Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Ôn Nhu liền cười khẽ một tiếng, nói:
– Ta còn tưởng là cái gì. Phương Thập Thanh hóa ra là thu nhặt bá nghiệp vương quốc của Vi Thanh Thanh Thanh, vậy thì có gì? Ta thấy hắn chỉ nhặt mót những kiến giải của Vi Thanh Thanh Thanh mà thôi.
Mọi người cảm thấy hô hấp không thông.
Lại nghe Lương A Ngưu lầu bầu một tiếng:
– Ta nhặt con mẹ nó chứ! Ôn Nhu nói thật có lý!
Lần này Lương A Ngưu lại ủng hộ Ôn Nhu.
Chợt Lương A Ngưu “ồ” một tiếng.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Lương A Ngưu sờ sờ đông, ấn ấn tây, chính hắn cũng hoài nghi nói:
– Biến mất rồi.
– Kỳ lạ.
Phương Hận Thiếu cười hắn:
– Ngươi từ đầu đến chân cho đến móng chân cũng còn, không món nào là không thấy.
– Không phải vậy, bà nội ngươi chứ!
Hắn xem như đã rất tôn trọng Phương Hận Thiếu, cho nên mới không nói thô tục hơn:
– Quĩ cốt của ta không còn cảm giác lúc trước nữa.
Mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Vương Tiểu Thạch là người đầu tiên phản ứng:
– Luồng chỉ kình kia biến mất rồi sao?
Lương A Ngưu gãi gãi mái tóc ngắn như kích, nói:
– Không còn nữa. Ban đầu luôn hơi tê dại đau nhói, hiện giờ hoàn toàn không có nữa.
Thần sắc Vương Tiểu Thạch lại ngưng trọng, nói:
– Ngươi lại vận Du Ly thần công thử xem.
Lương A Ngưu ngầm vận nội công, vẫn phát ra ba tiếng “hải”, “ha”, “hừ”, tiếng vang hơi đầy. Sau ba tiếng hắn mới từ từ mở mắt ra, không dám tin nói:
– Hoàn toàn không sao.
Vương Tiểu Thạch nhíu mày:
– Không có một chút cảm giác nào sao?
Lương A Ngưu vui vẻ nói:
– Không.
Vương Tiểu Thạch quay sang hỏi Tiểu Hà:
– Cô thì sao?
Hà Tiểu Hà cũng dùng nội tức của “Đảo Tâm Ngạnh” đi qua đại huyệt toàn thân, sờ sờ hai tai của mình, cũng vui mừng nói:
– Chỉ kình kia không đợi được, ta giống như chưa từng trúng phải, tai của ta thông suốt rồi.
Vương Tiểu Thạch nghe vậy, trên mặt lại không có vẻ vui mừng, ngược lại hai hàng lông mày nhíu chặt.
Mọi người thấy thế, biết không nên cao hứng quá sớm. Vẫn là Đường Thất Muội hỏi trước:
– Thế nào? Không ổn sao?
Vương Tiểu Thạch gượng cười nói:
– Vốn chỉ kình biến mất, đó đương nhiên là chuyện tốt, ta chỉ là lo lắng… Đáng tiếc là ta tinh thông y lý, nhưng lại không hiểu về chỉ pháp. Nếu như Bạch nhị ca có ở đây thì tốt, hắn nhất định sẽ biết chỉ kình kia rốt cuộc là trượt ra bên ngoài cơ thể, trở về đường ngay, hay là tiềm ẩn ở nơi nào.
Lúc này hắn rất nhớ Bạch Sầu Phi.
Lúc hắn nghĩ tới Bạch Sầu Phi, liền hít một hơi dài.
Hắn hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy Bạch Sầu Phi đã chết đi, nếu như là anh linh còn ở đây, cũng sẽ giống như hắn hít một hơi thật sâu này.
Nói cách khác, hắn bởi vì hít thở sâu nên đã vượt qua sinh tử, cùng tồn tại với Bạch Sầu Phi.
Chính là như vậy, vừa rồi khi hắn một mình chiến đấu với Lôi Mị và Phương Ứng Khán, mặc dù bề ngoài ung dung nhàn hạ, bình tĩnh như thường, nhưng thực ra trong lòng lại có phần khẩn trương.
Bởi vì một cửa ải kia hắn không thể bại.
Thất bại, không chỉ hắn chết, ngay cả đám người Ôn Nhu, Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu, Lương A Ngưu, Đường Thất Muội, chỉ sợ một người cũng không đảm bảo.
Áp lực quá lớn, con người có bình tĩnh đến mấy cũng khó tránh khỏi khẩn trương. Vương Tiểu Thạch là người, đương nhiên cũng sẽ khẩn trương.
Nhưng trong lòng khẩn trương, lại tuyệt đối không thể để cho kẻ địch biết, vì vậy lúc tạm thời dừng tay, hắn liền bắt đầu nói chuyện.
Nói chuyện với Phương Ứng Khán và Lôi Mị.
Chỉ cần vừa mở miệng nói chuyện, giống như vừa ra tay giao chiến, sẽ theo lời sinh lời, theo chiêu phát chiêu, mà quên mất hoặc dần dần giảm bớt khẩn trương.
Đây thật ra là phương pháp Tô Mộng Chẩm thường dùng lúc khẩn trương, Tô Mộng Chẩm đã nói phương pháp này cho hắn biết.
Cho nên vừa rồi khi Vương Tiểu Thạch nói chuyện, không còn khẩn trương như vậy nữa. Hắn càng nói chuyện thì thư thái, càng thư thái thì càng trấn định, càng trấn định thì kẻ địch lại càng không nhìn ra hư thật của hắn, ngược lại hắn vừa lúc có thể quan sát sơ hở và hư thật của kẻ địch.
Vì vậy lúc hắn nói chuyện với đám người Phương Ứng Khán, hắn cảm thấy Tô Mộng Chẩm giống như đang ở bên cạnh hắn.
Giống như hiện giờ.
Hắn phát hiện chuyện lạ nên trong lòng khẩn trương, nhưng không muốn để mọi người biết (như vậy ngược lại càng khiến cho mọi người lo lắng, không có ích gì). Bởi vì gặp phải chỉ pháp không thể phá giải nên nhắc đến Bạch Sầu Phi, lại hít sâu một hơi, đây chính là phương pháp mà Bạch Sầu Phi dùng để xoa dịu khẩn trương.
Do đó, hắn lại cùng sống với Bạch Sầu Phi.
Thực ra hắn luôn luôn nhớ đến tình cảnh tám năm trước lúc mới vào kinh, cùng Bạch Sầu Phi sóng vai trong mưa, đi theo Tô Mộng Chẩm chiến đấu.
Những ngày tháng cùng với Tô đại ca, Bạch nhị ca nắm tay nhau liên thủ công kích Lục Phân Bán đường, đó mới là thời gian mà hắn hứng thú dâng trào, chí khí sôi sục.
Hiện giờ Tô Mộng Chẩm đã chết, Bạch Sầu Phi đã qua đời, tình cảnh này chỉ có thể xuất hiện trong mơ.
Thỉnh thoảng cũng có tình cảnh như vậy, lúc hắn nói chuyện, hít sâu một hơi, Tô lão đại và Bạch lão nhị đều giống như sống lại trong khoảnh khắc, lại cùng hắn sóng vai chiến đấu.
Có lẽ, chỉ cần ngươi khắc sâu một người vào trong hoài niệm và ký ức, y sẽ tồn tại bất diệt cùng ngươi?
Đọc lên câu này, Vương Tiểu Thạch trong lúc lo lắng vẫn có phần cảm khái.
Có lẽ, hắn rời kinh không chỉ vì chạy trốn, cũng không chỉ vì sợ liên lụy đến đám huynh đệ, mà càng sợ đối mặt với tình cảnh không một người tri kỷ, huynh đệ người sống người chết?
– Bái tam đảo tứ quy ngũ tặc lục điền thất khâu bát con mẹ nó cửu hùng!
Lương A Ngưu lại kích động:
– Không sao là tốt rồi, còn lo ngại cái gì?
Ôn Nhu thấy Vương Tiểu Thạch vẫn lo lắng không yên, không nhịn được nói:
– Ngươi nghĩ gì thế?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Không có gì.
Ôn Nhu hỏi:
– Ngươi có biết ta bực mình nhất là gì không?
Vương Tiểu Thạch sững sốt:
– Không biết.
Hắn chỉ biết là Ôn đại cô nương thường xuyên tức giận, thường xuyên bắt lỗi, khoản khoản bất đồng, dạng dạng đổi mới.
Ôn nhu nói:
– Ta bực mình nhất là rõ ràng có chuyện, nhưng ngoài miệng lại nói không có gì. Có chuyện thì cứ nói có chuyện đi, lại nói không có.
Vương Tiểu Thạch không tức giận, chỉ nói:
– Có thể là do ta quá lo lắng, không sao đâu.
Ôn Nhu còn nói:
– Ngươi có biết ta ghét nhất ngươi ở điểm nào không?
Vương Tiểu Thạch lại ngẩn ra:
– Ghét ta?
Ôn nhu nói:
– Chính là rõ ràng trong lòng có chuyện, ngoài miệng lại nói không sao, trên mặt viết rõ có chuyện, nhưng lại không để cho người khác chia sẻ, giống như trời sập xuống cũng chỉ là chuyện của một mình hắn. Ngươi nói xem loại người này có đáng ghét không?
Vương Tiểu Thạch cười nói:
– Ghét.
Hà Tiểu Hà thở dài một tiếng, kéo tay Ôn Nhu hỏi:
– Cô nương tốt của tôi, bà cô, cô có từng nghe bốn chữ “không hiểu ôn nhu” hay không?
Ôn Nhu trừng đôi mắt sáng, kỳ quái hỏi:
– Có ý gì? Đánh trúng chiêu bài Ôn Nhu của ta, không phải khen ta chẳng lẽ là chê ta?
Hà Tiểu Hà mỉm cười nói:
– Bà cô nhỏ, mẹ của tôi, Vương đại hiệp người ta không muốn bọn tiểu bối chúng ta lo lắng vô cớ, càng không muốn khiến cho đại nữ hiệp cô thấp thỏm bất an, cho nên mới giấu chuyện không nói. Cô lại đi trách người ta, đây không phải không hiểu ôn nhu thì là gì?
Ôn Nhu lại chỉ vào chóp mũi tròn tròn của mình, cười nhạo nói:
– Ôn Nhu lại không hiểu ôn nhu?
Lương A Ngưu lại kêu lên:
– Các ngươi mẹ nó bớt luyên thuyên không ngừng đi, chúng ta ở đây là đi, là ở hay là ăn cơm đi nhà xí, phải quyết định đi chứ!
Hà Tiểu Hà cười nói:
– Muội xem, đây mới là một quả cầu thật sự không hiểu ôn nhu.
Ôn Nhu hơi sợ hãi khuôn mặt dữ tợn của Lương A Ngưu, nhất thời không dám trả lời.
Lương A Ngưu đối với Hà Tiểu Hà lại giống như hơi xấu hổ, không dám vô lễ đối đáp.
Đường Thất Muội liền thừa dịp này hỏi Vương Tiểu Thạch:
– Bây giờ chúng ta nên tiến lùi như thế nào?
Ngoại trừ Ôn Nhu, Vương Tiểu Thạch đối với bất cứ người nào đều rất có chủ kiến.
– Rời khỏi nơi này.
Đường Thất Muội hỏi:
– Tại sao?
Vương Tiểu Thạch liếc mắt nhìn quanh:
– Nơi này không chỉ có chừng đó kẻ địch.
Đường Thất Muội gật đầu lại hỏi:
– Đi đâu?
Vương Tiểu Thạch lập tức đáp:
– Đông nam.
Đường Thất Muội lại hỏi:
– Có cần thông báo cho Tam Khô đại sư hay không?
Tam Khô đại sư là hoà thượng nổi danh tá túc tại chùa Lục Long này, là bạn tốt từng chịu ân huệ của Thiên Y Cư Sĩ, cũng có ngọn nguồn sâu xa với “Bá Đa” Trương Tam Bá. Y là người dẫn dắt đám người Vương Tiểu Thạch tránh vào chùa Lục Long, lại là người tiếp ứng phụ trách bọn họ tại Hoài Nam mười sáu châu bốn quân hai giám (tên gọi của quan phủ thời xưa).
Vương Tiểu Thạch gật đầu.
Lòng bàn tay hắn vẫn vân vê thủy tinh vỡ vụn, giống như muốn đem những tinh thể màu tím đã biến thành mảnh vụn này gắn thành một biên đá hoàn chỉnh lần nữa.
Thế nhưng, chẳng những gương vỡ khó lành, muốn sáng lại cũng khó khăn.
Thủy tinh vỡ thì sao? Có thể sao?
Con rùa đen nhỏ kia đã hoàn toàn lật lại, ghé đầu nhìn ra thế giới, cặp mắt đen láy, nằm ở đó rất có khí chất quý tộc, cũng rất hài lòng vì sự yên tĩnh lúc này.
Nếu không phải Ôn Nhu vào giây phút quan trọng giúp nó lật lên một chút, có thể nó sẽ không lật lại được.
Muốn lật được, có thể phải mất bốn năm canh giờ, có lẽ phải mất bốn năm ngày. Nói không chừng nó sẽ chết khát, chết đói, chết mệt, vĩnh viễn bốn chân hướng lên trời, không lật lại được.
Ngươi có từng nhìn thấy con rùa chết vì không thể lật người?
Có lẽ có.
Có lẽ không.
Nhưng trên đời quả thật có con rùa chết vì không thể trở mình.
Có lẽ là vì bọn chúng chỉ giỏi bò, không giỏi lật người.
Có lẽ chiếc mai mà bọn chúng mang trên lưng quá nặng.
Hoa sen kia vẫn còn trong ao, lại từ màu tím trở về thuần trắng.
Có điều nó đã mất đi gốc.
Gốc đã đứt.
Nó đang lơ lửng trên nước.
Lúc này nó vẫn tươi đẹp duyên dáng, nhưng không lâu sau nó sẽ điêu tàn, héo rũ đi.
Hoa và cây không có gốc, đều không thể sống lâu.
Người thì sao?
Đám người Vương Tiểu Thạch, Ôn Nhu, Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu, Hà Tiểu Hà, Đường Thất Muội, Lương A Ngưu, La Bạch Ái, Ban Sư vẫn đang chạy trốn.
Chạy trốn là vì muốn sống.
Chỉ cần có thể sống tiếp, sẽ có một ngày trở mình.
Có điều, lúc này ai sẽ đến giúp đỡ bọn họ? Ai có thể dùng sức một ngón tay, giúp bọn họ lật người một cái?
Chạy trốn không có gốc.