Chưa hiện thân đã báo danh trước, hoàn toàn khác với tác phong của Chính Nghĩa Nhai, song cái tên “Di Thế Tẩu” chẳng khiến Vân Dật Long chấn động chút nào.
Thây tàn ngổn ngang, máu tươi lênh láng, Vân Dật Long lại nhếch môi cười, song nụ cười của chàng không thể khiến người cảm thấy thoải mái, trái lại còn gây cảm giác hết sức ghê rợn, bởi đó là một nụ cười lạnh lùng đến tàn bạo.
Từ một hướng khác vang lên một giọng con gái như gào thét:
– Vân Dật Long, sái gia tuy chưa từng gặp người, nhưng có lẽ ngươi đã nghe nói đến cái tên Truy Hồn Đầu Đà của sái gia rồi… ha ha ha ha….
Tiếng cười hệt như sói tru quỷ gào.
Vân Dật Long trên môi vẫn treo nụ cười lạnh lùng và tàn bạo, hai mắt hướng về cõi trời đêm mịt mùng, điềm nhiên như chẳng việc gì xảy ra cả.
Bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Từ hướng thứ ba vang lên một giọng nhẩn nha ngâm:
– Khả Liên Vô Định Hà Biên Cốt, Tận Nhị Xuân Khê Mộng Lý Nhân (thương thay đống xương tàn bên bờ sông Vô Định, thảy đều là những kẻ trong giấc mộng lầu xuân)…
Chỉ người này như gây được hứng thú của Vân Dật Long, chàng thoáng ngoảnh mắt đưa mắt nhìn về hướng ấy, song cũng rất là hờ hững.
Giọng ngâm nga ngưng chốc lát, đoạn cất cao giọng quát:
– Vân Dật Long, hãy nhìn lại đôi tay tanh máu của mình, ngươi không nhận thấy quá đáng ư?
Vân Dật Long cười gằn, cao giọng nói:
– Ba vị hiện thân đi, sự kiên nhẫn của Vân mỗ rất kém và không thích nghe người khác lải nhải.
Kim Thủ Ngọc Nữ ở trên vách núi cao lúc ấy đã dừng chân lại và Song Hồ cũng vừa xuất hiện đi đến cạnh nàng.
Kim Thủ Ngọc Nữ vừa trông thấy Song Hồ, liền thoáng chau mày khẽ nói:
– Sao lão không đi…
Song Hồ cúi đầu nói:
– Lão bộc sao dám trái lệnh tiểu thư, nhưng mục đích của lão bộc chỉ là đưa tin cho họ, xong việc tức khắc về ngay.
Kim Thủ Ngọc Nữ đảo tròn mắt:
– Lão đã gặp họ rồi ư?
Song Hồ gật đầu:
– Lão bộc đi chưa tới năm mươi trượng thì đã gặp Huyết Phật, vì lo lắng không ai ở cạnh tiểu thư nên lão bộc vội vàng quay về ngay.
Kim Thủ Ngọc Nữ thở dài não ruột:
– Thật ra giờ đây ta cũng cảm thấy hơi hối hận đã làm một điều thừa thãi.
Song Hồ ngạc nhiên:
– Tiểu thư thất vọng về Vân Dật Long, không màng đến y nữa phải không?
Kim Thủ Ngọc Nữ đưa tay chỉ xuống trận đấu:
– Hãy xem, y đâu có cần đến ta, làm sao ta có cơ hội để tiếp cận đây?
Song Hồ nhoẻn cười:
– Nếu tiểu thư lo về điều ấy mới đúng là thừa thãi.
Kim Thủ Ngọc Nữ phấn chấn tinh thần:
– Vậy ba người vừa lên tiếng hẳn là các nhân vật danh chấn võ lâm, rất khó đối phó phải không?
Song Hồ lắc đầu:
– Không phải vậy “Di Thế Tẩu” Thân Tư Viễn là trang chủ Di Thế sơn trang, võ công đáng kể vào bậc nhất, song so với Vân Dật Long hãy còn kém xa lắm. Truy Hồn Đầu Đà chỉ là một tên đầu đà du phương, không miếu tự nào dung chứa, võ công thế nào thì không được biết, nhưng y có biết về tà thuật Tây Vực…
Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày:
– Nếu vậy quả là khó đối phó.
Song Hồ lắc đầu cười:
– Tục ngữ có câu “Tà bất thắng chính”, chỉ bằng vào chút tà thuật bàng môn tà đạo mà mong đánh bại được đường đường một Kim Bích Cung Chủ, đâu dễ dàng vậy được.
Kim Thủ Ngọc Nữ thở phào:
– Còn người ngâm thơ thì sao? Nghe giọng nói âm trầm của y, có lẽ là một kẻ xảo trá nham hiểm khó thể đối phó, lão có biết rõ về nguồn gốc lai lịch của người này không?
Song Hồ gật đầu lia lịa:
– Người này tên là Vu Phi Ngô, thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn, võ công dĩ nhiên là rất cao, song rất ít khi đi lại trên chốn giang hồ nên ít được biết đến… Thế nhưng, nếu bằng vào sức ba người mà muốn đánh bại chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã thì thật là vọng tưởng.
Kim Thủ Ngọc Nữ cười đau khổ:
– Vậy là chúng ta đành trở lại Miêu Cương thôi!
Song Hồ mỉm cười:
– Tiểu thư, Vân Dật Long muốn huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai, muốn báo phục mối hận diệt môn của Kim Bích Cung hồi trăm năm trước, trong khắp thiên hạ cơ hồ tất cả người võ lâm thảy đều là kẻ thù, từ nay sẽ còn gặp biết bao cường địch nữa, tiểu thư lo gì không có cơ hội giúp sức kia chứ?
Kim Thủ Ngọc Nữ lại phấn chấn tinh thần, nhưng Song Hồ thì lại rầu rĩ nói:
– Thật ra thì quay trở về Miêu Cương cũng là một biện pháp thông minh đó chứ!
Kim Thủ Ngọc Nữ trừng mắt:
– Vậy nghĩa là sao?
Song Hồ thở dài:
– Vân Dật Long sát nghiệt quá nặng, phạm đến thiên hòa, e không phải là người bạn đời lý tưởng của tiểu thư.
Kim Thủ Ngọc Nữ đỏ mặt ấp úng:
– Ta không còn sự lựa chọn nào khác…
Song Hồ nghiêm mặt:
– Núi này cao có núi khác cao hơn, Vân Dật Long sớm muộn cũng sẽ gặp những nhân vật lợi hại ghê gớm, đến lúc ấy chỉ sợ tiểu thư cũng chẳng giúp được gì!
Kim Thủ Ngọc Nữ thở hắt hơi dài:
– Đành chịu thôi, có lẽ đó chính là định số!
Song Hồ không nói nữa, quay nhìn về phía cửa núi.
Những thấy Vân Dật Long giẫm đạp lên máu tươi dưới đất, thần sắc lạnh lùng và ngạo nghễ chờ đợi.
Trước mặt chàng, từ ba hướng khác nhau, ba người chậm rãi bước tới. Tiếng bước chân của họ rất nặng nề, vang lên tiếng lào xào càng khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt và căng thẳng hơn.
Trong số ba người, một lão nhân nhỏ thó, dưới cằm có một chỏm râu dê, mắt tam giác, mày gãy khúc, chính là Di Thế Tẩu Thân Tư Viễn, trang chủ Di Thế sơn trang.
Người thứ hai là một đầu đà tóc dài phủ vai, mặt đen mắt tròn, tay cầm một ngọn nhật nguyệt san nặng nề, chính là Truy Hồn Đầu Đà.
Người thứ ba là một văn sĩ trung niên mặc áo màu huyền đầu chít khăn nho, tay cầm quạt lông, mặt trắng trẻo, hai mắt phảng phất ánh xanh, đó là Vu Phi Ngô, thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn.
Ba người dừng lại cách Vân Dật Long chừng hai trượng, cùng buông tiếng cười lạnh lùng.
Vân Dật Long với giọng lạnh đến rợn người quát:
– Ba vị đã chọn con đường chết, hãy động thủ mau!
Di Thế Tẩu cười hô hố:
– Hãy khoan! Vân Dật Long, ngươi không còn nhớ Di Thế Tẩu như nhau cả, bất kể tôn giá là Di Thế Tẩu này thật sao?
– Đối với bọn tay sai của Chính Nghĩa Nhai, Vân mỗ đều xem như nhau cả, bất kể tôn giá là Di Thế Tẩu hay Di Thỉ (phân) Tẩu thì cũng cùng một kết quả thôi.
Di Thế Tẩu tức giận:
– Tiểu tử chớ có huênh hoang, ngươi nên biết trăm năm trước Kim Bích Cung Chủ Triển Kiếm Đồng cũng còn bị tiêu diệt, cõi đời bao la biết bao là nhân tài, bất cứ lúc nào và tại đâu ngươi cũng có thể bị tiêu diệt.
Vân Dật Long đanh giọng:
– Nếu tôn giá tự thấy mình có bản lĩnh như vậy thì mau động thủ đi!
Truy Hồn Đầu Đà rung mạnh nhật nguyệt san quát to:
– Sái gia là người đầu tiên muốn cân thử xem Bạch Kiếm Linh Mã người có bao nhiêu cân lượng!
Vân Dật Long không tuốt kiếm mà cũng chẳng phòng thủ, lạnh lùng quát:
– Muốn ra tay thì nhanh lên, không thì các người sẽ không còn ra tay kịp nữa.
Tây Thiên Môn thủ tọa hộ pháp Vu Phi Ngô tay phe phẩy quạt lông cười nhạt:
– Gây nhiều bất nghĩa ắt sẽ chuốc lấy cái chết, các hạ hai tay đầy máu tanh, không để ai sống sót, chả lẽ muốn giết sạch tất cả mọi người trong giới võ lâm giang hồ hay sao?
Vân Dật Long cười khảy:
– Ít ra có ba nhóm người đừng hòng sống sót…
Vu Phi Ngô ung dung:
– Dám hỏi ba nhóm người nào vậy?
Vân Dật Long nghiến răng:
– Thứ nhất, những kẻ đã nhúng tay vào vụ tiêu diệt Kim Bích Cung hồi trăm năm trước, thứ nhì là tất cả những kẻ cầm đầu của Chính Nghĩa Nhai, thứ ba là những kẻ đã nhúng tay vào cuộc thảm sát gia đình họ Vân tại Chính Nghĩa Nhai…
Vu Phi Ngô cười ha hả:
– Ba nhóm người này một như ba, ba như một…
Vân Dật Long cười gằn:
– Vân mỗ cũng đã biết rõ như vậy!
Vu Phi Ngô vẫn cười:
– Đã biết rõ sao lại còn bảo là ba nhóm?
Vân Dật Long gằn giọng quát:
– Tôn giá đã lải nhải quá nhiều rồi, đừng để họ phải chờ đợi lâu, ba vị cũng nên lên đường rồi đấy!
Ba người cùng đưa mắt ra hiệu, Di Thế Tẩu và Truy Hồn Đầu Đà vừa định lao tới, Vu Phi Ngô bỗng lách người cản lại và nói:
– Hãy khoan!
Di Thế Tẩu và Truy Hồn Đầu Đà đành chững lại, cùng đưa mắt vẻ thắc mắc nhìn Vu Phi Ngô ra ý hỏi.
Vu Phi Ngô không màng tới họ, quay sang Vân Dật Long nói:
– Tại hạ chưa trút cạn lời như xương nghẽn cổ, không phun ra được rất khó chịu…
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
– Nói đi!
Vu Phi Ngô hắng giọng:
– Từ xưa đến nay không một ai dám khiêu chiến với toàn thể võ lâm, cũng như chẳng ai dám khoát lác đòi giết sạch người trong giới võ lâm, các hạ rõ là ngược đời…
Vân Dật Long gằn giọng:
– Nhưng kẻ Vân mỗ phải giết đó là phường bại hoại giang hồ, đã khoác lên người chiếc áo gấm “chính nghĩa”, hoàn toàn khác với những lời tôn giá đã nói.
Vu Phi Ngô cười giòn:
– Cứ kể là khác đi, nhưng những người này thì sao?
Đưa tay chỉ những thây tàn dưới đất, nói tiếp:
– Người nào không có cha mẹ, không có vợ con, chả lẽ họ đều đáng tội chết cả ư?
Vân Dật Long mày hiện sát khí quát:
– Vu Phi Ngô, những lời vớ vẩn của tôn giá đã cạn chưa?
– Tại hạ xin cạn lời!
Di Thế Tẩu lại nháy mắt ra hiệu với Truy Hồn Đầu Đà, đoạn quát vang:
– Động thủ!
Đoạn liền vung động song chưởng, lao tới tấn công.
Di Thế Tẩu xem chừng như tay không công kích, song khi chưởng chiêu vừa đến gần, thốt nhiên từ trong tay áo vụt thò ra một thanh kiếm dài ba thước, như thể phi xà xuất động phóng tới.
Đó là một độc chiêu cực kỳ lợi hại, Vân Dật Long chẳng thể ngờ được lão quỷ nhỏ này lại lắm trò xảo trá như vậy, bất giác lửa hận phừng dậy trong lòng.
Song chiêu thật quá hiểm hốc, Vân Dật Long bắt buộc phải lách sang trái hai thước, vừa vặn thoát khỏi.
Cơ hồ cùng một lúc với Di Thế Tẩu xuất chiêu tấn công, Truy Hồn Đầu Đà cũng vung nhật nguyệt san lên quét ngang tới, ngọn san nặng rít gió rợn người, uy thế cực kỳ hung mãnh.
Đồng thời, trên nhật nguyệt san bỗng hiện ra hai cái đầu lâu trắng hếu, từ trong mũi phún ra một luồng khói trắng, bắn vào người Vân Dật Long.
Chỉ có Vu Phi Ngô tay cầm quạt lông đứng bất động.
Di Thế Tẩu vung động song kiếm, lại lao tới tấn công và quát:
– Vu hộ pháp, mau dùng Âm Dương Phiến xuất thủ, tên tiểu tử này hết đời rồi!
Vu Phi Ngô vẫn đứng yên, như chớ hề nghe thấy.
Vân Dật Long bỗng quát vang, vung tít Trích Huyết Kiếm trong tay, chỉ thấy một làn sáng bạc bay vút lên.
Liền thì, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, song kiếm trong tay Di Thế Tẩu, Nhật Nguyệt san của Truy Hồn Đầu Đà đều đã trở thành từng đoạn ngắn rơi đầy trên mặt đất.
Rồi thì, “phịch phịch” hai tiếng, Di Thế Tẩu và Truy Hồn Đầu Đà cùng một lúc ngã xuống đất.
Thì ra Vân Dật Long tuốt Trích Huyết Kiếm, chém gãy binh khí của hai người, tra kiếm vào bao rồi xuất chỉ điểm vào huyệt đạo của họ, nhanh đến mức cơ hồ như cùng một lúc.
Vân Dật Long cúi nhìn hai người, buông giọng sắc lạnh:
– Tuy Vân mỗ đã điểm năm đại yếu huyệt của hai vị, nhưng trong số đó không có á huyệt, vẫn còn nói được kia mà?
Truy Hồn Đầu Đà cắn răng:
– Sái gia tuy bại nhưng không phục!
Vân Dật Long nhếch môi cười:
– Tôn giá cho là võ công và yêu thuật của mình chưa được thi thố phải không?
– Hãy giải huyệt cho sái gia, tái chiến ba trăm hiệp, nếu sái gia mà bại lần nữa thì mới tâm phục khẩu phục.
Vân Dật Long mặt trơ như khấc:
– Rất tiếc là tôn giá chưa xứng đáng, hơn nữa Vân mỗ cũng không có thời gian để mà giằng co với tôn giá, thôi thì chịu khuất tất một chút vậy!
Di Thế Tẩu giọng yếu ớt:
– Lão phu chẳng có gì để nói cả, chỉ mong được chóng chết thôi.
Vân Dật Long bật cười:
– Rất tiếc là cái chết đối với tôn giá giờ đây đã quá xa vời.
Di Thế Tẩu kinh hoàng:
– Ngươi định xử trí lão phu như thế nào?
Vân Dật Long thản nhiên:
– Trước hết, muốn tôn giá trả lời một vấn đề.
Di Thế Tẩu vội nói:
– Lão phu sẵn sàng trả lời hết những gì mình được biết, các hạ hỏi đi!
Vân Dật Long ném cái nhìn về phía Vu Phi Ngô, cười nói:
– Vị bằng hữu kia quả là trầm tĩnh hết mức, vì sao y lại khoanh tay đứng nhìn vậy?
Di Thế Tẩu nghiến răng:
– Y đã phản bội bọn ta, quân tham sanh úy tử!
Vân Dật Long cười khảy:
– Vậy là giữa các vị đã có kế mưu từ trước phải không?
Di Thế Tẩu gật đầu:
– Y đã thỏa thuận với bọn ta là sẽ liên thủ giáp công, nếu có thêm Âm Dương Phiến của y, ba người mà liên thủ tuy không dám nói khoác là thiên hạ vô địch, song cũng có thể đối phó được Trích Huyết Kiếm và Viêm Dương chưởng của các hạ. Ôi! Ngờ đâu tên này lại lâm trận khiếp hèn, lão phu chết chẳng có gì để nói cả.
Vân Dật Long khẽ nhíu mày:
– Vân mỗ còn một vấn đề hỏi nữa, vụ tiêu diệt Kim Bích Cung và huyết án trước Chính Nghĩa Nhai, hẳn đều có phần của tôn giá phải không?
– Lão phu không cần phải phủ nhận!
Vân Dật Long cười nhạt:
– Khá lắm, tôn giá cũng còn kể được chút cốt khí!
Đoạn chàng đi về phía Tây Thiên Môn hộ pháp Vu Phi Ngô.
Vu Phi Ngô thần sắc bình thản, thái độ ung dung, đưa mắt nhìn Vân Dật Long cười tủm tỉm.
Vân Dật Long bực tức nghiêm mày nói:
– Bằng hữu, Vân mỗ không thích kẻ cố ý làm ra vẻ bí ẩn.
Vu Phi Ngô nghiêm mặt:
– Tại hạ cũng vậy!
Vân Dật Long cười gằn:
– Vậy thì mục đích của tôn giá như thế nào?
Vu Phi Ngô đảo mắt nhìn quanh:
– Tình thế quá rõ ràng, Vân đại hiệp đâu phải kẻ ngu ngốc, chả lẽ nhất định Vu mỗ phải nói ra hay sao?
Vân Dật Long ngửa mặt bật cười:
– Vân mỗ đã gặp chẳng ít bằng hữu của Chính Nghĩa Nhai, thật không ngờ phen này lại khác thường như vậy.
Vu Phi Ngô cười:
– Không phải khác thường mà là nằm trong tình lý.
Vân Dật Long bỗng trầm giọng:
– Tôn giá không sợ đôi tay tanh máu của Vân mỗ hay sao?
Vu Phi Ngô thản nhiên:
– Rất may là chủ nhân của đôi tay tanh máu này lại có một quả tim chính nghĩa, điển hình như việc của đôi vợ chồng Lục Tùng Thanh và Bốc Lan Quân.
Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên liền nói:
– Tôn giá đã hay biết rồi ư?
Vu Phi Ngô gật đầu:
– Cho nên mới có hành động kiên quyết như hôm nay.
– Vân mỗ kẻ thù khắp thiên hạ, rất có thể sẽ khiến tôn giá không có đất đứng chân.
Vu Phi Ngô ung dung cười:
– Tại hạ đâu phải là kẻ có quả tim không có lá gan, điều ấy tại hạ đã sớm suy nghĩ đến rồi!
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
– Cũng được, Vân mỗ cũng nên phá lệ một phen…
Chàng đưa tay chỉ Di Thế Tẩu và Truy Hồn Đầu Đà nói tiếp:
– Xin phiền Vu huynh giải quyết giùm!
Vu Phi Ngô cười hề hề:
– Tại hạ xin y lời!
Truy Hồn Đầu Đà giận dữ mắng:
– Vu Phi Ngô, ngươi rõ là quân khốn kiếp, thì ra ngươi đã lừa sái gia và Thân lão nhị…
Vút! Một luồng chỉ phong điểm vào á huyệt Truy Hồn Đầu Đà.
Di Thế Tẩu hai mắt trợn trừng, cắn răng lặng thinh.
Vu Phi Ngô đi đến trước mặt lão ta, thoáng cúi người nói:
– Thân lão nhị, lão câm rồi hả?
Di Thế Tẩu nghiến răng:
– Lão phu chẳng có gì để nói cả! Nếu ngươi còn nghĩ đến tình xưa, hãy cho lão phu được chết một cách nhanh chóng.
Vu Phi Ngô cười lạnh lùng:
– Tại sao lão không chửi mắng ta?
Di Thế Tẩu ngạc nhiên:
– Ngươi bằng lòng chịu mắng chửi ư?
Vu Phi Ngô cười:
– Như vậy sẽ cho ta cái cớ để cắt lưỡi ngươi.
Di Thế Tẩu bỗng hét to:
– Quân súc sanh thật là ngông cuồng.
“Vút”, lại một luồng chỉ phong khóa mất á huyệt của Di Thế Tẩu.
Vu Phi Ngô cười to:
– Ha ha… như vậy là đủ lắm rồi!
Đoạn quạt lông vung lên, một lưỡi dao nhọn từ trong lông vũ nhô ra, nhanh như chớp đâm vào miệng Di Thế Tẩu.
Tiếng thịt da rách toát cùng với tiếng răng rụng rơi nghe thật ghê rợn, máu từ trong miệng Di Thế Tẩu phun ra xối xả.
Vu Phi Ngô vẫn thản nhiên tủm tỉm cười, đưa tay nắn nhẹ một cái lên vai Di Thế Tẩu, đoạn đứng lên đủng đỉnh đi về phía Truy Hồn Đầu Đà.
Rồi thì Truy Hồn Đầu Đà cũng cùng chung số phận với Di Thế Tẩu. Máu tươi từ trong miệng hai người không ngớt tuôn ra, toàn thân co giật liên hồi.
Kim Thủ Ngọc Nữ trên vách núi nhè nhẹ lắc đầu, quay sang Song Hồ đứng sau lưng khẽ nói:
– Người này xem chừng còn tàn bạo hơn Vân Dật Long.
Song Hồ lẩm bẩm:
– Lạ thật… lạ thật…
Kim Thủ Ngọc Nữ ngạc nhiên trố mắt hỏi:
– Điều gì mà lạ?
Song Hồ trầm ngâm:
– Vu Phi Ngô là thủ tọa hộ pháp của Tây Thiên Môn, vì lẽ gì chưa giao thủ đã ngả sang Vân công tử rồi, chả lẽ y không sợ người của Chính Nghĩa Nhai hay sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ nhíu mày:
– Lão cho là có sự dối trá ư?
Song Hồ quả quyết:
– Sự việc khác thường tất nhiên là phải có vấn đề.
Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày:
– Theo lão thì Vân Dật Long có lòng tin y hay không?
Song Hồ thở dài:
– Vân công tử tuy thủ đoạn tàn bạo đó là do hận thù thúc đẩy, nhưng chàng ta bản tính lương thiện, lòng dạ thẳng ngay, rất dễ bị rơi vào cạm bẫy.
Kim Thủ Ngọc Nữ hốt hoảng:
– Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Song Hồ mỉm cười:
– Hãy ngầm theo dõi, tìm thời cơ hiện thân, chỉ cần giúp được Vân công tử một phen đích đáng thì sự hiểu lầm giữa hai người sẽ chẳng phải có thể giải trừ được sao?
Kim Thủ Ngọc Nữ khẽ gật đầu:
– Nhưng còn “Huyết Si” Lôi Mãnh và Sở cô nương kia thì sao?
– Có Độc Mãng lo việc canh giữ, quyết không thể xảy ra điều gì ngoài ý muốn đâu. Khi nào tiểu thư hòa thuận với Vân công tử rồi hẳn đến đón họ cũng được kia mà!
Trong khi hai người nói chuyện với nhau, những thấy Vu Phi Ngô đã từ bên cạnh Di Thế Tẩu và Truy Hồn Đầu Đà đứng lên, hướng về Vân Dật Long mỉm cười nói:
– Việc nơi đây đã xong, ta nên đi ngay thôi!
Vân Dật Long vẫn đứng yên nói:
– Vân mỗ có điều chưa rõ muốn thỉnh giáo Vu huynh!
Vu Phi Ngô giật mình:
– Xin Vân Cung chủ chỉ giáo cho!
Vân Dật Long nhếch môi cười:
– Vu huynh đã có lòng từ bi bác ái như đã nói, cớ sao lại có hành động tàn độc như vậy?
Chàng đưa tay chỉ Di Thế Tẩu và Truy Hồn Đầu Đà đang giẫy giụa dưới đất nói tiếp:
– Thủ đoạn này của Vu huynh so với Vân mỗ đã dùng đối phó với Thất Xảo Yêu Hồ hãy còn tàn độc hơn nhiều, ít ra họ cũng phải bị hành hạ hai ngày nữa.
Vu Phi Ngô mặt trơ như lạnh:
– Đó là ác báo đích đáng, đối phó với kẻ vô tội, dĩ nhiên tại hạ không bao giờ dùng đến thủ đoạn như vậy.
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
– Đi thôi, hẳn là Vu huynh có đại sự cơ mật chi đó muốn cho Vân mỗ biết phải không?
Vu Phi Ngô bật cười:
– Vân Cung chủ đoán rất đúng, nếu không phải vì việc ấy tại hạ đâu dám làm phiền đến Vân Cung chủ!
Vân Dật Long thoáng chau mày:
– Nói ra tại đây không được sao?
Vu Phi Ngô nghiêm nghị:
– Việc cơ mật nên thận trọng thì hơn!
Vân Dật Long băn khoăn gật đầu:
– Vậy xin phiền Vu huynh dẫn đường cho.
Vu Phi Ngô buông tiếng cười khẽ, đoạn quay người bước đi.
Đột nhiên, tiếng chuông lảnh lót reo vang, liền thì chỉ thấy Linh Mã trên một mõm núi cao hơn hai mươi trượng phóng xuống hạ trước mặt Vân Dật Long.