“Công tử, ngươi không sao chứ?” Phương Đồng cố ý hỏi. Hắn vẫn hiểu được khi quan sát nét mặt Liêu Giang. Thế nhưng hắn cũng không thể tấn công một cách quá mức vào niềm tin tưởng của người trẻ tuổi. Đây chính là những điều Hứa Thành dạy bảo bọn họ, cho nên Phương Đồng còn nói thêm: “Suy nghĩ của ngươi kỳ thật rất tốt, ở trong quân chúng ta sẽ không được xem trọng. Thế nhưng nếu như ý tưởng này mà khiến cho các chư hầu khác biết được, chỉ sợ người ta sẽ coi ngươi là kỳ tài vì vậy công tử cũng không nên ủ rũ”
“Ngươi cho rằng ta không muốn đến nơi khác sao?” Liêu Giang thầm nghĩ: “Ngươi nghĩ ta dám chạy tới chỗ nào đây? Trương Liêu hoàn toàn là một lính canh ngục danh tiếng lớn cỡ nào? Ta có thể chạy được không? Hơn nữa, xem bộ dạng các ngươi như vậy, nếu ngày sau đánh bại những chư hầu kia, ta sẽ có quả ngon để ăn sao?”
Thấy Liêu Giang không đáp lời, Phương Đồng cũng không trách hắn. Kỳ thật cũng cần phải hiểu người trẻ tuổi ở thời đại này, ba mươi tuổi đã sắp trở thành ông nội rồi. Phương Đồng muốn coi mình có bối phận cao hơn cũng có thể hiểu được.
“Phương hiệu úy ”
Liêu Giang nhìn lại, hắn thấy một lão đầu hơn năm mươi tuổi đang đi tới, nhìn trang phục thì trông giống như một thợ thủ công.
“Phùng lão, lão nhân ngài gia có chuyện gì sao?” giọng nói Phương Đồng thay đổi, biểu lộ dĩ nhiên là nịnh nọt. Điều này làm cho Liêu Giang có một cảm giác phiền phức khó chịu, quá đau xót, vừa rồi sao không thấy hắn có thái độ như này?
“Tướng quân nói lúc nào thì gang có thể đến? Những hàng tồn kia của chúng ta đều sắp dùng hết rồi” ” trong giọng nói của Phùng lão” có vẻ khổ sở.
“Lão nhân ngài gia đừng nóng vội, có lúc nào tướng quân dám làm trì hoãn công chuyện của lão nhân gia ngài? Hơn nữa, cho dù tướng quân dám chậm trễ, chúa công cũng sẽ không, khẳng định gang sắp tới rồi, ngài không cần sốt ruột” Phương Đồng nói.
“Tốt lắm ngươi vẫn giúp ta nói cho Lệ Tướng quân một tiếng, khiến cho hắn phái người đi thúc giục một chút, hắn đang có sự tình, ta sẽ không tìm hắn rồi” nói xong “Phùng lão” xoay người rời đi, hoàn toàn coi Liêu Giang là một người trong suốt.
“Ai vậy?” Liêu Giang vô cùng ngạc nhiên: “Vừa rồi ta thấy ngươi nói chuyện với hai vị tướng quân cũng không cung kính như này”
“Vị này chính là Đô ti binh khí trong quân chúng ta, Phùng Đông lão tiên sinh” nói đến đây, Phương Đồng quan sát thái độ của Liêu Giang, biết rõ không nói rõ ràng thì không được, nói tiếp: “Khi chúa công ở Tây Lương đã phát hiện ra lão nhân này, một tay luyện thép ròng, có thể được coi là thép tinh trong thép tinh. Chúa công vừa đấm vừa xoa mới có thể mang người tới đây, ngày bình thường thì che giấu, chỉ sợ người khác biết được. Tới khi chúa công rời khỏi Lạc Dương mới bắt đầu lộ diện, quân ta có binh khí sắc bén, toàn bộ đều nhờ lão nhân gia ông ta với đám đồ đệ kia. Phác đao trong tay‘ Thanh thú quân ’tinh nhuệ nhất trong quân ta, , tất cả đều được làm bằng sắt mới. Bằng không, làm sao lão nhân gia lợi hại này chuyên chế tạo binh khí cho mấy vị tướng quân. Đúng là rất khó lường, tựa như trước đó vài ngày thanh đại đao rèn cho Bàng Đức tướng quân, cắt đứt hơn mười thanh đao kiếm mà cũng không cong mẻ”
“Sắt ròng? Không thể, cho dù lợi hại, cũng không có khả năng lợi hại hơn cả thép tinh. Nếu mà như thế thì sao còn phải gọi là ‘ sắt ’? Dùng tên gọi là thép không phải tốt hơn sao?” đương nhiên Liêu Giang biết rõ sắt ròng, nhưng hắn chỉ biết là đây là nguyên liệu các võ tướng Bình thư thường dùng làm binh khí. Thật ra Liêu Giang cũng không biết điểm lợi hại thật sự của sắt ròng. Cho dù chính bản thân Hứa Thành cũng chỉ có thể phân biệt được đây là một loại thép, không biết giá trị thật sự của loại sắt mới. Trong mắt hắn, thép rất khan hiếm. Thời đại này, trên người một số võ tướng vẫn mặc áo giáp đồng, điều này đủ biết thép thực sự khan hiếm cỡ nào. “Thép ròng” còn có một cái tên, đó chính là thép Damascus nổi tiếng trên thế giới, nổi tiếng là thủ đô tinh luyện kim loại thế giới, cho dù điều này là học trộm từ phương pháp chế luyện thép của Ấn Độ.
“Ai biết? Có thể là yêu cầu bảo vệ bí mật” Phương Đồng nói.
************************************************** ***8
Ba ngày sau, rốt cục Liêu Giang không cần ở lại ở trại huấn luyện. Tất cả những thứ hắn có thể nghĩ ra, ở trong quân Hứa Thành không phải đều đã có, nhưng căn bản không ai quan tâm tới, khiến cho hắn cực kỳ phiền muộn, hắn lớn tiếng thầm oán trách Hứa Thành không để lại thứ tốt nào cho hắn. Đương nhiên, hắn chỉ có thể giữ suy nghĩ này ở trong lòng.
Chẳng qua khi hắn muốn có một cơ hội biểu hiện, hắn lại không nghĩ rằng hắn phải chờ đợi cơ hội này lâu như vậy. Nhưng có một điều là hắn đã thật sự sáng chế ra một loại vũ khí đơn giản lại đáng sợ. Loại vũ khí này mỗi lần xuất hiện trên chiến trường, đều kèm theo một trận thắng lợi cực lớn. Điều duy nhất khá nuối tiếc chính là, những trận đại thắng này chỉ có một trận là do chính bản thân hắn đánh.
**********************************************
“Chúa công, thuộc hạ nhận được tin tức, Viên Thiệu phái người đi tìm Công Tôn Toản, giống như là muốn hợp binh tấn công Ký Châu” Hà Thông trở lại Lạc Dương, sau khi gặp Hứa Thành, câu đầu tiên y nói chính là tin tức này.
“Tên hỗn đản này rốt cục không nhịn được, ” Hứa Thành cười cười, nhìn về phía hai người bên cạnh. Một người là Thường Hâm, một người khác, dĩ nhiên là Trần Cung.
“Công Đài, ngươi xem chúng ta phải làm gì?” Hắn nhìn Trần Cung hỏi. Ngày đó Trần Cung tới gặp Hứa Thành xong, hắn cũng có không ở lại bên cạnh Hứa Thành. Trần Cung không chối từ khổ cực, đi khắp Ti châu với Tịnh Châu, thậm chí còn ra khỏi phạm vi thế lực của Hứa Thành, tìm giúp hắn một số người, ví dụ như: Trương Ký Trương Đức Dung, Lương Tập Lương Tử Ngu, Ôn Khôi Ôn Mạn cơ, Giả Quỳ, Giả Lương Đạo, những người này, mặc dù không có danh tiếng như mấy người Tuân Sảng, nhưng nhưng đều là có tài năng có nhận thức, nhân tài thực sự, khiến cho Hứa Thành rất thoả mãn. Tuy rằng những người này cũng không phải toàn bộ đều thuần phục Hứa Thành hắn, nhưng Hứa Thành tuyệt đối không để ý điều này. Bây giờ Hứa Thành đang hài lòng với Trần Cung, cho nên, Hứa Thành trao cơ hội thể hiện đầu tiên cho Trần Cung.
“Chúa công” đương nhiên Trần Cung hiểu rõ ý tứ của Hứa Thành, cảm kích trong lòng, nói: “Chúng ta hiện tại vừa mới chiếm giữ Tịnh Châu, còn chưa tiêu hóa xong.Tuy rằng đây là một cơ hội tốt, nhưng nếu như hiện tại chúng ta lập tức tấn công Ký Châu, thật sự rất bất lợi với sự phát triển của chúng ta ”
“Lão Thường” Hứa Thành nói. Bởi vì cách thức Thường Hâm xử lý Di Hành khiến cho hắn rất cao hứng, cho nên, hắn quyết định về sau tuyệt đối không gọi tên Thường Hâm: “Ngươi có điều gì muốn nói?”
“Ty chức tán thành ý kiến của Công Đài. Hiện tại tấn công Ký Châu, chỉ sợ sẽ kéo chúng ta vào vũng bùn. Lương thực của chúng ta tuy nhiều, nhưng thu xếp cho mấy trăm vạn lưu dân cũng hao phí cực lớn. Hơn nữa, tuy rằng Viên Thiệu không có bản lãnh gì, nhưng bốn đời Tam công, lực hiệu triệu cũng không giống kẻ hèn mọn này. Ngoài miệng có thể không xem là gì, nhưng khi hắn thực sự đứng lên, tuyệt đối không thể coi thường” Thường Hâm nói.
“Ty chức cũng có ý tứ này, ” Hà Thông nói: “Quân ta tuy rằng thực lực cường đại, có thể tấn công bất kỳ người nào trong thiên hạ. Một khi chúng ta tấn công Ký Châu, bất kể là ai, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện. Đổng Trác, Tào Tháo, thậm chí còn Hán Trung Trương Lỗ, Kinh Châu Lưu Biểu, cũng sẽ không ngồi nhìn chúng ta”
Hai người đều từ phương diện mình phụ trách bày tỏ thái độ không ủng hộ động võ. Hứa Thành cũng không có ý kiến. Dù sao tấn công Ký Châu nhất định sẽ hao tổn nhiều thời gian, chỗ đó không giống Tịnh Châu, không có thế lực lớn nào. Hơn nữa, khiêu khích người khác khiến bị ghen ghét, thời gian tới chắc chắn sẽ không sống khá giả. Động tới căn cơ cũng không phải điều tốt. Huống chi hiện tại hắn thiếu đại tướng, tất cả đại tướng cũng đều phái ra ngoài, căn bản không còn ai có thể mang binh.
“Nhưng cũng không thể khiến cho Viên Thiệu thực hiện được” Hứa Thành phát huy đầy đủ bản tính của người trong nước. Đó là không thể để người khác sống tốt, nhất là người quen: “Dù sao chúng ta cũng phải tìm cho hắn một chút phiền toái. Bằng không chúng ta sẽ phụ lòng Viên Xa kỵ”
“Ha ha, điều này thì cần phải hỏi Hà đại nhân của chúng ta” Thường Hâm nói, Trần Cung cũng nhìn về phía Hà Thông. Không động binh mã, còn mấy chuyện xấu, đương nhiên là do ngành tình báo làm.
“Khục khục” Hà Thông bị người chăm sóc như vậy, hơn nữa trong số những người nhìn hắn còn có Trần Cung, khiến cho hắn đôi chút ngượng ngùng, vội vàng biểu thị một chút, rồi mới lên tiếng: “Có thượng trung hạ ba kế sách, mời chúa công định đoạt”
“Nói một chút coi” Hứa Thành nói.
“Thượng sách: truyền bá lời đồn, thông báo Ký Châu Mục Hàn Phức. Nhất định Hàn Phức sẽ có chuẩn bị, binh mã của Viên Thiệu cần lương thảo, tất cả đều dựa vào Hàn Phức tặng cho. Chỉ cần Hàn Phức cắt lương thực, binh mã của Viên Thiệu tất nhiên đại loạn, không công mà được tự phá. Trung sách: chúng ta phái người thông báo Công Tôn Toản, khiến cho hắn nghĩ rằng Viên Thiệu chỉ muốn lợi dụng hắn bức bách Hàn Phức, để cho Viên Thiệu đơn giản đạt được Ký Châu, chỉ cần Viên Thiệu đạt được Ký Châu, sẽ khai chiến với hắn. Dù Công Tôn Toản không tin, cũng phải đề phòng Viên Thiệu. Đồng thời, chúng ta dùng gieo rắc lời đồn, cũng thông báo cho Hàn Phức, cho hắn biết Công Tôn Toản muốn liên thủ cùng Viên Thiệu tấn công Ký Châu, cũng tìm người hiến kế, khiến cho hắn giám sát Viên Thiệu. Chỉ cần Hàn Phức nhìn thấy Viên Thiệu chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, thì coi như xong. Lại châm ngòi cho hắn cắt đứt lương thảo của Viên Thiệu, tất nhiên Viên Thiệu sẽ rất thảm, thực lực sẽ có tổn hao nhiều. Đến lúc đó chỉ cần lại dùng kế, ba nhà đại chiến, rất đáng xem. Chờ khi bọn hắn đánh xong, chúng ta cũng có thể tiến công. Hạ sách: chúng ta không làm bất kỳ điều gì, chỉ quan sát mà thôi ”
“Ta xem trung sách mới thật sự là nước cờ hay, nhưng vì cái gì nó lại là trung sách?” Trần Cung hỏi.
“Đây là do chúa công. Chúa công dạy chúng ta, thấy một người làm cái gì. Đầu tiên cần phải xem tính cách của hắn, sau đó lại quan sát tình thế nơi đó khiến cho chúng ta đều luôn có thể đoán được tâm tư của người khác” Thường Hâm nói, nhưng trong lời nói hoàn toàn không có ý che giấu vẻ đắc ý.
“Hay. Trước kia ta luôn dùng tình thế để phán đoán sự tình, cũng không nghĩ tới điều này. Khó trách chúa công muốn hỏi Hà đại nhân, cũng chỉ có Hà đại nhân mới có thể hiểu rõ tính cách của những người kia như trong lòng bàn tay” Trần Cung nói.
“Đúng vậy, Hàn Phức nhát gan, lại không có chủ trương. Nếu hắn phát hiện ra trước mưu đồ của Viên Thiệu, sợ trước sợ sau, cho dù mạnh hơn cũng thế. Chỉ cần Viên Thiệu phái người dọa dọa hắn, hắn sẽ không chịu nổi. Huống chi, theo ty chức được biết, mưu sĩ thủ hạ của Hàn Phức, Tuân Thầm với Quách Đồ đều có liên hệ cùng Viên Thiệu, sẽ không cho hắn chủ ý hay. Hắn biết rõ càng sớm, Viên Thiệu được lợi càng lớn. Cho nên, chúng ta vẫn chỉ cần khiến cho Viên Thiệu gánh chịu chút ít thiệt thòi là được. Còn như muốn hại hắn tổn thất nặng nề, khẳng định trên thực tế trung sách cũng không thể làm được. Mà Công Tôn Toản biết quá sớm, sẽ để cho hắn co chân về, không thể bung hết sức, địa bàn bị đánh chiếm sẽ ít đi. Hàn Phức bị tổn thương nhẹ, đến lúc Viên Thiệu động thủ, lực lượng tiếp thu được sẽ lớn hơn nhiều, cho nên, chúng ta cũng không thể khiến Công Tôn Toản biết rõ mưu đồ của Viên Thiệu” Hà Thông nói.
“Tốt, đã như vậy, chúng ta cũng thông báo cho Hàn Phức là được. Ai, thì ra trong đối thủ, đồ đần quá nhiều cũng là một loại thống khổ” Hứa Thành nói.
“Chỉ là, đồ đần nhiều hơn một chút cũng tốt. Ty chức không hy vọng đối nghịch với người thông minh ” nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Hứa Thành, Thường Hâm cười nói.
“Đúng đúng đúng, vẫn đồ đần tốt ha ha ha” mọi người cười to.