Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Q.1 - Chương 32 - Tiến Quân (1,2)

trước
tiếp

“Hôm nay chúng ta thương lượng chuyện xuất binh Tịnh Châu, mọi người đều suy nghĩ xem chúng ta nên làm chút gì đó?” Hứa Thành đưa ra đề nghị.

“Thuộc hạ cho rằng, xuất binh Tịnh Châu, trước tiên chúng ta cần đánh Ky Quan, Hồ Quan, với Nhạn Môn Quan. Trong Tam đại quan ải này, hiện nay Ky Quan đã bị Trương Dương chiếm giữ, hắn còn chiếm quận Hà Nội. Hắn có cừu oán cùng chúng ta, không thể không đề phòng, chiếm lĩnh Ky Quan chính là đề phòng hắn; Hồ Quan ở bên trong Thái Hành sơn là lối đi duy nhất tới trung bộ Tịnh Châu cùng trung bộ Ký Châu. Nếu như không muốn để cho Hàn Phức tìm đến gây phiền phức cho chúng ta, đầu tiên phải có địa lợi; Nhạn Môn Quan ở phía bắc, có thể dùng để phòng ngự người Hồ phương bắc rình trộm chúng ta, để cho chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành vây quét Hắc sơn quân ở Tấn Dương ” Bàng Bái lên tiếng nói trước tiên.

“Không thể như thế, như vậy quá chậm. Chờ khi chúng ta đánh chiếm cả ba cửa ải, chỉ sợ Hắc sơn quân Trương Yến sớm đã có thể trở mặt mà nuốt trọn một Tịnh Châu đang hỗn loạn. Bọn chúng là dư nghiệt khăn vàng, làm việc tàn nhẫn, không có cố kỵ gì hết. Chúng ta muốn một Tịnh Châu nguyên vẹn, tuyệt đối không thể nhìn bọn chúng gây chuyện như vậy” Từ Hoảng vội vàng bày tỏ thái độ của mình để tránh cho Hứa Thành chấp nhận đường lối không đúng đắn của Bàng Bái.

“Nhưng nếu như khi chúng ta đánh Trương Yến, chư hầu sườn đông gây khó dễ cho chúng ta, cũng đủ khiến Tịnh Châu phải gánh chịu hậu quả. Chúng ta chính là đại địch không đội trời chung của bọn hắn” Bàng Bái không đồng ý mà buông tha.

“Như vậy xem ra, không thể khiến cho Hà Nội Trương Dương, Ký Châu Hàn Phức, U Châu Công Tôn Toản, thậm chí là Bột Hải Viên Thiệu cùng với người Hồ ở phía bắc đến tìm chúng ta gây phiền phức, vừa muốn khiến cho Trương Yến không kịp phản ứng, không có thời gian dùng biện pháp cá chết lưới rách, chính là mục đích mà chúng ta cần đạt tới trong trận chiến này” Hứa Thành tổng kết.

“Đúng vậy, thật là khó” Tất cả mọi người thoáng đau đầu. Mục đích chiếm lĩnh Tịnh Châu xem ra cũng không dễ dàng. Hơn nữa đối thủ hàng xóm cũng nhiều lắm, căn bản cũng không thể chiếu cố toàn bộ được.

“Kỳ thật cũng không phải là không có biện pháp” Công Tôn Chỉ ở một bên nói.

“Ngươi có chiêu gì? Nói mau” Bàng Bái vội la lên. Hắn và Công Tôn Chỉ có quan hệ không tốt lắm, bởi vì hiện tại hai người đều là thống lĩnh kỵ binh, không ai phục ai.

Nói đi cũng phải nói lại, ngày đó Công Tôn Chỉ cùng Quan Trương tới cứu người, nhưng trên chiến trường chỉ vì hắn muốn cướp lấy một chiến mã, đó chính là chiến mã của Hứa Thành. Kết quả, một tiếng hô, lập tức quay trở về, cuối cùng uổng hắn có một thân võ nghệ có thể so sánh với hai người Quan, Trương, bị mấy ngàn người bao vây cũng đành thành thật chấp nhận bị bắt. Hứa Thành yêu cầu hắn đầu hàng. Có khả năng hắn cảm thấy đầu hàng rất mất mặt, kết quả bị phạt tiến vào tù giam. Cuối cùng vì bị Bàng Bái cười mỉa trong lúc hắn được thả ra ngoài đã hoàn toàn làm thay đổi cá nhân hắn. Tuy rằng hắn vẫn còn đôi chút mạnh miệng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống chọi được với đôi môi mỏng tang của Hứa Thành. Dưới tình cảnh người ta vừa đấm vừa xoa, hắn bất chấp tôn nghiêm của một tên lính quèn, chấp nhận đầu hàng đi theo Hứa Thành.

Về sau nghe hắn nói, mới biết được Công Tôn Chỉ hắn mặc dù là đệ tử Liêu Đông Công Tôn gia, nhưng bởi vì xuất thân từ bên ngoại, trong gia tộc cũng không có địa vị gì. Mặc dù Công Tôn Chỉ có một thân võ nghệ, một lần ngẫu nhiên, hắn đắc tội với con trai Công Tôn Toản, vì vậy vô luận hắn dũng cảm chiến đấu như thế nào, hắn vẫn một mực không được thăng cấp. Ở trong Bạch Mã kỵ binh, Công Tôn Chỉ vẫn là một tên lính quèn. Sau khi Hứa Thành đánh bại liên quân Quan Đông, hắn thất lạc đội của mình, đụng phải hai người Quan Trương đang tìm tìm đại ca, còn đánh nhau một trận, sau đó mới kết bạn. Chính vì vậy Công Tôn Chỉ mới cùng đi Lạc Dương đòi người. Hắn cũng không nghĩ ra thật sự vận khí hắn không tốt, người cứu đi, chính mình lại bị bắt.

Hứa Thành cho hắn chức vị Hiệu úy kỵ binh. Công Tôn Chỉ dựa vào vài năm kinh nghiệm với võ nghệ hơn người, rất nhanh hắn đã làm tới chức thống lĩnh một chi kỵ binh khác mà Hứa Thành xây dựng. Từ đó về sau, Công Tôn Chỉ trở thành đối thủ của Bàng Bái.

Hiện tại, Công Tôn Chỉ nhìn thấy Bàng Bái hỏi ý hắn định nói, hắn vốn định chế nhạo một phen. Nghĩ đi nghĩ lại thì lúc này chính là thảo luận chính sự, không thể nói giỡn lung tung, hắn cũng không ngần ngại mà nói: “Chúng ta cũng có thể gây bất hòa trong từng bộ phận kẻ thù, làm cho đối phương tranh giành lẫn nhau. Theo như thuộc hạ được biết, Công Tôn Toản luôn luôn có dã tâm đối với Ký Châu, chúng ta chỉ cần ở bên quạt gió, Công Tôn Toản nhất định sẽ không nhịn được. Tuy rằng Hàn Phức có thực lực mạnh mẽ, nhưng bản thân hắn lại là một kẻ bất lực, nhất định hắn sẽ cầu viện người khác. Người có khả năng nhất chính là Viên Thiệu, như vậy ba nhà bọn chúng cùng tranh giành với nhau, chúng ta muốn thu Tịnh Châu, lập tức dễ dàng hơn nhiều”

“Đồ đần” Hứa Thành nói.

“Thuộc hạ nói có điều gì không đúng sao?” Công Tôn Chỉ khó hiểu hỏi. Những người khác đều có dáng vẻ tán đồng mà.

“Kế này của ngươi có thể nói là rất độc, có thể còn cao hơn ta” Hứa Thành nói: “Nhưng ngươi có biết không, chờ bọn hắn đánh nhau xong, bên chúng ta đều phải đi trồng trọt lương thực cả rồi”

“Vậy lại có quan hệ gì?” Công Tôn Chỉ nói: “Quân đội của chúng ta đều là quân thường trực, tráng đinh cũng đủ, không sợ không ai trồng trọt sao?”

“Ta nói là không có thời gian, không có thời gian đi đánh Tịnh Châu, chờ ba nhà bọn hắn đánh nhau xong, không bằng ta trực tiếp đánh bọn chúng cho xong, làm gì còn phải vất vả khổ cực đi đánh Tịnh Châu, trực tiếp đánh chiếm Ký Châu không phải sẽ xong sao?” Hứa Thành lớn tiếng nói.

Công Tôn Chỉ rụt rụt đầu, tránh khỏi nước miếng của Hứa Thành, đám người Bàng Bái mới có phản ứng nhưng vẫn không khỏi cười trộm khi thấy Công Tôn Chỉ bị răn dạy.

*************************

Mặc dù có rất nhiều phiền toái, trải qua thương nghị, rất nhanh chóng đại quân Tư châu của Hứa Thành vẫn vượt qua Hoàng Hà. Sau khi qua sông, đại quân phân ra một bộ phận nằm dưới sự dẫn dắt của Đại tướng Từ Hoảng, tiến đánh Ky quan, cưỡng bức Hà Nội, khiến cho Trương Dương hiện giữ Thái thú Hà Nội, vô cùng khẩn trương, nhưng cũng may không phải Hứa Thành đích thân đến, khiến cho hắn cũng an tâm không ít. Hắn, trước đây khi ở ngoài Hổ Lao quan, đã vô cùng sợ hãi đối với quỷ kế của Hứa Thành.

Mà chủ lực đại quân, dưới sự dẫn dắt của Từ Vinh, Thứ sử Tịnh Châu hiện tại, vượt qua các địa phương Hà Đông, Văn Hỉ, Thượng Đảng, lao thẳng tới Tấn Dương, thủ phủ Tịnh Châu.

Đối với điều này, chư hầu thiên hạ, nhất là Ký Châu Hàn Phức vô cùng lo lắng. Một khi Hứa Thành đạt được Tịnh Châu, có thể tiến hành giáp công đồng thời hai mặt đối với hắn. Thậm chí Hồ Quan cũng không biết có thể giữ được hay không, khi đó, quân Hứa Thành chỉ cần vượt qua Hồ Quan, chỉ cần vượt qua một Ngụy Quận, là lập tức có thể đánh đến nhà của hắn, Nghiệp Thành. Điều này sao khiến Hàn Phức không lo lắng cho được?

Mà Viên Thiệu đang ở quận Bột Hải bày mưu tính kế cướp lấy địa bàn của Hàn Phức cũng kinh hãi trong lòng. Tuy sau khi Hứa Thành nhận được thánh chỉ, hắn hiểu rõ Hứa Thành sớm muộn gì cũng tiến đánh Tịnh Châu, hắn thật sự không ngờ đại quân Hứa Thành tới nhanh như vậy. Không phải Lạc Dương đã bị đốt thành phế tích sao? Hứa Thành lấy lương thực ở đâu, có thể duy trì chiến trận ở cường độ cao như thế, hắn không muốn sống nữa sao?

Không chỉ bọn chúng, phàm là những người biết rõ, đều tỏ ra vô cùng nghi kị bị đối với việc Hứa Thành nhanh chóng tấn công Tịnh Châu như vậy, có người cho rằng Hứa Thành đang hư trương thanh thế, cũng có người cho rằng Hứa Thành nhất định đánh nghi binh Tịnh Châu, thực chất là công chiếm Hà Nội hoặc Ký Châu. Dù sao, so với hai địa phương này, Tấn Dương này là địa bàn lâu nay của Hắc sơn quân, thành thị hư hỏng, không có ý nghĩa lớn cho lắm, mà Tịnh Châu ba mặt lâm địch, dễ dàng công không dễ thủ, đánh chiếm được cũng sẽ trở thành một cục gân gà, ném không được cũng giữ cũng không xong.

Mà điều khiến cho người ta giật mình chính là Đại tướng Trương Tế dưới trướng Đổng Trác, chỉ huy mười vạn đại quân tiến vào chiếm giữ Hoằng Nông, từ trên cao nhìn xuống, bao quát Lạc Dương

********************************

Âm thanh “ai nha” vang lên, Tào Tháo xem hết tin tức tình báo trong tay, thốt lên một âm thanh kinh ngạc, nhìn người bên dưới hỏi: “Chư vị nhìn xem, Hứa Thành này đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Hắn đang ngồi trên công đường. Lúc này hắn đã ngồi trước hai ban văn võ hơn mười người. Trong võ tướng, mấy huynh đệ của hắn như Tào Nhân, Tào Hồng, Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, còn có mấy người Nhạc Tiến, Vu Cấm, Lý Điển, Xa Trụ; Văn có: Hí Chí Tài, Tuân Du, Mao Giới, Tư Mã Lãng cũng đã ngồi một hàng.

Từ khi Trương Mạc nhường lại Trần Lưu, khiến cho Tào Tháo đã có một miếng đất phần trăm. Tào Tháo dựa vào gia thế và những biểu hiện trội hơn những chư hầu khác ở trước Hổ Lao quan, rốt cục cũng mời chào được không ít người tài ba. Tuy rằng Hứa Thành dùng kế di dân khiến cho dân chúng bình dân có thể khống chế trong tay hắn thiếu rất nhiều, nhưng rất nhiều gia tộc quyền thế vẫn còn gia nhân nô bộc. Tuy rằng không thể cưỡng ép giành được, thế nhưng “Mượn” thì vẫn có thể làm được. Hơn nữa dù sao vẫn còn lại một ít dân chúng, miễn cưỡng cũng để cho hắn gom góp được hơn ba vạn người. Tào Tháo còn thu thập các thế lực nhỏ ở phụ cận, dư nghiệt khăn vàng, hơn nữa Thứ sử Duyện Châu Lưu Đại đã chết, Duyện Châu vô chủ, Thái thú Đông Quận là kiều Mạo không lâu sau đó do Trương Mạc “Khuyên bảo” cũng đã mang địa bàn của mình hiến cho Tào Tháo. Tào Tháo lại thu quận Thái Sơn rộng lớn vào trong tay. Không bao lâu sau Tào Tháo đã an vị cầm giữ ba quận, tuy rằng so ra kém hơn những chư hầu mà địa bàn không bị Hứa Thành gây tai họa, thế nhưng coi như cũng có một chút phong quang, thời gian sống khá giả hơn khá nhiều.

“Chúa công ” Hí Chí Tài là người đầu tiên tìm nơi nương tựa Tào Tháo, bản thân lại là một kỳ tài, cho nên, hiện hắn đang giữ vị trí đầu não trong đám mưu sĩ, hắn nói: “Theo ty chức thấy, Hứa Thành muốn mở ra không gian của hắn, muốn có một vùng đất bề dày về phát triển quân sự ”

“Nói thì nói như thế” Tào Nhân nói: “Nhưng hắn vừa mới đánh xong một trận đại chiến, vừa muốn đồng thời áp chế hai người Trương Dương, Hàn Phức. Hắc Sơn quân tung hoành thiên hạ hơn mười năm, mỗi lần giao chiến cùng quan quân, dù sao vẫn có thể bảo trì thực lực của bản thân, luôn luôn có cách thức của riêng mình. Hắn chẳng lẽ lại có quỷ kế gì hay sao?”

“Chắc có lẽ không” Tuân Du còn không biết lão gia tử nhà mình đang ăn chực ở bên cạnh Hứa Thành, nói: “Lần này Hứa Thành không tự mình xuất chinh, ty chức nghĩ, hắn có khả năng làm như vậy là để cảnh cáo Trương Tế, không nên bước vào địa bàn của hắn. Xem ra, giữa hắn và Đổng Trác đã có bất hòa. Lúc này có thể nói hắn thụ địch mấy mặt. Ty chức thật sự nghĩ không ra hắn còn có thể có chiêu số gì, có thể thoát khỏi khốn khó. Hơn nữa, từ việc hắn phái Từ Vinh mang binh đi Tịnh Châu, ty chức xem hắn có thể đã thỏa hiệp với Đổng Trác”

“Ta xem chưa hẳn, Hứa Thành người này dụng kế thường làm cho người ta không thể nào phát giác, cho dù có cảnh giác, cũng không thể tránh khỏi không nhập vào tầm bắn tên. Lúc này đây, ta vẫn tin tưởng hắn nhất định muốn dụng kế đoạt được Tịnh Châu “Tào Hồng nói.

“Nếu muốn dụng kế, trừ phi hắn có thể làm cho người ta căn bản không có thời gian phản ứng, trước khi chư hầu khởi binh can thiệp, đánh chiếm Tịnh Châu. Thế nhưng Tịnh Châu rộng rãi, hơn nữa Trương Yến quân khó chơi, khả năng này quá nhỏ” Tuân Du vẫn chưa tin một người lúc trước ở trước mặt mình luôn luôn vâng vâng dạ dạ lại có bản lĩnh lớn như vậy.

“Quân Hứa Thành huấn luyện nghiêm chỉnh, thậm chí còn có thể nói là binh mã tinh nhuệ nhất ta đã thấy. Ngoại trừ thiết kỵ của Lã Bố, ta còn chưa từng gặp binh của người nào có thể có được chiến lực như thế. Nói không chừng hắn thật sự có thể làm được thì sao” Hạ Hầu Uyên nói.

“Mấy quân đội dưới trướng Hứa Thành tuy rằng chiến lực bất phàm, nhưng đại bộ phận chỉ là bộ binh, kỵ binh chỉ có mấy ngàn, thế nhưng dù cho kỵ binh của hắn được khuếch trương, chẳng lẽ hắn lại dùng kỵ binh để công thành?” Tào Nhân luôn có chủ ý rất khó nắm bắt.

“Chúng ta không cần quản Hứa Thành làm như thế nào” Mao Giới nói: “Chúa công, quân ta thừa dịp cơ hội tốt này, binh phát Huỳnh Dương, cũng cho Hứa Thành một pháp mã (*đòn bí mật gia thêm cận nặng cho đàm phán), cũng không thể khiến cho cuộc sống của hắn quá tốt”

“Không thể” Tào Tháo thở dài, nói: “Mặc kệ Hứa Thành hắn có tính toán gì hay không, ta tới gần Huỳnh Dương, hiện tại tuy rằng thành này vô chủ, ta cũng có thể dựa vào thành này lấy được quyền chủ động đối với Hứa Thành, thế nhưng nếu như chọc giận Hứa Thành, binh lực hiện nay của chúng ta căn bản không ngăn được hắn. Mặc kệ hắn có thể đánh chiếm Tịnh Châu hay không, hắn đều có thể thu thập được chúng ta”

“Không bằng như này” Tuân Du nói: “Chúng ta có thể đánh nghi binh Huỳnh Dương, xem phản ứng của Hứa Thành. Nếu như hắn không muốn giao chiến cùng chúng ta, chúng ta trực tiếp đoạt được Huỳnh Dương, bởi như vậy không cần trải qua đại chiến, chúa công ở trong mắt người trong thiên hạ sẽ là minh chủ dùng đại nghĩa làm đầu thảo phạt Đổng Trác, khi bại khi thắng, thanh danh sẽ tốt hơn nhiều so với mấy người Viên Bản Sơ, có lợi cho đại kế sau này của chúa công”

“Nhưng Hứa Thành phái người đến thì làm sao?” Tào Hồng hỏi.

“Chúng ta sẽ rút về là được, cũng sẽ không có tổn thất gì” Tào Tháo nói.

Ngày kế tiếp, Tào Tháo phát binh tiến về hướng Huỳnh Dương, không tới vài ngày, đã đến dưới chân thành Huỳnh Dương.

“Khởi bẩm chúa công, trong thành Huỳnh Dương có người trấn thủ ”

“Cái gì?” Tào Tháo cả kinh: “Người nào? Hứa Thành thật sự phái người rồi hả?” Dù sao nơi này chỉ là một vùng đất vứt đi, không có bóng người.

“Chúa công chớ lo” Hí Chí Tài nói: “Hứa Thành xuất binh gần mười vạn đi lấy Tịnh Châu, lại còn phải đề phòng Hoằng Nông Trương Tế, cũng không thể ít hơn năm sáu vạn binh mã, hơn nữa hắn phòng thủ Tư châu, kinh đô Lạc Dương, binh lực ở thành Huỳnh Dương có lẽ chỉ có mấy ngàn. Dù sao sau lưng Huỳnh Dương có hai quan có thể ỷ lại được, trú binh ở chỗ này chỉ có lãng phí mà thôi. Chiêu này của Hứa Thành có thể nói là một chiêu kém cỏi ”

“Ừ” Tào Tháo gật đầu, hắn hiểu ra, lập tức hạ lệnh, mệnh tướng sĩ thủ hạ đánh nghi binh Huỳnh Dương.

Chiến tranh lại một lần nữa xảy ra ngoài ý định, quân coi giữ Huỳnh Dương không đánh mà chạy, quay về Hổ Lao quan.

“Bọn chúng làm cái gì vậy?” Tào Tháo càng ngày càng đau đầu đối với Hứa Thành, binh đúng là tinh binh, nhưng luôn không đánh trận tử tế, lại chỉ một kích muốn mạng người. Hắn không thể nghiêm túc một chút sao? Hắn cũng không thể trách mình cũng chẳng qua là đánh nghi binh mà thôi.

“Báo, khởi bẩm chúa công, chúng ta phát hiện Đại tướng Dương Nhị dưới trướng Hứa Thành, đã suất quân vượt qua Hoàng Hà ”

“Dương Nhị? Hoàng Hà” Tào Tháo không hiểu. Đây không phải để cho mình chặt đứt đường lui của hắn sao, Dương Nhị này qua sông làm gì? Nhưng hắn rất nhanh đã có phản ứng: “Không tốt ”

Tào Tháo cầm địa đồ quan sát, Dương Nhị vượt qua Hoàng Hà. Ở trước mặt hắn có hai con đường, một đường là tiến về phải, qua Mục Dã, Triều Ca, trực tiếp bức Nghiệp Thành, điều đó không có khả năng. Một hướng khác là đi về phía trái, một đại lộ nối thẳng Hà Nội. Trương Dương còn đang lãnh binh ở Ky quan để ngăn cản Từ Hoảng.

“Thì ra mục đích của Hứa Thành ở chỗ này” Tào Tháo đánh một quyền xuống địa đồ, áp quận Hà Nội ở dưới tay: “Trương Dương đã xong ”

“Chúng ta có thể cho khoái mã báo choTrương Dương, dù sao vẫn nên để cho hắn có chút thời gian phản ứng” Tào Nhân nói

“Không thể nào, Tử Liêm, ngươi xem” Tào Tháo chỉ tay vào địa đồ nói: “Nếu như Trương Dương biết Dương Nhị đã thẳng tiến về hướng Hà Nội, hắn muốn mang quân đồn trú ở Ky quan quay về, chỉ sợ phải mang theo tất cả binh lực đã mang đến Ky Quan trước đó. Đừng quên, lúc trước Tôn Văn Đài chỉ huy tinh binh liên quân, đối đầu với Đao thuẫn binh thủ hạ của Dương Nhị còn không thể duy trì trong một khắc. Mặc dù lúc ấy quân ta mỏi mệt, nhưng quân bản bộ của Dương Nhị có sức chiến đấu tuyệt đối không như bình thường. Lần này hắn xuất chiến Hà Nội, tất nhiên sẽ không cho Trương Dương chiếm được địa lợi, nhất định sẽ nửa đường chặn đường, ép buộc Trương Dương dã chiến. Binh mã Trương Dương là thứ gì. Nếu như không xuất toàn lực, tất sẽ thua không có gì phải nghi ngờ, mà khi đó Từ Hoảng tới, Hà Nội tất mất”

“Kế này đơn giản như thế, Trương Dương có thể cũng sớm có chuẩn bị hay không? Nói gì đi nữa Trương Dương coi như đã đọc thuộc lòng binh thư. Người cầm quân đánh trận, tuyệt đối không thể điểm nhỏ này cũng không nhìn ra” Vu Cấm ở một bên suy đoán.

“Chính là vì đơn giản, chúng ta đều sẽ không nghĩ tới Hứa Thành trong tình cảnh binh lực không vượt qua binh lực quân ta nhiều, ở trong phạm vi thế lực quân ta mà thong dong vượt qua Hoàng Hà, Trương Dương hắn nào có thể nghĩ đến? Hơn nữa không một ai sẽ nghĩ ra Hứa Thành còn có thể rút ra một bộ phận binh mã” Hí Chí Tài rốt cục đã đôi chút hiểu rõ nỗi khổ sở ngày xưa của liên quân.

“Nói như vậy, Hà Nội bị chiếm đóng đã là chuyện không thể đảo ngược sao?” Tào Hồng không cam lòng vì Hứa Thành luôn chiếm được tiên cơ.

“Cũng không nhất định” Hí Chí Tài nói.

“Hả?” Tào Tháo vui mừng, không để Hứa Thành chiếm được tiện nghi là điều luôn khiến hắn cao hứng.

“Chúa công có thể sai người thông báo Ký Châu Hàn Phức, khiến cho hắn phái người xuất binh Mục Dã, binh áp Hà Nội, khiến cho Dương Nhị tiến thối lưỡng nan. Khi đó hắn sẽ phân vân. Một là đánh Trương Dương, Hàn Phức sẽ kiếm được tiện nghi, hai là trước tiên đánh Hàn Phức, sau đó sẽ cùng Từ Hoảng từ Ky quan tới, hợp binh tấn công thành Hà Nội kiên cố”

“Tốt, bất luận thế nào, Dương Nhị này đều tổn thất không ít binh mã. Chỉ cần Trương Dương rút quân về rất nhanh, khi đó thành Hà Nội sẽ trở thành một khối gân gà, đánh không bằng không đánh. Đáng tiếc, Ky quan vẫn phải để cho Hứa Thành đoạt đi. Hắn tiến binh Tịnh Châu sẽ không còn bất kỳ nỗi lo nào đến từ mặt phía nam” Tào Tháo nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.