Đêm trăng sáng.
Trên mái cong.
Thiết Thụ Khai Hoa, Kinh Đào Thư Sinh, còn có Hắc Quang Thượng Nhân, đối đầu với Quan Thất ngớ ngẩn điên cuồng. Lúc này Quan Thất đã phát ra một chỉ về phía hán tử cao gầy che mặt Trương Liệt Tâm.
Kinh Trập.
Vừa nhìn thấy một chỉ này, Trương Liệt Tâm giống như nhìn thấy Bạch Sầu Phi cô độc trơ trọi nhưng lòng dạ độc ác, bất chợt thoáng qua trước mặt hắn.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Bạch Sầu Phi, Trương Liệt Tâm lại cảm thấy lạnh người, sợ hãi.
Hắn nhất định phải giết chết người này, nếu không cuối cùng sẽ bị người này giết chết.
Hiện nay tuy người này đã chết, nhưng chỉ pháp tuyệt học của người này lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn vừa nhìn thấy liền sợ hãi, đã mất đi đấu chí.
Đấu chí tuy mất, nhưng dục vọng cầu sinh lại mãnh liệt.
Đấu chí là cầu thắng, hắn không cầu thắng mà chỉ cầu sinh.
Hắn nhất định phải, một là sống sót, hai là sống tốt.
Hắn và huynh đệ kết nghĩa Trương Uy của hắn, suy nghĩ hoàn toàn giống nhau.
Hắn phải sống tiếp, sốt tốt, không thể chết được.
Hắn muốn vùng vẫy cầu sinh.
Trong nháy mắt này, hắn chỉ cầu bảo toàn tính mạng, trông thấy một chỉ Kinh Trập xé gió bay đến, lập tức thi triển Lạc Phượng chưởng, năm ngón tay như bông tơ chụp lấy chỉ kình.
Bắt trúng.
Một tiếng “phụp” vang lên, mu bàn tay của hắn đã bị chỉ kình xuyên qua.
Nguyên lai công lực của Lạc Phượng chưởng chỉ cần vận công vào bàn tay, tay mềm như tơ, đao cắt không đứt, thương đâm không vào, thế nhưng bàn tay của hắn chỉ cần dính vào người kẻ địch (bất kỳ bộ phận nào), nơi trúng chiêu xương cốt sẽ lập tức mềm nhũn, hơn nữa từ nơi đó bắt đầu lan ra, cho đến khi xương đầu cũng mềm.
Vì vậy, người trúng phải Lạc Phượng chưởng thông thường sẽ mềm ra giống như một vũng bùn, giống như băng tuyết vừa tan chảy, hoặc giống như một phôi thai nguyên hình, nhưng nhất thời vẫn không chết, vùng vẫy cầu sinh, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết.
Thế nhưng một chỉ cách không này của Quan Thất lại phá tan mu bàn tay của hắn, từ lòng bàn tay xuyên ra ngoài, vẫn bắn vào cổ họng của Trương Liệt Tâm.
May mắn ngoại trừ Lạc Phượng chưởng, Trương Liệt Tâm còn có Ngọa Long trảo.
Lạc Phượng chưởng của hắn vừa tan vỡ, Ngọa Long trảo lập tức che lấy cổ họng của mình.
Một chỉ kia của Quan Thất bắn vào lòng bàn tay của hắn.
Ngọa Long trảo vốn là một loại ngoại gia quyền pháp rất cứng rắn dũng mãnh, nhưng Trương Liệt Tâm lại hoàn toàn biến nó thành nội gia quyền để tu luyện. Một khi trảo tấn công, móc thẳng vào mười hai đại tử huyệt trên thân người. Trương Khai Hoa luyện đến mức cao siêu, cao cường, hắn xuất trảo càng tàn độc, không phải móc cổ họng thì là móc mắt.
Không chỉ đối địch với nam giới hắn mới dùng loại chiêu số ác độc này, ngay cả đối phó với nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Càng đáng sợ là hắn luyện cả hai loại công lực chưởng, trảo này đến mức chính hắn cũng biến thành bất nam bất nữ, tình trạng sinh lý này lại ảnh hưởng đến tình trạng tâm lý, khiến cho hắn xuất thủ càng ác độc. Hơn nữa khi người khác giao thủ với hắn, cho rằng khi hắn ra tay chỉ cần ngăn cản được là xong, nhưng Ngọa Long trảo của hắn lại có thể xuyên qua bất kỳ chướng ngại nào, dùng nội kình truyền vào trong cơ thể đối thủ, lại từ chỗ hiểm nổ tung, hiệu quả không khác gì đối phương trúng phải một trảo thật sự.
Nói cách khác, Ngọa Long trảo của hắn đã dung hợp Lạc Phượng chưởng kình, chỉ cần ngưng tụ nội lực vào bàn tay, thậm chí không cần thật sự chụp trúng đối phương, cũng có thể gây ra vết thương chí mạng đối với kẻ địch.
Trảo kình của hắn thi triển, có thể toàn diện vận hành trong phạm năm thước xung quanh bàn tay, đầu ngón tay.
Cũng tương tự, một chỉ này của Quan Thất bắn tới, căn bản còn chưa đến sát bàn tay của hắn, có lẽ đã bị trảo chưởng chí nhu, chí âm, chí độc, chí ác của hắn hóa giải.
Hóa giải sao?
Không tác dụng.
Một tiếng “xẹt” vang lên, chỉ kình phá tan trảo kình, bắn vào lòng bàn tay. Máu bắn ra, bàn tay của Trương Liệt Tâm lại xuất hiện một lỗ máu.
May mắn Trương Liệt Tâm tuy liên tục bị thương, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, đột nhiên ngửa cổ về phía sau, giống như trước mặt trúng phải một quyền, ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Hắn vừa ngã, một chỉ kia của Quan Thất quả nhiên đã bắn trật.
May mắn là hắn tránh nhanh.
May mắn là hắn tinh thông Ngọa Long trảo và Lạc Phượng chưởng, trước đó đã ngăn cản chỉ của Quan Thất, mới kịp ngửa cổ tránh khỏi một chỉ lấy mạng này.
Bởi vì ngửa cổ vội như vậy, mạnh như vậy, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cổ của mình đã bị thương gân.
Trong nháy mắt này, mặc dù nguy hiểm, nhưng trong đầu hắn vẫn lướt qua một ý nghĩ thú vị.
Không biết Địch Phi Kinh vẫn không ngẩng đầu lên, là vì xương cổ của y đã gãy, hay là giống như mình, vì nóng lòng cứu mạng thoát thân nên bị thương gân cổ.
Đau.
Đau nhói.
Cảm giác đau đớn khiến Trương Liệt Tâm rất tỉnh táo.
May mắn, cũng nhờ tỉnh táo nên phản ứng của hắn càng nhanh.
Nhìn thấy động tác ngửa đầu của hắn, có người ở dưới không nhịn được khen hay một tiếng.
Tiếng khen ngợi kia không phải do Địch Phi Kinh phát ra.
Cũng không phải đến từ Thích Thiếu Thương trên ngói nhà.
Càng không phải là Tôn Thanh Hà đang đứng sóng vai với Thích Thiếu Thương.
Thậm chí cũng không phải là Vô Tình trong kiệu.
Chu Nguyệt Minh trên ngựa cũng không lên tiếng, hắn chỉ cười híp mắt nhìn trận chiến trên nóc nhà, chỉ pháp đại phát thần uy của Quan Thất.
Ngay cả Ngô Kỳ Vinh cũng không kêu.
Hắn kêu không nổi, bởi vì Quan Thất dùng một chỉ tấn công Trương Liệt Tâm, cũng tấn công hắn mười sáu, mười tám chỉ, hắn đã ứng phó đến luống cuống tay chân.
Hắn vốn là một người nhiều mồ hôi, hiện giờ mồ hôi đã nhanh chóng ướt đẫm y phục.
Bình thường hắn vừa chiến đấu với người khác, vừa dùng khăn lau mồ hôi trên mặt. Hiện giờ hắn đã tự lo không xong, đâu còn tâm tình chú ý đến mồ hôi. Chỉ thấy mồ hôi hột đã hoàn toàn dính trên mi, mí mắt, có hạt còn chảy vào trong hốc mắt. Kinh Đào Thư Sinh đã không kịp lau, cho dù chỉ dùng tay không vuốt một cái cũng không được.
Người kêu lên cũng không phải Tôn Ngư, hắn đang nhìn đến mức gần như nín thở.
Đương nhiên cũng không phải Lôi Cổn, bởi vì hắn không dám kêu.
Dĩ nhiên cũng không phải là Dương Vô Tà.
Loại người như Dương Vô Tà luôn xử sự bình tĩnh, trời có sụp xuống cũng chưa chắc y sẽ biến sắc.
Người lên tiếng lại là tên “canh phu” đang ở trong bóng tối, ngoài đường dài, trước đầu ngõ hẻm.
Hắn kêu lên một tiếng:
– Hay!
Hắn thất thanh kêu lên.
Có lẽ, nếu như người thi triển một chiêu này là Ngô Kinh Đào hoặc là cao thủ đồng cấp, “canh phu” kia hiển nhiên sẽ không kêu lên một tiếng này.
Một chiêu này biến hóa, tìm sống trong cái chết, liều mình trong nguy hiểm, ứng biến kịp thời, thật sự khó mà làm được.
May mắn Trương Liệt Tâm có một chiêu này, nếu không hắn nhất định phải chết.
Nhưng hắn có một chiêu này cũng vô dụng, bởi vì người mà hắn ngăn cản là Quan Thất.
Quan Thất phát ra một chỉ với hắn, thứ mà hắn ngăn cản là Kinh Trập, một trong số chỉ pháp thành danh của Bạch Sầu Phi.
Chỉ kình bắn trật, lại ở trên trời phát ra ba tiếng vang trầm “bụp bụp bụp”, giống như pháo hoa bắn lên trời đêm nổ tung một chuỗi, chỉ kình lại không biến mất.
Nó chỉ lượn một vòng, phát ra một tiếng “sưu”, từ giữa không trung bắn xuống.
Nó vẫn truy kích Trương Liệt Tâm, vẫn bắn thẳng vào cổ họng của hắn.
Một chỉ này giống như âm hồn không tan, như ruồi bu thi thể, quấn chặt lấy Trương Liệt Tâm.
Ngay cả thần sắc trên mặt Quan Thất, dường như cũng vui vẻ vì một chỉ của mình thi triển một cách tùy tâm tùy ý.
Trương Liệt Tâm xong rồi.
May mắn Trương Liệt Tâm là một người ứng biến lanh lợi và phản ứng cực nhanh.
Hắn kêu lên một tiếng, hai tay đánh trả, thân hình đã rơi xuống.
Phía dưới là nóc nhà, song chưởng của hắn phản kích chính là đánh vào trên ngói nhà.
Một tiếng “ầm” vang lên, cả mảng ngói sụp xuống.
Mặc dù hai loại chưởng công ác độc Ngọa Long, Lạc Phượng của hắn đã bị “chỉ pháp Bạch Sầu Phi” của Quan Thất phá tan, nhưng lúc này khi cầu sống hắn đã ngưng tụ công lực cả đời, không thể xem thường được.
Những tiếng rào rào liên tục vang lên, trong gạch ngói tung tóe, Trương Liệt Tâm đã rơi vào trong nhà lớn kia.
Nóc nhà lại sụp xuống một mảng lớn, nếu không phải kiến trúc cổ xưa này được xây dựng bằng nguyên liệu tốt, cộng thêm trình độ và nội tình của chủ nhà Tư Mã Ôn Công, có lẽ căn nhà này đã không đứng vững được nữa.
Ngói vụn văng tung tóe.
Nóc nhà thủng một lỗ lớn, giống như trời còn chưa sụp thì đất đã nứt rồi.
Đối với Trương Liệt Tâm, đây chính là thời cơ cầu sinh tốt nhất, cuối cùng, cũng không thể bỏ lỡ được.
Hắn lập tức lăn xuống.
Trong tiếng “rầm rầm” còn xen lẫn một tiếng “xoẹt”, sau đó là một tiếng vang trầm như có như không, giống như ẩn chứa rất nhiều bất cam và bức bối không thể phát tác ra.
Nhưng trong trận chiến thảm liệt chấn động lòng người trên nóc nhà, không ai kịp chú ý đến những thông tin nhỏ bé này, cũng không ai muốn phân tâm vì những âm thanh không quan trọng này.
Dù sao Trương Liệt Tâm đã tránh được Kinh Thần chỉ.
Trong lỗ hổng của nóc nhà rất tối, bụi đất rơi xuống tràn ngập không trung, cũng không ai biết thế giới bên dưới thế nào.
Nhưng dù sao hắn vẫn còn sống, đã thoát khỏi truy kích của Quan Thất.
Chỉ cần hắn có thể sống sót, sau chiến dịch này cũng đủ khiến hắn dương danh thiên hạ, danh chấn võ lâm.
Có một số thông tin mặc dù xem ra không quan trọng, nhỏ bé không đáng kể, nhưng phía sau lại có thể tạo thành ảnh hưởng và hậu quả rất nghiêm trọng.
Giống như mắc bệnh, cho rằng chỉ ho mấy tiếng, phát ban mấy chỗ thì không cần để ý, thường thường sẽ dẫn đến bệnh nặng không thể cứu vãn, khó mà chữa trị.
Trương Liệt Tâm vừa rơi xuống ngói nhà, những người xem trận chiến đều gần như đồng thời khen ngợi một tiếng.
Với võ công của Trương Liệt Tâm, tránh được phen này quả thật không dễ dàng.
Nhưng lần này lại có một người không lên tiếng.
Đó là người điểm canh kia.
Vừa rồi hắn khen ngợi Trương Liệt Tâm vội ngửa người tránh khỏi chỉ kình, lúc này lại không nói tiếng nào, chỉ lắc lắc đầu.
Tôn Ngư cũng là một trong những người khen ngợi.
Hắn thích nhất là ứng biến, ứng biến khiến cho hắn cảm giác được mình mới là một người sống thật sự.
Cho nên hắn cũng giỏi quan sát người khác ứng biến, bởi vì nhìn người khác ứng biến mới có thể khiến cho mình ứng biến càng nhanh, càng chuẩn, càng chính xác.
Một cao thủ cho dù có võ công tuyệt đỉnh, nhưng nếu không giỏi ứng biến, hắn chỉ có thể xem là một cao thủ trung cấp. Ngược lại, một cao thủ trung cấp nếu giỏi ứng biến, thực ra chính là một cao thủ tuyệt đỉnh.
Bởi vì biết ứng biến mới biết biến chiêu.
Muốn so chiêu với người khác nhất định phải biết ứng biến.
Tôn Ngư sở dĩ khen ngợi Trương Liệt Tâm, không phải bởi vì võ công của “Trương Long Phượng” này cao đến tuyệt đỉnh. Nếu bàn về võ công, Trương Khai Hoa có lẽ còn không cao hơn hắn. Nhưng bởi vì võ công của Trương ngũ thánh chủ không tính là quá cao, lại nhờ bản năng cầu sinh mà có thể ứng biến nhanh chóng như vậy, đây mới là điều khiến hắn khen ngợi.
Hắn là một trong những người khen ngợi.
Người khen ngợi đương nhiên không chỉ có mình hắn.
Nhưng hắn vừa khen ngợi, vừa lưu ý đến “động tĩnh” của những người khác, đây cũng là một trong số sở trường của hắn.
Có một số người trời sinh có thể “phân tâm làm nhiều việc”, hơn nữa có thể “cùng lúc nghĩ nhiều chuyện”.
Trước kia Vương Tiểu Thạch trọng dụng Tôn Ngư, chính là nhìn trúng và coi trọng điểm này của hắn.
Mọi người đều khen ngợi, đã xác nhận ánh mắt của hắn là đúng.
Nhưng hiển nhiên có một người khác biệt.
Trong lúc mọi người khen ngợi, y lại thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài rất nhẹ, nhẹ như lá rụng, nhưng phân lượng lại nặng, rất nặng.
Bởi vì y là người mà Tôn Ngư rất coi trọng, Dương Vô Tà.
Sau khi Vương Tiểu Thạch rời đi, trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Dương Vô Tà là tổng quản, đồng thời cũng là quân sư. Tôn Ngư vẫn thống lĩnh Nhất Linh Bát Công Án, phụ trách tổ chức và chấp hành nhiệm vụ.
Hai người hợp tác chặt chẽ.
Bởi vì Dương Vô Tà biết trong tay mình cần có loại người trẻ tuổi như Tôn Ngư. Với thân phận và tuổi tác của y, không thể mọi chuyện đều do y ra mặt, xung phong.
Đồng dạng, Tôn Ngư cũng biết mình không thể thiếu nhân vật như Dương Vô Tà ở phía sau giám sát, nâng đỡ. Nếu không, có một số tình cảnh, sự tình và nhân vật, không phải cứ đủ gan, đủ lực, đủ kiên quyết là có thể chống đỡ ứng phó được.
Vì vậy trong mắt hắn, phân lượng của Dương Vô Tà rất nặng.
Người này có thể nói là “nguyên lão bốn triều”.
Khi Tô Già Mạc, Tô Mộng Chẩm, thậm chí là Vương Tiểu Thạch, Thích Thiếu Thương hiện nay quản lý Kim Phong Tế Vũ lâu, Dương Vô Tà vẫn luôn giữ chức tổng quản, chủ trì Bạch lâu, quân sư và cố vấn, vững như Thái Sơn.
Ngoại lệ duy nhất là khi Bạch Sầu Phi chiếm lấy quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, y lại biến mất một cách đột ngột.
Y vẫn luôn trung thành đi theo Tô Mộng Chẩm đã sa sút thương tật, không chịu phục vụ Bạch Sầu Phi.
Điểm này Tôn Ngư tự cảm thấy không bằng.
Có điều khi đó hắn cũng không có lựa chọn khác. Nếu như hắn rời khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, tinh anh của Nhất Linh Bát Công Án không còn do hắn trông coi, Bạch Sầu Phi nhất định sẽ giết chết hắn. Nếu như hắn muốn ở lại Phong Vũ lâu, vậy thì phải giúp Bạch Sầu Phi huấn luyện cao thủ của Nhất Linh Bát Công Án.
Huống hồ, hắn còn phải chịu sự giám thị của Lương Hà.
Nhưng hắn đã vượt qua được.
Phương pháp mà hắn dùng là “không vội”.
Hắn không vội lật đổ Bạch Sầu Phi, vẫn dụng tâm xử lý, huấn luyện nhân tài.
Hắn không phải làm việc cho Bạch Sầu Phi, mà là giúp Kim Phong Tế Vũ lâu giữ gìn một chút nguyên khí, một đội tinh nhuệ.
Kết quả, khi Tô Mộng Chẩm trở lại, Bạch Sầu Phi mới hạ lệnh Lương Hà giết chết Tôn Ngư thì đã trễ.
Bởi vì Bạch Sầu Phi đã động sát cơ, Tôn Ngư càng vì nghĩa không chùn bước. Vào giây phút quan trọng, hắn đã dẫn Nhất Linh Bát Công Án phản bội Bạch Sầu Phi.
Trở giáo đâm một nhát, cùng với Dương Vô Tà trong ứng ngoài hợp, càng đẩy nhanh sự thất bại và diệt vong của Bạch Sầu Phi.
Nhưng tối nay hắn lại nhìn thấy Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi, chỉ pháp kinh thiên địa, quỷ thần khiếp, hơn nữa còn là do Quan Thất phát ra.
Trong đó có một chỉ Kinh Trập, Trương Liệt Tâm tránh né một cách cực khổ, mắt thấy sắp sửa không tránh khỏi, nhưng cuối cùng vẫn thoát được, cho nên hắn không nhịn được khen một tiếng.
Hắn vừa nhìn thấy chỉ pháp của Bạch Sầu Phi, lại không tự chủ sinh ra một ý nghĩ, giống như là Bạch Sầu Phi đang trở lại báo thù.
Do đó hắn thậm chí chân thành hi vọng Trương Liệt Tâm có thể tránh khỏi Kinh Thần chỉ này, giống như hắn cũng từng làm chuyện có lỗi với Bạch Sầu Phi, vì vậy đành phải đứng cùng một trận tuyến với Trương Khai Hoa.
Nhưng Dương Vô Tà lại đang thở dài.
Thở dài có rất nhiều ý nghĩa, có lúc là biểu đạt cảm khái, có lúc là ý tứ đau thương, có lúc lại là một loại biểu thị không đồng ý.
Dương Vô Tà rốt cuộc có ý gì?
Tôn Ngư không hiểu.
Hắn không hiểu liền hỏi.
– Tại sao tiên sinh lại thở dài?
– Đáng tiếc.
– Đáng tiếc cái gì?
– Đáng tiếc Trương Liệt Tâm.
– Đáng tiếc một chỉ này không giết được hắn?
– Không, đáng tiếc là một chỉ này vẫn giết chết hắn.
– Hả? Không phải cuối cùng hắn vẫn tránh khỏi sao?
– Hắn không tránh được.
– Làm sao biết?
– Quan Thất đã sớm tính chuẩn hắn sẽ tránh như vậy. Người này thật sự là một chiến thần, chiến trời đấu đất, bất kỳ hình thức chiến đấu nào đều sớm nằm trong tính toán của y. Trương Liệt Tâm vừa mới rơi xuống, một chỉ của Quan Thất bắn trật, kình đạo lại đánh vào ngói vụn văng tung tóe, mảnh ngói kia đã đánh trúng Trương Liệt Tâm, hơn nữa còn là trong nháy mắt khi hắn rơi xuống.
– Thật sự đánh trúng?
Tôn Ngư vẫn nửa tin nửa ngờ.
– Ngươi không ngại cứ đi qua xem thử.
Tôn Ngư thật sự chạy vào trong phòng, xem thử kết quả.
Nếu không thì hắn chưa hết hi vọng, nếu không thì hắn không phục.
Hắn chính là loại người trẻ tuổi này, chuyện gì cũng phải nghiên cứu đến cùng, nếu không thì không chịu phục.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải ngưỡng mộ, trong lòng cũng đành viết một chữ “phục” đối với khả năng quan sát của Dương Vô Tà.
Hắn chạy vào trong nhà.
Đây là nhà của trọng thần tiền triều, đại nho đương thời, nhưng hiện nay đã lâu năm không được tu sửa.
Trong nhà hoàn toàn tối đen.
Tôn Ngư nhắm chuẩn nơi Trương Liệt Tâm rơi xuống, xông vào bên trong, rất nhanh hắn đã từ trong ngói vụn tìm được người này.
Người này đã chết, trên trán có một lỗ thủng, máu còn chảy ra ồ ồ.
Đích xác, trong nháy mắt khi hắn lật người rơi xuống nhà, chỉ kình bắn trật vừa lúc đánh vào một mảnh ngói vỡ, mảnh ngói bay đi, vừa lúc xuyên thủng trán của hắn.
Hắn đã chết, lúc chết cặp mắt còn trợn trừng.
Hắn chết không nhắm mắt.
Hắn rốt cuộc vẫn chết dưới chỉ pháp của Bạch Sầu Phi.
Cho dù Bạch Sầu Phi đã chết lâu ngày, hắn vẫn không thể chạy thoát một chỉ do Bạch Sầu Phi lưu lại giết hắn.
Tôn Ngư nhìn thấy liền hít một hơi dài.
Hắn biết sau này con đường mình đi theo Dương Vô Tà học tập vẫn còn rất dài, ngày tháng cũng nhiều hơn.
Chỗ Dương Vô Tà có những thứ học không hết, trí tuệ học không tận.
Hắn tháo miếng vải che mặt của Trương Liệt Tâm, thái độ rất ngưng trọng, hơn nữa dường như suy nghĩ gì đó.
Dù sao người đã chết rồi, cũng không cần che mặt nữa chứ?
Hắn yên lặng một hồi.
Sau đó hắn từ trong nhà ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài lỗ thủng lớn trên mái ngói, đang đánh đến trời đất tối tăm, giết đến trăng sao không sáng.
Kinh Đào Thư Sinh vốn đã động thủ với Quan Thất, hiện giờ cũng không rãnh rỗi.
Toàn thân hắn phát ra mùi hương dễ chịu, tiếng vang êm tai, thậm chí lúc hai tay vung lên còn phát ra màu sắc rất xinh đẹp. Nhưng cho dù hắn có dễ nhìn, dễ nghe, dễ ngửi, Quan Thất chỉ cần tùy ý phát ra một chỉ về phía hắn, hắn sẽ lập tức luống cuống tay chân.
Thế nhưng Quan Thất cũng không đối diện với Ngô Kinh Đào, chỉ kình của y là từ sau lưng tùy ý phát ra.
Giống như chỉ bằng Ngô Kinh Đào, còn không đáng để y trực tiếp phát ra công kích.
Chỉ pháp của y từ sau lưng phát ra là Phá Sát, vẫn là độc môn chỉ pháp Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi.
Đây là một trong Tam Chỉ Đạn Thiên của Bạch Sầu Phi, Phá Sát.
Kinh Đào gặp phải Phá Sát, dĩ nhiên là ứng phó được chỗ này mất chỗ kia.
Thế nhưng Quan Thất dường như vẫn chưa thấy đủ, còn chưa thõa mãn.
Y là một người chiến trời đấu đất, xem đấu tranh là niềm vui.
Cho nên y còn đồng thời khiêu khích hai người khác, Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương.
Võ công mà y dùng lại là đao và kiếm.