Trần Gia Lục với thân hình vạm vỡ, vận võ phục thảo khấu trông y như một con quạ đen. Y ngồi phanh ngực như muốn phơi bộ ngực cuồn cuộn có lớp lông xoắn tít. Y dựa lưng vào thành tựa tràng kỷ, hai tay đặt lên đùi, khi Thúy Ngọc vừa bước vào thì đôi mắt y sáng ngời.
Trần Gia Lục từ từ đứng lên. Gã rảo bước xuống bậc tam cấp tiến thẳng đến trước mặt nàng, giả lả nói :
– Bổn Trại chủ vốn nghe tiếng Giản Hoa Tiên Tử, nay mới được diện kiến, thật là hạnh ngộ, hạng ngộ vô cùng.
Thúy Ngọc bẽn lẽn đáp lời Trần Gia Lục :
– Bổn Tiên tử mạo muội đến sơn trại của Trần Gia Lục trại chủ một cách đường đột, chỉ sợ Trại chủ không tiếp mà thôi.
Trần Gia Lục hớn hở ra vẻ chủ nhân cao giọng nói :
– Hây… Sao Tiên tử lại nói như vậy… Trần mỗ chỉ là một Trại chủ chốn hoang sơ cùng cốc đâu thể so sánh với một Tiên tử đã vang dội danh tiếng như Tiên tử.
Y xum xoe nói tiếp :
– Được Tiên tử quá vãng đến trại của Trần mỗ đó là điều Trần mỗ chưa từng dám nghĩ tới. Hẳn hôm nay phải có duyên lành đến với Trần mỗ mới khiến Tiên tử quá vãng đến nơi này.
– Trần trại chủ quá khách sáo rồi. Một khi Trại chủ khách sáo như vậy thì đã không thật lòng với tôi.
Nàng mỉm cười, liếc mắt đưa tình. Cái liếc mắt sắc sảo của Vi Thúy Ngọc khiến Trần Gia Lục phải liên tưởng đến chuyện trăng gió. Y cười khẩy rồi nói :
– Giản Hoa Tiên Tử đến sơn trại của tại hạ hẳn không ngoài việc đoạt Ngọc ấn?
Thúy Ngọc gật đầu :
– Không sai.
Trần Gia Lục bật cười sang sảng. Y vừa cười vừa chỉ chiếc ghế bên cạnh tràng kỷ :
– Mời Tiên tử… Chúng ta sẽ cùng đàm đạo.
– Đa tạ Trại chủ.
Chờ cho Thúy Ngọc yên vị, Trần Gia Lục mới ngồi xuống tràng kỷ đặt tay lên hai chân, đưa mắt ngắm nhìn Thúy Ngọc tợ như muốn thâu tóm chân diện của nàng vào hai con ngươi hao háo.
Trần Gia Lục nói :
– Tiên tử có ý đến thảo trại để cùng Trần mỗ đoạt Ngọc ấn?
Thúy Ngọc gật đầu :
– Thúy Ngọc quả có ý đó.
Trần Gia Lục nhún vai :
– Tiên tử quá xem trọng Trần mỗ rồi, Trần mỗ vốn chỉ là một thảo khấu tầm thường thì làm sao đoạt Ngọc ấn trong tay truyền nhân của Võ lâm Thánh chủ, còn Mộc Thiếu Quân nữa. Chỉ một người Trần mỗ đã không phải là đối thủ, nay những hai người…
Trần Gia Lục khoát tay :
– Chỉ sợ Tiên tử đến đây thất vọng thôi.
Thúy Ngọc nhìn Trần Gia Lục bằng ánh mắt đưa tình :
– Trần trại chủ đã không thật lòng với tôi.
Trần Gia Lục giả lả nói :
– Tại hạ rất thật lòng… Không khách sáo với Tiên tử đâu. Hay Tiên tử có kế sách gì có thể chỉ giáo cho Trần Gia Lục này đặng có thể đoạt lấy Ngọc ấn.
Thúy Ngọc nhìn thẳng mắt Trần Gia Lục :
– Trần trại chủ hẳn không muốn tiếp Thúy Ngọc. Cho dù Ngọc ấn có thuộc về người thì chỉ mới lập công đầu với Vô Căn thánh chủ, người chỉ được kim lượng và danh tiếng nhưng mãi mãi chẳng bao giờ có được thứ người muốn có.
Thúy Ngọc từ từ đứng lên :
– Trại chủ sẽ tìm trong thiên hạ một trang giai nhân tợ như Thúy Ngọc được chứ.
Thúy Ngọc ôm quyền xá.
– Cáo từ…
Nàng dợm bước thì Trần Gia Lục đã nắm tay nàng :
– Tiên tử khoan đi.
– Trại chủ còn điều chi chỉ giáo?
– Chỉ một đôi lời của Trần mỗ, Tiên tử lại giận sao?
– Trại chủ hẳn biết mình có cái gì mới khiến Thúy Ngọc đến trại của người.
Trần Gia Lục kéo Vi Thúy Ngọc ngồi trở lại.
– Tiên tử hãy ngồi xuống đây chúng ta sẽ cùng đàm đạo.
Thúy Ngọc ngồi trở lại ghế.
Nàng nhìn Trần Gia Lục, Trần Gia Lục nhìn trả lại nàng. Hắn điểm một nụ cười mỉm chứa nhiều ý nghĩa rồi từ tốn hỏi :
– Sao nàng cần có Ngọc ấn?
Thúy Ngọc mỉm cười hỏi ngược lại Trần Gia Lục :
– Trại chủ hẳn cũng rất cần có Ngọc ấn?
– Trần mỗ cần bởi vì muốn giao nó cho Vô Căn thánh chủ.
– Để được Vô Căn thánh chủ ban cho chức vị Phó thánh chủ. Dưới một người nhưng trên muôn người.
Trần Gia Lục hơi ngượng ngập một chút rồi nói :
– Vô Căn thánh chủ giờ đã là Minh chủ của võ lâm.
– Thúy Ngọc biết. Chính vì thế mà Thúy Ngọc cũng rất cần Ngọc ấn.
– Để làm gì?
– Tại sao Trại chủ không hỏi Thúy Ngọc, có muốn cùng người chia sẻ công đầu hay không.
Nàng vừa nói dứt lời Trần Gia Lục đã đứng bật dậy.
– Nàng muốn chia sẻ với ta?
– Nếu Trại chủ không là chủ nhân Đoạn Hồn nhai thì Thúy Ngọc chẳng đến đây làm gì. Một mình Trại chủ cho dù có Đoạn Hồn nhai làm cạm bẫy thì cũng chưa chắc đoạt được Ngọc ấn trong tay truyền nhân Võ lâm Thánh chủ Thiên tôn. Nhưng nếu có Giản Hoa Tiên Tử thì Trại chủ không khác nào rồng mọc thêm cánh.
Trần Gia Lục bật cười sang sảng :
– Đúng… Rất đúng… Trần Gia Lục sẽ như rồng mọc thêm cánh. Ngọc ấn rồi cũng thuộc về Trần Gia Lục và Tiên tử. Chẳng bao lâu sau chúng ta là nhị vị Phó thánh chủ của võ lâm.
– Thúy Ngọc cũng nghĩ như vậy mà đến đây.
Trần Gia Lục vỗ tay ba cái.
Mười gã đạo tặc sơn lâm tiến vào sơn trại bày yến tiệc ra bàn.
Y nói :
– Ta mời nàng.
– Thúy Ngọc sẽ chuốc rượu cho Trại chủ.
– Trần Gia Lục được may mắn như vậy ư?
Thúy Ngọc bưng bầu rượu chuốc ra hai chiếc chén, nàng vừa chuốc rượu vừa lẳng lơ nói :
– Trại chủ còn được nhiều hơn thế này nữa.
Trần Gia Lục đón chén rượu, nắm chặt ngọc thủ Thúy Ngọc :
– Trần mỗ tưởng mình đang nằm mơ.
– Phàm những gì đến quá đột ngột người ta tưởng mình đang nằm mơ.
Thúy Ngọc vừa nói vừa rút tay lại.
– Mời Trại chủ cạn chén.
– Ta mời nàng.
Trần Gia Lục dốc chén rượu đổ vào miệng, với tay xé luôn đùi gà nhai ngồm ngoàm. Lối ẩm thực của gã đúng là một tên thảo khấu quen nghề cướp bóc giết người.
Y đặt chiếc đùi gà xuống đĩa, chìa chén đến trước.
Thúy Ngọc chuốc rượu vào chén gã, rồi nói :
– Trại chủ đúng là một trang hảo hán đỉnh thiên lập địa.
– Tiên tử quá khen.
Y thốt xong lời bật cười, vừa cười vừa nói :
– Tiên tử này không chê Trần Gia Lục là một tên sơn tặc đã tốt lắm rồi. Trần Gia Lục so với những tên nam nhi kinh kỳ thì sao sánh bằng được.
Y tự đắc nói tiếp :
– Mặc dù không bằng nhưng những tên nam tử tại kinh kỳ cho dù có phong thái hào hoa phong nhả cũng không thể sánh với Trần mỗ.
– Thúy Ngọc cũng nghĩ như vậy. Thà là chúa sơn lâm nơi hoang sơn còn hơn làm con trâu con bò nơi chốn kinh kỳ.
Trần Gia Lục đắc ý bật cười dòn dã, y vừa cười vừa nói :
– Trần mỗ chỉ sợ một trang giai nhân như Tiên tử đây chẳng bao giờ để mắt đến gã lục lâm thảo khấu này mà thôi.
Thúy Ngọc liếc mắt tình tứ :
– Trại chủ quá khách sáo rồi, nếu Thúy Ngọc xem thường Trại chủ thì không đến đây làm gì. Tại địa phận Đoạn Hồn nhai người võ lâm đều biết đó là chốn hang hùm rồng lượn kia mà.
– Tiên tử nói khiến cho Trần Gia Lục này những tưởng mình được đăng quang Minh chủ.
– Điều đó chẳng khó với Trại chủ.
Trần Gia Lục bất giác nắm tay Thúy Ngọc :
– Nếu Trần mỗ là Minh chủ thì Tiên tử là gì?
– Hai người cùng dựng nghiệp thì hai người cùng hưởng.
Nàng lại lẳng lơ liếc mắt đưa tình.
Cái liếc mắt trao tình của Thúy Ngọc làm cho Trần Gia Lục thêm cao hứng.
Y chìa chén đến trước :
– Hôm nay Trần Gia Lục này phải uống cho say để không phụ lòng ông trời đã đưa Tiên tử đến đây.
– Ai cũng có duyên có phận…
Nàng bỏ lửng câu nói giữa chừng tạo cho Trần Gia Lục niềm phấn chấn trong sự hoang tưởng của gã.
Sau hai tuần rượu, Trần Gia Lục bắt đầu có biểu hiện ngà ngà. Thúy Ngọc mới hỏi :
– Tại Đoạn Hồn nhai Trại chủ sẽ dùng cách gì đối phó với bọn người Nộ Chí Hải?
Gia Lục nắm tay nàng :
– Nàng đi theo ta sẽ biết ngay thôi.
Thúy Ngọc miễn cưỡng để tay cho gã nắm, Gia Lục cao hứng dẫn nàng rời Tổng trại theo hành lang đi thẳng đến một gian lều lớn được trang hoàng khá lộng lẫy. Trong lều được trải thảm lông thú khá dày.
Gia Lục kéo tay Thúy Ngọc vào trong lều. Y cao hứng chỉ bức họa Đoạn Hồn nhai với đầy những mũi tên chi chít. Y bỏ tay Thúy Ngọc bước đến bên bức họa.
– Đây là trận đồ mà ta dùng để đón bọn Nộ Chí Hải.
Y chỉ vào giữa bức họa :
– Khi bọn chúng kéo đến Đoạn Hồn nhai chẳng khác nào cá chui vào rọ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Y nhìn lại Thúy Ngọc :
– Nàng còn nhớ lão Ngọa Long tiên sinh Gia Cát Lượng chứ. Lão đã dồn Tư Mã Ý vào tử lộ để dùng hỏa công. Tư Mã Ý xem như chết chắc rồi nếu ông trời không đổ mưa.
Thúy Ngọc hỏi :
– Trại chủ cũng định dùng hỏa công như Gia Cát Khổng Minh?
– Không sai.
Xương sống Thúy Ngọc gai lạnh. Nàng quan sát họa đồ nghĩ thầm: “Tên thảo khấu này quả là có tài. Nếu như mình không đến đây thì khó có thể hóa giải được cái họa do gã tạo ra tại Đoạn Hồn nhai”.
Thúy Ngọc đứng sững trước bức họa đồ nhìn chằm chằm. Nàng muốn ghi lại tất cả mọi chi tiết mà Trần Gia Lục đã phát thảo. Trong khi Vi Thúy Ngọc chú nhãn quan sát và ghi nhớ thì Gia Lục bước ra sau lưng nàng.
Gã đặt tay lên vùng tiếu yêu của Thúy Ngọc, nàng giật mình bởi hành động suồng sã của họ Trần, nhưng buộc phải cắn răng chịu đựng mà tập trung ghi nhớ bức phát họa bản đồ Đoạn Hồn nhai.
Thấy Thúy Ngọc không có phản ứng gì. Trại chủ Trần Gia Lục lấn tới hơn. Gã vòng tay qua tiếu yêu Thúy Ngọc, toan cởi bỏ ngoại y của nàng.
Bàn tay của gã Trại chủ háo hức thọc sâu qua trang phục để khai phá những vùng cấm kỵ của nữ nhân. Hơi thở của họ Trần phả ra nóng hổi phả vào gáy nàng.
Thúy Ngọc mím môi cố tập trung tâm trí để ghi nhận bức phát thảo trận đồ Đoạn Hồn nhai, mặc nhiên với sự xâm hại của họ Trần. Đôi tay Gia Lục vừa thọc qua y trang chưa kịp chạm đến vùng đồi hoa đầy sức sống của Thúy Ngọc thì nàng quay ngoắt lại :
– Trần trại chủ…
Ánh mắt giá băng lạnh lùng của Thúy Ngọc chiếu vào họ Trần khiến gã mất hứng thú.
Gã buộc miệng nói :
– Nàng sao vậy?
– Trại chủ đã đi quá xa rồi đó.
Thúy Ngọc vừa nói vừa hất mạnh tay Trần Gia Lục. Nàng nghiêm giọng nói :
– Trái chưa chín mà Trại chủ đã vội hái đâu có được.
– Thì đằng nào ta và nàng cũng chia công đầu với nhau mà. Hay nàng định…
Thúy Ngọc gắt giọng nói :
– Thúy Ngọc chỉ muốn trọn phần của mình thôi.
Nàng vừa nói vừa bất ngờ xuất thủ ngọc trảo thoát ra chụp tới yết hầu Trần Gia Lục. Như đã có chuẩn bị từ trước, Trần Gia Lục vừa chớp thấy Thúy Ngọc chủ công liền lách bộ bước ngang, miệng nói :
– Trần mỗ không dễ như nàng tưởng đâu.
Y tránh được trảo công của Thúy Ngọc, hoành thân phản kích lại một chưởng với tám thành công lực.
Ầm…
Thúy Ngọc không thèm tránh nè, mà dựng ngọc thủ đón thẳng đỡ thẳng vào chưởng công của Trần Gia Lục. Chưởng âm của Thúy Ngọc rất nhẹ nhàng đấu với cương chưởng của họ Trần, thế mà khi hai chưởng chạm nhau, kẻ giật mình lại chính là Trần Gia Lục. Sau tiếng nổ như sấm động đó, Trần Gia Lục phải tháo lui hai bộ, còn Thúy Ngọc thấy hơi chao người.
Trần Gia Lục buộc miệng nói :
– Quả không sai, Giản Hoa Tiên Tử đúng là danh bất hư truyền.
– Không cần Trại chủ khen. Hãy đỡ thêm một chưởng của Tiên tử.
Thúy Ngọc vừa nói vừa phát chưởng công thẳng trực diện vào vùng thượng đẳng của Trần Gia Lục. Vốn đã đối một chưởng với nàng, Trần Gia Lục tự biết nội lực còn thua đối phương hai bậc, nên không dám đón thẳng mà lách ngang rồi vụt phi thân ra khỏi lều.
Y gầm lên :
– Bây đâu… Có địch nhân.
Thúy Ngọc lướt ra khỏi lều. Bọn lâu la dưới trướng Trần Gia Lục túa ra như bầy ong vỡ tổ.
Thúy Ngọc nhìn Trần Gia Lục :
– Ngươi quá hèn nhát đâu thể sóng đôi cùng bổn Tiên tử.
Nàng nói dứt câu phi thân bỏ đi.
Trần Gia Lục cũng khoát tay không cho bọn thuộc hạ đuổi theo Vi Thúy Ngọc, khoanh tay đứng nhìn theo hướng Thúy Ngọc bỏ đi, miệng nhếch lên rồi cất lên một tràng cười tự mãn.
Trần Gia Lục quay vào trong lều. Y đứng trước bức họa đồ cười khảy :
– Nàng tưởng đây là bức họa đồ thật của Trần mỗ ư? Lầm to rồi.
Trần Gia Lục lột bức họa đồ vẽ Đoạn Hồn nhai. Phía sau bức họa đó là bức thứ hai, y nhìn chằm chằm một lúc gằn giọng nói :
– Giản Hoa Tiên Tử… Nàng sẽ phải hối hận cho hành động hồ đồ này.
Trần Gia Lục với tay cầm bầu rượu uống ừng ực. Y tợp một hơi rượu dài rồi che lại bức họa đồ trận pháp Đoạn Hồn nhai mới rời khỏi gian lều.
Trần Gia Lục vừa ra khỏi lều thì một người vận thịnh y, có mũ trùm đầu che diện dung. Y bước thẳng đến bức họa đồ lột bức họa ngụy trang bên ngoài rồi rút một tấm giấy hồng điều sau lưng. Y chăm chú nhìn bức họa đồ rồi phóng bút. Bút pháp của y thoăn thoắt lia trên tấm giấy, chỉ trong chốc lát đã vẽ lại bức họa đồ trận pháp Đoạn Hồn nhai rồi cuộn lại, lẩn ra khỏi lều.
Ra khỏi gian lều, y thi triển khinh pháp siêu quần như bóng ma thoáng hiện thoáng mất khỏi sơn trại của họ Trần.
* * * * *
Thúy Ngọc vừa quay về nơi cắm trại của Chí Hải. Tiểu Kha reo lên :
– Cô cô đã về.
Chí Hải nhìn Vi Thúy Ngọc. Y bước đến bên nàng :
– Tỷ tỷ…
Y nheo mắt.
Thúy Ngọc khẽ lắc đầu. Nàng lấy bức họa đồ trao qua tay Chí Hải, rồi thuật lại những việc đã qua tại Tổng trại của Trần Gia Lục.
Chí Hải treo bức họa đồ đó lên cho mọi người quan sát, Tiểu Kha nhìn bức họa đồ nói :
– Trần Gia Lục lại có thể lập trận tinh xảo như thế này. Hắn đúng là người có tài cầm quân khiển tướng. Chỉ tiếc…
Tố Tố xen vào :
– Chỉ tiếc y là một gã thảo khấu.
Chí Hải nhướng mày :
– Trách là trách triều đình không biết dụng người để họ Trần mới trở thành sơn tặc.
Tiểu Kha quan sát bức họa đồ một lúc rồi nhìn Chí Hải
– Hải đệ… Chúng ta đã có họa đồ của Trần Gia Lục, mau sớm lên đường qua Đoạn Hồn nhai.
Chí Hải hỏi :
– Qua Đoạn Hồn nhai của gã lục lâm này chúng ta sẽ đến đâu?
Thúy Ngọc nói :
– Địa giới của Bắc Thiên môn Lệnh Tu.
Thiếu Quân cau mày.
– Lệnh Tu?
Chí Hải khoát tay :
– Tới đâu thì tới, chúng ta cũng phải đến Trường An thôi.
Mọi người chuẩn bị tư trang để lên đường. Chí Hải vừa thoát lên yên ngựa thì một ngọn gió lạ xuất hiện. Theo ngọn gió đó, cắm phập ngay phía trước mặt là tờ giấy hồng điều.
Tiểu Kha nhìn mọi người rồi bước đến nhặt tấm giấy hồng điều trải ra. Mặt nàng đanh hẳn lại.
– Chí Hải đệ lại đây xem nè.
Mọi người xúm lại quanh bức họa đồ thứ hai. Tiểu Kha nói :
– Đây là bức họa đồ mới vẽ lại.
Nàng nhặt cánh hồng ghim bên góc bức họa.
– Cánh hồng này có ý nghĩa gì?
Chí Hải cầm đóa hồng. Y nhìn Thúy Ngọc. Rồi quay lại Tiểu Kha :
– Khả tỷ tỷ nhìn xem bức họa đồ này có khác với bức họa đồ trước không?
Nhìn Chí Hải, Tiểu Kha gật đầu :
– Hoàn toàn trái ngược với bức họa trước.
– Nghĩa là sao?
– Nếu chúng ta theo bức họa trước tránh những cạm bẫy sẽ lọt vào cạm bẫy lớn hơn. Còn theo bức họa này, chúng ta sẽ tránh được bọn đồng nhân.
– Vậy theo Tiểu Kha, nên theo bức họa đồ nào?
Tiểu Kha nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Một bức họa do chính tay cô cô đem về, còn bức họa này lại chẳng biết người giúp mình là ai, nếu theo bức thứ hai thì Tiểu Kha cần biết ý nghĩa của cánh hồng.
Nàng nhìn lại Vi Thúy Ngọc :
– Theo ý của cô cô.
Thúy Ngọc cầm cành hoa hồng quan sát rồi nhìn Chí Hải nói :
– Theo ý của Thúy Ngọc, nên theo bức họa thứ hai.
Chí Hải nhẹ gật đầu.
Tiểu Kha hỏi :
– Cô cô không tin vào bức họa mình đem về?
Thúy Ngọc gật đầu :
– Trần Gia Lục là một kẻ thủ đoạn, nham hiểm hắn biết cách phòng bị như thế nào.
Tiểu Kha nhìn sững Thúy Ngọc :
– Còn bức họa thứ hai lại do một người chưa từng biết mặt, biết tên. Có đáng cho chúng ta tin không. Với lại bức họa này mới vẽ lại.
– Cảm quan của cô cô báo cho cô cô biết, bức họa thứ hai mới là sinh lộ.
Tố Tố nói :
– Ở đây chúng ta có tất cả sáu người, phải có một người quyết định.
Tiểu Kha nhìn Tố Tố :
– Quận chúa là người giữ Ngọc ấn. Quận chúa hãy quyết định.
Tố Tố nhìn Chí Hải :
– Nộ thiếu hiệp mới là người quyết định, bởi vì người là truyền nhân y bát của Võ lâm Thánh chủ Thiên tôn.
Thúy Ngọc gật đầu :
– Ý của Quận chúa rất hay.
Nàng nhìn Chí Hải :
– Nộ đệ! Đệ quyết định đi.
– Nếu mọi người tin vào Chí Hải, thì Chí Hải chọn theo bức họa đồ thứ hai.
Tố Tố nói :
– Như vậy đã quyết định rồi, chúng ta lên đường.
Mọi người lên ngựa nhắm Đoạn Hồn nhai thẳng tiến. Đến chân Đoạn Hồn nhai, Chí Hải chần chứ. Y quay mặt nhìn lại mọi người.
– Tất cả mọi người bảo trọng.
Chí Hải nói xong tiên phong đi đầu. Theo sau Chí Hải là Vi Thúy Ngọc, Tố Tố và Tiểu Kha. Bọc hậu cho ba người là Mộc Thiếu Quân và Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu.
Chí Hải ghìm cương ngựa.
– Mộc huynh bảo vệ cho Tố Tố quận chúa và Khả tỷ tỷ. Chúng ta sẽ xông thẳng vào Đoạn Hồn nhai.
– Nộ đệ yên tâm.
Chí Hải nói, ra roi cho tuấn mã phi nước kiệu tiến vào Đoạn Hồn nhai.
Đoạn Hồn nhai là một con hẻm một bên là vách núi cao sừng sững, một bên là vực sâu thăm thẳm, hai đầu được khóa chặt bởi hai hẻm núi vừa đủ một người, một ngựa bước qua. Tiến vào Đoạn Hồn nhai chẳng khác nào tiến vào một cái rọ Thấy địa hình hiểm trở của Đoạn Hồn nhai, Chí Hải không khỏi lo lắng y nghĩ thầm: “Nếu lúc này gã Trần Gia Lục dụng hỏa công giống như Gia Cát Khổng Minh thì đứng là bặt đường sinh lộ của mọi người”.
Ý nghĩ đó còn đọng trong đầu Chí Hải thì có tiếng trống, tiếng phèn khua vang động cả Đoạn Hồn nhai.
Tiểu Kha lo lắng nhìn quanh rồi nói với Thúy Ngọc :
– Tỷ tỷ… Chúng ta đã rơi vào ổ mai phục của gã sơn tặc họ Trần rồi.
Mặc cho tiếng trống khua vang dội, tiếng phèn la nghe chói cả thính nhỉ, nhưng Chí Hải vẫn phớt lờ tiếp tục rảo ngựa tiến về phía trước.
Bề ngoài xem Chí Hải có vẻ rất thản nhiên nhưng trong bụng lại không ngừng lo lắng, thậm chí tim y còn đập mạnh hơn cả tiếng trống xung trận.
Tiếng chiêng, tiếng trống khua thật lâu nhưng xem những nhóm người áp tải Ngọc ấn về Trường An không hề nao núng tháo lui.
Tiếng chuông tiếng trống khua rộn lên một lúc sau rời rạc rồi im bặt.
Chí Hải mỉm cười :
– Đúng là trò rung cây nhát khỉ.
Y quay lại nói với mọi người :
– Chúng ta cần phải vượt qua Đoạn Hồn nhai càng nhanh càng tốt.
Chí Hải vừa nói vừa thúc tuấn mã phi nước kiệu lao nhanh về phía trước. Mọi người theo bước Chí Hải. Sáu con tuấn mã đồng loạt phi nước đại.
Chí Hải vừa thúc ngựa vừa thét
– Nhanh lên… Ra khỏi Đoạn Hồn nhai, chúng ta sẽ hỏi tội tên sơn tặc họ Trần.
Khi đoàn tuấn mã còn cách cửa ra hai trượng thì một tiếng nổ kinh thiên động địa. Theo tiếng nổ đó từ trên vách núi một khối đá lao xuống chực lấp kín lối ra.
Chí Hải lẫn mọi người biến sắc, thì thầm :
– Không xong rồi, gã Trần Gia Lục đúng là tên đểu cáng mà.
Chính vào lúc khối đá tưởng chừng như đã có thể lấp được lối ra khỏi Đoạn Hồn nhai thì Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu dạng ngang người vào hai vách núi tay đỡ lấy khối đá nặng ngàn cân. Sức nặng của khối đà đè xuống tợ quả thái sơn ép Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu.
Bộp…
Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu khụy hẳn một chân, lưng cõng khối đá khổng lồ.
Lão nghiến răng ken két nói với Chí Hải :
– Nộ thiếu hiệp và mọi người cứ lên đường.
Thấy Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu dụng thân mình chọi lại khối đá nặng ngàn cân không cho nó bịt cửa ra Đoạn Hồn nhai, ai cũng rướm lệ.
Nước mắt rỉ xuống khóe mặt Nộ Chí Hải.
Chí Hải mím môi :
– Chí Hải sẽ quay lại.
Nói xong y bỏ ngựa, len khỏi khe hở dưới chân Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu. Mọi người theo chân Chí Hải rời khỏi Đoạn Hồn nhai.
Toàn thân Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu phát ra những âm thanh căng cắc ngỡ xương cốt y đang rã thành từng khúc. Nhìn Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu không ai dằn được lòng thương cảm đối với kẻ anh hùng.
Chí Hải ngần ngừ suy nghĩ tìm cách cứu Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu thì Tôn Hầu đã lên tiếng :
– Nộ thiếu hiệp đừng lo cho Tôn mỗ. Nếu có gặp lại Cung chủ nói với người rằng Tôn Hầu mãi mãi giữ hình bóng người. Trong kiếp này không có duyên có nợ thì kiếp sau. Kiếp sau không đặng tình thì kiếp nữa. Mãi mãi Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu thuộc về Cung chủ.
Chí Hải bật khóc. Y gượng nói :
– Chí Hải sẽ nói.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống hành đại lễ với Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu, rồi dụng khinh công băng về phía trước.
Cõng cả khối đá nặng nghìn cân trên lưng, hai hàm răng Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu nghiến ken két. Nếu như Diêm La Thần Chủ Tôn Hầu không có đặng nội lực siêu phàm, xuất chúng thì có lẽ ngay từ đầu thân pháp của y đã bẹp dúm bởi sức nặng khủng khiếp của khối đá kia.