Núi Tô Lai nằm tại phía đông nam Thái Sơn, cách chừng bảy mươi dặm, tuy không hùng tráng như Thái Sơn, song cũng có rất nhiều ngọn núi cao hết sức nguy nga.
Lúc này trời vừa hửng sáng, trăm hoa ngậm sương, gió sớm trong mát, núi rừng êm lặng chẳng khác nào thế ngoại tiên cảnh.
Một con tuấn mã đang chậm rãi thả bước lên núi trong tiếng chuông reo lảnh lót, trên lưng là một thiếu niên áo trắng anh tuấn phi phàm, chàng ta chính là Vân Dật Long.
Khi đi được một quãng, Vân Dật Long bỗng phóng xuống ngựa, vỗ vỗ cổ ngựa nói:
– Hồng Ảnh, chuyến đi này chưa biết lành dữ thế nào, tốt hơn mi hãy ở dưới núi chờ ta nhé.
Linh mã nhẹ gật đầu phóng vào trong lùm cỏ.
Vân Dật Long phóng bước tiến tới, chàng đến đây lần đầu, chưa biết Bạch Thuỷ Sơn Trang nằm tại đâu, lại chẳng gặp một người thợ săn hay tiều phu nào để mà hỏi đường. đi được một hồi, chàng cảm thấy nóng ruột thì bỗng nghe có tiếng ca văng vẳng vọng đến.
Vân Dật Long hết sức lấy làm lạ, bèn triển khai khinh công tuyệt đỉnh phóng đi về phía tiếng hát, vòng qua một ngọn núi thì thấy trước mặt là một khoảng đất bằng và một hồ sen nhỏ, một chiếc thuyền con lờ lửng trôi trên mặt hồ, trên thuyền có một thiếu nữ áo đỏ đang khẽ cất tiếng hát.
Vân Dật Long bị lôi cuốn bờ cảnh sắc trước mắt, bất giác chững bước ngưng thần lắng nghe. Tiếng hát của thiếu nữ áo đỏ thật thánh thót du dương, tưởng chừng như trong mộng ảo.
Vân Dật Long chậm bước tiến đến bờ hồ, đồng thời đằng hắng một tiếng thật to.
Thiếu nữ áo đỏ lập tức ngoảnh nhìn về phía chàng, song chớ hề lộ vẻ kinh ngạc, chậm rãi chèo thuyền vào bờ.
Vân Dật Long vội ôm quyền thi lễ nói:
– Thật hết sức có lỗi đã quấy nhiễu cô nương.
Thiếu nữ áo đỏ mím môi cười:
– Bất tất khách sáo, công tử sao lại đến đây?
Vân Dật Long gượng cười:
– Tại hạ không may lạc đường, định nhờ cô nương chỉ điểm cho.
Thiếu nữ áo đỏ nhoẻn cười:
– Công tử định đi đâu vậy?
– Bạch Thuỷ Sơn Trang.
Thiếu nữ áo đỏ thoáng ngẩn người, đoạn đăm mắt nhìn Vân Dật Long nói:
– Bạch Thuỷ Sơn Trang không tiếp khách, công tử đến đó tìm ai vậy?
Vân Dật Long mỉm cười:
– Tháng trước tại hạ đã từng mang lễ vật đến mừng thọ Quân lão trang chủ, sao cô nương lại bảo là không tiếp khách?
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười:
– Đó đều là thế gia tri giao khi xưa…
Bỗng đảo tròn mắt tiếp:
– Công tử đã từng đến đây, tại sao lại bị lạc đường?
Vân Dật Long ngớ người, lát sau mới nói:
– Tuy có đến một lần, nhưng vì quá vội vàng và đường núi khó nhớ nên …
Thiếu nữ áo đỏ gật đầu:
– Cũng có lý…
Đưa tay chỉ nói tiếp:
– Vượt qua ngọn núi kia rồi băng qua một cánh rừng tùng nữa là sẽ trông thấy Bạch Thuỷ Sơn Trang.
– Đa tạ cô nương!
Vân Dật Long vội ôm quyền thi lễ, đoạn quay người bỏ đi.
Nhưng chàng vừa đi được ba bước, bỗng nghe thiếu nữ áo đỏ lớn tiếng gọi:
– Khoan đi đã.
Vân Dật Long chững bước nhưng không ngoảnh lại nói:
– Cô nương còn điều chi chỉ giáo vậy?
Thiếu nữ áo đỏ đủng đỉnh vòng trước mặt Vân Dật Long tươi cười nói:
– Công tử đã biếu lễ thọ rồi, bây giờ lại đến chi nữa?
Vân Dật Long khẽ chau mày:
– Tại hạ có điều đại sự cần gặp trang chủ.
Thiếu nữ áo đỏ cũng chau mày:
– Sao? Công tử định gặp trang chủ ư?
Vân Dật Long gật đầu:
– Đúng vậy.
Thiếu nữ áo đỏ bật cười khúc khích:
– Lần trước công tử đến chúc thọ có gặp lão nhân gia ấy không?
Vân Dật Long lại ngớ người, lắc đầu nói:
– Không.
Thiếu nữ áo đỏ cười:
– Lần trước cũng không gặp thì lần này cũng chẳng gặp được đâu.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
– Cô nương có thể cho tại hạ biết là vì sao không?
Thiếu nữ áo đỏ so vai:
– Thật đơn giản, lão nhân gia ấy không tiếp tục khách, ngay cả bằng hữu tri giao từ ngàn đặm xa xôi đến đây, lão nhân gia ấy vẫn nhất mực không chịu tiếp kiến.
Vân Dật Long vẻ suy tư:
– Vậy thì lạ thật.
Thiếu nữ áo đỏ nhoẻn cười:
– Chẳng có gì lạ cả, lão nhân gia ấy tuổi tác đã cao, mấy mươi năm trước đã tuyên bố không màng đến thế sự, tuyệt giao với bạn bè, nếu tiếp người này mà không tiếp người kia thì khó tránh khỏi phân bì, còn có ai cũng tiếp cả thì lão nhân gia ấy biết bao là bận rộn, do đó thà không tiếp cả thì hơn.
Vân Dật Long mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ, mỉm cười nói:
– Có lẽ cô nương cũng là người của Bạch Thuỷ Sơn Trang.
Thiếu nữ áo đỏ cười liếng thoắng:
– Công tử thử đoán xem.
Vân Dật Long cũng cười vui vẻ:
– Cô nương chẳng những là người của Bạch Thuỷ Sơn Trang, không chừng còn là người thân thích nữa.
Thiếu nữ áo đỏ nhoẻn cười:
– Đúng vậy, tôi là Quân Mộ Hoa, gọi trang chủ Quân Trung Thánh là tổ gia gia, nhưng…
Bỗng im tiếng thở dài não nuột rồi im lặng.
Vân Dật Long ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương định nói gì? Vì sao lại không nói tiếp?
Thiếu nữ áo đỏ vẻ trầm ngâm:
– Thực tế thì tôi không phải họ Quân, và cũng không nên gọi lão nhân gia ấy là tổ gia gia…
Vân Dật Long lại càng ngạc nhiên hơn:
– Vậy chứ cô nương thật ra họ gì? Vì sao…
Thiếu nữ áo đỏ lắc đầu nguầy nguậy:
– Đừng hỏi nữa, tôi vốn là một cô nhi, được nhà họ Quân nuôi lớn từ thuở bé, chẳng biết họ thật của mình là gì cả!
Vân Dật Long thở dài:
– Xin cô nương lượng thứ cho tại hạ đã làm cho cô nương thương tâm…
Quân Mộ Hoa nhếch môi cười:
– Không hề gì, công tử… còn chưa cho tôi biết họ tên đấy!
Vân Dật Long thoáng trầm ngâm:
– Tại hạ là Long Dật Vân!
Quân Mộ Hoa giọng ngọt ngào:
– Long công tử hãy nghe lời tôi khuyên nên quay về đi thôi, tổ gia gia tôi nhất định sẽ không tiếp kiến công tử đâu!
Vân Dật Long cười thiểu não:
– Dù ông ấy có tiếp kiến hay không thì tại hạ cũng phải thử thời vận một phen, nếu quả thật không tiếp kiến thì tại hạ cũng đành rời khỏi đây…
Đoạn liền quay nhanh đi, phi thân về hướng chỉ của Quân Mộ Hoa. Vân Dật Long vượt qua một ngọn núi, quả thấy một cánh rừng tùng chắn ngang trước mặt, chàng bèn hết sức thận trọng tiến vào trong rừng.
Lối đi trong rừng được lát bằng đá trắng nhưng đã rất cũ kỹ vì đã trải qua bao năm mưa gió dầu dãi, chẳng có gì đáng để nghi ngờ cả.
Vân Dật Long bất giác đâm ra hoang mang, chả lẽ nỗi hoài nghi của mình đã sai lầm ư?
Ra khỏi rừng tùng, Vân Dật Long lại càng ngạc nhiên hơn, thì ra trước mặt chàng là một khu rừng cây sum sê, nhà cửa san sát nhưng không có tường cao vây bọc như chàng nghĩ, mà chỉ tre xanh làm rào, hoàn toàn phù hợp với cái tên sơn trang.
Vân Dật Long bất giác cảm thấy chán chường, xem ra hôm nay mình đã hoài công rồi. Tuy lòng nghĩ vậy, song chân vẫn tiếp tục đi tới.
Từ trong một ngôi nhà đầu sơn trang, hai gã đại hán vạm vỡ bước ra cản đường Vân Dật Long.
Một người lưng dắt đại đao chằm chặp nhìn Vân Dật Long nói:
– Bằng hữu từ đâu đến?
Vân Dật Long ôm quyền đáp:
– Tại hạ đến từ Điền Trung, bởi đã lâu ngưỡng mộ đại danh của “Tam Hoàn Sáo Nhật” Quân lão hiệp, rất mong được diện kiến.
Gã đại hán lưng giắt đại đao kinh ngạc:
– Điền Trung cách đây đâu có gần!
Gã đại hán kia đeo kiếm nói:
– Bằng hữu từ Điền Trung đến đây chính vì muốn gặp tệ trang chủ ư?
Vân Dật Long gật đầu:
– Vâng!
Đại hán dắt đao trầm giọng:
– Tệ trang chủ tuyệt tích giang hồ đã mấy mươi năm, trừ vài vị tri giao thỉnh thoảng đến chơi, đã từ lâu không còn ai biết đến đại danh của tệ trang chủ nữa, bằng hữu còn trẻ thế này làm sao có thể mộ danh đến đây?
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
– Lúc ở Điền Trung, tại hạ từng gặp một vị tiền bối võ lâm, có đề cập đến Quân lão hiệp.
Đại hán giắt đao thoáng chau mày:
– Chỉ vì nghe nói mà bằng hữu lại bôn ba vạn dặm đến đây để gặp tệ trang chủ ư?
Vân Dật Long vội nói:
– Ngoài ra vị tiền bối võ lâm còn bảo tại hạ mang một bức thư trao tận tay cho Quân lão hiệp!
Đại hán đeo kiếm chìa tay:
– Đưa đây, tại hạ thay bằng hữu trình trao cho Quân lão hiệp được rồi!
Vân Dật Long lắc đầu cười:
– Vị tiền bối đã trịnh trọng dặn dò phải trao tận tay Quân lão hiệp, tại hạ không thể trao cho tôn giá được.
Đại hán đeo kiếm bực tức:
– Hừ! Vị tiền bối quý tánh đại danh?
Vân Dật Long cũng buông tiếng hừ, lạnh lùng nói:
– Tại hạ chỉ có thể nói với Quân lão hiệp mà thôi!
Đại hán đeo kiếm đưa mắt nhìn đại hán giắt đao hỏi:
– Ý Từ huynh thế nào?
Đại hán giắt đao đáp:
– Trang chủ đã căn dặn rồi, đã không trình thư ra thì đành phải mời bằng hữu ra về thôi!
Vân Dật Long cười nhạt:
– Nhị vị đã không chịu trình bẩm thì tại hạ cũng chẳng tiện ở lâu, tại hạ xin cáo biệt!
Đoạn liền quay người toan bỏ đi.
Đại hán giắt đao bỗng nhiên cất tiếng gọi:
– Khoan đi đã!
Vân Dật Long chững bước:
– Tôn giá còn gì chỉ giáo nữa?
Đại hán giắt đao vẻ trầm ngâm:
– Các hạ từ vạn dặm xa xôi đến đây, chả lẽ chỉ vài ba lời rồi bỏ đi như vậy là xong ư?
Vân Dật Long cười khẩy:
– Vậy thì lạ thật, tôn giá không chịu truyền bẩm, biết làm sao hơn?
Đại hán giắt đao đuối lý, đại hán đeo kiếm vội khoát tay nói:
– Thôi, các hạ đi mau đi!
Vân Dật Long buông tiếng cười lạnh lùng, quay người sải bước bỏ đi. Hai gã đại hán đưa mắt nhìn theo bóng dáng Vân Dật Long đi xa, nhất thời lòng vô cùng thắc mắc.
Đại hán giắt đao quay sang đại hán đeo kiếm nói:
– Việc này rõ là quái lạ!
Đại hán đeo kiếm gật đầu:
– Đúng vậy, hắn ta có thể là kẻ bất chính.
Đại hán giắt đao dậm chân:
– Không được, mau đi bẩm báo với tổng quản ngay!
Đại hán đeo kiếm gật đầu:
– Ngươi hãy mau đi bẩm báo với tổng quản, không chừng hắn ta…
Đại hán giắt đao không chờ y dứt lời đã quay người chạy bay vào trong trang.
Nói về Vân Dật Long rảo bước đi được hơn ba trượng, quét mắt nhìn thật nhanh đoạn tung mình lên trên một ngọn cây rậm rạp trong rừng tùng.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của chàng, chẳng lâu sau đã thấy một đám người trong trang phóng vút ra, băng qua rừng tùng đuổi theo xuống dưới núi, nhân số chừng hai mươi, người nào cũng võ phục gọn gàng, giắt đao đeo kiếm, thảy đều khinh công chẳng kém.
Vân Dật Long nghiến răng thầm nhủ:
– Hay cho Quân lão hiệp quy ẩn giang hồ, không tranh đua với nhân thế…
Lát sau, lại có chừng ba mươi người nữa đuổi qua phía dưới.
Trước sau ba đợt, ít ra cũng trên tám mươi người.
Vân Dật Long suy tính một hồi, đoạn ngồi ngay trên cây nhắm mắt điều tức, vận công dưỡng thần.
Một ngày trời trôi qua, trong rừng tùng người ra vào không ngớt, song chẳng ai chú ý đến trên ngọn cây. Vân Dật Long thấy vậy không khỏi cười thầm, bọn họ thật đã hoài công tìm kiếm suốt cả ngày trời.
Vân Dật Long đợi đến sau canh hai mới nhẹ nhàng phóng xuống đất, bốn bề yên lặng như tờ, hẳn là người của Bạch Thuỷ Sơn Trang tưởng chàng đã rời khỏi nên không còn sục tìm nữa.
Vân Dật Long như một làn mây trắng nhẹ nhàng lướt đến gần Bạch Thuỷ Sơn Trang, phóng mắt nhìn vào, bên trong tĩnh lặng không một tiếng động.
Chàng thi triển khinh công tuyệt đỉnh một mạch vượt qua hai ngôi đình viện, song chẳng gặp bóng dáng một người nào tuần đêm.
Vân Dật Long lấy làm lạ thầm nhủ:
– Chả lẽ trong trang không hề có sự canh phòng ư?
Ngay khi ấy, bỗng thấy một ngọn đèn lồng chầm chậm tiến tới, chàng liền lách người nấp vào một bên chỗ tối.
Chỉ nghe tiếng bước chân đều đều, một tráng đinh cầm đèn đi đến gần, Vân Dật Long bất thần lách ra vung chỉ điểm vào huyệt Chí Đường của đối phương.
Gã tráng đinh không hự lấy được một tiếng đã nhũn người ngã ra, song Vân Dật Long đã lẹ làng vòng tay ôm lấy gã, đồng thời quét mắt thật nhanh, đoạn lập tức kép gã tráng đinh vào trong một lùm hoa.
Vân Dật Long khẽ gằn giọng nói:
– Nếu muốn sống thì phải thành thật trả lời những câu hỏi của ta.
Gã tráng đinh chẳng chút vẻ kinh sợ, gật đầu lia lịa nói:
– Xin tráng sĩ cứ hỏi.
– Trang chủ hiện giờ ở đâu?
– Đang còn trong thư phòng.
– Ngươi biết thư phòng ở đâu chứ?
Gã tráng đinh gật đầu:
– Biết! nếu tráng sĩ muốn gặp trang chủ, tại hạ có thể dẫn đường.
Vân Dật Long thấy gã tráng đinh này quá ư sốt sắng, chàng không khỏi sinh lòng ngờ vực, bèn cười khảy nói:
– Hãy nghe đây, nếu ngươi mà dám giở trò, ta sẽ cho ngươi chết thảm trước tiên.
Gã tráng đinh cười méo xệch:
– Tráng sĩ chẳng phải muốn gặp trang chủ đó sao? Tại hạ đưa tráng sĩ đi gặp là xong.
Vân Dật Long cười khảy:
– Trang chủ các ngươi dễ gặp như vậy ư?
Gã tráng đinh vội nói:
– Nếu đệ thiếp cầu kiến thì quả là khó dễ, nhưng tráng sĩ đêm khuya xâm nhập thì khác.
– Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, giải huyệt cho gã tráng đinh, bảo gã đi trước còn chàng thì theo sau cách chừng năm thước.