Sở Lưu Hương

Chương 153 - Trở Vào Địa Ngục

trước
tiếp

Trương Tam thốt :

– Có lẻ họ hẹn ước với nhau, vào ngày đó sẽ tranh đoạt một vật gì, bây giờ có dịp, họ định thanh toán nhau trước khỏi phải chờ đợi mấy tháng nữa.

Cao Á Nam gật đầu :

– Có lý ! Trương Tam thở dài :

– Hiện tại họ như hành khách đi chung một chiếc thuyền, thuyền đắm, tất cả ngộ nạn, họ phải tiếp trợ lẩn nhau, họ phải liên kết để chống lại mối đai họa chung. Ngờ đâu họ sanh lòng tương tàn tương sát nhau. Biết được việc nầy chắc Nguyên Tùy Vân thích thú lắm.

Trương Tam cũng thở dài :

– Biết đâu hắn đã hay rồi.

Trương Tam nhìn qua cuộc hổn chiến rồi tiếp :

– Chắc vậy ! và do hắn an bài tất cả.

Vào sơn động lần nầy Hồ Thiết Hoa vững tâm hơn. Chỉ vì y biết rõ tình huống bên trong rồi. Y hiểu sơn động không phải là địa ngục thật sự. Hắc ám vẫn là hắc ám, muôn đời không biến đổi. Hồ Thiết Hoa từ từ đi tới, hy vọng thấy mồi lửa nơi tay Lưu Hương. Y chẳng thấy gì mà cũng chẳng nghe gì. Rồi y bắt đầu sợ hắc ám.

Y tự hỏi Lưu Hương hiện ở đâu? Có sa vào tay địch chăng? Còn Nguyên Tùy Vân? Còn Hoa Chân Chân ? Còn Kim Linh Chi ?

Đột nhiên y nghe tiếng ho vang vang văng vẳng trong hắc ám. Lập tức y phi thân vềphía đó, đồng thời kêu lên :

– Lão! ! Y dừng lại ngay, không nói gì nữa, bởi y phát hiện ra người đó không phải là Lưu Hương. Người đó định lách mình qua bên cạnh Hồ Thiết Hoa, Hồ Thiết Hoa vọt ra đưa tay chận lại. Lần này y xuất thủ nhanh và nhẹ, không gây tiếng gió. Người đó như bóng u linh, Hồ Thiết Hoa đánh ra bảy chiêu rồi y vẩn tránh né dễ dàng. Y hoài nghi trong hắc ám còn có người. Và y đã gặp người.

Nếu người đó không thể biến thành đợt khói thì nhất định là phải còn ở đây.

Nếu còn là y phải đánh trúng. Tại sao y cứ hụt mãi ? Hụt luôn bảy chiêu ? Hồ Thiết Hoa cười lạnh :

– Vô luận ngươi là người hay là quỷ, ta vẩn bắt ngươi được như thường.

Đừng mong trốn thoát.

Y lại vung tay, lần này đánh mạnh, bất chấp sanh gió. Y không quyết đánh ngã đối phương mà chỉ mong đối phương xuất thủ thôi.

Trong hắc ám, tiếng ho lại vang lên.

Hồ Thiết Hoa cười lớn :

– Ta biết mà !! Bổng y ngưng câu nói, y nghe lạnh ở mạch môn tay tả. Một vật gì đó quét ngang trúng phải. Nội lực nơi bàn tay đó tiêu tan liền.. Tay tả buông xuống, y vung tay hữu liền.. Người đó vọt ngang đầu y, rồi tiếng ho vang lên cách hai trượng xa. Hồ Thiết Hoa quay nhanh mình lại, lần nầy thì tiếng cười vang lên chứ không là tiếng ho nửa. Tiếng cười vang ngoài bốn trượng. Hồ Thiết Hoa tức uất, phi thân đến ngay, chạm phải một vật vừa mềm, vừa cứng. Vật đó là một người ! Y chạm mạnh, dù cây đứng cũng phải ngã, song ngươi đó không ngã.

Hồ Thiết Hoa càng tức uất, sè bàn tay chặt cạnh vào cổ, người đó như bóng u linh hoành nhanh ra phía sau lưng Hồ Thiết Hoa. Hồ Thiết Hoa sôi giận, định xuất thủ thì người đó kêu lên :

– Tiểu Hồ ! Đụng ta suýt vỡ mũi đây, ngươi cho là chưa đủ sao ?

Lưu Hương ! Hồ Thiết Hoa suýt buột miệng mắng mấy tiếng. Tuy nhiên y chỉ buông giọng hận hỏi :

– Tại sao gặp ta, ngươi chạy trốn ? Ta cứ tưởng là gặp quỷ.

Lưu Hương đáp :

– Đúng là ngươi gặp quỷ rồi. Ta chỉ đứng tại đây thôi, có làm gì đâu ?

Chính ngươi bổng dưng lại vọt tới chạm vào mình ta.

Hồ Thiết Hoa giật mình :

– Thật vậy ? Ngươi chỉ đứng đây thôi ?

Lưu Hương thốt :

– Thực ra ta vừa đến thôi.

Hồ Thiết Hoa khẽ gắt :

– Người giao thủ với ta vừa rồi không phải là ngươi sao ?

Lưu Hương lắc đầu :

– Ta giao thủ với ngươi từ lúc nào ?

Hồ Thiết Hoa trầm giọng :

– Thế người đó là ai ?

Lưu Hương hỏi :

– Người nào ?

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :

– Hắn từ nơi nầy chạy đi, ngươi không thấy à ?

Lưu Hương cười mỉa :

– Ngươi đang nằm mộng phải không ? đây quỷ cũng vắng bóng, nói chi là người sống ?

Hồ Thiết Hoa phát sợ. Như vậy là nghĩa gì ? Chẳng lẽ y gặp quỷ ? Rồi y thở dài lẩm nhẩm :

– Quỷ ? Hay là ta gặp quỷ thật sự ?! Bổng y xuất thủ, chụp mạch môn của Lưu Hương hỏi :

– Ngươi là ai ?

Lưu Hương hỏi lại :

– Đến ta mà ngươi cũng không nhận ra thinh âm nữa sao?

Hồ Thiết Hoa cười lạnh :

– Mắt thấy còn chưa đúng là thật, huống hồ tai nghe.

Lưu Hương thở dài, cươi khổ :

– Bây giờ thì ngươi học được cái thói lỳ. Ăn nói liều quá.

Hồ Thiết Hoa gằn giọng :

– Nếu ngươi đúng là Lão Xú Trùn thì trao mồi lửa cho ta xem, ta mới tin.

Lưu Hương đáp :

– Thì nó ở trong mình ta đây !! Hồ Thiết Hoa bảo :

– Bật lửa lên đi ! Cho ta xem! Lưu Hương hỏi :

– Xem gì ?

Hồ Thiết Hoa buông gọn :

– Xem ngươi ! Lưu Hương thốt :

– Buông tay ta đi, ta mới ! Câu nói của chàng chưa dứt, từ xa xa, có lửa chớp lên. Một bóng người chớp hiện theo ánh lửa rồi biến mất. Hồ Thiết Hoa tung ngay một quyền vào người trước mặt. Bởi trong sơn động nầy, trừ Lưu Hương ra không có kẻ thứ hai có vật bật lửa. Bây giờ lửa tóe ở xa xa kia thì người đối diện tuyệt nhiên không phải là Lưu Hương. Đạo lý đó giản dị quá, rõ rệt quá.

Người đối diện bị nắm ở mạch môn, lại bất động thì chắc chắn Hồ Thiết Hoa đánh trúng. Nhưng tay quyền của y tung vào khoảng không. Chẳng những thế, y còn nghe tê ở cạnh chỏ hữu, rồi người đó vuột khỏi tay nắm của y. Y kinh hải đánh luôn tay tả, trúng phải vật cho đó, tay tả tê luôn. Thế là hai tay cùng tê dại. Nếu lúc đó đối phương đánh trả thì y cầm chắc là phải đi đời. Nhưng đối phương không phản kích.

Y nghiến răng hét :

– Có gan lướt tới đây giao thủ với ta ! Ai sợ ngươi chứ ! Trong bóng tối có tiếng đáp lại :

– Ngươi không sợ ta nhưng ta sợ ngươi.

Lửa lại chớp lên. Lửa chớp ngay trước mặt Hồ Thiết Hoa, người cầm vật bật lửa đứng cách y độ năm sáu thước ! Không phải Lưu Hương thì còn ai nữa ?

Hồ Thiết Hoa trừng mắt :

– Ngươi ? Ngươi?! Ngươi đến từ lúc nào ?

Lưu Hương cười khổ :

– Ngươi suýt đánh vỡ đầu ta lại còn hỏi ?

Hồ Thiết Hoa sửng sờ. Nhưng y cãi :

– Không phải ngươi ! Lửa chớp lên cách ta khá xa mà ! Lưu Hương quả quyết :

– Ngươi đánh ta rõ ràng.

Hồ Thiết Hoa lại sững sờ. Thế là sao ? Không lẽ Lưu Hương chạy đi bật lửa lên rồi chạy trở lại đây đùa với y ?

Lưu Hương thốt :

– Ngươi nắm ta, lửa nháng lên, ta vuột khỏi tay ngươi đuổi theo song không kịp.

Hồ Thiết Hoa trố mắt :

– Hắn có mồi lửa nữa sao ?

Lưu Hương cười mỉa :

– Ai cấm hắn mang vật bật lửa ?

Hồ Thiết Hoa tức uất :

– Hắn mang vật đó theo mình làm gì ?

Lưu Hương đáp :

– Làm gì, thực sự chỉ có hắn biết mà thôi, bất quá cũng lừa được ngươi, có dịp đánh bằng hữu.

Hồ Thiết Hoa gắt :

– Mà hắn là ai ?

Lưu Hương đáp :

– Hắn là hắn, ta làm sao biết được là ai ?

Họ cải vả nhau một lúc nữa. Hồ Thiết Hoa trách :

– Bên ngoài người ta đang chờ ngươi, mà ở đây Nguyên Tùy Vân cũng đã chuồn rồi, ngươi còn nấn ná làm gì ? Tâm tình đâu mà ngươi đùa cợt ta ?

Lưu Hương hỏi :

– Ta đùa cợt ngươi từ lúc nào ? Tại ngươi hồ đồ, để cho người đó chạy mất rồi đổ thừa cho ta. Chứ bên ngoài có bao nhiêu người cả thảy ?

Hồ Thiết Hoa đáp :

– Kể luôn bọn mình, có độ trên hai mươi người.

Lưu Hương cười nhẹ :

– Gần ba mươi người ở bên ngoài, Nguyên Tùy Vân thoát lọt nổi sao mà ngươi sợ ?

Hồ Thiết Hoa giật mình :

– Hắn không thoát thì hắn đi đâu ?

Lưu Hương lắc đầu :

– Làm sao ta biết ?

Hồ Thiết Hoa hừ lạnh :

– Ngươi không biết thì ai biết ?

Lưu Hương cười khổ :

– Không ai biết cả. đây có nhiều hang, ngách, một con chuột trốn, hàng vạn con mèo cũng không bắt được, huống hồ một mình ta ?

Hồ Thiết Hoa dậm chân :

– Thế là đành bỏ cuộc sao ?

Lưu Hương mỉm cười :

– Lo gì ? Mình không tìm ta hắn thì cứ đợi hắn đến tìm mình.

Hồ Thiết Hoa cau mày :

– đây mà đợi ?

Lưu Hương gật đầu :

– Nơi nầy thuận tiện nhất ! Hồ Thiết Hoa hỏi :

– Nếu hắn không đến ?

Lưu Hương thở dài :

– Chẳng lẽ hắn chịu chết rí trong một xó ?

Đoạn chàng tiếp :

– Ta tìm hơn nữa ngày, chẳng gặp một bóng người.

Hồ Thiết Hoa thốt :

– Còn ta, vừa vào đây là gặp ngay một người.

Y kể lại bị người quét vật gì lạnh qua cổ tay? Bổng y tiếp :

– Ngươi muốn đợi, cứ ở đây mà đợi.

Lưu Hương hỏi :

– Còn ngươi ?

Hồ Thiết Hoa đáp :

– Ta đi tìm.

Lưu Hương trầm giọng :

– Chắc gì ngươi gặp Nguyên Tùy Vân ?

Hồ Thiết Hoa đáp :

– Không gặp hắn thì gặp người khác ! Nào chỉ tìm mỗi một hắn đâu.

Lưu Hương cau mày :

– Ai ?

Hồ Thiết Hoa tiếp :

– Kim Linh Chi, Hoa Chân Chân.

Dừng lại một chút, y tiếp luôn :

– Ta biết Hoa Chân Chân rất có cảm tình với ngươi, song nàng đã giết Bạch Liệp, tội ác của nàng rõ ràng, ta nghĩ ngươi không nên che chở cho nàng nữa.

Lưu Hương không đáp :

– Do đâu nàng quen biết Nguyên Tùy Vân ? Nàng có liên hệ gì với hắn ?

Lưu Hương mỉm cười. Nụ cười của chàng hơi khác lạ. Cứ mỗi lần chàng cười như vậy là y như chàng có phát hiện ra sự gì mà người khác không biết nỗi? Vừa lúc đó, một người xuất hiện trong hắc ám. Người đó vận y phục đen, bao mặt bằng khăn đen, trông như người của đảo Biên Bức. Thân pháp của người đó khinh linh vô cùng, dù cho là Nguyên Tùy Vân cũng khó hơn. Người đó bế trong tay một người nữa, lướt đến trước mặt Lưu Hương. Chàng không hề có một phản ứng, như vậy chàng biết người đó.

Hồ Thiết Hoa hỏi :

– Ai thế ?

Người đó không đáp mà lại ho một tiếng. Hồ Thiết Hoa biến sắc, nhận ra âm thinh ngay. Người đó là bóng quỷ, y vùng đuổi theo thì Lưu Hương đến.

Y bế trong tay một người, chính là Kim Linh Chi. Y là người bật mồi lửa, lúc quần hùng đuổi theo Nguyên Tùy Vân, gặp con dơi sắt nơi vách đá ? Y là người vô hình ?

Hồ Thiết Hoa hỏi :

– Ngươi biết hắn ?

Lưu Hương gật đầu. Hồ Thiết Hoa cau mày :

– Hắn là ai ? Làm gì ngươi có bằng hữu trong chốn nầy ?

Lưu Hương cười nhẹ :

– Không phải người của chốn nầy đâu ! Hồ Thiết Hoa hỏi :

– Thế là bằng hữu ở ngoài ? Tại sao ta không biết ?

Lưu Hương hỏi :

– Kim cô nương bị thương ?

Người đó gật đầu. Lưu Hương lại hỏi :

– Nặng lắm không ?

Người đó lắc đầu. Lưu Hương tiếp :

– Nếu vậy chúng ta đi ra.

Người đó gật đầu. Hồ Thiết Hoa lấy làm lạ tự hỏi :

– Hắn câm ?

Họ đã chạy đi, Lưu Hương trước, Hồ Thiết Hoa theo sau cùng.

Bao nhiêu người bên ngoài đều chết hết ! Cả Trương Tam, Cao Á Nam, Đông Tam Nương cũng chết luôn. Độ ba mươi xác chết nằm la liệt. Cao Á Nam nằm úp trên mình Đông Tam Nương như bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng. Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, cả người kia đều sững sờ. Máu linh láng, phát bốc mùi tanh nặng nề. Chợt có tiếng rên. Hai người rên! Tiếng rên xuất từ Cao Á Nam và Đông Tam Nương. Lưu Hương từ từ tiến về họ. Chàng bước đi rất dè dặt.

Hồ Thiết Hoa hét :

– Gấp lên chứ ! Biết đâu chúng ta còn cứu kịp nàng.

Y lao vút mình theo Lưu Hương. Nhưng y vừa nhúng chân, Cao Á Nam và Đông Tam Nương vụt đứng phắt dậy.

Bốn bàn tay tung lên. Bốn vầng đen bay tới, nhắm vào ba người.

Hồ Thiết Hoa kinh hãi kêu lên :

– Ám khí ! Lưu Hương vốn dè dặt, nhảy tránh ngay, người bí mật cũng thế. Chỉ có Hồ Thiết Hoa. Y cầm chắc cái chết trong tay ! Bởi vì dù y có tài thánh, trong lúc vô tình, cũng không làm sao mà tránh kịp. Nhưng mạng y còn dài. Một kình lực từ bên cạnh y bay qua, xô y ngã nhào, đúng lúc vầng đen bay rào rào ngang chổ y đứng Người cứu y là người bí mật. Chính người bí mật xuất thủ luôn, đánh ngã Đông Tam Nương. Riêng Cao Á Nam thì vẫn đứng đó, sửng như trời trồng.

Một lúc sau, nàng ngã xuống, tự ngã rồi bật khóc ồ ồ, không nói tiếng nào. Hồ Thiết Hoa không hiểu tại sao nàng toan giết y, muốn hỏi cho rõ ràng, song nàng khóc rống lên, y còn hỏi chi được.

Y day qua Lưu Hương hỏi :

– Tại sao Đông Tam Nương hạ thủ với ngươi?

Lưu Hương lắc đầu :

– Nàng không phải là Đông Tam Nương.

Nữ nhân đó bao mặt làm sao Hồ Thiết Hoa biết là Đông Tam Nương thật hay giả? Đông Tam Nương giả đành rồi, còn Cao Á Nam chính thật là Cao Á Nam ! Hồ Thiết Hoa dặm chân :

– Làm sao ngươi biết là Đông Tam Nương giả ?

Lưu Hương đáp ; – Ta chỉ hoài nghi thôi.

Hồ Thiết Hoa hỏi ; – Ngươi biết là ai chăng ?

Lưu Hương trầm ngâm một lúc đoạn thở dài :

– Là ai vĩnh viễn ngươi không tưởng nổi ! Hồ Thiết Hoa chớp mắt :

– Hung thủ ?

Lưu Hương gật đầu :

– Phải !

Hồ Thiết Hoa sáng mắt lên thốt :

– Nếu chính nàng là hung thủ thì ta thừa hiểu nàng là ai.

Lưu Hương mơ màng :

– A ?

Hồ Thiết Hoa buông nhanh :

– Nàng là Hoa Chân Chân ! Nhất định là Hoa Chân Chân ! Lưu Hương mỉm cười. Người bí mật bên cạnh thốt :

– Nhất định nàng không phải là Hoa Chân Chân ! Hồ Thiết Hoa trầm giọng :

– Không phải nàng thì ai ?

Người bí mật đáp :

– Ta phải ! Chính ta đây ! Người đó từ từ mở vuông khăn bao mặt. Mặt thật lộ ra trong ánh dương tà. Mặt của Hoa Chân Chân ! Người bí mật là Hoa Chân Chân! Hồ Thiết Hoa nhảy dựng lên, cơ hồ không thể tin nổi những sự việc xảy ra trên đời nầy nữa. Chẳng những Lưu Hương sớm biết nàng có hành tung bí mật, mà chàng lại luôn luôn đi sát cánh nàng.

Hoa Chân Chân trao người mà nàng còn bế trong tay cho Hồ Thiết Hoa bảo :

– Ngươi tìm người, ta mang người cho ngươi đó ! Kim Linh Chi nhợt nhạt đến sợ. Hiện tại nàng bất tỉnh nhân sự. Hồ Thiết Hoa như từ cung trời rơi xuống, sững sờ. Nhưng cái điều làm cho y hoang mang nhất là sự giả mạo Đông Tam Nương ! Người giả mạo Đông Tam Nương là ai ? Còn Cao Á Nam ? Tại sao nàng bảo hộ người giả mạo ? Tại sao nàng hòa đồng với bọn gian ? Bí mật đã lộ hầu như trọn vẹn chỉ còn vuông khăn bao mặt của Đông Tam Nương giả kia thôi. Mở vuông khăn đó ra là bí mật phơi bày toàn diện! Chưa ai vội mở vuông khăn Lưu Hương hỏi :

– Ngươi có biết là con người tuyệt đối không thể là hung thủ trên đời nầy là ai chăng ?

Hồ Thiết Hoa đáp :

– Ai cũng có thể là hung thủ trừ một người, người đó là Khô Mai Đại Sư.

Lưu Hương gật đầu :

– Đúng. Dù cho bà ta còn sống, cũng không ai dám cho bà là hung thủ ! Chàng bước tới mở vuông khăn bao mặt Đông Tam Nương giả. Hồ Thiết Hoa kinh hải suýt ngất xỉu. Khô Mai Đại Sư ! Giả mạo Đông Tam Nương là đại sư ! Nấp bên trong bức màn đen sắp kế hoạch, đưa mạng lịnh thi hành là đại sư ! Người chủ sử công cuộc là Khô Mai Đại Sư ! Một sự kiện không ai tin nỗi. Nhưng lại là sự thật ! Trong một thoáng, Hồ Thiết Hoa nhớ lại mọi diễn tiến! Đêm đó trên thuyền của Nguyên Tùy Vân, Kim Linh Chi y hẹn chờ bên mạn thuyền. Y vừa lên đến nơi, có tiếng kêu khủng khiếp ! Tiếng kêu của Kim Linh Chi. Tiếp nối là tiếng bỏm ! Y lướt đến thấy Cao Á Nam tại đó, Kim Linh Chi mất dạng. Y đâm nghi, cho rằng Cao Á Nam ghen, xô nàng ta xuống biển.

Ngờ đâu Kim Linh Chi lại có mặt trong phòng. Lúc đó y chẳng hiểu sự tình ra sao cả. Bây giờ đương nhiên là y hiểu ! Khô Mai Đại Sư không chết. Bà sống lại đúng lúc lúc Kim Linh Chi đứng bên mạn thuyền, bà từ dưới biển nhảy lên thuyền. Kim Linh Chi sợ quá thét lên. Bà vội bế Kim Linh Chi về phòng nàng để Cao Á Nam đứng đó đánh lừa y ! Kim Linh Chi bị bà uy hiếp không dám tiết lộ bí mật. Sự kiện bà sống lại không lạ gì, bởi Đinh Phong sống lại được thì bà cũng làm được, thừa sức làm ! Cao Á Nam đồng lõa với sư phụ, kể ra cũng hợp lý, bình sanh nàng rất tôn kính đại sư, bà bảo sao, nàng làm vậy.

Hồ Thiết Hoa quên mất là trong đêm đó Cao Á Nam chấp thuận đề nghị uống rượu với y. Nếu Khô Mai Đại Sư chết thật sự thì nàng vui gì mà uống rượu, chuyện trò với y ngay sau cái tang thê thảm ? Vả lại nàng còn ghen được, còn cười được nữa kia mà! Nàng vì trung thành với sư tôn nên phải dấu mọi bí mật của bà.

Hồ Thiết Hoa thắc mắc mấy điều :

– Kim Linh Chi vốn tánh quật cường, Khô Mai Đại Sư dùng phương pháp gì uy hiếp nàng đến câm miệng Kim Linh Chi đã biết sự thật của bà sao bà không giết nàng diệt khẩu ? Khô Mai Đại Sư bình sanh rất nghiêm chánh tại sao bà có hành vi đó ? Nguyên Tùy Vân với bà có liên hệ gì ? Tại sao Khô Mai Đại Sư giả chết ? Đinh Phong giả chết vì Lưu Hương đã khám phá bí mật của hắn, còn Khô Mai Đại Sư ? Chẳng lẽ bí mật của bà cũng bị khám phá luôn ?

Bà sợ ai mà giả chết ? Đinh Phong sợ Lưu Hương cái đó là sự ngẫu nhiên.

Người như bà còn sợ ai nữa ?

Hồ Thiết Hoa hiểu rõ Khô Mai Đại Sư không hề sợ Lưu Hương ! Bởi Lưu Hương tuyệt đối tin tưởng bà, chẳng bao giờ có một điểm nhỏ nghi ngờ bà ! Vả lại võ công của Lưu Hương cũng không bì được võ học của bà. Thì việc bà sợ Lưu Hương đến độ phải giả chết không thể đặt thành vấn đề ! Hồ Thiết Hoa không nghĩ gì được xa hơn nữa. Bởi y vừa trông thấy Nguyên Tùy Vân. Hắn đứng xa xa trên mô đá, vẫn ung dung bình tịnh, vẫn nhàn nhả như lúc nào. Mường tượng chẳng có gì xảy ra cho hắn, mường tượng tín tâm rất vững.

Trông thấy hắn, Hồ Thiết Hoa sôi giận toan vọt mình tới. Lưu Hương chụp tay y giữ lại, lắc đầu thấp giọng thốt :

– Hắn dám xuất hiện là có chổ ỷ trượng đó, ngươi đừng tháo thứ. Cứ nghe hắn nói gì sau đó mình sẽ liệu định.

Chàng thấp giọng, cố không cho Nguyên Tùy Vân biết là có chàng tại đây. Song mắt hắn mù tai hán chưa điếc, hắn vẩn biết như thường.

Bổng hắn gọi :

– Hương Soái ! Lưu Hương bắt buộc phải lên tiếng :

– Nguyên công tử ! Nguyên Tùy Vân thở dài :

– Hương Soái quả thật là tay hào kiệt trên đời. Tại hạ cho rằng kế hoạch của mình chu đáo cực độ, vậy mà vẫn bị Hương Soái khám phá được.

Đáng phục ! Lưu Hương đáp :

– Nguyên công tử tránh được luật người chứ làm sao tránh được luật trời ! Tất cả do ý trời, tại hạ chẳng tài ba chi đó, Nguyên công tử quá khen ! Huống chi công tử cũng biết chứ, từ vạn cổ đến nay, có sự bí mật nào được bảo trì vĩnh cửu đâu ?

Nguyên Tùy Vân gật đầu rồi hỏi :

– Hương Soái bắt đầu hoài nghi tại hạ từ lúc nào ?

Lưu Hương trầm ngâm một lúc :

– Mỗi con người hành sự có một thói quen riêng. Dù thông mình tài trí cũng không tránh khỏi tập quán chi phối ! Chàng tiếp :

– Càng có tài trí, càng tự phụ, càng đánh giá đồng loại rất thấp.

Nguyên Tùy Vân lắng tai chăm chú nghe. Lưu Hương tiếp :

– Những sự việc bọn tại hạ mục kích trên thuyền của Nguyên công tử không khác bao nhiêu với những gì đã xảy ra trên thuyền Hải Quát Thiên. Tại hạ phát hiện ra điều đó rồi tự hỏi Bạch Liệp chết có phải bị người đã chết giết hắn chăng ?

Chàng lại dừng, đặng hắng rồi tiếp :

– Bởi vì không ai có thể hoài nghi người chết. Và ai ai cũng có ý nghĩ, việc xảy ra rồi khó tái phát đúng khuôn khổ, phương pháp.

Nguyên Tùy Vân gật đầu tán thành lập luận đó.

Lưu Hương tiếp :

– Chính Khô Mai Đại Sư và Nguyên công tử lợi dụng điểm tâm lý đó.

Ngoài ra còn có một cái lợi khác là trên thuyền có đến ba người xử dụng được Trích Tâm Thủ, Khô Mai Đại Sư chết đi thì còn Cao Á Nam và Hoa Chân Chân. Đương nhiên các hạ thừa hiểu Cao Á Nam với bọn tại hạ là chỗ bằng hữu lâu ngày, thì chẳng bao giờ bọn tại hạ nghi ngờ nàng hạ thủ. Hơn thế, cứ mỗi lần có sự việc xảy ra là công tử người chứng minh nàng không có mặt tại chỗ xảy ra.

Nguyên Tùy Vân gật đầu :

– Quả như vậy.

Lưu Hương tiếp :

– Cao Á Nam không bị hiềm nghi thì chỉ còn lại có mỗi một Hoa Chân Chân. Tất cả những yếu tố kết thành vụ án đổ dồn về nàng. Người ta bắt buộc phải nghi ngờ nàng.

Nguyên Tùy Vân thốt :

– Nhưng Hương Soái đứng ngoài thông lệ.

Lưu Hương đáp :

– Thoạt đầu thì tại hạ cũng nghi như thường. Nhưng vả lại vì Nguyên công tử và Khô Mai Đại Sư quá nóng, tại hạ cơ hồ là hung thủ, ngược lại nàng cũng tin chắc là tại hạ là hung thủ, trong hắc ám, tại hạ và nàng suýt chết vì nhau. Vô luận là ai chết trong hai người tại hạ, các hạ cũng có lợi như thường.

Chàng tiếp luôn :

– Đáng lẽ các vị không nên bảo Cao Á Nam vẽ lên chử Hung Thủ là ta nơi lưng áo của tại hạ.

Nguyên Tùy Vân cau mày :

– Hương Soái biết việc đó ?

Lưu Hương đáp :

– Từ lúc bị giam trong thạch thất, chỉ còn nàng là người duy nhất tiếp cận tại hạ thôi, và nàng còn xoa xoa, sờ mó nơi lưng áo tại hạ. Cái trò chơi đó, tại hạ cùng Tiểu Hồ từng làm lúc nhỏ, người nầy vẽ lên lưng áo người kia mấy chữ để rồi cười vang khi phát hiện ra.

Hồ Thiết Hoa cao giọng :

– Đúng vậy, cho nên lúc nhỏ ta ngán gần ngươi ghê, ta sợ ngươi âm thầm vẽ vời những sự ê chề, làm cho ta phải lủi đầu vì thẹn.

Lưu Hương tiếp:

– Chính Hoa Chân Chân thấy bốn chữ đó.

Nguyên Tùy Vân hỏi :

– Nàng tố cáo với Hương Soái ?

Hoa Chân Chân đáp thay :

– Lúc đó ta đã biết Hương Soái rồi, ta biết nhờ thuật khinh công cao tuyệt của Hương Soái.

Nàng chậm rải tiép :

– Trước sau, ta không hề nghi ngờ chàng.

Nguyên Tùy Vân hỏi :

– Tại sao ?

Hoa Chân Chân không đáp. Nàng không đáp bằng lời, ánh mắt nàng đáp thay.

Một phút qua, Lưu Hương tiếp :

– Tại hạ không tin nàng là hung thủ, cũng không tin là Cao Á Nam, tại hạ biết hung thủ là Khô Mai Đại Sư, bởi chỉ có bà mới uy hiếp nổi Cao Á Nam bán rẻ bằng hữu.

Cao Á Nam đã ngưng khóc, bây giờ khóc lại.

Lưu Hương tiếp :

– Biết nhau rồi, tại hạ và Hoa cô nương không dừng tay, cả hai lợi dụng cuộc đánh nhau để cùng hoạch định một kế hoạch.

Hoa Chân Chân tiếp :

– Lúc đó tâm thần tôi rối loạn, chẳng biết gì cả. Kế hoạch do Hương Soái đề ra.

Nguyên Tùy Vân thốt :

– Kế hoạch đó tại hạ có biết rồi, song vẫn muốn các vị giải thích cho nghe lượt nữa.

Hoa Chân Chân đáp :

– Phần tôi đi tìm y phục thay đổi và tìm rượu chuẩn bị phóng hỏa. Phần Hương Soái lên bên trên cho mọi người chú ý đến mà không qua tâm đến công cuộc bên ngoài. Nhờ thế mà hành động của tôi mới thành tựu.

Nàng thở dài tiếp :

– Cái công lớn trong vụ nầy về phần Đông Tam Nương. Không có nàng, tôi không làm sao tìm được y phục và rượu mạnh.

Nguyên Tùy Vân nín lặng. Lưu Hương thốt :

– Người đáng sợ nhất cho Khô Mai Đại Sư là Hoa cô nương.

Hồ Thiết Hoa sờ chót mũi. Y không hiểu nổi tại sao sư phó lại sợ môn đồ.

Lưu Hương tiép :

– Trên danh nghĩa, Hoa Chân Chân là đệ tử của Khô Mai Đại Sư, song võ học thì do một người khác truyền thọ.

Hồ Thiết Hoa hỏi gấp :

– Ai ?

Lưu Hương đáp :

– Thái tổ sư Hoa Quỳnh Phụng ! Hồ Thiết Hoa cau mày :

– Nhưng Hoa tiên tử đã quy thiên từ lâu.

Lưu Hương giải thích :

– Người tuy mất, bí kíp tâm pháp vẫn còn. Bí quyết đó, Hoa tiên tử truyền lại cho Vị đường huynh và Hoa Chân Chân là cháu, kêu tiên tử bằng bà cố.

Hồ Thiết Hoa gật đầu :

– Ta hiểu ! Tuy nhiên! Lưu Hương hỏi :

– Ngươi còn hồ đồ mấy điểm ?

Hồ Thiết Hoa gật đầu :

– Đúng vậy ! Lưu Hương tiếp :

– Nghe ta giải thích đây. Võ công của Hoa cô nương rất cao, hơn hẳn Khô Mai Đại Sư mấy bực. Chính Hoa cô nương truyền thụ Trích Tâm Thủ cho Khô Mai Đại Sư đó.

Hồ Thiết Hoa gật đầu :

– Trông thủ pháp của Hoa cô nương ta đã đoán được phần nào.

Lưu Hương tiếp :

– Hoa Chân Chân còn có một nhiệm vụ đặc biệt là giám thị phái Hoa Sơn. Hay đúng hơn, giám thị chưởng môn hiện đại. Do đó, quyền thế của nàng trong phái quá lớn, nàng có quyền trách phạt luôn cả Khô Mai Đại Sư dù đại sư là chưởng môn. Và Thanh Phong Thập Tam Thức do chính Khô Mai Đại Sư tiết lộ ra ngoài.

Hồ Thiết Hoa thở ra :

– Không ngờ Khô Mai lại tồi tệ như vậy ! Lưu Hương tiếp :

– Sở dĩ như thế chỉ vì bà lo cho Nguyên công tử đó ! Bà không tưởng là phái Hoa Sơn còn tùy thuộc một người trên quyền của bà. Bởi Hoa cô nương chỉ mới tìm đến bà gần đây thôi.

Hồ Thiết Hoa thốt :

– Cho nên Khô Mai Đại Sư phải giả vờ đích thân đi điều tra để cho Hoa cô nương không nghi ngờ ! Lưu Hương tiếp :

– Phần ta thì cứ tưởng Hoa cô nương là con người nhu nhược, nhưng Khô Mai Đại Sư trái lại biết rõ nàng có tính khí rất cương cường, kiên nghị.

Hồ Thiết Hoa thốt :

– Khô Mai Đại Sư biết là sớm muộn gì bí mật cũng bị lộ, nên định trừ khử Hoa cô nương, tuy nhiên bà không dám hạ thủ. Do đó mới sắp đặt kế hoạch ấy.

Lưu Hương gật đầu :

– Tá tha nhơn chi thủ. Bà có hai cái lợi, một là trừ khử Hoa cô nương, hai là tạo mối thù giữa chúng ta với Hoa cô nương, tựu trung bà hóa giải được mối hiềm nghi nơi lòng Hoa cô nương. Vô luận việc gì, bà cũng phải làm, quyết làm cho kỳ được, để đạt mục tiêu đó.

Hồ Thiết Hoa thốt :

– Người áo trắng do Anh Vạn Lý phát hiện hôm đó tại bờ biển, hẳn là bà ta rồi.

Lưu Hương gật đầu :

– Đúng thế. Anh Vạn Lý bị hại do tay Khô Mai Đại Sư. Lão nghe rỏ thinh âm của Khô Mai, có điều lão không dám tiết lộ.

Hồ Thiết Hoa thốt :

– Chỉ vì lão không tưởng nổi Khô Mai có thể hành động như vậy. Lão cũng không tin là Khô Mai chết đi sống lại dễ dàng. Cho nên lão hết còn tin tưởng nơi lổ tai thần của lão nữa.

Hồ Thiết Hoa hỏi :

– Khô Mai Đại Sư với Nguyên Tùy Vân có liên hệ như thế nào ?

Nguyên Tùy Vân đáp thay Lưu Hương :

– Điều đó thì vĩnh viễn các vị không hiểu nổi.

Lưu Hương thốt :

– Tại hạ không cần biết điều đó. Tuy nhiên, còn một việc tại hạ muốn hỏi nơi công tử.

Nguyên Tùy Vân gật đầu :

– Cứ hỏi.

Lưu Hương trầm ngâm một chút :

– Các vị dùng biện pháp gì uy hiếp Kim cô nương ? Tại sao không giết nàng diệt khẩu ?

Hồ Thiết Hoa phụ họa :

– Ta cũng muốn biết lý do.

Nguyên Tùy Vân vụt điểm một nụ cười đặc dị đáp :

– Thực ra lý do rất đơn giản. Bọn tại hạ không cần giết nàng, không cần uy hiếp nàng. Tự nàng cũng không dám tiết lộ bí mật.

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng :

– Tại sao ?

Nguyên Tùy Vân tiếp :

– Vì nàng không thực sự yêu ngươi, mà người yêu của nàng chính là ta đây. Nàng đã hiến dâng tất cả cho ta rồi ! Hồ Thiết Hoa sững sốt. Cả Lưu Hương cũng giật mình.

Nguyên Tùy Vân tiếp luôn :

– Đáng lẽ các vị nên hiểu điều đó. Vô luận là ai chỉ đến Biên Bức đảo một lần thôi, còn nàng thì trở lại lần thứ hai! Tại sao nàng trở lại trong khi những người khác sợ việc đó?

Hắn kết luận :

– Tự nhiên nàng đến tìn tại hạ ! Hồ Thiết Hoa thét lên :

– Ta không tin ! Nguyên Tùy Vân cười mỉa :

– Ta có cần ngươi tin đâu ! Dù sao thì Hồ Thiết Hoa cũng cảm thấy lòng đau vô cùng. Mất Cao Á Nam rồi lại mất luôn Kim Linh Chi nữa sao ? Thực ra lúc đó Kim Linh Chi có cảm tình chân chánh với Hồ Thiết Hoa trong khi nàng đã thất thân với Nguyên Tùy Vân rồi. Nàng cũng chẳng biết tại sao nàng lại lạc lối tâm tình, dù là tạm bợ. Vì sao nàng chẳng biết, chứ quyết là không phải bốc đồng.

Nàng đâu phải là con người lẳng lơ ?

Nguyên Tùy Vân hỏi :

– Hương Soái còn muốn hỏi điều chi nữa chăng ?

Lưu Hương đáp :

– Không.

Nguyên Tùy Vân thốt :

– Hương Soái không hỏi, có lẽ còn nhiều việc đáng hỏi nhưng Hương Soái chưa nghĩ đến.

Lưu Hương ạ lên một tiếng. Nguyên Tùy Vân hỏi :

– Hương Soái có biết trong cuộc chiến này thắng lợi tối hậu về ai chăng?

Lưu Hương đáp :

– Tại hạ có nghĩ đến việc đó.

Nguyên Tùy Vân tiếp :

– Nếu nghĩ kỹ, tất Hương Soái phải cho rằng thắng lợi tối hậu về phần tại hạ.

Lưu Hương không đáp. Nguyên Tùy Vân giải thích :

– Chỉ vì tại hạ vẫn còn là tại hạ, chứ các vị thì hao hụt nhân mạng khá nhiều, những người còn sống tại đây cũng chẳng có cánh ly khai hòn đảo nầy. Như vậy là các vị sẽ chết dần, chết mòn. Biên Bức đảo là mồ chôn các vị.

Lưu Hương cau mày :

– Còn công tử ?

Nguyên Tùy Vân mỉm cười vẩy tay. Phía sau lưng hắn, nấp trong vùng đá loạn, một con thuyền nhỏ xuất hiện, từ từ rẽ nước tiến về phía hắn. Chèo thuyền là tám đại hán tinh tráng.

Nguyên Tùy Vân thốt :

– Tại hạ chỉ cần nhích chân lá bay xuống thuyền. Hương Soái dù có thuật khinh công cao tuyệt trần gian cũng không làm sao ngăn trở tại hạ kịp.

Lưu Hương gật đầu nhìn nhận hắn nói đúng.

Nguyên Tùy Vân tiếp :

– Trong khoảnh khắc nữa đây thuyền sẽ chở tại hạ về lục địa, tại hạ sẽ sống những ngày nhàn hạ tại Vô Tranh Sơn Trang. Khách giang hồ chẳng ai biết trang chủ là đảo chúa Biên Bức. Bởi các vị không thể sống sót trở về thì bí mật vĩnh viễn chôn vùi trong hắc ám tại đây.

Lưu Hương hỏi :

– Các hạ đi một mình ?

Nguyên Tùy Vân đáp :

– Cái đó tùy các vị, muốn cho tại hạ mang xác Khô Mai Đại Sư, Kim cô nương và Cao cô nương cùng đi thì cho, bằng không thì thôi. Tại hạ không van nài.

Kim Linh Chi vụt hét lớn:

– Mang ta đi ! Mang ta đi với. Ta không muốn chết tại đây. Ta chỉ muốn được chết cùng một nơi với ngươi Không ai ngăn trở nàng, nàng cứ chạy đi. Nàng nhào vào lòng Nguyên Tùy Vân.

Cả hai ôm nhau. Bổng cả hai cùng nhào xuống. Một ngọn sóng cuồng lướt tới khi rút đi cuốn cả hai theo.

Cao Á Nam như kẻ mất hồn, nhìn ra trùng dương vạn dặm, mông lung.

Lưu Hương luôn luôn lưu ý đến nàng.

Chợt nàng quay lại hỏi :

– Ngươi sợ ta nhảy xuống biển tự tử à ?

Lưu Hương mỉm cười không đáp. Cao Á Nam cũng cười tiếp :

– Ngươi yên trí, ta không chết đâu ! Ta không chết như vậy? Ta còn rất nhiều việc phải làm.

Lưu Hương không đáp. Trong tâm chàng có phần thán phục tính khí cương trực của nàng.

Cao Á Nam tiếp :

– Ta nhầm lẫn một lần, ta sẽ không nhầm lẫn nữa thì tại sao ta không có quyền sống ?

Bổng nàng thốt :

– Trương Tam không chết.

Lưu Hương chớp mắt :

– Thật vậy ?

Cao Á Nam gật đầu :

– Chính ta hạ thủ. Ta chỉ điểm huyệt hắn thôi.

Còn mầng nào hơn cho bọn Lưu Hương ?

Cao Á Nam tiếp :

– Trước khi chết Câu Tử Trường có nói chi với Anh Vạn Lý ta không nghe rõ nhưng Trương Tam nghe rõ.

Nàng trầm ngâm một chút tiếp luôn :

– Ngươi còn phải làm một việc, không dể đâu.

Lưu Hương hỏi :

– Việc chi ?

Cao Á Nam buông gọn :

– Biệt ly.

Lưu Hương hiểu ý. Cao Á Nam ngụ ý rõ ràng, chàng và Hoa Chân Chân vĩnh viễn không thể kết hợp.

Cao Á Nam giải thích :

– Trừ nàng ra không ai tiếp thọ ngôi vị chưởng môn phái Hoa Sơn. Ngươi mong gì nơi một kẻ xuất gia ? Bởi tiếp nhận ngôi vị đó nàng phải xuất gia.

Mọi việc đều được phơi bày ra ánh sáng, mọi việc hầu như đều được giải quyết thỏa đáng. Con thuyền của Nguyên Tùy Vân còn kia! Mọi người hướng vọng về lục địa


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.