Quyền Chủ Ngọc Ấn

Chương 44 - Di Hoa Đoạn Mạch

trước
tiếp

Ngồi chễm chệ trên chiếc đài cao, phía sau là Nguyệt Hoa Nương, dưới đài là Bắc môn chủ Lệnh Tu, Vô Căn đạo nhân bận gấm y thêu vầng nhật quang, đầu đội kim khôi, trông như một vị thiên sứ cõi trời được phái xuống trần hành xử việc công.

Hai bên đài là hai hàng cờ phướn ngũ sắc biểu trưng cho Ngũ Hành, gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Đứng ngay dãy cờ đó là quần hùng võ lâm, tất cả đều vận y trang Vô Căn giáo chúng. Họ được xếp theo thứ tự Kim thì đội khăn vàng, Mộc thì đội khăn nâu, Hỏa thì đội khăn đỏ, Thủy khăn xanh, Thổ khăn xám, tất cả đều khoát một vẻ mặt vô cùng trang trọng.

Phía trước giàn đài đặt một cỗ áo quan khổng lồ, có sẵn chiếc lư đồng nghi ngút khói trầm. Ngay trước lư đồng là bàn thiên trên có hai hàng bài vị được xếp ngay ngắn thẳng hàng. Cách sắp xếp đó khiến cho cục trường mang nặng một bầu không khí khủng bố và chết chóc.

Chí Hải cùng Thiếu Quân đi đầu, theo sau hai người là Vi Thúy Ngọc, Tiểu Kha và Quận chúa Tố Tố. Năm người tiến thẳng đến trước giàn giáo đài của Vô Căn đạo nhân.

Vô Căn đạo nhân rọi tinh nhãn chiếu vào năm người. Ánh mắt của lão hằn rõ uy quang và sát thần. Thích Đà Không vừa chạm mắt vào luồng uy quang của Vô Căn đạo nhân đã cảm thấy xương sống gai lạnh, giá buốt.

Chí Hải ôm quyền xá.

– Vãn bối Nộ Chí Hải tham kiến Vô Căn trưởng bối.

Vô Căn đạo nhân nhạt nhẽo nói :

– Tiểu tử còn nhớ lời bổn nhân nói ở thung lũng Điệp trận chứ?

Chí Hải giả lả cười :

– Vãn bối không thể nào quên được giao ước của trưởng bối với vãn bối.

Vô Căn đạo nhân hừ nhạt một tiếng, nghiêm giọng :

– Bổn nhân cho ngươi một cơ hội sống rời Điệp trận nhưng đừng bao giờ cho bổn nhân thấy mặt. Nếu thấy mặt bổn nhân không tha cho ngươi đâu.

Chí Hải xoa trán.

– Những gì trưởng bối nói, vãn bối nào dám quên và nhất là những lời giao ước của vãn bối với trưởng bối.

Y gãi đầu :

– Hẳn trưởng bối còn nhớ lời giao ước của trưởng bối chứ?

Vô Căn đạo nhân rít giọng qua kẽ răng :

– Bổn nhân chẳng có giao ước gì với tiểu tử.

Chí Hải tự kí lên đầu mình :

– Cái vụ giao ước đó…

Sắc diện Vô Căn đạo nhân chuyển qua màu tái nhợt. Lão gằn giọng nói :

– Tiểu tử bỡn cợt với bổn nhân như thế đủ rồi. Hôm nay bổn nhân lập đàn không phải để nhắc lại lời giao ước tại thung lũng Điệp trận mà là muốn đoạt lại Ngọc ấn. Tiểu tử có mang Ngọc ấn theo không.

– Chí Hải và các huynh đệ lấy Ngọc ấn từ đền Thánh Điệp đem về Trường An, tất phải đem theo Ngọc ấn chứ, báu vật đâu thể rời khỏi thân được.

– Hãy giao Ngọc ấn ra đi.

– Để làm gì?

– Các ngươi sẽ được sống.

Chí Hải khoát tay :

– Chí Hải không tin vào lời của trưởng bối.

– Bổn nhân đường đường là một trưởng tôn mà ngươi không tin ư?

– Chí Hải có lý do để không tin lời trưởng bối.

– Có lý do gì?

– Giao ước giữa trưởng bối và Nộ Chí Hải, trưởng bối chưa thực hiện thì lấy gì mà tin lời nói này chứ.

– Ý của ngươi…

Vô Căn đạo nhân hừ nhạt một tiếng :

– Không cho ngươi thấy thì ngươi chẳng biết thế nào là lời của trưởng bối.

Lão nhìn Lệnh Tu :

– Đưa người ra.

Phán lệnh của Vô Căn đạo nhân được thi hành.

Nhất Ngôn Thiên Tuế Đồ Văn Từ Lãm được hai gã giáo đồ kè nách dìu ra trên giáo đài.

Vô Căn đạo nhân nói :

– Tiểu tử biết lão qủi này chứ.

Vừa thấy Đồ Văn Từ Lãm, bất giác tim Chí Hải đập thình thịch. Y buột miệng nói :

– Nghĩa phụ…

Vô Căn đạo nhân ve cằm nhìn Chí Hải :

– À… Hóa ra người này là nghĩa phụ của ngươi. Tiểu tử… Ngươi sẽ thấy bổn nhân hành xử nghĩa phụ ngươi như thế nào để ngươi tự biết mình ra sao.

Liền ngay sau lời nói đó, Vô Căn đạo nhân đặt trảo công lên Nhất Ngôn Thiên Tuế.

Chí Hải trợn tròn hai con ngươi to hết cỡ. Y rống lên.

– Đừng…

Tiếng rống của Chí Hải vang lồng lộng thì trảo công của Vô Căn đạo nhân đã bóp chặt lại. Thủ cấp Nhất Ngôn Thiên Tuế vỡ toang như một quả dưa chín bị đập.

Mặt Chí Hải xanh tái. Y rít lên với sự phẫn nộ tột cùng :

– Lão quá tàn nhẫn… Lão quá tàn độc…

Chí Hải vừa dứt lời thì Vô Căn đạo nhân tống một chưởng vào xác của Nhất Ngôn Thiên Tuế, xác của Thiên Tuế bay thẳng vào áo quan khổng lồ.

Cái chết của Nhất Ngôn Thiên Tuế khiến Chí Hải bần thần cả tâm trí. Y chực thi triển Vô Tướng thần công để lao vào tập kích Vô Căn đạo nhân nhưng Thiếu Quân đã cản lại.

– Nộ đệ đệ… Bình tĩnh.

Hai hàm răng nghiến chặt nghe kèn kẹt, Chí Hải phải hít một luồng chân nguyên căng phồng lồng ngực mới có thể định tâm lại được.

Vô Căn đạo nhân ve cằm nhìn Chí Hải nói :

– Tiểu tử đã chứng nhận một cái chết thê thảm rồi đó. Bây giờ bổn nhân hỏi ngươi lại lần nữa.

Chí Hải gằn giọng thét :

– Lão muốn gì?

– Ngọc ấn đâu?

Tiểu Kha lên tiếng đáp thế lời Nộ Chí Hải :

– Ngọc ấn chắc chắn bên cạnh chúng tôi.

Vô Căn đạo nhân định nhãn nhìn Tiểu Kha :

– Nha đầu có giữ Ngọc ấn thì trao cho bổn nhân.

– Trao Ngọc ấn cho đạo nhân thì đạo nhân dùng Ngọc ấn để làm việc gì?

Vô Căn đạo nhân thản nhiên đáp lời nàng :

– Lập bá nghiệp.

Vô Căn đạo nhân lấy hơi nói tiếp :

– Và chỉ có trao Ngọc ấn thì các ngươi mới có cơ hội sống.

– Tiểu Kha nghĩ mình chẳng có cơ hội sống đâu, một khi trao Ngọc ấn cho đạo nhân. Tiểu Kha nói ra điều đó bởi biết chắc như vậy.

Nàng thở hắt ra một tiếng.

– Tại sao Tiểu Kha đoán chắc một khi giao Ngọc ấn cho trưởng tôn tất cả sẽ phải chết.

– Đạo nhân hãy nhìn cỗ áo quan đi. Phải chăng ngươi chuẩn bị sẵn một cỗ áo quan để chôn tất cả chúng tôi?

Vô Căn đạo nhân nhìn thẳng vào mắt nàng. Chạm vào hai luồng sát nhãn của Vô Căn đạo nhân, tim Tiểu Kha bất giác đập thình thịch. Nàng cố định thần với tất cả nghị lực và ý chí của mình mới không để cho hai luồng uy quang kia khủng bố tinh thần.

Tiểu Kha nói :

– Tiền bối đã chuẩn bị tất cả rồi. Người đã cho Nguyệt Hoa Nương hạ độc công chúng tôi tại Nghinh Tân lầu. Đạo nhân chưa ra tay chỉ vì chưa biết Ngọc ấn có trong tay chúng tôi hay không.

Mặt Vô Căn đạo nhân đanh hẳn lại.

– Nha đầu nói đúng rồi đó.

Tiểu Kha buông một tiếng thở dài.

– Đạo nhân đã luyện thành Đồng Tử công và Kim Cang Bất Hoại của Phật môn. Hai môn công phu đó đủ để chặn đường chúng tôi, cần gì phải sử dụng đến độc công thông qua tay Đường môn Nguyệt Hoa Nương.

– Bổn nhân chẳng muốn cho con cá nào xảy khỏi lưới của mình. Lũ cá các ngươi chỉ được qua khỏi lưới khi giao Ngọc ấn cho ta và để lại con cá bự kia.

Lão vừa nói vừa chỉ Nộ Chí Hải.

Tiểu Kha hỏi :

– Thế đạo nhân lấy gì để chúng tôi tin?

– Các ngươi nếu ngoan ngoãn đều đáng được sống, duy chỉ có tiểu tử Nộ Chí Hải thì không.

– Chúng tôi đã có giao ước một người vì mọi người nên đâu thể để Nộ Chí Hải chết để mình sống. Làm như vậy, hẳn Chí Hải có chết cũng không nhắm mắt và khó siêu thoát.

– Thế nha đầu muốn gì?

Tiểu Kha mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Đạo nhân đã luyện thành Kim Cang bất hoại và Đồng Tử công, trong khi mọi người ở đây ai cũng đã trúng độc.Thế thì chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi.

– Đổi Ngọc ấn lấy các mạng của các ngươi ư?

Tiểu Kha khoát tay :

– Không, chúng tôi không phải là hạng người tham sinh uý tử.

Vô Căn đạo nhân đứng lên.

– Nha đầu muốn đổi gì?

Tiểu Kha bước đến hai bộ. Nàng nhìn thẳng vào mắt Vô Căn đạo nhân nghiêm giọng chậm rãi nói :

– Hẳn đạo nhân rất tự thị vào thần công đã tụ thành?

– Không sai… Bổn nhân thiết nghĩ trên võ lâm giang hồ chẳng có thứ công phu nào hơn được Đồng Tử công.

Lão nói xong ngửa mặt cất tràng tiếu ngạo. Tiếng cười của Vô Căn đạo nhân cất lên nghe như sấm vang động cả không trung. Tronng tiếng cười của lão ẩn chứa nội lực siêu phàm, đập vào thính nhĩ của mọi người khiến ai cũng phải chau mày, nhăn mặt.

Thích Đà Không chịu không nổi tiếng cười của Vô Căn đạo nhân đã ngồi bệt xuống đất vận công điều tức mới có thể định thần giữ cho huyết lưu không xáo trộn, kinh lạc không loạn mạch.

Vô Căn đạo nhân cắt tràng tiếu ngạo thị uy đó. Lão định thần nhãn quan sát Tiểu Kha. Sắc diện của nàng xanh nhờn nhợt.

Tiểu Kha thở hắt ra một tiếng, gượng nói :

– Nếu đạo nhân không cắt sớm tiếng cười thì Tiểu Kha e tất cả mọi người ở đây sẽ vỡ tim ra mà chết.

– Nha đầu biết được uy lực của ta rồi đó.

– Đạo nhân không thi triển tiếu ngạo thần sát thì Tiểu Kha vẫn đoán được uy lực của võ công đạo nhân. Nếu không có uy lực võ công xuất thần nhập quỷ thì đạo nhân đâu thể một tay thâu tóm võ lâm mà còn muốn lập đế nghiệp.

Vô Căn đạo nhân cười khẩy, từ tốn nói :

– Nha đầu là người biết nhìn xa trông rộng, lại có ngôn phong rất từ tốn và nghiêm minh. Nếu nha đầu đồng ý qui phục bổn nhân thì bổn nhân sẽ cho nha đầu trở thành nghĩa nữ.

– Đa tạ đạo nhân đã ưu ái. Rất tiếc Tiểu Kha không thể bỏ bằng hữu chạy theo bả danh vọng hảo huyền. Tiểu Kha chỉ có một cuộc trao đổi với đạo nhân.

– Trao đổi gì?

– Ngọc ấn.

Nàng dấn tới thêm một bộ nhìn Vô Căn đạo nhân nói :

– Mục đích của đạo nhân là có Ngọc ấn?

– Không sai.

– Mục đích của chúng tôi là đưa Ngọc ấn về Trường An. Hai bên hoàn toàn khác nhau về mục đích. Tất phải có một bên còn một bên mất.

Đôi chân mày của đạo nhân cau lại.

– Ý của nha đầu muốn gì?

Tiểu Kha lấy năm đóa hoa hồng chìa đến trước mặt Vô Căn đạo nhân.

Vô Căn đạo nhân hất mặt :

– Để làm gì?

Tiểu Kha từ tốn nói :

– Năm cánh hoa của Tiểu Kha rất tầm thường nhưng lại không tầm thường.

– Bổn nhân không hiểu ý của nha đầu.

– Tiểu Kha chưa nói thì đạo nhân sao hiểu được.

Vô Căn đạo nhân hất mặt :

– Nha đầu nói đi.

– Năm đóa hoa mà Tiểu Kha đang cầm trên tay sẽ minh chứng cho mọi người ở đây biết đạo nhân có chân mạng đế nghiệp hay không. Nếu như có thì tự khắc sinh ra kỳ biến, còn nếu như không… Thì những đóa hoa sẽ sớm lụi tàn bởi chân nguyên của đạo nhân.

Vô Căn đạo nhân chau mày :

– Có chuyện đó nữa ư?

– Nghe thì chẳng tin nhưng đó là sự thật. Đạo nhân vốn đã luyện thành võ công Kim Cang bất hoại, Đồng Tử công, đao kiếm chưởng chẳng thể nào xâm nhập, sao lại ngại những đóa hoa mềm mại này.

– Nếu như bổn nhân có chân mạng đế nghiệp thì sao?

– Ngọc ấn sẽ thuộc về đạo nhân, đó là ý trời. Đaọ nhân có những điều lợi trông thấy trong cuộc giao chứng này, thứ nhất đạo nhân minh chứng chân mạng đế nghiệp của mình. Thứ hai đạo nhân chẳng cần tốn chút công phu mà vẫn có đặng Ngọc ấn trong sự tâm phục của mọi người. Trong những người đó có cả Tiểu Kha và Nộ Chí Hải.

Vô Căn đạo nhân khẽ gật đầu ve cằm.

– Nha đầu nói hay lắm, khiến cho bổn nhân tò mò muốn biết tài tướng số của nha đầu như thế nào.

Tiểu Kha ôm quyền trịnh trọng.

– Đa tạ đạo nhân đã ban phát một lời khen.

– Khách sáo… khách sáo… bổn nhân chỉ sợ nha đầu và bọn tiểu tử kia không giữ lời thôi.

– Nếu Tiểu Kha không giữ lời thì ông trời sẽ có mắt trừng phạt Tiểu Kha.

– Ngôn phong của nha đầu đùng là của bậc anh thư hiếm có trên đời khiến bổn nhân vô cùng cao hứng.

Vô Căn đạo nhân rời tràng kỷ bước ra giữa giáo đài. Lão nhìn Tiểu Kha nói :

– Nha đầu khảo nghiệm đi.

Lão vừa nói vừa vận Kim Cang bất hoại và Đồng Tử công. Toàn thân Vô Căn đạo nhân như chuyển qua sắc màu đồng sáng ngời. Tiểu Kha chậm rãi bước lên giáo đài.

Tất cả mọi người định nhãn nhìn vào Tiểu Kha, tất nhiên người lo lắng nhất là Mộc Thiếu Quân.

Tiểu Kha chậm rãi bước đến trước mặt Vô Căn đạo nhân. Ánh mắt nàng sắc như một lưỡi dao kia nhanh qua thân pháp Vô Căn đạo nhân rồi từ tốn nói :

– Phong thái của đạo nhân đúng là phong thái của một kẻ đứng trên thiên hạ.

– Bổn nhân tự biết điều đó. Nha đầu không nhất thiết phải nhắc bổn nhân. Chỉ cần nha đầu chứng minh cho mọi người thấy chân mạng đế nghiệp của bổn nhân là đã lập được công đầu với ta rồi.

Tiểu Kha lùi lại hai bộ, tay nắm năm cánh hoa hồng.

– Tiểu Kha bắt đầu thẩm chứng.

Tiểu Kha xoay nửa bộ, năm cánh hoa hồng thoát ra khỏi ngọc thủ của nàng. Cả năm cánh hoa hồng cùng lướt đến thân pháp của Vô Căn đạo nhân cùng một lúc. Khi chúng gầm chạm người Vô Căn đạo nhân bất thình lình chuyển hướng bởi một ngọn gió lạ lùng, thoảng đưa năm cánh hoa chia thành năm hướng, đồng loạt ghim vào năm đại huyệt chia khắp tứ chi của Vô Căn đạo nhân gồm Bàn Môn, Thần Môn Khuyết, Trung Du, Vĩ Lư và Long Trì.

Những tưởng năm đóa hoa khi chạm vào thân ảnh kim cương bất hoại của Vô Căn đạo nhân sẽ rơi xuống giàn đài nhưng không, chúng ghim vào luôn cùng da thịt lão cùng lúc sắc diện của Vô Căn đạo nhân biến đổi sang màu đỏ ngất.

Lão gầm lên :

– Nha đầu đáng chết.

Lão vừa nói vừa bổ thẳng tới Tiểu Kha một đạo xoáy kình với mười hai thành công lực. Đứng trước ngọn chưởng công tàn khốc của Vô Căn đạo nhân, Tiểu Kha chỉ biết nhắm mắt chờ chết.

Chính vào lúc tưởng chừng tử thần đã có thể cướp lấy sinh mạng Tiểu Kha thì Nguyệt Hoa Nương như cánh hoa lắc mình lướt ra đỡ lấy đạo xoáy cho Tiểu Kha.

– Bình…

Nguyệt Hoa Nương tợ một cánh diều bị hất tung lên cao, còn Tiểu Kha thì bị dư chấn của xoáy kình hất văng xuống giáo đài.

Thiếu Quân lướt đến đỡ Tiểu Kha.

Tiểu Kha nhanh miệng nói.

– Mộc huynh… Hãy công vào những đại huyệt có những đóa hoa hồng.

Không chờ Tiểu Kha nhắc lại lần thứ hai, Thiếu Quân và Chí Hải cùng băng lên giáo đài. Cả hai liên thủ hợp lực, không ngừng công kích vào những đóa hoa hồng ghim trên người Vô Căn đạo nhân.

– Ầm… Ầm…

Thiết chưởng của Thiếu Quân vỗ vào cánh hoa hồng ghim bên tả thủ của Vô Căn đạo nhân.

Lão rống lên một tiếng, dụng luôn hữu thủ phản kích.

– Ầm…

Thiếu Quân bật ngược trở lại hai trượng, ngã sóng xoài dưới sàn giáo đài, miệng ứa máu tươi. Trong khi tả thủ của Vô Căn đạo nhân thì sụi hẳn xuống.

Chí Hải dụng Vô Tướng thần công lách mình áp sát vào thân ảnh Vô Căn đạo nhân, song thủ bổ luôn vào hai đóa hoa ghim trên hai đại huyệt Vĩ Lư và Long Trì.

Vô Căn đạo nhân tháo lui bốn bộ.

Lão rống lên một tiếng, hữu thủ vươn trảo chụp ngược lại Chí Hải. Thế trảo của lão nhanh cực kỳ khiến cho Chí Hải lúng túng không biết tránh né như thế nào.

Trảo công của Vô Căn đạo nhân nhắm ngay tâm huyệt Chí Hải chực moi lấy tim gã thì một bóng người vận điệp y cắt một đường vòng cung, đồng thời xuất ra đạo chỉ đỏ chói điểm luôn vào cánh hoa hồng ghim trên đại huyệt Trung Du.

Trảo công của Vô Căn đạo nhân với mãnh lực chụp tới Chí Hải nửa chừng mất lực lại sụi hẳn xuống, Vô Căn đạo nhân chới với gượng trụ bộ.

Điệp Nhân lách người đứng ngay trước mặt lão.

Vô Căn đạo nhân sững sờ nhìn Điệp Nhân.

– Thiên Ngoại Nhân Ma.

– Tại hạ buộc phải thỉnh đạo trưởng về đúng nơi đạo trưởng xuất thân.

Ấn Thủ chưởng của Điệp Nhân được dựng lên. Bóng ảnh thủ to như một chiếc quạt khổng lồ bổ tới cánh hoa cuối cùng ghim trên đại huyệt Thần Khuyết.

Năm cánh hoa lún sâu vào thân pháp của Vô Căn đạo nhân. Lão co rúm lại, mặt nhăn nhó, năm luồng khí công từ năm đại huyệt có những cánh hồng ghim vào tuôn ra cuồn cuộn. Thân pháp Vô Căn đạo nhân nhanh chóng héo hắt, chẳng mấy chốc trở nên khô đét như cành cây mục.

Lão đổ sầm đến trước, tứ chi gãy vụn trông thật là thê thảm. Sự biến hóa xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đến ngay cả Bắc môn chủ Lệnh Tu cũng chẳng biết hành xử như thế nào mà chỉ biết đứng đờ ra như pho tượng trố mắt nhìn.

Điệp Nhân dụng thuật khinh công xuất thần như muôn vàn chiếc bóng lướt đến bên xác Hoa Nương. Y cắp lấy Hoa Nương ngay trong tay Tiểu Kha, rồi băng mình thoát đi chẳng mấy chốc đã khuất dạng.

Chí Hải thẫn thờ gọi với theo :

– Quách huynh… Quách huynh…

Mặc cho Chí Hải réo gọi, chiếc bóng Điệp Nhân khuất dần trong tầm mắt gã.

Chí Hải buông một tiếng thở dài :

– Sao huynh ấy bỏ di mà chẳng nói một lời nào.

Chí Hải nói xong quay lại với Tiểu Kha :

– Kha tỷ tỷ sao lại biết cách hóa giải võ công tuyệt thế của Vô Căn đạo nhân?

Tiểu Kha nhìn Chí Hải đáp lời :

– Đệ còn chưa nhận biết được à?

– Quách huynh.

Nàng gật đầu.

– Chính vì sợ Vô Căn đạo nhân biết được sự tồn tại của mình nên buộc phải trở thành Điệp Nhân.

Tố Tố bước đến bên Chí Hải :

– Nộ huynh… Chúng ta tiếp tục lên đường chứ?

Chí Hải gật đầu.

Cái chết của Vô Căn đạo nhân khiến cho Vô Căn giáo đồ chẳng khác nào rắn mất đầu. Chỉ trong khoảnh khắc mọi người tự lột bỏ y trang rồi túa đi vì sợ cục diện hôm nay liên lụy đến bản thân mình.

Chí Hải nói với Tố Tố :

– Quận chúa, nếu gặp đương kim Hoàng thượng, hãy xin với người đừng truy xét những giáo đồ Vô Căn giáo.

Tố Tố mỉm cười :

– Chắc chắn đương kim Hoàng thượng chỉ truy xét huynh thôi.

Chí Hải bật cười thành tiếng. Hai người sóng vai nhau cùng trổ khinh công băng đi, để lại sau lưng đôi tình nhân Thiếu Quân và Tiểu Kha.

Tiểu Kha nhìn theo, không thấy Vi Thúy Ngọc, nàng lo lắng gọi :

– Cô… Cô…

Thiếu Quân nắm lấy tay Tiểu Kha.

– Muội đừng gọi… Cô cô đã đuổi theo Điệp Nhân rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.