Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Q.2 - Chương 174 - Lưu Bị Làm Giàu (3)

trước
tiếp

Mà một khi địa bàn mở rộng mãnh liệt, tất nhiên sẽ khiến cho Hứa Thành nhất thời điều không có đầy đủ nhân thủ để quản lý những địa phương này, như vậy hắn nhất định phải sử dụng một quan viên trước đây để hỗ trợ quản lý, mà Trần thị nhất tộc bởi vì có công với Hứa Thành, tất nhiên sẽ trở thành lựa chọn thứ nhất của Hứa Thành tại Từ Châu, bởi như vậy Trần thị một là có thể báo thù, hai có thể bằng vào chiến công mà một lần nữa đứng ở vị trí thế gia dẫn đầu Từ Châu.

Ngoại trừ những lý do chắc chắn này ra, Hà Thông còn tra được một chứng cớ nữa, Pháp Chính từng có một môn khách đã từng rời Xuyên một khoảng thời gian, thế nhưng tên kia lại không trở về. Cũng tương tự như vậy, trong nhà Trần Đăng nghe nói cũng có một môn khách mới thu không chào mà đi.

“Xem ra còn thật sự có phiền toái!” Hứa Thành nghe Hà Thông báo cáo, gãi đầu, nói.

“Chúa công, phiền toái không phải là Trần Đăng, mà là nhóm người của Pháp Chính, gã này rất không yên phận! Mặc kệ có phải là nhóm người của hắn gây nên trận đại chiến này hay không, chúng ta đều không thể bỏ qua cho bọn hắn!” Hà Thông nói.

“Không yên phạn, tốt, yên phận thì mới là phiền toái thật sự!” Hứa Thành đột nhiên cười nói: “Ngươi đi nói một tiếng với Công Đài, điều Trương Tùng đến Liêu Đông, làm Tham quân cho Vu Cấm, điều Pháp Chính đi Lương Châu, thay thế Từ Thứ, lại để cho Nguyên Trực trở về, hắn cũng phải trở về làm quen với tình thế rồi lại để cho hắn đi Ích Châu, trước tiên giúp đỡ Từ Hoảng, ngày sau tiện đánh Giang Đông!”

“Chúa công, làm như vậy, có thể đánh rắn động cỏ hay không?” Hà Thông hỏi.

“Đương nhiên sẽ như vậy, thế nhưng vì sao chúng ta không trước tiên đánh rắn mà lại đi cắt cỏ?” Hứa Thành cười nói.

“Chúa công có ý tứ là trước tiên dọn dẹp đám Tây Xuyên không yên phận kia, sẽ điều Pháp Chính cùng Trương Tùng đi?” Hà Thông lại hỏi.

“Đúng là Pháp Chính cùng Trương Tùng rất không thành thật, Lưu Chương tuy vô năng, thế nhưng không tính là xấu. Ít nhất, Ích Châu dưới thống trị của hắn cũng coi như thái bình, thế nhưng hai người này, còn có cả Mạnh Đạt kia, vì quyền lực cùng lợi ích của mình, rõ ràng không tiếc dẫn kẻ thù bên ngoài xâm lấn, còn nói cái gì mà Lưu Chương yếu đuối nhu nhược, hừ! Thế nhưng, đầu óc của bọn hắn vẫn rất linh hoạt, chúng ta không có chứng cứ chính xác, bên Trương Ký chắc chắn sẽ không đồng ý trị tội bọn hắn, cho nên ta vẫn có ý định phái bọn hắn đến biên cương. Khi đến biên cương, nếu như bọn hắn dám tiếp tục gây chuyện, ngoại trừ bị chém, chúng không có con đường khác có thể đi.” Hứa Thành nói.

“Chúa công, ty chức đều hiểu rõ những điều này thế nhưng ngài còn không nói sẽ thu thập đám người Ích Châu không yên phận kia như thế nào!” Hà Thông lại hỏi.

“Cái đó thì phải do các ngươi nghĩ biện pháp, ta chỉ phụ trách giao nhiệm vụ cho các ngươi, làm việc cụ thể lại là các ngươi!” Hứa Thành lập tức đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.

“Ha ha, biện pháp? Trước khi ty chức tới, kỳ thật cũng đã nghĩ kỹ, chẳng qua chúa công, còn cần xin ngài phối hợp một chút!” Hà Thông cười nói.

“Cái đó thì không có gì, phối hợp như thế nào, ngươi cứ nói là được!” Hứa Thành hào phóng khoát tay chặn lại, rất có dáng vẻ “Ta rất dân chủ”.

“Chúa công, hào phú Tây Xuyên, do Ngô thị cầm đầu. Tộc trưởng Ngô gia là Ngô Ý, Ngô Ý có một muội muội, đang tuổi thanh xuân, hơn nữa còn nghe nói là đẹp như tiên nữ. Ty chức muốn trước tiên chúa công kết thân cùng Ngô gia, dùng chuyện này để phân chia bọn hắn, mà những kẻ không biết yên phận kia, sau khi chúa công cưới Ngô tiểu thư, tất nhiên sẽ buông tay buông chân. Khi đó, ty chức lại ra tay, một lần hành động mà có thể thu lưới, ngài thấy thế nào?” Hà Thông nhìn thấy Hứa Thành đã biến sắc mặt, cười híp mắt, thái độ rất vui vẻ.

“. . . Ta nói lão Hà, ngươi nói cho ta biết người tham dự vào chuyện này, trừ ngươi ra, còn có ai?” Hứa Thành trầm mặt, chậm rãi hỏi.

“Chúa công, sự tình gì?” Hà Thông hiểu rất rõ ràng nhưng hắn lại giả bộ hồ đồ.

“. . . Được, các ngươi hung ác! Hãy đợi đấy!” Hứa Thành quẳng lại một câu nói độc ác, rời đi, hắn phải đi nghĩ biện pháp trước ứng phó với năm con cọp cái trong nhà.

“Ha ha, đã sớm nói mà, vợ người Hán ba người, vợ người Hồ ba người. Hiện tại thiếu một người, chúa công, ngài cũng không nên trách chúng ta, cân đối! Cân đối mới là đạo lý” Hà Thông cười híp mắt, cũng không biết rốt cuộc là vì cái gì.

“Đúng rồi, về phần hiềm nghi Trần Đăng, lão Hà, ngươi hãy tiếp tục tra một chút, nếu quả thật chính là hắn, hãy. . .” Hứa Thành lại quay lại, nhìn Hà Thông nói.

“Được cái đó? Có muốn thông báo việc này cho Tào Tháo, để cho Tào Tháo thu thập hắn hay không?” Hà Thông hỏi.

“Đương nhiên không, giữ lại tiểu tử này cho ta, nói không chừng về sau còn có ích. Ha ha bất kể như thế nào thì tự mình thu thập thì vẫn thoải mái hơn!” Hứa Thành đột nhiên cười nói.

“Vâng, ty chức tuân mệnh!” Hà Thông cáo lui.

Đều sắp xếp xong xuôi.

Không lâu, Phiêu Kỵ tướng quân Hứa Thành lại một lần nữa cử hành hôn lễ, nghênh đón lục phu nhân Ngô thị, thế nhưng khác với các vị phu nhân khác chính là nghênh đón Ngô thị không mang đến hòa bình hoặc là lợi ích, mà là giết chóc. Ngay sau hôn lễ của Hứa Thành và Ngô thị một tháng, Thục trung lập tức máu chảy thành sông, hơn mười hào phú có thế lực nhất bị Hà Thông dùng thủ đoạn cực kỳ độc ác san bằng, mà ngay cả Ngô gia, cũng có không ít người bị chết ở trong trận đại loạn này, thế nhưng điều may mắn chính là, Ngô gia bởi vì có Ngô thị phu nhân ở Lạc Dương, đã trở thành đại thế gia duy nhất có thể được giữ lại. Đương nhiên, sau đó, bọn hắn không còn có thực lực như trước kia, tiếp theo rất nhiều quan viên dưới trướng Hứa Thành tiến vào chiếm giữ Ích Châu, dưới sự dẫn dắt của Chung Diêu, nhanh chóng nắm giữ chính quyền Ích Châu, mà nhóm tướng lĩnh Tây Xuyên trước kia, phần lớn giữ thái độ yên lặng đối với sự kiện này. Nguyên nhân đều rất đơn giản, đơn cử mấy ví dụ: Trương Nhiệm: người Thành Đô, gia thế hàn môn, không thể quản chuyện của hào phú; Lý Nghiêm, vốn là người Nam Dương, không có bao nhiêu giao tình cùng thế gia Tây Xuyên; Nghiêm Nhan, chỉ trung thành đối với chủ công của mình!

Mà sau đó, Hứa Thành lại nghênh đón một việc vui, đó chính là Đại phu nhân của hắn, Mi thị rốt cục cho hắn sinh ra một đứa bé, hơn nữa còn là một tiểu tử mập mạp. Tuy hắn cũng không có quan niệm phân biệt nam nữ, thế nhưng chuyện này đối với những thủ hạ của hắn mà nói thì lại là một sự kiện rất đáng vui, bởi vì điều này đại biểu cho cơ nghiệp to lớn của Hứa Thành rốt cục có người kế nghiệp!

Vì thế, toàn bộ Lạc Dương ăn mừng hẳn một tháng. Hai huynh đệ Mi Trúc cùng Mi Phương càng cao hứng cực kỳ khủng khiếp. Toàn bộ thành Lạc Dương, hầu như tất cả mọi người đã nhận được lợi ích từ hai huynh đệ, về phần hai huynh đệ Mi gia vì chuyện này mà bỏ ra bao nhiêu tiền tài, chỉ xem ngày sau Hứa Thành truy đòi hai huynh đệ một khoản tiền, nói là mời vú em cho con trai thì biết. Khoản tiền này theo như lời hai huynh đệ bọn họ nói, đủ để tái xây dựng một nửa thành Lạc Dương.

Thế nhưng, Mi thị huynh đệ cũng không biết, cháu ngoại trai này của bọn họ, đã trở thành hoàng đế “Không nói gì” uất ức nhất cũng khôn khéo nhất của Hứa thị hoàng triều. Nói hắn là hoàng đế “Không nói gì”, bởi vì hắn luôn luôn không nói nhiều lời, thậm chí thảo luận sự việc cùng hạ thần, cũng lười nói nhiều; Nói hắn uất ức, là bởi vì cả đời hắn đều đã bị tỷ tỷ lớn hơn hắn không đến một tuổi “Khi dễ”. Nói thí dụ như vị công chúa kia lúc muốn đi xem biển, hỏi hắn cấp cho đội tàu. Kết quả, hắn liền phái ra một đội hai trăm chiếc thuyền lớn, hơn ngàn chiếc thuyền nhỏ tạo thành hạm đội cực lớn; vị công chúa kia muốn ra ngoài dạo chơi một chút, hãy xem hắn liền trực tiếp phái ngự lâm quân của mình hộ giá, hơn nữa, tất cả đều làm theo như phái đoàn của hoàng đế; mà nói hắn khôn khéo, là vì tất cả mọi người trong lúc bất tri bất giác lập tức đón nhận việc để cho hắn sử dụng, ví dụ như tỷ tỷ của hắn đi xem biển, kết quả khi ở trên biển được người báo cho biết hạm đội vận hành với phí tổn rất cao, vì vậy bởi vì sợ bị người ta nói làm lãng phí quốc gia của cải, cũng chỉ phải kiên trì xông lên trên chiến trường, trên đường đi đánh khắp Nam Hải, mà bởi vì lúc ấy các quốc gia Nam Hải còn trên cơ bản vẫn còn ở vào xã hội nguyên thuỷ, cho nên, vị công chúa đó kìm nén bực bội thuận đường đi ra Ấn Độ dương, đánh chiếm mấy hải cản ở Ấn Độ. Đương nhiên, vì chịu ảnh hưởng của phụ thân Hứa Thành, đã độc ác kiếm được một khoản tiền bồi thường chiến tranh rất lớn, thế nhưng chuyến đi này của nàng, chính là đã hơn một năm, lại chỉ kiếm được một danh hiệu “Nam Hải công chúa”. Phải biết rằng, nàng vốn chính là công chúa, cho nên, cuối cùng vì vất vả lâu như vậy, nàng cố gắng kiếm được thêm hai chữ: Nam Hải! Về phần Mi gia, càng không thể chạy thoát, mãi cho đến khi vị hoàng đế này băng hà, người Mi gia mới phát hiện, tài sản của bọn hắn rõ ràng trong khoảng thời gian trị vì hơn hai mươi năm của vị hoàng đế này rõ ràng không có tăng trưởng. Thì ra hoàng đế rõ ràng lợi dụng các loại phương pháp khiến cho gia tộc của bọn hắn thanh toán cho hoàng thất các hạng mục phí tổn. Ai kêu bọn hắn là quốc thích!

Đương nhiên, tất cả vẫn còn là chuyện sau này, vị Hứa đại thiếu gia bây giờ vẫn chỉ là một hài nhi mới sinh làm cho người ta yêu thích.

Tiếp theo. . .

Tiếp theo tự nhiên là vị đại thiếu gia này vui vẻ, khỏe mạnh phát triển.

Đương nhiên Hứa Thành cũng ở Lạc Dương cùng nữ nhi và con trai của mình.

Như vậy một mực đã qua hai năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.