Đến lúc chân chính hành động, thân hình Lôi Quyển lướt đi, cảm giác này lại càng mãnh liệt.
Bởi vì đây là ban đêm.
Dưới trăng sáng, mái tóc của y tung bay, thân hình nhỏ gầy lướt đi, cùng với thân pháp đơn bạc linh hoạt như ma quỷ, thật sự rất giống một con dơi.
Nếu như nói Lôi Quyển giống một con dơi, vậy thì Thích Thiếu Thương lại giống như một con hạc.
Một con hạc bồng bềnh như tiên.
Bởi vì y chỉ có một tay, lúc lướt đi một tay áo trống rỗng khác không ngừng phất phơ, càng khiến cho y giống như một con hạc tiêu sái kỳ ảo.
Y và Lôi Quyển tạo thành đối lập rất rõ ràng.
Nhưng hai người ngoại hình hoàn toàn khác nhau, lại muốn đi làm một chuyện mạo hiểm giống nhau, ngay tại tối nay.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì hai chữ hiệp nghĩa.
Hành hiệp và trượng nghĩa.
Hai chữ này trong lòng ngươi có bao nhiêu giá trị?
Ngươi cũng sẽ vì hai chữ này mà hành động như bọn họ chứ?
(Bọn họ muốn làm gì?)
Bọn họ đã đi tới một con đường.
Đường Hoài Cựu.
(Bọn họ muốn làm chuyện gì?)
Đường Hoài Cựu ở tại mặt sau phía bắc khu vực Lam tuyến, cuối đường có một tòa nhà lớn hùng vĩ tráng lệ, gọi là “Tích Cựu cư”.
Đến lúc này, Trương Thán và Tôn Ngư cũng đã hiểu.
Hoài Cựu, Tích Cựu, hiện giờ chỉ thiếu một thứ.
Tôn Ức Cựu.
Tại Ức Cựu hiên bên trong Ức Cựu cư.
Trong hiên có Kiếm Yêu, Kiếm Quỷ, Kiếm Tiên.
Ba người đều mặt ủ mày chau, thở vắn than dài.
“Kiếm Yêu” Tôn Ức Cựu nói:
– Nhờ tướng gia ưu ái, ban cho ta Ức Cựu hiên, nhưng ta luôn cảm thấy….
“Kiếm Quỷ” Dư Yếm Quyện nói:
– Luôn cảm thấy cái gì? Bà nội ngươi, ta lại cảm thấy này tòa nhà vừa hoàn thành, mọi người đều biến sắc.
Tôn Ức Cựu tràn đầy đồng cảm:
– Tòa nhà này cái gì cũng có, đầy tớ tám mươi hai, chim quý thú hiếm ba trăm bốn mươi mốt, hoa thơm cỏ lạ không đếm xuể, ngày mai đều sẽ lục tục kéo đến. Thế nhưng, huynh đệ bằng hữu không phải trở mặt thì cũng lạnh nhạt, nếu không thì mọi người nghi ngờ lừa gạt, dây dưa không dứt, sét đánh cũng không ra.
“Kiếm Tiên” Ngô Phấn Đấu vội bày tỏ thái độ:
– Đừng nói như thế. Những lời ngươi vừa nói, giống như đang trách móc tướng gia không đúng vậy. Tòa nhà này cho tặng ngươi là thể diện bằng trời. Lại nói, chúng ta đứng về phía ngươi là niệm tình nghĩa chứ không phải thèm muốn cái gì. Ta không giống như Hỏa Cổn, Thương Tâm, Nan Địa, bọn họ đúng là hẹp hòi đố kị.
“Hỏa Cổn” chính là “Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn, “Thương Tâm” là chỉ “Kiếm Ma” Lương Thương Tâm, còn “Nan Quá” đương nhiên chính là “Kiếm Quái” Hà Nan Quá.
Tôn Ức Cựu nghe vậy vội nói:
– Ta nào dám oán trách, tướng gia ân trọng như núi, cảm kích còn không kịp đấy chứ. Chỉ có điều ngài vô duyên vô cớ tặng ta một tòa biệt thự, ta nào nhận nổi. Lần này thì hay rồi, lão Ôn, a Lương, tiểu Hà hoàn toàn không nể mặt, ngay cả La lão yêu cũng lạnh nhạt nhếch môi cười. Ta phúc phận không đủ, rơi xuống cho ta vạn lượng hoàng kim ta muốn cũng tiếp không được, lần này tiếp lấy chắc phải bị đập chết rồi.
Dư Yếm Quyện nghe vậy liền nói:
– Mặc kệ hắn. Ngươi có nhà lớn, cứ hưởng thụ rồi tính sau, đừng quan tâm người ta nghĩ ra sao. Nhớ năm đó chúng ta ở trên những ngọn núi khác nhau luyện kiếm, khổ luyện mười năm, không phải là vì công danh phú quý này hay sao. Những năm tháng trên núi, đúng là muốn gì cũng không có. Bây giờ chúng ta muốn gì có nấy, ngươi quan tân đến những kẻ trong mắt không vào nổi một hạt cát kia làm quái gì. Có phúc không hưởng, chờ báo ứng sao? Ngươi xem những người như chúng ta giúp tướng gia làm hết chuyện tốt, hóa ra còn có người lo ma chay cũng tính toán đại công đại đức chôn muỗi cứu kiến ngày xưa.
Tôn Ức Cựu chỉ đau đầu, lại cạn một ly rượu.
Dư Yếm Quyện khuyên Tôn Ức Cựu uống ít một chút, lại thấy Ngô Phấn Đấu cầm bầu rượu trút vào cổ họng mình, không nhịn được cũng có phần cảm khái:
– Thất Tuyệt Thần Kiếm chúng ta bái biệt sư phụ, muốn tới kinh hoa lập công lập nghiệp, xem ra công chưa xong, chí chưa thành, trước tiên lại rơi vào cảnh chia binh ba đường.
Ngô Phấn Đấu nhất thời nghe không hiểu:
– Ba đường?
– Đúng, ba đường.
Dư Yếm Quyện vô cùng chán nản nói:
– La lão yêu kiếm pháp giỏi nhất, võ công cao nhất, lập tức trở thành tâm phúc bên cạnh tướng gia, mọi người tự nhiên có địch ý với hắn. Hắn nói rằng cùng chung một đường, nhưng lại chưa từng quan tâm gì đến chúng ta. Hiện nay tướng gia tự nhiên đưa tớ một tòa nhà cho Tôn tử, ba người Ôn, Lương, Hà không vui thì khỏi nói, ngay cả hai người chúng ta cũng cảm thấy bất công bất phục, mọi người làm theo ý mình, đây không gọi là chia binh ba đường thì gọi là gì?
Tôn Ức Cựu càng ưu sầu, lẩm bẩm nói:
– Vì tiền mà thất nghĩa, vì một tòa nhà mà khiến cho mọi người không tin tưởng, không thân thiết, không bằng trả lại nó cho tướng gia là xong…
Ngô Phấn Đấu vừa nghe liền kêu lên:
– Ngươi nói bậy bạ gì thế! Ngươi không cần, ta cần, ngươi muốn trả, không bằng giao cho ta, ta không sợ những kẻ xấu xa trắng mắt (khinh bỉ), đỏ mắt, thẳng mắt, liếc mắt, nghiêng mắt mà nhìn kia.
Dư Yếm Quyện cười lạnh nói:
– Xem ngươi tham lam kìa. May mà tướng gia không đưa một tòa sơn trang, nhà lớn cho ngươi, nếu không trong mắt ngươi còn có Dư mỗ ta và Tôn tử hắn sao!
Ngô Phấn Đấu cười hà hà nói:
– Muốn khảo nghiệm nhân cách của ta sao? Được rồi, vậy thì đưa cho ta một căn…
Chợt nghe một người quát lên:
– Được, sẽ đưa cho ngươi!
Một tiếng “ầm” vang lên, nóc nhà đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn.
Từ miệng lỗ rơi xuống một chiếc lưới, trùm lên người Tôn Ức Cựu.
QC: Nhập vai vào truyện Phong Vân