Lần này Lý Sư Sư cũng lập tức biến sắc, khẩn trương nói:
– Y… y đến rồi… sao hôm nay cũng đến… bây giờ là lúc nào, y lại nói đến là đến.
Nàng vừa gấp vừa nhìn Tôn Công Điệt, trong mắt lộ ra vẻ thúc giục, khiến người ta xót thương, cũng khiến người ta yêu thương.
Thần sắc Tôn Công Điệt lạnh lùng, nói:
– Cô muốn ta rời đi trước, đúng không?
Lý Sư Sư nghiêm túc động lòng người gật đầu một cái.
Tôn Công Điệt cười một tiếng, nhặt bầu rượu trên bàn lên, cũng không rót rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó cắn vào miệng bình phát ra một tiếng “băng”, để lại một câu:
– Được, cô muốn ta đi thì ta đi, ta cũng không cản trở chuyện của cô. Dù sao, ở chỗ này vụng trộm cũng không phải chỉ có mình ta.
Dứt lời hắn liền vơ lấy tiêu vĩ cầm, chợt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thích Thiếu Thương nhạy bén giật mình một cái.
Lúc này, hắn và người nọ lần đầu tiên chính thức nhìn nhau.
Thích Thiếu Thương cho rằng đối phương nhất định sẽ từ cửa sổ lướt ra, đang muốn tìm nơi tránh né, chợt nghe Tôn Công Điệt hừ lạnh một tiếng, một tay ôm đàn, một tay mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Lý mỗ vốn đang chờ sau cửa, bởi vì cửa đột ngột mở ra, suýt chút nữa đã ngã vào bên trong.
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy hai người nhìn nhau một cái, giống như Đại Nhật Như Lai gặp phải Bất Động Minh Vương, giao phong một lần tia lửa tung tóe; nhưng lại giống như cùng một nhà, cùng một môn, cùng một huyết mạch, môi hở răng lạnh, đầu đuôi phối hợp.
Y rất ghét người này, dường như người này có thể làm được những chuyện mà y không thể làm.
Y cũng cảm thấy người này rất thân cận, giữa hai người tựa như không có gì khác nhau.
Cảm giác này rất phức tạp, nhất thời y cũng thể nói rõ nguyên do.
Thế nhưng hành động của Tôn Công Điệt vẫn nằm ngoài dự liệu của y.
Hắn nghe nói hoàng đế đã đến, lại không từ cửa sổ lướt đi, mà nghênh ngang chọn tuyến đường cửa lớn.
Chẳng lẽ hắn không sợ gặp phải hoàng đế?
Hắn rời đi, bước ra cửa lớn, khiến Lý mỗ gần như ngã vào bên trong, đồng thời màn lụa trong Huân Hương các cũng không ngừng lay động.
Lý mỗ vội vàng nói:
– Chuông ở long đầu điện kêu vang rồi… vạn tuế gia sẽ lập tức…
Lời còn chưa dứt, bỗng có người cười lên ha hả, đột nhiên vén màn lụa nhiều tầng ra. Trước tiên là hai tên lực sĩ, tiếp đó là bốn tên thị vệ, cộng thêm ba tên thái giám, sau đó là sáu vị cung nữ, hầu hạ một người mặc hoàng bào gấm vóc, râu tóc thưa thớt đi ra.
Lúc này Thích Thiếu Thương mới chợt hiểu.
Thì ra trong các này có cơ quan.
Hóa ra hoàng đế lén xây đường ngầm trong hoàng cung, là nối thẳng đến Huân Hương các của Lý Sư Sư.
Sau khi bị ám sát lần trước, Triệu Cát quả nhiên đã cẩn thận hơn nhiều.
Nhưng hắn vẫn gan sắc bao trời, không phải tuyệt đối không đến, mà là ngầm lệnh dân công đào một hành lang cho hắn, thần không biết, quỷ không hay dẫn thẳng đến hương khuê của Lý Sư Sư.
Đối với Triệu Cát, như vậy càng thuận tiện.
Nhưng muốn đào thông đạo này, không biết phải tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, tổn thương bao nhiêu nhân tâm nhân lực.
Thích Thiếu Thương vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng tức giận. Lại nghe Triệu Cát cười nói:
– Ái khanh, có muốn giết trẫm không? Ngày mai trẫm không lên triều, hôm nay sẽ cùng khanh điên đảo, cho khanh kinh hỉ một phen.
Lúc này Sư Sư đã khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng vén áo cúi lạy:
– Tiểu nữ xin thỉnh vạn tuế gia phúc an!
Triệu Cát đuổi người hầu rời đi, sau đó cười ha hả đỡ Sư Sư dậy, nói:
– Khanh còn nói với trẫm mấy lời này sao.
Nói xong liền muốn thân thiết với Sư Sư.
Sư Sư nửa từ chối nửa nghênh đón, uyển chuyển ứng phó, sau đó chợt nói:
– Hôm nay thiếp thân vừa lúc đến tháng, tinh thần mệt mỏi. Bệ hạ đến không đúng lúc, tối nay e rằng không thể hầu hạ giấc ngủ được. Bệ hạ tới đột ngột như vậy, đúng là khiến nô gia giật mình.
Thần sắc Triệu Cát biến đổi, hắn vốn đang hứng thú như khát như đói, lúc này lại rất mất hứng, chỉ nói:
– Chuyện này có khó khăn gì, trẫm sẽ lập tức lệnh cho đại y viện chuẩn bị phương thuốc, đình chỉ kinh kỳ, không được sao? Không phải là khanh sợ trẫm tới đột ngột chứ?
Lý Sư Sư cười duyên khéo léo từ chối:
– Như vậy làm sao được. Chỉ sợ đình chỉ như vậy, sẽ khiến thiếp nhanh chóng người già sắc suy, bệ hạ sẽ không muốn thiếp thân hầu hạ nữa.
Nàng cũng tránh đề cập đến việc hoàng đế nói đến là đến.
Triệu Cát cười nhéo nàng một cái:
– Nào có chuyện như vậy… khanh tối nay không tiện, nhưng trẫm đang hứng thú, không bằng khanh và trẫm…
Sư Sư chỉ cười duyên không chịu.
Thích Thiếu Thương nhìn thấy trong mắt bốc lửa, trong lòng nổi giận. Y đang muốn rời đi, đột nhiên cuộc nói chuyện trong phòng lại có biến hóa.
Có lẽ vì Lý Sư Sư năm lần bảy lượt khước từ, khiến cho Triệu Cát không vui, cho nên hắn hừ lạnh một tiếng nói:
– Sư Sư, khanh cũng đừng thừa gió đắc ý bay cao. Trẫm vốn thương khanh tiếc khanh, hành vi của khanh, tưởng rằng trẫm không biết sao?
Sư Sư chỉnh lại vạt áo, kính cẩn hỏi:
– Bệ hạ mặt rồng nóng nảy, không biết muốn nói đến chuyện gì?
Triệu Cát nói thẳng:
– Lúc trước trẫm triệu khanh vào cung, sắc phong phi tần, sao khanh lại nhiều lần từ chối lĩnh chỉ, không sợ phạm tội khi quân sao!
Lý Sư Sư u oán thở dài.
Triệu Cát quả nhiên hỏi:
– Có lời thì cứ nói!
Sư Sư không dám ngẩng đầu lên:
– Thiếp sợ bệ hạ giận dữ chặt đầu thiếp.
Triệu Cát cười nói:
– Nào có chuyện như vậy. Khanh cứ nói không sao, trẫm nào phải hẹp hòi như đàn bà.
Sư Sư vẫn không dám ngước mắt lên:
– Thiếp không muốn làm bệ hạ tức giận.
Triệu Cát hừ một tiếng nói:
– Nếu trẫm giận khanh thì đã sớm giận rồi. Ngày đó trẫm bị ám sát, tạm lui xuống dưới giường, mới biết đó là một nơi ẩn nấp giấu người rất tốt.
Trong lòng Sư Sư chấn động, cố gắng trấn định nói:
– Ý của bệ hạ là…
Triệu Cát nói:
– Không có ý gì. Lần đó trẫm trốn ở dưới giường, rất cảm động vì khanh đã giao thủ với thích khách bảo vệ trẫm, nhưng lại khiến trẫm liên tưởng đến một bài từ…
Sư Sư liền hỏi:
– Bài từ gì?
Triệu Cát đọc:
– Dao Tình sắc nước, muối Ngô lấn tuyết, tay ngọn bóc cam sành. Gấm ấp hơn chiên, mùi hương thú quyện, đối mặt người gõ sênh. Thấp giọng hỏi, canh ba điểm trống thành, cùng ai vầy cuộc? Ngựa trợt sương đẫm, chi bằng đừng đến, thật lũ trẻ lanh chanh (1).
Lúc này sắc mặt Sư Sư hơi tái, gượng cười nói:
– Đó không phải là “Thiếu Niên Du” do thiếp làm sao? Khi đó bệ hạ nghe được, còn cho thiếp thân vài câu cổ vũ, khích lệ muôn phần, bây giờ chưa quên, đội ơn không hết. Bài từ này lại có vấn đề gì?
Triệu Cát cười lạnh nói:
– Bài từ này chính là viết quá tốt, khanh tùy ý hát, khúc văn lại ghi nhớ trong lòng trẫm. Sau khi về cung suy nghĩ lại, đó lại không giống như bút tích của khanh, tức cảnh trữ tình, trong lành lưu loát, giống như đến từ khí chất nam nhi, rõ ràng khác biệt với bút tích của nữ nhi. Thế nhưng đêm đó, trẫm đưa cam ngọt Triều Châu tới cho ái khanh, khanh dùng tay ngọc bóc ra, tự tay đút vào miệng trẫm, chi tiết này cũng được thuật lại trong bài từ. Chẳng lẽ ái khanh lại nói cho người khác nghe tất cả tình tiết ân ái với trẫm? Hay là đặc tính của từ biến hóa, diện mạo của từ khác lạ, viết ra một phong cách khác? Hay là bên dưới giường vừa lúc có người, lúc trẫm và khanh triền miên ân ái, bị người ta nghe được?
Lý Sư Sư nghe vậy vội rót rượu mời rượu. Triệu Cát không uống, lại đập bàn một cái. Dù sao cũng là mặt rồng giận dữ, thiên uy khó lường, Sư Sư bị dọa đến ngay cả rượu cũng tràn ra, thấm ướt tay áo xanh.
Chỉ nghe Triệu Cát sầm mặt nói:
– Lần đó khanh cũng thoái thác, nói rằng nương nương đang lúc kết hoa, khuyên trẫm nên ân ái vợ chồng một phen… Trẫm còn khen khanh biết đạo lý, hừ!
Lý Sư Sư chỉ u oán nói:
– Vạn tuế gia, ngài không tin thiếp nữa. Nếu ngài không tin thiếp, thiếp thân đập đầu chết cho xong!
Triệu Cát thấy vành mắt Sư Sư đỏ lên, dáng vẻ thê lương, khẩu khí liền mềm đi, sắc mặt cũng hoà hoãn, nhưng vẫn nói tiếp:
– Khanh muốn trẫm tin khanh? Đêm đó sau khi khanh ngâm khúc hát kia, không đến mấy ngày sau, trên phố đã hát bài “Thiếu Niên Du” này, nói là do Khai Phong phủ giám phủ Chu Bang Ngạn dạy cho. Chẳng lẽ khanh tín nhiệm hắn, dạy cho hắn, hay là không cẩn thận để hắn học lén? Đây là câu chữ giống nhau như đúc, ngay cả khúc điệu cũng như nhau. Trùng hợp có trùng hợp như thế sao? Tuyệt diệu có tuyệt diệu như vậy sao? Hả? Hừ!
Lý Sư Sư ưu thương rơi lệ, bi thường thì thào nói:
– Tiện thiếp tội đáng chết vạn lần…vạn tuế gia nhìn rõ mọi việc, đèn trời soi sáng, bất cứ chi tiết nào cũng không gạt được thánh thượng…
Sau đó hai tay xoa xoa cánh tay Triệu Cát, ôn nhu nói:
– Có điều, tiện thiếp cũng hát bài này cho đám tỷ muội trong lâu nghe, không biết là để ai học được, dạy người khác hát, chuyện này…
Nàng trước tiên khen ngợi Triệu Cát, tâng bốc một phen, sau đó mới nói lời bào chữa.
Triệu Cát nghe vậy, ngữ điệu cũng hòa hoãn lại, xem ra phương pháp của Lý Sư Sư vẫn là hữu hiệu.
– Trẫm không tính toán với mỹ nhân, là trẫm có ý tốt ba lần bảy lượt giục khanh vào cung, nhưng khanh vẫn luôn từ chối, chuyện này giải thích thế nào?
Sư Sư nước mắt chưa khô, lại duyên dáng đẩy đẩy hoàng đế, liếc hắn một cái, yêu kiều nói:
– Thiếp nói này, vạn tuế gia, ngài gấp cái gì, chẳng phải cái gì cũng bị ngài chiếm rồi sao. Nếu quả thật được ngài đưa vào cung, ngài lại đi tìm hoa hỏi liễu, khi đó chỉ khiến thiếp thân ngồi trong phòng trống, mới biết thâm tình không bằng vô tình thật.
Chú thích:
(1) Trích từ bài “Thiếu Niên Du” của Chu Bang Ngạn.
Tinh đao như thuỷ,
Ngô diêm thắng tuyết,
Tiêm chỉ phá tân tranh.
Cẩm ác sơ ôn,
Thú hương bất đoạn,
Tương đối toạ điệu sinh.
Đê thanh vấn: hướng thuỳ hành túc?
Thành thượng dĩ tam canh.
Mã hoạt sương nùng,
Bất như hưu khứ,
Trực thị thiếu nhân hành!
Dịch nghĩa:
Dao Tình sắc như nước,
Muối xứ Ngô trắng hơn tuyết,
Ngón tay nào đã bóc trái cam tươi.
Màn gấm vừa ấm,
Và lư hương hình thú tỏa ra ngát mùi hương,
Cùng ngồi đối diện gò sênh hát ca.
Kề tai hỏi nhả: kẻ hành lạc đêm khuya là ai vậy?
Mà trống điểm canh ba.
Sương khuya càng ngày càng đậm, đường trơn trợt ngựa khó đi.
Đừng có đi thì mới phải chứ.
Đúng là bọn thiếu niên lanh chanh.
Dịch thơ: (Yến Lan)
Dao Tinh sắc nước,
Muối Ngô lấn tuyết,
Tay ngọn bóc cam sành.
Gấm ấp hơn chiên,
Mùi hương thú quyện,
Đối mặt người gõ sênh.
Thấp giọng hỏi: cùng ai vầy cuộc?
Canh ba điểm trống thành.
Ngựa trợt sương đẫm,
Chi bằng đừng đến,
Thật lũ trẻ lanh chanh.