Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 51 - Tráng Sĩ Đơn Kỵ Vượt Nghìn Dặm Phó Ước

trước
tiếp

Sau khi Quân Trung Thánh đi khỏi Tây Thiên Thần Ông buông tiếng cười rộ, đoạn nói:

– Nào, hãy đến đây ta nói chuyện với nhau.

Dứt lời liền bước đi, Vân Dật Long theo sau nói:

– Vân mỗ ngưỡng mộ đại danh của tiền bối đã lâu nhưng việc để cho Quân Trung Thánh bỏ đi, Vân mỗ hết sức không hiểu.

Tây Thiên Thần Ông cười:

– Hay nhỉ, lão già này chưa nhận được một tiếng cám ơn của ngươi mà ngươi lại trách cứ lão già này ư?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

– Chủ nhân Huyết Bi giả danh chính nghĩa khống chế võ lâm, gieo tang tóc khắp nơi, người người đều căm phẫn, khi nãy nếu tiền bối chịu giúp vãn bối một tay thì lão ma ấy ắt khó có thể toàn mạng, vậy mà…

Tây Thiên Thần Ông thản nhiên cười:

– Chúng ta dù có giết được Quân Trung Thánh, biết đâu lại có một Quân Trung Thánh khác nữa, hoặc một người nào đó tàn ác hơn Quân Trung Thánh khống chế Chính Nghĩa Nhai?

Vân Dật Long ngẩn người:

– Tiền bối nói vậy là sao? Chả nhẽ sau lưng Quân Trung Thánh còn có kẻ lợi hại hơn khống chế lão ta ư?

Tây Thiên Thần Ông nghiêm túc:

– Chẳng bao lâu nữa sẽ rõ sự thật, giờ chúng ta hãy nói về việc khác thế nào?

Vân Dật Long vội nói:

– Vậy xin tiền bối hãy đến Thanh Dương Lãnh để cho Vân mỗ được tròn phận địa chủ.

Tây Thiên Thần Ông xua tay:

– Vậy bất tiện lắm, hãy đến nơi khác thì hơn.

Hai người vừa trò chuyện, đã tiến vào trong một khu rừng.

Tây Thiên Thần Ông ngồi bệt xuống đất nói:

– Nhóm người Triển Ngọc Mai đã bị Quân Trung Thánh giam trong Chính Nghĩa Nhai, chính lão ô đã giải cứu họ, có lẽ giờ đã về đến Thanh Dương Lãnh rồi!

– Tại hạ thật vô vàn cảm kích ân đức của lão tiền bối.

Tây Thiên Thần Ông cười hề hề:

– Vừa rồi lão ô giở hết kế mọn, tống cổ bọn thị vệ và hộ pháp của chủ nhân Huyết Bi khỏi đây, chẳng những đã cứu vãn mấy trăm mạng người trên Thanh Dương Lãnh, và cũng kể như giải cứu cho tiểu tử ngươi.

Vân Dật Long khẽ chau mày:

– Tiền bối là thế ngoại du hiệp, hẳn không phải thi ân cầu báo, vãn bỗi xin khắc cốt ghi tâm ân đức của tiền bối.

Tây Thiên Thần Ông lắc đầu cười:

– Ngươi hoàn toàn lầm lẫn, lão ô là người rất ư thực tế, thi ân dứt khoát phải cầu báo.

Vân Dật Long ngớ người:

– Tiền bối muốn báo đáp thế nào, xin hãy nói rõ, Vân mỗ dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa đỏ cũng quyết chẳng chau mày.

Tây Thiên Thần Ông phá lên cười:

– Đâu nghiêm trọng vậy, chỉ cần ngươi chấp nhận một điều thôi.

– Chỉ cần vãn bối đủ khả năng, nhất định sẽ tuân hành.

Tây Thiên Thần Ông mỉm cười:

– Việc này hết sức dễ, dĩ nhiên là ngươi đủ khả năng rồi.

Vân Dật Long khẳng khái:

– Vậy xin tiền bối chỉ bảo.

Tây Thiên Thần Ông trầm ngâm một hồi, đoạn lắc đầu nói:

– Thế này vậy, việc này tạm thời lão ô không nói ra thì hơn, chỉ cần ngươi hãy nhớ lấy, ngươi đã mắc lão ô một lời hứa, sau này khi lão ô yêu cầu thì ngươi không được từ chối.

Vân Dật Long chau mày:

– Vậy thì tùy ở tiền bối.

Tây Thiên Thần Ông mặt đầy hớn hở, đứng lên nói:

– Bây giờ có lẽ hai ta đều có việc cần làm, hãy hẹn ngặp lại nhau ở lần khác nhé.

– Xin tiền bối hãy dặn bảo!

Tây Thiên Thần Ông bấm đốt ngón tay tính nhẩm, đoạn nói:

– Năm hôm sau, liên tiếp ba đêm lão ô sẽ chờ ngươi trên Ngạo Thiên Phong bên phải Trích Huyết Cốc Thái Sơn.

Vân Dật Long ngạc nhiên:

– Sao tiền bối lại chọn nơi đó.

– Ngươi từng lên trên Ngạo Thiên Phong bao giờ chưa?

– Ngạo Thiên Phong là bức bình phong của thiên nhiên, ngăn cản giữa Trích Huyết cốc và Chính Nghĩa Nhai, bởi trên núi không có gì và rất hiểm trở, nên vãn bối chưa từng lên đó.

Tây Thiên Thần Ông cười bí ẩn:

– Năm hôm sau lão ô sẽ đưa ngươi đến xem một số đồ vật, có lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến chứ đừng nói là trông thấy.

Vân Dật Long lòng đầy thắc mắc:

– Tiền bối không thể cho biết đại khái được sao?

Tây Thiên Thần Ông xuy tay:

– Không được, thiên cơ bất khả lộ, vả lại nghe đâu bằng chính mắt trông thấy, thôi thì hãy chờ năm hôm sau vậy!

Vân Dật Long chau mày:

– Xin cho vãn bối hỏi thêm câu nữa, tiến bối xưa nay an cư nơi miền Tây Hoang, chưa từng bước chân vào Trung Nguyên mà còn biết rõ mọi sự về Chính Nghĩa Nhai và chủ nhân Huyết Bi, cũng như về Kim Bích Cung, hơn nữa lại còn hết sức quan tâm, hẳn là tiền bối…

Bỗng im bặt không nói tiếp nữa.

Tây Thiên Thần Ông bật cười nói:

– Ngươi đã nghĩ đến đâu vậy? có lẽ nghĩa nữ và nghĩa tử của lão ô đã chờ nóng ruột lắm rồi, thôi lão ô xin cáo từ… Hãy nhớ lấy, trên Ngạo Thiên Phong có một bách động chúng ta sẽ gặp nhau ở đó…

Chưa dứt lời ông đã mất dạng. Vân Dật Long ngửa mặt thở hắt ra một hơi dài, lòng đầy thắc mắc bước ra khỏi rừng, phi thân trở về Thái Dương Lãnh.

Chàng vẫn bán tín bán nghi về những lời nói của Tây Thiên Thần Ông, khi nào chính mắt trông thấy nhóm Triển Ngọc Mai thì chàng mới tin rằng họ đã thoát hiểm. Ngoài ra chàng cũng đang lo nghĩ về Quân Mộ Hoa, và phải cùng Triển Ngọc Mai bàn tính kế hoạch của Chính Nghĩa Môn.

Nhìn từ xa, trên Thanh Dương Lãnh vẫn hết sức yên ắng, một đại nạn đã qua đi một cách dễ dàng, song Vân Dật Long cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu không nhờ Tây Thiên Thần Ông chỉ e Chính Nghĩa Môn lúc này đã thây chất thành núi, máu chảy thành sông rồi.

Vân Dật Long chỉ còn cách đỉnh núi không đầy ba dặm nữa, đang băng qua một thung lũng, chàng bỗng thấy bóng người nhấp nhoáng, Quân Trung Thánh lại xuất hiện như thể quỷ mị.

Vân Dật Long thoáng kinh ngạc, đặt tay lên chuôi kiếm lạnh lùng quát:

– Lão ma thì ra vẫn còn ở đây?

Quân Trung Thánh cười đắc ý:

– Muốn giành được thắng lợi ngoài đấu sức còn phải đấu trí nữa, lão già Tân Mộc Thanh đã cút rồi hả?

Vân Dật Long buông giọng sắc lạnh:

– Vân mỗ không cần ông ấy giúp sức vẫn có thể cùng lão phân thắng bại tồn vong.

Quân Trung Thánh cười thản nhiên:

– Lão phu đến đây không hề có ý định động thủ với ngươi, mà chỉ muốn hỏi ngươi một điều và báo cho ngươi biết một tin.

Vân Dật Long ngạc nhiên:

– Nói mau đi.

Quân Trung Thánh mỉm cười:

– Lão phu hỏi ngươi, tiểu tôn nữ Mộ Hoa của lão phu đối với ngươi như thế nào?

Vân Dật Long cao giọng:

– Quân Mộ Hoa là ân nhân cứu mạng của Vân mỗ, có thể nói là ân nghĩa nặng bằng non, hơn nữa hiện nay hai ngươi đã là anh em khác họ…

Ánh mắt gay gắt nhìn thẳng vào Quân Trung Thánh, nói tiếp:

– Cho lão hay, Quân Mộ Hoa hiện đã biết rõ bí mật của lão, nàng không phải đã được lão nuôi dưỡng, mà là lão đã sát hại toàn gia và giữ nàng lại, nàng cũng như Vân mỗ, há không thể ăn tươi nuốt sống lão.

Quân Trung Thánh vẫn thản nhiên cười:

– Hiện tại thì mọi sự trong quá khứ đã không còn quan trọng nữa, tiết lộ bí mật của Bạch Thủy sơn trang và cùng ngươi bỏ trốn khỏi ta tức là đã phạm tội phản nghịch, lão phu sẽ xử tử ả ta theo như gia quy.

Vân Dật Long rúng động cõi lòng, song vẫn cười khảy:

– Rất tiếc là lão nói vậy cũng như không, Quân Mộ Hoa sẽ không bao giờ chịu sự uy hiếp của lão nữa.

Quân Trung Thánh cười nham hiểm:

– Tân lão nhi tuy xảo trá, nhưng vẫn không ngờ tới, ả tiện nhân Quân Mộ Hoa đã bị lão phu đưa về Chính Nghĩa Nhai rồi.

Vân Dật Long giật mình kinh hãi:

– Láo, Vân mỗ không bị đe dọa bởi những lời trống không của lão đâu.

Quân Trung Thánh thản nhiên chậm rãi nói:

– Ngươi đã tự hào là bậc anh hùng hữu ân tất báo, có lẽ sẽ không trơ mắt nhìn Quân Mộ Hoa thảm tử. Lão phu hạn cho ngươi nội trong mười hôm phải có mặt ở Chính Nghĩa Nhai chỉ cần ngươi phục tùng lão phu, lão phu chẳng những buông tha Quân Mộ Hoa và bỏ qua mọi sự, mà còn giúp hai ngươi nên duyên vợ chồng. Bằng trái lại, chẳng những nàng ta thảm tử, mà mấy trăm mạng người trong Chính Nghĩa Môn, lão phu cũng có thể phái người đến lấy bất kỳ lúc nào…

Vừa dứt lời đã tung mình phóng đi, Vân Dật Long lòng kinh nghi bất định, cũng vội phi thân lên Thanh Dương Lãnh.

Chẳng mấy chốc chàng đã như cánh chim đáp xuống trước cổng trại Chính Nghĩa Môn.

“Huyết Si” Lôi Mãnh trông thấy chàng trước tiên, liền mừng quýnh reo vang:

– Ô, tiểu cung chủ đã về đến nơi rồi, hãy đi gọi Triển cô nương mau.

Thế là trong Chính Nghĩa Môn lập tức nhốn nháo cả lên. Huyết Phật, Huyết Manh và Hải Ngu thiền sư lần lượt tiến ra.

Ngay sau đó Triển Ngọc Mai dưới sự hộ tống của tả hữu song vệ cũng từ trong nội trại đi ra.

Vậy là Tây Thiên Thần Ông đã nói đúng sự thật, song một sự thật khác đã khiến Vân Dật Long lo lắng là hạ lạc của Quân Mộ Hoa, chàng quét mắt nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng nàng đâu cả, hẳn đã bị Quân Trung Thánh bắt đi thật rồi.

Triển Ngọc Mai xúc động đến nước mắt ràn rụa, nghẹn ngào nói:

– Mọi người vừa thoát hiểm về đến thì lại nghe Long đệ bỗng dưng mất tích, thật là lo chết đi được, khi nãy Long đệ đã đi đâu vậy?

Vân Dật Long vội đáp:

– Tiểu đệ đã đi tuần tra quanh Thanh Dương Lãnh, có hơi đi xa một chút và đã tình cờ gặp một kỳ nhân, do đó mới đi lâu như vậy…

Triển Ngọc Mai vội nói:

– Vị kỳ nhân ấy là ai vậy? Sao không mời đến Chính Nghĩa Môn?

– Ông ấy chính là “Tây Thiên Thần Ông” Tân Mộc Thanh, người đã giải cứu Mai tỷ và mọi người thoát khỏi Chính Nghĩa Nhai!

– À, thì ra Tây Thiên Thần Ông là có thật, lúc mọi người được cứu chỉ thấy loáng thoáng một lão nhân mập lùn, chứ không hề được tiếp xúc… Long đệ, đệ đã ngộ hiểm tại Bạch Thủy sơn trang như thế nào, và được cứu ra sao?

Vân Dật Long buông tiếng thở dài:

– Việc dông dài lắm, đệ cũng là bị chủ nhân Huyết Bi lập kế giam cầm, còn cứu đệ là người được lão ta thu dưỡng tên là Quân Mộ Hoa… nàng ấy đâu rồi?

Triển Ngọc Mai ngơ ngác lắc đầu:

– Mai tỷ đâu có gặp ai là Quân Mộ Hoa…

Huyết Manh đứng cạnh vội tiếp lời:

– Sau khi chia tay với cung chủ, lão nô tìm Quân cô nương ngay, nhưng… vẫn chưa tìm gặp.

Vân Dật Long giậm chân:

– Nguy rồi, nàng ấy quả đúng là bị lão ma Quân Trung Thánh bắt đi mất rồi!

Mọi người hết thảy đều sửng sốt, Triển Ngọc Mai thắc mắc hỏi:

– Long đệ bảo Quân Trung Thánh là chủ nhân Huyết Bi ư?

Vân Dật Long gật nhẹ đầu:

– Sự thật hoàn toàn đúng là như vậy, nhưng hiện tại tốt hơn hết là đừng nên vạch trần.

Triển Ngọc Mai thoáng chau mày:

– Vì sao vậy?

Vân Dật Long nghiêm giọng:

– Quân Trung Thánh tuy là chủ nhân Huyết Bi, nhưng ngay cả Tứ Đại thị vệ cũng không biết danh tánh thân phận thật sự của lão ta, chỉ có thể phân biệt bằng Huyết cô tỉ và Huyết Điểm chưởng của lão ta. Huyết Cô tỉ không khó làm giả và Huyết Điểm chưởng cũng có thể tập được. Vừa qua Quân Trung Thánh vốn định huyết tẩy Thanh Dương Lãnh, đã điều đến Tứ Đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp, song may mà nhờ Tây Thiên Thần Ông giả mạo chủ nhân Huyết Bi đánh lừa họ rời khỏi nơi đây.

Triển Ngọc Mai đảo mắt nhìn quanh nói:

– Mọi người đều đã nghe rõ rồi, việc đó chúng ta cần phải giữ bí mật.

Mọi người hiện diện cùng đồng thanh vâng dạ, rồi thì cùng kể lại mọi sự vừa qua hết thảy đều vô cùng cảm khái, đồng thời nhìn thấy công cuộc trừ ma phục thù còn vạn phần gian truân.

Cuộc hàn huyên kéo dài những hai canh giờ thì trời đã hửng sáng.

Bởi bọn Chính Nghĩa Nhai có thể tập kích bất cứ lúc nào, Triển Ngọc Mai và Vân Dật Long sau khi thương nghị, đã bố trí một số cơ quan mai phục quanh đại trại, chia những người hiện có mặt ra làm nội ngoại tam đường, đại bộ phận Môn nhân võ công thấp kém nếu gặp tấn công sẽ lánh vào nơi kín đáo đã được dự bị.

Trong một ngày đã quyết định rất nhiều kế hoạch trọng đại, lúc trời sẩm tối mọi người lại tụ hợp trong Tụ Nghị sảnh, “Thi Cái” Tề Chân bỗng cất tiếng nói:

– Lão hóa tử này có thể tham gia ý kiến chăng?

Vân Dật Long nghiêm chỉnh:

– Lão đã gia nhập Chính Nghĩa Môn, tức là người của Chính Nghĩa Môn, tất nhiên là có thể lên tiếng về việc có liên quan đến Chính Nghĩa Môn.

“Thi Cái” Tề Chân nghiêm giọng:

– Bố trí cơ quan mai phục đành rằng là gia tăng sức phòng ngự, nhưng đối phó với cao thủ Chính Nghĩa Nhai e rằng không có mấy hiệu quả.

Vân Dật Long mỉm cười:

– Hẳn là lão có kế hoạch cao minh hơn.

Thi Cái cười hề hề:

– Lão hóa tử này cả đời lăn lộn trên giang hồ, biện pháp nghĩ ra cũng chẳng có gì là cao minh, chỉ sợ… Môn chủ sẽ không chấp nhận.

Vân Dật Long cười nhạt:

– Chấp nhận hay không thì lão cứ nói ra cũng đâu hề gì?

Thi Cái gật đầu:

– Lão hóa tử này chỉ có một biện pháp là rải chất độc… chất độc có hàng ngàn loại, bất luận võ công cao hay thấp rất khó đề phòng hay chống lại sự xâm nhập của độc tố, chỉ cần rải chất độc khắp xung quanh Thanh Dương Lãnh, nếu kẻ địch không phải tay chuyên môn dùng độc, rất khó tránh khỏi bị chất độc xâm nhập…

Triển Ngọc Mai cười tiếp:

– Biện pháp ấy tuy hay, nhưng nói thì dễ thực hiện thì hết sức khó. Thứ nhất nếu rải chất độc quanh Thanh Dương Lãnh trong phạm vi mấy dặm, số lượng chất độc đâu phải ít, chúng ta lấy đâu ra? Thứ nhì, chất độc tuy có thể làm hại kẻ địch, nhưng người ta dễ thường không bị hại. Thứ ba, Chính Nghĩa Môn đang với đại nghĩa hiệu triệu thiên hạ, hào kiệt bốn phương, hàng ngày đều có người đến, nếu như vừa đến đã bị trúng độc trước, vậy há chẳng phải làm mất hy vọng và nhân tâm ư?

Thi Cái xua tay lia lịa:

– Lão hóa tử đưa ra biện pháp này tất nhiên đã có nghĩ đến những điều ấy trước rồi…

Triển Ngọc Mai thoáng cảm thấy lý thú:

– Vậy lão đã có cách giải quyết ư?

Thi Cái cười đắc ý:

– Thứ nhất, chất độc do lão hóa tử nghĩ ra có tên là Nhất Thời Hôn… đó là do lão hóa tử tự đặt tên, có nghĩa là trúng độc sẽ bị hôn mê chừng một giờ là tỉnh, chất độc chế tạo bằng vỏ cây, bột đá, nước bẩn và phân bò. Chỉ cần chế tạo một ngày là đủ rải quanh Thanh Dương Lãnh khắp năm dặm, và hiệu quả kéo dài một tháng, có nghĩa là trong một tháng chỉ cần một ngày chế tạo là đủ.

-Thứ nhì, chất độc này là do lão hóa tử phát minh ra, lúc đầu thì không có thuốc giải nhưng về sau đã phát hiện có thể dùng cây đậu xanh để giải độc, mỗi ngày chỉ cần uống một vài ba hớp là sẽ không bị độc tố xâm nhập nữa, việc này thực hành có lẽ cũng không khó khăn lắm.

-Thứ ba tuy ta rải độc khắp xung quanh nhưng hãy chừa lại một con đường để đưa những hào kiệt bốn phương lên núi, vậy chẳng phải giải quyết ổn thỏa lắm hay sao?

Vân Dật Long đưa mắt nhìn Triển Ngọc Mai nói:

– Biện pháp ấy tốt lắm, chẳng hay Mai tỷ nghĩ sao?

Triển Ngọc Mai quay sang Thi Cái mỉm cười nói:

– Những điều lão nói là thật cả chứ?

Thi Cái vội nói:

– Lão hóa tử sao dám lừa dối môn chủ và Triển cô nương.

Triển Ngọc Mai nhẹ gật đầu:

– Được rồi, bắt đầu từ ngày mai lão hãy phụ trách việc chế tạo và bố trí chất độc.

Thi Cái ra chiều đắc ý, song lại ngập ngừng nói:

– Lão hóa tử cần có vài người phụ giúp, và…và…

Đoạn ngưng lặng không chịu nói nữa.

Vân Dật Long bực mình nói:

– Và thế nào? Sao không nói tiếp?

Triển Ngọc Mai cười:

– Không cần hỏi ông ấy, xin đề nghị với môn chủ thế này… chúng ta hãy thành lập thêm một đường nữa là Luyện Dược đường, giao cho ông ấy giữ chức đường chủ cùng với ba mươi người giúp việc, thế nào?

Vân Dật Long gật đầu:

– Mai tỷ quyết định vậy cũng được nhưng còn xưng hô môn chủ thì…

Triển Ngọc Mai nghiêm giọng ngắt lời:

– Danh bất chính thì ngôn bất thuận, Chính Nghĩa Môn đã thành lập thì đương nhiên Long đệ là Môn chủ. Vả lại, Chính Nghĩa Môn là một tổ chức tảo trừ tà ma, tận diệt hết tà ma thì sẽ giải tán, không hề ảnh hưởng đến thanh danh Kim Bích Cung chủ của Long đệ…

Đoạn quay sang Thi Cái nói tiếp:

– Vậy lão hài lòng rồi chứ?

Thi Cái vội khom mình thi lễ:

– Đa tạ phó Môn chủ.

Thế là, cuộc hội nghị kết thúc.

Đêm đã khuya, canh hai đã qua mà Vân Dật Long vẫn còn đi tới đi lui trước đại trại, thỉnh thoảng lại cúi đầu khẽ buông tiếng thở dài, đôi mày kiếm chau chặt ra chiều tư lự.

Lòng chàng ngập đầy đau xót, đôi tay nhuốm máu, giết người như rạ, song kẻ hung thủ thật sự thì vẫn ung dung tự tại.

Chàng đã mắc nợ kẻ khác quá nhiều, nhất thời chẳng biết làm sao mà đền trả, Nhạc gia huynh muội ở Cửu Trùng Thiên, Sở Mộng Bình, Kim Thủ Ngọc Nữ, Quân Mộ Hoa, Triển Ngọc Mai… ân oán nhập nhằng chẳng biết đến bao giờ mới trả xong.

Bỗng nhiên một tiếng nói dịu dàng vang lên:

– Long đệ… đang nghĩ gì vậy?

Vân Dật Long quay phắt lại, những thấy Triển Ngọc Mai đang đứng cách ngoài ba thước, với vẻ quan tâm nhìn chàng, bèn vội mỉm cười nói:

– Đâu có gì, đệ chỉ dạo chơi thôi…

– Long đệ đừng giấu, Mai tỷ biết Long đệ có nhiều tâm sự.

– Hẳn là có nhiều tâm sự rồi… Mai tỷ tiểu đệ… đang có việc cần bàn với Mai tỷ.

Triển Ngọc Mai cười:

– Có gì thì cứ nói đi, sao lại ấp a ấp úng thế này.

– Tiểu đệ có hẹn với Tây Thiên Thần Ông…

– Hẹn ở đâu và lúc nào, vì việc gì vậy?

Vân Dật Long chau mày:

– Ở Thái Sơn và sau năm hôm, còn việc gì thì Tây Thiên Thần Ông không chịu nói rõ.

Triển Ngọc Mai chẳng chút đắn đo nói:

– Mai tỷ đi với, lần này dù thế nào cũng không thể để Long đệ đi một mình nữa.

Đảo tròn mắt một vòng, đoạn lại nhìn Vân Dật Long nói tiếp:

– Hay là Long đệ nói dối, thật chẳng phải phó hẹn với Tây Thiên Thần Ông, mà là đi giải cứu Quân Mộ Hoa cô nương.

Vân Dật Long thở dài:

– Mai tỷ nên tin ở đệ, đệ không bao giờ dối gạt Mai tỷ cả. Còn về Quân Mộ Hoa thì cũng bắt buộc phải giải cứu, nhưng trước hết đệ phải bàn bạc với Tây Thiên Thần Ông chứ không hành động một cách mạo muội được. Còn việc Mai tỷ đồng hành thì tuyệt đối chẳng thể được, thậm chí việc đệ rời khỏi Thanh Dương Lãnh, Mai tỷ cũng phải giữ bí mật, kẻo gây hoang mang cho mọi người, khiến họ cảm giác vô chủ, nếu Mai tỷ lại còn đi với tiểu đệ thì hậu quả thật khó tưởng tượng.

Triển Ngọc Mai cau mày:

– Có lẽ đây cũng là ý trời, đã an bài Mai tỷ luôn phải lo lắng cho đệ. Ôi Long đệ đi đi! Nhưng khi nào thì về?

– Muộn lắm là mười hôm!

Triển Ngọc Mai lại buông tiếng thở dài:

– Hãy nghỉ ngơi hai hôm rồi cưỡi chim bằng đi, miễn là không trễ hẹn là được rồi!

Vân Dật Long lắc đầu:

– Đệ không thích cưỡi chim bằng, đệ định trở về Kim Bích Cung trước, xem Truy Hồn linh mã đã bình phục chưa, khi xong việc sẽ cưỡi linh mã về đây!

Triển Ngọc Mai thất vọng:

– Long đệ đi ngay bây giờ sao?

Vân Dật Long gật đầu:

– Đi vào lúc này để khỏi kinh động mọi người.

Triển Ngọc Mai đăm đăm nhìn chàng một hồi, hai hàng châu lệ chảy dài, bỗng run giọng nói:

– Thôi, Long đệ đi đi, nhớ… hãy bảo trọng.

[thiếu trang 147, 148]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.