nguyên” này và huynh đệ của y là “Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Đông cùng nhau xưng bá Quan Đông, tại sao lại chạy đến Ngũ Đài sơn làm gì?

Lãnh Huyết cũng ngạc nhiên nói :

– Nếu luận võ công, người này chỉ sợ vị tất đã kém “Ma Đầu” Tiết Hồ Bi là bao nhiêu! Là kẻ nào có thể hạ thủ sát hại hắn?

Gia Cát tiên sinh thở dài nói :

– “Ngũ Độc Thôi Hồn Thủ” của Võ Thắng Tây có thể thương nhân ngoài bách bộ, không ít nhân sĩ võ lâm đã chết trong tay hắn… chỉ là hắn đã chết trong tay của Võ Thắng Đông.

Vô Tình ngạc nhiên hỏi :

– Tại sao ca ca của hắn lại hạ độc thủ?

Gia Cát tiên sinh nói :

– Hai bên sườn của Võ Thắng Tây đều trúng phải “Lạt Thủ Truy Hồn tiêu” mà chết. Khi Truy Mệnh đến nơi thì chỉ nghe được Võ Thắng Tây miễn lực nói rằng người giết hắn chính là Võ Thắng Đông. Mười hai người bọn chúng nhận được lệnh đến Ngũ Đài sơn làm một vụ việc, sau khi kết thúc, thủ lĩnh ra lệnh cho chúng cởi bỏ che mặt, nói cho chúng biết thời cơ đã chín mùi, không cần phải che giấu lẫn nhau nữa, tất cả chuẩn bị cho việc hạ sát mục tiêu cuối cùng… Võ thị huynh đệ lúc đó mới nhận ra huynh đệ của mình. Sau khi cả bọn chia tay, Võ thị biết đối phương cũng tham dự vào hành động, được truyền một môn tuyệt kỹ bèn nổi lòng tham, định âm thầm trao đổi tuyệt kỹ… hai tuyệt kỹ này đương nhiên chính là “Lạt Thủ Truy Hồn tiêu” của Võ Thắng Đông và “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng” của Võ Thắng Tây…

Lãnh Huyết nhún vai nói :

– Tên đầu lĩnh này quả thật lợi hại, có thể cùng lúc kiêm luyện hai loại võ công âm độc, chỉ sợ là “Phong Ma trượng pháp” của Tiết Hồ Bi cũng là do hắn truyền thụ.

Gia Cát tiên sinh tiếp tục nói :

– Sau khi hai người bọn chúng quyết định trao đổi võ công, liền thỏa thuận sẽ viết bí pháp luyện công lên một quyển sách, ước định cuối ngày sẽ trao đổi bí kíp. Võ Thắng Tây đã viết hết “Ngũ Độc Thôi Hồn chưởng” đưa cho Võ Thắng Đông, nhưng khi vừa lật quyển sách của Võ Thắng Đông ra thì lại chẳng có chữ nào, còn chưa hết kinh ngạc thì Võ Thắng Đông đã xuất thủ, ba mũi tiêu bắn ra. Võ Thắng Tây xuất kỳ bất ý, không tránh né kịp, trúng phải một tiêu, nhưng y cũng đã kịp thời đá bay cuốn sách của mình chép ra xuống vực sâu. Võ thị huynh đệ vì vậy mà lao vào đánh nhau, bởi Võ Thắng Tây đã trúng độc tiêu, đánh nhau không được bao lâu thì lại trúng thêm một tiêu nữa, chính lúc này thì Truy Mệnh chạy đến…

Lãnh Huyết nói :

– Người trúng phải “Lạt Thủ Truy Hồn tiêu” của Võ Thắng Đông trong năm bước ắt táng mạng, không biết vì sao Võ Thắng Tây trúng phải hai tiêu và vẫn duy trì được?

Gia Cát tiên sinh trầm ngâm nói :

– Ta nghi chắc tại Võ Thắng Tây luyện “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng”, dĩ độc công độc, nên có thể áp chế được chất độc trong “Lạt Thủ Truy Hồn tiêu”, tuy vậy cũng chỉ có thể áp chế được trong nhất thời mà thôi, đánh nhau một hồi cũng không tránh khỏi độc phát thân vong.

Vô Tình nói :

– Lúc Truy Mệnh đến đó, tại sao Võ Thắng Đông không xuất thủ với y?

Gia Cát tiên sinh mỉm cười nói :

– Chuyện này thật không đơn giản. Tên Võ Thắng Đông tham tâm quên nghĩa này vội xuống vách núi tìm kiếm bí kíp “Độc Thủ Thôi Hồn chưởng” vì hắn vừa sợ rằng người khác sẽ nhặt mất, vừa cho rằng Võ Thắng Tây nhất định sẽ chết, người đến bất quá cũng chỉ là kẻ qua đường, vì thế mới không gấp hạ sát thủ. Võ Thắng Tây lúc đó không biết Truy Mệnh là người biết võ công, chỉ yêu cầu Truy Mệnh đi báo cho tên đầu lĩnh kia hành động tư lợi của Võ Thắng Đông, để tên đầu lĩnh lệnh cho mười người còn lại báo cừu cho hắn. Truy Mệnh đang hỏi tên đầu lĩnh kia là ai, thì Võ Thắng Đông đã cầm bí cấp quay trở lại. Hắn ta chẳng nói chẳng rằng, liền hạ sát thủ với Truy Mệnh luôn…

Lãnh Huyết cười nói :

– Tên “Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Tây đó tuy xung “lạt thủ”, nhưng muốn thắng tam sư huynh, e rằng là tự chuốc lấy khổ.

Gia Cát tiên sinh nói :

– Không sai. Nếu như Võ thị huynh đệ liên thủ, Truy Mệnh chỉ sợ muốn thắng cũng không dễ. Nhưng chỉ với một mình Võ Thắng Đông thì Truy Mệnh thừa sức thủ thắng. Sau mười chiêu thì hắn liền biết đã gặp phải địch thủ. Sau năm mươi chiêu thì Võ Thắng Đông đã biết mình không thể thắng được đối phương, hắn liền âm thầm bắn ra một mũi phi tiêu về phía Võ Thắng Tây, ý đồ sát nhân diệt khẩu!

Vô Tình “hừ” lạnh :

– Tên Võ Thắng Đông này tâm địa thật độc ác!

Gia Cát tiên sinh nói :

– Làm huynh trưởng mà đang tâm đuổi tận giết tuyệt với đệ đệ của mình như thế ở trong hắc đạo cũng rất ít thấy. Truy Mệnh không phòng bị nên để Võ Thắng Tây trúng một tiêu vào ngực. Truy Mệnh hận người này đến tận xương, lại sợ Võ Thắng Tây mà chết thì đầu mối sẽ đứt, liền tung một cước đá gãy tay tả của Võ Thắng Đông. Võ Thắng Đông thọ thương liền quay người bỏ chạy, Truy Mệnh vì cứu Võ Thắng Tây nên không lập tức đuổi theo truy sát…

Vô Tình thở dài nói :

– Với chất độc của “Truy Hồn tiêu”, e rằng tam đệ lần này khó mà cứu được hắn!

Gia Cát tiên sinh nói :

– Đúng vậy. Lần này Võ Thắng Tây chết thật. Võ Thắng Đông lại đã chạy xa, mắt thấy đầu mối sắp mất, Truy Mệnh liền nảy ra một kế. Y đã vận dụng nội công hét lớn: “Ha ha, hóa ra thủ lĩnh là hắn!”. Chỉ cần Võ Thắng Đông nghe thấy, tất sẽ sợ Truy Mệnh tiết lộ bí mật này và tên thủ lĩnh kia nhất quyết sẽ không buông tha gã. Biện pháp duy nhất của gã là quay lại giết chết Truy Mệnh để diệt khẩu. Chỉ cần Võ Thắng Đông quay lại giết Truy Mệnh, Truy Mệnh tất sẽ có cơ hội bắt sống hắn.

Lãnh Huyết tán thưởng nói :

– Tam sư huynh thật cơ trí, nhưng không biết Võ Thắng Đông có nghe thấy không?

Gia Cát tiên sinh cười cười nói :

– Tưởng tất là nghe thấy. Nhưng Võ Thắng Đông cũng không phải tên ngốc. Hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn muốn giết Truy Mệnh để diệt khẩu. Trong ba ngày này, Võ Thắng Đông đã nhiều lần ám toán Truy Mệnh bất thành, nhưng Truy Mệnh cũng nhiều lần bắt gã thất bại. Hai người kẻ truy kẻ bắt, người thực người hư, đuổi nhau một mạch đến tận Kinh thành. Truy Mệnh nghĩ cách bỏ rơi hắn đến đây bẩm cáo với ta mọi chuyện, rồi lại cố ý hiện thân để cho Võ Thắng Đông đuổi theo. Theo thám tử cấp báo, sáng sớm nay Truy Mệnh đã giao thủ với một người ở “Lưu Hầu Bá”. Xem ra giờ cũng không ở xa đây lắm.

Vô Tình nói :

– Với khinh công của tam sư đệ, muốn thoát khỏi sự truy tung của một người là thập phần dễ dàng. Y cố ý để người khác truy tung cũng rất giỏi. Lần này Võ Thắng Đông đúng là gặp phải đại hành gia rồi…

Gia Cát tiên sinh nói :

– Mười ba tên hung thủ ngày nay đã chết mất hai tên là Tiết Hồ Bi và Võ Thắng Tây. Mười một tên còn lại không ai là không hung tàn tuyệt độc, võ công cao cường. Truy Mệnh lần này đuổi tìm Võ Thắng Đông, ý đồ là muốn tìm manh mối về mười tên còn lại, thực vô cùng nguy hiểm. Hà huống còn tên đầu lĩnh cao thâm mạt trắc kia nữa. Chuyện này lại có liên quan mật thiết với huyết hải thâm cừu của Vô Tình nên ta mới bảo con tập trung về đây để tương trợ Truy Mệnh.

Lãnh Huyết nói :

– Xem ra tuyệt kỹ của mười ba tên này đều được tên đầu lĩnh kia truyền thụ, vụ án đầu tiên xảy ra vào hai mươi tám năm trước. Theo tính toán, bọn chúng lấy việc tác án đổi lấy tuyệt kỹ đã là chuyện của ba mươi năm trước. Tiên sinh sao không kiểm tra các vụ án võ lâm, tra xét xem những kẻ nào đã luyện thành tuyệt kỹ xuất đạo vào khoảng ba mươi năm trước…

Gia Cát tiên sinh lắc đầu ngắt lời nói :

– Điểm này ta và Ca Thư đại nhân đã nghĩ đến rồi. Nhưng chuyện võ lâm của ba mươi năm trước muốn điều tra đâu có dễ? Càng khó hơn là thời điểm những người luyện thành tuyệt kỹ thành danh lại không giống nhau… ta đã tra xét được một người. Y sử dụng “Âm Dương thần phiến”.

Vô Tình liền nói :

– Ồ, đây là người đã lên tiếng nói trước cửa Can Lục vương phủ để người canh phu nghe được.

Gia Cát tiên sinh gật đầu nói :

– Người này vốn thiện dụng “Liễu Như đao pháp”, nhưng hai mươi lăm năm trước đã chuyển sang sử phiến. Hai mươi năm trước thì thành danh, mười lăm năm trước thì đạt được ngoại hiệu “Âm Dương Phiến”.

Lãnh Huyết “ồ” lên một tiếng nói :

– Nguyên lai là “Âm Dương Phiến” Âu Dương Đại, người này háo sát háo dâm, người trong hắc bạc lưỡng đạo đều úy kỵ ba phần…

Gia Cát tiên sinh chau mày nói :

– Bất quá đây chỉ là ta đoán định mà thôi, một chút chứng cứ cũng không có… Lần này truy bắt, mục đích chủ yếu là ngăn chặn bọn chúng hạ thủ “mục tiêu cuối cùng”, bởi vì ta sợ rằng chuyện này có liên quan đến an toàn của Hoàng thượng; Trong những ngày gần đây, gian thần đã bắt đầu rục rịch như muốn hành động, ta phải ngày đêm kiên thủ ở Kinh thành cũng phí không ít tinh lực.

Vô Tình nghiêm nghị nói :

– Sự việc cấp bách, con và tứ sư đệ sẽ lập tức xuất phát!

Gia Cát tiên sinh gật đầu nói :

– Vô Tình, con phải nhớ, không được vì cừu hận mà mất đi bình tĩnh. Võ công cơ trí của con càng trấn định thì càng có hiệu quả.

Sau đó ông quay sang gật gật đầu với Lãnh Huyết :

– Lãnh Huyết, con phải hết sức cẩn thận, không được xung động hành sự. Còn về Thiết Thủ, khi nào nó trở về ta sẽ thông tri cho nó đi hiệp trợ các con.

Truy Mệnh đang ngồi trong khách điếm uống rượu một mình. Đầu óc nặng nề tựa đeo đá. Ba ngày nay, chàng và Võ Thắng Đông đã lực đấu năm lần, lần nào cũng chiếm thượng phong, đáng tiếc là chàng muốn sanh cầm chứ không muốn giết chết hắn, bởi vậy đã có hai lần Võ Thắng Đông tưởng như không thể thoát vậy mà vẫn thoát được. Nhưng ngày hôm nay, đột nhiên chàng bị mất tông tích của Võ Thắng Đông.

“Rốt cục hắn đang ở đâu?”.

Chàng có thể khẳng định Võ Thắng Đông đang ở rất gần đây. Bởi một ngày nào chàng còn chưa chết thì hắn nhất định sẽ không dừng tay. Chàng muốn sanh cầm Võ Thắng Đông thì không dễ, muốn đánh bại tên “Lạt Thủ thư sinh” này thì không phải chuyện khó. Nhưng không hiểu tại sao lần này chàng lại cảm thấy hết sức trầm trọng. Chàng ngửa miệng lên dốc hồ lô rượu vào miệng òng ọc.

Lúc này một thư sinh dáng vẻ văn nhã mỉm cười bước tới phía chàng. Người này không phải Võ Thắng Đông. Chỉ cần nhìn dáng vẻ thân thiết của y thì không một ai muốn đuổi y đi cả.

Người này bước đến trước mặt Truy Mệnh, cúi người khiêm tốn nói :

– Tráng sĩ, tại hạ có thể ngồi xuống không?

Một người ôn nhu văn nhã phi thường, lại có huệ nhãn gọi chàng là “tráng sĩ”, Truy Mệnh mà cự tuyệt đề nghị này thì mới lạ! Nhưng Truy Mệnh lại nói :

– Không được!

Nho sinh không ngờ Truy Mệnh lại có thái độ này, y thoáng ngẩn người nhưng lại tiếp tục cười nói :

– Có một người đem một đồ vật đến cho tại hạ bảo đưa cho tiên sinh!

Truy Mệnh khó chịu liếc mắt nhìn gã nói :

– Ta có một câu khuyên ngươi!

Nho sinh mỉm cười chắp tay nói :

– Có lời gì xin tráng sĩ chỉ giáo?

Truy Mệnh gằn giọng nói từng chữ :

– Nếu như ngươi là người không liên quan đến Võ Thắng Đông, tốt nhất nên chạy xa một chút. Còn nếu ngươi là người của tên khốn đó, muốn giở trò hoa dạng trước mặt ta thì chỉ có con đường chết.

Nho sinh ngây người ra nói :

– Võ Thắng Đông, Võ Thắng Tây cái gì? Truy Mệnh huynh, tại hạ là bộ hạ của Gia Cát tiên sinh, không ngờ huynh lại quên mất rồi! Tiên sinh có đồ vật bảo tại hạ giao cho huynh đấy!

Truy Mệnh có chút ngạc nhiên nói :

– Ồ, đó là thứ gì vậy?

Nho sinh cẩn thận nghiêng người lấy ra một chiếc ô, mỉm cười nói :

– Là thứ này đây!

Truy Mệnh đua tay ra tiếp lấy, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ :

– Ô?

Nho sinh nở một nụ cười thập phần ấm áp nói :

– Không sai, là một chiếc ô!

Ngón tay Truy Mệnh vừa tiếp xúc với chiếc ô đã cảm thấy lạnh lẽo như sắt, biết ngay không phải làm bằng giấy dầu, chàng liền lập tức đề cao cảnh giác.

Nho sinh đột nhiên mở tung chiếc ô ra.

Truy Mệnh lúc đó liền thấy một chiếc ô lớn chụp về phía chàng.

Chiếc ô là một thứ lợi khí sắc bén.

Truy Mệnh muốn thoái lui, nhưng chiếc ghế băng chàng đang ngồi đã cản lại. Truy Mệnh gầm lên. Người vẫn đang ngồi trên ghế, song cước cùng lúc xuất ra. Chiếc bàn trước mặt liền bị hất tung lên. Chiếc ô liền cắm ngập vào mặt bàn.

Chiếc ô bị dính vào mặt bàn, nhất thời không rút ra được.

Truy Mệnh liền thừa cơ định phản công. Phía sau đột nhiên có tiếng chưởng phong, Truy Mệnh không có đường lùi bèn hét lớn một tiếng, tung người bay sang phía phải.

Chỉ nghe “cách cách” một tiếng, mái ngói vỡ vụn. Một tên khác nhảy từ mái nhà xuống, giữa không trung liền xạ ra ba mũi phi tiêu.

Truy Mệnh đang ở trên không, liền vặn người lộn thêm ba vòng, tránh khỏi ba mũi độc tiêu, người còn chưa chạm đất thì đã cảm thấy hai bên tả hữu đều có tiếng gió kích tới. Bên trái là thiết tản (ô sắt), bên trái là thiết chưởng.

Truy Mệnh muốn tránh cũng khó, liên hoàn tung cước trên không trung sang hai phía tả hữu. Chàng vừa xuất cước thì chợt có một mũi phi tiêu ngắm chuẩn song cước của chàng xạ tới.

Truy Mệnh thầm than: “Không xong!”, vội thu chân lại. Song thủ đẩy ra ngạnh tiếp thiết tản, đồng thời vận nội lực ra sau lưng chịu đựng một chưởng. Truy Mệnh mượn lực một chưởng này, há miệng phun ra một vòi cả rượu lẫn máu, bắn đầy vào mặt gã nho sinh sử thiết tản.

Gã nho sinh nhất thời không thể mở hai mắt, vũ khí trong tay bị giữ chặt, muốn lùi cũng không được, Truy Mệnh liền thúc đầu gối lên. Gã nho sinh này võ công cũng cao, hai mắt tạm thời không nhìn thấy gì nhưng tai vẫn nghe ngóng bát phương, nên lập tức đưa đầu gối lên ngạnh tiếp. “Rắc” một tiếng, xương đầu gối của gã lập tức vỡ vụn.

Chân của Truy Mệnh còn cứng hơn cả thép.

Lúc này tiếng gió phía sau lưng lại nổi lên, chưởng thứ ba đã tới nơi.

Truy Mệnh phiên thân lộn người tránh né, nhưng ba mũi phi tiêu đã bắn đến trước mặt chàng. Truy Mệnh vội tung ra hai cước đá bay hai mũi kim tiêu, đồng thời há miệng cắn chặt mũi còn lại. Chàng chưa kịp nhổ ra thì đối phương đã tiến đến sát người, xâm nhập trung môn, vung tay điểm vào huyệt Trung Đường của chàng.

Truy Mệnh lập tức mềm nhũn người ngã xuống. Sau đó chàng nghe thấy tiếng cười lạnh lùng âm hiểm của Võ Thắng Đông.

Người từ trên mái nhà nhảy xuống, ba lần dùng kim tiêu bắn chàng chính là kẻ đã bị chàng đá gãy một tay, “Lạt Thủ thư sinh” Võ Thắng Đông.

Võ Thắng Đông đứng trước mặt chàng, cười lên một cách cuồng ngạo :

– Truy Mệnh, cuộc đuổi bắt của ta và ngươi đến nay coi như kết thúc được rồi đúng không?

Truy Mệnh thở dài nói :

– Nếu như ta biết ngươi mời được “Khẩu Phật Tâm Xà, Thiết Tản Tú Tài” thì sẽ không tha chết cho ngươi tới năm lần.

Võ Thắng Đông cười như điên như cuồng nói :

– Còn có người đánh ngươi một chưởng “Đại Thủ Ấn” Quan lão gia tử nữa!

Truy Mệnh miễn lực ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một lão giả thân hình rắn chắc, hai tay áo dài phủ kín bàn tay, khuôn mặt cao ngạo tự đại. Đây chính là người lần thứ nhất từ phía sau, lần thứ hai từ bên phải, lần thứ ba lại từ phía sau phát chưởng tấn công chàng, Truy Mệnh hít vào một hơi chân khí, chẳng trách một chưởng vừa rồi lại nặng nề như vậy.

Chưởng lực của Sơn Đông “Đại Thủ Ấn Kim Cương” Quan Hải Minh Quan lão gia tử, người trong võ lâm ai mà chẳng úy kỵ? Huống hồ còn có một kẻ tề danh cùng với “Độc Thủ Trạng Nguyên” là Lạt Thủ thư sinh, “Khẩu Phật Tâm Xà, Thiết Tản Tú Tài” Trương Hư Ngạo, thêm vào Võ Thắng Đông, ba người toàn lực xuất kích, Truy Mệnh dù lạc bại cũng không cảm thấy có gì là lạ.

Quan Hải Minh lớn giọng quát :

– Quả nhiên không hổ là một trong “Võ lâm Tứ đại danh bộ”! Trúng phải một chưởng của ta mà vẫn có thể đứng vững! Bị ba chúng ta hiệp lực công kích vậy mà vẫn có thể đả thương Trương lão đệ! Bội phục! Bội phục!

Truy Mệnh cười nhạt nhẽo nói :

– Đả thương Trương tú tài thì sao chứ? Cuối cùng ta vẫn bị các ngươi đánh ngã!

Võ Thắng Đông cười lạnh nói :

– Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi nếm thử “Phân Cân Thác Cốt Thủ”, lúc đó mà ngươi còn cười được thì ta mới bội phục.

Truy Mệnh cười thảm một tiếng nói :

– Ta còn một chuyện muốn hỏi?

Quan Hải Minh lão gia tử nói :

– Ngươi nói đi!

Truy Mệnh liền hỏi :

– Nói như vậy, Quan lão gia tử và Trương tú tài đều ở trong mười ba tên hung đồ năm đó đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.