Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào trong nhà, tạo thành những dải sáng dài trên mặt đất.
Đông Phương Bất Bại mặc áo sẫm màu đứng dưới tán cây, trên mặt lộ ra ý cười. Cả người hắn giống như được ánh nắng phủ lên một lớp bụi vàng óng ánh, không dính chút bụi bặm trần tục nào. Nhưng điều này không phải là thật, nó chỉ tồn tại trong thời khắc này thôi. Giống như thành Tương Dương xinh đẹp này vậy, Võ Hầu Gia Cát Lượng từng ở đây giúp Lưu Bị, phát huy khát vọng cả đời ông ấy; mà cũng chính nơi này, đại hiệp Quách Tĩnh và người yêu Hoàng Dung không ngừng tử thủ, cuối cùng tuẫn thành mà chết.
Cho nên, có vài thứ, cũng có vài người, cho dù có tốt đẹp đến đâu, nếu như bạn không thể cường đại đến mức có thể cùng hắn sóng vai, vậy thì hãy đứng xa xa mà thưởng thức. Bởi vì nếu bạn cứ cố tiếp cận, có lẽ sẽ chỉ thành một tảng đá kê chân của hắn, hắn bước lên bạn, dẫm đạp bạn, rồi sau đó liền quên đi.
Tả An Chi mỉm cười, tiến về phía Đông Phương Bất Bại, hỏi: “Hôm nay đi rồi sao?”
Mạc gia đang có tang lễ, bọn họ chỉ là người ngoài, tất nhiên không tiện quấy rầy.
Lúc đi đến linh đường, vẫn còn nghe thấy tiếng đàn thê lương. Mạc Tùng Bách gầy yếu đi trông thấy, vẫn ôm hồ cầm, liên tục đàn khúc Tiêu Tương Dạ Vũ, vừa đàn vừa khóc nức nở đau đớn. Mà cha mẹ hắn đứng ở bên cạnh, vừa đau lòng cho đứa nhỏ Đằng La nhu nhược mà họ nuôi dưỡng mười năm yểu mạng, lại lo cho đứa con sống vật vờ như cái xác không hồn.
Đứa con đối với cha mẹ mà nói, chính là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Đứa con trưởng thành rồi, cha mẹ vẫn không nguôi lo lắng, chỉ sợ hắn ra đời bị người ta bắt nạt. Mà thế giới bên ngoài rộng lớn đẹp đẽ nhường ấy, cho nên đứa con lại thường ít khi nhớ tới cha mẹ. Đợi đến lúc bọn họ hiểu được rồi, thì cha mẹ đã sớm ra đi.
Kỳ thực, rõ ràng rất yêu thương nhau, nhưng lại không dám nói lời yêu thương. Phải chăng là thời gian, hay là vận mệnh trêu đùa?
Nhớ tới mới mấy hôm trước thôi, căn nhà này còn tràn ngập mùi thơm của bánh bao, Tả An Chi cầm tay của Mạc đại nương mà ngậm ngùi không biết nói gì.
Đông Phương Bất Bại thì đến bên cạnh Mạc Tùng Bách, thở dài một hơi rồi ảm đạm nói: “Nghe được khúc đàn này của huynh, ta cũng muốn rơi nước mắt. Nhưng xin huynh hãy nén bi thương.”
Mạc Tùng Bách đối với sự an ủi của Đông Phương Bất Bại, đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay vẫn không ngừng đàn. Mà Tả An Chi lại mắng thầm trong bụng, mèo khóc chuột giả nhân giả nghĩa. Nhưng nàng lại mờ mịt tự hỏi chính mình, chẳng lẽ nàng không giả nhân giả nghĩa sao? Rõ ràng biết rõ Đông Phương Bất Bại là kẻ thù, nhưng lại không dám nói cho Mạc Tùng Bách. Là nàng quá ích kỷ? Nhưng trên đời này ai sống mà không ích kỷ đây? Loại người sẵn sàng hy sinh vì người khác không nhiều. Mà nàng lại vừa vặn không nằm trong số đó.
Nàng thắp ba nén nhang, ở trước linh cữu lạy một cái, thành tâm thành ý khấn: “Đằng La cô nương trên trời có linh thiêng, xin phù hộ cho người còn sống bảo trọng thân thể.”
Sau khi thu dọn hành lý rời đi, Đông Phương Bất Bại hình như rất sốt ruột, kéo nàng chạy như bay ra ngoài. Ngoài cửa, mười người cưỡi ngựa đã chờ sẵn, dường như là thủ hạ của Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi chỉ kịp quay đầu nhìn căn nhà kia một cái, đã thấy đám người kia quất ngựa đi rồi. Mà sau khi nàng tìm thấy một con ngựa không ai cưỡi, cũng không thể không chạy theo.
“Chậm lại một chút, chậm lại một chút, ta thật sự không chịu nổi nữa, muốn nghỉ ngơi một chút.” Tả An Chi mắt tinh nhìn thấy một quán trà ven đường, vội vàng gọi mọi người dừng lại, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Đông Phương Bất Bại.
“Lại nghỉ ngơi, mới chạy hai canh giờ ngươi đã đòi nghỉ ba lượt, rốt cuộc là ngươi cưỡi ngựa hay ngựa cưỡi ngươi vậy?” Một tên tiểu đồng theo hầu Đông Phương Bất Bại, cỡ chừng mười một mười hai tuổi, trừng mắt nhìn nàng.
Nghe nói là cả nhà hắn bị sơn tặc cướp sạch, sau đó may mắn được Đông Phương Bất Bại cứu. Đông Phương Bất Bại thấy hắn thông minh lanh lợi, cho nên giữ lại bên cạnh làm tùy tùng. Đối với loại người như Đông Phương Bất Bại, thu phục dạy dỗ một tiểu hài tử còn không dễ dàng sao. Đông Phương Bất Bại nói một, hắn tuyệt đối không dám nói hai. Hắn thấy Đông Phương Bất Bại không vừa mắt Tả An Chi, tất nhiên là không ngừng châm chọc khiêu khích nàng.
Tả An Chi không thèm quan tâm đến hắn, chỉ cười nhìn Đông Phương Bất Bại. Nàng cưỡi ngựa còn chưa quen, cho nên không chạy lâu được, lúc đầu chỉ cần ngựa chạy nhanh vài bước nàng còn suýt rơi xuống. Việc này Đông Phương Bất Bại cũng biết, cho nên hắn rất rõ có giục nàng cũng vô dụng. Mấy ngày nay, hành trình bị nàng kéo dài không phải là ít.
“Tả cô nương, ta để lại vài cô chậm rãi đi cùng với cô, được không? Ta có việc gấp phải về giáo.” Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ lắc đầu nói.
“Như vậy rất tốt.” Tả An Chi không chút nào che dấu khát vọng muốn tránh xa hắn.
“Không cần chạy loạn, nhớ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh ta.” Đông Phương Bất Bại cười ái muội, vuốt ve thái dương của nàng, sau đó mới giục ngựa chạy đi.
Tả An Chi lạnh cả người. Mấy ngày nay, thái độ của Đông Phương Bất Bại đối với nàng rõ ràng có biến hóa rất lớn, hỏi han ân cần vô cùng. Đại khái là bởi vì sau khi hắn xác định được nàng quả thực không có tinh thần hiến thân vì sự nghiệp của võ lâm chính đạo, thì thay đổi kế hoạch, muốn biến nàng thành gián điệp hai mang. Tả An Chi cảm thấy với khả năng của bản thân thì không dám đảm nhiệm công việc nguy hiểm thế này. Việc khó nhất trên đời chính là nằm vùng. Không tham gia một chút, thì sợ người khác nghi ngờ. Mà tham gia vào rồi, thì không biết bao nhiêu là đủ. Nếu làm không tốt, sẽ thành kẻ thù của cả hai bên. Đời người ngắn ngủi chục năm, việc gì phải khiến bản thân lúc nào cũng nơm nớp sợ bị phát hiện. Nàng tuyệt đối sẽ không vì người nào khác, chỉ vì chính nàng mà thôi.
“Aizz, xem ra dựa vào người khác vẫn không đáng tin cậy.” Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại đánh vào mình ngựa, bóng người càng ngày càng xa khỏi tầm mắt, Tả An Chi chớp mắt mấy cái, sau đó xoay người nhìn hai người bên cạnh tươi cười, “Hai vị nghỉ ngơi một chút, uống chén trà đi.”
Đông Phương Bất Bại là quá yên tâm về nàng hay là quá coi thường nàng đây? Chỉ để lại hai người trông coi nàng. Hay là nói, lần này Triệu trưởng lão làm ra chuyện lớn, cho nên hắn không thể không mang theo nhiều người trở về đối phó, mà so sánh với chuyện đó, thì một con tin nhỏ bé như nàng liền trở nên bé nhỏ không đáng kể? Nàng mỗi ngày cùng hai người kia nói chuyện, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, cũng vô cùng phối hợp, chính là mong tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng chờ tới chờ lui vẫn không đợi được, may mắn mà đám quân mai phục này lại tới.
Căn cứ vào nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, lúc nàng ở trong nhà của Đông Phương Bất Bại, đã thấy một người bạn sáng giá, đó chính là Triệu trưởng lão của Phong Lôi đường.
Đầu năm nay, cài điệp viên vào nhà của nhau đã không phải là chuyện mới mẻ gì. Đông Phương Bất Bại cũng phái người bên cạnh Tả Lãnh Thiền, chính là kẻ lần trước bị Nhạc Bất Quần đuổi giết. Mà trong lúc nàng dưỡng bệnh, thì lại có một kẻ liên hệ với nàng, mở ra cho nàng hy vọng thoát thân.
Tả Lãnh Thiền không phải liên minh với Đông Phương Bất Bại sao? Vậy thì với thân phận là muội muội của Tả Lãnh Thiền, nàng liên minh với Triệu trưởng lão cũng được.
Đông Phương Bất Bại giao đại đệ tử phái Hoa Sơn cho hắn, lại bị hắn lén cho người cứu đi. Nghe đồn là bởi vì mấy năm gần đây, Đông Phương Bất Bại uy hiếp tới địa vị của hắn, cho nên hai người này sớm đã đến mức không dung được nhau, sự việc kia chẳng qua chỉ là đổ thêm chút dầu vào thôi.
Nhớ tới lý do mình dùng để thuyết phục Triệu trưởng lão, Tả An Chi nhịn không được muốn cười. Nàng bỏ lại hai người trông coi kia, xoay ngựa quay đầu ngược lại mà chạy.