Những thấy bóng chưởng chập chùng, kình phong như bài sơn đảo hải, tất đều tập trung vào các nơi yếu huyệt khắp người Vân Dật Long, uy thế thật là khủng khiếp.
Vân Dật Long nhếch môi cười, chân trái lùi sau nửa bước, người bỗng xoay nhanh như chong chóng, vung ra vô số bóng chưởng đón tiếp thế công của Cửu Nghi Thất Kiệt.
Thân thủ nhanh nhẹn tuyệt luân của chàng đã khiến Triển Ngọc Mai có phần yên tâm và đồng thời cũng khiến Cửu Nghi Thất Kiệt rung động tinh thần.
Cửu Nghi lão đại bỗng cất tiếng hú dài, bóng chưởng hư ảo đột nhiên biến thành thực chiêu, mặt lão thoáng vẻ cười ác hiểm.
Tiếng hú dài như tín hiệu của Thất Kiệt, lão đại vừa biến thế, chưởng chiêu của sáu người kia cũng liền từ hư trở nên thực, cùng lúc ập vào Vân Dật Long.
Triển Ngọc Mai thót tim, nàng nhận thấy rất rõ ràng Cửu Nghi Thất Kiệt đã hạ thủ nhằm nhược điểm lúc này của Vân Dật Long, đó là nội thương của chàng.
“Ầm, ầm…” tiếng vang động liên hồi, vòng vây bảy người bỗng túa ra bốn phương, cành khô lá úa cũng tung bay mịt mù khắp mấy trượng…
Cửu Nghi Thất Kiệt thảy đều vùng vẫy cánh tay tê dại, mắt rực hung quang chòng chọc nhìn vào giữa trung tâm, trong khi ấy Triển Ngọc Mai cũng lo lắng căng mắt nhìn.
Cành lá lần lượt rơi xuống đất trong bầu không khí căng thẳng đến ngột ngạt, cảnh vật rõ dần và sắc mặt Thất Kiệt mỗi lúc càng thêm tái nhợt, trong khi Triển Ngọc Mai vẻ mặt mỗi lúc càng tươi hơn.
Vân Dật Long vẫn bình yên, đứng tại chỗ, sát khí trên mặt và ánh mắt tàn bạo dường như càng mãnh liệt hơn, mặc dù sắc mặt chàng lúc này càng trắng bệt hơn.
Cửu Nghi Thất Kiệt cố định thần, cười khan hai tiếng, lạnh lùng nói:
– Lão phu thật không ngờ ngươi hãy còn đứng được.
Trong khi nói lão đã dồn đầy công lực vào hai tay.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
– Ý nghĩ và chiến lược của tôn giá đều không chút tiến bộ, còn nhớ chăng? Mười mấy năm trước, các vị chính là đã đắc ý bằng chiến lược này tại dưới Chính Nghĩa Nhai, đúng không nào?
Cửu Nghi lão đại cười khảy:
– Chiến lược tuy xưa, nhưng theo lão phu thì áp dụng trong lúc này là rất thích hợp, đúng không vậy? Hãy tiếp chiêu.
Đoạn tung mình lao bổ tới, cũng như lần trước, bảy người xuất thủ cùng một lúc, khác chăng là lần này họ đều không sử dụng hư chiêu, thảy đều thẳng thừng tấn công.
Vân Dật Long buông tiếng hừ mũi, lại xoay người một vòng đón tiếp thế công của bảy người, cành lá cát bụi lại tung bay mịt mù, bỗng nghe lão đại quát vang:
– Xông vào tiếp!
Bóng người tản ra lập tức lại xúm lại, những chưởng lực hung mãnh như thác lũ cùng ập tới Vân Dật Long.
Thời gian lui và lại tấn công tới chỉ trong khoảnh khắc, hiển nhiên họ đã phát hiện thế chưởng thứ nhì của Vân Dật Long không còn mạnh như lần đầu nữa.
Vân Dật Long mặt bừng sát cơ ghê rợn, chưởng tâm chàng biến thành màu đỏ, nhưng khi tung ra lại tiêu tan theo ý nghĩ xoay chuyển trong lòng.
Tiếng “ầm ầm” lại vang lên liên hồi, cành lá càng tung bay nhiều hơn, trong khoảnh khắc Triển Ngọc Mai đã trông thấy Vân Dật Long chao người đi một cái.
Triển Ngọc Mai kinh hãi, buột miệng la to:
– Vân đệ, hãy sử dụng Viêm Dương Thất Huyễn…
Cửu Nghi Thất Kiệt nghe nói liền kinh hoàng tái mặt, không chờ Triển Ngọc Mai dứt lời đã cùng buông tiếng quát vang, lao vào vung chưởng tới tấp tấn công, hiển nhiên định không cho Vân Dật Long có cơ hội hoàn thủ.
Triển Ngọc Mai mặt hoa đẫm ướt mồ hôi, bất giác cất bước tiến đến gần trận đấu.
Nàng không trông thấy rõ tình hình Vân Dật Long trong vòng vây, nhưng như vậy càng khiến nàng lo lắng hơn.
Bỗng nghe một người trong số Thất Kiệt cười khoái chí:
– Ha ha… Vân Dật Long, xem ngươi còn chịu đựng được bao nhiêu lần nữa?
Triển Ngọc Mai thót người, bỗng nghe “soạt” một tiếng, liền theo đó là tiếng cười rền rĩ đầy đắc ý Thất Kiệt, tuy không nhìn thấy, song nàng cũng biết là Vân Dật Long lại thọ thương nữa rồi.
Lại nghe tiếng Thất Kiệt lão đại cười nói:
– Vân tiểu nhi, ngươi đã bộc lộ tài nghệ quá sớm, sớm để hôm nay tất cả đồng đạo đều cảm thấy bất an, do đó mới có ngày hôm nay.
Triển Ngọc Mai chững bước, đôi tay ngọc đã dồn đầy công lực, lòng như đã quyết, mắt u oán nhìn vào trận đấu lẩm bẩm một mình:
– Vân đệ, nếu Mai tỷ mà ra tay hẳn là Vân đệ sẽ hận Mai tỷ suốt đời, nhưng tình thế bắt buộc, chẳng còn cách nào khác hơn, chỉ vì Vân đệ mà thôi.
Đoạn chầm chậm đưa tay lên. Ngay khi ấy bỗng Vân Dật Long cất tiếng nói:
– Bảy vị đắc ý quá sớm, Vân mỗ chưa ngã xuống mà!
Thất Kiệt cùng cười vang, lão đại nói:
– Không sai, ngươi quả là chưa ngã xuống, nhưng… ha ha… chúng ta đều biết rất rõ, ngươi còn chịu đựng được mấy chiêu nữa?
Triển Ngọc Mai mắt rực sát cơ, quát to:
– Các ngươi phải chết!
Đồng thời đã tung mình lao vào trận chiến.
Ngay khi Triển Ngọc Mai vừa tung mình vào bỗng nghe Thất Kiệt cùng kinh hoàng hét lên:
– Ô! Trích Huyết… Kiếm!
Liền theo đó bóng người nhấp nhoáng, máu tươi phun ra tung tóe, trong tiếng lịch phịch của vật nặng rơi pha lẫn với tiếng rên rĩ đau đớn, Triển Ngọc Mai hạ người xuống trong vòng chiến trống trải.
Chỉ trong khoảnh khắc tất cả đều đổi khác, cuộc chiến đã kết thúc ngay sau khi Trích Huyết Kiếm ra khỏi vỏ, tốc độ tuốt kiếm nhanh đến mức Triển Ngọc Mai không sao trông rõ được.
Nhanh chóng đảo mắt tìm hiểu, nàng lập tức nghe lòng trĩu xuống, nhưng thấy sắc mặt Vân Dật Long trắng bệch như xác chết, khóe môi treo một nụ cười cực kỳ tàn bạo.
Cánh tay áo phải rách toát tung bay theo gió, mũi kiếm Trích Huyết Kiếm đang trỏ vào yết hầu của Thất Kiệt lão đại mặt mày kinh hoàng thất sắc.
Vân Dật Long buông giọng sắc lạnh:
– Hắc hắc, Đại Hiệp Khách hãy ngoảnh lại mà nhìn cảnh tượng quằn quại của các vị huynh đệ đã tàn phế kia mà suy ngẫm lại hành vi của mình trong quá khứ.
Triển Ngọc Mai nghe nói bất giác quét mắt nhìn, nhưng chỉ trông thấy hai người không đủ can đảm xem tiếp nữa.
Chân tay đứt lìa rơi vãi lung tung trên đấy, những gương mặt méo, xệch đi bởi quá kinh hoàng không ngớt co giật, mặt trợn trừng nhìn vào nơi vết thương máu tuôn xối xả, biết rõ là máu sẽ chảy hết nhưng không sao ngăn lại được.
Thất Kiệt lão đại vụt lùi lại một bước, gằn giọng nói:
– Bây giờ là lúc đắc ý của ngươi rồi đó, hạ thủ đi!
Vân Dật Long lắc đầu:
– Vì báo phục, Vân mỗ đã cố chịu đựng ngót mười mấy năm rồi, đừng hòng khích Vân mỗ. Trong mười mấy năm qua, Vân mỗ chẳng lúc nào là không lo sắp đặt đường đi cho các ngươi, giờ thì Vân mỗ đã có thể thực hành được rồi.
Thất Kiệt lão đại tái mặt gắt giọng nói:
– Ngươi quả là một tên súc sanh tàn bạo nhất trên cõi đời này.
Vân Dật Long thản nhiên cười:
– Cứ mắng chửi đi! Đại Hiệp Khách, Vân mỗ mong là lát nữa đây khi nằm xuống lão hãy nghiền ngẫm lại kiệt tác của mình khi xưa, bởi lão cũng như các vị huynh đệ kia, võ công đã bị Vân mỗ phế bỏ rồi, đừng hòng ngăn được máu chảy nữa, hãy nhớ lấy!
Bỗng ánh mắt lóe lên sắc lạnh, trầm giọng nói tiếp:
– Vân mỗ muốn các người chính mắt nhìn giòng máu tội ác của mình từng giọt chảy sạch…
Trích Huyết Kiếm bỗng loáng lên, trong tiếng rên rĩ đau đớn, Thất Kiệt lão đại ngã xuống đất, tứ chi rơi cạnh bên, máu phún ra xối xả từ bốn nơi vết thương.
Vân Dật Long thoái lui vài bước, dựa người vào thân một ngọn cây, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn bảy gương mặt ghê rợn kia, đoạn chầm chậm ngước lên nhìn về cõi xa xăm, như hồi ức chi đó!
Tiếng rên rĩ thảm thiết và tuyệt vọng từ miệng Cửu Nghi Thất Kiệt phát ra từng hồi, mặc dù bình nhật họ đều tự phụ là những hào khách võ công tuyệt thế, nhưng giờ đây mắt nhìn máu mình chảy dần ra ngoài cơ thể và theo đó mạng sống rút ngắn dần, hào tình của họ hoàn toàn biến mất. Thật vậy, tự cổ chí kim, mấy ai có thể ung dung trước cái chết?
Triển Ngọc Mai quét mắt nhìn quanh thật nhanh, lòng nàng đã quyết định một điều không dám nói, nàng nhẹ nhàng tiến tới vài bước, rụt rè nhìn Vân Dật Long nói:
– Vân đệ…
Vân Dật Long thu ánh mắt về, nhìn vào mặt Triển Ngọc Mai nói:
– Gì thế Mai tỷ?
Triển Ngọc Mai vội lảng tránh ánh mắt như xuyên thấu tâm can của chàng, ấp úng nói:
– Vân đệ, họ…
Vân Dật Long cười não nùng, giọng bình thản lạ thường ngắt lời:
– Mai tỷ có thể làm như vậy, Dật Long không ngăn cản đâu!
Triển Ngọc Mai thoáng biến sắc, giọng bất an:
– Vân đệ… Vì sao không làm như vậy?
Vân Dật Long nhếch môi cười tàn bạo:
– Vì những tiếng rên kia có thể gợi cho Dật Long nhớ lại rất nhiều việc trong dĩ vãng, máu dưới Chính Nghĩa Nhai, lão hòa thượng trên Chính Nghĩa Nhai, người đã dùng sinh mạng mình đổi lấy sinh mạng cho Dật Long, tiếng nói thê lương của từ mẫu, tiếng thét thảm thiết của nghiêm phụ trước lúc chết. Họ… đều chờ đợi ngày hôm nay, giờ đây đã đến lúc gặt hái. Có lẽ Mai tỷ rất lấy làm thắc mắc, Dật Long trong mười mấy năm qua ngoài việc luyện công còn làm gì nữa? Tin là Mai tỷ không thể nào suy đoán ra được, trong suốt mười mấy năm qua Dật Long đã luôn toan tính phải bằng cách nào để cho họ rửa sạch tội ác của mình trước khi chết.
Triển Ngọc Mai vẻ áy náy nhìn Vân Dật Long, đoạn cúi thấp đầu lí nhí nói:
– Mai tỷ… lẽ ra không nên nói vậy!
Vân Dật Long bình thản lắc đầu:
– Mai tỷ là một người con gái trong trắng.
Bỗng Thất Kiệt lão đại gào to:
– Vân… Dật Long, giết người… thì thường mạng, ngươi… muốn bọn lão phu… bồi hoàn thêm bao nhiêu nữa?
Vân Dật Long lại hướng mắt về cõi xa xăm, lạnh lùng nói:
– Đó là lợi tức!
– Vân Dật Long… Tại sao ngươi không… nhìn lão phu? Hay… ngươi không đủ can đảm để… nhìn thảm cảnh do ngươi đã gây ra?
Vân Dật Long ngoảnh qua, mắt ngập đầy sát cơ, nhưng ánh mắt chàng chạm vào gương mặt già nua chẳng chút oán hận kia, nụ cười lạnh lùng và tàn bạo trên môi bỗng dưng tan biến, mặt chàng khích động co giật một hồi, đoạn lạnh lùng nói:
– Tôn giá cũng là người lăn lộn trong võ lâm, lẽ ra phải có hào khí của người võ lâm, kiên cường đến cùng.
Lão đại chằm chặp nhìn Vân Dật Long hồi lâu, bỗng cười vang:
– Ha ha… Vân Dật Long, ngươi chưa đủ cứng rắn, đúng ra ngươi nên tự khuyên mình hãy can đảm đến cùng mới phải.
Vân Dật Long thoáng ngớ người, cười khảy nói:
– Vân mỗ không động lòng thương hại đâu.
Lão đại trầm giọng:
– Nhưng vẻ tàn bạo trong mắt ngươi đã biến mất.
Vân Dật Long thản nhiên:
– Điều ấy chẳng liên quan gì đến vận mệnh tôn giá cả!
Lão đại tức giận:
– Nhưng như vậy đã khiến lão phu cảm thấy chưa trả hết nợ cho Vân gia ngươi.
Vân Dật Long và Triển Ngọc Mai đều sửng sốt, không ngờ Thất Kiệt lão đại lại nói như vậy, hai người bất giác cùng đưa mắt nhìn vào mắt lão ta, nhưng thấy đôi mắt đờ đẫn của lão thoáng vẻ hối hận.
Vân Dật Long mặt lại thoáng co giật, hít sâu một hơi dằn nén niềm khích động trong lòng, lạnh lùng nói:
– Tôn giá giờ mới biết mắc nợ Vân gia quá nhiều, không cảm thấy quá muộn màng ư?
Thất Kiệt lão đại gắng giọng:
– Bậc đại trượng phu dám làm dám chịu, khi xưa bảy huynh đệ lão phu đã gây ra việc ấy, dĩ nhiên bây giờ phải đền trả.
Triển Ngọc Mai bỗng nói:
– Lẽ ra các vị phải nghĩ đến điều ấy ngay khi hành động chứ?
– Ha ha… cuộc sống trên chốn giang hồ không dễ dàng đi qua như cô nương đã nghĩ đâu, lúc cô nương làm chủ vận mệnh của kẻ khác, không bao giờ cô nương nghĩ đến hậu quả, nhưng khi cô nương bị kẻ khác làm chủ vận mệnh, lúc ấy cô nương mới ngoảnh nhìn vào quá khứ. Do đó, cuộc đời có vay phải có trả, mặc dù bảy huynh đệ lão phu không phải là chủ hung, thậm chí…
Thất Kiệt lão đại bỗng ngưng lời, bỏ dở câu nói.
Vân Dật Long mắt bỗng lóe sáng, gằn giọng nói:
– Vậy là tôn giá đã phụng mệnh người khác phải không?
Thất Kiệt lão đại lại đưa mắt nhìn vết thương nơi hai cánh tay không ngớt tuôn ra, cười đau xót:
– Đúng vậy, hẳn là ngươi rất nóng lòng muốn biết người đó là ai.
– Không sai, nếu như tôn giá chịu nói ra!
Thất Kiệt quét mắt nhìn sáu huynh đệ đang hấp hối đoạn nói:
– Ngươi nên đưa ra những điều kiện có lợi để gạ gẫm lão phu mới phải chứ?
Vân Dật Long lạnh lùng lắc đầu:
– Vân mỗ không bao giờ nói dối, số mệnh của bảy vị không ai có khả năng vãn hồi được nữa.
Thất Kiệt lão đại chằm chặp nhìn Vân Dật Long, vẻ tức giận tan biến dần, cố nhướng mắt lên giọng cảm thán nói:
– Vân Dật Long, ngươi chẳng phải là kẻ không có tình người, không có đạo nghĩa như lời đồn đại trong giới võ lâm, đành rằng huynh đệ lão phu khi xưa đã vì lợi mà bị người lợi dụng, nhưng cũng là do tự nguyện. Giới giang hồ trọng nhất là tín nghĩa, nên lão phu không thể nào cho ngươi biết kẻ đó là ai, thì huynh đệ lão phu cũng trả hết nợ cho ngươi rồi.
Đoạn ngoảnh lại nhìn sáu huynh đệ lúc này đã chết, cười chua xót nói tiếp”
– Họ đã đi cả rồi, lão phu cũng nên ra đi thôi. Sau cùng, lão phu xin thay mặt cho toàn thể huynh đệ nói với ngươi một điều.
Hít sâu một hơi dài đoạn lão đại nói tiếp:
– Con người ta ai cũng có bản tính lương thiện cả, có điều là một số người trước lúc chết mới nhận thấy được, huynh đệ lão phu giờ đây đã ăn năn sám hối rồi!
Dứt lời liền thè lưỡi ra, hai hàm răng cắn mạnh, đầu lưỡi đứt lìa, chết ngay tức khắc.
Vân Dật Long quét mắt nhìn bảy tử thi trong vũng máu, sức nặng đè nén trong lòng dường như có phần giảm nhẹ hơn, nhưng thay vào đó lại dâng lên một niềm bâng khuâng khó tả.
Triển Ngọc Mai buông tiếng thở dài nặng trĩu, quét ánh mắt nhìn các tử thi xung quanh thật nhanh, những gương mặt méo xệt kia tuy ghê rợn, song cũng còn dễ chịu hơn so với tiếng rên rẫm của họ lúc còn sống, đoạn nàng đi đến cạnh Vân Dật Long, đặt tay lên vai chàng, dịu dàng nói:
– Vân đệ hãy vận công điều thương đã, ngồi xuống mau, Mai tỷ giúp cho một tay!
Vân Dật Long ngoảnh qua nhìn Triển Ngọc Mai, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, hồi sau bỗng buông tiếng thở dài trĩu nặng chầm chậm ngồi xuống.
Triển Ngọc Mai đỡ Vân Dật Long ngồi xuống xong, âu yếm khẽ nói:
– Vân đệ định nói gì phải không?
Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn quanh, cười chua chát:
– Không có gì! Đó chính là cuộc sống giang hồ.
Đoạn chầm chậm nhắm mắt lại, thần sắc vẫn hết sức bình thản. Tuy chỉ có một câu ngắn ngủi, song Triển Ngọc Mai đủ thấu hiểu nỗi lòng cô đơn và lương thiện của chàng thiếu niên bất hạnh này.
Nàng ước gì có thể chia sẻ cùng chàng, nhưng nàng biết không bao giờ chàng bày tỏ với nàng, mặc dù nàng ngày đêm khao khát được chàng xem như tri kỷ.
Lặng nhìn gương mặt nhợt nhạt của chàng, Triển Ngọc Mai không sao miêu tả được tâm trạng của mình trong lúc này.
Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, từ trưa đến sẩm tối không phải là thời gian ngắn, song Vân Dật Long vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, tuy chàng không cho biết mức độ nội thương của mình, song qua thời gian Triển Ngọc Mai cũng đoán ra được nội thương của chàng rất là trầm trọng.
Sau cùng, vẻ nhợt nhạt trên mặt Vân Dật Long đã biến mất, lúc này bóng núi đã che phủ khắp sơn cốc, ngay khi Linh Mã lắc chuông lần thứ nhất, Vân Dật Long mở mắt ra.
Lập tức, Triển Ngọc Mai mừng rỡ nói:
– Vân đệ đã khỏe rồi ư?
Vân Dật Long cảm kích nhìn nàng nói:
– Khỏe rồi! Phiền Mai tỷ đã phải chờ quá lâu!
Triển Ngọc Mai chơm chớp mắt, buột miệng nói:
– Miễn là Vân đệ khỏe mạnh, dù phải đợi thêm ba ngày ba đêm nữa, Mai tỷ vẫn không mệt mỏi.
Nói xong bất giác hai má ửng hồng, nhoẻn miệng cười bẽn lẽn.
Vân Dật Long bồi hồi xúc động, nắm lấy đôi tay trắng thon của nàng nói:
– Mai tỷ…
Bỗng như nhớ ra điều gì đó, vội vàng rụt tay về.
Triển Ngọc Mai vẻ thất vọng nhìn Vân Dật Long, thở dài ảo não nói:
– Vân đệ vẫn còn cố kiềm chế tình cảm của mình, đành rằng đó là vì lo cho Mai tỷ, nhưng Vân đệ nên biết làm vậy cũng chỉ vô ích thôi, Mai tỷ không bao giờ rời xa Vân đệ đâu.
Vân Dật Long hơi cúi mặt, vừa định nói thì Triển Ngọc Mai đã cướp lời:
– Vân đệ, giờ chúng ta đừng nói đến những điều ấy nữa, hãy tìm chút gì ăn trước đã.
Đoạn liền đứng lên ngay, Vân Dật Long đang sợ động chạm đến vấn đề ấy, liền tán đồng nói:
– Phải rồi ta đi thôi!
Đoạn đứng lên gọi Linh Mã đến, quét mắt nhìn những tử thi dưới đất lần cuối, đoạn hai người cùng sóng vai băng qua rừng, tiến thẳng về phía Lãnh Vân Quán.
Giữa đường, hai người săn lấy vài con chim rừng, rồi nhóm lửa lên nướng ăn.
Lúc này trăng đã lên cao, có lẽ sắp hết canh đầu, hai người qua loa dùng xong bữa ăn duy nhất trong ngày.
Triển Ngọc Mai nhìn vào ngọn lửa bập bùng một hồi, bỗng quay sang Vân Dật Long ngồi cạnh đó:
– Vân đệ, ta đi tìm Lãnh Vân Quán ngay bây giờ ư?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
– Ban đêm trong quán có ánh đèn tìm kiếm dễ dàng, nhưng…
Mắt chàng bỗng rực lên như vừa nghe thấy điều gì đó, Triển Ngọc Mai ngạc nhiên:
– Nhưng sao?
– Mai tỷ sẽ rất mệt mỏi!
Triển Ngọc Mai nghe lòng ngọt lịm:
– Mai tỷ không mỏi mệt đâu, chỉ cần được kề cận Vân đệ, Mai tỷ không bao giờ mệt mỏi cả!
Vân Dật Long nhoẻn miệng cười:
– Có lẽ mục tiêu không còn bao xa nữa đâu!
Vân Dật Long đột ngột chuyển đề tài, Triển Ngọc Mai không khỏi chới với, buột miệng nói:
– Sao Vân đệ biết là không còn bao xa?
Vân Dật Long trầm giọng:
– Ước tính theo lộ trình này thì lúc này ta đã đến gần mục tiêu rồi, nhưng vì đường núi quanh co nên khó có thể chuẩn xác, tuy nhiên, có một manh mối rất đáng tin cậy.
Triển Ngọc Mai ngơ ngác:
– Manh mối gì?
Vân Dật Long bỗng trầm mặt, buông tiếng cười khảy nói:
– Bằng hữu hãy chường mặt ra đi, thậm thà thậm thụt thì đâu làm gì được?
Dứt lời chàng vẫn ngồi yên, Triển Ngọc Mai nghe nói sửng sốt, đứng phắt dậy về phía cánh rừng sau lưng, song chẳng thấy gì cả, bất giác ngớ người.
Ngay khi ấy, một tiếng động khẽ vang lên từ sau một ngọn cây to cách ngoài mười trượng, liền sau đó là một giọng ồ ề nói:
– Hai người hãy đến đây!
Vân Dật Long chầm chậm đứng lên:
– Tôn giá không đi được nữa ư?
Triển Ngọc Mai vừa nghe nói có người sớm đã vận tụ công lực vào hai tay phòng bị ngờ đâu đã nghe đối phương nói:
– Phải, lão phu quả là không còn đi đứng được nữa!
Vân Dật Long suy nghĩ thật nhanh, bèn lạnh lùng nói:
– Vậy thì Vân mỗ đành phải đến mời tôn giá ra hội kiến rồi!
Đoạn liền sãi bước đi vào rừng. Triển Ngọc Mai thấy vậy cả kinh, vội nắm tay Vân Dật Long giữ lại và nói:
– Vân đệ, địch trong tối ta ngoài sáng, không nên đi vào!
Người trong rừng nghe nói vậy, vội với giọng uể oải nói:
– Nếu lão phu mà là kẻ địch của hai vị, trong tình trạng hiện nay, lão phu đâu dám lên tiếng.
– Nếu thính lực của Vân mỗ không kém, tình trạng của tôn giá hiện thời hẳn là không được khỏe lắm.
Vân Dật Long nói xong liền ngạo nghễ cất bước đi vào rừng.
Lúc này Triển Ngọc Mai cũng đã nghe rõ tiếng thở khó nhọc của đối phương, lòng hoài nghi cũng tan biến dần, bèn đi theo Vân Dật Long, song hai tay vẫn ngưng tụ công lực.
Người trong rừng thản nhiên đáp:
– Đúng vậy, lão phu quả có thọ thương chút ít!
Lần lượt chui qua kẽ hở của những dây leo từ trên cao thòng xuống, hai người đã đến ngọn cây to kia, như chẳng chút đắn đo, Vân Dật Long thản nhiên đi vòng qua, Triển Ngọc Mai thấy vậy liền lướt chéo ra năm thước đề phòng bị đột kích.
Cơ hồ cùng một lúc, ánh mắt hai người đều hướng vào một mục tiêu, thần sắc hai người lập tức biến đổi, Triển Ngọc Mai vội ngoảnh mặt đi nơi khác.
Một người áo xám toàn thân bê bết máu dựa nghiêng vào thân cây, một số vết thương sâu thấu đến xương, tuy mặt mày và bộ râu dài phủ ngực dính đầy máu không sao phân biệt được, song qua mái tóc bạc phơ cũng đủ biết đó là một lão nhân tuổi cổ lai hy.
Lão nhân mắt đờ đẫn nhìn Vân Dật Long, cười nói:
– Chàng trai quả là gan dạ, lão phu hết sức bội phục!
Vân Dật Long hít sâu một hơi, dằn nén niềm xao động trong lòng thờ ơ nói:
– Tại hạ rất tự tin vào sự phán đoán của mình!
– Ngươi tự tin quá!
– Tôn giá bảo tại hạ đến đây chỉ để nói những điều vẩn vơ đó hay sao?
Lão nhân thoáng ngớ người:
– Theo ngươi thì điều gì quan trọng nhất?
– Thương thế của tôn giá!
Lão nhân nhìn Vân Dật Long một hồi, đoạn lắc đầu nói:
– Ngươi tưởng lão phu gọi ngươi đến đây là để điều thương ư?
Vân Dật Long lạnh lùng:
– Con người ai cũng quý tiếc sinh mạng, tuy tôn giá không biết bọn này là bạn hay thù, song dẫu sao đó cũng là một tia hy vọng cầu sinh.
– Ngươi ít khi tin kẻ khác lắm thì phải?
– Đúng vậy! Tôn giá hãy cho biết thân phận đi, Vân mỗ không bao giờ phải tốn nhiều thời giờ đối với kẻ địch.
Ngay khi Linh Mã đi tới, vừa trông thấy Linh Mã, đôi mắt đờ đẫn vô thần bỗng vút qua một tia sáng kỳ lạ, vội nói:
– Có phải Linh Mã đó không? Chàng trai ngươi là ai?
Vân Dật Long vẫn lạnh lùng:
– Quả đúng là Truy Hồn Linh Mã mà mọi người trong giới võ lâm đều biết, tôn giá hẳn biết Vân mỗ là ai rồi chứ?
Lão nhân sửng sốt:
– Vậy ra ngươi là Vân Dật Long, chủ nhân đời thứ nhì của Bạch Kiếm Linh Mã mà giới võ lâm đang thịnh truyền gần đây.
– Tôn giá đã kinh sợ phải không?
Lão nhân bỗng cười vang:
– Ha ha… Quả đúng là xả sinh thập tử tìm chẳng thấy, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp tại đây. Ha ha…