Lúc này Vương Tiểu Thạch mới hỏi lần thứ hai:
– Ngươi không ngại đường xá xa xôi đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?
Phương Ứng Khán nói:
– Đương nhiên là vì ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Vì ta?
Phương Ứng Khán nói:
– Thái Kinh quyết tâm muốn đuổi giết ngươi, hắn treo thưởng vạn lượng hoàng kim, cộng thêm không ít lợi ích. Hiện nay thiên hạ các phái, hai phe hắc bạch, hảo hán hào kiệt muốn lấy thủ cấp của ngươi đã nhiều không kể xiết.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Người vì điểm này mà động tâm muốn lấy đầu của ta, có vô số kể, nhưng nếu khiến cho tiểu hầu gia trèo đèo lội suối, không ngại đường xa động thân, động thủ, nhất định có nội tình khác.
Phương Ứng Khán nói:
– Có lẽ, ta cũng muốn giết ngươi. Có lẽ, ta muốn tới đây giúp ngươi, kết giao bằng hữu với ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Có lẽ, Thái Kinh muốn tiểu hầu gia đích thân xuất thủ, muốn người của tập đoàn Hữu Kiều tỏ rõ thái độ với ta…
Phương Ứng Khán bật cười nói:
– Vậy cần phải dùng tới ta sao? Mễ công công cũng có thể đi chuyến này giúp ta.
Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:
– Đúng là cao thâm khó lường.
Ánh mắt Phương Ứng Khán đột nhiên biến đổi:
– Vương Tiểu Thạch không cần quá khiêm tốn, ta thấy lúc ngươi nói không hiểu, trong lòng đã sớm hiểu rõ hơn bất cứ ai trên đời này. Có điều mọi người đều là người thông minh, thứ nên hiểu thì sẽ có một ngày hiểu được…
Sau đó hắn nhìn Vương Tiểu Thạch xá dài:
– Từ biệt tại đây, chỉ xin trách móc, không xin tha thứ.
Dứt lời liền cười ha hả, nắm tay Lôi Mị rời đi.
Lôi Mị uyển chuyển đi theo, lúc sắp rời đi còn ngoái đầu nhìn lại, không biết là nhìn Ôn Nhu hay Vương Tiểu Thạch, duyên dáng cười một tiếng.
Lúc này nàng đã cột lại mái tóc dài, mái tóc được buộc lên làm lộ ra chiếc cổ trắng như ngọc, eo nhỏ vừa tay, phong tư ngay ngắn động lòng người, đi cùng với Phương Ứng Khán thanh nhã giống như một đôi người ngọc.
Phương Ứng Khán đã đi.
“Thiết Thụ Khai Hoa” cũng đã đi.
Bởi vì hoạt động nên tuyết đọng tàn băng trên người bọn họ rơi xuống trên đất, rất nhanh tan ra thành nước, thấm vào trong đất, chảy vào trong ao.
Hoa sen trong ao kia lại chuyển thành trắng, so với ban đầu còn trắng hơn.
Chẳng những trắng, còn mang một chút sắc thái hài hòa, mang theo một chút sáng ngời.
Đó không chỉ là trắng, còn ẩn chứa ánh sáng.
Hóa ra màu trắng kia không chỉ là màu sắc vốn có, mà còn có ánh mặt trời.
Hóa ra ánh mặt trời đã hiện, ánh nắng chiếu lên cánh hoa sen.
Ánh mặt trời rất đẹp.
Hoa sen cũng rất đẹp.
Người vừa từ nơi này rời đi cũng rất đẹp.
– Ta khinh! Đi cái bà nội nó chứ!
Lương A Ngưu đột nhiên phun nước bọt:
– Ra vẻ cành vàng lá ngọc, bụng dạ chẳng tốt lành gì.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên hỏi:
– A Ngưu, ngươi cảm thấy có gì bất ổn không?
Lương A Ngưu thấy sắc mặt Vương Tiểu Thạch nghiêm túc, liền yên tĩnh lại, một lúc sau mới trả lời:
– Không có gì khác thường, cũng chỉ chỗ quĩ cốt có cảm giác hơi tê hơi đau.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ngươi ở trong Thái Bình môn tu luyện Du Ly thần công đúng không?
Trên mặt Lương A Ngưu lập tức hiện ra vẻ bội phục:
– Đúng. Mẹ ngươi chứ… sao chuyện này ngươi cũng biết!
Vương Tiểu Thạch nói tiếp:
– Ngươi thử vận Du Ly thần công, trước tiên ý đến mãn nguyệt, lại chuyển ý về triều dương, cầm hạt giống chân nguyên, dùng đan điền phát ra một tiếng “hải”, lại từ trong miệng thốt ra một tiếng “ha”, sau đó lại từ trong mũi hừ mạnh một tiếng.
Lương A Ngưu thấy Vương Tiểu Thạch nói rất nghiêm túc, khẩn cấp, cũng không nhiều lời nữa, ngầm vận công pháp căn bản của Thái Bình môn, phân biệt từ đan điền, miệng, mũi phát ra ba tiếng “hải”, “ha”, “hừ”.
Vốn vẫn luôn vô sự, đến tiếng thứ ba, Lương A Ngưu chợt kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, lảo đảo muốn ngã xuống.
Hắn vốn không xem là quá cao lớn, nhưng cũng rất hùng tráng, bắp thịt rắn chắc, từng khối như gạch, ngực càng giống như một tảng đá lớn bốn mặt, tóc ngắn như kích, không lông mày môi dày, gây cho người ta một cảm giác còn mạnh mẽ hơn trâu.
Trong thoáng chốc này, hắn lại mềm yếu giống bị hủy xương, rút gân. Nếu không phải Phương Hận Thiếu lập tức đỡ lấy, hắn gần như đã ngã vào trong ao.
Vương Tiểu Thạch cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi:
– Bên trong đã xảy ra chuyện?
Lương A Ngưu cắn răng, trên trán lập tức xuất hiện một lớp hạt châu lớn chừng hạt đậu, một lúc sau mới nói nên lời:
– Nhâm Mạch… Thần Khuyết, Hoa Cái, Tuyền Ki đều không khép lại được, khí vừa tụ liền tan, vừa tan liền đau như kim đâm, cơn đau khuếch tán đến cả người, toàn thân giống như muốn rạn nứt, huyệt vị dời vị trí, huyết mạch chảy ngược, rất khổ sở…
Vương Tiểu Thạch gật đầu nói:
– Vậy là đúng rồi. Tiểu Hà cô thì sao?
Hà Tiểu Hà thấy tình trạng của Lương A Ngưu, biết mình chỉ sợ cũng không may mắn, tâm lý đã có chuẩn bị, chỉ hỏi:
– Ta nên thử cách nào?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Công phu căn bản của Hạ Tam Lạm các người là Đâu Tâm Nhuyễn phải không, không biết…
Hà Tiểu Hà lại nói:
– Ta tuy họ Hà, nhưng lại không phải là dòng chính của Hạ Tam Lạm. Lôi Thuần tìm hai trưởng lão của Hạ Tam Lạm là Hà Đức, Hà Năng truyền thụ võ nghệ cho ta, cho nên công pháp căn bản mà ta học lại là Đảo Tâm Ngạnh.
Vương Tiểu Thạch “à” một tiếng, nói:
– Vậy cô thử vận Đảo Tâm Ngạnh công pháp, dùng hạc bộ dịch chuyển, đông tây dạo quanh điều tức thử xem.
Hà Tiểu Hà theo lời trầm ngâm chắp tay trước ngực, nội tức ngoại cảm, ý hợp tâm đầu, vận công điều khí, một lúc sau mới từ từ mở mắt, nói:
– Dường như không có gì khác thường…
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới có ý cười:
– Như vậy thì tốt, có lẽ Phương Ứng Khán không thăm dò công pháp của cô, lúc này mới không cắt được đường lối vận công…
Hà Tiểu Hà chợt kêu lên một tiếng, hay tay ôm lấy tai, mặt mũi lập tức trắng bệch, tái nhợt, đau đến chảy cả nước mắt.
Vương Tiểu Thạch chờ nàng bớt đau mới hỏi:
– Tai đau sao?
Hà Tiểu Hà vẫn ôm tai, đau đến mức ngồi bệt xuống.
Vương Tiểu Thạch vội nói:
– Mau dừng vận công.
Một lúc sau Hà Tiểu Hà mới có thể đứng lên, trên trán có thêm một lớp mồ hôi mỏng.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Là mấy chỗ Thần Môn, Giao Cảm, Suất Cốc đau nhói sao?
Lúc này Hà Tiểu Hà mới thở dốc:
– Không, ngay cả Đầu Duy, Bản Thần, Dương Bạch cũng có cảm giác đau nhói.
Vương Tiểu Thạch trầm ngâm một lúc mới nói:
– Huyết Hà chỉ pháp của Phương Ứng Khán đã dung hợp với Nhẫn Nhục thần công, hiện giờ lại kết hợp với chỉ kình Vô Chỉ chưởng và Lạc Phượng trảo, đúng là âm độc khó phòng, không dễ tiêu tan.
– Chết thì chết, chẳng có gì ghê gớm.
Hà Tiểu Hà hoài nghi cười lạnh nói:
– Nhưng hắn từ ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ vì muốn khiến cho chúng ta không đề phòng trúng hai chỉ của hắn sao?
Chợt nghe một người nói:
– Hắn tới đây, tập đoàn Hữu Kiều phải giao cho Mễ công công một mình nắm giữ, nếu không có lợi ích to lớn, hắn yên tâm được sao? Đáng để hắn đi chuyến này sao?
Người lên tiếng là Đường Thất Muội, giọng nói rất lạnh lẽo.
Đám người Lương A Ngưu, Phương Hận Thiếu không thấy hắn thì thôi, vừa thấy thì lập tức lửa giận bốc lên tám trượng, nếu không phải ngày thường có phần sợ hãi, bọn họ đã sớm nhào qua đánh hắn một trận rồi.
Lương A Ngưu lầu bầu nói:
– Lúc cần đến thì ngươi không đến, hỏi cái con mẹ ngươi, kẻ địch chạy sạch rồi mới đến?
Phương Hận Thiếu cũng lẩm bẩm nói:
– Vừa rồi nếu ngươi có ở đây, cho hắn một mũi tiêu độc, nói không chừng hắn sẽ đại tiện không nổi, tiểu tiện không ra, mọi người yên ổn.
Vương Tiểu Thạch vội nói:
– Là ta bảo Thất ca chăm sóc Đường cự hiệp, không tới lúc cần thiết thì đừng hiện thân.
Đường Thất Muội không để ý tới hai người Phương, Lương, chỉ nói ra suy nghĩ:
– Có điều, hiện giờ anh hùng hảo hán trong kinh sư đều hận Mễ Thương Khung thấu xương, bởi vì hắn đã giết Ôn Bảo, cũng giết chết Trương Tam Bá.
Vương Tiểu Thạch đã hiểu những lời này của Đường Thất Muội có ý gì.
Cũng vì như vậy, cho nên Phương Ứng Khán mới có thể không e ngại rời khỏi kinh sư, muốn làm gì thì làm.
Bởi vì Mễ Thương Khung đã trở thành mục tiêu công kích, không thể làm một nhân vật lãnh đạo cao thủ tinh anh trong triều đình, quân đội, lục lâm, võ lâm, giang hồ, phố xá.