Đinh Hạo không nói gì, giao thẻ bài cho đệ tử tam đại mập lùn ghi chép, nhận lại, biểu tình bình tĩnh xuống đài.
So đo với tiểu nhân không có gì hay.
* * *
Phía xa.
Chỗ ngoài cùng sân thi, trên cây cổ thụ trăm năm có hai thanh niên đứng trên tán cây.
Hai thanh niên không che giấu thân hình, lắc lư theo nhánh cây lên xuống. Tuy nhiên người đến người đi bao gồm đệ nhất trưởng lão ngoại môn Liễu Vấn Cuồng dều không phát hiện hai thanh niên tồn tại, không nhìn thấy, không cảm ứng được hơi thở của họ.
Hình ảnh này cực kỳ quái dị.
Thạch Phi Chu mặc áo vàng đất dán sát người, mái tóc dài nhiều màu vàng đỏ dùng tơ vàng cột sau đầu.
Thạch Phi Chu cười hỏi:
– Lãnh sư huynh thấy sao?
Thiếu niên mặc trường bào trắng tinh, mặt như quan ngọc, hơi thở lạnh băng, tóc dài đen nhánh rũ xuống vai.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn tình huống, hờ hững nói:
– Thiên phú thần giai chỉ có vị kia vào sáu năm trước, lúc trắc nghiệm kinh mạch mới xuất hiện.
Đệ tử Vấn Kiếm tông chia làm năm đẳng cấp ký danh, ngoại môn, nội môn, chân truyền, hạch tâm.
Hai người này là tinh anh trong đệ tử hạch tâm nội môn Vấn Kiếm tông, thực lực cao thâm khó dò, xem như là những trưởng lão ngoại môn cũng kém xa.
Thạch Phi Chu hỏi:
– Vậy có cần lôi kéo hắn lại đây không?
– Tất nhiên phải lôi kéo, cho dù không kéo tới được cũng không thể để hắn bị người khác lôi kéo.
Lãnh Nhất Toàn lạnh lùng cười:
– Thiên phú thần giai tất nhiên là hạt giống tông môn chú trọng bồi dưỡng, lại nói ta thấy khí chất hắn phi phàm, hơi thở xuất trần, chắc là thể chất huyết thống cường đại nào đó. Nếu không ra ngoài ý muốn thì thiếu niên này chắc chắn nổi bật.
Thạch Phi Chu ngẩn người hỏi:
– Ngoài ý muốn? Ý của Lãnh sư huynh là . . .?
Lãnh Nhất Toàn mím môi không nói.
Thạch Phi Chu lấy lại tinh thần, cười cười đánh trống lảng:
– Không biết hắn sẽ biểu hiện thế nào trong cuộc thi tiếp theo, đi xem không?
Lãnh Nhất Toàn lắc đầu, nói:
– Thôi, kêu dưới tay canh chừng là được.
Lãnh Nhất Toàn định nói gì đó thì đột nhiên phía xa có biến dị.
Trên đài thi số một thi thuộc tính lại có một luồng sáng cực kỳ rực rỡ bắn lên cao vài trăm thước, hơi thở đậm đặc tinh thuần chỉ hơn chứ không thua gì dị tượng trong lần Đinh Hạo thi.
Điều khác biệt duy nhất là màu sắc, xanh biếc chảy nước, như có rừng rậm nguyên thủy thiên nhiên xanh ngắt đột nhiên xuất hiện, không khí dào dạt sức sống.
Thạch Phi Chu, Lãnh Nhất Toàn ngạc nhiên há hốc mồm.
– Thế nhưng . . . Lại là một hạt mầm thiên phú thần giai sinh ra?
* * *
– Ha ha ha ha ha ha! Thật không ngờ huynh đệ ta đều là thiên phú lạ thần giai, ánh sáng màu bạc này rốt cuộc đại biểu cho thuộc tính gì đây?
Đinh Hạo ra khỏi sân thi thuộc tính, hắn khó thể kiềm nén nỗi lòng hưng phấn.
Theo ký ức thì Đinh Hạo thân xác cũ tham gia thi nhiều lần nhưng không lộ ra mặth ơn người gì.
Hôm nay có dị biến rất có thể liên quan đến hang núi dưới Địa Huyệt Thâm Uyên bãi rác sau núi. Hai bóng ảo ảnh đao kiếm nhập vào người Đinh Hạo, còn có chất lỏng thần kỳ từ trắng tinh biến đen nhạt trong ao đá, nhờ nó biến thân thể này thành thể chất tuhộc tính.
– Vậy là vào Vấn Kiếm tông không có vấn đề gì, có thể yên tâm rồi.
Tảng đá trong lòng nhẹ hẫng, Đinh Hạo không vội vàng đi tiếp.
Đinh Hạo lững thững đi ở đạo tràng trước núi, lần đầu tiên hắn có cảm giác trung thanh với sơn môn đẹp như chốn bồng lai. Bởi vì từ nay về sau Đinh Hạo thoát khỏi xóm nghèo, có một góc chỗ ở nơi đây.
– Không biết hai tỷ muội Tạ Giải Ngữ ra sao rồi?
Không hiểu sao trong đầu Đinh Hạo hiện ra đôi mắt Tạ Giải Ngữ khiến phong cảnh xinh đẹp trong thế gian ảm đạm, cô bé tóc đuôi ngựa Đinh Đinh trưởng thành sớm.
Tạ Giải Ngữ cũng đến tham gia kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông không biết bây giờ ra sau. Thân thể Tạ Giải Ngữ gầy yếu, không có chút cơ sở võ đạo chắc rất khó vượt qua.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
– Hy vọng bọn họ may mắn.
* * *
Chớp mắt Đinh Hạo đáng đến sân thứ hai thi kinh mạch.
Võ đạo trong thế giới này thành lập trên cơ sở huyền khí, kinh mạch, huyệt khiếu.
Qua hai vòng thi trước sàn lọc số người đến đây khá ít, khoảng mấy ngàn người. Thi kinh mạch khá đơn giản, không có công cụ kiểm tra đặc biệt gì. Do trưởng lão ngoại môn áo bạc tự mình kiểm tra, rót huyền khí vào người đám thiếu niên đi một vòng cơ bản xác định độ mềm dẻo, độ rộng, độ co giãn kinh mạch.
– Số bảy trăm năm mươi sáu, Diêu Tịnh, kinh mạch tam giai.
– Số tám trăm bảy mươi sáu, Khoa Bỉ Luận, kinh mạch lục giai.
– Số hai ngàn hai trăm bốn mươi ba, Vương Quân, kinh mạch tứ giai.
– Số một trăm bảy mươi tám, Lao Đức Nặc, kinh mạch nhị giai.
– Số tám mươi tám, Lý Tàn Dương, kinh mạch nhất giai. Khá lắm, khá lẳm.
Trong đám người tham gia thi Đinh Hạo nhìn thấy thiếu chủ Tịch Dương trấn Lý Tàn Dương.
Thiếu niên này hành động cực kỳ lý trí, phong độ phiên phiên, môi hồng răng trắng và cực kỳ khôn ngoan, phẩm chất kinh mạch cực kỳ hoàn mỹ. Trưởng lão ngoại môn áo bạc cười liên tục gật đầu, khen không dứt miệng.
Phẩm chất kinh mạch chia lục giai.
Nhất giai là cao nhất, tuyệt đối là tài năng ngọc báu luyện võ. Lục giai thấp nhất, dưới người bình thường, dù có thể tu luyện huyền công cấp thần cũng khó có thành tựu.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Tuy không biết thuộc tính thân thể của Lý Tàn Dương ra sao nhưng phẩm chất kinh mạch cực kỳ hoàn mỹ, chắc cũng là kẻ tiểu thiên tài.
Đinh Hạo rất mong chờ vào phẩm chất kinh mạch của mình.
Đinh Hạo bước tới trước mặt trưởng lão ngoại môn áo bạc bên tay phải vị trí số một, giao thẻ bài chờ thi.
Ánh mắt trưởng lão ngoại môn áo bạc kỳ dị ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo:
– A? Ngươi chính là Đinh Hạo?
Vấn Kiếm tông có tin tức rất nhanh nhạy.
Lúc trước thân thể Đinh Hạo có thuộc tính thần giai đã truyền đến khu vực thi này. Thái độ của trưởng lão ngoại môn áo bạc rất nhiệt tình, ngón tay chạm vào cổ tay Đinh Hạo, huyền khí cực kỳ nhu hòa, dịu dàng rót vào người hắn.
– A?
Trưởng lão ngoại môn áo bạc chợt nhận ra điều gì, biến sắc mặt, ngẩng đầu liếc Đinh Hạo. Trưởng lão ngoại môn áo bạc nhíu mày, tiếp tục kiểm tra.
Đinh Hạo dần thấy không đúng.
Người ta thi tối đa một phút là ra kết quả.
Đến lượt Đinh Hạo thì trán trưởng lão ngoại môn áo bạc toát mồ hôi, đưa huyền khí vào mấy lần, biến sắc mặt liên tục, không biết đang nhận xét cái gì.
Cuối cùng trưởng lão ngoại môn áo bạc khẽ thở dài:
– Thể chất của ngươi . . . Đúng là Ầm ầm ầm ầm ầm! Đúng là kỳ lạ, lão hủ không thể đoán ra. Coi như phẩm chất của ngươi là kinh mạch nhị giai đi.
Trưởng lão ngoại môn áo bạc nói rồi ghi nhị giai lên thẻ bài, trả lại cho Đinh Hạo.