Đối với câu trả lời của Lý Sư Sư, Thích Thiếu Thương giống như bị đánh một quyền vào mặt.
Đau lại ở trong lòng.
Mặc dù Sư Sư không nói gì cả, nàng chỉ thở dài một tiếng.
Như vậy là đủ rồi.
Thích Thiếu Thương hiện tại đã trải qua thâm tình và tịch mịch lâu ngày, mà con người y lúc này đã từng trải gió sương, nhưng vẫn tình hoài không già, tình càng nồng cháy. Y vốn đầy chân tình muốn đi tặng một đóa hoa này, cũng không tiếc dùng toàn bộ tiền đồ của y để theo đuổi một nữ nhân. Chỉ cần vào lúc này xuất hiện một nữ nhân đáng để y bỏ ra chân tình.
Lý Sư Sư được không?
Y không để ý đến quá khứ của nàng.
Y không để ý nàng xuất thân thanh lâu.
Y thậm chí không tính toán Lý Sư Sư có yêu y sâu đậm giống như y yêu nàng hay không.
Có lẽ không ai xem là quá sâu sắc, ít nhất còn không phát triển đến mức quá sâu sắc.
Ngay lúc này, y lại nghe được một câu hỏi như vậy.
Cho dù Lý Sư Sư không trả lời, nàng chỉ để lại một tiếng thở dài.
Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm giác được một tiếng “bụp”, trong thân thể giống như có thứ gì vỡ tan, mà y cùng với sự tự tôn tự tin của y cũng giống như chỉ đáng giá ba tiền rưỡi, giống như cái ly không đang đặt trước mặt hán tử ngồi quay lưng về phía y kia.
Mặc dù y chưa thâm tình, nhưng luôn là một người đa tình.
Đa tình luôn bị vô tình thương tổn, rất thương.
Thương tình còn thương nặng hơn so với thương thần.
Theo sau tiếng thở dài, nam tử thân hình cao lớn kia lại cười.
Vừa cười vừa một hơi cạn sạch rượu trong ly của y, sau đó vẫn dùng một loại ngữ điệu sắc bén nói:
– Chẳng lẽ cô cũng cảm thấy người này không được sao?
Thích Thiếu Thương ở ngoài mái hiên lén quan sát người này, tâm tình phức tạp nhấp nhô, chỉ cảm thấy người này đồng tình, đáng ghét, nhưng cũng có điểm thân thiết thú vị.
Lai lịch của người này, nói năng sinh động, cộng thêm quan hệ giữa hắn và Lý Sư Sư, cùng với nội dung cuộc nói chuyện, mỗi thứ đều khơi dậy hứng thú của Thích Thiếu Thương.
Điều đáng ghét là người này nói chuyện sắc bén, tự cho là đúng, giống như không ăn nói như vậy thì không thể biểu hiện tư thái ngông cuồng, tuyệt thế đứng một mình của hắn.
Ngay cả ngữ điệu cao vút của hắn cũng nghe không lọt tai.
Thích Thiếu Thương vốn không thích loại người giả vờ ngông cuồng này, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy người này và mình dường như có nhiều điểm tương tự, giống như đã từng quen biết, hơn nữa còn có phần thân thiết.
Nhưng điều khiến y ghét nhất là đối phương lại hỏi Sư Sư vấn đề này, hơn nữa còn nghe được tiếng thở dài kia của Lý Sư Sư.
Y hận không thể giết đối phương diệt khẩu.
Y rất hi vọng Lý Sư Sư có thể nói chuyện.
Nói điều gì cũng tốt, chỉ cần nói một vài lời, vẫn tốt hơn một tiếng than nhẹ giống một phiến lá rơi như vậy.
Y có cảm giác bị nhục.
Hán tử kia cười, sau đó nắm tay lại, là tay phải, giơ lên nóc nhà.
Hắn đang làm gì?
Hắn giơ quyền với ai?
Chẳng lẽ hắn giơ quyền với mình?
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra tung tích của mình?
Nhưng lại không giống.
Hán tử kia giơ quyền, là hướng lên nóc nhà nơi hắn ngồi, không phải hướng về Thích Thiếu Thương bên ngoài cửa sổ.
Ngay cả Lý Sư Sư cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nàng mang theo một chút hờn giận hỏi:
– Ngài giơ quyền với ai?
Hán tử kia lạnh nhạt đáp một chữ:
– Trời.
Lý Sư Sư ngạc nhiên:
– Trời?
Hán tử kia nói:
– Ta giơ quyền luôn luôn không hướng về phía người khác, chỉ hướng lên trời.
Lý Sư Sư dường như cảm thấy rất hứng thú với động tác này của hắn:
– Tại sao lại hướng lên trời?
Hán tử kia đáp:
– Ta dùng quyền hướng lên trời là muốn hỏi trời. Nếu như hướng về phía người khác, đó sẽ là một quyền đánh tới, quyết không vô ích. Hoặc là người đánh ta, hoặc là ta đánh người, không phải giơ cho vui.
Lý Sư Sư phì cười nói:
– Trời có gì để hỏi?
Hán tử kia lại cười sắc bén:
– Trời à? Có rất nhiều thứ để hỏi. Ta muốn hỏi, vì sao nhiều chuyện bất bình như vậy? Vì sao người tốt không có quyền, kẻ ác lại nắm quyền? Vì sao người thiện bị khi dễ, kẻ ác lại hiếp người? Vì sao người lại phân chia đẹp xấu, người có đắt rẻ? Vì sao… vì sao cô không trả lời quan điểm của mình về Thích Thiếu Thương?
Hán tử kia đột nhiên kết thúc, giống như phần kết của một chiêu đao tuyệt đẹp, đã nhanh chóng khéo léo trở về chỗ cũ, đồng dạng hỏi Lý Sư Sư vấn đề còn chưa được trả lời kia.
Lần này Lý Sư Sư nói:
– Tôi có thể không trả lời được không?
Hán tử gật đầu, lại uống một hớp sạch rượu.
Chợt nghe một tiếng “đinh”, dường như hắn còn cắn bể một góc miệng ly.
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy thất vọng, bởi vì đối phương không hỏi được nguyên do.
Nhưng y lại mong đợi.
Y mong đợi đáp án của nàng.
Y cho rằng nàng có suy nghĩ, nàng có giấc mộng.
Y cho rằng tặng ra hoa tươi, nhưng gặp phải lại là bụi gai.
Y chờ đợi chính là minh ước, nhưng thu được lại là tàn tro.
Đáp án mà y có được là một câu trả lời không có đáp án.
Y phát hiện hoa trên tay mình dường như cũng sắp héo tàn.
Hoa tàn, hoa nở.
Hoa nở rồi tàn.
Hoa nở rồi tàn là chuyện phù hợp, thứ không phù hợp có lẽ là tâm của y.
Tâm của y chỉ bị thương, không chết.
Y không phải một người dễ tuyệt vọng.
Thế nhưng một người quá cố chấp cũng dễ hại chết chính mình, trừ khi hắn dễ thay lòng.
Ngay lúc này, y lại nghe hán tử kia hỏi tới một người khác.
– Chu Bang Ngạn thì sao?