Thiên Hạ Vô Song

Chương 58 - Trang Phục Của Lính Đánh Thuê (2)

trước
tiếp

Có hai thứ này, chuyện nghỉ ngơi ở những nơi hoang vắng sẽ không còn khổ sở như trước kia nữa, quả thực có thể xem là sự hưởng thụ.

– Thứ này bao nhiêu tiền, ta muốn!

Không đợi Elyse và Grace phản ứng lại, người lính đánh thuê vui mừng, bất ngờ đan xen đã không thể chờ đợi được nữa liền đưa ra yêu cầu muốn có chiếc ba lô này. Hắn thậm chí còn không muốn cởi từ trên vai xuống.

Yêu cầu này thật sự nằm ngoài dự kiến của Elyse và Grace. Trước đó, hai nàng vẫn tưởng rằng sẽ không có người lính đánh thuê nào mua cái ba lô này. Nhưng hiện tại người đầu tiên dùng thử đã không thể chờ đợi được nữa liền muốn mua nó, thậm chí ngay cả giá cả cũng không hỏi. Điều này chỉ có thể nói rõ một điểm, lãnh chúa đại nhân anh minh, lần này lại nghĩ tới trước hai người.

– Xin người. Huynh đệ này, thứ này chỉ có một bộ như thế. Ngươi tốt xấu cũng phải cho ta chút thời gian để dựa vào đó làm thêm mấy bộ chứ!

Vẻ mặt Mạnh Hàn thân thiết, nói chuyện cũng ôn hòa, khiến lính đánh thuê có chút ngượng ngùng.

Hắn chậm rãi cởi bỏ ba lô xuống. Hiện tại người lính đánh thuê đã thành thạo với thao tác của mình, nhưng vẫn lưu luyến không rời, căn dặn Mạnh Hàn nói:

– Nếu như làm ra, ngàn vạn lần cũng phải bán cho ta một bộ trước tiên!

– Không thành vấn đề. Cho dù không ai có, ngươi cũng sẽ có.

Mạnh Hàn đáp trả vô cùng trượng nghĩa. Hắn nhìn như tùy ý lại hỏi một câu:

– Người anh em, nếu quả thật muốn mua, ngươi cảm thấy bao nhiêu tiền thì ngươi sẽ mua lại mà không chút do dự?

– Thứ thuận tiện như thế, có thể mang được nhiều thứ như vậy, còn có cái lều vải và cái này…

Người lính đánh thuê chỉ vào túi ngủ, đột nhiên không biết nên gọi là gì. Mạnh Hàn vội vàng nói:

– Túi ngủ.

– Đúng, túi ngủ. Đồ tốt như thế, nếu như một bộ bán khoảng hai mươi ngân tệ, ta kiên quyết mua một bộ.

Người lính đánh thuê đáp trả không chút do dự. Người chưa từng vào sa mạc, không biết trong sa mạc khổ. Hiện tại thời tiết đã sắp vào mùa đông. Có cái lều vải và túi ngủ này, tuyệt đối sẽ ấm áp hơn nhiều so với ngủ ngoài trời ở trong sa mạc. Sa mạc đáng chết, ngay cả việc tìm chút củi đốt lửa cũng không dễ dàng, nhóm lửa lại càng không thể.

– Được, huynh đệ, trước tiên ngươi cứ về nhà trọ nghỉ ngơi. Sau khi xong, ta sẽ tìm người đưa tới. Yên tâm đi, chắc chắn sẽ dành cho ngươi một bộ.

Mạnh Hàn vỗ vai người lính đánh thuê, hài lòng cười.

– Thứ này ngay cả hai mươi ngân tệ cũng có người muốn mua sao?

Nhìn thấy tất cả những điều vừa phát sinh, Elyse giống như vẫn không thể tin được. Miếng da chưa tới hai ngân tệ và thêm vào chút vải bông, liền biến thành bộ dạng như vậy, lại bán được hai mươi ngân tệ sao? Kết quả này quả thực khiến nàng khiếp sợ:

– Trước đây, mọi người chúng ta làm việc cả ngày, mệt đến chết cũng kiếm chưa tới mười ngân tệ.

Grace đứng bên cạnh, vẻ mặt cũng không thể tin được.

Không thể tự chủ được, Elyse và Grace đều cảm thấy kinh sợ. Để may những thứ này, thật ra đều là những người già yếu trước đây không có sức lực, không thể làm để sinh sống. Hiện tại bọn họ chỉ cần mấy người làm trong mấy ngày, đã có thể kiếm được hai mươi ngân tệ. Điều này đã lật đổ tất cả nhận thức của các nàng trước đây.

Hai mươi ngân tệ? Đây là thứ đắt nhất mà Hoàng Sa Trấn bán được. Thậm chí còn đắt hơn so với quyển sách ma pháp mặt phẳng chiếu và những vật phẩm ma pháp mà trang lãnh chúa đại nhân đã làm ra lúc trước. Những thứ đó bán đắt còn nói là có hiệu quả ma pháp. Nhưng thứ này chỉ là một đống vải da và vải bông kết hợp một chút liền biến thành hai mươi ngân tệ. Các nàng biết được chân tướng, sao có thể không phát cuồng được?

– Đại nhân, những thứ này tên là gì?

Elyse bắt đầu nghiêm túc nói chuyện với đại nhân về những thứ này. Nàng hỏi cũng rất nghiêm túc.

– Tên sao?

Đầu óc của Mạnh Hàn xoay chuyển một cái liền nghĩ ra được:

– Bộ đồ song sinh của lính đánh thuê. Gồm hai ba lô, một lều vải, một túi ngủ!

Liên tục có mấy lính đánh thuê dùng thử, đều không ngừng lên tiếng khen ngợi. Bộ đồ lính đánh thuê song sinh này còn chưa ra thị trường, đã được mấy người lính đánh thuê dùng thử miêu tả rất sống động. Không ít người lính đánh thuê cũng chờ mong. Bọn họ chờ xem bộ đồ lính đánh thuê này rốt cuộc là cái thứ gì, có đáng giá như mấy người kia nói hay không.

– Elyse, đi tới chợ mua lại toàn bộ số da thích hợp cho ta!

Trong lòng Mạnh Hàn quả thực hồi hộp. Ở đây có tới hơn vạn người lính đánh thuê và người mạo hiểm. Một người một bộ, oa, vậy là hai mươi vạn ngân tệ, hai ngàn kim tệ! Muốn không phát tài cũng khó! Nghĩ đến lại càng hưng phấn. Thời điểm Mạnh Hàn phân phó Elyse, khẩu khí cũng lớn hơn rất nhiều:

– Nếu như trên chợ không đủ da, bảo ông chủ kia đi chỗ khác mua. Cứ mua trước hai mười kim tệ da về!

Hiện tại trong túi có chút tiền, nói chuyện cũng có niềm tin hơn.

– Vâng, đại nhân!

Sau khi chứng kiến bản lĩnh của lãnh chúa đại nhân biến thứ tầm thường thành thần kỳ, quản gia đối ngoại là Elyse quả thực đã sùng bái lãnh chúa đại nhân tới cực điểm, nhanh chóng đáp ứng.

Khi đến phiên Grace, nàng lại bị lãnh chúa đại nhân làm kinh hãi một lần nữa. Khi nàng biết được, hiện tại mấy người may thông thạo, mỗi người chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu, một ngày có thể làm được hai cái ba lô như vậy, hoặc là làm lều vải, hoặc là hai cái túi ngủ, nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ trước hiệu suất này.

Ban đầu nàng vốn tưởng rằng thứ có thể bán ra đắt như vậy chí ít cần mấy người làm trong thời gian mấy ngày. Hiện tại bình quân hai người một ngày có thể làm một bộ như thế, lại có thể bán được hai mươi ngân tệ, Grace đã hoàn toàn không thể nói gì. Ngoại trừ khâm phục lãnh chúa đại nhân ra, nàng đã không còn những suy nghĩ gì khác.

Sau mấy ngày chuẩn bị, cửa hàng tạp hóa đầu tiên tại Hoàng Sa Trấn đã khai trương. Trong cửa hàng chủ yếu là bán bộ đồ lính đánh thuê này cùng với một vài loại như ấm nước dây lưng.

Không cần tuyên truyền quá nhiều, chỉ có Mạnh Hàn hắng giọng đứng ra thét to một tiếng:

– Nơi này có bán bộ đồ lính đánh thuê song sinh, hai mươi ngân tệ một bộ!

Sau đó, những người lính đánh thuê lập tức chen chúc mà tới khiến Grace và Elyse được chứng kiến cái gì gọi là nhân khí lớn.

Trong thời gian mấy ngày, số lượng bộ đồ lính đánh thuê chuẩn bị được trong cửa hàng cũng không có nhiều, chỉ khoảng bốn mươi bộ. Nhưng gần như chưa tới năm phút đã bị người tới cướp sạch. Mấy người tới trước đều là những người đã thử dùng qua. Bọn họ vẫn chờ ở nơi này, còn chưa tiến vào sa mạc.

Bốn mươi bộ khác cùng với tất cả những người lính đánh thuê lập tức xuất hiện ở trong trấn. Nhóm người đeo trang bị lính đánh thuê này đều vênh váo tự đắc, thong thả ung dung sắp xếp mọi thứ vào trong ba lô ngay trước mặt một đám lính đánh thuê đã không cướp được. Bọn họ mở lều vải và túi ngủ ra cẩn thận kiểm tra một hồi sau đó lại gấp lại gọn gàng nhét trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.