Triệu Cát trúng một chưởng, bị đánh cho nước mắt chảy ròng ròng, trông thấy phản tặc xuất kiếm kỳ quái kia lại đâm tới một kiếm, còn hắn đã lui đến góc tường, không đường nào để trốn, viện quân không phải bị giết chết thì cũng bị quấn lấy. Hắn luôn luôn sống trong nhung lụa, có khi nào chật vật nhếch nhác như vậy, mặc dù nhất thời tay chân luống cuống, thậm chí sợ chết khiếp, nhưng cũng khơi dậy một chút hào khí, chỉ tay quát lên.
– Điêu dân to gan, vì sao lại dám phạm thượng hành thích, làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế!
Chỉ thấy hán tử dùng kiếm kia dường như hơi ngẩn ra, lại dừng tay, mắng với giọng the thé:
– Vì sao ta giết ngươi à? Nói cho ngươi biết, có đến năm trăm bảy mươi tám lý do để giết ngươi, đếm tới trời sáng hư cổ cụt ngón tay cũng không hết. Ngươi đuổi hiền dùng nịnh, bức hại trung lương, dùng hết quốc khố, hà hiếp bách tính, hoang dâm vô đạo, phung phí đục khoét, xa xỉ cực độ, tìm vui hưởng lạc, không bằng cầm thú, đủ loại tội trạng tự ngươi biết lấy, không cần ta phải đếm. Nếu không, ta nói một trăm câu, ngươi nghe một trăm lần thì có ích lợi gì. Ngươi xem bách tính là chó cỏ, ta lại xem ngươi như chó để làm thịt!
Dứt lời lại muốn đâm xuống một kiếm.
Triệu Cát nghe vậy vội nói:
– Tráng sĩ dừng tay, có gì từ từ nói!
Lúc này hắn đích thân trải qua hiểm cảnh, biết tính mạng như chỉ mành treo chuông, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc nấy, có thể nói được mấy câu nịnh hót thì cứ nói.
– Những gì ngươi nói trẫm sẵn sàng tiếp thu, những gì ngươi mắng cũng có lý. Trẫm chỉ không biết, biết rồi thì có thể thay đổi. Ngươi không cho trẫm thay đổi, trẫm làm sao lấy công chuộc tội được? Ngươi giết trẫm rồi, tối nay cũng quyết không chạy thoát được. Sao không quăng kiếm gia nhập với trẫm, trẫm đảm bảo sẽ không truy cứu, còn phong ngươi làm đại phu can gián, cùng trẫm trừ bỏ thói xấu, chẳng phải càng có ý nghĩa…
Kiếm thủ kia nghe đến đây, toàn thân run lên, giống như đang chịu đựng thống khổ rất lớn, thầm kêu lên một tiếng, giống như thân không do mình đâm tới một kiếm, lại giống như tự mình muốn đâm một kiếm.
Mặc dù Triệu Cát đoán không ra lai lịch người này, nhưng lại cảm thấy có phần quen thuộc. Có điều nếu đối phương không thích nghe chuyện này, hắn liền đổi sang chuyện khác:
– Nhưng tráng sĩ mắng trẫm xem bách tính là chó cỏ, cho nên cũng xem trẫm như chó để giết, vậy thì không đúng rồi. Chó cỏ không phải chó, mà chỉ là một loại tế phẩm, không phải là chó thật…
Lời còn chưa dứt, chợt nghe kiếm thủ (dường như cũng từ sau lưng hắn) kêu lên một tiếng trầm thấp:
– Ta mặc kệ ngươi có thay đổi hay không, ngàn lần sai vạn lần sai, hôm nay ta phụng lệnh người khác tới giết ngươi, quyết không thể trở về tay không!
Triệu Cát kinh hãi, không nhịn được hỏi:
– Ngươi vâng lệnh người nào, có biết khi quân phạm thượng là tội lớn tày trời!
Chỉ thấy kiếm thủ kia toàn thân chuyển động giống như co giật, nghiến chặt răng, khó khăn nói:
– Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, nói cho ngươi biết cũng không sao. Chính là người được tin tưởng nhất, có quyền nhất bên cạnh ngươi hạ lệnh giết ngươi. Y giết ngươi rồi sẽ có thể lập thiên tử khác, quyền hành đều do y khống chế trong tay. Đến lúc đó, ta chẳng những không bị trị tội, còn là một đại công thần…
Triệu Cát nghe vậy hoảng sợ vô cùng, một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng, buột miệng hỏi:
– Người ngươi nói là ai?
Ngay lúc này, chợt có một bóng người nhỏ gầy nhanh chóng xông đến gần.
Người này chắn giữa Triệu Cát và kiếm thủ kia, quát lên một câu:
– Ta không cho ngươi bán rẻ ân công, cũng không cho ngươi làm hại hoàng thượng!
Người này dùng một đao đâm vào giữa bụng kiếm thủ kia. Kiếm thủ kia kêu lên một tiếng, ngữ âm khốn khổ vô cùng. Bóng người nhỏ gầy kia rút đao lui lại. Chỉ thấy kiếm thủ kia hai tay ôm bụng, yêu kiếm trong tay rơi xuống đất, máu loãng ào ào từ giữa kẽ tay tràn ra, ngay cả ruột và nội tạng cũng chảy xuống, bắn lên người Triệu Cát. Hắn kêu lên the thé, ánh mắt vô cùng thống khổ, kêu lên một câu:
– Không phải ta! Ta không hại…
Lời đến đây thì dứt.
Hắn đã ngã xuống đất, chết đi.
Lúc chết cặp mắt của hắn còn trợn trừng.
Biến hóa đột ngột xảy ra, Triệu Cát có thể nói là vui mừng bất ngờ.
Đại nạn không chết, tuy bị vết máu bắn lên người, nhưng hắn thoát khỏi hiểm cảnh, thật sự vui mừng khôn xiết.
Kiếm thủ kia vừa ngã xuống, sau người hắn vẫn luôn có một tên hán tử trán đen như “hộ pháp”, luôn bám theo như ruồi bu thi thể, hiện giờ lại biến thành trực tiếp đối diện với Triệu Cát.
Triệu Cát vội vàng cầu cứu hán tử nhỏ gầy kia:
– Hiệp sĩ, đại hiệp, ngươi mau cứu trẫm, chỉ cần phản chiến giết giặc, trẫm hứa ngươi muốn gì có nấy, phú quý công danh, chức quan bao lớn đều tùy ngươi chọn!
Hắn tuy hoang dâm, nhưng cũng có sự tinh minh của mình, phát hiện hán tử nhỏ gầy nhưng mắt sáng này tới cùng đám phản tặc, hiện nay lại vì cứu mình mà một đao giết chết tên kiếm thủ kia, vậy hiển nhiên chính là “trở giáo”, “phản bội”. Hắn nắm chuẩn điểm này, chỉ cầu người này có thể cứu người cứu đến cùng, hóa giải nguy nan của mình rồi tính sau.
Ngay lúc này, thị vệ hộ giá lại liên tục chen vào, kể cả thu hạ của Long Bát thái gia là “Thái Dương Toản” Chung Ngọ, “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn, “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh, “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ cùng với “Khai Hợp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế cũng xông đến, thanh thế của đội ngũ “cứu giá” lập tức tăng lên nhiều.
Hán tử trán đen kia đột nhiên tiến lên một bước, nhìn hán tử cầm đao ánh mắt phát sáng đầy tình cảm kia, quát lên:
– Trần Niệm Châu, ngươi đang làm gì vậy! Ngươi chịu ân trọng của tướng gia, lại dám ăn cây táo rào cây sung!
Triệu Cát chợt nghe câu này, trong đầu nổ vang một tiếng, lại cảm thấy ngữ âm này có phần quen thuộc, nhưng nghe kỹ lại cảm thấy lẫn lộn. Lúc này bên ngoài tiếng la giết liên miên, thị vệ chạy tới cứu giá đều không tiếc liều mạng chém giết, muốn bảo vệ an nguy của thiên tử.
Hán tử trán đen kia đang muốn động thủ, nhưng “Trần Niệm Châu” kia lại hoành đao chắn ở trước người Triệu Cát, hét lớn:
– Tướng gia đối với ta ân trọng như núi, nhưng vạn tuế gia như trời như đất, trời không thể khinh, đất không thể bỏ, khinh trời sẽ bị trời phạt, bỏ đất thì đất không dung, y muốn ta chết, làm trâu làm ngựa đều được, nhưng giết thiên tử thì hoàn toàn không được, tuyệt đối không làm!
Hán tử trán đen giậm chân nói:
– Ngươi đây là phản bội… tướng gia!
Lại nghe một tiếng huýt sáo, người mặc áo bào trắng kia liên tục công nhanh mười sáu chiêu, đánh nhanh mười chín chiêu, bức lui Nhất Gia và thanh trường đao khoảng mười tám thước của hắn, đồng thời quát lên:
– Không được rồi, sói đã tới, chiếc đầu của cẩu hoàng đế tạm thời gởi lại, chúng ta rút lui!
Y vừa nói “rút lui”, người to cao dùng đao lớn kiếm nhỏ chém giết liền đột nhiên dừng tay. Chu Nguyệt Minh cũng không phản kích, việc đầu tiên chính là lướt đến chỗ hoàng đế, bảo vệ thiên tử quan trọng hơn.
Công danh phú quý nửa đời sau của hắn đều dựa vào lần “bảo hộ” này.
Hán tử trán đen kia biết đã không giết được hoàng đế, giậm chân một cái, nhìn hán tử che mặt ánh mắt đầy cảm tình kia nói một câu:
– Trần Niệm Châu, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Tướng gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi cứ chờ xem đi!
Dứt lời, hán tử trán đen, người mặc áo bào trắng, người khổng lồ cùng nhau cướp đường giết ra trùng vây, vừa lúc gặp phải Đồng Quán dẫn theo Ngũ Hổ Tướng, bao gồm Bính Tướng, Ngoan Tướng, Thiên Tướng, Mãnh Tướng, Thiếu Tướng liều chết xông vào.
Nhưng lại không hữu dụng.
Ngũ tướng này mặc dù đối với dân chúng luôn như hổ như sói, nhưng gặp phải kiếm của người áo trắng, đao và kiếm của người to lớn, cùng với chưởng pháp quái dị của hán tử trán đen, hoàn toàn giống như trở thành “Phế Tướng” (tướng vô dụng), “Đảo Tướng” (thất bại), “Xuy Tướng” (tướng khoác lác), “Đào Tướng” (tướng chạy trốn), “Khí tướng” (tướng vứt bỏ), không thành trận thức, bị ba người này xông ra trùng vây dễ như bẻ cành khô.
Còn về bốn tên sát thủ dùng búa khác, tuy giao thủ với tứ đại bộ tướng của Long Bát, nhưng nhất thời không ai chiếm được ưu thế. Bốn sát thủ vừa thấy người mặc áo bào trắng rút lui, bọn họ cũng không ham chiến. Bốn tên thuộc hạ dưới trướng Long Bát đang định truy kích, lại nghe Nhất Gia hô lớn.
– Hộ giá quan trọng!
Đám người Chung Ngọ, Hoàng Hôn, Lợi Minh, Ngô Dạ cũng lập tức thu thế, nhanh chóng trở lại trong phòng, tầng tầng lớp lớp bảo vệ hoàng đế.
Còn về người cầm thương giao chiến với Lý Sư Sư, đã sớm một bước lướt ra ngoài cửa sổ, liều mạng bỏ chạy.
Đám người Thích Thiếu Thương, Tôn Ngư, Chu Đại Khối Nhi, Trương Thán hoàn thành nhiệm vụ, một hơi giết ra khuê các của Lý Sư Sư, lại gặp phải Lôi Quyển đang chiến đấu với Đa Chỉ Đầu Đà trên nóc nhà tại góc hẻm Tiểu Điềm Thủy.
Còn về đám người Lợi Tiểu Cát, Chu Như Thị, Long Thổ Châu, Lạc Ngũ Hà, Đường Khẳng, lại cố sức giao chiến với Long Bát và thị vệ chạy đến hộ giá, không tiếc liều mạng chém giết, không sợ bỏ mình, cũng không để viện quân tấn công vào quán nhỏ của Lý Sư Sư một bước.
Thích Thiếu Thương ở trên cao nhìn xuống, nơi ánh mắt liếc đến, trống thấy phía đông nam có mấy cái bóng đang nhanh chóng lướt tới, không biết là địch hay bạn. Tôn Ngư mắt sắc, chỉ nhìn một cái liền nói:
– Không tốt, đây là ba người Kiếm Thần, Kiếm Ma, Kiếm Quái, bọn họ từ hướng tây bắc chạy tới, xem ra đã biết chuyện phát sinh ở Tích Cựu hiên.
Thích Thiếu Thương biết nếu lúc này không đi, chỉ sợ đi không được nữa, lập tức gia nhập trận chiến, liên thủ với Lôi Quyển bức lui Đa Chỉ Đầu Đà. Nhưng bên phía bảo vệ thánh giá lại có Ngũ Đại Đao Vương chạy tới.
Trong số Bát Đại Đao Vương, “Bát Phương Tàng Đao Thức” Miêu Bát Phương đã chết, Tín Dương Tiêu Sát, Tương Dương Tiêu Bạch cũng đã chết, nhưng “Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu, “Kinh Hồn Đao” Tập Luyện Thiên, “Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao” Bành Tiêm, “Trận Vũ Nhị Thập Bát” Triệu Lan Dung, “Tương Kiến Bảo Đao” Mạnh Không Không vẫn còn sống, vẫn dốc sức cống hiến cho hoàng đế và Thái Kinh.
Lúc này tình hình chiến đấu khẩn cấp, chỉ cần trong đám hiệp khách có một người bị quấn lấy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng vào lúc này, tại hẻm Tiểu Điềm Thủy có vài nơi đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa lập lòe, khói dày bốc lên, chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, cũng không biết có bao nhiêu kẻ địch.
Đa Chỉ Đầu Đà là người từng trải, thấy vậy liền kêu lên:
– Mau tấn công vào lầu Túy Hạnh, bảo vệ thánh giá quan trọng hơn, đừng để bị tặc nhân điệu hổ ly sơn!
Hắn vừa kêu lên như vậy, chợt nghe Đồng Quán trong nhà cũng liên tục hò hét:
– Mau tới hộ giá, bà nội nó, có bao nhiêu người thì đến bấy nhiêu người, bà nội ngươi, đám nghịch tặc kia hung ác đến mức không giống người!
Vì vậy trọng binh thiện chiến toàn bộ tập trung về khuê các của Lý Sư Sư, những người khác lại vội vàng xách nước cứu người, tránh lan đến thiên tử. Đám người Thích Thiếu Thương, Lôi Quyển mới có thể thừa dịp chia nhau giết ra trùng vây, một đường vừa chạy vừa giết, cũng không dám đi thẳng về Kim Phong Tế Vũ lâu, trước tiên tập hợp tại Phá Bản môn.
Tụ tập, điểm danh nhân số, ngoại trừ hai người Trần Niệm Châu và Tôn Ức Cựu, những người khác tuy có bị thương nhưng không hao tổn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi Quyển hừ lạnh một tiếng, câu đầu tiên lại hỏi:
– Lửa này có phải do Dương Vô Tà đốt hay không?
Thích Thiếu Thương biết Lôi Quyển và Dương Vô Tà có hiềm khích, đành phải gật đầu, nói:
– Là đệ bảo y phối hợp như vậy.
– Hừ, hắn quá cũng nhiều chuyện!
Lôi Quyển hậm hực nói:
– Có điều, không có mấy nhóm lửa này của hắn, tối nay chúng ta có thể tụ tập ở đây e rằng chưa tới một nửa.
Lúc này mọi người mới biết y không để bụng, đều cười lên. Chỉ có Trương Thán lo lắng không yên, nhìn trăng trầm tư, nói một câu:
– Không biết Trần Niệm Châu ở đó có thành công không?
Mọi người không nhịn được nhìn về Thích Thiếu Thương, lại thấy thần sắc của Thích Thiếu Thương dưới ánh trăng như buồn mà không buồn, như cười mà không cười, trong tay còn có một góc tay áo thơm, không biết đang nghĩ gì.