Dân chúng cư ngụ trong huyện Giáp Sơn phủ Kinh Môn thuộc Hải Đông không ai không biết tới Hồ gia trang. Đó là một khu trang trại rộng lớn nằm giữa hai ngọn núi Yên Phụ và Dương Nham cách huyện Giáp Sơn chừng hai ba dặm đường.
Gió rì rào hàng cây soan, cây dẻ cao ngất dọc theo con đường đất đỏ. Lững thững cất bước kẻ cầm sổ giang hồ im lặng thưởng thức cảnh đồi núi mộc mạc và bình yên. Đàn trâu cúi đầu gặm cỏ. Y quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân. Một nông phu ăn mặc lam lũ vai vác cuốc hối hả bước. Đợi cho nông dân ngang qua mặt y hắng giọng hỏi : – Kính chào bác…Có phải Hồ gia trang ở trong chòm cây xanh xanh đó không thưa bác?
Quan sát người khách phương xa thật nhanh xong nông dân cười thốt:
– Đại hiệp nói đúng. Hồ gia trang ở trong chòm cây xanh xanh. Tôi là tá điền của Hồ gia trang vậy đại hiệp cứ đi theo tôi…
Kẻ cầm sổ giang hồ im lặng theo chân nông phu. Khắc sau y thấy một trang trại đồ sộ và nguy nga nổi bật lên nền trời giữa rừng cây xanh um. Đưa tay chỉ tòa nhà lớn nhất nông phu nói: – Đó là Hồ gia trang. Đại hiệp cứ đi theo con đường này tới cổng chánh sẽ có người đón tiếp…
Thốt lời cám ơn nông phu xong kẻ cầm sổ giang hồ rẽ vào con đường nhỏ hơn. Hai bên đường trồng đủ loại xoan, dẽ, thông, tùng, bách hoặc những cây cỗ thụ rườm rà gốc to người ôm không hết. Y dừng trước cổng chánh đồ sộ với giàn hoa giấy nở hoa rực rở. Hai chiếc cột xây bằng đá màu xanh biêng biếc khắc ba chữ Hồ Gia Trang theo lối đại tự. Đây là loại đá xanh nổi tiếng chỉ có ở núi Hoa Triều thuộc huyện Đông Triều.
Thấy không có ai kẻ cầm sổ giang hồ đứng chờ giây lát đoạn xô cửa bước vào. – Hồ gia trang xin kính chào đại hiệp…
Kẻ cầm sổ giang hồ dừng chân khi thấy một thanh niên trẻ tuổi đon đả bước tới. Vòng tay ôm quyền thi lễ thanh niên tươi cười tiếp: – Tôi mạn phép hỏi tính danh của đại hiệp để tiện thông báo cùng tổng quản…
Kẻ cầm sổ giang hồ ngần ngừ dường như không muốn tiết lộ danh tánh. Biết khách là một vũ sĩ giang hồ thanh niên ôn tồn giải thích: – Tệ trang mỗi năm có hàng trăm người quen, bằng hữu hoặc khách phương xa tới thăm viếng. Nhiều người có khi lưu ngụ tuần lễ hay nửa tháng. Vì lý do này chúng tôi mạn phép hỏi tính danh để tiện sắp xếp nơi ăn chốn ở…
Gật gù kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng: – Tính danh thời tại hạ không tiện thông báo vậy huynh đài cứ gọi tại hạ bằng cái danh kẻ cầm sổ giang hồ…
Thanh niên trẻ tuổi đổi sắc diện khi nghe khách lạ xưng danh. Nghiêng mình thi lễ một cách cung kính y tươi cười thốt: – Tuy còn trẻ lại không từng lưu lạc giang hồ song tôi cũng được nghe người trong trang tán tụng về kiếm thuật của đại hiệp. Nay tình cờ gặp gỡ nơi đây thật là tam sinh hữu hạnh. Kính mời đại hiệp vào biệt sảnh dùng tạm chén rượu nhạt trong lúc chờ tôi thông báo với tổng quản. – Đa tạ huynh đài…
Y định khoa chân bước theo thanh niên thời một giọng nói hùng tráng vang vang nơi hàng hiên rộng : – Khoan…Ta biết có ngày các hạ cũng tới viếng Hồ gia trang nên chờ đợi từ lâu…
Nghe giọng nói kẻ cầm sổ giang hồ biết người đó không ai khác hơn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên, trang chủ của Hồ gia trang.
Đứng nơi khoảnh sân rộng y nhìn Hồ Nguyên đủng đĩnh bước ra khỏi hàng hiên. Chân đứng đinh tấn, tay đặt hờ lên chuôi kiếm ngang hông vị trang chủ họ Hồ đứng im nhìn đối phương giây lát đoạn cao giọng hỏi:
– Các hạ tới đây với ý định gì? Chắc các hạ muốn ghi tên Hồ gia trang vào sổ giang hồ?
Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lắc đầu. Giọng nói của y vang lên chậm và đầy thân tình: – Hồ gia trang lừng danh hiệp nghĩa trong giang hồ huống chi trang chủ với Hồ lão trang chủ chuyên hành thiện khử ác thời cớ gì tại hạ lại muốn xóa tên Hồ gia trang. Tại hạ chỉ muốn gặp Hồ lão trang chủ để hỏi một chuyện quan trọng xong từ giã ngay…
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên nhướng đôi mày rậm: – Kể từ khi qui ẩn gia phụ không còn tiếp khách thuộc giới giang hồ nữa. Mọi việc đều do tại hạ đảm trách…
Kẻ cầm sổ giang hồ lặng thinh. Y chưa chịu rút lui trước lời từ khách của người đối thoại. Cười cười Hồ Nguyên nói tiếp: – Nếu các hạ có điều chi cần giải đáp xin cứ trình bày cùng tại hạ…
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười: – Câu hỏi của tại hạ chỉ một mình Hồ lão trang chủ mới giải đáp được…
Dường như vẫn còn ôm mối hận trong lòng về cuộc hội ngộ đã qua nên Hồ Nguyên cố tình gây khó khăn cho kẻ cầm sổ giang hồ. Đối thủ tuyên bố không phải tới để làm cỏ Hồ gia trang nên y không tỏ ra sợ sệt hay vị nể. – Tại hạ biết các hạ kiếm thuật độc địa song đây là Hồ gia trang…
Kẻ cầm sổ giang hồ cười gượng. Y nào ngại thế lực và danh vọng của Hồ gia trang. Nhưng y tới đây nhằm ý định nhờ vả người ta do đó y không muốn đụng chạm, nhất là gây huyên náo hay rối loạn tới Hồ lão trang chủ, một nhân vật mà y hằng mến mộ về phong cách lẫn hành vi nghĩa hiệp. Y chưa kịp nói gì Hồ Nguyên lên tiếng trước: – Nghe đồn các hạ ngoài thuật xử kiếm ra còn kiêm luôn quyền thuật nữa. Nếu các hạ thắng bằng quyền thuật thời ta sẽ đích thân đưa đường cho các hạ gặp gia phụ. Nhược bằng…
Không muốn dụng võ song Hồ Nguyên đã thách thức trước kẻ cầm sổ giang hồ ưng thuận ngay. Ôm quyền thi lễ tay kiếm phiêu bạt giang hồ nhẹ nói: – Cung kính không bằng tuân mệnh…Nếu bại tại hạ xin từ giả ngay. Nhược bằng…
Y lập lại hai chữ mà Hồ Nguyên đã nói. Nghe tin báo trang chủ sắp so tài với khách lạ, mọi người trong gia trang hối hả bước ra dự khán. Họ càng lo âu cho Hồ trang chủ khi biết được khách lạ chính là kẻ cầm sổ giang hồ.
Song phương đứng im. Kẻ cầm sổ giang hồ xuôi tay còn Hồ Nguyên nhắm mắt an thần định khí. Cả hai đều không thấy có hai người chăm chú quan sát cuộc ấn chứng vũ thuật sắp khai diễn.
Một ông lão mặc áo thụng xanh, chống gậy trúc đứng cạnh hòn non bộ cách đấu trường mươi bước.
Còn người kia là một thiếu phụ còn trẻ khoảng gần ba mươi đứng bên cửa sổ của khách sảnh vén rèm chờ xem cuộc giao đấu giữa Hồ trang chủ và người khách xa lạ.
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên xoạc chân đứng tấn. Hai tay gấp lại thành hình thước thợ, tay mặt án tại đan điền còn tay trái đưa lên ngang mặt. Bàn tay trái nắm lại thành quyền, bàn tay mặt nửa mở nửa khép; vị trang chủ Hồ gia trang triển khai chiêu thức bao hàm công lẫn thủ.
Không đứng tấn cũng như không thủ thế kẻ cầm sổ giang hồ đạp bộ nửa bước đồng lúc tay mặt tà tà đánh một đòn chênh chếch lên ngang ngực đối phương. Y thi triển một chiêu quyền chậm chạp, vụng về, thô sơ, giản dị và yếu ớt dường như không có chút kình lực nào. Đó là chiêu thức của một môn sinh mới bắt đầu luyện võ.
Tuy nhiên đối phương vừa ra đòn Hồ Nguyên chớp mắt liền. Ngay cả ông lão chống gậy trúc đứng cạnh hòn non bộ cũng gật gù mĩm cười. Dưới nhãn quang của một tay hành gia vũ học, luyện võ từ lúc lên năm, thông suốt lý thuyết vũ học cộng thêm kinh nghiệm giang hồ, Hồ Nguyên sớm nhận ra ba điểm tinh hoa tàng ẩn trong chiêu quyền tầm thường của đối thủ.
Điểm tinh hoa thứ nhất là chiêu thức giản dị, thô sơ, tầm thường quá nên dường như không có chút sơ hở nào. Chiêu thức càng tinh xão, ảo diệu, biến hóa ra nhiều thế thức chừng nào tất nhiên phải lộ ra nhiều sơ hở chừng đó.
Điểm tinh hoa thứ nhì là chiêu quyền không nhằm đánh vào mục tiêu nào hết. Nếu không đánh vào mục tiêu nào thời đối thủ biết nó sẽ đánh vào đâu mà đón đỡ. Chiêu quyền tuy không có mục tiêu song lại có vô số mục tiêu. Nói cách khác là mục tiêu nằm trong cái ý của người thi triển và chỉ bộc lộ khi cần thiết.
Điểm tinh hoa cuối cùng là chiêu thức hoàn toàn không có lộ số, đường lối cho nên tùy thuộc vào tâm ý của người thi triển mà thay đổi. – Trời ơi quyền pháp gì kỳ cục vậy… – Thiên hạ đồn y vũ thuật cao minh mà ra chiêu như con nít… – Quyền thuật dở ẹt…
Đó là lời bình phẩm của khán giả đứng ngoài. Họ hi vọng thưởng thức một cuộc so tài hào hứng, sôi nổi với chiêu thức tân kỳ, đặc sắc, ảo diệu, nhiều biến hóa cộng thêm kình lực hùng mạnh. Nay thấy một vũ sĩ lừng danh phô diễn quyền thuật họ đâm ra thất vọng. Họ quên mất một điều đây là cuộc ấn chứng vũ thuật chứ không phải là cuộc giao đấu.
Thường thường ấn chứng vũ thuật xảy ra đối với bạn hữu, người quen hoặc những người không phải thù địch hay đối nghịch với nhau. Do đó ấn chứng vũ thuật có tính cách hòa nhã và thân thiện. Người ta chỉ cốt ý phô diễn cái đẹp, cái hay, hoặc tinh hoa trong công phu, tuyệt kỹ mà họ mới vừa khám phá. Họ chỉ muốn đối thủ tâm phục khẩu phục mà thôi.
Trong khi cuộc giao đấu nặng tính chất phân định hơn thua, thắng bại nên lắm khi xảy ra thương tích hoặc chết chóc. Nó thường làm cho người thắng kiêu căng, ngạo mạn hơn; trong lúc kẻ bại vì tự ái bị thương tổn, tiếng tăm bị sứt mẻ thành ra ganh ghét và thù hằn với nhau.
Trọng vọng danh tiếng của Hồ gia trang cũng như không muốn làm mất mặt Hồ Nguyên, kẻ cầm sổ giang hồ chỉ cốt ý phô diễn tinh hoa trong chiêu thức thôi do đó y không phổ chút kình lực nào vào chiêu quyền vừa thi triển. Không có kình lực dĩ nhiên không đả thương được đối thủ.
Đứng trước chiêu quyền tầm thường này vị trang chủ họ Hồ nói lớn trong lúc hồi bộ một bước:
– Quyền thuật tân kỳ… Tại hạ xin nhượng các hạ một chiêu…
Khán giả đứng ngoài hò la tán thưởng phong cách hào hiệp của Hồ trang chủ. Y nhượng khách chiêu đầu tiên để tỏ ý thân thiện, trọng vọng và hiếu khách. Không một ai nghĩ rằng Hồ Nguyên lùi chỉ vì một lý do giản dị. Trong nhất thời y chưa tìm ra cách hóa giải chiêu quyền của đối phương. Không sơ hở, không mục tiêu, không đường lối, không lộ số thời y dựa vào đâu mà hóa giải. – Đa tạ…
Kẻ cầm sổ giang hồ buông tiếng cám ơn ngắn gọn. Đối phương lùi y lại tiến. Chân hữu bước tới nửa bước cùng với tay tả tà tà bắt từ dưới đánh một đòn chênh chếch lên ngang mặt đối phương. Y xử một chiêu giống hệt như chiêu khởi đầu, cũng chậm chạp, vụng về, thô sơ, giản dị và không có chút kình lực nào. Đây chính là chiêu quyền của một vũ sinh mới bắt đầu luyện tập nên không thuộc bài, quên mất thiệu.
Tuy không lên tiếng nói nhường cho đối thủ song Hồ Nguyên lại lùi một bước nữa.
Giọng nói trầm trầm khàn khàn phát ra từ hòn non bộ:
– Quyền thuật tân kỳ lắm… – Gia phụ…
Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên nói lớn. Ông lão chống gậy trúc thong thả bước vào đấu trường. Người đó không ai khác hơn Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa. Mọi người cung kính thi lễ cùng vị lão trang chủ của Hồ gia trang. Kẻ cầm sổ giang hồ tươi nét mặt khi thấy Hồ Vũ Hoa bước vào đấu trường. Ôm quyền thi lễ y nói bằng giọng trang trọng và thành khẫn: – Tại hạ hân hạnh và vui mừng được hội kiến cùng Hồ lão trang chủ…
Vòng tay đáp lễ Hồ Vũ Hoa cười nhẹ: – Lão phu biết túc hạ kiếm thuật tuyệt luân song không ngờ quyền thuật lại tinh thâm vô kể…
Kẻ cầm sổ giang hồ thong thả thốt: – Đa tạ cho lời khen của Hồ lão trang chủ. Tại hạ thật là kẻ nông cạn nên mới dám đem chiêu quyền thô thiển ra múa may trước mắt lão trang chủ…
Hồ Vũ Hoa cười sang sãng. Giong cười của ông ta đầy thích thú và thoải mái mà tất cả người trong Hồ gia trang họa hoằn mới được nghe. – Một chiêu quyền như thế mà nói là thô thiển thời túc hạ quá khiêm nhường. Chiêu quyền thô thiển đó lão phu phải nghiền ngẫm mười năm dài ròng rã mới thức ngộ được. Xin mời túc hạ xuất chiêu để thử xem lão phu giải được không…
Kẻ cầm sổ giang hồ đạp bộ nửa bước. Y cũng xử một chiêu quyền giống hệt như trước. Vành môi của Hồ Vũ Hoa điểm nhẹ nụ cười thích thú. Ông ta đạp bộ nửa bước đồng lúc tay tả bắt từ dưới tà tà đánh lên ngang mặt đối thủ. Ông ta thi triển một chiêu giống hệt như kẻ cầm sổ giang hồ chỉ có mỗi khác biệt là đánh bằng tay hữu thôi. Tay quyền của hai người đưa lên tới ngang mặt xong dừng tại đó. Hai đối thủ nhìn nhau đoạn bật cười thỏa thê. Dứt tiếng cười kẻ cầm sổ giang hồ nói: – Phục lắm…Tại hạ thật tình khẩu phục tâm phục lão trang chủ… Vuốt chòm râu bạc Hồ Vũ Hoa cười thốt: – Nghĩ ra một chiêu quyền hiếm có như thế túc hạ quả nhiên là kỳ tài vũ học của nước ta…
Chữ ” ta ” vừa dứt Hồ Vũ Hoa đột ngột ra tay. Đầu gậy trúc từ dưới đất xẹt tới yết hầu kẻ cầm sổ giang hồ lanh hơn điện chớp. Chiêu thức của ông ta giản dị, thô sơ và không biến hóa. Một chiêu là một chiêu không hơn không kém. Điểm tuyệt diệu nhất là nhanh, nhanh hơn phản ứng của một cao thủ nhất đẳng giang hồ.
Rẹt…Rẹt…Kẻ cầm sổ giang hồ xuôi tay bình lặng dường như y chưa hề rút kiếm. Tuy nhiên ai ai cũng biết y đã rút kiếm vì họ nghe được âm thanh của kiếm rút ra rồi tra vào vỏ.
Chỉ có Hồ Vũ Hoa mới biết kẻ cầm sổ giang hồ rút kiếm đâm trúng vào đầu gậy trúc của mình. Kiếm thuật của đối thủ không những thần tốc mà chính xác cực độ. – Phục lắm…Túc hạ không hổ danh đệ nhất kiếm thủ của giới giang hồ Đại Việt …
Không một người nào thấy được vẻ bất mãn hiện ra trên mặt của Hồ Nguyên. Nhìn mọi người đứng vòng quanh đấu trường Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cao giọng: – Lúc nãy ta nghe các người lên tiếng chê bai quyền thuật của vị bằng hữu đây. Nói như thế là các người chưa thức ngộ được những tinh hoa tàng ẩn trong chiêu quyền. Đinh Vũ…Ngươi bước ra đây để ta chỉ cho ngươi thấy chỗ hay, biết cái đẹp của người…
Một thanh niên chừng ba mươi khúm núm bước ra. Vòng tay cung kính thi lễ cùng Hồ Vũ Hoa y ấp úng nói: – Trình lão trang chủ…Tôi tư chất ngu độn nên không nhận ra…
Hồ Vũ Hoa gật đầu ôn tồn nói: – Ta biết điều đó. Bởi vậy ta mới gọi ra đây để chỉ cho ngươi biết một cách tận tường…
Dứt lời Hồ Vũ Hoa xoạc chân đứng tấn.Dù thái độ có vẻ gượng gạo Đinh Vũ cũng thủ thế. Không nói tiếng nào vị lão trang chủ đạp bộ nửa bước đồng thời tay hữu bắt từ dưới tà tà đánh lên ngang ngực. Đứng trước chiêu quyền này Đinh Vũ không có cách nào hơn là lùi một bước. Hồ Vũ Hoa bước chân hữu lên nửa bước và xử một chiêu quyền giống hệt như trước. Đinh Vũ lại lùi thêm một bước.
Đình bộ Hồ Vũ Hoa nói với đám đông mà hàm ý nói với Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên: – Chiêu quyền mà ta vừa thi triển giản dị, tầm thường và thô sơ quá cho nên không có sơ hở. Nếu không có sơ hở thời đối phương dựa vào đâu để hóa giải…
Đứng ngoài Hồ Nguyên vọt miệng nói: – Trình phụ thân…Hài nhi có nghĩ ra cách hóa giải…
Vẩy Hồ Nguyên vị lão trang chủ họ Hồ nói lớn: – Nếu con có cách hóa giải thời cứ việc đem ra thi thố…
Hồ Nguyên bước vào đấu trường. Hồ Vũ Hoa thi triển chiêu quyền lúc nãy. Thay vì hồi bộ Hồ Nguyên giải đòn bằng cách khác. Tay tả y tống ra một quyền đánh vào mặt còn tay hữu bắt từ trên đánh xuống được nửa đường năm ngón tay mở khoằm khoằm như vuốt chim bấu vào cổ tay đối thủ. – Giỏi lắm…
Hồ Vũ Hoa đạp bộ nửa bước bằng chân phải trong lúc bàn tay tả tà tà đánh thốc một quyền vào ngực Hồ Nguyên. Chiêu thức vừa phát xuất lại thấy đối thủ ra đòn tiếp Hồ Nguyên không còn cách nào hơn lùi lại nửa bước và Hồ Vũ Hoa sấn tới nửa bước đồng thời tay hữu đánh ra một quyền giống hệt như trước. Hồ Nguyên lùi thêm bước nữa. Thủy chung y không có cách nào hóa giải chiêu quyền tầm thường này.
Đình thủ Hồ Vũ Hoa quay qua cười nói với kẻ cầm sổ giang hồ: – Túc hạ gọi chiêu quyền này tên là gì?
Giọng của kẻ cầm sổ giang hồ trầm trầm cất lên: – Thưa Hồ lão trang chủ…Sư phụ của tại hạ gọi đó là tâm quyền. Vỏn vẹn một chiêu thôi song phát xuất từ tâm ý, tùy thời tùy lúc và tùy hoàn cảnh mà thay đổi hay biến hóa.
Hồ Vũ Hoa gật gật đầu tóc bạc rồi mĩm cười nói nho nhỏ: – Tâm quyền…Mình chưa bao giờ nghĩ tới…
Vẩy tay ra hiệu cho mọi người giải tán xong Hồ Vũ Hoa hỏi: – Nghe nói túc hạ tới đây định gặp lão phu…?
Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ gật đầu:
– Tại hạ có một nghi vấn mà chỉ một mình Hồ lão trang chủ mới giải đáp được…
Hồ Vũ Hoa thở dài lắc đầu: – Kể từ khi phong kiếm qui ẩn lão phu gác ngoài tai chuyện giang hồ; nhất là từ khi tiên đế băng lão phu đóng cửa không tiếp khách…
Nhìn thẳng vào mặt Hồ Vũ Hoa kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng nghiêm nghị: – Tại hạ nhập giang hồ không phải để dương danh mà chỉ vì nhiệm vụ do sư môn giao phó. Thứ nhất là làm sạch giang hồ, thứ nhì là điều tra về cái chết nhiều uẫn khúc của tiên đế. Hồ lão trang chủ chắc không quên vật này?
Kẻ cầm sổ giang hồ bước một bước thật dài. Bằng bước chân đó y tiến đến sát chỗ Hồ Vũ Hoa đứng đoạn đưa tay lên cao và bàn tay y cầm vật gì không ai thấy được ngoại trừ Hồ Vũ Hoa. Vị lão trang chủ Hồ gia trang thay đổi hẵn sắc diện. Ngay cả Hồ Nguyên cũng thấy nét mặt của phụ thân hiện lên vẻ kinh dị lẫn mừng rỡ. – Ồ…
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa chỉ buột miệng kêu một tiếng rồi nín lặng luôn. Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhanh như cố tình không để cho Hồ Vũ Hoa có dịp nói tiếp: – Vâng lệnh sư môn tại hạ nhập giang hồ với hai mục đích. Thứ nhất là làm sạch giang hồ. Mục đích này tại hạ hầu như đã hoàn thành. Thứ nhì là điều tra về những bí mật bao quanh cái chết của tiên đế. Điều đó khiến tại hạ tới đây quấy rầy Hồ lão trang chủ…
Tam Phong Kiếm ôm quyền thi lễ. Giọng nói của ông ta rất mực cung kính và ân cần: – Túc hạ nói quá lời. Thật là một vinh hạnh lớn lao cho lão phu khi được túc hạ thăm viếng. Kính mời túc hạ vào tư thất đàm đạo. Thấy túc hạ cũng như thấy được người xưa. Lão phu hân hạnh được túc hạ làm thượng khách đôi ngày…
Quay sang Hồ Nguyên còn đang ngơ ngác về thái độ kỳ lạ của mình, Hồ Vũ Hoa nghiêm giọng: – Nguyên nhi… Con hãy dọn cho ta một tiệc nhỏ để ta cùng vị bằng hữu đây thù tạc…
Dứt lời ông ta cùng kẻ cầm sổ giang hồ sóng bước về gian nhà đá nằm bên trái. Chủ khách bước vào gian phòng khá rộng trần thiết trang nhã và tinh khiết. Ân cần mời khách an vị xong Hồ Vũ Hoa tự tay rót rượu. Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: – Đa tạ lão trang chủ song tại hạ không dùng rượu…
Hồ Vũ Hoa cười sang sãng: – Thế ư…Túc hạ sợ rượu làm run tay cầm kiếm…
Kẻ cầm sổ giang hồ cười cười không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hồ Vũ Hoa đổi cho khách chén trà nóng. Nhấp ngụm nhỏ y hỏi: – Hồ lão trang chủ chắc biết nhiều về cái chết của tiên đế?
Hồ Vũ Hoa thở dài: – Chắc không nhiều hơn túc hạ. Tuy nhiên…
Hồ Vũ Hoa ngừng nói. Ánh mắt của ông ta nhìn đăm đăm qua khung cửa sổ nhỏ. Nắng chiều đọng trên ngọn cây xanh. Giọng nói khàn đặc và già nua của vị lão trang chủ Hồ gia trang trầm trầm cất lên trong gian phòng tịch mịch và quạnh hiu: – Có những điều lão phu biết mà túc hạ cũng như thiên hạ không ai được biết. Túc hạ biết gì về Trần Gia Bạch?
Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu cười: – Xuất thân từ phái Cổ Loa theo tiên đế bình loạn mười hai sứ rồi chấp chưởng chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư cho tới lúc từ trần…
Hớp ngụm trà Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cười góp lời: – Những điều đó không phải là chi tiết quan trọng để làm sáng tỏ cái chết của Trần Gia Bạch và tiên đế. Vốn là bạn tâm giao với Trần Gia Bạch lão phu được y đề cập đến những bí ẩn mà lão phu nghĩ là đầu mối dẫn tới cái chết của tiên đế. Một tháng trước khi từ trần lão phu được Trần Gia Bạch mời làm khách tại tổng đàn do thám. Y tiết lộ cho lão phu nghe về những biến chuyển trọng đại của triều đình. Thứ nhất là việc Dương hoàng hậu lén lút tư thông cùng Lê Hoàn. Thứ nhì là việc tiên đế mê say tữu sắc nên bỏ bê triều chính. Thứ ba là quyền hành tại triều ca lần lần lọt vào tay của Lê Hoàn. Với chức vụ Thập Đạo Tướng Quân, Lê Hoàn chỉ huy toàn thể binh đội đồng thời bổ nhiệm thủ hạ thân tín vào các chức vụ trọng yếu trong binh đội cũng như tại triều ca. Các tướng tá ngoài biên trấn đều thuộc phe Lê Hoàn. Nhiều lần Trần Gia Bạch trình bày việc Dương hoàng hậu tư thông với Lê Hoàn cũng như việc Lê Hoàn chuyên quyền song tiên đế lại nghe lời khóc lóc của Dương hoàng hậu cho nên việc chẳng đi tới đâu…
Hồ Vũ Hoa ngừng lời. Trầm ngâm giây lát kẻ cầm sổ giang hồ ngước nhìn người đối diện: – Như vậy Đỗ Thích không phải là hung thủ giết chết tiên đế để lên làm vua?
Hồ Vũ Hoa bật cười tràng dài. Giọng cười của ông ta chứa nhiều bi thương và phẫn hận: – Đó là lời tuyên bố của triều đình về cái chết đầy bí ẩn của tiên đế. Cho dù có hành thích được tiên đế Đỗ Thích cũng không làm vua được. Túc hạ tưởng đám quan đại thần nhiều tham vọng ở Hoa Lư lại chịu quì lạy tung hô vạn tuế một thằng bá vơ như Đỗ Thích ư. Hắn chỉ là kẻ tay sai còn chánh phạm là một trong những quan đại thần của Đinh triều ra tay hành thích tiên đế với mục đích ngồi lên ngai vàng Đại Việt… – Theo ý lão trang chủ thời ai là chánh phạm?
Đưa chén trà lên thấm giọng Hồ Vũ Hoa lắc đầu: – Lão phu thực tình không biết ai là thủ phạm. Đinh triều có nhiều quan đại thần đầy tham vọng và nhiều quyền lực như Đinh Điền, Nguyễn Bặc, Lê Hoàn, Phạm Cự Lượng và Phạm Hạp. Ai trong bọn họ cũng có thể được xem là thủ phạm giết vua. Một điều mà lão phu nêu ra là kẻ nào muốn làm vua kẻ đó mới âm mưu giết vua…
Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù: – Lão trang chủ nói nhằm lý. Người nào muốn làm vua mới chủ trương giết vua…
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Quay nhìn ra cửa Hồ Vũ Hoa hắng giọng: – Nguyên nhi cứ vào…
Một thiếu phụ xinh đẹp xô cửa bước vào theo sau hai đứa thị nữ mang thức ăn. – Thưa cha tiệc đã sẵn sàng. Kính mời cha và quí khách dùng trong lúc còn nóng…
Hồ Vũ Hoa cười nói: – Cám ơn Dung nhi. Vị bằng hữu và ta còn nhiều chuyện phải bàn luận vậy con cứ dọn lên bàn xong để mặc ta…
Có lẽ biết tính cha chồng cho nên thiếu phụ bảo người hầu dọn thức ăn lên bàn đoạn cúi đầu chào khách rồi im lặng lui ra cửa. Đưa tay ra dấu mời khách Hồ Vũ Hoa nói: – Túc hạ cứ tự nhiên. Không biết thời thôi còn biết rồi thời túc hạ cũng như người nhà…
Kẻ cầm sổ giang hồ ăn cơm thôi chứ không uống rượu. Trong lúc ăn y từ từ thốt: – Hai vị hộ pháp của phái Cổ Loa nói với tại hạ là họ nghi ngờ Trần Gia Bạch bị đầu độc chết…
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa gật đầu: – Đúng… Lão phu là người thứ nhất biết tin Trần Gia Bạch tạ thế và cũng là người khám nghiệm tử thi trước khi Hắc Bạch Hộ Pháp tới Hoa Lư. Muốn hạ sát một nhân vật mà nội ngoại công phu đều luyện tới mức hỏa hầu như Trần Gia Bạch, kẻ giết người phải dùng thứ chất độc mạnh khủng khiếp. Tuy nhiên có một điều khiến lão phu thắc mắc nghĩ hoài không ra là một khi chất độc công phạt, Trần Gia Bạch sẽ dùng nội lực kháng cự lại và nếu chất độc phát tác làm cho y chết tất nhiên phải lưu lại vết tích. Trên thi thể của y hoàn toàn không có một triệu chứng gì bị trúng độc …
Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng: – Xin lỗi lão trang chủ cho tại hạ được ngắt lời. Lão trang chủ có nghĩ đến trường hợp thủ phạm xử dụng thứ chất độc vô sắc vô hương và nhất là khi phát tác không lưu lại vết tích nào…
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa nín lặng thật lâu mới thong thả cất tiếng: – Lão phu cũng nghĩ tới điều này song không có giải đáp thỏa đáng. Trong giới giang hồ Đại Việt có nhiều tay dụng độc nhưng lão phu không biết ai có khả năng chế tạo được thứ chất độc vô sắc vô hương và khi phát tác không lưu lại vết tích. Ngay cả phe vũ lâm thuộc Lưỡng Quảng và Vân Nam cũng chẳng có ai hết, hoặc có người mà lão phu không được biết. Thuở còn trai tráng lão phu lưu lạc khắp dãy biên thùy Đại Việt với Đại Lý và Lưỡng Quảng, quen biết tất cả các tay lục lâm hào khách, các nhân vật dụng độc nổi tiếng song không biết có ai chế tạo được thứ chất độc đặc biệt này…
Đặt đôi đủa xuống bàn kẻ cầm sổ giang hồ nói: – Lão trang chủ có thể cho tại hạ biết tên một người nào mà lão trang chủ nghi là kẻ đã chế tạo thứ thuốc độc giết chết Trần Gia Bạch…
Hớp ngụm trà Hồ Vũ Hoa nghiêm giọng: – Độc Tiên Ông…Lão là tay chế tạo thuốc độc nổi tiếng nhất trong giới giang hồ nước ta…
Uống nhanh chén trà còn dở dang kẻ cầm sổ giang hồ hỏi tiếp: – Chắc lão trang chủ biết Độc Tiên Ông trú ngụ ở đâu?
Hồ Vũ Hoa lắc đầu : – Lão phu không biết một cách đích xác. Muốn tìm ra chỗ trú ngụ của Độc Tiên Ông, túc hạ phải đi lên vùng Quảng Uyên tìm gặp Tam Phương Quất Đoàn Chí Hạ. Chỉ có họ Đoàn mới biết Độc Tiên Ông ngụ ở đâu…
Đặt đôi đủa xuống bàn rồi nhấc lấy chén trà nóng nhấp một ngụm nhỏ kẻ cầm sổ giang hồ thốt:
– Tại hạ cần tới Hoa Lư để điều tra về những bí ẩn trong cái chết của tiên đế. Hồ lão trang chủ chắc thông thạo đường lối của thành Hoa Lư?
Uống ngụm trà bốc khói Hồ Vũ Hoa hắng giọng:
– Nói thông thạo thời lão phu không dám nhận bởi vì lão phu từ quan trước khi tiên đế xây dựng xong thành Hoa Lư. Tuy nhiên lão phu có thể nói cho túc hạ biết một cách sơ lược về thành Hoa Lư. Nó nằm trong địa phận của hai xã Trường Yên Thượng và Trường Yên Hạ, được chia làm hai khu vực là Thành Nội và Thành Ngoại. Khu Thành Ngoại là nơi có các cung điện chính còn Thành Nội là nơi cư ngụ của quân sĩ và kho chứa lương thực. Khu ngoại thành ở phía đông rộng chừng năm trăm mẫu còn khu thành nội ở phía tây rộng cũng bằng thành ngoại. Hai thành được ngăn cách với nhau bằng lối đi hiểm trở mà người ta gọi là Quèn Vọng. Sở dĩ tiên đế đóng đô ở Hoa Lư là vì lúc đó tuy đã đánh bại hết các sứ quân song thế lực cũng chưa vững mạnh lắm nên người mới chọn vùng đất hiểm trở để làm kinh đô. Hoa Lư ở vào ngã ba đường; phía đông có đường thiên lý ra bắc vào nam; phía tây có đường Thượng Đạo vào Hóa Châu còn phía bắc lại có sông Hoàng Long, sông Thanh Quyết thông với Hát giang làm thành bức tường thiên nhiên vừa che chở vừa là thủy lộ quan trọng dùng để thông thương với bên ngoài. Thành Nội có năm bức tường thành; thứ nhất gọi là thành Đền nối từ núi Hàm Sà sang núi Cánh Hàn; tường thành thứ hai nối từ núi Cánh Hàn sang núi Nghẽn; tường thành thứ ba từ núi Chùa Thủ sang núi Thanh Lâu gọi là thành Vầu; tường thành thứ tư từ núi Mang Sơn sang núi Cô Tượng gọi là thành Bồ và tường thành thứ năm từ núi Mang Sơn sang núi Đầu Giải gọi là thành Bìm. Thành Ngoại có sáu bức tường nối liền các ngọn núi với nhau song lão phu không biết một cách rõ ràng. Nếu muốn nhập Hoa Lư để dò xét trước hết túc hạ hãy tìm một người tên Trần Thiệu Hóa ở châu Trường Yên, huyện Uy Viễn xã Tri Hối. Y vốn là nhân viên tin cẩn của lão phu. Nói chuyện với y túc hạ sẽ biết rành mạch về đường lối trong thành Hoa Lư…
Đứng lên kẻ cầm sổ giang hồ cung kính thi lễ với Hồ Vũ Hoa: – Rất tiếc vì công chuyện đa đoan nên tại hạ không thể bầu bạn cùng lão trang chủ lâu hơn. Nếu còn dịp may chúng ta sẽ tái ngộ…
Biết khách cần phải lên đường nên Hồ Vũ Hoa không nói lời cầm cọng. Đưa khách ra tới sân nhìn trước nhìn sau không thấy ai ông ta hỏi nhỏ: – Sư phụ của túc hạ chắc vẫn được khang an?
Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu: – Tệ sư phụ đau yếu luôn. Chắc người không sống lâu. Tại hạ mong sớm hoàn thành bổn phận để trở về bầu bạn với người…
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa thở dài: – Sư phụ của túc hạ là một nhân vật siêu việt. Tiếc thay người lại không có số thọ. Lão phu mong được gặp người để nghe lời chỉ bảo…
Chủ và khách ngừng nơi cổng chánh. Nhìn Hồ Vũ Hoa kẻ cầm sổ giang hồ cười nói: – Tệ sư phụ thường hay nhắc đến quãng đời hào hùng cũng như những giai thoại vui buồn của thời gian bình loạn mười hai sứ…
Thân đưa khách ra tận đường lớn Hồ Vũ Hoa ân cần thốt: – Túc hạ nên thận trọng khi đối phó với đoàn do thám Hoa Lư. Nếu khi nào mỏi chân giang hồ túc hạ cứ ghé Hồ gia trang. Lão phu hân hạnh được đàm đạo cùng túc hạ… – Đa tạ lão trang chủ… Tại hạ xin kiếu từ…
Đứng nhìn theo bóng kẻ cầm sổ giang hồ mất dần trong bóng tối Hồ Vũ Hoa mới lặng lẽ trở vào.
Ra tới con đường đất đỏ kẻ cầm sổ giang hồ quẹo về bên tay phải. Bóng đêm đổ xuống mông lung. Không khí im vắng và tịch mịch.
Chân bước chậm y trầm tư nghĩ ngợi. Cuộc trò chuyện với Hồ Vũ Hoa cùng những câu hỏi lởn vởn trong đầu y. Ai là thủ phạm giết chết Trần Gia Bạch? Ai là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế? Ai là người muốn ngồi lên ngai vàng Đại Việt? Trần Gia Bạch chết do loại chất độc gì?
Những câu hỏi đơn giản này hầu như không có câu trả lời thỏa đáng. Y nhớ lại lời Hắc Bạch Hộ Pháp nói. Tiên đế bị Đỗ Thích đâm chết chỉ vì người uống nhằm rượu có pha thuốc mê. Ai là người đã bỏ thuốc mê vào rượu? Tiên đế được bảo vệ bởi Bát Đại Tướng. Sau khi tiên đế băng tám hộ tướng trung thành này biệt tích. Họ đi đâu và làm gì? Họ có can dự vào cái chết của tiên đế? Y lại nhớ tới lời trối trăn của Đỗ Hậu. Họ Đỗ muốn ám chỉ điều gì khi trối lại bốn chữ ” Hoa… Lư… gầm… giường…”
Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu thở dài. Y là vũ sĩ quen cầm kiếm hơn quen suy nghĩ và lý luận. Những câu hỏi hóc búa này làm y mệt óc còn hơn giao đấu trăm hiệp với một kỳ phùng địch thủ.
Đang trầm ngâm nghĩ ngợi y chợt nghe có tiếng bước chân chạy thình thịch cùng tiếng người nói xôn xao. Y trông thấy toán nông phu; kẻ mang xuổng cuốc, người mang gàu tát nước chạy tới. – Có chuyện gì xảy ra thưa chư vị?
Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi lớn.
– Cháy… Cháy… Hồ gia trang bị cháy…
Một nông phu vừa nói vừa đưa tay chỉ. Xa trong bóng đêm ngọn lửa hiện đỏ rực. Không kịp suy nghĩ y tức tốc triển thuật phi hành chạy trở lại Hồ gia trang. Tới gần y trông thấy lửa cháy sáng rực. Lửa bốc nóng hừng hực. Không biết vì lý do nào mà toàn gia trang với mấy chục nóc gia cùng lúc bốc cháy. Người chết nằm rải rác. Kẻ cầm sổ giang hồ lật nhanh một tử thi. Nạn nhân chết vì vết thương thấu ngực. Vết thương nhỏ, gọn và đúng vào huyệt nhũ trung chứng tỏ kẻ giết người phải thuộc hạng người chuyên môn xử dụng vũ khí: vũ sĩ giang hồ. Y lục lọi hết tử thi song không thấy Hồ Vũ Hoa và Hồ Nguyên. Với bản lĩnh trùm đời hai người này không thể bị hạ sát dễ dàng. Hung thủ là ai mà có khả năng tiêu diệt Hồ gia trang trong khoảng thời gian ngắn ngủi? Y biết Hồ gia trang không phải tự nhiên bị cháy. Hành động đốt nhà và giết người diệt khẩu được xếp đặt chu đáo bởi một nhóm người đông đảo mà bản lĩnh đều thuộc vào hàng cao thủ giang hồ.
Trông thấy bóng các nông phu xuất hiện xa xa y tung mình nhảy lên ngọn cây ngồi chờ. Toán nông phu chửa lửa tới quá chậm. Lửa đã thiêu rụi Hồ gia trang. Họ chỉ còn biết góp nhặt thi thể, dập tắt ngọn lửa tàn rồi cho người đi thông báo với quan quân xong từ từ rút lui.
Chờ một lát thấy không còn ai lảng vảng kẻ cầm sổ giang hồ mới nhảy xuống đất. Đi vòng vòng y lục lạo khắp nơi mong tìm được chứng cớ hầu truy nguyên bí ẩn của vụ hỏa hoạn tại Hồ gia trang.
Đang đi y chợt nghe có tiếng bước chân của kẻ dạ hành đạp trên đất. Quay phắt lại y thoáng thấy một bóng đen xẹt vù qua mặt. Thân thủ kẻ dạ hành nhanh khủng khiếp. Vừa vọt qua mặt y mà thoáng chốc đã cách xa mấy trượng. Chỏi mạnh chân xuống đất lấy đà thân hình kể cầm sổ giang hồ vọt chênh chếch lên trời cao hơn mấy trượng. Từ trên không y đá mạnh chân vào không khí khiến thân hình tuôn vùn vụt về phía trước. Chớp mắt y còn cách kẻ lạ ba bước.
Kẻ lạ đột nhiên gia tăng cước lực rồi từ từ bỏ xa y và sau cùng mất hút vào bóng đêm mịt mùng. Dừng chân kẻ cầm sổ giang hồ lẩm bẩm: – Y là ai mà luyện được thuật phi hành siêu đẳng…
Đứng nghĩ ngợi giây lát xong y theo con đường mòn trở lại Hồ gia trang. Đang đi y chợt dừng lại nhìn quanh quất. Y thoáng nghe tiếng thở của kẻ nào đang ẩn nấp đâu đây. Định thần nghe ngóng y phân biệt ra hai tiếng thở khác nhau. Một tiếng thở hổn loạn dường như của một người bị thương nặng. Vì cỏ cao và rậm rạp thêm đêm hôm tăm tối cho nên phải mất thời gian khá lâu y mới tìm thấy hai người đang nằm bất động.
Nhờ chút ánh trăng thêm nhãn lực tinh tường y nhận ra đó là một người đàn bà và một đứa trẻ. Biết họ là người của Hồ gia trang y tức tốc cắp lấy hai nạn nhân đoạn nhắm hướng đông chạy tới. Y muốn rời xa Hồ gia trang càng sớm càng tốt vì càng rời xa Hồ gia trang chừng nào càng ít nguy hiểm chừng đó.
Triển thuật phi hành chạy một hơi hơn mười dặm đường kẻ cầm sổ giang hồ mới dừng lại dưới gốc cây cổ thụ rườm ra.
Đặt hai nạn nhân xuống đất y đi nhặt mớ cây khô nhóm lên ngọn lửa. Nhờ ánh lửa soi sáng y thấy người đàn bà bị thương nặng. Vết thương nơi nhũ căn huyệt bên phải máu chảy thấm ướt cả áo. Đưa tay bắt mạch y nghe mạch của nạn nhân chạy hỗn loạn và người nóng hổi chứng tỏ vết thương bát đầu phát tác. Nếu y không cứu chữa kịp thời nạn nhân sẽ chết vì mất máu.
Tháo gói hành lý trên vai xuống y lấy ra hai hoàn thuốc bọc sáp cẩn thận. Biết mạng sống của thiếu phu như ngàn cân treo sợi tóc y không ngại ngùng cởi áo bà ta xong bóp vỡ hoàn thuốc rắc lên vết thương. Đây chính là loại thuốc đặc biệt mà các vũ sĩ giang hồ thường hay mang theo trong người chuyên dùng để cầm máu khi bị thương tích. Bóp bể hoàn thuốc thứ nhì y nhét vào miệng nạn nhân. Đây là hoàn thuốc tạm thời ngăn không cho làm độc.
Sau khi băng bó cẩn thận cho thiếu phụ xong y xem xét đứa bé. Mạch đều hòa và hơi thở bình thường chứng tỏ đứa bé không bị thương tích gì hết. Tuy biết mình đã cứu chữa song vết thương quá nặng cho nên sinh mạng của người đàn bà vẫn nằm trong trạng thái nguy kịch. Sự sống hay chết của nạn nhân tùy thuộc vào số mệnh.
Tiếng sấm gầm xa xa. Chớp lòe sáng rực. Mưa bỗng đổ xuống ạt ào. Gió thổi phần phật mang theo những giọt nước mưa vào tận chỗ hai nạn nhân nằm. Đã bị thương lại trúng mưa thời nạn nhân nếu không chết vì phong hàn cảm mạo thời cũng chết vì kiệt sức khi bị mất máu. Tháo hành lý lấy ra bộ quần áo cũ mặc thêm lớp nữa cho thiếu phụ rồi hai tay mang hai người y thi triển thuật phi hành nhắm chỗ có đèn sang sáng chạy tới.