Từ lúc sơ sinh đến tuổi thiếu niên, Lý công tử đã quen sống với cảnh cô tịch trong rừng rú. Nên bây giờ, sống với lão dị nhân trong sơn động thấy không có gì là thay đổi. Chàng hành động nhất nhất đều theo lời chỉ dạy, ép mình vào trong khuôn phép như trước đây đã bị Mã Hóa Long kềm thúc.
Lão dị nhân xếp trên mặt suối những hòn đá cách nhau ba bộ, cả thảy có đến một trăm lẻ tám hòn theo những phương vị đã định sẵn. Mỗi ngày Lý công tử phải luyện khí, điều tức, vừa chuyển vận thân hình theo đúng bộ pháp nhảy nhót bước đi lùi lại cả trăm ngàn lần trên một trăm lẻ tám hòn đá đó. Hễ thấy mình mệt nhọc thì lặn hụp dưới ôn tuyền cho tới khi hết mệt mỏi. Trở về động phủ thì lên thạch bàn tĩnh tọa dưỡng thần. Lão dị nhân mỗi lần mang trái cây đến cho ăn thì lại chỉ điểm thêm cho biết rõ đạo Âm Dương Ngũ Hành, phân tích bảy mươi hai kinh lạc và trên ba trăm huyệt đạo quan yếu trong cơ thể.
Tại nơi đó đêm cũng như ngày không có sáng tối phân biệt rõ rệt, không có gió mưa nóng lạnh bão bùng, sự tu luyện công phu của Lý công tử tiến nhanh chóng lạ thường. Khởi đầu chàng khó khăn lắm mới chạy nổi mười hai vòng trên một trăm lẻ tám hòn đá. Rồi sau quen thuộc dần, mặc dầu phương vị dọc ngang lùi tiến xoay chuyển thế nào, chàng cũng bước đi thoăn thoắt không sai lệch và nhanh chóng như chim bay, mắt người không theo kịp.
Một ngày kia, lão dị nhân đến bảo chàng rằng :
– Bây giờ con đã đủ sức để rời bỏ nơi đây, cùng ta đi vô động chính của ta hành công. Con phải lưu ý cẩn thận vì dọc đường có nhiều trở ngại.
Nói rồi ông dắt tay thiếu niên đi vào một địa đạo dài và sâu thẳm giống như một đường hầm đào trong đá rắn. Càng vô sâu thì thấy ở trong càng rộng ra và ánh sáng bắt đầu tối dần lại.
Đột nhiên tới chỗ rẽ chia ra nhiều ngõ, tại đó có nhiều ngọn gió lốc nổi lên ầm ầm với tốc độ kinh hồn, có thể làm rách tả tơi quần áo làm bằng vải bố bền chắc nhất. Nếu đi ngược chiều gió mạnh thì thân thể sẽ bị xô đẩy, cuốn đi đập vào vách đá đến tan thây nát thịt.
Lão dị nhân hỏi :
– Con có đủ sức để đi ngược lại luồng kình phong tới đầu hầm đằng kia không?
Thiếu niên đáp :
– Nếu lấy sức mạnh chôn chân nặng ngàn cân xuống mặt đất, rồi đạp ngọn kình phong giữ cho khỏi bị lôi cuốn đi hoặc để cho khỏi thổi mạnh, toạc rách da thịt là may! Nói chi đến xông pha đi ngược lại chiều gió!
Lão dị nhân cười rằng :
– Thế thì công phu luyện tập bộ pháp Xuyên Phong của con đâu không đem ra sử dụng. Gió lốc thì xoay theo chiều gió lốc, lánh chỗ cường tiến chỗ nhược, lấy sức gió làm sức mình, cũng xoay tít mà đi ngược dần lên được không?
Lý công tử thốt nhiên tỉnh ngộ đáp rằng :
– Để con thử xem có thể được chăng?
– Cách đây hai chục năm ta cũng đã tới địa huyệt này mà không biết làm thế nào để đi tới. Sở dĩ mà liều mạng thành công được không phải do công lực của ta mà phải nhờ Lão Thần Y chế ra mấy liều Định Phong Đơn ngậm vô miệng rồi mới dám xông pha, thực là cực nhọc. Nhưng tới lúc đi đến đầu đường kia thì trong hai người chúng ta bị thọ thương mất một. Bây giờ ta với ngươi đi thử vô xem sao, nếu ngươi gặp khó khăn ta sẽ giúp đỡ.
Hai người tiến vào đường hầm đi ngược lại cơn lốc đang thét rú lên những tiếng kinh hồn. Cả hai đều dùng bộ pháp Xuyên Phong mình xoay tít như con vụ, lúc tiến tả, lúc lui hữu nương theo chiều gió xoáy không bị thổi đi mà lại dấn tới đầu hầm phát sinh ra ngọn gió.
Khi tới cùng đường, lão dị nhân truyền âm nói nhỏ bên tai cho Lý công tử nghe thấy :
– Kình phong không sợ bằng tuyến phong, con nên theo ta né tránh các tia gió nhỏ, nguy hiểm lắm đấy.
Nói chưa dứt lời thì một tia gió đã xé rách ống tay áo thiếu niên, chàng vội uốn mình tránh thoát và bám theo lão dị nhân bay ra khỏi khu vực nguy hiểm…
Hai người đi tới một thạch động bốn bề đều tỏa hào quang rực rỡ như trên vách đá đều có gắn ngọc lưu ly. Lão dị nhân nói :
– Nơi đây là chốn ở của ta. Khoảng rộng mênh mông đằng sau sơn động này là nơi ta ươm cây thuốc. Một số dị thảo mà ta đem trồng tại đây đều do Lão Thần Y chọn hạt giống hoặc rễ cây. Linh khí thiên nhiên ở tinh thể thạch giúp cho cây thuốc có tính trị bệnh công hiệu lạ lùng. Ngoài ra ở đây cũng tự mọc lên một vài giống cây lạ mà ta đem cho Lão Thần Y nghiên cứu, tới nay cũng chưa biết kết quả công dụng của nó ra sao. Một vài loại làm hôn mê thần trí, cũng có nhiều loại làm tiêu máu huyết như Huyết Ma thảo, có loại trị độc, có loại làm liền gân liền cốt, có loại trị nọc rắn độc… Tiếc thay là ta không ham thích về y học nên không biết rõ nhiều… Trong thời gian ở đây, con nên thay ta chăm nom vun tưới, sau này có thể sử dụng hữu ích những kỳ hoa dị thảo. Còn về vấn đề thức ăn nuôi dưỡng thân thể thì con không lo. Cách sau động không xa, ở mé trái có một ngọn suối lớn, hai bên bờ suối mọc rất nhiều loại cây Bạch Tuyết Dương Sâm, Hồng Đào, Hoàng Lê, Thạch Lựu… và nhiều cây trái khác có thể ăn được. Người hãy ở đây mà luyện tập khí công, vun trồng cây trái rồi có dịp ta sẽ đưa con tới gặp người bạn đó.
Lý công tử vâng lời, ngày ngày lo đi hái trái cây, múc nước vun tưới cây thuốc và theo cách chỉ bảo của lão dị nhân luyện những kỳ công trong sơn động. Việc đi hái trái cây hàng ngày và việc đi hứng nước ngọc dịch tiết ở các thạch nhũ trong động suối là một việc đối với Lý công tử vô cùng mệt nhọc.
Vì lẽ muốn hái được những trái cây tốt và hứng được nước uống quý tiết ra từ thạch nhũ không phải là một việc dễ dàng. Phải lội qua dưới thác nước từ trên cao cả trăm trượng đổ xuống, những hạt nước bắn xối xả vào người. Nếu da thịt tầm thường thì có thể bị đau buốt đến đứt gân gãy cốt.
Sức chịu đựng của chàng thiếu niên đã đến độ cao siêu mà mỗi khi đi qua thác nước, phải tìm những kẽ hở ít nước xối xuống đem hết thuật phi hành lao mình vượt qua như điện xẹt để tránh khối nước lớn đập xuống như ngàn tảng đá đánh vào thân thể. Lúc vượt qua được vùng thác nước, đi sát vào sườn núi đá trơn như đổ mỡ, chỉ vụng về một chút là sẽ bị trượt chân té như trời giáng nếu không sứt đầu thì cũng trầy xước chân tay.
Cây trái mọc đây không có cành lá. Rễ nó ăn sâu vào khe đá, trái nó không mọc lộ ra ngoài mà lại nằm trong lớp đá hỏa sơn.
Nếu không có nhãn lực trông suốt qua được lớp dung nham che ngoài thì không thể biết được trong đó có quả có trái. Hái độ chục trái Bạch Tuyết Dương Sâm phải mất tới nửa ngày tìm kiếm, khi đã thấy rễ rồi thì lần mò theo rễ đó, theo dọc đường gân đá để tìm tới trái, rồi phải dùng công lực ở hai cườm tay đánh vỡ lớp đá ngoài rồi bứt rễ nhẹ nhàng bới lấy quả. Còn muốn hái trái Hồng Đào, Thạch Lựu hoặc Bạch Tuyết Liên thì phải leo cao trăm trượng. Những cây này mang hạt giống từ ngoài vào đem trồng ở những nơi đã lựa chọn trong hốc núi. Rễ những loại cây này không ăn sâu vào kẽ đá được nên lão dị nhân đã trộn rêu và mốc với tán thạch làm chất bón. Quả trổ ra tuy ít nhưng đã mọc được trái nào thì trái đó to lớn dị thường, nhựa trái cây rất thơm ngon bổ kỳ lạ.
Lý công tử nhìn thấy nhiều quả gần chín, to lớn muốn hái nhưng không đủ tài phi thân để tự mình bay lên hái lấy đem về. Việc mang ngọc bình đi hứng nước uống, phải lần mò đi đến nhiều hang sâu, tìm xem nhú đá nào tiết ra những nước trắng như sữa nhỏ giọt thì hứng lấy. Có khi bắt buộc phải tìm những túi nước còn đọng trong khối tinh thể, rồi phải tìm cách đập vỡ cho nước chảy ra.
Loại ngọc dịch này còn quý gấp bội thứ nước ở trong suối ôn tuyền bên ngoài, ở trong hang tối mà các giọt sữa đá cũng tự phát ra ánh sáng. Theo lời lão dị nhân, uống liền sữa đá này nhiều lần thì gân cốt sẽ chuyển hóa thành tinh thạch tự phát ra điện năng khiến nội lực sung mãn như các bậc chân nhân tu tiên, trong các chuyện thần tiên đã mô tả vậy.
Tinh thạch ngọc dịch còn giúp cho hai mắt trông rõ vật nhỏ như cây kim trong bóng tối, tai có thể nghe xa cả chục dặm, óc thông minh gấp mười trí tuệ người thường. Vì thế Lý công tử cố gắng tìm và hứng thật nhiều chất ngọc dịch quý báu trong miền thạch động kỳ lạ đó. Khoảng ba trăm ngày sau, hình dạng Lý công tử đã biến cải trở nên một trang thanh niên thân hình khỏe mạnh, dung nghi cực kỳ mỹ mạn, hai mắt thần quang trong sáng, trán cao tóc tốt, đúng là một kỳ nam tử. Tử Đô, Phan An, Tống Ngọc thuở xưa cũng chẳng sánh bằng…
Bây giờ chàng có thể đứng rất lâu dưới thác nước, tắm rửa vùng vẫy, chịu đựng những khối nước lớn đổ ầm ầm như trời sập. Chỉ khẽ vỗ tay lên đá tảng cứng rắn như thạch anh cũng đủ làm vỡ vụn như ý muốn.
Thần tình hơn nữa chàng đã biết cách lấy một loại rễ cây, có những sợi tơ dài dằng dặc mọc từ núi này qua núi khác như cây Quả Sơn Long đã hút những chất nước nhũ toan, kết thành một sợi dây nhỏ nhưng có sức bền bỉ cột và nhấc lên cả khối đá nặng vạn cân rồi kéo lên cao mà vẫn không bị đứt. Dùng sợi tơ trắng đó làm thòng lọng, vung lên móc cuốn vào các mõm đá cao, chàng có thể phi thân leo lên bất kỳ nơi nào chàng muốn.
Nhờ có sợi dây kỳ diệu này, chàng hái được nhiều trái cây mọc ở nhiều hóc núi cao hơn bao giờ hết. Một hôm, chàng mạo hiểm dùng dây leo lên một mỏm đá cao nhất, hàng mấy trăm trượng, trong lúc thân hình bám cheo leo giữa vách đá trơn thẳng cao vô tận, chàng bỗng nhìn thấy một đóa hoa kỳ lạ trông rất giống một bông hồng vĩ đại nhưng đặc biệt là cánh hoa chưa nở tung lại có một một màu xanh biếc óng ả rất đẹp.
Mùi hương từ đóa hoa tỏa ra một khoảng rộng, sực nức ngào ngạt, càng ngửi càng sảng khoái say mê. Chàng vội hái bông hoa lạ đem về dâng cho lão dị nhân coi. Lão dị nhân trông thấy bông hoa hồng xanh, mặt ông bỗng vui mừng hớn hở nói rằng :
– Khá khen cho con! Ta đích thân tìm đóa hoa này cả chục năm nay, biết là có mà chẳng biết tìm ở đâu cho thấy. Con hái được đóa hoa này là một điều hạnh phúc lớn, mà cũng tỏ ra rằng con đã có một tài nghệ tiến bộ vượt bực. Loại hoa này mọc ở trên cao, màu xanh lẫn với màu đá lam thạch, phải có một nhãn lực phi thường mới phát giác được. Nhờ có bông hoa này, ta hy vọng chí nguyện của ta sẽ thành đạt. Để tặng thưởng cho con, ta sẽ ban cho một thanh kiếm trên đời có một không hai, đó là thanh Siêu Điện Tử Quang bảo kiếm.