Biến sự này đến tai Negishi Tokaku khi sự kiện đã xảy ra được nửa năm. Chuyện là Iwama Kokuma đã chết thảm.
Buổi sáng hôm đó, mãi không thấy hắn dậy nên đám môn nhân xông vào phòng ngủ xem sao, thì thấy thân thể Kokuma và Oei nửa trần truồng nằm trong vũng máu. Kokuma trên người bị mấy vết giáo đâm, toàn thân như vừa được vớt từ bể máu ra. Oei cũng không khác chút nào.
Để lại hiện trường là một thanh đoản đao Nobukuni tuốt vỏ, nằm lông lốc và người ta nói đó là thanh đao đã giết chết Kokuma. Theo như lời bọn môn nhân thì đó là thanh đoản đao của Negishi Tokaku.
– Quả nhiên là Tokaku thua trong trận tỉ võ nên sinh hận, đương đêm lẻn vào đây ám sát Kokuma.
Thiên hạ đồn ầm lên như vậy.
– Tào lao!
Tokaku rất đỗi tức giận khi tin đồn lọt đến tai mình. Quả đúng thanh đoản đao Nobukuni là của hắn thực, nhưng lúc bỏ Edo ra đi thì trên người hắn chỉ có bộ y phục. Thanh đoản đao hắn vẫn để lại võ đường. Lúc bấy giờ, Tokaku đang trú tại chùa Thập Phương, một ngôi tiểu tự dưới chân núi Inugami xứ Oumi. Hắn nghe được chuyện này từ những vị sư lang thang từ Edo đến.
Từ khi hắn bỏ Edo mà đi như kẻ trốn nợ, thì lòng tự tôn tự đại như đá của hắn trước đây đã vỡ vụn. Vì vậy, sau này hắn tự khai sinh ra phái kiếm Mijin Ryu, không phải là không có nguyên cớ. Mijin có nghĩa là những thứ vỡ vụn như cám.
– Kiếm thuật của ta vẫn còn quá là thô lậu.
Chính vì bị một Iwama Kokuma tự tin, ngạo mạn ném xuống sông nên danh dự võ sĩ của hắn bị thương tổn đáng kể. Nhưng có một chuyện khiến hắn càng khổ não hơn bội phần và không lúc nào không bị giày vò, đó chính là quyển bí truyền thư toàn giấy trắng mà hắn trộm của sư phụ Morooka Ichiusai.
– Tại sao sư phụ lại để lại một quyển truyền thư toàn giấy trắng thế kia? Chẳng có lấy một chữ, lẽ nào như thế thật. Không, sư phụ luôn cất giữ nó cẩn thận nơi đầu tủ, lẽ nào lại thế. Tại sao? Tại sao???
Hắn luôn nghĩ rằng sau khi ông Ichiusai mất, thế nào giữa hắn và hai người kia cũng xảy ra một cuộc tranh giành truyền thư. Nhưng đến lúc cận kề cái chết, ông Ichiusai cũng không hề hé nửa lời rằng để lại truyền thư cho ai. Dĩ nhiên là hắn muốn chiếm đoạt làm của riêng mình. Đây là thành quả, công sức cả đời của Morooka Ichiusai, là tinh túy cô đọng của phái kiếm Ippa Ryu.
Điều làm Tokaku lo sợ nhất là không biết thiền sư Kozen chùa Bất Động, bạn thân của ông Ichiusai, có nghe được di ngôn của sư phụ hắn không.
– Nếu quả như thế thì…
Hắn luôn nghĩ rằng ông Ichiusai để lại di ngôn cho sư Kozen, trao truyền thư lại cho Doronosuke, người luôn hầu hạ bên cạnh ông từ trước đến giờ. Cuối cùng, không chịu được ý nghĩ đó hành hạ mình, hắn đã trộm truyền thư và bỏ trốn mất.
Khi mở ra xem, hắn hoảng hồn. Nhưng sau khi đến Edo mở võ đường lập nghiệp, rồi thanh danh vụt đến, hắn cũng không hề vứt xó quyển truyền thư như Kokuma. Có lẽ đây là cái lương tâm kiếm sĩ của hắn.
– Hẳn là thầy ta muốn nói điều gì qua quyển truyền thư trống rỗng này. Nhưng là điều gì?
Hắn nghĩ. Rồi đến khi thua Kokuma, hắn giao lại truyền thư không chút do dự.
– Kokuma, ngươi chẳng thể nào hiểu được đâu. Không, ngươi chả bao giờ thèm để tâm tìm hiểu nó đâu. Nhưng từ nay, ta sẽ tu luyện thêm để hiểu rõ chân ý nghĩa của truyền thư. Lúc đó sẽ quyết sống mái với ngươi lần nữa.
Trong sự cùng cực của thất ý, một dục vọng mới lại được sinh ra. Hắn đã quyết ý tu hành thêm võ nghệ, để khai phá ra một phái kiếm độc trị, không hề thua kém phái Ippa Ryu.
Rồi quả nhiên Iwama Kokuma sau khi xem truyền thư, đã thất vọng và gửi trả về cho Hijiko Doronosuke không chút đắn đo.
– Giữ một quyển sách không có chữ thì ích lợi gì.
Trong một năm qua, Negishi Tokaku đã lang bạt khắp nơi tu hành võ nghệ. Giờ đến mùa đông, hắn rời chùa Thập Phương rút vào sâu trong núi. Giữa cái buốt giá của thiên nhiên khắc nghiệt, chỉ có một mình hắn nơi thâm sơn cùng cốc, ăn rễ cây uống sương, quyết chí tu hành, rèn luyện thân, tâm.
– Nhưng chuyện đã vậy thì ta không thể làm ngơ.
Không biết kẻ khốn nạn nào đã giở thủ đoạn đê hèn, ám sát Kokuma khi đang ngủ, khiến hắn phải chịu mang tiếng.
Lúc bấy giờ, Tokaku đổi tên thành Miyatsu Yamato đến trú tại chùa Thập Phương. Vì vậy, các vị sư lang bạt không hề hay biết gì, kể cho hắn nghe hết những tin tức mình lượm lặt được. Tokaku lập tức rời khỏi chùa Thập Phương. Lúc này cũng là gần cuối năm Bunroku thứ ba.
BÍ TRUYỀN (6)
Năm ngoái, Thái cáp Toyotomi Hideyoshi xuất binh sang Triều Tiên nên toàn bộ tướng lĩnh, kể cả Tokugawa Ieyasu, phải đến đóng yểm trợ ở đại bản doanh ở Hizen, Nagoya. Nhưng rồi hai bên Nhật Bản, Triều Tiên kí hòa ước đình chiến, nên lúc này Ieyasu được phép trở về thành Edo.
Đầu năm Bunroku thứ tư, không khí ở Edo cũng không khác gì ngày trước, lúc nào cũng nhộn nhịp tiếng búa xây dựng thành phố. Sau khi Iwama Kokuma bị ám sát thì tòa dinh thự ở Kanda thuộc về Sakayama Denzou. Cũng có nghĩa là Sakayama Denzou được phép nối dòng Kokuma, trở thành tông chủ phái kiếm Ippa Ryu. Lúc này hắn đã ba mươi lăm.
Denzou vốn xuất thân từ một gia đình hào sĩ ở Sekine xứ Joshu. Từ nhỏ, hắn theo học phái Shinto Ryu rồi sau theo nhà Hojo ra chiến trường mấy lần. Gia đình hắn cũng thuộc loại có của, nên hắn dốc nhiều tiền bạc vào việc tu sửa võ đường thành một nơi tráng lệ. Và lúc này bọn năm người bộ hạ trước đây của hắn là Izu Shige Uemon, Kamaya, Tamagawa, Kuro Tsubo và Nagase nay trở thành tâm phúc được lưu lại võ đường.
Vào một sáng sớm đầu năm, Izu Shige Uemon ra khỏi võ đường mò đến khu phố du nữ dưới thành. Lúc bấy giờ, dưới thành có con sông Hirakawa chảy ngang và bờ phía nam là nơi tập trung nhiều làng mạc thịnh vượng. Đây là điểm thông thương giữa các khu vực và là nơi tụ tán hàng hóa, nên dân cư đổ về đây tấp nập. Dĩ nhiên là có hẳn một con phố du nữ.
Izu mò vào một thanh lâu, uống rượu, ôm ấp kĩ nữ. Đến khi trở ra thì trời đã xế chiều. Hắn qua sông Hirakawa nhằm hướng cầu Kanda mà đi. Đằng kia là ngọn núi Kanda, phía đông ngọn núi là dinh thự của Sakayama Denzou.
Gió đã dứt nhưng cái lạnh mỗi lúc một tăng. Izu không mang theo đèn nên hắn bước vội, một chặp sau đã vào đến vùng đất cao ráo của Kanda. Đường không một bóng người. Đột nhiên, từ trong một bụi tre ven đường, một võ sĩ phục trang theo lối du hành nhảy ra thụi vào bụng Izu.
– Á!!!… – Chưa kịp kêu lên hắn đã bất tỉnh vì cú Atemi bất ngờ.
Người võ sĩ đội nón lá đó chính là Negishi Tokaku. Tokaku lôi con ngựa giấu trong bụi rậm ra rồi chất Izu lên, đương đêm phi thẳng đến thành Edo.
Phía bắc thành Edo có dinh thự của Tao Mondo, trọng thần của quan coi sóc vùng Kanto là Itakura Katsushige. Lúc còn ở Edo, Tokaku vốn chơi bời thân mật với Mondo. Tokaku và Izu cưỡi trên lưng ngựa vào dinh thự của Mondo rồi mất hút.
Khi Izu Shige Uemon tỉnh lại thì thấy chân tay bị trói chặt, Negishi Tokaku và Tao Mondo đang trừng mắt nhìn hắn. Izu hoảng hồn, tay chân run lập cập.
– Này!
Tokaku thét lớn:
– Mày hãy khai ra mau. Kẻ sát hại Iwama Kokuma có phải là Sakayama Denzou không?
Nếu là một mình Tokaku thì có lẽ Izu đã làm thinh, nhưng hắn biết mình đang ở trong tay Tao Mondo, trọng thần của quan giám sát khét tiếng vùng Edo nên chẳng còn đường cự chối.
– Mày hãy thành thật khai ra, không được giấu giếm nửa lời. Thành thật thì ta còn nương tình mà giảm tội.
Bị Tao Mondo thẩm vấn, Izu không còn cách nào khác.
– Dạ!
Theo như lời hắn…
Sakayama Denzou vốn ban đầu có ý định ám sát Kokuma nên đã khẩn khoản giữ Kokuma lại võ đường. Ý đồ của hắn đã rõ ràng. Là cao đồ của Kokuma, sau khi Kokuma chết thì mọi thứ thuộc về hắn là lẽ đương nhiên. Oei vốn là một nữ đồng trinh coi sóc ở đền thờ Izumo, sau lưu lạc đến Kyoto rồi cùng với bọn con hát độ nhật qua ngày bằng cách múa hát, đàn địch nơi chợ xá. Lúc bấy giờ, tình cờ quen biết Sakayama Denzou cũng vừa mới đến Kyoto, rồi theo lời hắn đến Edo và trở thành quân cờ cho hắn sai khiến.
Denzou định dùng Oei để làm Kokuma nhụt chí khí mà lơ là phòng bị. Vậy nên, Oei đã giả bệnh rồi ngã trước võ đường. Và quả nhiên là Kokuma tinh thần trễ nải không còn đề phòng. Đến lúc thích hợp thì chính tay Oei sẽ cho độc vào rượu hắn uống. Kế hoạch là vậy.
Nhưng không ngờ là tình yêu chân thành của Kokuma đã khiến Oei thay đổi. Kế hoạch ban đầu dần biến thành tình yêu của một người phụ nữ. Khi Denzou tiết lộ kế hoạch độc sát thì Oei cương quyết cự tuyệt. Bí mật đã lộ, vậy là không còn cách nào khác nên hắn chém chết Oei tại chỗ. Kokuma bị hại cũng vào đêm đó.
Izu Shige Uemon báo với Kokuma là đêm nay, Oei bỗng nổi sốt nên không thể đến phòng ngủ được. Kokuma toan đi thăm thì Izu ngăn lại, bảo là Oei đang ngủ, hãy để sau rồi mời uống rượu. Lúc này rượu chưa có độc. Đến khi Kokuma loáng choáng, hắn mới cho độc vào rượu. Kokuma vừa thổ huyết giãy giụa thì Sakayama Denzou và năm tên môn đệ mang giáo mác xông vào loạn sát.
Khai xong, Izu gục đầu, mặt hắn trắng bệch như người sắp chết. Tokaku nhìn hắn rồi nói:
– Vậy là ngài đã rõ rồi chứ.
– Ừm, vậy là rõ. Mondo ta sẽ bẩm lên ngài Itakura.
– Như vậy là mối oan của ta đã tỏ.
– Ừm, không còn nghi ngờ gì.
– Thế thì…
Tokaku đứng dậy.
– Làm bây giờ sao, Tokaku?
– Vâng.
– Có cần trợ giúp không?
– Không cần đâu.
– Ừm. Thế còn tên Izu này?
– Tùy ngài định đoạt.
Nói rồi Negishi Tokaku rời khỏi dinh thự Tao Mondo.
BÍ TRUYỀN (7)
Đêm đó, Negishi Tokaku đơn thương độc mã xông vào dinh thự Sakayama. Một đêm tuyết rơi nhiều. Mọi cửa ngõ đều đã khóa chặt. Tokaku vượt hàng rào chẳng mấy khó khăn, lần ra phía sau đánh thức hai tên đầy tớ dậy, lệnh cho chúng thắp đèn ở hành lang rồi khóa chốt cửa từ bên trong lại.
– Gọi mọi người dậy, trừ thằng Denzou.
Hắn ra lệnh. Đêm đó có bảy tên môn đệ ngủ lại dinh thự này. Khi Sakayama Denzou tỉnh giấc thì đã thấy hai tên đầy tớ run cầm cập bên cạnh Negishi Tokaku.
– A!!!
Sakayama hoảng hốt với lấy kiếm bật dậy.
– Denzou, thằng Izu đã bị ngài Tao Mondo bắt rồi.
– Cái… cái gì?
– Mày cũng chịu trói đi!
– Waa!!!
Sau một sát na tuyệt vọng, Denzou thét lên như con thú rồi rút gươm chém vào Tokaku. Thân thể Tokaku búng lên, trên trần nhà có tiếng loạt soạt. Đường gươm của Denzou chỉ chém đứt đôi khoảng không trước mặt hắn. Tokaku búng xéo qua đầu hắn rồi đáp xuống, rùn chân.
– Eitt!!!
Tokaku rút đoản kiếm xẻ đôi hông Denzou. Đầu Denzou vừa ngoảnh lại nhìn đã bị chém bay lông lốc. Bọn môn nhân chạy vội đến hành lang.
– Đồ trộm cướp!
Chúng rút gươm, hô to. Lúc này, chúng vẫn chưa nhận ra tên “trộm cướp” này chính là sư phụ cũ của mình. Tokaku xông ra hành lang múa đoản kiếm, chém chết Kamaya và Kuro Tsubo thì bọn chúng mới hay. Bọn Tamagawa, Nagase và ba tên khác bỏ chạy tán loạn. Tokaku cũng không đuổi theo.
– Các ngươi cũng nên trốn đi.
Tokaku nói với bọn đầy tớ. Rồi hắn phóng hỏa đốt trụi khu biệt thự. Đến khi mọi thứ cháy thành tro thì Tokaku đã không còn ở Edo nữa, lúc này hắn nhắm về hướng tây mà chạy thục mạng. Đến năm năm sau cũng không ai hay tin tức gì về Negishi Tokaku.
Lúc bấy giờ tại võ đường Morooka ở Edozaki xứ Hitachi, Hijiko Doronosuke ngày đêm rèn luyện cùng hai mươi môn đệ. Hắn cày ruộng kiếm kế sinh nhai và cũng đã thành gia lập thất. Thê tử của hắn là con gái thứ ba một nhà thôn trưởng ở Edozaki, và nghe nói hòa thượng chùa Bất Động cũng đã trợ ngôn nhiều cho hắn trong việc này.
Số môn nhân giảm đi đáng kể, nhưng Doronosuke chẳng hề lấy đó làm điều. Hắn cùng một vợ hai con, đồ đệ thân tín Bogaido Hachirou và ba môn đệ khác vui sống giản dị mỗi ngày. Quyển bí truyền thư của ông Morooka Ichiusai sau khi trải qua tay Tokaku rồi Kokuma nay lại trở về Edozaki. Doronosuke lại cất giữ cẩn thận vào đầu tủ của sư phụ hắn.
Dĩ nhiên là sau khi Kokuma gửi về thì hắn cũng có mở ra xem. Vừa nhìn thấy trang giấy trắng tinh là Doronosuke gật gù ra điều thích thú. Khác với hai sư huynh của hắn, Doronosuke vừa mở truyền thư ra, nhìn thấy trang giấy trắng lại nhớ về lời dạy của sư phụ Ichiusai. Chắc chắn cả Tokaku và Negishi đều đã nghe ông dạy như vậy.
– Tokaku là Tokaku, Kokuma là Kokuma và Doronosuke chính là Doronosuke.
Lúc đó hắn chăm chú lắng nghe, bây giờ lại nhìn thấy truyền thư. Quả là như vậy.
Hắn cảm nhận rõ ràng và trong sáng như dòng nước thấm vào cát. Người kiếm sĩ phải biết sống sao cho thích hợp với mình nhất.
– Mỗi người phải tự công phu ra thế kiếm độc đáo của mình.
Hắn lại nhớ về những lời sư phụ dạy khi xưa. Ông luôn nhắc nhở học trò rằng mỗi đứa có tính cách, tố chất và duyên phận khác nhau. Và cứ nương theo sự khác nhau đó mà dạy dỗ.
– Đừng nghĩ rằng bí truyền thư của ta là đúng cho riêng đứa nào. Mà cũng đừng nghĩ là nó có ích lợi gì cả. Mỗi đứa có tố chất, khí tính riêng và ta chỉ căn cứ vào tố chất này mà phát triển nó lên, làm cho thành tựu mà thôi. Ngoài ra, ta chẳng muốn làm điều gì khác, mà cũng không thể làm được.
Chính Ichiusai đã nói như vậy.
– Phái kiếm Ippa Ryu chính là con đường kiếm đạo đã tồn tại sẵn trong người mỗi đứa. Tokaku có, Kokuma có mà Doronosuke cũng có. Hãy đi con đường thích hợp với tố chất và tính cách của mình.
– Tokaku là Tokaku…
Quả nhiên là như vậy. Doronosuke cuộn truyền thư lại rồi cất kĩ vào đầu tủ. Lòng hắn đã quyết.
– Đối với ta, ta chỉ thích vùng quê Edozaki yên tĩnh, ấm áp tình người này. Ta chỉ muốn làm một bách tính bình thường, ngày ngày giao lưu học hỏi với những người cùng chí hướng, cùng con đường kiếm đạo mà thôi.
Danh dự, vinh đạt, thảy đều chẳng có nghĩa lý gì đối với Doronosuke. Không phải như thế là hắn trở thành kiếm sĩ bạt quần, nhưng đúng là hắn chẳng có ham muốn gì. Sau này, hắn nói lại chuyện này với hòa thượng chùa Bất Động.
– Ừm.
Hòa thượng Kozen gật đầu.
– Một tờ giấy trắng toát thuần nhất vô cấu lại nói được không biết bao nhiêu điều. Đó mới chính là vô hạn. Ly nước đầy thì không thể chứa thêm được nữa, nhưng cái ly rỗng luôn chứa được nước.
Hijiko Doronosuke đã sống bảy năm ở Edozaki kể từ khi Iwama Kokuma bỏ đi Edo. Mãi về sau này, cách sống của hắn cũng không có gì thay đổi. Thực tế là Doronosuke đã sống một đời bình thường và chôn mình ở Edozaki như nhiều người vẫn nói. Bọn môn đệ của hắn sau này, mỗi người lại phát huy công phu của mình mà rạng danh với đời. Trong số đó, đáng kể nhất là Bogaido Hachirou, sau này là Mizutani Hachiya, gia thần của chúa Osuga Yasutaka, thành chủ Yoko Suka xứ Enshu.
Thế còn Negishi Tokaku thì sao?
Năm năm sau kể từ khi giết chết Sakayama Denzou, không biết từ đâu hắn xuất hiện dưới thành Odawara xứ Soshu. Lúc bấy giờ, Thái cáp Hideyoshi đã mất được một năm vì bệnh. Rồi danh vọng của Tokugawa Ieyasu dần dần nổi lên.
Đó là năm thứ tư niên hiệu Keicho, một năm trước khi trận chiến dành thiên hạ ở Sekigahara nổ ra. Rồi quyền lực lọt vào tay Tokugawa. Tokaku đổi tên thành Shinoda Shuzen, lập ra phái kiếm Mijin Ryu, mở võ đường dưới thành Odawara.
Không hiểu đã tu hành khổ luyện ở những nơi đâu, nhưng giờ đây Tokaku, không, Shinoda Shuzen ít nói hơn hẳn và trầm tư hơn trước. Sự uy nghiêm toát ra từ thân, tâm hắn, khiến bọn môn nhân phải nể sợ. Tokaku giờ đây đã là tông chủ một phái kiếm đường hoàng.
Trận Sekigahara nổ ra, thiên hạ lọt vào tay Tokugawa Ieyasu.
– Hãy đến phục vụ ta nhé.
Chúa Kuroda Nagamasa thành chủ Fukuoka xứ Chikuzen năm lần bảy lượt mời nài. Từ chối mãi không xong nên cuối cùng, Tokaku cũng đầu quân cho nhà Kuroda, hưởng bổng lộc mà người đời vẫn thèm thuồng. Lúc bấy giờ đổi tên là Shinoda Yamato Nokami Tomokatsu. Tomokatsu đến năm Kan Ei [1] thứ hai được sáu mươi tám tuổi thì chết vì bệnh. Trước khi chết, có gọi môn đệ tâm phúc là Soga Mata Hachirou lại dặn dò:
[1] Niên hiệu kéo dài từ năm 1624-1644
– Ta tuy sắp gần đất xa trời nhưng trong lòng vẫn còn canh cánh một việc.
– Dạ!
– Ta không hiểu, không hiểu.
– Dạ, điều gì ạ?
– Thôi… chẳng là gì.
Nói rồi nhắm mắt. Negishi Tokaku… không, Shinoda Yamato Nokami Tomokatsu nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Tòa dinh thự an nhàn thanh tĩnh dưới thành Fukuoka là một nơi tràn ngập sánh sáng. Yamato Nokami Tomokatsu sống một đời không vợ không con. Tomokatsu đã ngủ được ba ngày hai đêm, nay bỗng mở mắt. Đêm đó, bên đầu giường chỉ có mỗi Soga Mata Hachiro. Tomokatsu sai Hachiro ra ngoài phòng khách lấy hai cuộn sách cất trên kệ đem vào. Bên ngoài thấy có đề “Bí truyền thư phái Mijin Ryu”. Mata Hachiro gần như nín thở.
– Ta giao lại cho ngươi.
– Dạ!
Trong số môn nhân, chỉ có mình hắn được chọn. Vinh dự này khiến Hachiro sửng sốt, mắt lấp láy.
– Trông cậy cả vào ngươi.
– Dạ! Sư phụ cứ an tâm…
– Tốt, tốt rồi.
Nobukatsu mấp máy môi rồi chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê sảng, đôi môi lại bặp bẹ dưới bộ râu trắng toát.
– Dạ…?
Hachirou lắng tai nghe, nhưng chỉ được tiếng còn tiếng mất.
– Truyền thư… truyền thư giấy trắng… trắng…, chưa hiểu. Ta chưa hiểu…
Đêm đó Shinoda Tomokatsu tắt thở.
Soga Mata Hachiro mở truyền thư sư phụ trao lại ra xem, thì thấy bên trong có ghi ba mươi điều cực ý của phái kiếm Mijin Ryu.