Điều này khiến hắn dày công tu luyện đối với việc điều động nguyên tố ma pháp.
Người xưa nói quen tay hay việc, vừa khéo có thể thành thần. Một chiêu thức luyện trên một vạn lần chính là tuyệt chiêu. Nguyên tố ma pháp sử dụng cũng tương tự, cho nên mới phát sinh hiện tượng như vậy.
Khả năng thứ hai, chính là có quan hệ với đám mây sủng vật thần bí kia.
Dưới sự ảnh hưởng của nó, ma lực của Mạnh Hàn bị giảm thấp xuống còn một phần sáu so với ban đầu, nhưng tinh thần lực của Mạnh Hàn lại không bị giảm xuống. Nói cách khác, dựa theo tốc độ bình thường, tinh thần lực tăng trưởng khống chế ma lực xuống thấp đến một phần sáu, tất nhiên sẽ có một ít cảm giác không giống nhau.
Tuy nhiên, Mạnh Hàn cảm thấy loại khả năng thứ hai không khả thi. Bởi vì trước đó hắn chưa từng nghe nói có ma pháp sư nào thi triển ma pháp cấp thấp có thể cảm giác được tình hình như vậy. Cho nên, Mạnh Hàn vẫn quy kết phần lớn vào khả năng thứ nhất.
Phát hiện thần kỳ này khiến Mạnh Hàn càng có thêm tự tin trở thành ma pháp sư. Tương tự, lòng tin việc xây dựng nơi nguyền rủa tốt hơn cũng càng thêm tăng vọt.
Ma lực đang hồi phục, cũng có nghĩa là sau này Mạnh Hàn có thể tu luyện được ma pháp có cấp bậc càng cao hơn. Đáng tiếc chính là hiện tại Mạnh Hàn mất tư cách đi tới học viện ma pháp. Muốn tu luyện ma pháp chỉ có thể từ con đường khác để mua được sách ma pháp.
Trong mắt của người bình thường, giá sách ma pháp chính là giá trên trời. Chỉ có điều Mạnh Hàn ở trong học viện ma pháp ba năm, học phí hàng năm chính là một trăm kim tệ, nói cách khác tương đương với một triệu nhân dân tệ hoặc là năm triệu đài tệ mới. Loại trường học quý tộc thật sự này chỉ có thể học được một ma pháp thuẫn cơ bản nhất. Vậy có thể tưởng tượng được ra, những sách ma pháp khác có giá như thế nào.
Vừa nghĩ tới giá sách ma pháp trên trời, Mạnh Hàn liền buồn phiền. Hiện tại thu nhập của lãnh địa còn chưa đủ nhiều. Hiện tại Hoàng Sa Trấn người đến người đi, cuối cùng đã có nhân khí, có thể khiến cư dân lãnh địa mình đủ ấm no. Nhưng muốn tiến thêm một bước nữa, vẫn còn kém rất xa.
Đơn giản tính toán một chút, trừ đi chi phí cho những nguyên liệu này, tiền lương giao cho các cư dân lao động, mỗi ngày Hoàng Sa Trấn có thể kiếm được khoảng một kim tệ. Số kim tệ này xem như đã vượt quá ít nhất trăm lần so với thu nhập của của toàn lãnh địa trong những năm qua. Nhưng cho dù như vậy, Mạnh Hàn muốn mua được một quyển sách ma pháp thích hợp, vẫn còn là một hứa hẹn rất xa.
– Xem ra, cần phải tìm ra một vài hạng mục kiếm tiền nữa.
Mạnh Hàn đau khổ rên rỉ lên:
– Không có tiền thực sự khó chịu. Một đồng tệ ép ngã anh hùng hảo hán, đúng là bắt nạt ta mà!
Lại nghe Mạnh Hàn nói một câu khó hiểu như vậy, Demi và Diana đứng bên cạnh nhìn lãnh chúa đại nhân đột nhiên thở dài thở ngắn lên, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ nhìn nhau, sau đó Demi từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng chọc chọc vào người lãnh chúa đại nhân. Demi mở to đôi mắt vô tội, dùng tay ra hiệu hỏi Mạnh Hàn:
– Đại nhân, chuyện gì xảy ra sao?
– Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy không có tiền mà thôi.
Mạnh Hàn xoa xoa đỉnh đầu của tiểu thị nữ, khẽ mỉm cười:
– Những chuyện này ta sẽ xử lý. Không cần lo lắng!
Demi nhìn về phía Mạnh Hàn gật đầu một cái, sau đó giơ ngón tay cái lên, sau đó ra dấu ra một hồi ý tứ: Đại nhân giỏi nhất, người nhất định có thể!
Diana đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng tương tự, dường như đang muốn tiếp xức cho Mạnh Hàn.
Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu Mạnh Hàn. Antonio này vốn là một quý tộc sa sút, làm sao có được đủ kim tệ để giao nộp học phí đắt đỏ cho học viện ma pháp?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, một đoạn ký ức đã bị phủ đầy bụi liền xuất hiện ở trong đầu.
– Không thể nào!
Mạnh Hàn nhớ lại đoạn ký ức này, không nhịn được lại rên rỉ một tiếng:
– Sao có thể? Như vậy còn mượn tiền người khác? Lại còn mượn nhiều như vậy?
Ký ức trong đầu vô tình nói cho Mạnh Hàn biết, Antonio chủ nhân ban đầu của thân thể này lại còn nợ tới một ngàn kim tệ ở bên ngoài:
– Tên khốn kiếp nào tiền nhiều như vậy, nhất định phải cho con mọt sách này mượn chứ!
Nhớ lại đoạn ký ức này, Mạnh Hàn không nhịn được muốn chửi cho kẻ gọi là chủ nợ kia một trận. Nhưng nhớ lại thì nhớ lại, Mạnh Hàn chưa từng có ý định quỵt nợ. Có thể điều này có liên quan đến cuộc sống của bản thân Mạnh Hàn trong thế giới trước kia!
Suy nghĩ một chút cũng biết, tên chủ nợ kia nhất định là xem trọng thân phận ma pháp sư của Mạnh Hàn sau này, cho nên mới phải dốc hết sức lực đầu tư như vậy. Tuy nhiên, có vẻ như ánh mắt của chủ nợ không ra sao cả, lại đi đầu tư vào một ma pháp sư thất bại.
Mạnh Hàn đang oán thầm không biết cái tên gọi là chủ nợ kia đi đầu tư lung tung làm gì, hắn đã thấy Grace vội vội vàng vàng chạy tới, vẻ mặt kỳ quái, nhìn thấy Mạnh Hàn. Dường như trên mặt nàng kinh hãi, tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Hàn, muốn nói lại thôi.
– Chuyện gì vậy, Grace!
Không hiểu sao Mạnh Hàn đột nhiên nhớ tới chuyện mình thiếu nợ người khác một khoản tiền kếch xù, một ngàn kim tệ, trong lòng liền không thoải mái. Hiện tại vẻ mặt Grace thần bí như vậy, khiến trong lòng Mạnh Hàn có dự cảm không tốt:
– Nói đi, có đả kích gì ta cũng chịu đựng được.
Bất kỳ người nào nếu nợ bên ngoài nhiều như vậy, những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ, giống như không phải là vấn đề lớn gì nữa.
– Đại nhân, bên ngoài mấy người đến nói rõ muốn tìm đại nhân.
Grace đã chạy tới đây, nhất định là có việc. Bằng không thì nàng sẽ không vội vội vàng vàng chạy lại đây như thế. Nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, nàng vẫn nhăn nhó một hồi mới nói ra được.
– Tìm ta sao?
Mạnh Hàn có chút kinh ngạc. Ai tìm mình vậy? Từ sau khi mình thất bại trong lần thí luyện ma pháp học đồ, dường như đã đoạn tuyệt quan hệ với bất kỳ quý tộc nào khác. Ai sẽ quan tâm tới một tên phế vật chứ? Vậy mà hiện tại lại có người còn tìm tới đây. Chẳng lẽ là thương nhân nào đó sao?
– Loại người thế nào?
Bất kể như thế nào, dù sao vẫn phải tiếp tục sống, không thể nói thiếu nợ thì không qua nổi. Dù sao đi nữa Mạnh Hàn đã nợ bên ngoài một khoản kế xù như vậy, con rận quá nhiều người không bắt nữa. Mạnh Hàn cũng cảm thấy không đáng kể.
– Một người dẫn đầu xem ra là người làm ăn. Còn có mấy người đi cùng xem ra giống như bảo tiêu.
Grace đã gặp không ít lính đánh thuê và những người thám hiểm. Qua ánh mắt nàng cũng có thể phân biệt rõ được thân phận của họ. Nàng nhanh chóng nói ra nhận định của mình.
– Bọn họ có nói tìm ta có chuyện gì hay không?
Mạnh Hàn vừa bảo tiểu thị nữ sắp xếp y phục trên người, vừa thuận miệng hỏi.
– Bọn họ nói, đại nhân thiếu kim tệ của bọn họ!
Sắc mặt Grace lại càng thêm cổ quái. Nàng vừa trả lời xong, Mạnh Hàn liền thiếu chút nữa thì ngã chổng vó.