Buổi sáng.
Có sương.
Lão Công Công vẫn đang bóc đậu phộng, nhai đậu phộng.
Một tiếng “rốp” vang lên, hắn rất thích nghe loại âm thanh giống như cắn vào sinh mạng này, hơn nữa còn xuất phát từ trong miệng, giữa răng của hắn.
Mặc dù hắn biết ăn đậu phộng sẽ mang đến xui xẻo, dù không phải thì bên khóe miệng quai hàm cũng sẽ mọc mụn, nhưng hắn vẫn thích ăn, không thể cai được.
Đến sau này, nếu đã không cai được, hắn cũng không cai nữa.
Giống như uống rượu vậy.
Say là một loại cảm giác tốt.
“Túy hương lộ ổn nghi tần đáo, thử ngoại bất kham hành.” (1)
Thậm chí hắn hi vọng có thể say không tỉnh.
Bởi vì không cai được đậu phộng và rượu, hắn dứt khoát dùng khả năng quan sát vốn có của mình, “phát minh” ra một lý luận.
Rất nhiều người uống rượu, say rượu bị chết sớm, chết bất đắc kỳ tử, nhưng người không uống rượu cũng chết bất ngờ, chết trẻ giống như vậy, do đó thân thể có tốt hay không vốn chẳng liên quan gì đến chuyện uống rượu.
Cho nên, tại sao hắn lại không uống rượu? Sáng nay có rượu sáng nay say. Hắn là một thái giám, đã mất đi cơ hội hái hoa, chẳng lẽ ngay cả uống mấy chung rượu nhạt cũng phải hạn chế sao?
Không.
Người chỉ có một đời.
Một đời này của hắn cũng không phải chỉ chịu khổ chịu tội.
Sáng nay hắn mặc quan phục của cung đình, đội mũ khoác lụa, càng hiện rõ mày rậm tóc bạc, mặt hồng râu trắng, không giận mà uy, tướng mạo trang nghiêm.
Hôm nay là một ngày quan trọng, nhưng hắn vẫn uống rượu, vẫn ăn đậu phộng.
Bởi vì trong lòng hắn có một ngọn lửa, một ngọn lửa dập không tắt.
Trên đời rất ít người có thể dập tắt ngọn lửa này trong lòng hắn.
Rất ít, nhưng không phải là không có.
Phương Ứng Khán, Phương tiểu hầu gia là một người trong số đó.
Hôm nay hắn cũng phải tới.
Hắn không thể không đi, bởi vì Thái Kinh đã cầu xin thiên tử, hạ chiếu muốn hắn và Phương tiểu hầu gia giám sát chém Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu. Hai người Đường, Phương là người trong giang hồ, còn mình và Phương hầu gia cũng xuất thân từ võ lâm, vừa vặn “dùng võ lâm chế võ lâm”, “dùng giang hồ trị giang hồ”, phù hợp với thân phận pháp lý.
Hừ.
(Thái Kinh muốn chúng ta làm ác nhân.)
(Hơn nữa còn là đại ác nhân đắc tội với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.)
(Lỡ may xảy ra chuyện gì, oan ức này còn đổ hết lên người.)
(May mắn là người gánh chịu oan ức này không chỉ có một mình hắn.)
(Còn có Phương Ứng Khán.)
Phương Ứng Khán quả nhiên đã đến.
Kỳ quái là hôm nay hắn không mặc bộ áo bào màu trắng quen thuộc, mà thay bằng một bộ áo bào màu đỏ rực rỡ chói mắt, dùng dây lưng màu đen buộc chặt.
Hôm nay hắn cũng là phó giám trảm tại pháp trường.
Mặc dù hai người bọn họ đều biết, có người khác đang nhìn chằm chằm theo dõi công việc giám trảm của bọn họ.
– Chúng ta làm trò khỉ cho người ta xem nhỉ.
Phương Ứng Khán mỉa mai:
– Đêm qua phong phong vũ vũ, trong Phong Vũ lâu không một ai dễ chịu, có điều hôm nay chúng ta cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Mễ Thương Khung cảm thấy hơi kỳ quái.
Hắn cảm thấy hôm nay thần sắc của Phương Ứng Khán có phần nóng nảy, rất khác với tính tình ôn hòa thường ngày.
– Thời gian này hiếm khi thấy sương dày như vậy.
Mễ công công mỉm cười vuốt râu nói:
– Hôm nay có lẽ những nhân vật có thế lực trong thành đều không nhàn rỗi.
Phương Ứng Khán liếc nhìn Mễ công công, không nói gì, chỉ mời rượu.
Mễ Hữu Kiều đương nhiên uống rượu.
Cho dù không ai mời hắn, hắn cũng sẽ tìm cơ hội uống rượu.
Phương Ứng Khán cũng ngửa cổ uống hết rượu trong ly, còn dùng tay áo bào màu đỏ lau khóe miệng.
Chuyện này cũng không giống tác phong bình thường của hắn lắm.
Cho nên Mễ công công hỏi:
– Ngài… không có chuyện gì chứ?
– Không có.
Phương Ứng Khán trả lời rất nhanh.
– Chỉ là… hôm nay lại có xung động muốn giết người.
Mễ Thương Khung ngẩn người. Điều này cũng không giống như tính tình thường ngày của Phương tiểu hầu gia, không phải là hắn không giết người, chỉ là luôn giết người không thấy máu, hơn nữa quen mượn đao giết người.
– Có điều.
Mễ Hữu Kiều không nhịn được vẫn khuyên một câu:
– Tình hình hôm nay, có thể bớt giết người một chút, là có thể bớt đắc tội với nhân vật võ lâm, hảo hán giang hồ.
– Chuyện này ta hiểu được, hôm nay chúng ta chỉ có thể xem như cờ hiệu mà thôi.
Thần sắc Phương Ứng Khán vẫn mang theo vẻ bực bội không kiềm nén được:
– Đôi khi, con người luôn thích giết vài kẻ đáng ghét, nhìn thấy máu chảy thành sông, nhìn thấy gian dâm giết chóc… Chẳng lẽ ngài không có sao?
Không có?
Có.
Mễ Thương Khung rất hiểu dục vọng như con dã thú trong lòng mình. Hắn không phải từ nhỏ đã vào cung làm thái giám, mà là tại thời kỳ từ thiếu niên đến thanh niên bị người ta bắt ép vào cung. Bởi vì tiên đế thích tướng mạo của hắn, hạ lệnh thiến, vì vậy hắn mới thành thái giám, cả đời trải qua như thế. Thế nhưng, cảnh ngộ này lại khiến hắn không giống như những thái giám bình thường, hắn từng có nữ nhân, từng có dục vọng (hiện giờ vẫn còn một phần sót lại trong lòng hắn), thậm chí vẫn tiếp tục mọc râu bên mép… nhưng hắn vẫn không phải là một người bình thường. Hắn là một nội giám “không thể tham dự triều chính”, nhiều nhất chỉ có thể làm thủ lĩnh công công, nhưng hắn lại không phải thái giám bình thường…
Các loại “bất đồng” này, khiến cho hắn “khác với người thường”, càng tịch mịch và đau khổ.
Càng khiến cho trong lòng hắn có một ngọn lửa.
Càng khiến cho trong lòng hắn thai nghén một con thú.
Lửa nóng và thú.
Hôm nay, sáng sớm, hắn chỉ đi cùng với Phương tiểu hầu gia ảo đỏ, ăn đậu phộng, uống rượu mạnh, đối mặt với sương mù dày đặc.
Chú thích:
(1) Trích từ bài thơ Ô Dạ Đề của Lý Dục.
Tạc dạ phong kiêm vũ,
Liêm vi táp táp thu thanh.
Chúc tàn lậu đoạn tần ỷ chẩm,
Khởi toạ bất năng bình.
Thế sự mạn tuỳ lưu thuỷ,
Toán lai mộng lý phù sinh.
Tuý hương lộ ổn nghi tần đáo,
Thử ngoại bất kham hành.
Dịch thơ: (Nguyễn Chí Viễn)
Xậm xụt đêm mưa gió
Tiếng thu rèm lọt lao xao
Đuốc tàn lậu cạn luôn xoay gối
Ngồi dậy luống nao nao
Thế cuộc trôi theo dòng nước
Kiếp người tựa giấc chiêm bao
Làng say lối ổn năng lui tới
Chốn khác chẳng nên vào