Giặc Bắc

Chương 12 - Ngộ Biến Phải Tòng Quyền

trước
tiếp

Đang đứng nhìn ra cửa sổ kẻ cầm sổ giang hồ quay lại khi nghe có tiếng động trên giường. Đứa bé mở đôi mắt đen nhìn y với vẻ kinh ngạc: – Mẫu thân…mẫu thân…

Đứa bé lay người đàn bà đang nằm mê man trên giường. Thiếu phụ rên khe khẽ đoạn mở mắt. Dường như biết mình được người lạ cứu giúp thiếu phụ gật đầu tỏ ý cám ơn. Bước tới giường người bệnh kẻ cầm sổ giang hồ mĩm cười im lặng. Từ lâu vốn quen sống cô độc nay bỗng dưng phải tiếp xúc với người lạ và nhất là một người đàn bà y đâm lúng túng và ngượng ngập. Thật lâu y mới nhẹ giọng: – Mừng phu nhân hồi phục. Hai ngày qua phu nhân mê sãng luôn khiến tại hạ rất lo lắng…

Khẽ gật đầu thiếu phụ cất giọng nhỏ và yếu: – Đa tạ sự lo lắng của tôn ông. Ân cứu tử này tôi sẽ ghi nhớ mãi…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu: – Phu nhân đừng bận tâm tới chuyện ân nghĩa. Tại hạ chỉ làm bổn phận của một vũ sĩ…

Ánh mắt của thiếu phụ sáng lên vẻ khác lạ. Vẩy tay ra dấu cho con bà ta nói với giọng tuy còn yếu ớt song rất nghiêm nghị: – Phong nhi…Con hãy thay mẹ lạy tạ ân cứu tử của ân nhân…

Tuy còn bé song dường như đã được giáo huấn kỷ lưởng đứa bé quì trên sàn gỗ lạy ba lạy. Định đưa tay ngăn không cho đứa bé lạy song bắt gặp ánh mắt cầu khẩn và van lơn của thiếu phụ y đành đứng yên nhận lãnh. – Phong nhi. Con hãy nhắc ghế mời ân nhân ngồi để mẹ hầu chuyện cùng ân nhân…

Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lắc đầu: – Phu nhân còn yếu xin cứ tịnh dưỡng. Khi nào phu nhân lành mạnh tại hạ xin mạn phép được hầu chuyện với phu nhân sau…

Nụ cười nở trên khuôn mặt xanh xao và mệt mỏi của thiếu phụ: – Đa tạ. Tiện thiếp cảm thấy khỏe khoắn nhiều. Tiện đây xin được hỏi ân nhân đôi lời…

Biết không tiện ngăn cản kẻ cầm sổ giang hồ tới ngồi bên giường người bệnh. Thiếu phụ chưa kịp nói y lên tiếng hỏi: – Nếu tại hạ không lầm dường như tại hạ có gặp qua phu nhân một lần…

Thiếu phụ gật đầu mĩm cười: – Tôn ông không lầm đâu. Tôn ông là người tới Hồ gia trang và tôi được hân hạnh lo cơm nước cho tôn ông… – Ạ…

Kẻ cầm sổ giang hồ ạ tiếng nhỏ rồi im lặng. Khẽ ho tiếng nhỏ thiếu phụ nói: – Phong nhi đây chính là người thừa kế duy nhất của Hồ gia trang. – Ạ…Phu nhân chính là hiền thê của Hồ trang chủ?

Thiếu phụ gật đầu long lanh nước mắt. Im lìm giây lát kẻ cầm sổ giang hồ hỏi tiếp: – Phu nhân biết lý do phát sinh hỏa hoạn của Hồ gia trang? – Tiện thiếp không rõ lắm. Dường như có một số người lạ mặt âm thầm tấn công Hồ gia trang. Họ phóng hỏa và hạ sát vô số người trong trang. Ân nhân có gặp phu quân của tiện thiếp?

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu thở dài: – Tại hạ không gặp Hồ trang chủ mà Hồ lão trang chủ cũng mất biệt tông tích. Cũng may cứu được phu nhân và cháu bé…

Hồ phu nhân thở dài rưng rưng nước mắt: – Đa tạ…Ân cứu tử của ân nhân tiện thiếp xin kết cỏ ngậm vành mong có ngày báo đáp…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu nói: – Phu nhân chớ bận tâm vì ân mọn đó. Tại hạ làm là do bổn phận vả lại Hồ gia trang với tại hạ nào xa lạ gì… Tại hạ chỉ xin một điều là phu nhân đừng gọi tại hạ bằng hai tiếng ân nhân…

Hồ phu nhân mĩm cười. Lần đầu tiên kẻ cầm sổ giang hồ mới thấy nụ cười nở trên môi của người đàn bà bất hạnh. – Tôn ông đã dạy tôi xin vâng lời…Vợ lạc chồng, con mất cha, lại thêm nhà tan cửa nát; rồi đây số phận mẹ con tôi không biết sẽ ra sao…

Nước mắt lăn dài trên má Hồ phu nhân. Cảm thông được nỗi buồn đau của người đàn bà bất hạnh kẻ cầm sổ giang hồ nói lời an ủi: – Phu nhân chớ nên bi thương mà có hại cho sức khỏe. Sau khi phu nhân lành mạnh tại hạ sẽ tìm ra cách an bài cho phu nhân đồng thời tìm kiếm Hồ trang chủ….

Hồ phu nhân lặng thinh không nói. Lát sau dường như mỏi mệt nàng nhắm mắt thiêm thiếp ngủ. Kẻ cầm sổ giang hồ bước tới cửa sổ đứng nhìn ra ngoài trời.

Giữa đường ra tay nghĩa hiệp cứu nạn cho Hồ phu nhân y mới biết mình vướng vào tình thế khó khăn. Điều tra về cái chết của tiên đế là bổn phận mà y cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt. Do đó y không muốn mất thời giờ vì chuyện của Hồ phu nhân. Tuy nhiên y không đành tâm bỏ rơi người đàn bà bất hạnh và một đứa trẻ vô tội trong lúc họ đang bị hoạn nạn cần sự giúp đỡ của mình.

Một ý tưởng nảy sinh ra trong trí kẻ cầm sổ giang hồ đeo kiếm vào vai rồi dặn dò Hồ Phong canh chừng mẹ của nó xong bước ra cửa. Y đi đâu và làm gì trong lúc giữa ban ngày? Y vào nơi dinh quan tri huyện Thủy Đường để ăn trộm.

Khoảng giờ hợi y trở lại phòng trọ với mấy bộ quần áo mới cho Hồ phu nhân và Hồ Phong. Ngoài ra y còn mua thức ăn và mấy thang thuốc bổ. Xưa là tay kiếm giết người nay y trở thành thầy thuốc và người nội trợ. Mỗi chiều y tắm rửa cho Hồ Phong, thay đổi xiêm y và băng bó vết thương cho Hồ phu nhân.

Nửa tháng chầm chậm trôi qua. Tuy còn yếu song Hồ phu nhân đã đi đứng được và vết thương cũng bắt đầu lành. Nhờ vậy kẻ cầm sổ giang hồ có dịp đi ra ngoài dò la tin tức. Càng biết được nhiều tin tức chừng nào y càng lo lắng nhiều chừng đó.

Giới giang hồ Đại Việt đang có những biến chuyển quan trọng. Mười gia trang lớn hay Thập Đại Hiền Trang của giới giang hồ lần lượt bị thiêu hủy và số người chết lên tới mấy trăm. Hồ gia trang ở Hải Đông, Lê gia trang tại Hoan Châu, Tôn gia trang nơi Tam Đảo, Lý gia trang vùng Tản Viên, Trần gia trang ở Đông Triều, Nguyễn gia trang ở Cổ Loa, Ngô gia trang tại Gia Lâm đều bị một nhóm người lạ mặt tấn công.

Qua tin đồn y mơ hồ đoán ra thủ phạm chính là đoàn do thám Hoa Lư. Chỉ có đoàn do thám triều đình mới đủ sức mở ra cuộc khủng bố lớn lao và qui củ nhằm vào các vũ sĩ giang hồ. Mười đại trang bị thiêu hủy đều có thế lực và uy tín lớn trong giang hồ nhất là từng được tiên đế trọng đãi.

Trưa nay trong lúc đi mua thức ăn và hốt thuốc cho Hồ phu nhân y nhận thấy sự hiện diện của vài nhân vật khả nghi mà y đoán là nhân viên do thám. Dường như họ đã đánh hơi được tông tích của y hoặc của Hồ phu nhân.

Đang ngồi trò chuyện với con chợt thấy kẻ cầm sổ giang hồ bước vào phòng với nét đăm chiêu và tư lự Hồ phu nhân thỏ thẻ: – Có chuyện gì xảy ra thưa tôn ông?

Trao thang thuốc bổ cho Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ nói bằng giọng nghiêm trọng: – Tại hạ nghe được nhiều tin buồn và bất lợi. Không phải chỉ có mình Hồ gia trang bị đốt đâu mà các đại trang lừng lẫy nhất của giới giang hồ Đại Việt cũng đều bị thiêu hủy. Nếu tại hạ đoán không lầm đây chính là thủ đoạn khủng bố của đoàn do thám Hoa Lư đối với những ai tỏ ra bất tuân phục triều đình hoặc những kẻ nào từng được tiên đế trọng đãi. Ngoài ra tại hạ còn thấy sự hiện diện của nhân viên do thám trong vùng này. Có thể họ đã tìm ra tông tích của tại hạ hoặc của phu nhân, hoặc của cả hai chúng ta. Phu nhân nên dùng cơm rồi đi nghỉ sớm vì khoảng canh năm chúng ta sẽ rời Thủy Đường…

Vừa dọn thức ăn lên bàn Hồ phu nhân hỏi nhỏ: – Tôn ông định đưa mẹ con tôi đi đâu thưa tôn ông?

Lắc đầu kẻ cầm sổ giang hồ cười gượng: – Tại hạ cũng chưa biết phải đi đâu, tuy nhiên điều cần thiết là chúng ta nên rời nơi đây càng sớm càng tốt. Nếu chậm trể tại hạ e nhân viên do thám kéo tới lúc đó ta khó lòng trốn tránh được…

Bước tới góc phòng kẻ cầm sổ giang hồ nhặt lấy gói hành lý. Đặt gói hành lý nhỏ song có vẻ nặng lên bàn y nói với Hồ phu nhân: – Tại hạ đã lo sẵn hành ly cho phu nhân và cháu Phong. Chỉ có vài bộ quần áo cùng chút ít tiền bạc để phu nhân chi dùng… – Đa tạ tôn ông đã lo lắng cho mẹ con tôi. Đã cứu tử tôn ông lại còn tặng tiền bạc nữa. Nghĩa cử này mẹ con tôi xin ghi tạc trong lòng…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ: – Ân cứu tử tôi nhận còn phần tiền bạc giúp cho phu nhân thời tại hạ đã lẻn vào huyện đường mượn tạm chứ đâu phải của riêng… – Thế ra vì mẹ con tôi mà tôn ông thành kẻ ăn trộm…

Hồ phu nhân nói một câu nhuốm chút bông đùa khiến cho kẻ cầm sổ giang hồ cũng cười nói đùa: – Triều đình đã đốt nhà biến phu nhân thành kẻ không nơi nương tựa nên tôi lấy chút tiền bạc của triều đình để bồi hoàn cho phu nhân. Việc này suy ra cũng hợp tình hợp lý phải không thưa phu nhân?

Hồ phu nhân cười khẽ: – Tôn ông nói cũng nhằm lý. Phu quân tôi thường bảo rằng ăn cướp cũng có năm bảy đường ăn cướp. Cướp của người khác rồi giữ làm của riêng cho mình mới xấu; chứ còn ăn cướp xong đem phân phát cho thiên hạ thời hành vi đó đáng được người ta ngưỡng mộ…

Kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng trầm trầm: – Nói được lời như vậy cùng làm được hành vi nghĩa hiệp thời Hồ trang chủ quả nhiên đáng mặt anh hùng. Tại hạ phải đi có việc cần… – Tôn ông đi đâu thưa tôn ông.Tôi sợ ở nhà một mình lắm… – Phu nhân an tâm. Tôi đi không lâu đâu. Tôi cần phải đi mua một cỗ xe ngựa để sáng mai ta lên đường sớm…

Hồ phu nhân gật đầu không nói gì thêm. Ra đến cửa kẻ cầm sổ giang hồ còn ngoái lại dặn dò: – Phu nhân khóa cửa cẩn thận. Đừng mở cửa cho bất cứ ai. Khi nào về tới tôi sẽ lên tiếng…

Hồ phu nhân vâng lời khóa chặt cửa. Lát sau kẻ cầm sổ giang hồ trở lại. Suốt đêm hôm đó mấy lần mở cửa phòng Hồ phu nhân đều thấy vị ân nhân của mình ngồi xếp bằng trên sàn gỗ an thần định khí.

Trời man mát. Gió thổi hiu hiu. Nắng vàng long lanh đọng trên tàng cây xanh um. Cỗ xe nặng nề và chậm chạp lăn bánh trên con đường ra khỏi huyện Thủy Đường.

Con ngựa già nua nhọc mệt kéo cỗ xe cũ kỷ chất đầy nồi niêu son chảo, quần áo cũ, cuốc xẻng cùng những vật dụng linh tinh.

Trong lốt một thường dân kẻ cầm sổ giang hồ lỏng tay cương để mặc con ngựa bước. Hồ Phong ngồi cạnh y trầm trồ về phong cảnh hai bên đường. Trong lòng xe chật chội vang lên tiếng của Hồ phu nhân: – Thưa tôn ông… Nếu không có chi bất tiện tôi xin được ra ngoài ngồi cho thoải mái…

Kẻ cầm sổ giang hồ ghìm cương cho ngựa dừng lại. Nhảy xuống đất y vén màn nói: – Mời phu nhân…

Lần theo tay đỡ của ân nhân Hồ phu nhân bước xuống đường. Nhìn kẻ đồng hành nàng mĩm cười nhẹ giọng: – Phiền tôn ông giúp tôi lên xe…

Không cách nào khác hơn kẻ cầm sổ giang hồ đành phải bế Hồ phu nhân lên ngồi cạnh Phong nhi. Xe từ từ lăn bánh. Hít hơi dài không khí trong lành của buổi ban mai Hồ phu nhân thỏ thẻ: – Tôn ông định đưa mẹ con tôi đi về đâu?

Kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lắc đầu: – Thú thật với phu nhân tại hạ cũng không biết định liệu như thế nào. Là một vũ sĩ giang hồ không nhà cửa cho nên tại hạ chẳng biết đưa phu nhân đi đâu để nương náu. Phu nhân và cháu Phong cũng không thể theo tại hạ lưu lạc giang hồ được. Tuy nhiên từ từ tại hạ sẽ tìm ra một chỗ cho phu nhân nương náu một cách an toàn và thoải mái…

Hồ phu nhân thở dài rưng rưng nước mắt. Tiếng nói của nàng vang lên nghèn nghẹn và có lẫn nước mắt: -Đa tạ cho sự lo lắng và bảo bọc của tôn ông. Nếu không có cách nào chắc mẹ con tôi đành phải…

Hồ phu nhân ngừng nói. Kẻ cầm sổ giang hồ liếc nhanh người ngồi cạnh: – Tại hạ đang phải xuôi ngược đó đây hầu hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng do sư phụ giao phó. Việc này vô cùng khó khăn và nguy hiểm nên không muốn phu nhân dính líu vào…

Hồ phu nhân cau mặt nhìn phong cảnh bên đường. Tuy không nói ra song nàng lại nghĩ thầm ” Ạ…Thì ra y không muốn vướng bận vì mình. Mình là cục nợ của y… ”

Tiếng nói của kẻ cầm sổ giang hồ vang đều đều bên tai của vị phu nhân họ Hồ: – Phu nhân không có một ai thân thuộc xa gần ư ?

Hồ phu nhân mím môi gật đầu: – Tôi có một người anh họ ở Đông Triều song lâu lắm rồi không có liên lạc. Tôn ông cứ đưa mẹ con tôi về Đông Triều tá túc cũng được…

Hồ phu nhân chấm dứt câu nói bằng hai chữ ” cũng được ” mà chỉ có nàng mới hiểu được ý nghĩa của nó mà thôi.

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: – Đông Triều cách huyện Thủy Đường khoảng hai ba ngày đường và cũng tiện đường đi lắm…

Im lặng ngắm cảnh hai bên đường giây lát Hồ phu nhân quay nhìn kẻ cầm sổ giang hồ: – Tôn ông thứ cho cái tật tò mò của đàn bà. Sau khi đưa mẹ con tôi về Đông Triều tôn ông định đi đâu và làm gì?

Ngần ngừ dường như không muốn nói song sau cùng kẻ cầm sổ giang hồ hắng giọng : – Tại hạ lên Lạng Giang tìm một người…

Hồ phu nhân thở dài: – Nếu không có chi bất tiện xin tôn ông vui lòng bỏ chút thời giờ nghe ngóng về tin tức phu quân tôi… – Phu nhân không cần phải nói tại hạ cũng sẽ dò la tin tức về Hồ trang chủ và Hồ lão trang chủ. Tại hạ nghĩ sự mất tích của hai người ít nhiều cũng dính dáng tới chuyện mà tại hạ đang làm…

Kẻ cầm sổ giang hồ ngừng nói khi nghe có tiếng vó ngựa nện trên đường. Thoáng cau mày y vội đánh xe vào sát lề nhường cho ngựa chạy qua. Lát sau hai thớt ngựa vọt qua mặt.

Kẻ cầm sổ giang hồ lẩm bẩm trong miệng: – Nhân viên do thám…

Trông thấy hai con ngựa Hồ phu nhân buột miệng: – Ngựa đẹp lắm…Nhất là con bạch mã…

Kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm lên tiếng: – Chắc phu nhân sành về ngựa lắm…

Hồ phu nhân mĩm cười nói nhanh: – Hồ gia trang nuôi khá nhiều ngựa. Phần tôi rất thích nuôi ngựa nên cũng biết chút ít. Con ngựa bạch vừa rồi phải thuộc vào hàng ngựa hay. Tôi có một con ngựa bạch sánh ra không sút con ngựa này…

Vành môi hơi nhếch thành nụ cười song nét mặt của kẻ cầm sổ giang hồ hiện ra nét đăm chiêu. Y lẩm bẩm mấy tiếng ngay cả Hồ phu nhân dù ngồi bên cạnh cũng không nghe rõ rồi sau đó mới cất giọng trầm trầm: – Phu nhân nói đúng. Con ngựa đó thuộc hàng chiến mã hạng nhất của binh đội triều đình mà người cởi nó chính là nhân viên đoàn do thám Hoa Lư…

Hồ phu nhân nín lặng. Thật lâu kẻ cầm sổ giang hồ mới quay sang hỏi Hồ phu nhân: – Phu nhân còn nhớ cách ăn mặc của kẻ đã dùng kiếm đâm vào ngực của phu nhân không?

Hai má của Hồ phu nhân bỗng dưng đỏ bừng lên vì câu hỏi của kẻ cầm sổ giang hồ. Quay mặt đi như cố dấu không cho ân nhân thấy cử chỉ của mình nàng nhỏ nhẹ trả lời:

– Tôi không dám quả quyết song nếu thấy cách họ ăn mặc may ra tôi có thể nhận biết…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: – Hai người cỡi ngựa vừa rồi thuộc ban truy tầm của đoàn do thám Hoa Lư. Đoàn do thám chia ra năm ban gồm ban truy tầm mặc sắc phục màu đen, tin tức màu trắng và ám sát màu đỏ…

Hồ phu nhân chợt ngắt lời người đối thoại: – Thưa tôn ông… Tôi nhớ mài mại người đâm tôi mặc áo đỏ…

Kẻ cầm sổ giang hồ gục gặt đầu: – Nếu phu nhân nhớ đúng thời đoàn do thám Hoa Lư chính là hung thủ đã thiêu hủy Hồ gia trang…

Kẻ cầm sổ giang hồ đột nhiên ngừng nói. Bằng thính lực tinh tường y nghe tiếng vó ngựa từ hướng bắc vọng lại. Thoáng chốc y nhận ra hai bóng ngựa một đen một trắng lúc nãy vượt qua mặt mình bây giờ đang quay trở lại. – Phu nhân và cháu Phong đừng sợ hãi.Cứ để mặc tại hạ lo lắng…

Biết có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra Hồ phu nhân vội ôm con vào lòng. Ghìm cương ngựa vào sát cỗ xe người cỡi ngựa bạch hỏi sẳng và gọn: – Ngươi đi từ đâu tới đây?

Tay cầm roi da kẻ cầm sổ giang hồ đáp nhanh: – Thưa đại nhân…Tôi cùng gia đình từ huyện Thủy Đường dọn về quê cũ ở Đông Triều…

Ánh mắt sắc sảo của tên do thám quét nhanh vào ba người đối diện xong vẩy tay ra hiệu. Đồng bọn của hắn nhảy xuống đất đoạn vén màn xe quan sát bên trong. Y thấy không có gì khả nghi ngoại trừ mớ quần áo cũ mèm, nồi niêu son chảo, cuốc xẻng cùng vật dụng linh tinh.

Chăm chú quan sát hai người ngồi trên xe giây lát tên do thám hỏi: – Hai ngươi chắc là vợ chồng với nhau phải không?

Liếc nhanh Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu: – Dạ…Dạ…phải…

Đưa tay chỉ Phong nhi tên do thám cỡi ngựa bạch hỏi kẻ cầm sổ giang hồ: – Đứa nhỏ này là con của ngươi?

Kẻ cầm sổ giang hồ chưa kịp đáp Hồ phu nhân lên tiếng: – Dạ phải… – Nó được mấy tuổi rồi?

Lần thứ nhì Hồ phu nhân lên tiếng: – Dạ cháu được sáu tuổi…

Cau mày tên do thám sẳng giọng: – Ta hỏi thằng này chứ ta không có hỏi ngươi…

Cúi đầu với dáng dấp sợ hãi Hồ phu nhân nói nhỏ: – Trình đại nhân. Chồng tôi trí óc chậm chạp nên tôi phải trả lời vì sợ anh ấy nói năng không được lễ độ thành ra thất lễ với đại nhân…

Tên do thám gật đầu mìm cười. Đột nhiên hắn hỏi một câu lạc đề: – Hai vợ chồng ngươi lấy nhau được bao lâu rồi? – Trình đại nhân. Hai vợ chồng tôi lấy nhau hơn bảy năm. Vì hiếm hoi nên chỉ có cháu bé này nối dõi tông đường…

Tên do thám cỡi ngựa bạch hỏi đồng bọn: – Ngươi có thấy gì không?

Tên do thám cỡi ngựa đen lắc đầu: – Chẳng có gì hết. Bọn chúng chở toàn ba cái thứ gì không đáng giá một đồng Thái Bình Hưng Bảo…

Tên do thám cỡi ngựa bạch gật đầu nói nhanh: – Thôi ta đi kẻo trễ…

Hai tên do thám thúc ngựa chạy. Xa xa vọng lại câu nói pha lẫn tiếng cười hô hố: – Ngươi biết không… Thằng đó trông cù lần mà lấy được con vợ ngộ hết sức … Hồ phu nhân cúi gầm đầu như cố che dấu vẽ thẹn thùng lẫn sung sướng. Tiếng kẻ cầm sổ giang hồ vang lên: – Phu nhân thứ lỗi… Tại hạ thực tình không muốn có sự hiểu lầm; tuy nhiên…

Quay nhìn người bạn đồng hành Hồ phu nhân từ từ thốt: – Tôn ông đâu có lỗi gì. Tôi cũng biết tôn ông ngộ biến phải tòng quyền. Chính tôi mới là người phải xin lỗi tôn ông vì đã nói tôn ông trí óc chậm chạp…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ: – Phu nhân đâu có lỗi gì. Tại hạ cũng biết phu nhân ngộ biến phải tòng quyền…

Hồ phu nhân cười thánh thót khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ lập lại lời nói của mình. – Phu nhân nói cũng có phần đúng. Tại hạ từ nhỏ tới lớn sống nơi hoang vu rừng rú ít khi được dịp tiếp xúc với người đời thành ra không thông thạo việc đối đáp…

Hồ phu nhân cúi đầu nói nhỏ: – Tôi hiểu điều đó. Tôn ông nghĩ thế nào về những lời nói vừa rồi của tên do thám?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói: – Hắn khen phu nhân đẹp là đúng lắm…

Nét mặt của Hồ phu nhân hơi ửng đỏ song nàng lắc đầu nói nhanh như cố tình khỏa lấp chuyện đó: – Tôn ông không nghĩ là hắn có dụng ý gì khi…

Kẻ cầm sổ lắc đầu nhìn Hồ phu nhân: – Phu nhân đẹp thời hắn khen phu nhân đẹp. Tại hạ không đoán ra hắn có dụng ý gì…

Trầm ngâm giây lát vị phu nhân họ Hồ thong thả hắng giọng: – Tuy không giải thích được song tôi cảm thấy tên do thám đã nhìn ra lai lịch của chúng ta…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu cải: – Tại hạ không nghĩ như vậy. Lý do nào khiến phu nhân nghĩ là tên do thám đã nhìn ra lai lịch của phu nhân?

Quay nhìn người đối thoại Hồ phu nhân nghiêm giọng: – Chuyện tuy dài dòng và phức tạp song nếu chịu khó suy nghĩ ta cũng có thể tìm ra giải đáp được. Tôn ông biết lý do tại sao đoàn do thám có thể thiêu hủy Hồ gia trang cũng như hạ sát người trong trang một cách dễ dàng và nhanh chóng không?

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu im lặng chờ lời giải thích. Đưa tay vuốt mấy sợi tóc xỏa trên trán Hồ phu nhân thỏ thẻ: – Lý do giản dị và dễ hiểu nhất là đoàn do thám đã có người tàng phục trong Hồ gia trang từ lâu rồi. Họ biết hết đường đi nước bước cũng như nhân số trong trang có bao nhiêu người. Những người quan trọng như tôi và Phong nhi họ còn biết tường tận hơn nữa. Giết người để diệt khẩu tất nhiên họ phải đếm đủ số tử thi như vậy sự mất tích của tôi và Phong nhi chắc họ đã biết đồng thời thông báo cho nhân viên tìm kiếm… – Phu nhân muốn nói dù phu nhân có cải dạng tên do thám cũng nhìn ra chân tướng của phu nhân?

Hồ phu nhân lặng lẽ gật đầu: – Phải… Thường dân lam lũ làm ăn đâu có cung cách như tôi nhất là gì tôn ông đoán được không?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói đùa: – Tại hạ trí óc chậm chạp mà phu nhân bảo đoán thời còn lâu lắm tại hạ mới đoán ra…

Hồ phu nhân cười thánh thót khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ lập lại bốn chữ ” trí óc chậm chạp “. – Nước da thưa tôn ông… Một người dân quê quen dãi nắng dầm mưa làm gì có nước da trắng như tôi…

Ạ tiếng nhỏ kẻ cầm sổ giang hồ quay sang nhìn Hồ phu nhân đăm đăm. – Tôn ông nhìn gì vậy?

Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù: – Tại hạ đúng là trí óc chậm chạp nên mới không nhìn ra điểm đó. Một người đàn bà nhà quê làm gì có nước da trắng, má đỏ môi son và đẹp lộng lẫy như phu nhân…

Hồ phu nhân cười nói đùa: – Đa tạ lời khen của tôn ông…

Nàng vừa dứt lời chợt tiếng nổ đùng vang động khoảng không rồi ánh sáng rực rở hiện lên nền trời xanh ngắt. Dù ban ngày song người ta vẫn nhận ra ánh ngủ sắc hiện trên trời lâu lắm mới tan.

Kẻ cầm sổ giang hồ la nho nhỏ: – Pháo lệnh truyền tin của đoàn do thám. Phu nhân nói đúng đấy. Họ đã nhìn ra chân tướng của chúng ta…

Đột ngột đứng lên kẻ cầm sổ giang hồ vung tay tả chụp lấy Phong nhi còn tay hữu ôm lấy Hồ phu nhân. – Phu nhân thứ lỗi…

Dứt lời y tung mình nhảy xuống đất xong triển thuật phi hành nhắm hướng tây chạy tới.Bị ân nhân bất thình lình ôm ngang hông Hồ phu nhân không có được phản ứng nào khác hơn là im lặng. Nằm úp mặt xuống nàng cảm thấy mặt đất tuôn vùn vụt cùng với gió thổi vù vù bên tai.

Lát sau kẻ cầm sổ giang hồ lơi bước rồi cuối cùng dừng lại dưới gốc cây cổ thụ cao lớn. – Tôn ông phát hiện được điều gì mà phải hối hả chạy trốn? – Nhân viên của đoàn do thám đã phát hiện được tông tích của ta nên mới nổi pháo lệnh báo tin…

Đưa tay chỉ vào dãy đồi xa tít mờ xa y thấp giọng: – Tại hạ phỏng đoán nơi dãy đồi kia là huyện Đông Triều. Phu nhân và Phong nhi dùng tạm chút lương khô xong ta sẽ lên đường…

– Tôi không đói lắm mời tôn ông tự nhiên…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhanh: – Dù không đói phu nhân cũng nên ăn chút ít bởi vì tại hạ sẽ cỏng phu nhân và Phong nhi chạy không ngừng cho tới khi trời tối…

Hơi đỏ mặt Hồ phu nhân ngắt lời : – Tôi đi được không cần tôn ông nhọc sức… Kẻ cầm sổ giang hồ nói với giọng nghiêm trang và thành khẫn: – Tại hạ biết phu nhân đi được song tình thế gấp rút lắm rồi. Hiện nay ta mới đi được mấy dặm đường. Nếu tối hôm nay mà ta chưa vào địa phận huyện Giáp Sơn thời sinh mạng của phu nhân không được an toàn. Tại hạ cũng không muốn cỏng phu nhân làm gì song…

Dường như cảm thông được nỗi lo âu của ân nhân vị phu nhân họ Hồ lẳng lặng ăn nhanh xong nói: – Tôi đã sẵn sàng mời tôn ông lên đường…

Nhấc bổng Hồ Phong đặt ngồi lên cổ, tay trái ôm chặt ngang hông Hồ phu nhân; kẻ cầm sổ giang hồ triển thuật phi hành chạy nhanh. Lần thứ nhì trong đời giang hồ ngang tàng và ngạo nghễ y phải chạy trốn vì muốn bảo vệ sinh mạng cho hai kẻ vô tội.

Ngồi trên cao Hồ Phong rất thích thú. Nhìn cây cối tuôn vùn vụt nó nói lớn: – Thúc thúc chạy nhanh nữa đi…Mát quá…Vui quá…

Chỉ có Hồ phu nhân không thích và không vui chút nào. Nằm ngửa mặt lên trời nàng bị gió thổi tóc bay vào mặt rát rạt đồng thời có cảm giác khó chịu như sắp sửa bị nôn mửa. – Phu nhân cảm thấy thoải mái không?

Hồ phu nhân đưa ngón tay vào bên tai ra dấu cho kẻ cầm sổ giang hồ là nàng không nghe được y nói điều gì. Hiểu ý kẻ cầm sổ giang hồ nâng Hồ phu nhân lên cao đồng thời áp sát miệng vào tai nàng nói thật lớn: – Phu nhân khó chịu phải không?

Hồ phu nhân gật đầu ra dấu cho kẻ cầm sổ giang hồ dừng chân. – Tôn ông thứ lỗi. Nằm như vậy tôi khó chịu và buồn ói… – Như vậy phu nhân thế chỗ cho cháu Phong …

Kẻ cầm sổ giang hồ thản nhiên nói. Hồ Phong reo lớn: – Đúng rồi đó mẹ… Mẹ ngồi lên cổ thúc thúc mà xem vui lắm mẹ…

Hai người lớn đều cảm thấy ngượng ngùng vì câu nói ngây thơ của đứa bé. Hồ phu nhân cúi đầu nói nhỏ: – Thưa tôn ông…Không có cách nào khác hơn sao tôn ông. Tôi lớn rồi ngồi lên đầu lên cổ tôn ông thời vô lễ quá…Vả lại nam nữ…

Hồ Phong chợt vọt miệng nói:

– Mẹ ngồi lên cổ thúc thúc có sao đâu mẹ… Hồi lúc mẹ bịnh con thấy thúc thúc cỡi áo mẹ ra rồi sau đó thúc thúc còn xoa bóp khắp người mẹ nữa…

Hồ phu nhân đưa tay bụm miệng con không cho nói tiếp. Mặt đỏ bừng vì thẹn thùng nàng cúi đầu nhìn xuống đất trong lúc kẻ cầm sổ giang hồ im lặng ngó mong về phía xóm nhà xa xa. Thật lâu y mới từ từ hắng giọng:

– Phu nhân tha lỗi… Đêm hôm đó phu nhân vừa bị thương mất nhiều máu lại thêm trúng gió độc khiến cho bịnh tình vô cùng nguy ngập. Do đó tôi phải dùng tới thủ thuật châm cứu và xoa bóp mới có thể làm thuyên giảm bệnh trạng…

Cúi đầu nhìn xuống bàn chân Hồ phu nhân cảm thấy mặt mình nóng ran vì xấu hổ và thẹn thùng. Thật lâu nàng mới thở hơi thật dài:

– Tôi hiểu tôn ông ngộ biến phải tòng quyền. Cũng nhờ tôn ông mát tay nên tôi mới còn sống…

Kẻ cầm sổ giang hồ hơi mỉm cười và giọng nói của y thấp xuống: – Nếu phu nhân không chịu ngồi lên cổ thời tại hạ chỉ còn cách cỏng phu nhân sau lưng thôi…

Hồ phu nhân lại đỏ mặt. Nàng còn đang do dự chợt một tiếng hú nổi lên lồng lộng không gian rồi hai bóng người xuất hiện nơi hướng tây bắc. Thuật phi hành của hai kẻ lạ nhanh vô tả. Mới vừa nghe tiếng hú mà thoáng chốc chỉ còn cách chỗ họ đang đứng hơn trăm bước.

Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: – Phu nhân và cháu đừng sợ hãi…

Hai người lạ tới gần hơn Hồ phu nhân nói với kẻ cầm sổ giang hồ:

-Người đã đâm tôi cũng mặc áo đỏ như hai người này…

Kẻ cầm sổ giang hồ im lặng trong lúc mắt không rời hai người lạ. Khi hai nhân viên thuộc ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư còn cách mấy trượng y chỏi mạnh chân xuống đất.

Như được đẩy đi bằng sức lực vô hình thân hình y vọt chênh chếch lên trời cao. Từ trên khoảng không cao mấy trượng y đá chân vào không khí lấy đà khiến cho thân hình rơi vùn vụt xuống chỗ hai nhân viên do thám đang chạy tới.

Rẹt… Rẹt… Ánh kiếm lòe chớp cùng với hai thân người ngã vật ra đất nằm bất động. Kẻ cầm sổ giang hồ lạng mình về chỗ cũ. Hồ phu nhân hỏi nhỏ: – Tôn ông làm gì mà họ nằm như ngủ vậy…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu cười gượng:

– Họ chết rồi thưa phu nhân…

Hồ phu nhân lập lại với vẻ hoài nghi:

– Họ chết rồi… Tôn ông giết họ ư…

Kẻ cầm sổ giang hồ thản nhiên gật đầu: – Phải… Tại hạ không muốn giết người song không còn chọn lựa nào khác hơn. Nếu tại hạ không giết họ thời họ sẽ giết phu nhân mà tại hạ không nhẫn tâm nhìn phu nhân bị họ giết…

Dù chỉ mới lên sáu song Hồ Phong cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Chăm chú nhìn kẻ cầm sổ giang hồ nó hỏi nhỏ: – Thúc thúc giết họ tại vì họ muốn giết cháu và mẹ của cháu phải không?

Kẻ cầm sổ giang hồ trả lời bằng cái gật đầu. Hồ Phong lại hỏi tiếp: – Nếu cháu biết võ giỏi như thúc thúc chắc người ta không có đâm được mẹ cháu phải không?

Kẻ cầm sổ giang hồ buông gọn một chữ:

– Phải…

Hồ Phong nói nhỏ: – Cha của cháu thường nói rằng học võ trước nhất là để tự vệ và bênh vực kẻ yếu. Điều đó đúng không thưa thúc thúc?

Liếc nhanh Hồ phu nhân kẻ cầm sổ giang hồ khẽ nói: – Cha của cháu nói đúng…

Có tiếng hú nổi xa xa. Hồ phu nhân giật mình nói nhỏ: – Có người sắp tới rồi tôn ông…

Dường như sợ hãi và biết nguy hiểm sắp xảy ra nàng quên hết thẹn thùng hoặc ngại ngùng chuyện nam nữ đụng chạm với nhau. Vòng tay ôm lấy cổ ân nhân nàng thì thầm: -Tôi xin làm phiền tôn ông…

Không nói tiếng nào kẻ cầm sổ ôm lấy Hồ Phong đoạn triển thuật phi hành chạy thật nhanh. – Phu nhân còn thấy khó chịu nữa không?

Úp mặt sau gáy ân nhân Hồ phu nhân nói vào tai kẻ cầm sổ giang hồ: – Tôi thấy khỏe nhiều lắm. Chỉ tội cho tôn ông phải nhọc mệt…

Mang lấy hai người, một đàn bà và một đứa trẻ; dĩ nhiên kẻ cầm sổ giang hồ không thể chạy nhanh. Điều bất tiện thứ nhất là y phải chạy trên đường nên dễ dàng bị nhân viên do thám phát hiện tông tích. Điều bất tiện thứ nhì là nếu mang hai người y khó lòng chống trả sự tấn công của kẻ địch nhất là kẻ đó thuộc hàng một cao thủ hữu hạng. Điều bất tiện thứ ba là mang lấy một trọng lượng của ba người y phải vận dụng nội lực nhiều hơn để chạy do đó sẽ mệt mõi nhanh hơn lúc bình thường. Y cũng biết điều này nhưng vì tình thế bắt buộc y phải làm.

Chạy một mạch hơn mấy dặm đường y hơi ngạc nhiên khi thấy nội lực vẫn dồi dào và sung mãn như cũ. Thay vì bị mệt mỏi y lại cảm thấy khỏe khoắn do đó bước chân vẫn không chịu dừng lại để nghỉ ngơi. Dù lạ lùng song y không có thời giờ để suy nghĩ hầu tìm ra nguyên nhân.

Nắng chiều sắp tắt. Con đường vắng không người đi lại. Đang chạy kẻ cầm sổ nói lớn với Hồ phu nhân: – Phu nhân để ý xem chỗ nào có nhà cửa ta dừng lại nghỉ ngơi qua đêm nay…

Tiếng nói của vị phu nhân họ Hồ bay tan trong gió: – Thưa tôn ông. Tôi thấy phía bên trái có xóm nhà nhỏ. Tôn ông hãy chạy tới nơi xem thử…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu nói lớn: – Trời sắp tối rồi…

Còn cách xóm nhà non nửa dặm đường kẻ cầm sổ giang hồ lơi bước chân xong dừng lại dưới khóm cây um tùm. Đột nhiên y bật cười lớn: – Có chuyện gì vậy thưa tôn ông?

Kẻ cầm sổ nâng Hồ Phong lên. Hồ phu nhân cũng lắc đầu cười khi thấy con mình say ngủ. Trao Hồ Phong cho Hồ phu nhân y nói: – Phu nhân chờ đây để tại hạ vào làng xem xét trước…

Hồ phu nhân ngập ngừng thốt: – Nếu không tiện thời ta cứ ngủ giữa đồng cũng được. Tôi chỉ e có chuyện chi bất trắc xảy ra. Vả lại tôi sợ ngồi đây một mình…

Tháo gói hành lý trên vai xuống kẻ cầm sổ giang hồ nói: – Nếu phu nhân không ngại thời chúng ta sẽ ngủ ngoài đồng nội cho qua đêm nay. Tôi chỉ lo phu nhân không quen sương gió…

Lấy ra hoàn thuốc còn bọc sáp cẩn thận y đưa cho Hồ phu nhân: – Đây là hoàn thuốc đặc biệt do sư phụ tôi chế ra có công dụng làm người ta khỏe mạnh hơn đồng thời còn chống ngăn được sương gió và sơn lam chướng khí nữa. Tôi sẽ kiếm nước cho phu nhân uống thuốc…

Trời chạng vạng tối. Kẻ cầm sổ giang hồ trở lại. Trên tay y cầm bọc lá sen chứa nước. Đưa cho Hồ phu nhân y cười nói: – Phu nhân dùng tạm…

Không nói gì Hồ phu nhân lẳng lặng uống thuốc. Kẻ cầm sổ giang hồ cũng ngồi im lìm. Bóng tối đổ xuống mênh mông. Tiếng côn trùng rả rích.

– Tôn ông…

Hồ phu nhân lên tiếng. Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ trầm trầm vang lên trong đêm tối: – Có chuyện chi thưa phu nhân… – Không có chuyện chi… Tôi chỉ muốn biết tôn ông còn đây không…

Dường như để phá tan bầu không khí im lặng đang vây phủ Hồ phu nhân nói: – Tôi không thích im lặng nhất là ngồi im lặng trong bóng tối. Nếu không có chi phiền tôi xin hỏi tôn ông đôi điều…

– Muốn hỏi điều gì phu nhân cứ tự nhiên…

Có tiếng kẻ cầm sổ giang hồ cười khẽ trong bóng đêm:

– Tôn ông nói là đang cố gắng hoàn thànhmột việc quan trọng do sư phụ giao phó. Tôn ông có thể cho biết may ra tôi giúp được gì không?

Sống cạnh nhau không đầy một tháng song kẻ cầm sổ giang hồ nhận biết Hồ phu nhân tuy vốn phận nữ nhi song trí óc mẫn tiệp, chịu khó suy nghĩ và lý luận. Nói cho nàng nghe về cái chết bí ẩn của tiên đế biết đâu nàng có thể tìm ra giải đáp. Hơn nữa y biết Hồ phu nhân là người có thể tin cậy được. – Chắc phu nhân có nghe Hồ lão trang chủ và Hồ trang chủ bàn luận về cái chết của tiên đế…

Giọng nói thánh thót của Hồ phu nhân vang lên: – Tôi có nghe. Có phải tiên đế say rượu nằm ngủ trong cung cấm bị Đỗ Thích lẻn vào đâm chết ngay trên giường. Dường như…

Kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng ngắt ngang lời nói của Hồ phu nhân: – Phu nhân thứ lỗi cho tôi được ngắt lời. Phu nhân có tin Đỗ Thích là thủ phạm giết chết tiên đế không?

Hồ phu nhân im lặng không trả lời. Lát sau nàng mới thong thả lên tiếng: – Câu hỏi của tôn ông tôi tạm thời không trả lời được. Tôi không biết chút gì về tiên đế cũng như Đỗ Thích nên không thể quả quyết được…

Kẻ cầm sổ giang hồ im lìm lát sau mới hắng giọng: – Bí ẩn bao quanh cái chết của tiên đế rất dài dòng, phức tạp và nhiều mâu thuẫn… – Đêm còn dài thưa tôn ông… – Câu chuyện bắt đầu bằng cái chết của Trần Gia Bạch…

Hồ phu nhân lên tiếng: – Tôi có nghe cha chồng nhắc đến tên Trần Gia Bạch nhiều lần lắm.Dường như ông ta có chức tước gì trong triều đình… – Đúng… Trần Gia Bạch là thủ lĩnh của đoàn do thám Hoa Lư, nhân vật được xem như có quyền lực nhất sau tiên đế. Đoàn do thám Hoa Lư của ông ta có nhân số hơn ngàn người, có khả năng nghe biết mọi động tịnh cũng như đập tan bất cứ cuộc nổi loạn nào chống đối lại tiên đế. Ngoài ra đoàn do thám đặc biệt là ban bảo hoàng chịu trách nhiệm về sinh mạng của tiên đế… – Ạ… Tôi hiểu rồi. Muốn giết tiên đế thủ phạm phải hạ sát Trần Gia Bạch trước…

Hồ phu nhân ngừng lại húng hắng ho. Kẻ cầm sổ giang hồ nói với vẻ quan tâm: – Phu nhân lạnh phải không. Bị thương nặng mới khỏi lại thêm không quen sương gió phu nhân dễ mắc phải phong hàn cảm mạo lắm. Tại hạ có chiếc áo ấm của sư phụ ban cho để tại hạ đưa cho phu nhân mặc…

Trong bóng tối mông lung nàng thoáng thấy bóng người di động rồi chiếc áo ấm phủ lên vai nàng. – Đa tạ tôn ông…

Hồ phu nhân nói bằng giọng cảm động. Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: – Tôi đắp mền cho cháu Phong xong ta sẽ tiếp tục câu chuyện… Trần Gia Bạch chết vì bị trúng độc. Thủ phạm đã khôn ngoan chọn một cách giết người dễ dàng, êm thắm và đặc biệt không lưu lại vết tích nào…

Hồ phu nhân nhỏ nhẹ ngắt lời kẻ cầm sổ giang hồ: – Tôi không hiểu tôn ông muốn ám chỉ điều gì mà nói đặc biệt không lưu lại vết tích nào…

Kẻ cầm sổ giang hồ thở hơi thật dài: – Phu nhân có thấy người ta bị rắn độc cắn chết lần nào chưa… – Ạ… Tôi hiểu rồi. Đa số người bị trúng độc chết đều có vết tích lưu lại trên cơ thể như thất khiếu rỉ máu, da đổi màu. Tôi đọc trong sách y dược nói như thế…

Tiếng cười của kẻ cầm sổ giang hồ vang trong bóng tối: – Phu nhân nói đúng. Tuy nhiên cái chết của vị cố chưởng môn phái Cổ Loa nằm trong trường hợp vô cùng đặc biệt. Ông ta chết vì ngộ độc song cơ thể không có một vết tích nào chứng tỏ ông ta chết vì chất độc…

Hồ phu nhân lẩm bẩm: – Lạ ghê… Chết vì chất độc mà lại không có triệu chứng trúng độc…

Tiếng kẻ cầm sổ giang hồ vọng lên trong lúc Hồ phu nhân im lìm suy nghĩ. – Hồ lão trang chủ nói cho tôi biết Trần Gia Bạch chết vì thứ chất độc bá đạo nhất giang hồ. Thứ chất độc đặc biệt này vô sắc vô hương và có sức công phạt cực kỳ mãnh liệt bởi vậy mới giết được một cao thủ cở Trần Gia Bạch… – Cha chồng tôi lưu lạc khắp nơi thêm lịch lãm giang hồ và kiến thức y học quãng bác nên lời tiên đoán của người phải đúng. Tôi chỉ có mỗi thắc mắc là làm sao tôn ông biết Trần Gia Bạch chết vì trúng độc. Ông ta có thể chết vì nguyên nhân khác như bị bệnh…

Kẻ cầm sổ giang hồ làm thinh không biết trả lời ra sao khi bị Hồ phu nhân vặn hỏi. Y chưa trả lời vị phu nhân họ Hồ nói tiếp: – Cha chồng tôi thường nói là một vũ sĩ giang hồ khó chết vì những chứng bệnh thông thường vả lại đâu có những tình cờ hi hữu. Ông ta chết vì trúng độc thời có lý hơn…

Tiếng kẻ cầm sổ giang hồ lại vang lên chầm chậm: – Một tháng sau khi Trần Gia Bạch chết, Đỗ Thích đâm chết tiên đế lúc người say rượu nằm ngủ trên giường. Tại hạ xin nhấn mạnh ở điểm là Đỗ Thích đâm chết tiên đế giữa lúc ban ngày. Theo tại hạ nhận xét thời cái chết của tiên đế phức tạp, nhiều mâu thuẫn hơn cái chết của Trần Gia Bạch. Dựa vào những tin tức mà tại hạ thu lượm được cũng như theo suy luận riêng thời Đỗ Thích không thể nào giết chết tiên đế nếu không có người giúp đỡ. Thứ nhất là phải có người đưa Đỗ Thích vào cung. Thứ nhì người đưa họ Đỗ vào cung phải là kẻ có chức phận và quyền uy nên mới tránh khỏi sự tra xét của nhân viên do thám. Thứ ba ai là người đã bỏ thuốc mê vào rượu cho tiên đế đến nổi mê man nên mới bị Đỗ Thích đâm chết…

Hồ phu nhân buột miệng kêu nho nhỏ: – Trời ơi… Hóa ra tiên đế bị thuốc mê… Hèn chi… Nếu điều này đúng thời đây là một âm mưu rộng lớn của một người nào đó hành thích tiên đế với ý định thầm kín và sâu xa hơn… – Phu nhân nói gần đúng với suy luận của Hồ lão trang chủ. Người nói cho tại hạ biết rằng một vị quan đại thần nào trong triều đình đã âm mưu giết tiên đế để lên làm vua…

Hồ phu nhân làm thinh hồi lâu mới lên tiếng: – Cha chồng tôi nói đúng. Chỉ có các quan đại thần nhiều quyền thế mới điều hành được một âm mưu tuyệt tác như vậy. Tôn ông nói đúng. Cái chết của tiên đế phức tạp, mâu thuẫn và nhiều chi tiết mơ hồ khiến người ta khó lòng tìm ra ai là thủ phạm. Tuy nhiên tôi nghĩ nếu chịu khó suy luận và tìm kiếm manh mối ta sẽ tìm ra thủ phạm chỉ có điều mất thời giờ thôi…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ: – Chắc cũng khuya rồi. Mời phu nhân nghỉ dưỡng sức rồi mai chúng ta lên đường sớm…

Hồ phu nhân im lặng đến nằm cạnh con trai. Trong giấc ngủ chập chờn trăn trở nàng thấy vị ân nhân thức suốt đêm ngồi canh cho mẹ con của nàng được yên giấc.

Mặt trời vừa ửng đỏ nơi phương đông kẻ cầm sổ giang hồ đánh thức Hồ phu nhân và Hồ Phong dậy. Buổi điểm tâm sơ sài với chút lương khô còn sót lại của ngày hôm qua được dọn ra.

Vừa ăn xong kẻ cầm sổ giang hồ hối Hồ phu nhân thu dọn hành lý đoạn tay cắp Hồ Phong, lưng cỏng Hồ phu nhân y triển thuật phi hành nhắm hướng Đông Triều trực chỉ. Hôm nay y không chạy theo đường cái mà toàn dùng đường tắt tuy lâu hơn song an toàn hơn.

Khoảng giờ ngọ y dừng lại để ba người nghỉ ngơi. Đứng trên ngọn đồi cao y giơ tay chỉ: – Huyện Đông Triều nằm dưới thung lũng đó. Tôi đoán khoảng giờ dậu ta sẽ tới Đông Triều. Phu nhân ở xã nào của huyện Đông Triều…?

– Xã Đông Triều…

Thấy Hồ phu nhân chỉ nói vỏn vẹn có ba chữ trên kẻ cầm sổ giang hồ cũng không hỏi gì thêm. Y không hiểu sao Hồ phu nhân lại có thái độ đăm chiêu và tư lự.

Nghỉ ngơi giây lát tay mang lưng cỏng hai người y nương theo đường mòn lần tới huyện lỵ Đông Triều. Trời chạng vạng tối y với Hồ phu nhân và Hồ Phong chầm chậm bước vào xã Đông Triều đồng thời cũng là huyện lỵ.

Nhà nhà lên đèn. Tiếng trẻ con la hét đùa giởn huyên náo khắp nơi. Vài bô lão ngồi uống trà, đàm đạo hoặc chơi cờ. Trông thấy người lạ tuy không nói gì song họ âm thầm theo dõi. – Phu nhân còn nhớ…

Kẻ cầm sổ giang hồ thì thầm. Hồ phu nhân lặng lẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Đi dài dài theo đường giây lát Hồ phu nhân dừng nơi ngã ba xong nói với kẻ cầm sổ giang hồ: – Thưa tôn ông… Tôi nhớ mài mại con đường này tuy nhiên…

Bỏ dở câu nói nàng bước tới chỗ nhóm bô lão đang ngồi trò chuyện. Kẻ cầm sổ giang hồ thấy nàng nói năng, chỉ chỏ với một ông lão xong trở lại cười bảo: – Đúng rồi. Họ nói theo con đường này độ trăm bước sẽ thấy gian nhà ngói phía bên phải…

Dứt lời nàng đi trước dẫn đường. Chốc sau cả ba dừng trước gian nhà ngói khang trang rộng rải có hàng rào chung quanh.

Hồ phu nhân khẽ nói với kẻ cầm sổ giang hồ: – Tôn ông chịu phiền đứng đây chờ tôi vào hỏi xem có đúng không sẽ trở ra mời tôn ông vào…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói: – Phu nhân cứ tự nhiên…

Đứng trông theo Hồ phu nhân nắm tay con đi vào nhà kẻ cầm sổ giang hồ khe khẽ thở dài đoạn từ từ bỏ đi.

Vào nhà hàn huyên mấy câu xong Hồ phu nhân hối hả trở ra cổng. Kẻ cầm sổ giang hồ không còn nữa. Nàng hiểu vị ân nhân đầy lòng nghĩa hiệp đã bỏ đi không cho nàng được dịp tỏ lòng cám ơn và nói lời từ biệt. Đứng trông vào bóng tối mông lung nàng lẩm bẩm: – Ân nhân… ân nhân… xin từ biệt…

Mắt long lanh dường như có lệ Hồ phu nhân chầm chậm trở vào nhà.

Đang triển thuật phi hành chạy nhanh không biết nghĩ ngợi điều chi kẻ cầm sổ giang hồ chợt dừng lại. Đứng im giây lát y đổi hướng chạy về huyện lỵ Đông Triều.

Phải mất thời gian khá lâu y mới tìm ra dinh quan tri huyện. Âm thầm tựa bóng ma y lẻn vào phủ đường lục lạo xong lặng lẽ biến mất.

Lát sau y lại xuất hiện trước gian nhà ngói hồi nảy y đã đến với Hồ phu nhân. Đứng ngoài gọi mấy tiếng không có ai trả lời y xô cổng bước vào. Cửa đóng im ỉm. Đèn thắp mờ mờ. – Phu nhân… Phu nhân…

Không có ai trả lời. Kẻ cầm sổ giang hồ cau mày. Đứng im trong bóng tối y ngưng thần lắng tai nghe ngóng. Bằng thính lực tinh tường y có thể nghe tiếng lá rụng hoặc tiếng người hô hấp cách xa trăm bước. Tuy nhiên trong nhà vẫn lặng trang. Ngay cả tiếng tiếng người thở cũng không có.

Đột nhiên y ngửi được mùi tanh tanh phảng phất. Một ý tưởng bừng sáng trong trí khiến cho y xô mạnh cửa bước vào nhà. Mùi mà y ngửi được chính là mùi máu chảy ra từ thi thể của người chết. Sáu xác chết nằm ngổn ngang trong gian nhà khá rộng. Bước tới quan sát từng thi thể y lẩm bẩm: – Đoàn do thám… Giỏi thật… Lanh tay thật…

Sáu người trong nhà đều bị giết bằng vũ khí. Kẻ cầm sổ giang hồ cảm thấy nhẹ nhỏm đôi chút vì không thấy thi thể của Hồ phu nhân và Hồ Phong. Không thấy xác tất nhiên họ đã bị bắt cóc. Tay kiếm phiêu bạt giang hồ đứng im suy nghĩ. Từ lúc y bỏ đi cho tới giờ không lâu lắm. Hồ phu nhân và con bị bắt cóc tức đoàn do thám không hoặc chưa có ý định giết họ. Phải dẫn độ một người đàn bà và một đứa trẻ trong lúc đêm hôm tăm tối dĩ nhiên họ không đi nhanh và đi xa được. Như vậy họ còn quanh quẩn đâu đây. Y phải tìm cho ra tông tích của Hồ phu nhân nội trong đêm nay bằng không tính mạng của hai mẹ con khó bảo toàn.

Kẻ cầm sổ giang hồ lạng mình ra sân. Nhảy lên ngọn cây cao y phóng mắt nhìn. Nhà nhà tắt đèn ngủ yên. Nhảy xuồng đất y triển thuật phi hành chạy môt vòng tròn xa mấy dặm quanh huyện lỵ Đông Triều. Không có gì khả nghi. Không có bóng dáng của kẻ dạ hành nào.

Nhảy lên nóc nhà y ngó quanh quất. Nhà nhà tắt đèn ngủ yên trừ một ngôi nhà cuối thôn còn thắp đèn sang sáng. Kẻ cầm sổ giang hồ nhíu mày. Lúc nãy đứng trên ngọn cây y thấy nhà nhà đều tắt đèn tối thui. Nay bỗng dưng lại có ngôi nhà thắp đèn sáng. Lẩm bẩm mấy tiếng y âm thầm tìm đường lần đến ngôi nhà đó.

Tựa lưng vào sát vách, hai tay ôm chặt lấy con trai vào lòng Hồ phu nhân đứng im nhìn bốn người lạ. Bốn người mặc sắc phục đen chứng tỏ họ là nhân viên của ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư. – Lê huynh tính sao về hai mẹ con thị này?

Một tên do thám lên tiếng hỏi. Tên do thám lớn tuổi nhất trong bọn đồng thời là kẻ chỉ huy nói nhỏ: – Ta được lịnh của trưởng ban sẽ hạ sát mẹ con thị vào sáng mai…

Tên trẻ tuổi nhất trong bọn bật cười hô hố: – Thị trông đẹp đẻ mà chết thời uổng của trời cho. Hay là huynh để tôi thưởng thức thị trước rồi giết sau…

Tên chỉ huy gật đầu nói gọn: – Ngươi muốn làm gì mặc ý ta không cần biết. Trước sau gì thị cũng chết…

Được kẻ chỉ huy cho phép tên do thám trẻ tuổi lừng lững bước tới chỗ Hồ phu nhân đứng. Hất hàm y hỏi với giọng hách dịch: – Ngươi muốn sống hay là chết?

Hồ phu nhân cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thèm thuồng đục ngầu dục vọng của tên do thám. – Ta được lệnh trên giết mẹ con ngươi song nếu ngươi ngoan ngoản vâng lời ta sẽ để cho mẹ con ngươi sống… hà… hà… hà… Ngươi đẹp như vầy mà chết thời uổng quá …

Tên do thám trẻ tuổi chép miệng tỏ vẻ thèm thuồng. Dường như không chịu được hắn vung tay tay tả chụp lấy vai Hồ phu nhân còn tay hữu vuốt ve mặt mày. Hồ phu nhân rú tiếng nho nhỏ: – Trời ơi… Buông tôi ra …

Tên do thám bật cười. Hồ phu nhân rùng mình nhắm mắt lại khi bàn tay khả ố của tên do thám vuốt ve trên má, trên cổ và trên ngực nàng. Nước mắt trên khuôn mặt của người đàn bà bất hạnh từ từ ứa ra.

Đang đứng trước mặt Hồ Phong đột ngột vung tay đấm vào người tên do thám. Cú đấm của thằng bé tuy không mạnh lắm song trong lúc bất ngờ và nhất là trúng ngay vào đan điền khiến tên do thám loạng choạng lùi lại.

Trông thấy cảnh tượng hắn bị đứa trẻ đấm cho một quyền phải lùi lại ba đồng bọn của hắn bật cười chế diễu. Điều này khiến hắn giận điên người. Đạp bộ bước dài hắn vung tay tát vào mặt Hồ Phong. Bốp … Bị cái tát nẩy lửa của một cao thủ giang hồ Hồ Phong xiểng niểng. Má của thằng bé đỏ au và khóe miệng rỉ máu tươi. Tuy nhiên thằng bé nín thinh không bật lên tiếng khóc. Vung tay chụp lấy cổ đứa bé tên do thám hét lớn: – Nghiệt súc … Ta cho mày chết không toàn thây…

Hồ phu nhân la nho nhỏ: – Đừng … Tôi van đại nhân đừng giết nó…

Tên do thám gằn giọng: – Ngươi ngoan ngoản nghe lời ta dạy bảo bằng không ta vặn cổ nó …

Hai dòng nước mắt lăn dài trên má Hồ phu nhân cắn răng gật đầu : – Đại nhân muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng giết con tôi. Nó đâu có tội tình gì…

Tên do thám bật cười hô hố. Giọng nói khả ố của hắn vang lên khiến Hồ phu nhân rùng mình nhắm mắt lại: – Như vậy mới được chứ … Ngươi mà ngoan ngoãn, dễ bảo thời ta sẽ không nặng tay làm ngươi đau đớn …

Một tay nắm cổ Hồ Phong, tên do thám dùng tay mặt cởi áo Hồ phu nhân khiến cho nàng phải trân mình chịu đựng. Nàng không nói được lời nào trừ nước mắt chảy nhiều hơn trên má. Chỉ có nước mắt mới có thể làm vơi đi phần nào nỗi khổ đau và tủi nhục mà nàng đang phải chịu đựng.

Cười hô hố một cách thích thú tên do thám vung tay xé áo lót của Hồ phu nhân. Người đàn bà bất hạnh rú tiếng nhỏ tự động đưa tay lên che lấy phần thân thể đang phô bày ra trước mặt người lạ. Tên do thám gằn giọng: – Im… Nếu ngươi không đứng im ta vặn cổ thằng nhỏ này…

Hồ phu nhân buông rơi hai tay xuống. Hai mắt nhắm kín lại nàng lẩm bẩm: – Ân nhân ơi … Ân nhân …

Một bóng người lạng mình vào trong nhà kèm theo tiếng bùng thật lớn. Tên do thám trẻ tuổi chệnh choạng lùi lại đoạn khạc ra ngụm máu tươi. Rẻng… Rút đao cầm tay xong đạp bộ bước dài tới đứng đối diện với kẻ địch hắn nạt lớn: – Ngươi là ai mà dám xúc phạm tới đoàn do thám. Xưng danh đi rồi chịu chết… – Kẻ cầm sổ giang hồ…

Bốn nhân viên của ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư giật nẩy người khi nghe năm chữ ” kẻ cầm sổ giang hồ “.

Nụ cười nhạt thếch nở trên khuôn mặt lạnh tanh của tay kiếm giết người cùng giọng nói trầm trầm cất lên: – Ta không muốn giết người tuy nhiên nếu để cho các ngươi sống sót thời còn chi danh giá và tiết hạnh của vị phu nhân đây…

Rẹt… Rẹt… Âm thanh giết người nổi khô gọn. Bốn xác người đổ nhào trên nền đất lạnh.

Hồ phu nhân mở mắt. Trước mắt nàng hiển hiện hình bóng quen thuộc cùng giọng nói trầm ấm vang bên tai: – Phu nhân bình tâm… Tại hạ đến chậm khiến cho phu nhân phải sợ hãi…

Kẻ cầm sổ giang hồ quay lại cùng lúc chiếc áo choàng màu lam của y phủ lên người Hồ phu nhân. Vị phu nhân họ Hồ không biết làm gì khác hơn là gục đầu vào vai ân nhân khóc tức tưởi. Đứng yên giây lát kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ hai tiếng ngắn gọn song nghe ôn nhu và thân mật: – Phu nhân…

Giọng nói của Hồ phu nhân vẫn còn sũng nước mắt: – Tôn ông… – Mẹ… mẹ… Mẹ có sao không mẹ…

Tiếng nói của Hồ Phong khiến Hồ phu nhân giật mình. Thấy mình gục đầu lên vai ân nhân nàng hơi thẹn thùng cười nói lãng: – Tôn ông thứ lỗi. Tôi làm phiền tôn ông nhiều lắm…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu: – Không có chi thưa phu nhân. Chúng ta mau rời chỗ này nếu không đoàn do thám sẽ kéo tới…

Bị chết hụt mấy lần Hồ phu nhân xanh mặt khi nghe nói tới danh hiệu đoàn do thám. Không nói lời nào nàng tự động quàng tay vào cổ vị ân nhân của mình. Ít ra đây cũng là nơi an toàn đối với nàng. Tay ôm Hồ Phong, lưng cỏng Hồ phu nhân; kẻ cầm sổ giang hồ lẳng lặng rời Đông Triều. Hồ phu nhân ngoái nhìn. Nàng biết còn lâu lắm hoặc có thể không bao giờ trở lại nơi chôn nhau cắt rún của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.