Vị Hải mở mắt mặt trời chiếu ánh nắng xuống mặt nàng, làm nàng chớp rèm mi, đưa tay lên dụi mắt. Nàng thấy mình nằm ngủ trên nóc mui thuyền. Sương xuống làm ướt đẫm mái tóc nàng. Không biết ai đã giúp nàng phủ chiếc áo thêu chỉ bạc lên người cho nàng khỏi lạnh?
Nàng nhớ tới giấc mơ đêm qua. Nàng vội đứng dậy thì thấy hai anh chàng Nhất Tiếu và Tam Tiếu không còn ngồi chồm hổm ở đầu thuyền và sau lái thuyền nữa.
Cuộc sinh hoạt trên truyền có vẻ nhộn nhịp hơn bữa trước. Nhảy xuống sàn thuyền bước vào khoang giữa, nàng không trong thấy xác Tử Ngang đạo trưởng đâu cả?
Mọi người đang ngồi ăn bánh bao, ăn cháo uống trà. Vẻ mặt mọi người vui tươi hơn hôm qua nhiều. Anh chàng Nhị Tiếu tưởng đã toi mạng dưới ngọn Lôi Hỏa chưởng đương ngồi cầm chén trà thơm, hơi nóng nghi ngút nhấm nháp.
Mã Hóa Long mời nàng ngồi xuống sạp nhập bọn.
Vị Hải dương to mắt nhìn Mã phu nhân. Bà cười đưa cho nàng một chén khương sâm. Nàng tiếp đỡ chén trà, không uống đã vội hỏi liền :
– Thưa bà, thi hài Tử Ngang đạo trưởng đem đi đâu rồi?
– Hỏa táng trên bờ sông đêm qua!
– Sao các người không cho tôi dự lễ táng? Ông ấy là bạn của thân phụ tôi mà!
– Tại cô nương ngủ say quá! Chúng tôi không muốn làm mất giấc ngủ. Vả lại người đã chết rồi, cô nương có dự cũng chẳng giúp thêm gì!
Không để cho Vị Hải cô nương hỏi tiếp, đến lượt Thần Ma Mật Tăng gợi chuyện, đặt câu hỏi lên dồn dập :
– Ngũ Đài sơn là nơi hiểm ác. Lệnh nghiêm đường sao lại bảo cô “đem thân độc mã” vào hang cọp làm gì? Còn ông, ông ta đi đâu sao lại không cho cô đi theo?
Vị Hải nhanh nhẩu đáp :
– Đâu có phải cha tôi sai tôi đi! Tôi tự lén đi đấy chứ! Tôi định lẻn đi cướp đao để về hù ông cụ một mẻ cho lé mắt…
Mã phu nhân nói khích :
– Ông cụ nhà nổi tiếng là Thần Đao đại hiệp. Không biết gặp bọn nữ cùi có thịt được chúng không hay cũng bị cụt tay như đạo trưởng Côn Lôn thôi?
Vị Hải hứ một tiếng chẩu môi ngạo nghễ đáp rằng :
– Cha tôi giỏi hơn Tử Ngang đạo trưởng nhiều! Ông có thanh Hắc Kim Cương đao tốt hơn Long Quang Xạ Kiếm! Tôi nói cho biết: ông ta đánh đao tay trái còn giỏi hơn tay phải nên nhiều địch thủ bị thua vì không biết ông luyện được tuyệt công ở tả hữu thủ!
– Chắc cô cũng luyện được “tuyệt công” ở tả hữu thủ!
– Đâu có được! Kim Cương đao nặng trịch! Tôi đánh đao dở lắm, vì thế cha tôi gởi tôi qua học bộ pháp Vũ Bộ khinh công với cô Tiểu Bạch Quỳnh Như tại Diễm Phố. Tôi chỉ giỏi về khinh công để đào tẩu cho dễ!
Cô gái nói thực thà một cách ngớ ngẩn, thơ ngây làm mọi người cười rộ.
– Cha tôi sở dĩ thả lỏng cho tôi xuất du đây đó mà không trách cứ là do tài “Lần chạy” rất nhanh và rất tài. Cha tôi chỉ căn dặn là trong giang hồ có Lôi Hỏa chưởng vô hình vô sắc, đánh mau và độc khó né tránh, nếu mà gặp phải thì nên tích cực đề phòng. Nếu mà không gặp Tử Ngang đạo trưởng, tôi đã về nhà rồi, chẳng quay trở lại để phải gặp con mẹ cùi làm chi cho bị một phen bở vía!
– Bây giờ cô nương định đi đâu?
– Tôi định đi tìm gặp cha tôi ở Diên Bình phủ. Ông đến chúc thọ thân phụ cô Tiểu Bạch là Thanh Diện Thần Quân, chủ nhân mục trường nổi tiếng nhất miền Hồ Bắc đấy, các ngươi không biết.
Mã phu nhân tủm tỉm cười và lắc đầu hoài.
Lúc này Vị Hải tiểu thư mới tợp một ngụm sâm trà cho ngọt giọng rồi nói tiếp :
– Vì các người có công mang tôi ra khỏi động ma nên tôi mới nói riêng cho các người biết việc trọng đại này. Cha tôi được các quan chức triều đình nể sợ lắm! Cả năm vị Điện Tiền, tả hữu Tiền Hậu Trung đao đều đến nhờ cha tôi giảng dạy thêm phép đánh đơn đao. Lần này, triều đình có chiếu chỉ mời cha tôi và phụ thân cô Tiểu Bạch làm chủ quản cuộc đại hội Quần Anh liên tiếp, nào chúc thọ, nào khảo võ, tuyển phu, phong tước, thưởng vàng. Nhưng mục đích chính là dò xét cùng bắt nốt dư đảng phiến loạn còn ẩn nấp tại Hồ Bắc! Chuyến đi này các người cùng đi Diên Bình. Tôi sẽ giới thiệu với cha tôi, các người tha hồ quen biết khắp mặt võ lâm cao thủ, anh tài tứ xứ. Tôi nghe đồn đại Thiên tuế và Thiên tuế phu nhân cũng sẽ đến phong tước cho các hảo thủ võ lâm vô kinh nhận chức. Vì thế nên tôi nghĩ mưu lẻn đi cướp lấy Kim đao đem tới Diên Bình để làm nổi thêm uy danh họ nhà Vị Hải Công Minh đúng với lời truyền tụng của giới giang hồ. Cha tôi dành ngôi vị “Đệ Nhất Thần Đao” thì tôi đành ngôi vị “Đệ nhất đơn đao” chứ sao! Xong có ngờ đâu việc chiếm thanh đao lại nguy hiểm như vậy. Giả sử tôi đừng tham lam lấy le với thiên hạ, tôi rủ cụ Tử Ngang đạo trưởng cùng về Diên Bình phó hội với cha tôi có phải vui vẻ hơn không? Nếu ai đem chuyện này kể cho cha tôi nghe thì nhất định tôi sẽ bị đánh đòn đau vì cha tôi dữ lắm.
Mọi người nghe chữ đánh đòn đều cười xong phải lấy tay che miệng. Nhất Tiếu quay đầu nhìn đi nơi khác.
– Tôi trong thấy các người ăn mặc lam lũ, có vẻ túng thiếu. Đến Diên Bình, tôi lấy vàng bạc trả ơn các người. Các người sẽ được chu cấp quần áo sang trọng hơn nhiều…
Vị Hải nói thao thao bất tuyệt, đúng là một tiểu thư đài các, biết bao nhiêu nói cho hết, nói không cần nghĩ, nên bọn Mã phu nhân phải dè dặt với nàng cũng có phần hữu lý.
Đương lúc câu chuyện nổ như gạo rang thì có tiếng la lối bên ngoài. Chủ thuyền kêu báo động :
– Cướp, cướp… kéo tới đông lắm các ông ơi.
Mọi người vội bước ra ngoài khoang xem sao thì thấy bọn cướp dàn thuyền ngang sông thành hàng chữ nhất để chẹn bắt các thuyền buôn.
Mã Hóa Long ra lịnh hạ buồm cho thuyền từ từ đi tới.
Bọn cướp trương cờ lớn “Cá đầu xanh”, tên nào cũng binh khí cầm tay, nhất tề dương cung nỏ để sẵn sàng buông tên.
Ba tên đầu sỏ bọn cướp mỗi tên đứng trên một chiếc thuyền chở lại vây bọc xung quanh.
Vị Hải tiểu thư mặc áo chẽn màu thiên thanh, choàng áo thêu chỉ bạch uy dũng ra đứng trước mũi thuyền.
Trong bọn cướp có tiếng hét lao nhao, người nọ truyền lại người kia.
– Trông cô nương này giống như Vị Hải cô nương, ái nữ Thần Đao đại hiệp!… Thôi đúng cô ta rồi.
Tiếng la ó im dần, ba thuyền nọ dừng lại. Các tên đầu sỏ bọn cướp thảy đều buông khí giới, cung kính vái chào.
Thấy quang cảnh bất chợt biến đổi, bọn Mã phu nhân người đi ra sau mạn thuyền, hoặc trở gót vô khoang thuyền có ý tránh mặt.
Chỉ còn Mã phu nhân ở lại, đứng liền cạnh cô gái trợ giúp ứng phó, phòng khi cô gái nọ lắm miệng lỡ lời.
Ba võ sĩ tay không bên bọn cướp, đu người leo lên thuyền, tiến lại trước mặt cô gái đeo đao, đồng quỳ sụp lạy.
Vị Hải ra hiệu cho bình thân. Tên đầu đảng cao lớn vạm vỡ rất lễ phép thưa rằng :
– Kính bẩm nữ hiệp! Lũ tôi là ba đại đầu mục đảng Thanh Đầu Ngư tại ngã ba sông này, tôi tên Vũ Đoàn, hai anh kia tên là Trần Bành và Chẩn Bích.
– Người cầm đầu bọn thủy khấu Thanh Đầu Ngư chúng bây là ai?
– Bẩm nữ hiệp, Đại vương Bạch Kình Ngư và Hắc Thủy Ngư chúng tôi ra đi tập kích thuyền này từ hồi đêm qua. Toán thủy thủ người rái cũng lội theo hai Đại vương, tất cả là hai mươi người. Chúng tôi chờ mãi tới sáng không thấy ai trở về, chỉ thấy mười cái xác nổi lềnh bềnh trôi dạt vào bờ. Chúng tôi liền tập hợp toàn bộ chèo thuyền theo lạch nước đi lối tắt để đón đường dẫn lâu la định đánh báo thù cho chủ. Không ngờ bây giờ mới biết là hai Đại vương chúng tôi đã vô tình gặp tay nữ hiệp. Cúi xin nữ hiệp tha cho chúng tôi tội chết, đã dám xúc phạm đến cô nương.
Vị Hải cô nương mở tròn mắt định giải thích minh bạch nhưng Mã phu nhân nhanh miệng hơn quát lớn :
– Tội chúng bay đáng chết lắm. Đại vương chúng bay đã làm mất giấc ngủ của đại nữ hiệp. Bây giờ lũ bây lại còn dồn thuyền cản lôi làm chậm thì giờ nữ hiệp lãnh chỉ triều đình đến Diên Bình để dự Quần Anh đại hội. Chúng bây mở to mắt xem thuyền chúng bây cả gan bước lên là thuyền nào?
Nói rồi bà chỉ cho ba tên đại đầu mục nhìn là cờ hiệu vừa mới kéo lên ở đằng lái đương phất phơ bay theo gió.
Lá cờ thêu con rồng đỏ vuốt vàng trên nền xanh lá cây với hàng chữ bạc “Phụng chỉ Thân Vương Phụ”.
– Chúng bay mau vươn cổ ra để nữ hiệp khai đao trảm quyết.
Trong tay không tấc sắt, đầu óc ít kiến thức, bọn vô lại thấy Mã phu nhân dọa nạt như vậy, chỉ còn cách đập đầu chảy máu lạy xin tha mạng. Chúng nghĩ rằng hai Đại vương “Cá Kình Trắng” và “Trâu Nước Đen” thủy công tài giỏi khét tiếng giang hồ như thế mà còn chết mất mạng, kể chi bọn chúng là vô danh tiểu tốt, sức mấy mà dám đối mặt giao chiến với lưỡi dao của ái nữ “Con Lân râu đỏ”.
Vũ Đoàn kêu xin :
– Nữ hiệp tha mạng cho chúng tôi. Trong thuyền chúng tôi còn nhiều vàng bạc xin cống nạp để chuộc mạng sống.
Bọn thảo khấu đã rút lui. Vị Hải quay lại hỏi Mã phu nhân :
– Đêm qua có ai tập kích thuyền chúng ta đâu, sao bà nói dối với chúng như thế? Thuyền này của triều đình thực hả?
– Lá cờ là của chủ thuyền. Vốn là cờ giả đâu phải thứ thiệt, treo lên để hù bọn cướp thấy huy hiệu quan binh, chúng không gây chuyện nữa.
– Việc đã xảy ra như vậy, nãy giờ ta kéo buồm rong thẳng một mạch có êm ru không?
Mã phu nhân khoát tay, bình tĩnh giảng giải :
– Cô nương yên tâm! Tôi trông nét mặt chúng thấy chúng kinh sợ cô nương vô ngần. Vả lại uy danh Thần Đạo Đại Hiệp vang lừng khắp cõi, chúng có mấy đầu mà dám càn rỡ vuốt râu hùm? Tôi chắc chắn thế nào chúng cũng lo cống nạp cho cô nương nhiều vàng bạc!
Quả nhiên bọn lâu la lề mề khiêng lên mâm lớn đầy vàng bạc.
Vị Hải kính phục sự tiên đoán của Mã phu nhân liệu việc rất trúng.
Bọn giặc cướp định suy tôn nữ hiệp làm thủ lãnh Thanh Đầu Ngư. Nàng một mực thoái thác. Ba tên đầu mục đành dẫn lâu la trở về đại trại sau khi thỉnh cầu nàng xin với Thần Đao đại hiệp thu nạp bọn chúng làm thủ hạ…
Vị Hải định phân chia vàng cho mọi người. Nhưng ai nấy đều thác cớ chối từ làm nàng băn khoăn không hiểu bọn người Mã phu nhân thuộc loại người nào? Giàu sang hay nghèo hèn? Dũng cảm hay hèn nhát.
Cô có biết đâu rằng dưới lòng thuyền xếp đống một kho tàng vĩ đại đầy nhóc những thỏi vàng khối.
Người Mã phu nhân đang mệt óc phân vân không biết phải làm thế nào để giấu vàng để tránh khỏi mắt những tay giang hồ đại đạo có nhiều kinh nghiệm.
Thực ra gã Bạch Kình Ngư và Hắc Kim Ngư trông qua ngấn nước cánh buồm, sức gió cũng biết thuyền này chở rất nặng. Hai tên thủy khấu bên thống lĩnh thủ hạ lặn nước giỏi nhất, bí mật theo thuyền và nhảy lên tập kích vào lúc nửa đêm, mọi người đã ngủ để ăn hàng.
Nhưng thực xui xẻo cho bọn chúng, chúng không biết ở phía lái, Cao Kỳ Nhất Phương vẫn ngồi giòng sợi cước dài xuống mặt nước.
Óc chàng thiếu hiệp lúc nào cũng vẩn vơ nhớ tới Hoàn Mỹ Thiếu Cơ. Từ khi gặp Lý Thanh Hoa, chàng được chỉ bảo cách truyền điện từ đầu ngón tay qua vật thể khác.
Nếu địch thủ của chàng đã có lần vận dụng nội lực truyền qua ngân tuyến khiến sợi dây có năng lực cứng như kim nhọn, đâm lủng suốt qua quân cờ thì hôm nay trong khi cảnh giác, chàng luyện tập chỉ công đó!
Chàng định dùng sợi cước xiên cá bắt đem lên. Phương cách tập luyện này đòi hỏi nội công thượng thặng. Nhưng cá chẳng thấy đâu, trong lúc chàng rọi cặp mắt cú mèo xuống nước giữa đêm khuya, chàng bắt gặp nhóm thủy tặc đương ngụp lặn, bơi theo thuyền với ý định níu cục lái nhoi lên.
Thật là cơ hội độc nhất để thí nghiệm tài nghệ sở đắc. Chàng yên lặng vận hết toàn thể công lực thâm hậu dồn vào ngón tay truyền sang sợi cước biến nó thành một mũi kim dài, cứng nhằm đúng tử huyệt giữa gáy, giữa lưng bọn cướp mà xiên lủng từng anh một…
Trong tầm tối, sợi cước không sao trông thấy được. Trái lại Cao Kỳ Nhất Phương nép mình từ trên cao nhìn thân hình tặc khấu thì thấy rõ người đang bơi ngụp lặn dưới nước, có ngờ đâu tử thần đón rước mình một cách âm thầm chu đáo như vậy?
Đa số chết không kịp kêu tiếng nào, toàn thân cứng đơ như bị bẻ rồi lắng dần xuống đáy sâu.
Kẻ nọ không dè kẻ kia bị đâm chết vô cùng êm thấm không để lại dấu tích.
Tới phiên Bạch Kình Ngư vì có luyện võ công tinh thâm nên đầu mũi cước sắp tới da thịt, y có phản ứng ngay, kêu lớn một tiếng như con cá kình, y đập chân lên mặt sóng phi thân nhảy vọt lên nhưng không phải là nhảy lên thuyền mà chính là nhảy lên đón đầu nhọn sợi dây cước xuyên thủng giữa trái tim còn thò dài ra sau lưng cả tấc.
Tiếng kêu của y khá lớn nên Vị Hải nằm trên mui thuyền đương ngà ngà nửa thức nửa ngủ giật mình nghe thấy…
Để chắc ăn, Cao Kỳ Nhất Phương điểm thêm một mũi sâu vào mệnh môn trước khi thân xác to lớn của Đại vương Cá Kình Trắng chìm hẳn xuống đáy nước.
Hắc Thủy Ngư miệng ngậm cán trùy lởm chởm gai nhọn, hắn không ngoi lên ở đằng sau lái, gã bơi vượt lên trước mũi thuyền.
Bất ngờ, Nhất Tiếu đã ngồi hờm sẵn tại đầu thuyền, thấy tên thủy tặc từ dưới sông bay lên liền sẵn hòn sỏi trong tay nhằm ngay đầu Trâu Nước Đen búng cho một phát lủng sọ chết tốt rớt xuống kêu “ùm” như cá lớn quẫy.
Một số tên khác còn hơi cách xa thuyền cũng bị Nhất Tiếu lấy đá sỏi làm ám khí, chọi trúng đầu tử vong cả!
Nhân cái chết của hai tên thủy tặc chỉ có bọn người Mã phu nhân biết rõ, còn cô gái Vị Hải hoàn toàn mù tịt không biết chút nào.
* * * * *
Cao Kỳ Nhất Phương nói :
– Hiền huynh nằm nghỉ, để nữ quái đó cho tôi, anh khỏi phải suy nghĩ gì hết. Lý Thanh Hoa cười đáp rằng :
– Hiền đệ lo xa cũng phải, nhưng thanh Siêu Điện Tử Quang kiếm còn mang theo trong mình thì nữ yêu chưa dễ làm gì hại anh được.
– Vậy thì anh đã làm gì trong phòng mà lại cần dưỡng mẫu giúp đỡ? Chẳng phải là mẹ đã dùng y dược chữa bệnh cho anh sao?
– Anh có việc gì đâu mà cần nhờ mẹ trị liệu! Anh nhờ mẹ giúp đỡ ghi chép những chữ mà anh cố khơi trong trí nhớ hầu như hoàn tất nguyên văn cuốn…?
Giữa lúc hai người đang đứng chuyện ở đầu thuyền nói chuyện với nhau thì Vị Hải tiểu thư đi bách bộ lại gần tò mò nghe ngóng định xen vào câu chuyện.
– Hai anh nói gì với nhau mà có vẻ bí mật như vậy? Có thể nói cho tôi nghe chăng?
Cao Kỳ Nhất Phương vẫn giữ nguyên bộ mặt cải dạng sư bác Tam Tiếu, giơ ngón tay chỉ Lý Thanh Hoa (Vẫn cải trang là Nhị Tiếu) trả lời rằng :
– Nhị ca đương cùng tôi đàm luận về biệt tài khinh công của cô nương. Ảnh phê bình nghệ thuật phi hành của nữ hiệp, trên đời ít ai sánh kịp! Tôi chưa tin có đúng như vậy chăng?
Vị Hải nhếch miệng cười, kiêu hãnh mà rằng :
– Tôi không nói khoe, tài võ của tôi về nội công thì chưa dám sánh với bậc tiền bối thượng thừa nhưng về môn phi hành thì phải kể là cả đến cụ Tử Ngang đạo trưởng còn sống cũng ít kịp tôi còn là mệt!
Cao Kỳ Nhất Phương tức Tam Tiếu hừ một tiếng rồi cất giọng mũi chọc tức rằng :
– Nữ hiệp nói vậy tức là nữ hiệp chạy nhanh hơn ngựa phi.
Cô gái vỗ tay cười rộ :
– Ngựa phi lấy gì làm nhanh! Ta đã từng chấp con thiên lý mã của cha ta chạy trước mười dặm rồi ta mới bắt đầu phi thân đuổi theo. Chẳng những bắt kịp như chơi mà lại còn vượt qua có cả chục dặm trong chớp mắt. Ta tưởng anh phải hỏi nghệ thuật phi hành của ta có nhanh bằng điện chớp không? Chứ sao lại ngốc nghếch so sánh tài năng ta với sức chạy của thú vật. Như thế là hỗn nghe chưa!
Tam Tiếu tỏ vẻ hậm hực cãi lại :
– Cô nương bắt lỗi tôi thì tôi chịu, nhưng tôi mắt chưa được mục kích tài nghệ cô nương tôi chưa tin. Tôi chưa phục.
Vị Hải hằn học nói lớn :
– Anh không tin tôi thiệt sao?
Lý Thanh Hoa chưa biết can gián thế nào thì Mã phu nhân và Nhất Tiếu đã tới hỏi nguyên do.
Sau khi hay lời lẽ đôi bên, Mã phu nhân có ý bênh Vị Hải và trách mắng Tam Tiếu. Nhất Tiếu nói chém vè :
– Kỹ thuật Vũ Bộ khinh công của cô nương lẹ làng như cánh bướm, vút lanh hơn chim bay, và chân không chạm đất, thân hình di chuyển như tên bắn, mắt trần không dõi kịp. Tam đệ là người mới học võ nghệ nên mới hỏi cô nương vô lễ và lẩn thẩn như vậy. Thôi xin lỗi cô nương đi!
Tam Tiếu gãi đầu bứt tai, làu bàu luôn miệng.
– Tôi có bảo là Vị Hải nữ hiệp không tài giỏi đâu? Nhưng bảo cô nương phi hành nhanh hơn ngựa Bạch Tuyết thì không tận mắt nom thấy làm sao bắt buộc tôi phải tin được?
Vị Hải trừng mắt hỏi :
– Ngựa Bạch Tuyết nào?
– Nó hiện nằm ở tàu ngựa dưới lòng thuyền. Nó là một con ngựa phi phàm. Trên đời tôi tưởng chẳng có ai chạy kịp sát đuôi nó.
Vị Hải phần vì lòng tự ái bị tổn thương, phần vì tính hiếu kỳ thúc giục.
– Cho tôi xem con ngựa trắng mà anh trọc đầu ngốc nghếch lớn tiếng khoe khoang?
Mã phu nhân biết chẳng ngăn cản được, liền quay lại bảo Nhất Tiếu :
– Thôi cô nương đã muốn coi ngựa thì tiểu hòa thượng dẫn cô nương xuống xem ngựa! Nhất Tiếu y lời dẫn Vị Hải đi coi ngựa.
Hai người vừa đi khỏi, Cao Kỳ Nhất Phương nháy mắt với Lý Thanh Hoa.
* * * * *
Tam Tiếu ôm chặt lấy cổ ngựa, quay lại thấy Vị Hải chưa qua được thì ha hả cười chọc giận :
– Ha ha! Ta đã bảo mà, chạy sao hơn ngựa ta!
Vị Hải liền vận toàn thể công lực, thân hình bay vèo như tên bắn, quyết thắng không chịu thua.
Nhưng cứ mỗi lần nàng gia tăng bộ pháp tưởng chắc ăn thắng vẫn còn cách xa đuôi ngựa một ít, nàng chỉ với tay là nắm đuôi con Bạch Tuyết rồi.
Tam Tiếu lúc đó hai chân quặp lấy cổ ngựa, nằm dài trên lưng ngựa nhìn lại Vị Hải đang phi thân chạy theo sau đuôi dáng điệu nhàn nhã, bộ mặt nham nhở một cách khổ sở vô cùng.
Thấy cử chỉ của đối phương làm hạ giá mình một cách quá đáng, Vị Hải trút bỏ tấm áo choàng thêu chỉ bạc, rút cây đao nhằm từ đầu ngựa chạy phía trước phóng theo một đao bỏ ghét.
Cây đao như một đạo kim quang bắn vụt đi nhưng vì đuối tầm nên lại bị rớt xuống đất cách khoảng đuôi ngựa vẫn đúng một sải tay.
Cởi bỏ tấm áo choàng, vứt cả cây đao nặng, Vị Hải tiểu thư quyết ăn thua đủ phen này. Nàng hít một hơn dài, vận đủ cường khí, trổ hết thần lực phát triển môn khinh công Vũ Bộ quyết vượt qua đầu ngựa mới nghe.
Lúc này cả hai người đã chạy dọc theo bờ sông, tiến lên phía trước mấy chục dặm đường rồi, không còn trông thấy ngọn cột buồm chiếc khoái thuyền của bọn người Mã phu nhân đang căng buồm chạy rối sau nữa.
Nghe tiếng gió vùn vụt đằng sau biết Vị Hải tiểu thư đã đem hết sức lực ra để quyết chạy vượt con Bạch Tuyết. Chàng thiếu hiệp liền xoay người lại, ngồi ngay ngắn trên mình ngựa.
Chàng vỗ tay vào đầu con Bạch Tuyết, cầm nắm bờm trắng như bạch chỉ giựt mạnh một cái, con thần mã hí lên một tiếng như tiếng chuông rồi cất bốn vó lao mình về phía trước nhanh hơn điện xẹt.
Thiếu hiệp cố ý cho ngựa chạy men theo bờ rạch nước để tung tóe lên rửa sạch bộ lông mao lâu ngày bị nhơ bẩn.
Làn nước trắng xóa tung lên như trận mưa rào, rửa sạch toàn thân ngựa màu tro hoen ố, lần lần biến thành một con bạch mã trắng ngần trong ánh nắng.
Thật là đại tài, ngựa thần đuổi gió, trên bờ sông vắng đã vẽ ra một cảnh mà vật nhà họa sẽ ngàn đời mơ ước diễn tả trên bức tranh.
Vị Hải tiểu thư bắt đầu thấm mệt, nàng nhận thấy phũ phàng. Tài nghệ phi hành của nàng quá ư non yếu so với tốc lực mê hồn của con ngựa thần.
Tuy nhiên vì đức tính kiên nhẫn của con nhà võ, nàng vẫn mím môi, mím lợi, tay gạt mồ hôi nhễ nhại nhỏ giọt xuống đôi má phấn.
Nàng cố gắng chạy lẽo đẽo theo một quãng đường dài nữa, ngập ngừng như chưa chịu bỏ cuộc.
Con Bạch Tuyết Long Câu chỉ còn là một vệt trắng dài, bỏ cách xa nàng cả trăm trượng đường.
Bốn vó cất đều, bờm màu bạc và lông đuôi trắng phất phơ bay heo gió như sóng gợn hình ảnh con bạch câu phi nước đại đã đập vào mắt nhóm thủy thủ trên một chiếc thuyền đang chạy giữa sông làm bọn chúng thích chí vỗ tay reo hò hoan hô ầm ĩ.
Một chàng trẻ tuổi mi thanh mắt sáng, dáng dấp thanh cao, mặt đẹp như ngọc, môi thắm tựa son, chàng ta đứng tựa lan can đầu mũi thuyền ngắm con bạch mã phi nhanh như làn tên bắn, kẻ một đường trắng thẳng dọc ven sông, chàng ta vội hối thuyền tấp vô bờ.
Thủy thủ chưa kịp hạ cầu thì thiếu niên cũng đã cưỡi một con ngựa màu xanh, yên vàng thắng bạc phốc lên bờ. Tay nắm bờm ngựa chàng thiếu niên nói lớn :
– Thanh Phong mã! Mi đuổi kịp con ngựa trắng kia cho ta.
Con ngựa lông xanh hình như nghe hiểu tiếng chủ, sau khi vọt từ thuyền lên bờ, chân không ướt nước đó nhắm theo vệt trắng phi nước đại thoáng một cái không thấy đâu nữa, xa xa chỉ còn một chấm xanh nhỏ dần chạy theo một đốm bạc.
Vị Hải tiểu thư đã biết lắm rồi, hai chân nặng trĩu như chì không cất bước nổi. Miệng khát đầu choáng, mắt hoa như thấy cả trăm cây nến đốt cháy sáng quay cuồng, thấy trăm cái chuông đánh cùng lúc. Nàng đành ngồi bệch xuống trước mắt ngạc nhiên của đám thủy thủ trên thuyền lớn.
Cao Kỳ Nhất Phương sau khi chắc chắn bỏ xa cô gái Vị Hải kìm ngựa chạy chậm lại rẽ quặt vào đám rừng cây định dò theo hướng khác trở về thuyền của mình. Bỗng nghe tiếng gió vùn vụt bên mình tiếng vó ngựa dồn dập. Kịp trông lại thấy có người cưỡi ngựa đuổi theo.
Chàng cũng hơi ngạc nhiên và tin chắc rằng kẻ kỵ sĩ cưỡi ngựa trổ tài đua với mình chẳng phải tầm thường.
Phần vì nóng ruột muốn trở về thuyền hội đàm cùng Lý Thanh Hoa và Mã phu nhân để hiểu rõ những điều bí mật mà chàng chưa được biết, phần vì chạy ngựa quá lâu sợ quá xa về kiếm thuyền mình mất nhiều thì giờ nên chàng chẳng cần tìm biết kẻ đuổi theo là ai?
Nghĩ vậy, chàng phóng ngựa qua các lùm sậy, tìm những chỗ hiểm trở để làm mất dấu kẻ lạ theo dõi.
Ai ngờ con Bạch mã chạy đã nhanh, nhảy đã tài, lượn đã khéo, con Thanh mã vẫn không chịu bỏ, hai bên chỉ cách nhau một đổi tên.
Cực chẳng đã, Cao Kỳ Nhất Phương đành cho thần mã của mình leo lên ghềnh đá, vượt thẳng lên ngọn núi cao chót vót. Xem kẻ kia có can trường liều mạng đuổi theo không?
Ngựa leo núi đã là một sự rất nguy hiểm. Sểnh bước là mất mạng như chơi, vì sườn dốc thẳng, khó lựa bước cho ngựa trèo lên. Lại vì các mũi đá nhọn lởm chởm, nếu ngã ngựa ắt tan xương nát thịt.
Lên đến lưng chừng núi, Thanh Phong mã vẫn bám riết không chịu bỏ. Phải phục tài kẻ ngựa theo sau cũng là một tay kỵ sĩ về màn “Kỵ mã đăng sơn”.
Ngựa chạy tới một con đường cụt, phải nhảy sang vực dài rộng hơn chục trượng mới sang được đầu hẻm bên kia núi, vì cây cối bị xô đổ, rớt xuống đáy vực sâu từ hồi nào rồi.
Bạch Tuyết quả là con ngựa biết bay. Nó hí lên một tiếng phóng mình qua vực thẳm. Hình như bốn vó nó mọc thêm làn không khí nhẹ như gió, đỡ bổng con thần mã trắng bay qua ghềnh đá này qua đầu ghềnh đá kia. Rồi nó tuốt thẳng lên thượng đỉnh một cách dễ dàng, bỏ mặc ngựa xanh và người kỵ sĩ tuấn tú đứng nhìn theo ngơ ngẩn, không dám mạo hiểm nhảy qua vực thẳm…
Cao Kỳ Nhất Phương ngồi trên mình ngựa tắm nắng vàng trên đỉnh cao chót vót, ngạo nghễ như một thiên thần nhìn xuống giơ tay vẫy chào rồi nhắm phía con sông dài như giải lụa bạch ở chân trời, lao xuống phía sau núi mất dạng…
Kỵ sĩ cưỡi ngựa xanh đành hậm hực quay trở xuống phía đồi. Chàng theo đường mòn, qua rừng cây trở lại bãi cát bên sông về nơi thuyền mình đậu.
Chàng văn nhân xuống ngựa hỏi han cô gái đẹp đương ngồi nắn bóp chân nhăn nhó.
– Cô nương là ai? Kẻ cưỡi ngựa trắng đã làm gì cô vậy?
– Tôi là con gái Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân ở Giang Tô. Tên trọc cưỡi ngựa trắng là một tên lưu manh. Nó đã xí gạt tôi chạy đua với ngựa của nó để được một mâm vàng bạc. Nó rất đáng ghét! Tôi còn gặp lại nó, tôi quyết cho nó nếm một đao mới hả giận.
– Cô nương định đi đâu bây giờ?
– Tôi lại Quảng Mục trường Diên Bình phủ để gặp người quen.
– Tôi cũng đang đến đó. Vậy mời cô nương lên thuyền tôi cùng đi.
– Cô nương gọi tắt tên tôi là “Văn Tú Tài” là đủ.
– Anh cưỡi ngựa thật giỏi, chẳng kém gì tên trọc. Tôi sẽ tập cưỡi ngựa và mượn anh con ngựa này để trả thù cái nhục hôm nay mới được.
Văn Tú Tài cười đáp :
– Tài phi hành của cô nương tôi thấy trên đời có một không hai. Kính mời cô nương lên thuyền.
Nói rồi, chàng sai người chạy đi tìm, nhặt lấy thanh đao, tấm áo đem lên thuyền rồi thuyền nhổ neo tiếp tục cuộc hành trình.
Chiếc thuyền kéo tấm buồm gấm vuông lớn lên. Gió thổi thuyền chạy lướt trên mặt Trường Giang…